Chương 8
Tâm Lam
16/04/2014
“A. . . . . .” Sở Mộng Sanh chưa từng chịu qua loại kích thích này nhịn không được thấp giọng thân ngâm. Hai tay nàng vô thức lần lên bám lấy tấm lưng dày rộng của hắn.
Nghe được thân ngâm của nàng, tình triều dành dụm trong lòng hắn mãnh liệt muốn bạo phát, đòi hỏi của hắn ngày càng điên cuồng, hắn cắn, vuốt ve, lôi kéo, biến thành nàng không ngừng yêu kiều thở dốc.
Cả người khô nóng làm nàng khó chịu vặn vẹo, bộ dáng kia mê người tuyệt hảo, Trường Tôn Kiệt nhìn xem nhất thời hoa mắt.
Hắn ồ ồ thở hào hển, cố gắng khắc chế dục vọng, nhưng thiên hạ dưới thân lại làm cho hắn thật sự khó có thể tự chủ.
Không có thời gian để suy nghĩ , hắn trực tiếp đem thân thể áp lên nàng .
“Ngươi. . . . . . Ngươi thật nặng nha! Tại sao muốn đè nặng ta?” Sở Mộng Sanh hoang mang lẩm bẩm. Cảm giác bị hắn đè nặng vừa thống khổ vừa thoải mái, nàng đứng giữa hai ngả đường không biết nên kháng cự hay không.
“Bởi vì ta muốn yêu nàng, Mộng nhi ngọt ngào của ta. . . . . .” Trường Tôn Kiệt thì thầm, chợt cọ cọ hai thân hình kề sát , cứng rắn tiếp xúc cùng mềm mại , làm cho thân thể cao lớn đột nhiên run lên, toàn thân tràn ngập nhiệt lưu mãnh liệt, lửa nóng dục vọng kiên đĩnh dưới thân buộc chặt chấn động, nhẹ nhàng đâm vào giữa chân của nàng.
Hắn cố gắng kìm nén, biết cái nàng cần nhiều là dụ dỗ, hắn không muốn đả thương nàng.
Sở Mộng Sanh nhất thời xanh mắt thở gấp, thân mình kịch liệt run run, tiếp theo đột nhiên căng thẳng, lưỡi hắn thừa dịp này liền chui tọt vào trong miệng nàng.
Càng ngày thần trí càng mê muội , nàng không tự chủ nâng thân thể, càng thêm dán chặt vào hắn, khát vọng giải trừ trong cơ thể nàng bởi vì thân thể hắn bốc hơi mà càng ngày càng hư không.
“Thoải mái, Mộng nhi của ta. . . . . .” Hắn ở bên tai nàng ôn nhu trấn an, hơi thở nóng rực xuy phất trên làn da trắng nõn.
Ngón tay hắn vẫn không gián đoạn thăm dò, lửa cháy lan ra đồng cỏ, đốt từng tấc da thịt mẫn cảm của nàng.
Sở Mộng Sanh rốt cục cũng chịu không nổi kích thích kịch liệt, khóc nức nở mở môi đỏ mọng, thấp hô: “Ngươi đừng đụng chạm ta. . . . . . Ta nóng quá nha!”
Trường Tôn Kiệt cười tà nói: “Nàng quên chúng ta đánh cuộc sao? Không làm như vậy, làm sao mà biết ai thắng đây?” Vừa nói bàn tay hắn vừa tăng lực tra tấn,hôn môi từ lỗ tai một đường xuống bầu ngực dựng thẳng mút lấy.
“Không! Không cần. . . . . . Không cần. . . . . .” Nàng rốt cuộc không chịu nổi, lời nói bật ra ngoài quanh quẩn trong không khí tràn ngập mùi hoan ái, “Dừng tay! Ta không đánh cuộc nữa, ngươi buông tay nha ——”(TN: muộn rồi tỉ ơi)
Nàng không rõ tại sao mình nóng như vậy, thân thể hắn cứ như một bó lửa. Nàng chỉ có thể vô lực hô, tùy ý ngọn lửa kia cắn nuốt nàng.
Trường Tôn Kiệt mê muội chuyên chú nhìn nàng: “Đánh cược phải biết kết quả, ai cũng không thể bỏ dở nửa chừng!”
Lời của hắn vừa rơi xuống, ngón tay hắn đã xâm nhập dò xét cơ thể nàng, không ngừng qua lại vân vê di chuyển. . . . . .
Sở Mộng Sanh nhắm chặt mắt, bị một cỗ cảm giác kích thích không biết tên đánh úp lại, nàng cuồng loạn kéo thẳng người, không ngừng rên rỉ, nàng vì chịu loại kích thích này mà biến thành thống khổ đau đớn, thủy mâu sương mù xuất hiện nước mắt.
Trường Tôn Kiệt không đành lòng liếm đi nước mắt của nàng, ướt át truyền đến từ ngón tay. Hắn biết nàng đã chuẩn bị tốt để đón nhận hắn, chính hắn cũng không thể nhẫn nhịn thêm nữa.
Rút ngón tay ra, thân thể cường tráng hoạt động, nhẹ nhàng dụ dỗ bên tai thiên hạ, nam tính dục vọng đói khát kia di động, chậm rãi đẩy mạnh vào nơi ấm áp nóng ướt trong cơ thể nàng.
Sở Mộng Sanh theo bản năng co rúm lại, hắn gắt gao chế trụ eo nhỏ của nàng không cho nàng né tránh, tiếp theo dùng lực ở mông và thắt lưng, thật sâu giữ lấy nàng.
“Tiểu Kiệt” mang đến nhiệt độ như hỏa lò, cuồng liệt sâu trong u cốc của nàng thiêu đốt.
“A —— đau quá! Ngươi lấy cái gì đâm ta thế này?” Sở Mộng Sanh kinh thanh la lên, đau đớn làm nàng phải hút một hơi khí, cả người cương trực căng thẳng.
Nàng ngôn ngữ thiên chân(trong sáng) cơ hồ khiến hắn cười ra tiếng, bất quá không phải lúc, trật chội của nàng khiến hắn không rảnh phân tâm, hắn khát vọng suồng sã bôn ba ở giữa.
Cố nén dục vọng mạnh mẽ sư tử, tân lang hơi hơi khởi động thân hình cường tráng, đói khát to lớn chôn trong cơ thể tân nương tử yên lặng bất động, mồ hôi nhỏ từng giọt từ trán của tân lang. . . . . .
“Hư. . . . . . Không có chuyện gì, đợi chút nữa sẽ không đau đớn.” Hắn ôn nhu trấn an, thanh âm bất đắc dĩ.
Vì giảm bớt không khoẻ cho nàng, hắn xoa nhẹ vùng đất nhạy cảm của nàng,ngón tay linh hoạt liên tục trêu chọc làm thân thể mềm mại cương trực co rúm lại , mãi tới khi đau đớn kịch liệt bị ngón tay kia dụ dỗ mang đi.
Sở Mộng Sanh thân thể chậm rãi thả lỏng, nguyên bản hàm răng cắn chặt cánh môi cũng rời ra, nàng dồn dập thở dốc, vặn vẹo người, đau đớn biến mất, thay vào đó là cảm giác khó chịu giày vò làm cho nàng cong thân thể mềm mại chủ động dâng hướng hắn.
Trường Tôn Kiệt đem phản ứng của nàng thu vào trong mắt, khóe môi gợn lên ý cười, sau đó dựa sát thân thể của nàng, phun ra hô hấp nóng rực ẩn nhẫn lâu ngày , “Tốt lắm, chính là như vậy, nàng có thể đón nhận của ta. Nhớ kỹ, nàng là của ta. . . . . . Vĩnh viễn là của ta. . . . . .”
Ngữ điệu tha thiết, hắn bắt đầu ở trong cơ thể nàng bừa bãi luật động, từng đợt công thành đoạt đất mãnh liệt, nàng cong thân bất lực phát ra liên tiếp rên rỉ yêu kiều, hai tròng mắt được bao phủ một mảnh sương mù nhắm hờ.
Lông mi như cánh bướm giương nhẹ, hai gò má đỏ tươi, môi anh đào hé mở. . . . . . Khắp nơi lay động sóng triều ham muốn của hắn, gợi lên hắn tràn ngập yêu thương cùng nhu tình.
“Mộng nhi của ta, nàng đã thuộc về ta. . . . . .” Hắn thì thào nói, nắm chặt cái eo nhỏ, tiến vào sâu hơn, mỗi một cái đều là trọng kích(đòn nghiêm trọng). Đều muốn dục vọng càng mang đến trong cơ thể nàng.
“Tiểu Kiệt” luật động nhiều lần, ở sâu trong nàng in dấu ấn ký của hắn, cảm giác vui sướng truyền đến không ngừng, nàng chỉ có thể theo luật động của hắn mà phát ra thanh âm bất lực đáng yêu. . . . . .
Một hồi lại một hồi, sóng tình bao phủ Sở Mộng Sanh, sức nén dâng cao vì cuồng dã, không ngừng len lỏi giữa hai thân thể tìm lối ra cuối cùng.
Trong tân phòng chỉ nghe thấy hắn hô hấp nặng nhọc cùng nàng dồn dập thở dốc.
Bỗng dưng, một tiếng thân ngâm cao vút hòa nhập với tiếng gào thét, thỏa thích thổi quét qua hai người, đưa bọn họ cùng nhau ném lên cuồng hỉ. . . . . .(TN: máu, ta cần máu.Người trong sáng như ta đây thật sự chịu ko nổi loại này …)
Sáng sớm hôm sau, trong phòng truyền ra tiếng nữ tử kêu sợ hãi ——
“A! Ta như thế nào toàn thân trống trơn ?” Sở Mộng Sanh níu chặt chăn gấm che ngực, cố gắng tỉnh táo lại.
Ngày hôm qua ban đêm rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Nàng nhớ rõ nàng đang cùng Trường Tôn Kiệt thưởng thức rượu, muốn hắn quá chén để tránh được đêm động phòng hoa chúc, như thế nào uống uống, liền biến thành cái dạng này rồi?
“Nàng đã tỉnh.” Một đạo tiếng nói vô cùng từ tính trầm thấp đột nhiên ở nàng bên tai vang lên, thức tỉnh nàng.
Sở Mộng Sanh mãnh liệt nhấc mắt, lúc này mới phát hiện Trường Tôn Kiệt thế nhưng nằm bên cạnh nàng, hắn nghiêng thân mình mặt hướng nàng, khẽ nâng lên nửa người trên, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
Chăn gấm màu đỏ rớt xuống tới hông hắn, lộ ra lồng ngực tinh tráng rắn chắc màu đồng, thấy hắn lõa lồ nửa người trên, nàng cơ hồ có thể xác định dưới cái chăn gấm hắn là trần trụi .
Sở Mộng Sanh chợt cảm thấy hai gò má nung đỏ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hai người bọn họ làm sao có thể toàn thân không quần áo nằm cùng nhau, hay là. . . . . .
“Đêm qua, ngươi đối với ta làm cái gì?” Nàng hết kiên nhẫn hỏi.
Trường Tôn Kiệt cười, ánh mắt lộ ra tà khí, “Ngày hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, nàng nghĩ ta còn có thể làm cái gì với nàng?”(TN: ôm chăn nằm nói chuyện phiếm a!)
“Ngươi. . . . . .” Nàng trừng lớn mắt, “Ngươi là nói. . . . . . Chúng ta. . . . . . Chúng ta đã viên phòng rồi!”
Hắn không trả lời, chính là tà tà cười, hàm nghĩa không nói nhưng đã rõ ràng ——
Sở Mộng Sanh thoáng chốc xanh mặt, “Không có khả năng, ta rõ ràng đem ngươi quá chén rồi, còn đỡ ngươi lên giường nghỉ ngơi, làm sao ngươi còn có thể cùng ta động phòng?”
Trường Tôn Kiệt thản nhiên cười, thanh thản ngồi dậy: “Đêm qua, tửu lượng của ta xem như kém rồi, không nghĩ tới nàng còn kém hơn.”
“A?” Nàng đầu tiên là sửng sốt trong chốc lát, lập tức minh bạch, cố lấy hai gò má thở phì phì trừng mắt hắn nói: “Nguyên lai ngươi gạt ta, đùa giỡn ta! Cái gì mà tửu lượng không tốt, ngươi căn bản là phẫn trư cật lão hổ(chắc là con hổ cải trang thành con heo), ngươi là người xấu!”
Nhìn dung nhan đỏ rừng rực khí đô đô xinh đẹp, hắn không khỏi cười ra tiếng, mạnh mẽ đem nàng kéo vào trong lòng: “Hôm qua là đêm động phòng của hai ta, chúng ta viên phòng chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, làm sao có thể nói ta xấu? Huống chi, người đề nghị uống rượu sảng khoái là nàng, không phải là ta!”
Sở Mộng Sanh cuống quít đẩy hắn, đỏ mặt, hơi thở nặng nề lên án: “Ngươi là tên đại sắc lang, biết rõ ta uống rượu say, còn thừa cơ chiếm tiện nghi!”
Trường Tôn Kiệt thư thái ôm nàng, hưởng thụ sự tiếp xúc với làn da non mềm.
“Trong ngày này bất kỳ nam nhân nào cũng được phép làm sắc lang. Huống hồ, đêm qua là nàng chính mình cùng ta đánh cuộc, xem ta có năng lực cùng nàng động phòng hay không, cái này liên quan tới khí khái nam tử của ta, ta sao có thể để cho tiểu kiều thê thất vọng.” Vừa nói hắn bỗng nhiên hôn trộm môi nàng.
Sở Mộng Sanh căn bản không kịp tránh đi, chỉ có thể căm giận nhìn hắn.
Nàng cảm giác buổi sáng hôm nay hắn có chút kỳ quái, không hề nghiêm túc như lúc trước, ngược lại ẩn ẩn chứa một cỗ hơi thở tà mị.
“Ta và ngươi đặt cược?” Nàng hỏi.
“Đúng nha! Kết quả nàng thua cuộc, tối hôm qua chúng ta quả thật đã động phòng, trở thành phu thê chân chính a.”
Hắn lại lộ ra cái loại ánh mắt tà khí này, làm nàng cả người không tự chủ nổi da gà.
Nàng hơi hơi uốn éo người,toàn thân lại truyền đến cảm giác đau nhức, nhất là từ giữa hai chân truyền đến , nóng rực cùng đau đớn làm nàng cau lông mày. Bỗng dưng, nàng nhớ lại một đoạn ngắn phát sinh tối qua——hắn cuồng nhiệt giữ lấy cùng thở dốc nũng nịu của nàng. . . . . . Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức đỏ như quả táo.
Trường Tôn Kiệt đem nàng hết thảy biểu tình biến hóa không bỏ sót, trên mặt nàng là vẻ thẹn thùng hiếm thấy, sáng bừng như nụ hoa mới nở, càng tăng thêm nét đáng yêu kiều diễm.
“Nói thực ra, ngươi đêm qua có phải hay không thừa cơ đánh ta?” Nàng bỗng nhiên không đầu không đuôi toát ra một câu.
“Cái gì?” Trường Tôn Kiệt giật mình, “Làm sao nàng lại cho rằng ta vụng trộm đánh nàng?”
Bị hắn nhìn chòng chọc, Sở Mộng Sanh càng lúc càng cảm thấy không được tự nhiên, nàng liền hất hàm, không cho e lệ chiếm lĩnh thêm nữa “Ngươi. . . . . . . . . Ngươi nếu không trộm đánh ta, vậy tại sao ta trừ bỏ đau chỗ đó, còn. . . . . . Còn toàn thân đau nhức?”
Nghe xong lời của nàng, hắn nhịn không được cười khẽ một tiếng, yêu thương khẽ hôn xuống đầu mũi nhỏ.
“Đó là bình thường , về sau sẽ không đau đớn nữa.” Hắn ôn nhu nói.
Xem ra, nàng đối chuyện nam nữ vẫn là chưa hiểu rõ, bất quá, hắn rất thích dạy nàng, hắn tin tưởng quá trình đó nhất định là phi thường thú vị.(TN: aiza, đáng thương, đáng thương a. Tỉ sau này còn bị ngược dài dài.)
“Còn có về sau a?” Sở Mộng Sanh trợn mắt kinh hô.
“Đó là đương nhiên.” Hắn trầm thấp nói, khóe miệng chứa đựng ý cười mê hoặc “Chúng ta đã là phu thê, chuyện này quá bình thường, nàng nghĩ chỉ có một lần sao? Như vậy làm sao có thể sinh con nối dõi?”
“Ngươi là nói. . . . . . Sinh con?” mắt hạnh xanh càng lớn, kinh hoảng nhìn về phía hắn, “Ta không cần! Ta. . . . . . Ta căn bản không muốn gả cho ngươi, càng không tính cùng ngươi động phòng, hiện tại ngươi còn muốn ta sinh tiểu hài tử cho ngươi?” Vì hắn mà sinh con, ý tưởng này thực sợ hãi, nhưng mà nàng không hiểu sao tim đập rộn lên, toàn thân cuồn cuộn một trận nhiệt lưu.
Lời của nàng làm cho Trường Tôn Kiệt không vui, hắn hơi hơi nheo mắt, trầm giọng nói: “Nàng đã muốn gả cho ta, cũng cùng ta viên phòng, sự thật này không thể thay đổi, nàng tốt nhất nên hết hi vọng với tên Trầm Thuộc Vũ kia đi là vừa!”
Sở Mộng Sanh nghe vậy bỗng dưng giật mình sửng sốt. Hắn nói đúng, nàng đã cùng hắn động phòng, hết thảy đã thành kết cục đã định, Trầm đại ca không có khả năng lại muốn nàng.
Nói cũng kỳ quái, nàng hẳn là nên cảm thấy khổ sở cùng ủ rũ , nhưng không biết tại sao nàng không có…chút nào thương tâm, ngược lại đối với cái ôm bá đạo lần này của Trường Tôn Kiệt còn dâng lên một cảm xúc lạ.
Hơi thở nam tính của hắn làm nàng mê loạn, con ngươi đen sáng quắc dừng ở nàng, làm trong lòng nàng biến thành một đoàn nai con đi loạn. Nàng phát hiện cảm giác đối với hắn càng lúc càng không tầm thường, này cùng cảm tình nàng đối Trầm đại ca hoàn toàn không giống nhau, Trầm đại ca chưa bao giờ gây ra cảm xúc như vậy cho nàng, càng không cho nàng trải nghiệm hô hấp khó khắn như hắn.
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sở Mộng Sanh mê hoặc, chẳng lẽ là. . . . . . Nàng đã yêu hắn? Yêu nam tử cương nghị uy nghiêm này?
“Không! Không có khả năng !”
Nàng bị phát hiện này làm cho sợ hãi, trực giác muốn kháng cự. Nàng thích hẳn là người giống Trầm đại ca tuấn tú, khiêm tốn hữu lễ ôn nhã nam tử, chứ không phải nam nhân trước mắt tác phong cường ngạnh thế này, nàng bắt đầu dùng sức từ chối, muốn đẩy ra thân thể nam tính làm tim nàng đập rộn lên kia .
Trường Tôn Kiệt hơi nhíu lông mày, “Những lời này là có ý tứ gì? Chuyện gì không có khả năng?” Hắn dễ dàng ngăn lại vặn vẹo của nàng, cũng thuận thế đem nàng áp chế về trên giường, khí lực mạnh mẽ gắt gao chụp lên nàng.
Sở Mộng Sanh dồn dập thở dốc ảo não, “Ta không có biện pháp trở thành chủng loại… thê tử ngươi thích, chúng ta không thích hợp .”
“Nàng cho là Trầm Thuộc vũ liền thích hợp sao!” Hắn hờn giận mân nhanh môi mỏng.”Nàng nếu nghĩ như vậy thì quá mức ngây thơ, yêu cầu của nam nhân đối với thê tử phần lớn là giống nhau, hắn cũng không ngoại lệ, chẳng qua nàng chưa thấy rõ ràng thôi!”
“Một khi đã như vậy, ngươi vì sao còn muốn thú ta?” Nàng không phục hỏi lại.
Trường Tôn Kiệt đầu tiên là trầm mặc không nói, thật sâu chăm chú nhìn nàng, hồi lâu sau mới nói nhỏ: “Bởi vì ta cùng nam nhân bình thường bất đồng, ta quyết định, chỉ cần cử chỉ của nàng không quá kì quái, không gây chuyện rắc rối, ta sẽ bao dung nàng, hơn nữa không bao giờ miễn cưỡng nàng làm chuyện mà nàng không thích.”
Sở Mộng Sanh bị những lời này làm rung động, nàng không nghĩ tới hắn nguyện ý vì nàng mà thỏa hiệp, hắn vốn chuyên chế lại độc tài, giờ phút này, đáy lòng của nàng dâng lên một cỗ cảm động không thể nói rõ, trái tim đập liên hồi.
“Ta. . . . . . Ta sợ ngươi vẫn sẽ cảm thấy thất vọng đối với ta.” Nàng khàn khàn nói.
“Sẽ không, ta tin tưởng con mắt của gia gia.”
“Ta không nghĩ tới Trường Tôn gia gia lại chọn ta, hắn chưa từng theo ta nhắc tới.” Sở Mộng Sanh có chút hoang mang.
Dừng lại trong chốc lát, nàng chậm rãi cười ngọt ngào, “Ta thực thích Trường Tôn gia gia, hắn là người rất thú vị, không cho rằng ta là đứa luôn gây rắc rối, chúng ta thực hợp, mỗi lần hắn đến Sở gia trang làm khách, ta đều bồi hắn chơi cờ, đi dạo trên phố, cùng hắn nếm thử một vài trò mới mẻ, chúng ta còn thường thường đấu võ mồm nha! Hắn luôn nói ta mỏ nhọn đánh bại hắn.”
Trường Tôn Kiệt nghe nàng nói như vậy, trong lòng bỗng dưng tỉnh ngộ tại sao gia gia lại chọn nàng làm thê tử của hắn . Nàng thẳng thắn, hoạt bát, có điểm mơ hồ, có điểm xúc động, có khi lại tinh quái, ở cùng nàng quả rất thú vị.
Mà cá tính của hắn vừa vặn cùng nàng tương phản. Nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, hỉ nộ vô thường, còn nàng hồn nhiên đáng yêu, vô hình trung đã hòa tan hắn.
“Ngươi đang nghĩ cái gì?” Nàng hơi hơi thở hào hển, “Chúng ta. . . . . . Có thể hay không ngồi dậy? Ngươi ép tới ta thật là khó chịu.” Thân thể rắn chắc của hắn làm nhiệt độ cơ thể nàng dần dần lên cao.
Dường như cảm giác được hắn chậm rãi thâm sâu cười tà mị, trong tròng mắt đen nhanh chóng bịt kín một tầng dày đặc ham muốn.
“Không được, ta không thể để cho nàng rời giường.” Hắn thì thầm, trong mắt hiện lên quang mang bướng bỉnh nàng chưa bao giờ thấy qua.
“Vì sao?” Nàng ngơ ngác nhìn hắn, bị hắn thật sâu mê hoặc.
“Còn nhớ rõ chúng ta tối hôm qua đánh cược không?” Trường Tôn Kiệt nhíu mày cười tà, “Nàng thua cuộc.”
Sở Mộng Sanh sắc mặt khẽ biến thành hơi hồng, “Kia thì sao?”
“Người thua, sẽ phải trả giá.” Hắn di động thân thể, nhẹ nhàng ma sát nàng, ám chỉ yêu cầu của hắn.
Nghe được thân ngâm của nàng, tình triều dành dụm trong lòng hắn mãnh liệt muốn bạo phát, đòi hỏi của hắn ngày càng điên cuồng, hắn cắn, vuốt ve, lôi kéo, biến thành nàng không ngừng yêu kiều thở dốc.
Cả người khô nóng làm nàng khó chịu vặn vẹo, bộ dáng kia mê người tuyệt hảo, Trường Tôn Kiệt nhìn xem nhất thời hoa mắt.
Hắn ồ ồ thở hào hển, cố gắng khắc chế dục vọng, nhưng thiên hạ dưới thân lại làm cho hắn thật sự khó có thể tự chủ.
Không có thời gian để suy nghĩ , hắn trực tiếp đem thân thể áp lên nàng .
“Ngươi. . . . . . Ngươi thật nặng nha! Tại sao muốn đè nặng ta?” Sở Mộng Sanh hoang mang lẩm bẩm. Cảm giác bị hắn đè nặng vừa thống khổ vừa thoải mái, nàng đứng giữa hai ngả đường không biết nên kháng cự hay không.
“Bởi vì ta muốn yêu nàng, Mộng nhi ngọt ngào của ta. . . . . .” Trường Tôn Kiệt thì thầm, chợt cọ cọ hai thân hình kề sát , cứng rắn tiếp xúc cùng mềm mại , làm cho thân thể cao lớn đột nhiên run lên, toàn thân tràn ngập nhiệt lưu mãnh liệt, lửa nóng dục vọng kiên đĩnh dưới thân buộc chặt chấn động, nhẹ nhàng đâm vào giữa chân của nàng.
Hắn cố gắng kìm nén, biết cái nàng cần nhiều là dụ dỗ, hắn không muốn đả thương nàng.
Sở Mộng Sanh nhất thời xanh mắt thở gấp, thân mình kịch liệt run run, tiếp theo đột nhiên căng thẳng, lưỡi hắn thừa dịp này liền chui tọt vào trong miệng nàng.
Càng ngày thần trí càng mê muội , nàng không tự chủ nâng thân thể, càng thêm dán chặt vào hắn, khát vọng giải trừ trong cơ thể nàng bởi vì thân thể hắn bốc hơi mà càng ngày càng hư không.
“Thoải mái, Mộng nhi của ta. . . . . .” Hắn ở bên tai nàng ôn nhu trấn an, hơi thở nóng rực xuy phất trên làn da trắng nõn.
Ngón tay hắn vẫn không gián đoạn thăm dò, lửa cháy lan ra đồng cỏ, đốt từng tấc da thịt mẫn cảm của nàng.
Sở Mộng Sanh rốt cục cũng chịu không nổi kích thích kịch liệt, khóc nức nở mở môi đỏ mọng, thấp hô: “Ngươi đừng đụng chạm ta. . . . . . Ta nóng quá nha!”
Trường Tôn Kiệt cười tà nói: “Nàng quên chúng ta đánh cuộc sao? Không làm như vậy, làm sao mà biết ai thắng đây?” Vừa nói bàn tay hắn vừa tăng lực tra tấn,hôn môi từ lỗ tai một đường xuống bầu ngực dựng thẳng mút lấy.
“Không! Không cần. . . . . . Không cần. . . . . .” Nàng rốt cuộc không chịu nổi, lời nói bật ra ngoài quanh quẩn trong không khí tràn ngập mùi hoan ái, “Dừng tay! Ta không đánh cuộc nữa, ngươi buông tay nha ——”(TN: muộn rồi tỉ ơi)
Nàng không rõ tại sao mình nóng như vậy, thân thể hắn cứ như một bó lửa. Nàng chỉ có thể vô lực hô, tùy ý ngọn lửa kia cắn nuốt nàng.
Trường Tôn Kiệt mê muội chuyên chú nhìn nàng: “Đánh cược phải biết kết quả, ai cũng không thể bỏ dở nửa chừng!”
Lời của hắn vừa rơi xuống, ngón tay hắn đã xâm nhập dò xét cơ thể nàng, không ngừng qua lại vân vê di chuyển. . . . . .
Sở Mộng Sanh nhắm chặt mắt, bị một cỗ cảm giác kích thích không biết tên đánh úp lại, nàng cuồng loạn kéo thẳng người, không ngừng rên rỉ, nàng vì chịu loại kích thích này mà biến thành thống khổ đau đớn, thủy mâu sương mù xuất hiện nước mắt.
Trường Tôn Kiệt không đành lòng liếm đi nước mắt của nàng, ướt át truyền đến từ ngón tay. Hắn biết nàng đã chuẩn bị tốt để đón nhận hắn, chính hắn cũng không thể nhẫn nhịn thêm nữa.
Rút ngón tay ra, thân thể cường tráng hoạt động, nhẹ nhàng dụ dỗ bên tai thiên hạ, nam tính dục vọng đói khát kia di động, chậm rãi đẩy mạnh vào nơi ấm áp nóng ướt trong cơ thể nàng.
Sở Mộng Sanh theo bản năng co rúm lại, hắn gắt gao chế trụ eo nhỏ của nàng không cho nàng né tránh, tiếp theo dùng lực ở mông và thắt lưng, thật sâu giữ lấy nàng.
“Tiểu Kiệt” mang đến nhiệt độ như hỏa lò, cuồng liệt sâu trong u cốc của nàng thiêu đốt.
“A —— đau quá! Ngươi lấy cái gì đâm ta thế này?” Sở Mộng Sanh kinh thanh la lên, đau đớn làm nàng phải hút một hơi khí, cả người cương trực căng thẳng.
Nàng ngôn ngữ thiên chân(trong sáng) cơ hồ khiến hắn cười ra tiếng, bất quá không phải lúc, trật chội của nàng khiến hắn không rảnh phân tâm, hắn khát vọng suồng sã bôn ba ở giữa.
Cố nén dục vọng mạnh mẽ sư tử, tân lang hơi hơi khởi động thân hình cường tráng, đói khát to lớn chôn trong cơ thể tân nương tử yên lặng bất động, mồ hôi nhỏ từng giọt từ trán của tân lang. . . . . .
“Hư. . . . . . Không có chuyện gì, đợi chút nữa sẽ không đau đớn.” Hắn ôn nhu trấn an, thanh âm bất đắc dĩ.
Vì giảm bớt không khoẻ cho nàng, hắn xoa nhẹ vùng đất nhạy cảm của nàng,ngón tay linh hoạt liên tục trêu chọc làm thân thể mềm mại cương trực co rúm lại , mãi tới khi đau đớn kịch liệt bị ngón tay kia dụ dỗ mang đi.
Sở Mộng Sanh thân thể chậm rãi thả lỏng, nguyên bản hàm răng cắn chặt cánh môi cũng rời ra, nàng dồn dập thở dốc, vặn vẹo người, đau đớn biến mất, thay vào đó là cảm giác khó chịu giày vò làm cho nàng cong thân thể mềm mại chủ động dâng hướng hắn.
Trường Tôn Kiệt đem phản ứng của nàng thu vào trong mắt, khóe môi gợn lên ý cười, sau đó dựa sát thân thể của nàng, phun ra hô hấp nóng rực ẩn nhẫn lâu ngày , “Tốt lắm, chính là như vậy, nàng có thể đón nhận của ta. Nhớ kỹ, nàng là của ta. . . . . . Vĩnh viễn là của ta. . . . . .”
Ngữ điệu tha thiết, hắn bắt đầu ở trong cơ thể nàng bừa bãi luật động, từng đợt công thành đoạt đất mãnh liệt, nàng cong thân bất lực phát ra liên tiếp rên rỉ yêu kiều, hai tròng mắt được bao phủ một mảnh sương mù nhắm hờ.
Lông mi như cánh bướm giương nhẹ, hai gò má đỏ tươi, môi anh đào hé mở. . . . . . Khắp nơi lay động sóng triều ham muốn của hắn, gợi lên hắn tràn ngập yêu thương cùng nhu tình.
“Mộng nhi của ta, nàng đã thuộc về ta. . . . . .” Hắn thì thào nói, nắm chặt cái eo nhỏ, tiến vào sâu hơn, mỗi một cái đều là trọng kích(đòn nghiêm trọng). Đều muốn dục vọng càng mang đến trong cơ thể nàng.
“Tiểu Kiệt” luật động nhiều lần, ở sâu trong nàng in dấu ấn ký của hắn, cảm giác vui sướng truyền đến không ngừng, nàng chỉ có thể theo luật động của hắn mà phát ra thanh âm bất lực đáng yêu. . . . . .
Một hồi lại một hồi, sóng tình bao phủ Sở Mộng Sanh, sức nén dâng cao vì cuồng dã, không ngừng len lỏi giữa hai thân thể tìm lối ra cuối cùng.
Trong tân phòng chỉ nghe thấy hắn hô hấp nặng nhọc cùng nàng dồn dập thở dốc.
Bỗng dưng, một tiếng thân ngâm cao vút hòa nhập với tiếng gào thét, thỏa thích thổi quét qua hai người, đưa bọn họ cùng nhau ném lên cuồng hỉ. . . . . .(TN: máu, ta cần máu.Người trong sáng như ta đây thật sự chịu ko nổi loại này …)
Sáng sớm hôm sau, trong phòng truyền ra tiếng nữ tử kêu sợ hãi ——
“A! Ta như thế nào toàn thân trống trơn ?” Sở Mộng Sanh níu chặt chăn gấm che ngực, cố gắng tỉnh táo lại.
Ngày hôm qua ban đêm rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Nàng nhớ rõ nàng đang cùng Trường Tôn Kiệt thưởng thức rượu, muốn hắn quá chén để tránh được đêm động phòng hoa chúc, như thế nào uống uống, liền biến thành cái dạng này rồi?
“Nàng đã tỉnh.” Một đạo tiếng nói vô cùng từ tính trầm thấp đột nhiên ở nàng bên tai vang lên, thức tỉnh nàng.
Sở Mộng Sanh mãnh liệt nhấc mắt, lúc này mới phát hiện Trường Tôn Kiệt thế nhưng nằm bên cạnh nàng, hắn nghiêng thân mình mặt hướng nàng, khẽ nâng lên nửa người trên, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
Chăn gấm màu đỏ rớt xuống tới hông hắn, lộ ra lồng ngực tinh tráng rắn chắc màu đồng, thấy hắn lõa lồ nửa người trên, nàng cơ hồ có thể xác định dưới cái chăn gấm hắn là trần trụi .
Sở Mộng Sanh chợt cảm thấy hai gò má nung đỏ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hai người bọn họ làm sao có thể toàn thân không quần áo nằm cùng nhau, hay là. . . . . .
“Đêm qua, ngươi đối với ta làm cái gì?” Nàng hết kiên nhẫn hỏi.
Trường Tôn Kiệt cười, ánh mắt lộ ra tà khí, “Ngày hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, nàng nghĩ ta còn có thể làm cái gì với nàng?”(TN: ôm chăn nằm nói chuyện phiếm a!)
“Ngươi. . . . . .” Nàng trừng lớn mắt, “Ngươi là nói. . . . . . Chúng ta. . . . . . Chúng ta đã viên phòng rồi!”
Hắn không trả lời, chính là tà tà cười, hàm nghĩa không nói nhưng đã rõ ràng ——
Sở Mộng Sanh thoáng chốc xanh mặt, “Không có khả năng, ta rõ ràng đem ngươi quá chén rồi, còn đỡ ngươi lên giường nghỉ ngơi, làm sao ngươi còn có thể cùng ta động phòng?”
Trường Tôn Kiệt thản nhiên cười, thanh thản ngồi dậy: “Đêm qua, tửu lượng của ta xem như kém rồi, không nghĩ tới nàng còn kém hơn.”
“A?” Nàng đầu tiên là sửng sốt trong chốc lát, lập tức minh bạch, cố lấy hai gò má thở phì phì trừng mắt hắn nói: “Nguyên lai ngươi gạt ta, đùa giỡn ta! Cái gì mà tửu lượng không tốt, ngươi căn bản là phẫn trư cật lão hổ(chắc là con hổ cải trang thành con heo), ngươi là người xấu!”
Nhìn dung nhan đỏ rừng rực khí đô đô xinh đẹp, hắn không khỏi cười ra tiếng, mạnh mẽ đem nàng kéo vào trong lòng: “Hôm qua là đêm động phòng của hai ta, chúng ta viên phòng chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, làm sao có thể nói ta xấu? Huống chi, người đề nghị uống rượu sảng khoái là nàng, không phải là ta!”
Sở Mộng Sanh cuống quít đẩy hắn, đỏ mặt, hơi thở nặng nề lên án: “Ngươi là tên đại sắc lang, biết rõ ta uống rượu say, còn thừa cơ chiếm tiện nghi!”
Trường Tôn Kiệt thư thái ôm nàng, hưởng thụ sự tiếp xúc với làn da non mềm.
“Trong ngày này bất kỳ nam nhân nào cũng được phép làm sắc lang. Huống hồ, đêm qua là nàng chính mình cùng ta đánh cuộc, xem ta có năng lực cùng nàng động phòng hay không, cái này liên quan tới khí khái nam tử của ta, ta sao có thể để cho tiểu kiều thê thất vọng.” Vừa nói hắn bỗng nhiên hôn trộm môi nàng.
Sở Mộng Sanh căn bản không kịp tránh đi, chỉ có thể căm giận nhìn hắn.
Nàng cảm giác buổi sáng hôm nay hắn có chút kỳ quái, không hề nghiêm túc như lúc trước, ngược lại ẩn ẩn chứa một cỗ hơi thở tà mị.
“Ta và ngươi đặt cược?” Nàng hỏi.
“Đúng nha! Kết quả nàng thua cuộc, tối hôm qua chúng ta quả thật đã động phòng, trở thành phu thê chân chính a.”
Hắn lại lộ ra cái loại ánh mắt tà khí này, làm nàng cả người không tự chủ nổi da gà.
Nàng hơi hơi uốn éo người,toàn thân lại truyền đến cảm giác đau nhức, nhất là từ giữa hai chân truyền đến , nóng rực cùng đau đớn làm nàng cau lông mày. Bỗng dưng, nàng nhớ lại một đoạn ngắn phát sinh tối qua——hắn cuồng nhiệt giữ lấy cùng thở dốc nũng nịu của nàng. . . . . . Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức đỏ như quả táo.
Trường Tôn Kiệt đem nàng hết thảy biểu tình biến hóa không bỏ sót, trên mặt nàng là vẻ thẹn thùng hiếm thấy, sáng bừng như nụ hoa mới nở, càng tăng thêm nét đáng yêu kiều diễm.
“Nói thực ra, ngươi đêm qua có phải hay không thừa cơ đánh ta?” Nàng bỗng nhiên không đầu không đuôi toát ra một câu.
“Cái gì?” Trường Tôn Kiệt giật mình, “Làm sao nàng lại cho rằng ta vụng trộm đánh nàng?”
Bị hắn nhìn chòng chọc, Sở Mộng Sanh càng lúc càng cảm thấy không được tự nhiên, nàng liền hất hàm, không cho e lệ chiếm lĩnh thêm nữa “Ngươi. . . . . . . . . Ngươi nếu không trộm đánh ta, vậy tại sao ta trừ bỏ đau chỗ đó, còn. . . . . . Còn toàn thân đau nhức?”
Nghe xong lời của nàng, hắn nhịn không được cười khẽ một tiếng, yêu thương khẽ hôn xuống đầu mũi nhỏ.
“Đó là bình thường , về sau sẽ không đau đớn nữa.” Hắn ôn nhu nói.
Xem ra, nàng đối chuyện nam nữ vẫn là chưa hiểu rõ, bất quá, hắn rất thích dạy nàng, hắn tin tưởng quá trình đó nhất định là phi thường thú vị.(TN: aiza, đáng thương, đáng thương a. Tỉ sau này còn bị ngược dài dài.)
“Còn có về sau a?” Sở Mộng Sanh trợn mắt kinh hô.
“Đó là đương nhiên.” Hắn trầm thấp nói, khóe miệng chứa đựng ý cười mê hoặc “Chúng ta đã là phu thê, chuyện này quá bình thường, nàng nghĩ chỉ có một lần sao? Như vậy làm sao có thể sinh con nối dõi?”
“Ngươi là nói. . . . . . Sinh con?” mắt hạnh xanh càng lớn, kinh hoảng nhìn về phía hắn, “Ta không cần! Ta. . . . . . Ta căn bản không muốn gả cho ngươi, càng không tính cùng ngươi động phòng, hiện tại ngươi còn muốn ta sinh tiểu hài tử cho ngươi?” Vì hắn mà sinh con, ý tưởng này thực sợ hãi, nhưng mà nàng không hiểu sao tim đập rộn lên, toàn thân cuồn cuộn một trận nhiệt lưu.
Lời của nàng làm cho Trường Tôn Kiệt không vui, hắn hơi hơi nheo mắt, trầm giọng nói: “Nàng đã muốn gả cho ta, cũng cùng ta viên phòng, sự thật này không thể thay đổi, nàng tốt nhất nên hết hi vọng với tên Trầm Thuộc Vũ kia đi là vừa!”
Sở Mộng Sanh nghe vậy bỗng dưng giật mình sửng sốt. Hắn nói đúng, nàng đã cùng hắn động phòng, hết thảy đã thành kết cục đã định, Trầm đại ca không có khả năng lại muốn nàng.
Nói cũng kỳ quái, nàng hẳn là nên cảm thấy khổ sở cùng ủ rũ , nhưng không biết tại sao nàng không có…chút nào thương tâm, ngược lại đối với cái ôm bá đạo lần này của Trường Tôn Kiệt còn dâng lên một cảm xúc lạ.
Hơi thở nam tính của hắn làm nàng mê loạn, con ngươi đen sáng quắc dừng ở nàng, làm trong lòng nàng biến thành một đoàn nai con đi loạn. Nàng phát hiện cảm giác đối với hắn càng lúc càng không tầm thường, này cùng cảm tình nàng đối Trầm đại ca hoàn toàn không giống nhau, Trầm đại ca chưa bao giờ gây ra cảm xúc như vậy cho nàng, càng không cho nàng trải nghiệm hô hấp khó khắn như hắn.
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sở Mộng Sanh mê hoặc, chẳng lẽ là. . . . . . Nàng đã yêu hắn? Yêu nam tử cương nghị uy nghiêm này?
“Không! Không có khả năng !”
Nàng bị phát hiện này làm cho sợ hãi, trực giác muốn kháng cự. Nàng thích hẳn là người giống Trầm đại ca tuấn tú, khiêm tốn hữu lễ ôn nhã nam tử, chứ không phải nam nhân trước mắt tác phong cường ngạnh thế này, nàng bắt đầu dùng sức từ chối, muốn đẩy ra thân thể nam tính làm tim nàng đập rộn lên kia .
Trường Tôn Kiệt hơi nhíu lông mày, “Những lời này là có ý tứ gì? Chuyện gì không có khả năng?” Hắn dễ dàng ngăn lại vặn vẹo của nàng, cũng thuận thế đem nàng áp chế về trên giường, khí lực mạnh mẽ gắt gao chụp lên nàng.
Sở Mộng Sanh dồn dập thở dốc ảo não, “Ta không có biện pháp trở thành chủng loại… thê tử ngươi thích, chúng ta không thích hợp .”
“Nàng cho là Trầm Thuộc vũ liền thích hợp sao!” Hắn hờn giận mân nhanh môi mỏng.”Nàng nếu nghĩ như vậy thì quá mức ngây thơ, yêu cầu của nam nhân đối với thê tử phần lớn là giống nhau, hắn cũng không ngoại lệ, chẳng qua nàng chưa thấy rõ ràng thôi!”
“Một khi đã như vậy, ngươi vì sao còn muốn thú ta?” Nàng không phục hỏi lại.
Trường Tôn Kiệt đầu tiên là trầm mặc không nói, thật sâu chăm chú nhìn nàng, hồi lâu sau mới nói nhỏ: “Bởi vì ta cùng nam nhân bình thường bất đồng, ta quyết định, chỉ cần cử chỉ của nàng không quá kì quái, không gây chuyện rắc rối, ta sẽ bao dung nàng, hơn nữa không bao giờ miễn cưỡng nàng làm chuyện mà nàng không thích.”
Sở Mộng Sanh bị những lời này làm rung động, nàng không nghĩ tới hắn nguyện ý vì nàng mà thỏa hiệp, hắn vốn chuyên chế lại độc tài, giờ phút này, đáy lòng của nàng dâng lên một cỗ cảm động không thể nói rõ, trái tim đập liên hồi.
“Ta. . . . . . Ta sợ ngươi vẫn sẽ cảm thấy thất vọng đối với ta.” Nàng khàn khàn nói.
“Sẽ không, ta tin tưởng con mắt của gia gia.”
“Ta không nghĩ tới Trường Tôn gia gia lại chọn ta, hắn chưa từng theo ta nhắc tới.” Sở Mộng Sanh có chút hoang mang.
Dừng lại trong chốc lát, nàng chậm rãi cười ngọt ngào, “Ta thực thích Trường Tôn gia gia, hắn là người rất thú vị, không cho rằng ta là đứa luôn gây rắc rối, chúng ta thực hợp, mỗi lần hắn đến Sở gia trang làm khách, ta đều bồi hắn chơi cờ, đi dạo trên phố, cùng hắn nếm thử một vài trò mới mẻ, chúng ta còn thường thường đấu võ mồm nha! Hắn luôn nói ta mỏ nhọn đánh bại hắn.”
Trường Tôn Kiệt nghe nàng nói như vậy, trong lòng bỗng dưng tỉnh ngộ tại sao gia gia lại chọn nàng làm thê tử của hắn . Nàng thẳng thắn, hoạt bát, có điểm mơ hồ, có điểm xúc động, có khi lại tinh quái, ở cùng nàng quả rất thú vị.
Mà cá tính của hắn vừa vặn cùng nàng tương phản. Nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, hỉ nộ vô thường, còn nàng hồn nhiên đáng yêu, vô hình trung đã hòa tan hắn.
“Ngươi đang nghĩ cái gì?” Nàng hơi hơi thở hào hển, “Chúng ta. . . . . . Có thể hay không ngồi dậy? Ngươi ép tới ta thật là khó chịu.” Thân thể rắn chắc của hắn làm nhiệt độ cơ thể nàng dần dần lên cao.
Dường như cảm giác được hắn chậm rãi thâm sâu cười tà mị, trong tròng mắt đen nhanh chóng bịt kín một tầng dày đặc ham muốn.
“Không được, ta không thể để cho nàng rời giường.” Hắn thì thầm, trong mắt hiện lên quang mang bướng bỉnh nàng chưa bao giờ thấy qua.
“Vì sao?” Nàng ngơ ngác nhìn hắn, bị hắn thật sâu mê hoặc.
“Còn nhớ rõ chúng ta tối hôm qua đánh cược không?” Trường Tôn Kiệt nhíu mày cười tà, “Nàng thua cuộc.”
Sở Mộng Sanh sắc mặt khẽ biến thành hơi hồng, “Kia thì sao?”
“Người thua, sẽ phải trả giá.” Hắn di động thân thể, nhẹ nhàng ma sát nàng, ám chỉ yêu cầu của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.