Quyển 3 - Chương 82
Nguyệt Xuất Vân
17/04/2014
Thật ra các nàng đều nghĩ là Minh Xuân Thủy đối với Sắt Sắt chỉ là nhất thời mê luyến, nhưng lần này tung tú cầu ở lửa trại yến là chọn thê duy nhất cùng hắn sống trọn đời. Côn Luân nô các nàng đều là một phu một thê
trọn đời chung thủy, một khi đính ước ở lửa trại yến thì bạc đầu giai
lão, đồng sinh đồng tử, cả đời cũng không chia lìa nhau.
Sắt Sắt đứng lặng nơi đó, nghe người xung quanh nói về phong tục một phu một thê trọn đời chung thủy của họ, nàng hoàn toàn kinh ngạc, lại thấy Minh Xuân Thủy đang chậm rãi hướng nàng đi tới. Hôm nay hắn không mặc trang phục thuần trắng mà mặc một bộ hoa phục màu đỏ, trên cổ tay, trên góc áo đều có thêu những đóa Mặc liên nở rộ. Gió đêm thổi đến, đóa mặc liên trên góc áo cuồn cuộn nổi lên, tuyệt diễm bồng bềnh, sống động như có thể cảm nhận được hương hoa thoang thoảng.
Ðôi mắt đen sâu thẳm của Minh Xuân Thủy tràn ngập nhu tình. Ánh mắt nhu tình của hắn hòa quyện cùng tiếng sáo thâm tình vấn vít đan xen vào nhau dịu dàng vây phủ Sắt Sắt. Sắt Sắt muốn nhấc chân lên, nhưng dưới lòng bàn chân như có trọng lực vô hình ràng buộc khiến hai chân nàng bất động như mọc rễ xuống đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn càng lúc càng đến gần.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến độ Sắt Sắt tựa hồ có thể nghe được tiếng đập của trái tim mình. Lại thấy ống tay áo của Minh Xuân Thủy tung lên, chiếc tú cầu đỏ thẫm mang theo hương thơm hướng Sắt Sắt baa tới. Có lẽ vì hạnh phúc đến quá nhanh hoặc vì quá bất ngờ, trong lòng nàng chưa kịp thích ứng, theo bản năng của người tập võ, Sắt Sắt nhảy lên tránh, tú cầu liền rơi vào khoảng không, theo sát bên cạnh thân Sắt Sắt tiếp tục bay về phía sau.
Thanh âm hút không khi liên tiếp vang lên trong đám đông, Lâu chủ tung tú cầu vốn đã làm bọn họ chấn kinh rồi, không ngờ còn bị người né tránh. Khiếp sợ lẫn kinh ngạc, nhưng không ai dám lên tiếng, tất cả đều che miệng lẳng lặng nhìn chiếc tú cầu của Lâu chủ tôn quý bọn họ bị nữ từ kia tránh né.
Minh Xuân Thủy ánh mắt sâu thẳm, nụ cười vẫn thường trực trên môi, tuyệt không đổi sắc, thân thủ cử động, chiếc tú câu kia lại rẽ hướng xoay quanh Sắt Sắt. Lúc này mọi người mới rõ, chiếc tú cầu trong tay Minh Xuân Thủy được đính vào một sợi hồng lăng. Đầu kia của hồng lăng đang nằm trong tay hắn. Hắn nhẹ nhàng đong đưa hồng lăng, chiếc tú cầu liền như một con du long xoay tròn vòng quanh Sắt Sắt, một vòng rồi lại một vòng, gắt gao quấn chặt lấy Sắt Sắt. (ơ ép hôn=]])
Ðây là lần đầu tiên thanh niên nam nữ trong Xuân Thủy Lâu thấy tú cầu có đính hồng lăng. Xem ra Lâu chủ đối với nữ tử này có vẻ như bất chấp thủ đoạn. Bọn họ đầu liên tục ca thán tự trách bản thân mình ngốc nghếch, sao trước nay không biết đính hồng lăng, quấn chặt như thế thì đố nữ tử nào có thể thoát.
Sắt Sắt quả nhiên là tránh không thoát, chiếc eo nhỏ bị nhiều vòng hồng lăng cuốn lấy, tú cầu sắc đỏ thẳm cố định chắc chắn trước ngực, dưới lửa trại hừng hực, ánh lên gương mặt kiều diễm trăng muốt của nàng khiến nàng càng đẹp một cách thanh mị rung động lòng người.
Tiếng sáo nhẹ nhàng vấn vít, triền miên lưu luyến, run rẩy dần thấp đến âm cuối, Minh Xuân Thủy buông tiêu ra, chậm rãi tới bên nàng. Tiếng thở của hắn từ từ nặng nề hơn mang theo hơi ấm mê người.
Sự kinh ngạc ban đầu của Sắt Sắt dần dần biến mất, nàng ngước nhìn hắn đang từng bước từng bước tiếp cận nàng, đứng trước mặt nàng.
Nàng nhớ lại từng khoảnh khắc bọn họ gặp nhau lần đầu ở Tuyên Ki Phủ, hắn trêu đùa bỡn cợt nàng, ở Lâm Giang Lâu hắn đàn sáo hợp tấu ăn ý với nàng, cùng nàng đấu trí bên bản cờ phong thái hào hùng mạnh mẽ, khi mẫu thân nàng qua đời hắn đã ở bên cạnh an ủi vỗ về mang đến cho nàng sự che chở ấm áp, khi đối mặt với bão tố trên biển hắn bình tĩnh sát cánh bên nàng. Tuy không phải mỗi lần gặp nhau đều là hạnh phúc vui vẻ, lần giải mị dược và nụ hôn trên hải đảo kia khiến nàng thấy mất mát, hụt hẫng vô cùng, nhưng nàng không thể không thừa nhận,nam tử trước mắt này khiến lòng nàng rung động mãnh liệt.
Sự hài hước của hắn, sự thâm sâu của hắn, sự tiêu sái của hắn, sự giáo hoạt của hắn, sự bình tĩnh của hắn, khí phách của hắn, thậm chí cả khi hắn vô lại...đều khiến nàng rung động thật sâu từ tận đáy lòng. Mà lúc này, nàng thấy được, trong đôi mắt đen thăm thẳm của hắn, ngoài yêu thương và dịu dàng, còn đong đầy bóng hình nàng.
“Ðây là thật ư?” Nàng hỏi, tình cảm của hắn có phải chăng là thật.
Hắn cúi người, bàn tay rộng lớn nắm chặt bàn tay ngọc mềm mại nhỏ bé của nàng, khóe môi hơi cong lên, khẽ dùng lực, nàng liền rơi vào lồng ngực ấm áp của hắn.
“Là thật!” Thanh âm của hắn vang lên trên đỉnh đầu nàng, trầm định mà kiên quyết, từng chữ từng chữ một rót vào lòng nàng.
“Chúc mừng Lâu chủ, chúc mừng Lâu chủ phu nhân.” một tràng thanh âm chúc mừng vang lên bên tai hai người. Mặc dù vẫn có nhiều cô nương hâm mộ và ghen tị Sắt Sắt, nhưng các nàng vẫn rất cao hứng vì Lâu chủ có thể ôm được mỹ nhân về. Tiếng chiêng trống vang lên, đám đông vây quanh hai người bọn họ.vừa múa vừa hát.
Đêm dần sâu, ánh trăng lên cao đến đỉnh đầu.
Minh Xuân Thủy đặt Sắt Sắt xuyên qua đám đông náo nhiệt, hướng nơi ở sau thôn bước đi. Trong lòng Sắt Sắt có một chút hồi hội, sợ hãi, giờ mới hiểu rõ ý nghĩa câu hỏi đêm qua của hắn: “Dù sao ngươi cũng ở đây không lâu nữa”, thì ra, hắn muốn nàng ở chung với hắn trên tiểu lâu.
“Ta không ở cùng với ngươi không được hay sao?” Nàng cúi đầu hỏi. Mặc dù trước đây nàng là trắc phi của Dạ Vô Yên nhưng là hữu danh vô thực, ngoại trừ lần giải mị dược kia...,nàng thật ra không khác gì một cô gái khuê các. Nay bảo nàng ở chung với một nam tử, nàng cảm giác có chút không thích ứng, tuy nam tử đó là người nàng yêu.
Minh Xuân Thủy nghe giọng nàng có vẻ bất an, hắn ôm chiếc eo thon nhỏ của nàng, ôn nhu nói: “Nàng đã nhận tú cầu của ta, đã là thê của ta, chẳng lẽ muốn phu quân ta sống một mình? Tiêm Tiêm công tử không sợ bất cứ thứ gì, nay lại sợ chuyện này sao?”
Hắn buồn cười cúi người bế Sắt Sắt lên, hướng “Vọng Nguyệt Lâu” của hắn đi tới. Sắt Sắt bị hắn trêu chọc có chút ngượng ngùng, nàng nằm trong lòng hắn, nghe mùi trúc thanh nhã thoang thoảng từ người hắn, dần dần mê loạn.
Tấm trường bào rộng thùng thình lay động theo từng bước di chuyển của hắn trong gió đêm. Thân ảnh hắn phiêu lãng xuyên qua rừng cây, xuyên qua rất nhiều bụi hoa, qua khỏi Yên Ba hồ rồi dừng lại ở tầm cư của hắn.
Tầm cư của Minh Xuân Thủy rất sạch sẽ trang nhã , tấm thảm màu lam nhạt phô bày nét lịch sự tao nhã, bức rèm Kim Câu trắng tinh như như những cụm mây bồng bềnh trôi hết sức lãng mạn, thoát tục.
Hắn ôm hàng chậm rải đi sâu vào trong tẩm cư, cứ mỗi vài bước là có thị nữ buông sa rèm lụa trắng Kim Câu xuống rồi nhanh nhẹn tháo lui. Bên trong tầng tầng lớp lớp sa rèm như hàng ngàn hàng Vạn lớp mây bao phủ, không gian nơi đây hoàn toàn cách biệt với bên ngoài, tựa hồ chỉ còn hắn và nàng tồn tại trên cõi đời này.
Trước mắt hé lộ chiếc giường gỗ lim khắc hoa và trường mạn đỏ thẫm, trên chiếc bàn nhỏ đầu giường có một cặp nến long phượng đang tỏa ra ánh sáng nồng nàn say đắm.
Vén tấm mạn trướng đỏ thẫm lên, chỉ thấy chăn phủ gấm thêu uyên ương hí thủy được an bài sẵn sàng, trong lòng Sắt Sắt nhất thời như ánh nến trên bàn, phập phồng nhảy múa.
Minh Xuân Thủy nhẹ nhàng đặt Sắt Sắt lên giường , lúc này chỉ có hắn và nàng, chung quanh yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim đối phương, xuyên qua chiếc mặt nạ, đôi đồng tử đen thẳm của hắn nhìn Sắt Sắt đầy thâm tình.
“Ta muốn xem mặt ngươi.” Tay nàng xoa xoa từng đường nét văn nhã tinh xảo trên mặt nạ của hắn, dịu dàng nói.
Ánh mắt Minh Xuân Thủy chợt ngưng đôi đồng tử đen hiện lên một tia phức tạp, hắn gắt gao ôm Sắt Sắt chặt chẽ vào trong ngực, mỉm cười hỏi: “Thế nào, sợ ta xấu xí sao?”
Sắt Sắt tựa khuỷu tay lên cánh tay của hắn, khẽ cười nói: “Nêu ta trông mặt mà bắt hình dong, sao lại thích ngươi. Ta chỉ muốn xem gương mặt thật của phu quân mình ra sao, như vậy cũng không được sao?”
Minh Xuân Thủy thấy đôi mắt trong trẻo của nàng ngập tràn sự mong mỏi da diết. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy nàng mong mỏi điều gì da diết đến thế, cho đến nay nàng luôn luôn đạm bạc, thản nhiên tựa hồ không để ý đến bất điều gì. Thật hiếm lắm mới thấy nàng mong muốn một điều gì như vậy, hắn không đành lòng cự tuyệt, cơ hồ sẽ tháo mặt nạ xuống. Nhưng nếu hắn tháo xuống, tuyệt đối sẽ không giải quyết được hậu quả trước mắt. Hắn ngoan cường hạ quyết tâm, mấp giọng nói: “Ta cũng rất muốn để nàng xem khuôn mặt thật của ta, chỉ là, năm đó ta đã từng thề nguyện qua trước mặt Hắc Sơn thần, không đề bất cứ ai thấy khuôn mặt thật của mình trừ phi ta hoàn thành được ước nguyện trong lòng. Cho nên...bây giờ chưa thể..."
Sắt Sắt ở Xuân Thủy Lâu này được một thời gian nên biết Côn Luân nô bọn họ là thờ Sơn thần. Nếu đã hướng Hắc Sơn thần thề nguyện, lời thề đó tuyệt đối cũng không thể vi phạm được, nàng liền mỉm cười nói: “Được, ta không xem nữa.”
Tuy nói thế nhưng ánh mắt nàng vẫn thoáng qua một tia mất mát. Minh Xuân Thủy nhìn thấy, đôi mắt hắn chợt tràn ngập đau lòng. Hắn duỗi ngón tay bắn ra một luồng kinh lực dập tắt ánh trên cặp nến long phượng, bàn tay ấm áp của hắn cầm bàn tay trắng nõn của nàng đưa lên mặt hắn để nàng tự tay tháo xuống chiếc mặt nạ của hắn, ban đầu tay nàng chạm vào khuôn mặt của hắn, từng chút từng chút một.
Ngón tay nàng khẽ vuốt đến đâu, lòng nàng nhộn nhịp đến đấy.
“Sắt Sắt...” Hắn gọi tên nàng, dịu dàng mà quyến luyến, thấm đẫm yêu thương cũng nhu tình không lời nào có thể diễn tả được : “Một ngày nào đó nàng sẽ nhìn được gương mặt thật của ta.”
Nàng cảm nhận được lời xin lỗi của hắn, khẽ cười nói: “Ta sẽ chờ” Tuy không biết hắn đã thề nguyện điều gì, nhưng nàng nhất định sẽ kề vai cùng hắn đối mặt với bất kỳ sóng gió nào.
Minh Xuân Thủy ôm thân hình kiều diễm bé nhỏ của nàng, trong lòng dạt dào sóng xuân, hắn duỗi ngón tay cởi trang phục trên người nàng. Sắt Sắt chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, nhất thời có chút khẩn trương, nàng ngượng ngùng lấy tay che ngực, thân thể mềm mại run lên nhè nhẹ.
Hắn cảm giác được sự ngượng ngùng và khẩn trương của nàng, thân thể ấm áp của hắn phủ lên thân mình của nàng, chặt chẽ bao quanh nàng. Đôi môi nóng bỏng kề sát trên môi nàng, hôn nàng từng chút từng chút một, dịu dàng mà nâng niu cho đến khi sự khẩn trương trong lòng nàng tiêu tán.Hắn mới dần dần hôn sâu hơn, lưỡi hắn cuồng nhiệt thâm nhập vào miệng nàng, quấn quýt đòi hỏi ngọt ngào từ nàng. Môi hắn di chuyển xuống dưới, hôn lên chiếc cổ trắng muốt, xương quai xanh mịn màng rồi dừng lại trên bộ ngực mềm mại của nàng.
Một cảm giác nóng bỏng khô cháy kỳ lạ dâng lên trong cơ thể Sắt Sắt giống giải mị dược cho nàng, nàng nhịn không được khẽ rên nhẹ nhàng. Nàng cảm giác dường như mình là tuyết, hắn là vầng mặt trời, nàng sắp sửa tan chảy vào trong hắn hóa thành nước trước sự nhiệt tình của hắn.
Tiếng khẽ rên của nàng kích thích hắn mãnh liệt, thân hình hắn run lên, cánh tay mạnh mẽ gắt gao siết lấy vòng eo của nàng, toàn thân hắn dán chặt lên da thịt nóng rực của nàng, hơi thở của hắn càng lúc càng gấp. Hắn tiến đến sát bên tai nàng, đôi môi khéo léo cắn vành tai nàng, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai nàng “Sắt Sắt...” Thanh âm của hắn tựa hồ đang rất nhẫn nại, cố nén điều gì đó: "Ta sợ không kềm chế nổi sẽ làm đau nàng, ta sẽ cố nhẹ nhàng.” (tin mới lạ)
Minh Xuân Thủy tựa hồ biết nàng ngây ngô, hắn rất nhẫn nại, rất dịu dàng đến khi nàng hoàn toàn thả lòng, cơ thể nàng như đóa hoa được cơn gió nhè nhẹ thổi qua làm cho nở rộ, từng cánh hoa căng tràn run rẩy, đến khi hắn không tự kềm chế được nữa, hắn mới dùng vật đang nóng bỏng cứng rắn nhất trên người mình tiến vào nơi mềm mại nhất của nàng. Hắn thâm nhập vào trong nàng rất nhanh, nàng nhịn không được thân mình khẽ cong 1ại, lúc này nàng mới hiểu vì sao vừa rồi hắn nói hắn sợ sẽ làm nàng đau.
Đêm nay rất khác so với lần đó khi hắn giải mị dược cho nàng. Lần đó, hắn cũng ôn nhu, nhưng tựa hồ vì kiêng kị điều gì đó mà ban đầu không hề âu yếm nàng nhiều. Nếu không thì sau khi xong, hắn cũng không bình tĩnh tiêu sái mà bỏ đi như thế.
Mà đêm nay, nàng có thể cảm giác được trong hắn như thủy triều, như bão tố cuộn mãnh liệt trào dâng như át đi lý trí của hắn. Thanh âm của hắn khàn khàn đáng sợ. Tuy hắn tận lực ôn nhu nhưng nàng lại cảm thấy hắn vô cũng cuồng dã. Hắn tựa hồ lấp đầy trong nàng, hận không thể đem nàng vĩnh viễn hòa vào bên trong cơ thể hắn.
Sự cường tráng mà ôn nhu của hắn làm nàng khao khát vô cùng, nàng vô thức đáp trả hắn, cùng hắn không ngừng chuyển động nhấp nhô lên xuống, cuồng nhiệt đắm chìm vào nhau. Thân thể cả hai đan chặt vào nhau như đôi bướm không ngừng vũ động.
Suốt đêm thâu!
Bình minh ló dạng, tiếng chim hót chiêm chiếp xung quanh.
Sắt Sắt mở to mắt, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, vừa động thân mình mới phát hiện bản tay to lớn của Minh Xuân Thủy vẫn ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của nàng. Nàng vừa khẽ cử động, hắn cũng liền tỉnh giấc, đôi mắt đen của hắn lóe sáng.
Hắn khẽ lật thân hình, nằm lên người nàng.
Sắt Sắt hồi tưởng lại đêm qua, gương mặt ngọc nhất thời đỏ bùng như đóa hải đường nở rộ trong nắng mai. Sự thẹn thùng của nàng khiến hắn bật cười thích thú, mang theo một tia trên chọc và say đắm. Ánh mắt tràn đầy thâm tình của hắn dịu dàng lướt qua gương mặt nàng, sự ôn như của hắn tựa chừng toát lên cả chiếc mặt nạ vốn luôn lạnh lùng thường ngày, khiến chiếc mặt nạ kiều diễm như trở nên lóng lánh sáng bóng hơn.
Dưới ánh nắng mông lung đổ xuống theo ô cửa sổ, Sắt Sắt tóc xõa rối tung, bộ dạng vô cùng thanh mị phong tình.
Ánh mắt Minh Xuân Thủa chợt như sâu hơn, hắn cúi xuống người nàng.. ..tựa như một con bướm không hề biết thỏa mãn, trong ánh nắng ban mai lại vờn hoa hút nhụy.
Mãi cho đến khi ánh mặt trời đã lên đến đinh đầu hắn mới buông tha nàng. Lúc này toàn thân Sắt Sắt đều phủ đầy vết tích hoan ái, Minh Xuân Thủy nhìn thấy, tim hắn tê dại đi.
“Có mệt không, có đau không?” Hắn cúi người hỏi bên tai nàng, giọng đầy ôn nhu.
Sắt Sắt ngẩn người nhìn những vết xanh tím trên cơ thể mình, trời ạ, nàng và hắn không phải quá phóng túng sao.
Minh Xuân Thủy đứng dậy khoác a bào, hắn dùng chăn cuốn Sắt Sắt chặt chẽ, bế nàng lên.
“Làm gì vậy?” Sắt Sắt nghi hoặc ngước mặt lên, nàng còn chưa mặc quần áo, hắn muốn ôm nàng đi đâu?
Minh Xuân Thủa cười nhẹ không đáp, chỉ ôm nàng dọc theo bậc thang, từng bước từng bước đi xuống, xuyên qua biển hoa rực rỡ ngoài kia, thả người bay vọt lên không trung, trong thời giai độ chừng một chén trà, đến con suối ôn tuyền ngày trước.
Ban ngày ôn tuyền tỏa đầy hơi nước, dưới ánh mặt trời rực sáng, hơi nước như sương trắng vấn vít, phiêu miễu mờ mịt như tiên cảnh. Tiếng nước róc rách như thanh âm của phong linh trong gió, vô cũng thanh nhã êm tai.
Minh Xuân Thủy ôm Sắt Sắt chậm rãi bước vào trong ôn tuyền, làn nước trong vắt nhẹ nhàng gợn sóng, từng vòng từng vòng một lan tỏa vây quanh hai người bọn họ. Hơi nước tinh khiết làm tâm hồn cũng sảng khoái hơn. Minh Xuân Thủa khoát nước suối lên người Sắt Sắt, tinh tế xoa bóp làn da trắng mềm mại của nàng, những vết xanh tím trên da thịt nàng mờ dần, thân thể cũng bớt mệt mỏi, đau nhức.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Minh Xuân Thủy nồng đượm yêu thương ngắm nhìn Sắt Sắt, thấy những vết xanh tím trên da thịt nàng chưa hoàn toàn biến mất, hắn đứng dậy mặc y bào, ôm nàng đến gian trúc ốc kế bên ôn tuyền. Trúc ốc không lớn, chỉ có hai gian phòng nhỏ, bên trong trần thiết đều làm từ trúc. Gian phòng ngoài có đặt một cái giường, Minh Xuân Thủy nhẹ nhàng đặt nàng lên giường rồi đứng dậy đi vào trong lục lọi kiếm tìm gì đó.
Sắt Sắt khoác thảm đến trước tủ quần áo làm từ trúc, mở cửa tủ ra, chỉ thấy bên trong đầy a phục nữ nhi, tất cả đều là màu xanh mà nàng ưa thích, xanh đậm, xanh nhạt, xanh phớt...Đêm qua Minh Xuân Thủy nói sẽ để sẵn áo cho nàng ở đây, chỉ tưởng rằng hắn thuận miệng nói cho vui, không ngờ hôm nay mới thấy hắn chuẩn bị chu đáo như thế.
Tay Sắt Sắt mơn trớn từng bộ váy áo, chọn ra một bộ màu xanh phấn nàng thường ưa thích, mặc vào vừa vặn vô cùng. Vừa mặc x0ng đã thấy Minh Xuân Thủy tay cầm một bình sứ bước ra từ buồng trong.
“Lại đây, đề ta thoa thuốc cho nàng” Minh Xuân Thủy cong môi cười tà nói.
Vì sao phải thoa thuốc cho nàng? Nhìn đến ý cười tà mị bên môi hắn, Sắt Sắt mới liền hiểu ra, hắn là vì những vết xanh tím trên người nàng mà thoa thuốc, mà nhìn tư thế của hắn dường như hắn muốn chính tay thoa thốc cho nàng. Gương mặt ngọc của Sắt Sắt tức thì đỏ bừng, phần lớn những vết xanh tím này đến là ở nơi riêng tư tế nhị, sao có thể để hắn thoa thuốc cho nàng được.
Sắt Sắt cực lực nghiêm mặt mới: “Ta tự mình làm được rồi.”, tay liền đoạt lấy bình sứ trong tay hắn rồi chuẩn bị chạy đi, thân hình vừa cử động liền bị hắn níu cổ tay ôm vào lòng.
Hắn ôm lấy nàng,ngồi lên giường nói : “Ngoan,nghe lời phu quân đi! Đây là việc phu quân phải làm nha.” Hắn nói có vẻ rất hợp tình hợp lý, thanh âm lại dịu dàng mê hoặc lòng người.
Sắt Sắt tránh đi tráng lại đôi ba lần nhưng thật sự tránh không thoát hắn, cuối cùng chỉ đành nhượng bộ theo ý hắn.
Hắn xốc quần áo của nàng lên, ngón tay chấm lên thuốc mỡ rồi nhíu mày tính tế thoa thuốc cho nàng. Động tác của hắn ôn như mà cực kỳ cẩn thận, bôi thuốc mỡ lên từng vết xanh tím trên người nàng rồi nhẹ nhàng xoa bóp, trên gáa, trước ngực, cánh tay, bụng, thậm chí trên đùi, nhất nhất đều chăm sóc kỹ lưỡng, dưới tác dụng thần hiệu của thuốc mỡ, các vết xanh tím trên người nàng dần dần hết đau nhức.
Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua ô cửa sổ, như một tầng lụa mỏng phủ lên người của hắn.
Xung quanh thật tĩnh lặng, mặt trời tỏa sảng chói chang, giờ phút này trong đôi mắt của hắn không có dục vọng, mà chỉ có thật nhiều thương tiếc ái ngại. Sắt Sắt ngắm hắn, gương mặt hắn nhìn nghiêng thật tao nhã, áo bào trắng rộng thùng thình khẽ lay động cực kỳ phiêu dật.
“Hôm nay nàng hãa nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai ta mang nàng đi bái Hắc Sơn thần.” Hắn ngước mắt cười nói.
Sắt Sắt ngưng mi nói: “Vì sao phải đi bái Hắc Sơn thần? Có việc gì sao?”
Minh Xuân Thủy khẽ cười nói: “Đây là phong tục của Ô Mặc tộc chúng ta, sau khi chọn được ý trung nhân ở lửa trại yến sẽ phải đi bái tạ Hắc Sơn thần, như thế sẽ được Hắc Sơn thần chúc phúc và che chở suốt đời, chúng ta cũng sẽ danh chính ngôn thuận trơ thành phu thê.”
Sắt Sắt đứng lặng nơi đó, nghe người xung quanh nói về phong tục một phu một thê trọn đời chung thủy của họ, nàng hoàn toàn kinh ngạc, lại thấy Minh Xuân Thủy đang chậm rãi hướng nàng đi tới. Hôm nay hắn không mặc trang phục thuần trắng mà mặc một bộ hoa phục màu đỏ, trên cổ tay, trên góc áo đều có thêu những đóa Mặc liên nở rộ. Gió đêm thổi đến, đóa mặc liên trên góc áo cuồn cuộn nổi lên, tuyệt diễm bồng bềnh, sống động như có thể cảm nhận được hương hoa thoang thoảng.
Ðôi mắt đen sâu thẳm của Minh Xuân Thủy tràn ngập nhu tình. Ánh mắt nhu tình của hắn hòa quyện cùng tiếng sáo thâm tình vấn vít đan xen vào nhau dịu dàng vây phủ Sắt Sắt. Sắt Sắt muốn nhấc chân lên, nhưng dưới lòng bàn chân như có trọng lực vô hình ràng buộc khiến hai chân nàng bất động như mọc rễ xuống đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn càng lúc càng đến gần.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến độ Sắt Sắt tựa hồ có thể nghe được tiếng đập của trái tim mình. Lại thấy ống tay áo của Minh Xuân Thủy tung lên, chiếc tú cầu đỏ thẫm mang theo hương thơm hướng Sắt Sắt baa tới. Có lẽ vì hạnh phúc đến quá nhanh hoặc vì quá bất ngờ, trong lòng nàng chưa kịp thích ứng, theo bản năng của người tập võ, Sắt Sắt nhảy lên tránh, tú cầu liền rơi vào khoảng không, theo sát bên cạnh thân Sắt Sắt tiếp tục bay về phía sau.
Thanh âm hút không khi liên tiếp vang lên trong đám đông, Lâu chủ tung tú cầu vốn đã làm bọn họ chấn kinh rồi, không ngờ còn bị người né tránh. Khiếp sợ lẫn kinh ngạc, nhưng không ai dám lên tiếng, tất cả đều che miệng lẳng lặng nhìn chiếc tú cầu của Lâu chủ tôn quý bọn họ bị nữ từ kia tránh né.
Minh Xuân Thủy ánh mắt sâu thẳm, nụ cười vẫn thường trực trên môi, tuyệt không đổi sắc, thân thủ cử động, chiếc tú câu kia lại rẽ hướng xoay quanh Sắt Sắt. Lúc này mọi người mới rõ, chiếc tú cầu trong tay Minh Xuân Thủy được đính vào một sợi hồng lăng. Đầu kia của hồng lăng đang nằm trong tay hắn. Hắn nhẹ nhàng đong đưa hồng lăng, chiếc tú cầu liền như một con du long xoay tròn vòng quanh Sắt Sắt, một vòng rồi lại một vòng, gắt gao quấn chặt lấy Sắt Sắt. (ơ ép hôn=]])
Ðây là lần đầu tiên thanh niên nam nữ trong Xuân Thủy Lâu thấy tú cầu có đính hồng lăng. Xem ra Lâu chủ đối với nữ tử này có vẻ như bất chấp thủ đoạn. Bọn họ đầu liên tục ca thán tự trách bản thân mình ngốc nghếch, sao trước nay không biết đính hồng lăng, quấn chặt như thế thì đố nữ tử nào có thể thoát.
Sắt Sắt quả nhiên là tránh không thoát, chiếc eo nhỏ bị nhiều vòng hồng lăng cuốn lấy, tú cầu sắc đỏ thẳm cố định chắc chắn trước ngực, dưới lửa trại hừng hực, ánh lên gương mặt kiều diễm trăng muốt của nàng khiến nàng càng đẹp một cách thanh mị rung động lòng người.
Tiếng sáo nhẹ nhàng vấn vít, triền miên lưu luyến, run rẩy dần thấp đến âm cuối, Minh Xuân Thủy buông tiêu ra, chậm rãi tới bên nàng. Tiếng thở của hắn từ từ nặng nề hơn mang theo hơi ấm mê người.
Sự kinh ngạc ban đầu của Sắt Sắt dần dần biến mất, nàng ngước nhìn hắn đang từng bước từng bước tiếp cận nàng, đứng trước mặt nàng.
Nàng nhớ lại từng khoảnh khắc bọn họ gặp nhau lần đầu ở Tuyên Ki Phủ, hắn trêu đùa bỡn cợt nàng, ở Lâm Giang Lâu hắn đàn sáo hợp tấu ăn ý với nàng, cùng nàng đấu trí bên bản cờ phong thái hào hùng mạnh mẽ, khi mẫu thân nàng qua đời hắn đã ở bên cạnh an ủi vỗ về mang đến cho nàng sự che chở ấm áp, khi đối mặt với bão tố trên biển hắn bình tĩnh sát cánh bên nàng. Tuy không phải mỗi lần gặp nhau đều là hạnh phúc vui vẻ, lần giải mị dược và nụ hôn trên hải đảo kia khiến nàng thấy mất mát, hụt hẫng vô cùng, nhưng nàng không thể không thừa nhận,nam tử trước mắt này khiến lòng nàng rung động mãnh liệt.
Sự hài hước của hắn, sự thâm sâu của hắn, sự tiêu sái của hắn, sự giáo hoạt của hắn, sự bình tĩnh của hắn, khí phách của hắn, thậm chí cả khi hắn vô lại...đều khiến nàng rung động thật sâu từ tận đáy lòng. Mà lúc này, nàng thấy được, trong đôi mắt đen thăm thẳm của hắn, ngoài yêu thương và dịu dàng, còn đong đầy bóng hình nàng.
“Ðây là thật ư?” Nàng hỏi, tình cảm của hắn có phải chăng là thật.
Hắn cúi người, bàn tay rộng lớn nắm chặt bàn tay ngọc mềm mại nhỏ bé của nàng, khóe môi hơi cong lên, khẽ dùng lực, nàng liền rơi vào lồng ngực ấm áp của hắn.
“Là thật!” Thanh âm của hắn vang lên trên đỉnh đầu nàng, trầm định mà kiên quyết, từng chữ từng chữ một rót vào lòng nàng.
“Chúc mừng Lâu chủ, chúc mừng Lâu chủ phu nhân.” một tràng thanh âm chúc mừng vang lên bên tai hai người. Mặc dù vẫn có nhiều cô nương hâm mộ và ghen tị Sắt Sắt, nhưng các nàng vẫn rất cao hứng vì Lâu chủ có thể ôm được mỹ nhân về. Tiếng chiêng trống vang lên, đám đông vây quanh hai người bọn họ.vừa múa vừa hát.
Đêm dần sâu, ánh trăng lên cao đến đỉnh đầu.
Minh Xuân Thủy đặt Sắt Sắt xuyên qua đám đông náo nhiệt, hướng nơi ở sau thôn bước đi. Trong lòng Sắt Sắt có một chút hồi hội, sợ hãi, giờ mới hiểu rõ ý nghĩa câu hỏi đêm qua của hắn: “Dù sao ngươi cũng ở đây không lâu nữa”, thì ra, hắn muốn nàng ở chung với hắn trên tiểu lâu.
“Ta không ở cùng với ngươi không được hay sao?” Nàng cúi đầu hỏi. Mặc dù trước đây nàng là trắc phi của Dạ Vô Yên nhưng là hữu danh vô thực, ngoại trừ lần giải mị dược kia...,nàng thật ra không khác gì một cô gái khuê các. Nay bảo nàng ở chung với một nam tử, nàng cảm giác có chút không thích ứng, tuy nam tử đó là người nàng yêu.
Minh Xuân Thủy nghe giọng nàng có vẻ bất an, hắn ôm chiếc eo thon nhỏ của nàng, ôn nhu nói: “Nàng đã nhận tú cầu của ta, đã là thê của ta, chẳng lẽ muốn phu quân ta sống một mình? Tiêm Tiêm công tử không sợ bất cứ thứ gì, nay lại sợ chuyện này sao?”
Hắn buồn cười cúi người bế Sắt Sắt lên, hướng “Vọng Nguyệt Lâu” của hắn đi tới. Sắt Sắt bị hắn trêu chọc có chút ngượng ngùng, nàng nằm trong lòng hắn, nghe mùi trúc thanh nhã thoang thoảng từ người hắn, dần dần mê loạn.
Tấm trường bào rộng thùng thình lay động theo từng bước di chuyển của hắn trong gió đêm. Thân ảnh hắn phiêu lãng xuyên qua rừng cây, xuyên qua rất nhiều bụi hoa, qua khỏi Yên Ba hồ rồi dừng lại ở tầm cư của hắn.
Tầm cư của Minh Xuân Thủy rất sạch sẽ trang nhã , tấm thảm màu lam nhạt phô bày nét lịch sự tao nhã, bức rèm Kim Câu trắng tinh như như những cụm mây bồng bềnh trôi hết sức lãng mạn, thoát tục.
Hắn ôm hàng chậm rải đi sâu vào trong tẩm cư, cứ mỗi vài bước là có thị nữ buông sa rèm lụa trắng Kim Câu xuống rồi nhanh nhẹn tháo lui. Bên trong tầng tầng lớp lớp sa rèm như hàng ngàn hàng Vạn lớp mây bao phủ, không gian nơi đây hoàn toàn cách biệt với bên ngoài, tựa hồ chỉ còn hắn và nàng tồn tại trên cõi đời này.
Trước mắt hé lộ chiếc giường gỗ lim khắc hoa và trường mạn đỏ thẫm, trên chiếc bàn nhỏ đầu giường có một cặp nến long phượng đang tỏa ra ánh sáng nồng nàn say đắm.
Vén tấm mạn trướng đỏ thẫm lên, chỉ thấy chăn phủ gấm thêu uyên ương hí thủy được an bài sẵn sàng, trong lòng Sắt Sắt nhất thời như ánh nến trên bàn, phập phồng nhảy múa.
Minh Xuân Thủy nhẹ nhàng đặt Sắt Sắt lên giường , lúc này chỉ có hắn và nàng, chung quanh yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim đối phương, xuyên qua chiếc mặt nạ, đôi đồng tử đen thẳm của hắn nhìn Sắt Sắt đầy thâm tình.
“Ta muốn xem mặt ngươi.” Tay nàng xoa xoa từng đường nét văn nhã tinh xảo trên mặt nạ của hắn, dịu dàng nói.
Ánh mắt Minh Xuân Thủy chợt ngưng đôi đồng tử đen hiện lên một tia phức tạp, hắn gắt gao ôm Sắt Sắt chặt chẽ vào trong ngực, mỉm cười hỏi: “Thế nào, sợ ta xấu xí sao?”
Sắt Sắt tựa khuỷu tay lên cánh tay của hắn, khẽ cười nói: “Nêu ta trông mặt mà bắt hình dong, sao lại thích ngươi. Ta chỉ muốn xem gương mặt thật của phu quân mình ra sao, như vậy cũng không được sao?”
Minh Xuân Thủy thấy đôi mắt trong trẻo của nàng ngập tràn sự mong mỏi da diết. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy nàng mong mỏi điều gì da diết đến thế, cho đến nay nàng luôn luôn đạm bạc, thản nhiên tựa hồ không để ý đến bất điều gì. Thật hiếm lắm mới thấy nàng mong muốn một điều gì như vậy, hắn không đành lòng cự tuyệt, cơ hồ sẽ tháo mặt nạ xuống. Nhưng nếu hắn tháo xuống, tuyệt đối sẽ không giải quyết được hậu quả trước mắt. Hắn ngoan cường hạ quyết tâm, mấp giọng nói: “Ta cũng rất muốn để nàng xem khuôn mặt thật của ta, chỉ là, năm đó ta đã từng thề nguyện qua trước mặt Hắc Sơn thần, không đề bất cứ ai thấy khuôn mặt thật của mình trừ phi ta hoàn thành được ước nguyện trong lòng. Cho nên...bây giờ chưa thể..."
Sắt Sắt ở Xuân Thủy Lâu này được một thời gian nên biết Côn Luân nô bọn họ là thờ Sơn thần. Nếu đã hướng Hắc Sơn thần thề nguyện, lời thề đó tuyệt đối cũng không thể vi phạm được, nàng liền mỉm cười nói: “Được, ta không xem nữa.”
Tuy nói thế nhưng ánh mắt nàng vẫn thoáng qua một tia mất mát. Minh Xuân Thủy nhìn thấy, đôi mắt hắn chợt tràn ngập đau lòng. Hắn duỗi ngón tay bắn ra một luồng kinh lực dập tắt ánh trên cặp nến long phượng, bàn tay ấm áp của hắn cầm bàn tay trắng nõn của nàng đưa lên mặt hắn để nàng tự tay tháo xuống chiếc mặt nạ của hắn, ban đầu tay nàng chạm vào khuôn mặt của hắn, từng chút từng chút một.
Ngón tay nàng khẽ vuốt đến đâu, lòng nàng nhộn nhịp đến đấy.
“Sắt Sắt...” Hắn gọi tên nàng, dịu dàng mà quyến luyến, thấm đẫm yêu thương cũng nhu tình không lời nào có thể diễn tả được : “Một ngày nào đó nàng sẽ nhìn được gương mặt thật của ta.”
Nàng cảm nhận được lời xin lỗi của hắn, khẽ cười nói: “Ta sẽ chờ” Tuy không biết hắn đã thề nguyện điều gì, nhưng nàng nhất định sẽ kề vai cùng hắn đối mặt với bất kỳ sóng gió nào.
Minh Xuân Thủy ôm thân hình kiều diễm bé nhỏ của nàng, trong lòng dạt dào sóng xuân, hắn duỗi ngón tay cởi trang phục trên người nàng. Sắt Sắt chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, nhất thời có chút khẩn trương, nàng ngượng ngùng lấy tay che ngực, thân thể mềm mại run lên nhè nhẹ.
Hắn cảm giác được sự ngượng ngùng và khẩn trương của nàng, thân thể ấm áp của hắn phủ lên thân mình của nàng, chặt chẽ bao quanh nàng. Đôi môi nóng bỏng kề sát trên môi nàng, hôn nàng từng chút từng chút một, dịu dàng mà nâng niu cho đến khi sự khẩn trương trong lòng nàng tiêu tán.Hắn mới dần dần hôn sâu hơn, lưỡi hắn cuồng nhiệt thâm nhập vào miệng nàng, quấn quýt đòi hỏi ngọt ngào từ nàng. Môi hắn di chuyển xuống dưới, hôn lên chiếc cổ trắng muốt, xương quai xanh mịn màng rồi dừng lại trên bộ ngực mềm mại của nàng.
Một cảm giác nóng bỏng khô cháy kỳ lạ dâng lên trong cơ thể Sắt Sắt giống giải mị dược cho nàng, nàng nhịn không được khẽ rên nhẹ nhàng. Nàng cảm giác dường như mình là tuyết, hắn là vầng mặt trời, nàng sắp sửa tan chảy vào trong hắn hóa thành nước trước sự nhiệt tình của hắn.
Tiếng khẽ rên của nàng kích thích hắn mãnh liệt, thân hình hắn run lên, cánh tay mạnh mẽ gắt gao siết lấy vòng eo của nàng, toàn thân hắn dán chặt lên da thịt nóng rực của nàng, hơi thở của hắn càng lúc càng gấp. Hắn tiến đến sát bên tai nàng, đôi môi khéo léo cắn vành tai nàng, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai nàng “Sắt Sắt...” Thanh âm của hắn tựa hồ đang rất nhẫn nại, cố nén điều gì đó: "Ta sợ không kềm chế nổi sẽ làm đau nàng, ta sẽ cố nhẹ nhàng.” (tin mới lạ)
Minh Xuân Thủy tựa hồ biết nàng ngây ngô, hắn rất nhẫn nại, rất dịu dàng đến khi nàng hoàn toàn thả lòng, cơ thể nàng như đóa hoa được cơn gió nhè nhẹ thổi qua làm cho nở rộ, từng cánh hoa căng tràn run rẩy, đến khi hắn không tự kềm chế được nữa, hắn mới dùng vật đang nóng bỏng cứng rắn nhất trên người mình tiến vào nơi mềm mại nhất của nàng. Hắn thâm nhập vào trong nàng rất nhanh, nàng nhịn không được thân mình khẽ cong 1ại, lúc này nàng mới hiểu vì sao vừa rồi hắn nói hắn sợ sẽ làm nàng đau.
Đêm nay rất khác so với lần đó khi hắn giải mị dược cho nàng. Lần đó, hắn cũng ôn nhu, nhưng tựa hồ vì kiêng kị điều gì đó mà ban đầu không hề âu yếm nàng nhiều. Nếu không thì sau khi xong, hắn cũng không bình tĩnh tiêu sái mà bỏ đi như thế.
Mà đêm nay, nàng có thể cảm giác được trong hắn như thủy triều, như bão tố cuộn mãnh liệt trào dâng như át đi lý trí của hắn. Thanh âm của hắn khàn khàn đáng sợ. Tuy hắn tận lực ôn nhu nhưng nàng lại cảm thấy hắn vô cũng cuồng dã. Hắn tựa hồ lấp đầy trong nàng, hận không thể đem nàng vĩnh viễn hòa vào bên trong cơ thể hắn.
Sự cường tráng mà ôn nhu của hắn làm nàng khao khát vô cùng, nàng vô thức đáp trả hắn, cùng hắn không ngừng chuyển động nhấp nhô lên xuống, cuồng nhiệt đắm chìm vào nhau. Thân thể cả hai đan chặt vào nhau như đôi bướm không ngừng vũ động.
Suốt đêm thâu!
Bình minh ló dạng, tiếng chim hót chiêm chiếp xung quanh.
Sắt Sắt mở to mắt, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, vừa động thân mình mới phát hiện bản tay to lớn của Minh Xuân Thủy vẫn ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của nàng. Nàng vừa khẽ cử động, hắn cũng liền tỉnh giấc, đôi mắt đen của hắn lóe sáng.
Hắn khẽ lật thân hình, nằm lên người nàng.
Sắt Sắt hồi tưởng lại đêm qua, gương mặt ngọc nhất thời đỏ bùng như đóa hải đường nở rộ trong nắng mai. Sự thẹn thùng của nàng khiến hắn bật cười thích thú, mang theo một tia trên chọc và say đắm. Ánh mắt tràn đầy thâm tình của hắn dịu dàng lướt qua gương mặt nàng, sự ôn như của hắn tựa chừng toát lên cả chiếc mặt nạ vốn luôn lạnh lùng thường ngày, khiến chiếc mặt nạ kiều diễm như trở nên lóng lánh sáng bóng hơn.
Dưới ánh nắng mông lung đổ xuống theo ô cửa sổ, Sắt Sắt tóc xõa rối tung, bộ dạng vô cùng thanh mị phong tình.
Ánh mắt Minh Xuân Thủa chợt như sâu hơn, hắn cúi xuống người nàng.. ..tựa như một con bướm không hề biết thỏa mãn, trong ánh nắng ban mai lại vờn hoa hút nhụy.
Mãi cho đến khi ánh mặt trời đã lên đến đinh đầu hắn mới buông tha nàng. Lúc này toàn thân Sắt Sắt đều phủ đầy vết tích hoan ái, Minh Xuân Thủy nhìn thấy, tim hắn tê dại đi.
“Có mệt không, có đau không?” Hắn cúi người hỏi bên tai nàng, giọng đầy ôn nhu.
Sắt Sắt ngẩn người nhìn những vết xanh tím trên cơ thể mình, trời ạ, nàng và hắn không phải quá phóng túng sao.
Minh Xuân Thủy đứng dậy khoác a bào, hắn dùng chăn cuốn Sắt Sắt chặt chẽ, bế nàng lên.
“Làm gì vậy?” Sắt Sắt nghi hoặc ngước mặt lên, nàng còn chưa mặc quần áo, hắn muốn ôm nàng đi đâu?
Minh Xuân Thủa cười nhẹ không đáp, chỉ ôm nàng dọc theo bậc thang, từng bước từng bước đi xuống, xuyên qua biển hoa rực rỡ ngoài kia, thả người bay vọt lên không trung, trong thời giai độ chừng một chén trà, đến con suối ôn tuyền ngày trước.
Ban ngày ôn tuyền tỏa đầy hơi nước, dưới ánh mặt trời rực sáng, hơi nước như sương trắng vấn vít, phiêu miễu mờ mịt như tiên cảnh. Tiếng nước róc rách như thanh âm của phong linh trong gió, vô cũng thanh nhã êm tai.
Minh Xuân Thủy ôm Sắt Sắt chậm rãi bước vào trong ôn tuyền, làn nước trong vắt nhẹ nhàng gợn sóng, từng vòng từng vòng một lan tỏa vây quanh hai người bọn họ. Hơi nước tinh khiết làm tâm hồn cũng sảng khoái hơn. Minh Xuân Thủa khoát nước suối lên người Sắt Sắt, tinh tế xoa bóp làn da trắng mềm mại của nàng, những vết xanh tím trên da thịt nàng mờ dần, thân thể cũng bớt mệt mỏi, đau nhức.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Minh Xuân Thủy nồng đượm yêu thương ngắm nhìn Sắt Sắt, thấy những vết xanh tím trên da thịt nàng chưa hoàn toàn biến mất, hắn đứng dậy mặc y bào, ôm nàng đến gian trúc ốc kế bên ôn tuyền. Trúc ốc không lớn, chỉ có hai gian phòng nhỏ, bên trong trần thiết đều làm từ trúc. Gian phòng ngoài có đặt một cái giường, Minh Xuân Thủy nhẹ nhàng đặt nàng lên giường rồi đứng dậy đi vào trong lục lọi kiếm tìm gì đó.
Sắt Sắt khoác thảm đến trước tủ quần áo làm từ trúc, mở cửa tủ ra, chỉ thấy bên trong đầy a phục nữ nhi, tất cả đều là màu xanh mà nàng ưa thích, xanh đậm, xanh nhạt, xanh phớt...Đêm qua Minh Xuân Thủy nói sẽ để sẵn áo cho nàng ở đây, chỉ tưởng rằng hắn thuận miệng nói cho vui, không ngờ hôm nay mới thấy hắn chuẩn bị chu đáo như thế.
Tay Sắt Sắt mơn trớn từng bộ váy áo, chọn ra một bộ màu xanh phấn nàng thường ưa thích, mặc vào vừa vặn vô cùng. Vừa mặc x0ng đã thấy Minh Xuân Thủy tay cầm một bình sứ bước ra từ buồng trong.
“Lại đây, đề ta thoa thuốc cho nàng” Minh Xuân Thủy cong môi cười tà nói.
Vì sao phải thoa thuốc cho nàng? Nhìn đến ý cười tà mị bên môi hắn, Sắt Sắt mới liền hiểu ra, hắn là vì những vết xanh tím trên người nàng mà thoa thuốc, mà nhìn tư thế của hắn dường như hắn muốn chính tay thoa thốc cho nàng. Gương mặt ngọc của Sắt Sắt tức thì đỏ bừng, phần lớn những vết xanh tím này đến là ở nơi riêng tư tế nhị, sao có thể để hắn thoa thuốc cho nàng được.
Sắt Sắt cực lực nghiêm mặt mới: “Ta tự mình làm được rồi.”, tay liền đoạt lấy bình sứ trong tay hắn rồi chuẩn bị chạy đi, thân hình vừa cử động liền bị hắn níu cổ tay ôm vào lòng.
Hắn ôm lấy nàng,ngồi lên giường nói : “Ngoan,nghe lời phu quân đi! Đây là việc phu quân phải làm nha.” Hắn nói có vẻ rất hợp tình hợp lý, thanh âm lại dịu dàng mê hoặc lòng người.
Sắt Sắt tránh đi tráng lại đôi ba lần nhưng thật sự tránh không thoát hắn, cuối cùng chỉ đành nhượng bộ theo ý hắn.
Hắn xốc quần áo của nàng lên, ngón tay chấm lên thuốc mỡ rồi nhíu mày tính tế thoa thuốc cho nàng. Động tác của hắn ôn như mà cực kỳ cẩn thận, bôi thuốc mỡ lên từng vết xanh tím trên người nàng rồi nhẹ nhàng xoa bóp, trên gáa, trước ngực, cánh tay, bụng, thậm chí trên đùi, nhất nhất đều chăm sóc kỹ lưỡng, dưới tác dụng thần hiệu của thuốc mỡ, các vết xanh tím trên người nàng dần dần hết đau nhức.
Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua ô cửa sổ, như một tầng lụa mỏng phủ lên người của hắn.
Xung quanh thật tĩnh lặng, mặt trời tỏa sảng chói chang, giờ phút này trong đôi mắt của hắn không có dục vọng, mà chỉ có thật nhiều thương tiếc ái ngại. Sắt Sắt ngắm hắn, gương mặt hắn nhìn nghiêng thật tao nhã, áo bào trắng rộng thùng thình khẽ lay động cực kỳ phiêu dật.
“Hôm nay nàng hãa nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai ta mang nàng đi bái Hắc Sơn thần.” Hắn ngước mắt cười nói.
Sắt Sắt ngưng mi nói: “Vì sao phải đi bái Hắc Sơn thần? Có việc gì sao?”
Minh Xuân Thủy khẽ cười nói: “Đây là phong tục của Ô Mặc tộc chúng ta, sau khi chọn được ý trung nhân ở lửa trại yến sẽ phải đi bái tạ Hắc Sơn thần, như thế sẽ được Hắc Sơn thần chúc phúc và che chở suốt đời, chúng ta cũng sẽ danh chính ngôn thuận trơ thành phu thê.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.