Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 67: Đời này chưa từng thấy qua con quỷ nào nói nhiều như vậy

Mộc Nhất Liễu

26/11/2021

Ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau, Hứa Thanh Mộc mới rời giường đi tìm Văn Bác Hàm, chuẩn bị giới thiệu hắn với các thành viên khác trong quan, thuận tiện dàn xếp hắn cho tốt.

Kết quả tập hợp mọi người lại xong, Hứa Thanh Mộc phát hiện, chỉ mới một buổi sáng, toàn bộ trên dưới đều đã biết Văn Bác Hàm.

Hứa Thanh Mộc vô cùng kinh ngạc, hỏi Tống Quyết: "Chuyện gì xảy ra?"

Tống Quyết châm chước tìm từ một chút, uyển chuyển nói: "Anh Văn thật sự... rất thích nói."

Hạ Tinh Sở lập tức oán giận: "Thích nói cái gì, đời này em chưa từng thấy qua con quỷ nào nói nhiều như vậy luôn á!"

Ngày hôm qua sau khi Hứa Thanh Mộc đưa Văn Bác Hàm về, hắn liền gấp không chờ nổi mà hiện thân, tự giới thiệu bản thân với mỗi người trong quan, lôi kéo người ta đối ẩm tâm tình, ép người ta cho mình đoán mệnh.

Vì thế, toàn bộ trên dưới đều đã biết hắn, hơn nữa đều bị hắn nói làm cho tinh thần suy sụp, không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Bạch Mỹ Mỹ và Husky cũng không sợ hắn. Bạch Mỹ Mỹ là vì còn đang học nói, nên rất thích có người lải nhải ở bên tai. Còn Husky tương đối may mắn, bởi vì không có hình người, nên khi Văn Bác Hàm nói chuyện với nó không có cảm thụ được cảm giác anh em mình là một gia đình, vì thế tránh được một kiếp.

Văn Bác Hàm thấy được sự mệt mỏi của nhóm tiểu đạo sĩ, ngượng ngùng gãi đầu, nói: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn nói chuyện thôi, với cả mấy trăm năm rồi không có từ bước ra khỏi cái sơn cốc kia, nên tò mò nhiều thứ lắm, nghẹn đến mức hoảng, không ai nói chuyện thì cả người tôi đều khó chịu."

Hứa Thanh Mộc gật gật đầu, nói: "Nếu mọi người ở chung hòa hợp như vậy, tôi cũng an tâm rồi."

Chúng tiểu đạo sĩ: ...

Ai mà muốn hòa hợp với tên nói nhiều này!

Chuyện của Văn Bác Hàm giải quyết xong, Hứa Thanh Mộc liền thay đổi đề tài, nói: "Vậy bây giờ chúng ta bàn một chút những chuyện sau này. Sắp đến tháng hoa đào nở rồi, du khách đến núi Lăng Vân sẽ tăng lên, cũng như tín chúng tới dâng hương tín sẽ tăng mạnh."

Bởi vì một loạt sự kiện, hiện tại Lăng Vân Quan rất nổi tiếng, thường xuyên nằm trên hot search Weibo. Vì thế cho tới nay, học võ, mua dầu gội, tìm Hứa Thanh Mộc ký tên, ùn ùn kéo tới không dứt, Hứa Thanh Mộc thật sự cảm thấy phiền phức, cho nên vẫn luôn hy vọng bản thân đừng nổi tiếng nữa.

Những lời này thật sự vô cùng kiêu ngạo, nếu bị mấy đại minh tinh lưu lượng khác nghe được, chắc có lẽ sẽ bị chọc tức đến phát điên.

Tống Quyết cười khẽ, ánh mắt mềm mại nhìn Hứa Thanh Mộc.

Vẻ mặt Hứa Thanh Mộc nghiêm túc, tiếp tục nói: "Cho nên hy vọng mọi người nên tém tém lại, đừng để lực ảnh hưởng của Lăng Vân Quan lại mở rộng ra, à, chủ yếu là lo mọi người quá vất vả, chứ không phải do tôi lười, hiểu không?"

Mọi người: Chém gió.

Nhưng nhóm tiểu đạo sĩ vẫn nghe theo yêu cầu của Hứa Thanh Mộc, tém tém hành động lại. Vì thế lúc khai mạc Lễ hội hoa đào, trang chủ Lăng Vân Quan trên WeChat cũng chống đỡ được lượt truy cập, không có bị sập, khách hành hương tới mỗi ngày vẫn được khống chế trong phạm vi hợp lý.

Mấy ngày lễ cuối cùng, có một đoàn du lịch từ nơi khác tới núi Lăng Vân ngắm hoa đào, hạng mục cuối cùng là tự chọn, tham quan Lăng Vân Quan.

Có người tin thì cũng có người không tin, có hai gã du khách tuổi trẻ không chọn hạng mục này, nên ở bên ngoài tìm một cái đình, ngồi nghỉ ngơi chơi di động.

Hai gã kia một béo một gầy, cỡ khoảng hai mươi.

Tên béo đưa điếu thuốc cho tên gầy, hai người vừa hút vừa nói chuyện.

Tên gầy hỏi: "Sao anh không vào Lăng Vân Quan tham quan? Nghe nói ở đây có một đạo sĩ nổi tiếng lắm á."

Tên béo đáp: "Chiêu trò cả thôi, chẳng có gì hay. Tao vừa mới đi Linh Hưng Tự xong, bên đó linh lắm, đi đạo quan nhỏ này làm gì."

Tên gầy cười nói: "Linh Hưng Tự hả... Hình như mấy ngày nay ở trên mạng đang đồn chuyện pháp sư của Linh Hưng Tự giải quyết chuyện ma quỷ ở Bích Khê Cốc thì phải, ha ha."

Tên béo lập tức nghiêm túc, nói: "Là thật đó, chuyện Bích Khê Cốc bị quỷ phá đã mấy trăm năm nay rồi, dân bản xứ đều biết. Trước đó không lâu, rất nhiều người nhìn thấy một đoàn pháp sư Linh Hưng Tự đi Bích Khê Cốc, tối đó trong khu vực cấm của Bích Khê Cốc nổi lên một trận cuồng phong, còn lóe kim quang nữa, đêm hôm khuya khoắt mấy ngàn con chim kêu thảm bay ra ngoài từ khu vực cấm. Sau đó... trong khu vực cấm chẳng còn chuyện quỷ quấy phá nữa."

Tên gầy không tin lắm: "Ba cái chuyện quỷ phá này em cảm thấy không phải là sự thật, hơn nữa người phụ trách khu du lịch đều đã bác bỏ tin đồn."

Hai người vừa nói vừa phun khói phì phèo, đột nhiên nghe được bên chân truyền đến một giọng nói non nớt: "Không được."

Hai người cúi đầu nhìn thì thấy một đứa bé trai đặc biệt đáng yêu. Khoảng chừng hai ba tuổi, mặc sơ mi trắng quần yếm đen, trên lưng đeo chiếc cặp màu vàng, đáng yêu muốn xỉu.



Đứa nhỏ xinh đẹp kia cau mày lại, chỉ vào tàn thuốc trên mặt đất, rồi lại chỉ chỉ cái biển cấm hút thuốc cách đó không xa, nói: "Không cho."

Đây là muốn nói hai người không được hút thuốc, cũng không được vứt tàn thuốc bừa bãi.

Tên gầy "Xì" cười, muốn duỗi tay véo mặt đứa nhỏ, nhưng đứa nhỏ đã nhanh nhẹn lùi về phía sau, không để cho gã véo, biểu tình rất tức giận.

Tên gầy càng buồn cười, cười nói: "Nhóc con đi đâu đây? Đáng yêu quá ta, cha mẹ đâu rồi?"

Tên béo liếc mắt một cái, hút một ngụm khói nói: "Chắc là con của du khách gần đây, đừng có đụng, coi chừng bị dân phòng phạt tiền."

Tên gầy gật gật đầu, cũng không để ý đứa nhỏ nữa, tiếp tục hút thuốc nói chuyện với tên béo, cũng mở cái video bác bỏ tin đồn cho đối phương xem.

Trong video, người phụ trách khu du lịch Bích Khê Cốc nghiêm trang nói: "Đúng là trước đây có pháp sư tới Bích Khê Cốc, nhưng chỉ là du khách bình thường đến đây tham quan. Đêm đó khu vực cấm có gió to cũng chỉ là cái trùng hợp, đàn chim bay loạn là có, nhưng đó là do bị gió bão làm cho hoảng sợ. lim quang lóa mắt gì... Không thể nào.Không chừng gió to làm bay phấn hoa ảo giác từ khu vực cấm, các du khách có lẽ là lỡ hít vào dẫn tới tập thể xuất hiện ảo giác. Gì, có tiên nhân bay trên trời nữa ha? Đúng là lời nói vô căn cứ, chuyên gia của《 Khám Phá Khoa Học》 đã tới điều tra, bay trên trời chỉ là cú mèo thôi. Trí tưởng tượng bay xa thì tốt đó, nhưng mọi người đừng có nói lung tung à nha, Bích Khê Cốc thật sự không có tiên nhân, khu vực cấm cũng tuyệt đối không có quỷ, mọi người có thể yên tâm du ngoạn."

"Ha ha ha ha ha."

Đột nhiên vang lên một trận cười sang sảng khiến tên gầy hú hồn, gã quay đầu lại nhìn tên béo, nói: "Người anh em, tự dưng cười lớn như thế làm gì?"

Tên béo chẳng hiểu gì, nói: "Cười gì mày, tao còn tưởng vừa rồi mày cười không á."

Tên gầy nhíu nhíu mi, nói: "Chắc là trong video truyền ra."

Hai người tiếp tục xem video người phụ trách khu du lịch bác bỏ tin đồn, cái giọng nói kia lại vang lên.

"Ông già này vậy mà cũng nói được, còn nói không có quỷ, dạo trước còn nhậu một chầu với tôi đây này."

Hai người lại hoảng sợ, vội vàng nhìn nhay, nhưng đều cảm thấy không phải giọng nói của đối phương. Vì thế bọn họ ai cũng không nói gì, khẩn trương nhìn đối phương.

Người trong video còn đang nghiêm túc giải thích, thanh âm kia lại vang lên lần nữa: "Uầy, mấy du khách bị gì vậy, chỉ thấy hòa thượng đi vô khu du lịch, cũng không có tận mắt nhìn thấy hòa thượng ở khu vực cấm bắt quỷ, khi không đồn đám hòa thượng đó thần kỳ chi vậy? Chẳng lẽ hòa thượng không được đến Bích Khê Cốc leo núi hả?"

Lời này vừa nói xong, hai người đã xác định được, giọng nói này, tuyệt đối không phải phát ra từ di động, chính là có người nói chuyện ở bên cạnh bọn gã!

Ban ngày ban mặt, hai người đồng thời cảm thấy từng trận âm phong, bọn họ cuống quít nhìn mọi nơi xung quanh, muốn tìm kiếm nơi âm thanh phát ra, nhưng có tìm cỡ nào thì chung quanh họ một người cũng không có.

Lại một trận gió lạnh thổi qua, trước mắt bọn họ đột ngột xuất hiện một con hỏa hồ ly. Trên đỉnh đầu của con hồ ly kia là kiểu tóc Mohicans, nhìn chòng chọc điếu thuốc trong tay bọn gã.

Một con hồ ly, vốn dĩ sẽ không có biểu tình, nhưng bọn gã rõ ràng nhận ra được sự chán ghét trên mặt con hồ ly này.

Hai người càng ngày càng cảm thấy cảnh tượng trước mắt này quá quỷ dị, tên béo lau mồ hôi lạnh trên đầu, nhìn con hồ ly kia, ma xui quỷ khiến nảy ra một ý nghĩ quái dị, mở miệng nói: "Là... Là mày đang nói chuyện à?"

Tên gầy vội vàng cất cao âm điệu để bản thân thêm can đảm, nhưng thanh âm phát ra có hơi run: "Nghĩ gì vậy ba nội, con hồ ly thôi! Không phải nó nói chuyện đâu!"

Vừa dứt lời, hồ ly liền gật gật đầu, dùng biểu tình tỏ vẻ "Đúng rồi, tau không có nói gì hết".

Tên gầy cứng còng cười lên, nói: "Ha ha, em nói mà, hồ ly sao có thể nói chuyện được chứ ha ha ha ha, hay ghê á... Không đúng nó liền gật đầu! Nó nghe hiểu kìa!"

Hai người lập tức cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, tự dưng cảm thấy hôm nay càng ngày càng tối, gió càng ngày càng lạnh, thân thể bọn họ cũng không dám nhúc nhích, chỉ có thể di chuyển tròng mắt qua lại nhìn đối phương.

Giọng nói yếu ớt không biết từ nơi nào kia lại vang lên: "Tụi bây bị ngu à, hồ ly còn chưa mở miệng, sao nó có thể nói chuyện được, rõ ràng là tao đang nói nè..."

Dừng một chút, thanh âm kia lại nói: "Ủa, không đúng, sao tụi mày lại nghe được giọng tao? Không phải tao là hình thức tĩnh âm à?"

Vừa nói xong, hai người kia đã bắt đầu trợn trắng mắt.

Tiếp theo, chuyện càng làm cho bọn họ trợn trắng mắt đã xảy ra. Trước mắt bọn họ tự dưng xuất hiện một người vạm vỡ, gã to con kia chạy đến phía trước vài bước, từ phía sau con hồ ly bắt lấy đứa bé xinh xắn, cả giận nói: "Bạch Mỹ Mỹ con làm cái gì vậy! Mở thiên nhãn cho bọn hắn làm gì! Bọn họ thấy được chú rồi nè!"

Hai tên du khách đồng thời hít một ngụm khí lạnh, bởi vì bọn họ nhìn thấy rõ ràng cái người vạm vỡ và bé trai kia tuy rằng chạy tới chạy lui, nhưng chân lại không hề chạm đất, mà là lướt qua lướt lại.

Ban ngày ban mặt, gặp quỷ rồi!



Hai tên du khách xúi quẩy đã bị dọa đến choáng váng, chỉ biết đứng ngây ra như phỗng.

Văn Bác Hàm bắt được chân Bạch Mỹ Mỹ, xách nó lên, Bạch Mỹ Mỹ vui vẻ liền cười to, còn cảm thấy chơi rất vui.

Văn Bác Hàm nhìn hai gã hành khách xui xẻo, gãi gãi đầu nói: "Quên đi, dù sao mấy người cũng đã thấy rồi, thôi thì để tôi nói rõ một chút."

Hai người kia nhìn khuôn mặt hung dữ của Văn Bác Hàm cùng thân hình hùng tráng như sắt thép, hàm răng run rẩy va vào nhau.

Văn Bác Hàm nói: "Hòa thượng của Linh Hưng Tự có đi tới Bích Khê Cốc, nhưng chuyện quỷ phá không phải là do bọn họ giải quyết, rõ ràng là do Tiểu đạo trưởng của Lăng Vân Quan giải quyết, mấy người đừng có thấy tiểu đạo trưởng yếu thế mà đồn đãi bậy bạ chớ!"

Tên gầy run bần bật nói: "Có phải tụi tui đồn đâu, tui thấy trên mạng nhiều người nói như vậy mà..."

"Hừ, đã đồn tới trước mặt tôi rồi, tôi phải bác bỏ từng tin đồn một." Văn Bác Hàm vô cùng khinh thường, nói, "Nếu không thì mấy người tự mình tới Linh Hưng Tự hỏi đi, để coi đám hòa thượng đó ai dám nói bọn họ giải quyết chuyện quỷ quái ở Bích Khê Cốc?"

Tên béo vội vàng nói: "Phải, phải, tui biết rồi! Tụi tui cũng sẽ giúp bác bỏ tin đồn!"

Lúc này Văn Bác Hàm mới vừa lòng, xách Bạch Mỹ Mỹ chuẩn bị đi, đi được hai bước lại quay đầu lại, chỉ chỉ tên béo, nói: "Cậu, giảm cân đi, gan cậu chứa mỡ không nổi nữa đâu."

Tên béo vội vàng gật đầu, Văn Bác Hàm lại chỉ chỉ tên gầy, nói: "Cậu, đừng suốt ngày đua đòi nghĩ đi ăn máng khác, lo mà rèn giũa bản thân đi!"

Tên gầy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không ngừng lên tiếng trả lời.

Rồi sau đó Văn Bác Hàm liền xách theo Bạch Mỹ Mỹ, nói với Husky: "Đi thôi."

Hai du khách nghe được lời này, sợ hãi mới tiêu tán được một ít, nhưng trái tim còn đang treo lơ lửng kia vẫn còn chưa rớt xuống, con hồ ly kia quay đầu lại nhìn chằm chằm bọn họ liếc mắt một cái, sau đó di chuyển ánh mắt xuống, nhìn tàn thuốc vương vãi trên mặt đất.

Hai người lập tức ngầm hiểu, nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt thuốc lá, dùng tay áo của mình lau đi tàn thuốc.

Husky lúc này mới quay đầu, đi theo Văn Bác Hàm về phía trước.

Không được vài bước, thân ảnh hai người một hồ dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất trước mắt hai gã du khách.

Mồ hôi lạnh phía sau lưng hai người cuối cùng cũng ngừng đổ, nhưng bọn hắn vẫn dùng sức lau chùi vết bẩn trên mặt đất, cho đến khi gạch đá lát ở đình sáng đến độ có thể soi bóng người, lo lắng và sợ hãi của bọn họ mới rốt cuộc hoàn toàn tan đi.

Tên gầy thở dài một hơi, ngã ngồi trên mặt đất, dường như thế giới quan của gã đã sụp đổ: "Vừa, vừa rồi là... Là quỷ hả?"

Tên béo đấm một cái vào lưng tên gầy, nói: "Quỷ cái gì! Nếu là quỷ sao không hại người, còn ở đó khuyên tao giảm cân kêu mày đừng nhảy máng hả? Tất nhiên là tiên nhân hiển linh rồi!"

Tên gầy hoảng hốt, ngơ ngác nói: "Gã, gã nói... chuyện quỷ quái ở Bích Khê Cốc là do tiểu đạo trưởng của Lăng Vân Quan giải quyết, là... Là kêu tụi mình đừng có đồn đãi bậy bạ hả?"

Tên béo oán giận nói: "Mày nghe không hiểu à! Là kêu tụi mình bác bỏ tin đồn đó!"

Tên gầy "À~" một tiếng, tên béo đột nhiên hưng phấn, xoa xoa tay tiếp tục nói: "Chúng ta là người được tiên nhân chọn! Về sau tụi mình gặp may rồi!"

Tên gầy vẫn còn đang lọt vào trong sương mù, nói: "Hả, vậy đó là tiên gì?"

Tên béo tự tin tràn đầy nói: "Vị tiên cường tráng kia, tuy không thể xác định thân phận, nhưng cường tráng như thế, nhất định là một võ thần! Con hồ ly kia nhìn không đơn giản, khẳng định là Tô Đát Kỷ!"

Tên gầy tựa hồ dần dần bị thuyết phục, do dự trong chốc lát, lại nói: "Nhưng mà... Còn, còn đứa bé thì sao? Thằng bé mặc đồng phục nhà trẻ á... Cũng là tiên nhân hả..."

Tên béo vuốt cằm suy nghĩ trong chốc lát, đập trán một cái, lớn tiếng nói: "Tao biết rồi! Thằng bé nhất định là —— Na Tra!"

.

.

dịch bùng lại rồi, không đi làm đi học được nên ngoi lên edit cho mọi người đọc

mọi người ráng ở nhà, giữ gìn vệ sinh và giãn cách xã hội an toàn nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook