Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

Chương 112: Chênh Lệch

Tiểu Hỏa Long

03/01/2020

Lúc bấy giờ, cả ba người đều đã đứng trong phạm vi của Địa Huyệt Thanh Chu Trận, vốn dĩ chẳng ai có thể thoát khỏi mê cung mà trận pháp ấy tạo ra, những huyền cơ trong đó, tôi như đã thấy rõ mồn một. Đứng từ bên ngoài mà quan sát, tôi thấy rõ được chân thân của cả tên Hắc Đạo Sĩ và của chú Lâm, thế nhưng chỉ có riêng ông bác Dương là không thấy được gì, điều đó khiến tôi vô cùng khó hiểu.

"Lẽ nào ông bác Dương nhà mình còn có thể giấu đi một chút thực lực thật sự của ổng hay sao?"

Vừa nghĩ mông lung đến đây, thì bất ngờ tên Hắc Đạo Sĩ lên tiếng:

- Hừm! Hai đấu một có gì là hay chứ, nhưng mà đối với hai tên Địa Thiên Sư thì cũng chỉ làm bao cát cho đạo thuật của lão phu mà thôi.

Ông bác Dương nghe vậy liền nhoẻn miệng cười nhếch môi:

- Ahihi! Đáng sợ vậy sao, vị đạo hữu này làm cho hai anh em tui sợ vãi chưởng thật đó, có đúng vậy không Lâm?

Ông chú của tôi nghe đến đây liền gật đầu lia lịa, giọng cười giễu cợt hướng về phía tên Hắc Đạo Sĩ:

- Hai đánh một thì không chột cũng què, mà nhất là đối với cái ngữ đê tiện nhân như ngươi thì có hèn hạ một chút cũng chả sao cả!

- Hừ! Nhiều lời, có ngon thì nhào vô…

Tên Hắc Đạo Sĩ kia vừa dứt lời, thì ông chú Lâm và cả bác Dương khi đó đã cầm sẵn trên tay đạo bùa của nhà họ Phạm, bật chế độ nghiêm túc lên mà chuẩn bị hành pháp.

Ánh nắng chói chang của mặt trời buổi sáng sớm cũng đã bắt đầu ló dạng, thế nhưng tất cả đều bị chướng khi của nơi đó che đi hết, để lại một khoảng không gian âm u, tanh nồng mùi tử khí. Đám mây mờ, bầy quạ đen, sương mù vẫn vây kín lấy khuôn viên Dịch Gia Trang như là một trung tâm của U Minh Giới.

Tôi đã tìm đến một chỗ ngồi lý tưởng để quan sát, cũng như là tranh thủ tọa thiền tu luyện pháp môn của họ Phạm, vì tôi nghĩ rằng với tu vi kém cỏi ở hiện tại của mình, suy cho cùng thì cũng chẳng thể giúp gì được cho chú Lâm và ông bác già.



Tôi tự hỏi rằng:

"Nếu tương lai lỡ gặp phải một cường giả như tên Hắc Đạo Sĩ kia, thì mình phải đối phó làm sao đây?... ông chú không phải lúc nào cũng có thể cứu được mình được…"

Lúc này cả ba người trong Địa Huyệt Thanh Chu vẫn đứng im quan sát động tịnh của đôi bên. Cho đến khi tên Hắc Đạo Sĩ bắt đầu đưa tên lên kết ấn, miệng đọc lẩm bẩm câu chú ngữ bằng tiếng tây tạng, thì lúc này chú Lâm mới được dịp dùng lá linh phù màu vàng đang cầm trên tay từ nãy giờ để đấu pháp với hắn.

Cả hai bên đều triệu hoán ra một âm binh, tôi không mấy ngạc nhiên khi biết tên Hắc Đạo Sĩ đó cũng biết nuôi âm binh và sai khiến chúng.

Hắc Đạo Sĩ đứa mắt nhìn về phía ông chú Lâm ra vẻ khinh thường:

- Hừm! Chỉ là một con binh lính tép riu thôi sao, thật là chẳng đủ để Vong Lâm Binh của lão phu chơi nữa.

Bác Dương lúc này đứng bên cạnh chú Lâm cũng cất lời:

- Nè Lâm! Binh Càn của mày đã luyện tầng bao nhiêu rồi?

- Lên đến Tứ Binh rồi! Sao vậy?

Nghe đến đây, ông bác Dương lại làm mặt nghiêm trọng đáp:

- Không được rồi! Vong Lâm Binh của hắn đã tấn cấp thành Cửu Binh rồi, không chơi lại hắn đâu Lâm.

- Không phải chứ! Hơn tận năm bậc lận hả.



Đang xầm xì to nhỏ bên này, tên Hắc Đạo Sĩ kia lại lên tiếng:

- Sao thế? Mới thấy được Vong Lâm Binh của lão phu thôi đã sợ cong đuôi rồi sao? Nếu sợ thì nhận thua và cút khỏi đây đi, đừng làm ta mất thời gian.

- Hứ! Ai bảo với ngươi là ta sợ chứ, đánh thì đánh, sợ gì,... Dương, mày cũng phụ tao đi chứ thằng quỷ!

Nghe đến đây, bác Dương cũng triệu hoán ra thêm một con Binh Càn, thế nhưng mà Lục Binh cũng chưa phải là đối thủ của Hắc Đạo Sĩ.

Ngoài trời, một chiếc lá khô từ đâu đó rơi nhè nhẹ bên thềm, khi nó vừa chạm mặt đất thì cả ba con âm binh đồng loạt giáp mặt mà đánh nhau. Tôi khi đó chẳng thấy gì ngoài những cơn gió và những âm thanh ì đùng giữa trận pháp, cả ba cường giả đều đứng yên bất động, tay đang giữ kết ấn mà run không ngừng nghĩ.

Một canh giờ sau…

Một lệnh phù khác được chú Lâm lấy ra, chú ngữ lần này lại chứa đựng nhiều quang khí bao quanh.

"Thiên Địa Vô Danh - Hữu Pháp Hữu Duyên - Ấn Gia Chi Lệnh Phù - Cấp cấp như luật lệnh"

Lá bùa ngay tức khắc ứng nghiệm, Vong Lâm Binh liền bị nhốt lại bằng một phong ấn chi lệnh, tiếng gào thét của nó xé tan cả không gian quanh đó, làm cho cả hai con Binh Càn của ông chú Lâm và bác Dương bị cái thứ âm thanh đó làm nhiễu loạn, chúng chẳng thể nào nhút nhít được nữa, luồng áp lực đó phản phệ lại, khiến cho cả hai người đều bị hất văng vào đường biên của kết giới từ Địa Huyệt Thanh Chu Trận mà thổ huyết.

Tôi ngồi đó tọa thiền tu luyện, dù có nhìn thấy cũng không thể nào bước vào đó phụ trợ cho họ được, bởi Địa Huyệt Thanh Chu ở cấp bậc Huyền Thiên Sư như tên Hắc Đạo Sĩ, đã tu được đến Thất Phẩm rồi thì đối với một Trung Đẳng Sư như tôi, cơ bản là không thể nào phá ấn mà xông vào được.

Đứng nhìn chú Lâm và bác Dương gượng dậy trong khó khăn, tên đạo sĩ hắc ám kia liền cười sảng khoái:

- Tưởng thế nào! Thì ra cũng chỉ là hai tên vô dụng, giờ thì biết thế nào là chênh lệch đẳng cấp chưa,ha ha ha…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook