Chương 109: Lần Đầu Thỉnh Pháp Khí
Tiểu Hỏa Long
03/01/2020
Khoảng không gian tối tăm được thể sáng lên, nhờ vào những ngọn đèn xếp quanh
chỗ tôi đang tọa thiền, ngọn lửa tuy không tắt, nhưng cũng có lúc chập
chờn như những con đom đóm sắp chết.
Bác Dương lúc này đã đứng quay mặt về cánh cửa lớn, hai tay chắp lại thủ ấn, ông bác hít thật sâu để lấy hơi rồi đọc liền một đoản chú ngữ:
"Thiên Địa Hữu Duyên - Lạc Hoa Kình Liên - Bàn Phong Quy Vị - Lãnh Tử Sinh Ly - Liên Hoa Cửu Kinh Trận - Mở"
Vừa dứt câu, những ngọn đèn đang cháy quanh tôi như được gắn kết lại với nhau, tạo thành một vòng trận pháp có uy lực cao đáng ngờ, ngọn đèn hoa sen mà tôi cầm trên tay lúc bấy giờ cũng sáng lên một màu xanh lam kì lạ.
Dù không hiểu tại sao nhưng khi phạm vi của trận pháp ngày càng mở rộng ra và chạm đến ngưỡng cửa, lối duy nhất để có thể trở lên mặt đất thì ngay lập tức như bị cản lại bởi một kết giới bên ngoài, cả hai trận pháp giống như hai thái cực đối lập nhau mà bất phân thắng bại.
Lúc này, tôi còn chẳng hề để ý gì đến mọi thứ xung quanh, cứ dán đôi mắt nhìn chăm chú hai kết giới đang đối chọi nhau để tiêu trừ đi nửa kia.
Chỉ chừng vài phút sau đó, thì bỗng dưng một cơn gió nổi lên, đồng loạt thổi tắt hết những ngọn nến quanh tôi, kết giới bắt đầu yếu dần cho đến khi ngọn đèn cuối cùng trên tay tôi vụt tắt thì bác Dương và cả tôi đều bị trận pháp bên ngoài phản phệ, làm cho cả hai bị thương đến thổ huyết.
Nói đoạn, ông bác ho sặc sụa:
- Khụ khụ khụ… chết tiệt! Quên mất, vẫn còn sót lại một con âm hồn bên dưới địa đạo này… khụ khụ khụ…
Lấy tay quẹt nhanh chút ít máu dính trên khóe môi, tôi mới gắng gượng dậy ôm lòng ngực, tôi cảm nhận được rất rõ oán khí đang bao trùm ở đâu đó quanh cái hang, thế nhưng nhìn mãi vẫn không thấy gì.
- Bác có đem theo Lệ Ngưu ở đó không bác Dương?
Tôi lúng túng hỏi bác, nhưng ông ấy chẳng đáp lại lời nào mà chỉ cắn tay niệm chú lâm râm trong miệng rồi quẹt qua mắt tôi. Lúc đó, tôi mới chợt rùng mình khi nhìn thấy một cái bóng trắng đang đu mình trên vách đá.
Nó trông thật gớm ghiếc, cả người nó ướt sũng, chân thân của nó lúc này khi tôi được ông bác khai nhãn mới nhìn rõ được nó đích thị là một con Dã Thủy Hồn, loại này cũng có tên khác là Ma Da, nhưng ở lục địa này, bác Dương thường gọi nó là như thế, để chỉ những người sau khi chết ở dưới nước, đại loại là sông, hồ, ao hay đặc biệt là giếng, phần hồn bị dòng nước lạnh lẽo nhấn chìm xuống dưới đáy, hết ba bảy hai mươi mốt ngày, không thể siêu thoát được nên mới trở thành Dã Thủy Hồn.
Bác Dương đột ngột cất lời:
- Không ngờ ở nơi này lại gặp đúng một con cấp Khảo Lục Tâm Khải. Trong quyển Bách Đại Oán Hồn Lục, từng có ghi chép rằng loại này lúc mới chết thường có oán niệm rất lớn, cho nên những đạo bùa thông thường chẳng thể nào áp chế được, dù cho nó chỉ là một con oan hồn tu vi chưa đầy đầy thập niên. Khụ khụ khụ…! Long, con mau tế huyết để thỉnh pháp bảo phò trợ đi, loại này phải dùng pháp bảo bổn mệnh mới tán nó sấp mặt được, giờ mà không đánh nhanh thì tới giờ chí âm, e là hơi vất vả.
Nghe đến đây, tôi liền gật đầu:
- Dạ con biết rồi!... nhưng mà chú Lâm chưa dạy con cách thỉnh pháp khí bổn mệnh! Giờ phải làm sao đây?
- Cái gì? Trung đẳng sư rồi mà còn chưa thỉnh được đồ chơi thì sao xoay xở được lúc nguy cấp?... không được rồi! Giờ bây Nhìn theo bác mà làm nghe chưa.
- Dạ rõ!
Vừa nói xong, bác Dương bỗng dưng lùi lại hai bước, dùng chân vẽ ngang một đường trước mặt, tôi thấy thế nên cũng làm theo. Tiếp đó, bác lại chắp tay kết ấn thành Kim Thập, rồi cắn đầu ngón tay trỏ vẽ xuống mặt đất một chữ Hỏa, sau ba hồi liền có một thanh cự kiếm trồi lên từ dưới đất.
Lúc này bác Dương lại lên tiếng:
- Mỗi người đều có một loại pháp khí riêng biệt theo từng bổn mệnh của mình, bác của bây mệnh Hỏa nên thỉnh được Thích Hỏa Kiếm, pháp khí mạnh hay yếu cũng là do thiên phú bên trong người thỉnh quyết định. Bác tham chiến trước đây!
Vừa dứt câu là ông bác Dương cầm lấy thanh bảo kiếm màu vàng như lửa của Trời. Dã Thủy Hồn tuy thấy pháp khí của bác Dương có cường đại, nhưng nó lại chẳng có chút rung sợ, ngược lại còn đánh trả quyết liệt. Những trận vung kiếm như vũ bão chẳng làm Dã Thủy Hồn bị thương một chỗ nào, ngược lại lửa từ Thích Hỏa Kiếm lại bị nước dập tắt hết sạch.
Tôi thầm nghĩ:
"Lẽ nào ngũ hành tương sinh tương khắc sao? Thủy khắc chế Hỏa, mình… mình mệnh Thủy, Thủy đấu Thủy liệu có ổn không?"
Đang mải mê đứng suy nghĩ, bác Dương vừa đánh vừa nói với qua chỗ tôi:
- Thỉnh lẹ đi! Bây định để bác sô lô cùng bô lê rô thật sao? Thằng mắc dịch!
- À ờ… dạ! Con biết rồi, con gọi ra liền đây!
Dù vẫn còn do dự, nhưng rồi tôi cũng quyết liều một phen:
"Thôi kệ! Tới đâu thì tới"
Tôi đứng đưa mắt nhìn thẳng về chỗ của bác Dương, có phần hơi lưu luyến, tôi cố lấy hết can đảm mà cắn tay vẽ xuống dưới đất một chữ Thủy bằng tiếng Tàu.
- Pháp khí bổn mệnh của ta đâu? Mau hiện thân!
Lập tức bên dưới mặt đất có tiếng nổ lốp bốp như sấm nổ, từ bên dưới lóe lên một luồng quang khí kỳ lạ, bác Dương vừa nhìn qua đã vô cùng kinh ngạc.
- Bác Dương! Hức hức... Con không thỉnh được.
Trong lúc đang đánh với Dã Thủy Hồn, bác cố gắng đánh bật nó va vào vách tường, xong mới quay mặt nhìn qua chỗ tôi rồi hét lớn:
- Thằng đầu đất! Bây thỉnh pháp khí bổn mệnh vô tình sản sinh ra dị biến rồi.
"Trời đất! Là dị biến sao? Là tốt hay xấu đây?"
Bác Dương lúc này đã đứng quay mặt về cánh cửa lớn, hai tay chắp lại thủ ấn, ông bác hít thật sâu để lấy hơi rồi đọc liền một đoản chú ngữ:
"Thiên Địa Hữu Duyên - Lạc Hoa Kình Liên - Bàn Phong Quy Vị - Lãnh Tử Sinh Ly - Liên Hoa Cửu Kinh Trận - Mở"
Vừa dứt câu, những ngọn đèn đang cháy quanh tôi như được gắn kết lại với nhau, tạo thành một vòng trận pháp có uy lực cao đáng ngờ, ngọn đèn hoa sen mà tôi cầm trên tay lúc bấy giờ cũng sáng lên một màu xanh lam kì lạ.
Dù không hiểu tại sao nhưng khi phạm vi của trận pháp ngày càng mở rộng ra và chạm đến ngưỡng cửa, lối duy nhất để có thể trở lên mặt đất thì ngay lập tức như bị cản lại bởi một kết giới bên ngoài, cả hai trận pháp giống như hai thái cực đối lập nhau mà bất phân thắng bại.
Lúc này, tôi còn chẳng hề để ý gì đến mọi thứ xung quanh, cứ dán đôi mắt nhìn chăm chú hai kết giới đang đối chọi nhau để tiêu trừ đi nửa kia.
Chỉ chừng vài phút sau đó, thì bỗng dưng một cơn gió nổi lên, đồng loạt thổi tắt hết những ngọn nến quanh tôi, kết giới bắt đầu yếu dần cho đến khi ngọn đèn cuối cùng trên tay tôi vụt tắt thì bác Dương và cả tôi đều bị trận pháp bên ngoài phản phệ, làm cho cả hai bị thương đến thổ huyết.
Nói đoạn, ông bác ho sặc sụa:
- Khụ khụ khụ… chết tiệt! Quên mất, vẫn còn sót lại một con âm hồn bên dưới địa đạo này… khụ khụ khụ…
Lấy tay quẹt nhanh chút ít máu dính trên khóe môi, tôi mới gắng gượng dậy ôm lòng ngực, tôi cảm nhận được rất rõ oán khí đang bao trùm ở đâu đó quanh cái hang, thế nhưng nhìn mãi vẫn không thấy gì.
- Bác có đem theo Lệ Ngưu ở đó không bác Dương?
Tôi lúng túng hỏi bác, nhưng ông ấy chẳng đáp lại lời nào mà chỉ cắn tay niệm chú lâm râm trong miệng rồi quẹt qua mắt tôi. Lúc đó, tôi mới chợt rùng mình khi nhìn thấy một cái bóng trắng đang đu mình trên vách đá.
Nó trông thật gớm ghiếc, cả người nó ướt sũng, chân thân của nó lúc này khi tôi được ông bác khai nhãn mới nhìn rõ được nó đích thị là một con Dã Thủy Hồn, loại này cũng có tên khác là Ma Da, nhưng ở lục địa này, bác Dương thường gọi nó là như thế, để chỉ những người sau khi chết ở dưới nước, đại loại là sông, hồ, ao hay đặc biệt là giếng, phần hồn bị dòng nước lạnh lẽo nhấn chìm xuống dưới đáy, hết ba bảy hai mươi mốt ngày, không thể siêu thoát được nên mới trở thành Dã Thủy Hồn.
Bác Dương đột ngột cất lời:
- Không ngờ ở nơi này lại gặp đúng một con cấp Khảo Lục Tâm Khải. Trong quyển Bách Đại Oán Hồn Lục, từng có ghi chép rằng loại này lúc mới chết thường có oán niệm rất lớn, cho nên những đạo bùa thông thường chẳng thể nào áp chế được, dù cho nó chỉ là một con oan hồn tu vi chưa đầy đầy thập niên. Khụ khụ khụ…! Long, con mau tế huyết để thỉnh pháp bảo phò trợ đi, loại này phải dùng pháp bảo bổn mệnh mới tán nó sấp mặt được, giờ mà không đánh nhanh thì tới giờ chí âm, e là hơi vất vả.
Nghe đến đây, tôi liền gật đầu:
- Dạ con biết rồi!... nhưng mà chú Lâm chưa dạy con cách thỉnh pháp khí bổn mệnh! Giờ phải làm sao đây?
- Cái gì? Trung đẳng sư rồi mà còn chưa thỉnh được đồ chơi thì sao xoay xở được lúc nguy cấp?... không được rồi! Giờ bây Nhìn theo bác mà làm nghe chưa.
- Dạ rõ!
Vừa nói xong, bác Dương bỗng dưng lùi lại hai bước, dùng chân vẽ ngang một đường trước mặt, tôi thấy thế nên cũng làm theo. Tiếp đó, bác lại chắp tay kết ấn thành Kim Thập, rồi cắn đầu ngón tay trỏ vẽ xuống mặt đất một chữ Hỏa, sau ba hồi liền có một thanh cự kiếm trồi lên từ dưới đất.
Lúc này bác Dương lại lên tiếng:
- Mỗi người đều có một loại pháp khí riêng biệt theo từng bổn mệnh của mình, bác của bây mệnh Hỏa nên thỉnh được Thích Hỏa Kiếm, pháp khí mạnh hay yếu cũng là do thiên phú bên trong người thỉnh quyết định. Bác tham chiến trước đây!
Vừa dứt câu là ông bác Dương cầm lấy thanh bảo kiếm màu vàng như lửa của Trời. Dã Thủy Hồn tuy thấy pháp khí của bác Dương có cường đại, nhưng nó lại chẳng có chút rung sợ, ngược lại còn đánh trả quyết liệt. Những trận vung kiếm như vũ bão chẳng làm Dã Thủy Hồn bị thương một chỗ nào, ngược lại lửa từ Thích Hỏa Kiếm lại bị nước dập tắt hết sạch.
Tôi thầm nghĩ:
"Lẽ nào ngũ hành tương sinh tương khắc sao? Thủy khắc chế Hỏa, mình… mình mệnh Thủy, Thủy đấu Thủy liệu có ổn không?"
Đang mải mê đứng suy nghĩ, bác Dương vừa đánh vừa nói với qua chỗ tôi:
- Thỉnh lẹ đi! Bây định để bác sô lô cùng bô lê rô thật sao? Thằng mắc dịch!
- À ờ… dạ! Con biết rồi, con gọi ra liền đây!
Dù vẫn còn do dự, nhưng rồi tôi cũng quyết liều một phen:
"Thôi kệ! Tới đâu thì tới"
Tôi đứng đưa mắt nhìn thẳng về chỗ của bác Dương, có phần hơi lưu luyến, tôi cố lấy hết can đảm mà cắn tay vẽ xuống dưới đất một chữ Thủy bằng tiếng Tàu.
- Pháp khí bổn mệnh của ta đâu? Mau hiện thân!
Lập tức bên dưới mặt đất có tiếng nổ lốp bốp như sấm nổ, từ bên dưới lóe lên một luồng quang khí kỳ lạ, bác Dương vừa nhìn qua đã vô cùng kinh ngạc.
- Bác Dương! Hức hức... Con không thỉnh được.
Trong lúc đang đánh với Dã Thủy Hồn, bác cố gắng đánh bật nó va vào vách tường, xong mới quay mặt nhìn qua chỗ tôi rồi hét lớn:
- Thằng đầu đất! Bây thỉnh pháp khí bổn mệnh vô tình sản sinh ra dị biến rồi.
"Trời đất! Là dị biến sao? Là tốt hay xấu đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.