Chương 113: Võ Lực Đối Chiến
Tiểu Hỏa Long
03/01/2020
Thời điểm canh khí bắt đầu tỏa ra như được mùa, tôi vẫn ngồi yên đó mà tập trung tu luyện để đề thăng cảnh giới.
Man lực của Địa Huyệt Thanh Chu Trận phải nói là cao thâm khó lường, chú Lâm cố gượng người dậy, đôi mắt chú nhìn tên Hắc Đạo Sĩ mà lòng có phần thù hận nho nhỏ. Bác Dương nằm gần đó, lúc này cũng phủi tay chân mà đứng dậy như không có chuyện gì xảy ta.
Nói đoạn, bác Dương cất lời:
- Vong Lâm Binh Cửu Phẩm, thật đúng là không tồi, nhưng cũng chưa phải là thứ gì đó quá cao cường!
Tên Hắc Đạo Sĩ bực tức:
- Hừ! Còn to gan dám nói những câu ngạo mạn như vậy thì tên thối tha như mày chắc phải chết trước thằng đạo sĩ đần kia rồi.
- Ngươi dám nói ai đần?
Chú Lâm tức khí xung thiên, liền lấy pháp khí trấn gia chi bảo Liệt Dương Kiếm ra và nhanh chóng phóng lên đối chiến với tên đạo sĩ hắc ám, Vong Lâm Binh tuy có biết chú Lâm nhà tôi đang động thủ nhưng lúc này nó chẳng thể cử động được, Hắc Đạo Sĩ dù có cố hộ niệm để điều khiển Vong Lâm Binh nhưng Âm Binh của hắn vẫn cứ đứng đực ra đó mà không làm gì được.
Lúc này, tên Hắc Đạo Sĩ mới nhìn kĩ dưới đất, hắn mới bất ngờ thấy trụ hồn của Âm Binh bị một lá linh phù khóa lại.
Hắc Đạo Sĩ mở căn nhãn đồng, trừng mắt nhìn ông bác Dương đang ghìm chặt kết ấn lại để giữ chân con Vong Lâm Binh của hắn ta:
- Hừm! Giỏi lắm, đúng là hai đánh một, các người thật chẳng phải là đối thủ của lão phu mà.
Thời điểm đó hắn chỉ vừa kịp phá được phong ấn của linh phù, thì Liệt Dương Kiếm lúc bấy giờ cũng đã vụt xuống, một trảm đoạn xí.
"Thiên Linh Linh - Địa Linh Linh - Hỏa Xí Phong Khưu - Biến Binh Cục Diện - Liệt Hỏa Liệu Nguyên - Chí Dương Vô Thượng - Liệt Hỏa Chí Dương Kiếm - Khu Tà"
Vong Lâm Binh bị một trảm của pháp khí trấn gia của họ Phạm, ngay lập tức liền bị hỏa diễm hóa kiếp thành tro bụi. Gã Hắc Đạo Sĩ bị đạo thuật phản phệ, kình lực đó liền vội lại hết vào người của hắn, thế nhưng ngay cả bác Dương cũng không ngờ rằng tên Hắc Đạo Sĩ kia cũng có nội thể chi nguyên, cho nên hắn chẳng hề hấn gì.
Trận chiến vẫn chưa kết thúc, tên Hắc Đạo Sĩ kia dù không có Cửu Chí Chi Mệnh Phất để trợ chiến, nhưng hắn vẫn có thể triệu hoán ra pháp khí bổn mệnh.
Gã Đạo Sĩ Hắc Ám chỉ vừa cắn tay chích máu và vẽ xuống dưới nền đất một chữ "Ám", liền triệu hoán ra được một món pháp khí Hắc Ám cũng không kém phần cường đại như Cửu Chí Chi Mệnh Phất, cả hai người chú Lâm và bác Dương ai nấy cũng đều tái xanh mặt khi lần đầu tận mắt nhìn thấy Hắc Ám Chi Mệnh Kiếm.
Chỉ chừng sau vài giây niệm chú ngữ:
"Thiện Địa Vô Cực - Hắc Thần Tại Thiên - Hữu Pháp Vô Biên - Hắc Ám Chi Lực"
Ngay lập tức đám hắc khí liền bao quanh lấy thanh pháp khí bổn mệnh của tên Hắc Đạo Sĩ, lúc này cả hai cường giả bắt đầu chạm vào nhau bằng pháp khí, cả hai luồng Quang Khí có hỏa diễm cuồn cuộn, còn một bên có Hắc Ám Chi Lực phụ trợ, hai luồng khí hoàn toàn đối lập nhau, vậy mà bất phân thắng bại.
Bác Dương khi đó dù muốn động thủ cũng không được, vì ngay khi hai pháp khí của chú Lâm và tên Hắc Đạo Sĩ chạm vào nhau, chúng liền tạo ra một kình lực rất to lớn, đến cả bác Dương cũng bị uy áp của nó dọa cho phải lùi lại vài bước mà thủ thế.
Chú Lâm vừa cố gắng cầm cự, vừa nghĩ suy:
"Thật không ngờ rằng đấu lực và cả võ lực đều không phải dạng tầm thường, coi bộ lần này gặp đúng cao thủ thật rồi!"
Bác Dương cố lấy lại thăng bằng, lập tức liền lụt tìm trong túi đồ, lấy ra sẵn ba cây nhang, cắm liền xuống nền đất hai cây, còn một cây bác Dương đo từ dưới chân nhang lên hai đốt tay, xong lại bẻ nó làm đôi rồi cắm đầu cây nhang đó trở lại xuống đất.
Bên cạnh đó là một con hình nhân bằng vải, trên mình nó sớm đã có ghi ngày sanh bát tự của ai đó, cho đến khi tôi bắt đầu thấy bác Dương hành pháp mà đột nhiên thân thể của bà chị Dịch Tiểu Khuê kia đột nhiên cử động mà phá ấn bước vào trận pháp, thì lúc này tôi mới nhận ra ý đồ của bác Dương. Bà chị Tiểu Khuê kia có phần hơi khác lạ, có vẻ như vía của bà chị đó đã bị mất đi, cho nên lúc đó tôi chỉ thấy cô ta đi nhưng một người vô hồn, đôi mắt cảm tưởng như không nhìn vào một nơi nào cả.
Thấy không ổn, bác Dương liền để bà chị đó ngồi xuống trước mặt bác, sau đó lại dùng ấn tam thanh mà điểm lên đầu của chị ta.
"Con người ta thường có ba hồn bảy vía, nhưng cô gái này thì chỉ có lại ba hồn, còn lại bảy vía kia thì đã không còn nữa, hầy…! Rốt cuộc thì hắn tước đi bảy vía của Khuê cô nương này là có dụng ý gì?, không lẽ là muốn… Cướp đi thiên phú của cô ta đó chứ?"
Lúc này, khi nhật quang vừa chớm tắt, tôi bắt đầu mang tưởng mà đề thăng từ Trung Đẳng Sư Nhất Phẩm thành Tam Phẩm, vòng xoáy đạo tinh trong người tôi khi ấy đã tuôn trào như một con suối. Tôi đứng dậy, cảm nhận được hắc khí của gã đạo sĩ kia rõ ràng hơn, nhưng vẫn không quên trầm trồ, khi võ lực của chú Lâm đến tận bây giờ vẫn còn đang đối chiến với gã đạo sĩ Hắc Ám kia, mà chưa thấy bị yếu thế.
Man lực của Địa Huyệt Thanh Chu Trận phải nói là cao thâm khó lường, chú Lâm cố gượng người dậy, đôi mắt chú nhìn tên Hắc Đạo Sĩ mà lòng có phần thù hận nho nhỏ. Bác Dương nằm gần đó, lúc này cũng phủi tay chân mà đứng dậy như không có chuyện gì xảy ta.
Nói đoạn, bác Dương cất lời:
- Vong Lâm Binh Cửu Phẩm, thật đúng là không tồi, nhưng cũng chưa phải là thứ gì đó quá cao cường!
Tên Hắc Đạo Sĩ bực tức:
- Hừ! Còn to gan dám nói những câu ngạo mạn như vậy thì tên thối tha như mày chắc phải chết trước thằng đạo sĩ đần kia rồi.
- Ngươi dám nói ai đần?
Chú Lâm tức khí xung thiên, liền lấy pháp khí trấn gia chi bảo Liệt Dương Kiếm ra và nhanh chóng phóng lên đối chiến với tên đạo sĩ hắc ám, Vong Lâm Binh tuy có biết chú Lâm nhà tôi đang động thủ nhưng lúc này nó chẳng thể cử động được, Hắc Đạo Sĩ dù có cố hộ niệm để điều khiển Vong Lâm Binh nhưng Âm Binh của hắn vẫn cứ đứng đực ra đó mà không làm gì được.
Lúc này, tên Hắc Đạo Sĩ mới nhìn kĩ dưới đất, hắn mới bất ngờ thấy trụ hồn của Âm Binh bị một lá linh phù khóa lại.
Hắc Đạo Sĩ mở căn nhãn đồng, trừng mắt nhìn ông bác Dương đang ghìm chặt kết ấn lại để giữ chân con Vong Lâm Binh của hắn ta:
- Hừm! Giỏi lắm, đúng là hai đánh một, các người thật chẳng phải là đối thủ của lão phu mà.
Thời điểm đó hắn chỉ vừa kịp phá được phong ấn của linh phù, thì Liệt Dương Kiếm lúc bấy giờ cũng đã vụt xuống, một trảm đoạn xí.
"Thiên Linh Linh - Địa Linh Linh - Hỏa Xí Phong Khưu - Biến Binh Cục Diện - Liệt Hỏa Liệu Nguyên - Chí Dương Vô Thượng - Liệt Hỏa Chí Dương Kiếm - Khu Tà"
Vong Lâm Binh bị một trảm của pháp khí trấn gia của họ Phạm, ngay lập tức liền bị hỏa diễm hóa kiếp thành tro bụi. Gã Hắc Đạo Sĩ bị đạo thuật phản phệ, kình lực đó liền vội lại hết vào người của hắn, thế nhưng ngay cả bác Dương cũng không ngờ rằng tên Hắc Đạo Sĩ kia cũng có nội thể chi nguyên, cho nên hắn chẳng hề hấn gì.
Trận chiến vẫn chưa kết thúc, tên Hắc Đạo Sĩ kia dù không có Cửu Chí Chi Mệnh Phất để trợ chiến, nhưng hắn vẫn có thể triệu hoán ra pháp khí bổn mệnh.
Gã Đạo Sĩ Hắc Ám chỉ vừa cắn tay chích máu và vẽ xuống dưới nền đất một chữ "Ám", liền triệu hoán ra được một món pháp khí Hắc Ám cũng không kém phần cường đại như Cửu Chí Chi Mệnh Phất, cả hai người chú Lâm và bác Dương ai nấy cũng đều tái xanh mặt khi lần đầu tận mắt nhìn thấy Hắc Ám Chi Mệnh Kiếm.
Chỉ chừng sau vài giây niệm chú ngữ:
"Thiện Địa Vô Cực - Hắc Thần Tại Thiên - Hữu Pháp Vô Biên - Hắc Ám Chi Lực"
Ngay lập tức đám hắc khí liền bao quanh lấy thanh pháp khí bổn mệnh của tên Hắc Đạo Sĩ, lúc này cả hai cường giả bắt đầu chạm vào nhau bằng pháp khí, cả hai luồng Quang Khí có hỏa diễm cuồn cuộn, còn một bên có Hắc Ám Chi Lực phụ trợ, hai luồng khí hoàn toàn đối lập nhau, vậy mà bất phân thắng bại.
Bác Dương khi đó dù muốn động thủ cũng không được, vì ngay khi hai pháp khí của chú Lâm và tên Hắc Đạo Sĩ chạm vào nhau, chúng liền tạo ra một kình lực rất to lớn, đến cả bác Dương cũng bị uy áp của nó dọa cho phải lùi lại vài bước mà thủ thế.
Chú Lâm vừa cố gắng cầm cự, vừa nghĩ suy:
"Thật không ngờ rằng đấu lực và cả võ lực đều không phải dạng tầm thường, coi bộ lần này gặp đúng cao thủ thật rồi!"
Bác Dương cố lấy lại thăng bằng, lập tức liền lụt tìm trong túi đồ, lấy ra sẵn ba cây nhang, cắm liền xuống nền đất hai cây, còn một cây bác Dương đo từ dưới chân nhang lên hai đốt tay, xong lại bẻ nó làm đôi rồi cắm đầu cây nhang đó trở lại xuống đất.
Bên cạnh đó là một con hình nhân bằng vải, trên mình nó sớm đã có ghi ngày sanh bát tự của ai đó, cho đến khi tôi bắt đầu thấy bác Dương hành pháp mà đột nhiên thân thể của bà chị Dịch Tiểu Khuê kia đột nhiên cử động mà phá ấn bước vào trận pháp, thì lúc này tôi mới nhận ra ý đồ của bác Dương. Bà chị Tiểu Khuê kia có phần hơi khác lạ, có vẻ như vía của bà chị đó đã bị mất đi, cho nên lúc đó tôi chỉ thấy cô ta đi nhưng một người vô hồn, đôi mắt cảm tưởng như không nhìn vào một nơi nào cả.
Thấy không ổn, bác Dương liền để bà chị đó ngồi xuống trước mặt bác, sau đó lại dùng ấn tam thanh mà điểm lên đầu của chị ta.
"Con người ta thường có ba hồn bảy vía, nhưng cô gái này thì chỉ có lại ba hồn, còn lại bảy vía kia thì đã không còn nữa, hầy…! Rốt cuộc thì hắn tước đi bảy vía của Khuê cô nương này là có dụng ý gì?, không lẽ là muốn… Cướp đi thiên phú của cô ta đó chứ?"
Lúc này, khi nhật quang vừa chớm tắt, tôi bắt đầu mang tưởng mà đề thăng từ Trung Đẳng Sư Nhất Phẩm thành Tam Phẩm, vòng xoáy đạo tinh trong người tôi khi ấy đã tuôn trào như một con suối. Tôi đứng dậy, cảm nhận được hắc khí của gã đạo sĩ kia rõ ràng hơn, nhưng vẫn không quên trầm trồ, khi võ lực của chú Lâm đến tận bây giờ vẫn còn đang đối chiến với gã đạo sĩ Hắc Ám kia, mà chưa thấy bị yếu thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.