Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình
Chương 20
Phiền Lạc
10/07/2017
CHƯƠNG 20.
Ngày đi phỏng vấn, Thường Tiếu đến tòa nhà tập đoàn Tiệp Lục Tư sớm hơn nửa tiếng, hội trường phỏng vấn đặt tại tầng thứ mười của tòa nhà, đến phỏng vấn có hơn một trăm người, mà phòng quản lý nơi cậu đăng ký chỉ tuyển có ba người. Sự tự tin miễn cưỡng có được bắt đầu dao động, cậu vốn muốn gọi Rau Cần hoặc Vũ Văn Tuấn đến để cổ vũ tinh thần, nhưng người trước thì mấy ngày qua đột nhiên phát sốt, căn bản không có tinh thần bồi cậu, người sau lại nói có việc cần làm, không thể bồi cậu, làm hại cậu chỉ có thể một mình tự đối mặt.
Phỏng vấn còn chưa bắt đầu, Thường Tiếu ngồi giữa nhóm người, mùi nước hoa nồng đậm tản quanh, lại nghe thấy tiếng nói chuyện rì rầm về quyết định nội bộ tuyển nhân sự, ngẫm lại bản thân không giở chiêu trò, Thường Tiếu liền đứng dậy tiến ra ban công hóng gió.
“Này, cậu hình như không khẩn trương chút nào.”
Một người đàn ông trẻ tuổi trên người vận tây phục màu rượu chát theo Thường Tiếu đi đến ban công, Thường Tiếu thấy hắn và cậu tuổi tác cũng không cách nhau mấy, trong tay còn cầm theo sơ yếu lý lịch, liền đoán rằng hắn cũng là người đến phỏng vấn đợt này, bèn nói, “Lúc đầu cũng khẩn trương lắm, bất quá nhìn thấy bộ dáng của mọi người, lại cảm thấy đỡ hơn.”
Người thanh niên ngạc nhiên nói, “Nguyên lai cậu có cửa sau?”
“Hoàn toàn ngược lại, tôi nghĩ bản thân nhất định sẽ bị loại, cho nên tự nhiên cũng cảm thấy không còn khẩn trương gì nữa.”
Thanh niên nho nhã trên mặt lộ ra nét cười ôn ôn, nói, “Tôi có thể xem một chút lý lịch của cậu không?”
Hắn mở lý lịch Thường Tiếu đưa qua.
“A, thì ra cậu tên Thường Tiếu, tôi thấy cậu có hơi quen mặt, còn tưởng trước kia chúng ta đã từng gặp nhau ở nơi nào đó.”
Thường Tiếu đánh giá người đàn ông trước mặt, so với những người được gọi phỏng vấn thì người này có phần trầm ổn hơn, còn mơ mơ hồ hồ tỏa ra một loại uy nghiêm, Thường Tiếu ngắm nhìn gương mặt tuấn lãng của hắn, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác thân thiết, cậu không tự chủ gật nhẹ đầu một chút.
“Tôi thường làm công ở quán cà phê, nói không chừng anh là khách đến uống cà phê cũng nên.”
Đây có lẽ là cách giải thích duy nhất.
Nam tử cười cười, nhưng cũng không có chỉnh lại – hắn ghét cà phê, nên chưa từng đến quán cà phê.
Thường Tiếu đột nhiên trở nên phấn chấn, cậu bước đến gần hỏi, “Tôi biết anh là ai rồi, anh là chủ khảo của đợt này phải không? Có thể tiết lộ một chút nội dung câu hỏi được không?”
Hiện tại mấy công ty lớn thông báo tuyển dụng thường để cho người phỏng vấn cải trang thành người được gọi phỏng vấn rồi âm thầm quan sát, sau đó mới chọn ra nhân tài ưu tú giữa rất nhiều người ứng tuyển, Thường Tiếu nhìn ra người này uy nghi bất phàm, liền đoán vậy.
Nam tử nở nụ cười, hắn đem lý lịch trả lại cho Thường Tiếu nói, “Tôi tên Ứng Húc, không phải chủ khảo, sao vậy? Cậu rất muốn làm việc ở công ty này?”
“Đương nhiên là muốn làm, bởi vì tiền lương cao, phúc lợi lại tốt, còn có nhà trợ cấp, các loại ngày nghỉ nữa nha…”
Ứng Húc khóe miệng có chút run rẩy.
Lý do của người này thật đúng là thực tế vô cùng.
Tiếng di động thanh thúy vang lên cắt ngang lời của Thường Tiếu, cậu thấy hiển thị tên Rau Cần, liền nhận cuộc gọi rồi vội nói, “Rau Cần, tớ phải vào phỏng vấn ngay, lát nữa nói chuyện với cậu sau.”
Thanh âm Tần Thải thật khẩn trương.
“Tớ vừa nghe nói cậu đi Tiệp Lục Tư phỏng vấn? Chuyện lớn như vậy sao cậu không nói cho tớ nghe?”
“Mấy hôm trước tớ có nói qua với cậu a, có thể lúc ấy cậu do phát sốt nên không có chú ý đi?”
“A Tiếu, cậu hãy nghe tớ nói, đừng đến Tiệp Lục Tư phỏng vấn, công việc liên quan đến mỹ phẩm trang điểm không thích hợp với cậu.”
“Chỉ cần kiếm được nhiều tiền là thích hợp thôi, lát nữa nói chuyện với cậu sau, cứ như vậy đi.”
Sợ Tần Thải dài dòng, Thường tiếu nói xong liền cúp điện thoại, ngay cả nguồn cũng tắt, đến lúc cậu quay đầu lại thì mới phát hiện Ứng Húc đã rời đi từ lúc nào
Số thứ tự Thường Tiếu được phát là nằm trong danh sách những người cuối cùng, phụ trách phỏng vấn có tất cả ba vị giám khảo, chủ khảo chính là một nam nhân trung niên gầy tong teo, tên Tôn Tiễn, ông ta theo lệ hỏi mấy vấn đề, sau đó bảo Thường Tiếu ra ngoài, trong hành lang đại đa số những người được gọi phỏng vấn đều đã rời đi, Thường Tiếu biết trước bản thân chẳng có chiêu trò gì, nên đi đến ban công gửi cho Vũ Văn Tuấn một tin nhắn, nghĩ muốn cùng hắn ăn cơm trưa, di động Vũ Văn Tuấn mua cách đây không lâu, còn chưa nhắn tin lần nào, bất quá hẳn là không có vấn đề gì.
Ai ngờ tin nhắn gửi đi chưa được bao lâu, điện thoại Vũ Văn Tuần liền gọi ngược lại cho cậu, hắn nói hắn đang ở gần đó, bảo Thường Tiếu chờ hắn.
Thường Tiếu đi thang máy xuống cao ốc, chợt thấy Tôn Tiễn đang đứng cạnh một chiếc xe nói chuyện với Ứng Húc, thấy cậu đi ra, Ứng Húc liền bước nhanh đến.
“Thường Tiếu, nhớ đến phỏng vấn lần hai.”
A….
Tựa hồ nghe không hiểu, Thường Tiếu há to miệng mở to mắt, Tôn Tiễn lại có vẻ như thực khó xử.
“Chủ tịch, chuyện này….”
“Chủ…..tịch….”
Thường Tiếu ngốc lăng lặp lại một chút lời Tôn Tiễn nói, Ứng Húc cũng bật cười.
“Sao vậy, tôi không giống chủ tịch sao? Tuy rằng tôi không phải là chủ khảo.”
Bị Ứng Húc nhìn, Thường Tiếu ngại ngùng gãi gãi đầu, bất quá ngay lập tức cậu liền nắm bắt được trọng điểm, đối phương có phải chủ tịch hay không cũng chẳng sao, chỉ cần có thể cho cậu vào làm việc ở công ty này, tương lai cậu liền có tiền lương ổn định, cuộc sống được bảo đảm.
“Ha hả, tôi không biết chủ tịch Tiệp Lục Tư lại trẻ như vậy…. Ngài nói tôi có thể đến phỏng vấn lần hai, chính là tôi đã vượt qua vòng sơ khảo rồi sao? Chủ tịch, cám ơn ngài đã cho tôi cơ hội, tôi nhất định cố gắng làm việc.”
Lúc nhận thông báo phỏng vấn cư nhiên không biết tên chủ tịch của công ty, xem ra Thường Tiếu ngay từ đầu đối với việc được trúng tuyển không hề ôm chút hi vọng nào.
Kì thật vào lúc tình cờ gặp mặt ở ban công khi nãy, Ứng Húc đã quyết định phải cho Thường Tiếu trúng tuyển.
Nếu em trai hắn còn sống, hẳn là cũng bằng tuổi Thường Tiếu, bọn họ cười rộ lên nhìn rất giống nhau, chính là bộ dáng của một tiểu động vật ôn ôn vô hại, chỉ là Thường Tiếu thoạt nhìn so với em trai hắn khỏe mạnh hơn nhiều.
Bất quá Ứng Húc vẫn nghiêm mặt nói, “Tôi chỉ nói cho cậu đến phỏng vấn lần hai, còn chưa nói sẽ chính thức tuyển cậu.”
“Biết biết, tôi sẽ cố gắng, nhất định ra sức vượt qua vòng hai.”
Nhìn theo bóng dáng Thường Tiếu rời đi, khuôn mặt tươi cười của Ứng Húc nhanh chóng ngưng trọng, hắn xoay người đang muốn ngồi vào xe, Tôn Tiễn đi phía sau hắn đột nhiên nói, “Chủ tịch, việc này… bằng cấp, thành tích của Thường Tiếu rất bình thường, hơn nữa cũng không đúng chuyên môn, không phù hợp với yêu cầu thông báo tuyển dụng của công ty chúng ta, nếu duyệt cho cậu ta phỏng vấn lần hai, sẽ không công bằng với những người được gọi phỏng vấn khác…”
“Tôi thấy cậu ấy rất linh hoạt, cứ để cho cậu ấy thử xem.”
Ứng Húc nói xong liền ngồi vào xe, cũng không nhìn thấy tia lo lắng chợt lóe lên trong mắt Tôn Tiễn.
Thường Tiếu đi đi một chút liền nhìn thấy Vũ Văn Tuấn đang đứng ở góc đường, cậu vội chạy qua, chỉ tay sang chỗ vừa rồi Ứng Húc cùng Tôn Tiễn đứng rồi nói, “Vũ Văn Tuấn, anh có biết người vừa đứng ở đó là ai không? Anh ấy chính là chủ tịch tập đoàn Tiệp Lục Tư a, người đứng cạnh anh ấy là giám khảo phỏng vấn, bọn họ bảo tôi chờ thông tri phỏng vấn lần hai đó.”
Kì thật không cần Thường Tiếu nói, Vũ Văn Tuấn đã sớm đem một màn vừa rồi lưu ở trong mắt. Hắn sáng nay đến quán bar Dream thu tiền thuê, nhớ tới chuyện Thường Tiếu đi phỏng vấn liền ngồi xe đến đây.
“Người kia nhìn trẻ thật.”
“Đúng vậy, nhìn qua không lớn hơn tôi bao nhiêu, nhưng người ta là thành viên hội đồng quản trị, còn tôi chỉ là học trò nghèo thôi… Vũ Văn Tuấn, đêm nay chúng ta lại đi ăn mừng nha, tôi phát hiện vận mệnh của bản thân đang thay đổi, từ sau khi anh xuất hiện, vận mệnh của tôi liên tục tốt lên, anh là sứ giả may mắn của tôi nga.”
Vũ Văn Tuấn liếc liếc tiểu sủng vật mặt mày hớn hở bên cạnh.
Tựa hồ trước đây không lâu hắn còn bị mắng là cẩu huyết phún đầu, kết quả là không đến vài ngày, hắn lại từ cấp bậc ma quỷ cầm thú một bước nhảy lên thành sứ giả may mắn a. Đăng bởi: admin
Ngày đi phỏng vấn, Thường Tiếu đến tòa nhà tập đoàn Tiệp Lục Tư sớm hơn nửa tiếng, hội trường phỏng vấn đặt tại tầng thứ mười của tòa nhà, đến phỏng vấn có hơn một trăm người, mà phòng quản lý nơi cậu đăng ký chỉ tuyển có ba người. Sự tự tin miễn cưỡng có được bắt đầu dao động, cậu vốn muốn gọi Rau Cần hoặc Vũ Văn Tuấn đến để cổ vũ tinh thần, nhưng người trước thì mấy ngày qua đột nhiên phát sốt, căn bản không có tinh thần bồi cậu, người sau lại nói có việc cần làm, không thể bồi cậu, làm hại cậu chỉ có thể một mình tự đối mặt.
Phỏng vấn còn chưa bắt đầu, Thường Tiếu ngồi giữa nhóm người, mùi nước hoa nồng đậm tản quanh, lại nghe thấy tiếng nói chuyện rì rầm về quyết định nội bộ tuyển nhân sự, ngẫm lại bản thân không giở chiêu trò, Thường Tiếu liền đứng dậy tiến ra ban công hóng gió.
“Này, cậu hình như không khẩn trương chút nào.”
Một người đàn ông trẻ tuổi trên người vận tây phục màu rượu chát theo Thường Tiếu đi đến ban công, Thường Tiếu thấy hắn và cậu tuổi tác cũng không cách nhau mấy, trong tay còn cầm theo sơ yếu lý lịch, liền đoán rằng hắn cũng là người đến phỏng vấn đợt này, bèn nói, “Lúc đầu cũng khẩn trương lắm, bất quá nhìn thấy bộ dáng của mọi người, lại cảm thấy đỡ hơn.”
Người thanh niên ngạc nhiên nói, “Nguyên lai cậu có cửa sau?”
“Hoàn toàn ngược lại, tôi nghĩ bản thân nhất định sẽ bị loại, cho nên tự nhiên cũng cảm thấy không còn khẩn trương gì nữa.”
Thanh niên nho nhã trên mặt lộ ra nét cười ôn ôn, nói, “Tôi có thể xem một chút lý lịch của cậu không?”
Hắn mở lý lịch Thường Tiếu đưa qua.
“A, thì ra cậu tên Thường Tiếu, tôi thấy cậu có hơi quen mặt, còn tưởng trước kia chúng ta đã từng gặp nhau ở nơi nào đó.”
Thường Tiếu đánh giá người đàn ông trước mặt, so với những người được gọi phỏng vấn thì người này có phần trầm ổn hơn, còn mơ mơ hồ hồ tỏa ra một loại uy nghiêm, Thường Tiếu ngắm nhìn gương mặt tuấn lãng của hắn, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác thân thiết, cậu không tự chủ gật nhẹ đầu một chút.
“Tôi thường làm công ở quán cà phê, nói không chừng anh là khách đến uống cà phê cũng nên.”
Đây có lẽ là cách giải thích duy nhất.
Nam tử cười cười, nhưng cũng không có chỉnh lại – hắn ghét cà phê, nên chưa từng đến quán cà phê.
Thường Tiếu đột nhiên trở nên phấn chấn, cậu bước đến gần hỏi, “Tôi biết anh là ai rồi, anh là chủ khảo của đợt này phải không? Có thể tiết lộ một chút nội dung câu hỏi được không?”
Hiện tại mấy công ty lớn thông báo tuyển dụng thường để cho người phỏng vấn cải trang thành người được gọi phỏng vấn rồi âm thầm quan sát, sau đó mới chọn ra nhân tài ưu tú giữa rất nhiều người ứng tuyển, Thường Tiếu nhìn ra người này uy nghi bất phàm, liền đoán vậy.
Nam tử nở nụ cười, hắn đem lý lịch trả lại cho Thường Tiếu nói, “Tôi tên Ứng Húc, không phải chủ khảo, sao vậy? Cậu rất muốn làm việc ở công ty này?”
“Đương nhiên là muốn làm, bởi vì tiền lương cao, phúc lợi lại tốt, còn có nhà trợ cấp, các loại ngày nghỉ nữa nha…”
Ứng Húc khóe miệng có chút run rẩy.
Lý do của người này thật đúng là thực tế vô cùng.
Tiếng di động thanh thúy vang lên cắt ngang lời của Thường Tiếu, cậu thấy hiển thị tên Rau Cần, liền nhận cuộc gọi rồi vội nói, “Rau Cần, tớ phải vào phỏng vấn ngay, lát nữa nói chuyện với cậu sau.”
Thanh âm Tần Thải thật khẩn trương.
“Tớ vừa nghe nói cậu đi Tiệp Lục Tư phỏng vấn? Chuyện lớn như vậy sao cậu không nói cho tớ nghe?”
“Mấy hôm trước tớ có nói qua với cậu a, có thể lúc ấy cậu do phát sốt nên không có chú ý đi?”
“A Tiếu, cậu hãy nghe tớ nói, đừng đến Tiệp Lục Tư phỏng vấn, công việc liên quan đến mỹ phẩm trang điểm không thích hợp với cậu.”
“Chỉ cần kiếm được nhiều tiền là thích hợp thôi, lát nữa nói chuyện với cậu sau, cứ như vậy đi.”
Sợ Tần Thải dài dòng, Thường tiếu nói xong liền cúp điện thoại, ngay cả nguồn cũng tắt, đến lúc cậu quay đầu lại thì mới phát hiện Ứng Húc đã rời đi từ lúc nào
Số thứ tự Thường Tiếu được phát là nằm trong danh sách những người cuối cùng, phụ trách phỏng vấn có tất cả ba vị giám khảo, chủ khảo chính là một nam nhân trung niên gầy tong teo, tên Tôn Tiễn, ông ta theo lệ hỏi mấy vấn đề, sau đó bảo Thường Tiếu ra ngoài, trong hành lang đại đa số những người được gọi phỏng vấn đều đã rời đi, Thường Tiếu biết trước bản thân chẳng có chiêu trò gì, nên đi đến ban công gửi cho Vũ Văn Tuấn một tin nhắn, nghĩ muốn cùng hắn ăn cơm trưa, di động Vũ Văn Tuấn mua cách đây không lâu, còn chưa nhắn tin lần nào, bất quá hẳn là không có vấn đề gì.
Ai ngờ tin nhắn gửi đi chưa được bao lâu, điện thoại Vũ Văn Tuần liền gọi ngược lại cho cậu, hắn nói hắn đang ở gần đó, bảo Thường Tiếu chờ hắn.
Thường Tiếu đi thang máy xuống cao ốc, chợt thấy Tôn Tiễn đang đứng cạnh một chiếc xe nói chuyện với Ứng Húc, thấy cậu đi ra, Ứng Húc liền bước nhanh đến.
“Thường Tiếu, nhớ đến phỏng vấn lần hai.”
A….
Tựa hồ nghe không hiểu, Thường Tiếu há to miệng mở to mắt, Tôn Tiễn lại có vẻ như thực khó xử.
“Chủ tịch, chuyện này….”
“Chủ…..tịch….”
Thường Tiếu ngốc lăng lặp lại một chút lời Tôn Tiễn nói, Ứng Húc cũng bật cười.
“Sao vậy, tôi không giống chủ tịch sao? Tuy rằng tôi không phải là chủ khảo.”
Bị Ứng Húc nhìn, Thường Tiếu ngại ngùng gãi gãi đầu, bất quá ngay lập tức cậu liền nắm bắt được trọng điểm, đối phương có phải chủ tịch hay không cũng chẳng sao, chỉ cần có thể cho cậu vào làm việc ở công ty này, tương lai cậu liền có tiền lương ổn định, cuộc sống được bảo đảm.
“Ha hả, tôi không biết chủ tịch Tiệp Lục Tư lại trẻ như vậy…. Ngài nói tôi có thể đến phỏng vấn lần hai, chính là tôi đã vượt qua vòng sơ khảo rồi sao? Chủ tịch, cám ơn ngài đã cho tôi cơ hội, tôi nhất định cố gắng làm việc.”
Lúc nhận thông báo phỏng vấn cư nhiên không biết tên chủ tịch của công ty, xem ra Thường Tiếu ngay từ đầu đối với việc được trúng tuyển không hề ôm chút hi vọng nào.
Kì thật vào lúc tình cờ gặp mặt ở ban công khi nãy, Ứng Húc đã quyết định phải cho Thường Tiếu trúng tuyển.
Nếu em trai hắn còn sống, hẳn là cũng bằng tuổi Thường Tiếu, bọn họ cười rộ lên nhìn rất giống nhau, chính là bộ dáng của một tiểu động vật ôn ôn vô hại, chỉ là Thường Tiếu thoạt nhìn so với em trai hắn khỏe mạnh hơn nhiều.
Bất quá Ứng Húc vẫn nghiêm mặt nói, “Tôi chỉ nói cho cậu đến phỏng vấn lần hai, còn chưa nói sẽ chính thức tuyển cậu.”
“Biết biết, tôi sẽ cố gắng, nhất định ra sức vượt qua vòng hai.”
Nhìn theo bóng dáng Thường Tiếu rời đi, khuôn mặt tươi cười của Ứng Húc nhanh chóng ngưng trọng, hắn xoay người đang muốn ngồi vào xe, Tôn Tiễn đi phía sau hắn đột nhiên nói, “Chủ tịch, việc này… bằng cấp, thành tích của Thường Tiếu rất bình thường, hơn nữa cũng không đúng chuyên môn, không phù hợp với yêu cầu thông báo tuyển dụng của công ty chúng ta, nếu duyệt cho cậu ta phỏng vấn lần hai, sẽ không công bằng với những người được gọi phỏng vấn khác…”
“Tôi thấy cậu ấy rất linh hoạt, cứ để cho cậu ấy thử xem.”
Ứng Húc nói xong liền ngồi vào xe, cũng không nhìn thấy tia lo lắng chợt lóe lên trong mắt Tôn Tiễn.
Thường Tiếu đi đi một chút liền nhìn thấy Vũ Văn Tuấn đang đứng ở góc đường, cậu vội chạy qua, chỉ tay sang chỗ vừa rồi Ứng Húc cùng Tôn Tiễn đứng rồi nói, “Vũ Văn Tuấn, anh có biết người vừa đứng ở đó là ai không? Anh ấy chính là chủ tịch tập đoàn Tiệp Lục Tư a, người đứng cạnh anh ấy là giám khảo phỏng vấn, bọn họ bảo tôi chờ thông tri phỏng vấn lần hai đó.”
Kì thật không cần Thường Tiếu nói, Vũ Văn Tuấn đã sớm đem một màn vừa rồi lưu ở trong mắt. Hắn sáng nay đến quán bar Dream thu tiền thuê, nhớ tới chuyện Thường Tiếu đi phỏng vấn liền ngồi xe đến đây.
“Người kia nhìn trẻ thật.”
“Đúng vậy, nhìn qua không lớn hơn tôi bao nhiêu, nhưng người ta là thành viên hội đồng quản trị, còn tôi chỉ là học trò nghèo thôi… Vũ Văn Tuấn, đêm nay chúng ta lại đi ăn mừng nha, tôi phát hiện vận mệnh của bản thân đang thay đổi, từ sau khi anh xuất hiện, vận mệnh của tôi liên tục tốt lên, anh là sứ giả may mắn của tôi nga.”
Vũ Văn Tuấn liếc liếc tiểu sủng vật mặt mày hớn hở bên cạnh.
Tựa hồ trước đây không lâu hắn còn bị mắng là cẩu huyết phún đầu, kết quả là không đến vài ngày, hắn lại từ cấp bậc ma quỷ cầm thú một bước nhảy lên thành sứ giả may mắn a. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.