Chương 86: Ngoại Truyện : Trình Kha - Tiểu Du(1)
Phi Yên
07/11/2018
Vất vả lắm mới thoát khỏi tên biến thái Andy đấy..
Vừa về nhà cô nhóc nào đó liền hâm nóng đồ ăn..Cô thật sự rất đói, vừa ăn vừa nhớ lại chuyện vừa xảy ra, mũi cảm thấy ê ẩm..
Cơn buồn ăn cũng mất đi một nửa..Sau khi thu dọn chén bát, cô liền cầm một trái táo rửa sạch cắn ăn ngon lành.
Cuộc sống của Tiểu Du rất đơn giản, sáng đi làm,tối về ăn tối, xem tivi rồi đi ngủ chỉ vậy thôi, cô đã thấy thỏa mãn lắm rồi, cô rất không thích xô bồ với thế giới phức tạp ngoài kia..
-" Reng..reng.."
Tiểu Du ngẩng nhìn đông hồ đã chín giờ rồi, giờ này ai còn đến, mà thật ra nhà cô cũng đâu nhiều người biết..Chẳng lẽ là hàng xóm, bên cạnh, nhà có hai vợ chồng già, thỉnh thoảng đem đồ ăn qua cho cô..nghĩ thế
Tiểu Du nhanh chóng mở cửa, nụ cười tắt hẳn, đôi mắt to tròn trừng lớn..
-" Sao...sao anh lại...lại đến đây "
Lấp bấp chẳng nói nên lời, sự xuất hiện của anh ta làm cô quá bất ngờ...
Trình kha hai tay đút vào túi quần nhìn cô từ trên xuống dưới, tỉnh bơ trả lời.
-" Tìm em?"
-" Tìm tôi làm gì, tôi..tôi không có chuyện gì nói với anh hết "
Nói rồi cô không nhân nhượng đóng cửa lại lại không nhanh bằng Trình Kha, bàn tay anh chen ngang gạt cánh cửa vào trong tạo ra một âm thanh chói tai...
Tiểu Du hoảng sợ rụt vai, cô vốn nhát gan cũng bị anh ta hù không ít...
-" Anh làm gì vậy..mời anh về cho "
Khuôn mặt Trình Kha vẫn ôn nhu như nước chỉ có hành động lại thô lỗ..
-" Anh nói rồi, anh đến tìm em "
Tiểu Du cắn răng tức giận.
-" Được anh nói đi,chuyện gì?"
-" Anh bị mất chìa khóa vào nhà, đêm nay anh muốn ngủ lại đây "
Giống như giận quá hóa cười, Tiểu Du bật cười nghiến răng nghiến lợi chửi ầm lên, kéo cửa đóng lại.
-" Đồ điên,biến đi "
Trình Kha nhếch môi giống như rất thích thú thái độ nổi điên của cô...Anh đẩy cô vào trong nhanh tay đóng cửa lại ép cô vào vách tường cả thân người cao lớn của anh áp sát vào cô.
Tiểu Du vặn vẹo thân người, tức giận không thôi
-" Anh buông ra..đồ điên này"
Anh cuối đầu nói vào tai cô đầy uy hiếp...
-" Anh hỏi lại một lần nữa, em có cho anh ngủ lại hay không?"
-" Đồ điên đồ biến thái...không cho..không cho "
-" Thật không cho "
-" Anh điếc hay sao không nghe...ừm "
Lời còn chưa kịp thốt ra đã bị anh ngăn lại, bờ môi áp vào môi cô không hề nhẹ nhàng mà vô cùng mạnh mẽ, đầu lưỡi bá đạo trực tiếp thăm dò vào bên trong khoang miệng ngây ngô, điên cuồng cuốn lấy cái lưỡi cứng ngắc trúc trắc mà từng chút một xâm chiếm nó.
Tiểu Du trừng mắt nhìn người đàn ông càn gỡ này... Cô giãy dụa muốn đẩy anh ra, nhưng khí lực nho nhỏ của cô với anh mà nói một chút tác dụng đều không có. Anh ở trên môi cô nếm được hương vị ngọt ngào, còn có hơi thở thanh xuân non nớt hồn nhiên, cánh môi mềm ngây ngô run run, rõ ràng một chút kinh nghiệm đều không có, anh đã làm cho cô hoảng sợ mất rồi.
Tiểu Du đâu chỉ đơn giản bị dọa đến sợ hãi? Căn bản là tay chân đều muốn mềm nhũn ra, trong cuộc đời lần đầu tiên bị hôn, hơn nữa lại còn là một nụ hôn sâu đầy kích thích.
Lần trước tuy nói lên giường với anh nhưng lúc đó cô hoàn toàn không tỉnh táo, nên chưa trãi qua cảm giác này bao giờ..
-" Ừm"
Tiểu Du hoàn toàn sợ hãi, điên cuồng đánh vào ngực anh, lại bị anh ôm vào lòng. Ngón tay dùng sức cào cấu vào cánh tay rắn chắc của anh, anh cũng chẳng thèm quan tâm tiếp tục hôn cô, miệng mũi tất cả đều tràn đầy hơi thở nam tính của anh, làm cho đầu cô bắt đầu choáng váng.Áp lực trên môi đột nhiên biến mất, không khí mới mẻ tràn vào lồng ngực đang thiếu dưỡng khí.
Tiểu Du nặng nề mà thở phì phò, mặc dù vẫn suy yếu như cũ nhưng ánh mắt to sáng ngời cũng không hề yếu thế mà hung hăng trừng mắt với anh...Con người này thật sự quá đáng..
Hô hấp của Trình Kha thoáng hỗn độn, môi anh cạ trên môi cô.
-" Cho hay không?"
Cô gắt gao cắn cắn đôi môi nhỏ sưng đỏ, bướng bỉnh hơn nữa trả lời rõ ràng.
-" Không cho, không cho, anh biến đi "
Cô kéo tay cầm cửa, vừa mở ra một nửa bàn tay còn lại muốn đẩy anh ra...
-" Rầm "
Cánh cửa một lần nửa bị sức lực mạnh mẽ của người đàn ông đóng sầm lại..
Thật sự là bướng.. Trình Kha nghiền ngẫm nở nụ cười, nụ cười làm Tiểu Du sợ hãi cô xoay người muốn bỏ chạy, liền bị anh kéo lại vừa ngẩng đầu, nụ hôn lại đổ ập xuống mãnh liệt một lần nữa. Đầu càng ngày càng choáng váng, sức lực để giãy dụa tựa hồ cũng theo thân thể từng giọt từng giọt bốc hơi đi mất, anh quá mạnh mẽ, ban đầu mở cửa cho anh đó là sự sai lầm..
-" Ừm..hức.."
Đôi chân nhỏ mất đi sức lực chống đỡ mềm nhũn ra, anh nửa ôm cô, kéo gọn vào lòng tận tình hôn. Cảm giác ôm lấy thân thể cô thật mềm mại nhìn cô lúc nào cũng mặc quần áo rộng thùng thình thật ra cô có vóc dáng vô cùng tốt, làn da mịn màng trắng noãn nà..Nói đúng hơn cô gái này là viên ngọc thô chưa qua mài dũa..nhưng anh lại thích sự tự nhiên thuần khiết này của cô.
Hèn gì cái tên Andy kia cũng có con mặt nhìn đúng cô gái của anh...Lúc tối thấy hắn tay động tay động chân với nhóc con nhà anh, thật muốn cho hắn ta mấy cái đấm vào mặt..Một cảm giác chau chát từ xưa giờ chưa từng có...xúc động khó tả, mấy tháng nay anh vô cùng bận, luôn đinh ninh nhóc con này vẫn ở đó chờ anh.Thế mà hôm nay chỉ cần nhìn sơ cũng biết tên nhà thiết kế đấy có ý với cô, anh chợt hiểu ra, không chỉ riêng anh mới thấy được ưu điểm của cô mà tên đàn ông khác cũng nhìn ra điều đó.
Nếu anh chậm trễ có một ngày cô nhóc này sẽ bị tên khác chiếm làm của riêng không biết.Nghĩ vậy anh liền hủy bỏ bữa tối với đối tác quan trọng, quay xe đến tìm cô..
Mà cô nhóc này thật đơn thuần, căn bản là quên hô hấp, anh nới lỏng đôi môi mình một lần nữa, để cho cô có thể tự do hít thở.
-" Rốt cuộc có đồng ý hay không, Tiểu Du?"
Cúi đầu nói một câu đe dọa biểu thị, nếu cô không cho anh đáp án, anh thực sự không ngại cả đêm cùng cô dây dưa như vậy mà hôn nhau.
Tên đàn ông ác ôn này... đáng giận! Cô thở gấp, nồng đậm uất ức nổi lên trong lòng, ánh mắt không hiểu sao trở nên có chút chua chát, lại nhớ đến sự việc xảy ra ở Pháp một tháng qua anh chưa hề chủ động liên lạc với cô..Và vừa rồi gặp nhau anh làm như không biết cô...
-" Anh…… Anh……”
Nhìn con ngươi đen thâm thúy của anh, cô liền oa một tiếng khóc lớn lên, nước mắt từng chuỗi rơi xuống,bàn tay không kiêng dè đấm lên bờ vai rắn chắc của anh.
-" Huhu..Tại sao ức hiếp tôi..hức..tôi ghét anh..ghét anh..."
Tim của Trình Kha thắt lại, đứng yên chịu trận để cô đánh..Nước mắt của cô làm cho ngực anh giống như bị bóp nghẹn, hô hấp dường như đang dừng lại. Môi mỏng nhẹ nhàng hôn trên gương mặt phấn nộn, từng chút hôn lên nước mắt cô.
- "Ngoan, đừng khóc.Chỉ là cho anh ngủ lại thôi mà.Anh thật không có chìa khóa để vào..Anh không có ức hiếp em"
Bàn tay ở trên tấm lưng mảnh khảnh từng chút từng chút vỗ về, an ủi người nào đó đang khóc rất thương tâm.
-" Anh cố tình gây chuyện..rõ ràng anh có thể thuê khách sạn để ở..Anh còn chối "
Trên môi Trình Kha nở nụ cười, thấy cô còn sụt sùi, anh lau nước mắt một tay lấy điện thoại trong túi ra đưa trước mặt cô..giọng rất bình tĩnh..
-" Ừ.Anh cũng nghĩ vậy.Nhưng anh hay để điện thoại lung tung..Sợ không khéo sẽ để những tấm ảnh này lọt ra ngoài"
Tiểu Du ngưng cả khóc giựt lấy điện thoại của anh lướt qua trên màn hình..trong điện thoại là hình ảnh đôi nam nữa trên người chỉ che hững hờ tấm chăn, ôm nhau ngủ đầy mờ ám.Mà nhân vật nữ chính không ai khác chính là cô..
Trời ạ! tên xấu xa này...tên ác ma này! Đây là uy hiếp rõ ràng mà..Cô chỉ sợ không phải anh ta chỉ xin ở lại ngủ mà là tương lai sau này của cô cũng sẽ bị anh ta khống chế bằng những tấm hình này...
-" Anh..anh..hức...anh là tên xấu xa..anh.. tôi sẽ xóa những tấm ảnh này "
Trình Kha càng ôn nhu ôm cô, dỗ dành..
-" Em đừng làm chuyện vô ích nữa.Điện thoại của anh được liên kết với mail..em muốn xóa tùy em.À! Anh thông báo với em luôn từ ngày hôm nay anh sẽ ở đây với em "
-" Không..."
-" Tiểu Du! đừng nên nói những lời mà không suy nghĩ trước, anh mà lỡ tay để những tấm ảnh này chuyển về quê cho ba mẹ em xem hoặc em trai em, lúc đấy cũng thật khó xử nha"
Khuôn mặt Tiểu Du xanh mét, nước mắt vừa được lau lại rơi..cô tức giận cô ủy khuất nhưng lại bất lực bị anh ức hiếp...
Trình Kha thở dài, với tính cách bướng bỉnh của cô mà anh chậm chạp từng bước không biết khi nào mới được cô chấp nhận.Mà anh thuộc tuýp người nếu cái gì đã xác định sẽ nhanh chóng giữ chặt bên mình ngay.Chỉ là thời gian nay anh và cô chưa thể công khai vì anh còn nhiều việc xử lý nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc không cho cô biết cô đang thuộc về ai, để tránh lòng cô lung lay về người đàn ông khác.
-" Ngoan nào! chỉ cần em nghe lời.Anh sẽ chỉ giữ riêng một mình anh xem thôi"
Lời nói và cử chỉ người này hoàn toàn khác nhau..khuôn mặt anh ta vô cùng ôn nhu săn sóc, nhưng sự uy hiếp biểu thị rõ trong từng lời nói..
Con người này thật quá đáng sợ...
Mà thật ra chỉ mình Tiểu Du ngây thơ bây giờ mới suy xét đến góc cạnh này.Thật ra trong giới kinh doanh người ta sợ phải va chạm nhất đó là Trình Kha không phải Âu Trác Vỹ..Nói Âu Trác Vỹ lạnh lùng tàn nhẫn khi thật sự ai đó khiến anh không thể tha thứ bỏ qua, mà anh cũng chẳng bao giờ mệt công suy nghĩ, trừ chuyện riêng của mình..
còn lại điều giao phó cho Trình Kha..Chỉ Âu Trác Vỹ mới hiểu Trình Kha là con hổ biết cười, Trình Kha rất ít khi nổi giận..Nhưng sau nụ cười đấy là cả một sự tàn nhẫn triệt để không để người khác còn đường sống sót...
Tiểu Du để mặc anh ôm, vùi mặt vào lòng anh nức nở cô còn có thể nói gì cô còn có lựa chọn nữa sao?
Vừa về nhà cô nhóc nào đó liền hâm nóng đồ ăn..Cô thật sự rất đói, vừa ăn vừa nhớ lại chuyện vừa xảy ra, mũi cảm thấy ê ẩm..
Cơn buồn ăn cũng mất đi một nửa..Sau khi thu dọn chén bát, cô liền cầm một trái táo rửa sạch cắn ăn ngon lành.
Cuộc sống của Tiểu Du rất đơn giản, sáng đi làm,tối về ăn tối, xem tivi rồi đi ngủ chỉ vậy thôi, cô đã thấy thỏa mãn lắm rồi, cô rất không thích xô bồ với thế giới phức tạp ngoài kia..
-" Reng..reng.."
Tiểu Du ngẩng nhìn đông hồ đã chín giờ rồi, giờ này ai còn đến, mà thật ra nhà cô cũng đâu nhiều người biết..Chẳng lẽ là hàng xóm, bên cạnh, nhà có hai vợ chồng già, thỉnh thoảng đem đồ ăn qua cho cô..nghĩ thế
Tiểu Du nhanh chóng mở cửa, nụ cười tắt hẳn, đôi mắt to tròn trừng lớn..
-" Sao...sao anh lại...lại đến đây "
Lấp bấp chẳng nói nên lời, sự xuất hiện của anh ta làm cô quá bất ngờ...
Trình kha hai tay đút vào túi quần nhìn cô từ trên xuống dưới, tỉnh bơ trả lời.
-" Tìm em?"
-" Tìm tôi làm gì, tôi..tôi không có chuyện gì nói với anh hết "
Nói rồi cô không nhân nhượng đóng cửa lại lại không nhanh bằng Trình Kha, bàn tay anh chen ngang gạt cánh cửa vào trong tạo ra một âm thanh chói tai...
Tiểu Du hoảng sợ rụt vai, cô vốn nhát gan cũng bị anh ta hù không ít...
-" Anh làm gì vậy..mời anh về cho "
Khuôn mặt Trình Kha vẫn ôn nhu như nước chỉ có hành động lại thô lỗ..
-" Anh nói rồi, anh đến tìm em "
Tiểu Du cắn răng tức giận.
-" Được anh nói đi,chuyện gì?"
-" Anh bị mất chìa khóa vào nhà, đêm nay anh muốn ngủ lại đây "
Giống như giận quá hóa cười, Tiểu Du bật cười nghiến răng nghiến lợi chửi ầm lên, kéo cửa đóng lại.
-" Đồ điên,biến đi "
Trình Kha nhếch môi giống như rất thích thú thái độ nổi điên của cô...Anh đẩy cô vào trong nhanh tay đóng cửa lại ép cô vào vách tường cả thân người cao lớn của anh áp sát vào cô.
Tiểu Du vặn vẹo thân người, tức giận không thôi
-" Anh buông ra..đồ điên này"
Anh cuối đầu nói vào tai cô đầy uy hiếp...
-" Anh hỏi lại một lần nữa, em có cho anh ngủ lại hay không?"
-" Đồ điên đồ biến thái...không cho..không cho "
-" Thật không cho "
-" Anh điếc hay sao không nghe...ừm "
Lời còn chưa kịp thốt ra đã bị anh ngăn lại, bờ môi áp vào môi cô không hề nhẹ nhàng mà vô cùng mạnh mẽ, đầu lưỡi bá đạo trực tiếp thăm dò vào bên trong khoang miệng ngây ngô, điên cuồng cuốn lấy cái lưỡi cứng ngắc trúc trắc mà từng chút một xâm chiếm nó.
Tiểu Du trừng mắt nhìn người đàn ông càn gỡ này... Cô giãy dụa muốn đẩy anh ra, nhưng khí lực nho nhỏ của cô với anh mà nói một chút tác dụng đều không có. Anh ở trên môi cô nếm được hương vị ngọt ngào, còn có hơi thở thanh xuân non nớt hồn nhiên, cánh môi mềm ngây ngô run run, rõ ràng một chút kinh nghiệm đều không có, anh đã làm cho cô hoảng sợ mất rồi.
Tiểu Du đâu chỉ đơn giản bị dọa đến sợ hãi? Căn bản là tay chân đều muốn mềm nhũn ra, trong cuộc đời lần đầu tiên bị hôn, hơn nữa lại còn là một nụ hôn sâu đầy kích thích.
Lần trước tuy nói lên giường với anh nhưng lúc đó cô hoàn toàn không tỉnh táo, nên chưa trãi qua cảm giác này bao giờ..
-" Ừm"
Tiểu Du hoàn toàn sợ hãi, điên cuồng đánh vào ngực anh, lại bị anh ôm vào lòng. Ngón tay dùng sức cào cấu vào cánh tay rắn chắc của anh, anh cũng chẳng thèm quan tâm tiếp tục hôn cô, miệng mũi tất cả đều tràn đầy hơi thở nam tính của anh, làm cho đầu cô bắt đầu choáng váng.Áp lực trên môi đột nhiên biến mất, không khí mới mẻ tràn vào lồng ngực đang thiếu dưỡng khí.
Tiểu Du nặng nề mà thở phì phò, mặc dù vẫn suy yếu như cũ nhưng ánh mắt to sáng ngời cũng không hề yếu thế mà hung hăng trừng mắt với anh...Con người này thật sự quá đáng..
Hô hấp của Trình Kha thoáng hỗn độn, môi anh cạ trên môi cô.
-" Cho hay không?"
Cô gắt gao cắn cắn đôi môi nhỏ sưng đỏ, bướng bỉnh hơn nữa trả lời rõ ràng.
-" Không cho, không cho, anh biến đi "
Cô kéo tay cầm cửa, vừa mở ra một nửa bàn tay còn lại muốn đẩy anh ra...
-" Rầm "
Cánh cửa một lần nửa bị sức lực mạnh mẽ của người đàn ông đóng sầm lại..
Thật sự là bướng.. Trình Kha nghiền ngẫm nở nụ cười, nụ cười làm Tiểu Du sợ hãi cô xoay người muốn bỏ chạy, liền bị anh kéo lại vừa ngẩng đầu, nụ hôn lại đổ ập xuống mãnh liệt một lần nữa. Đầu càng ngày càng choáng váng, sức lực để giãy dụa tựa hồ cũng theo thân thể từng giọt từng giọt bốc hơi đi mất, anh quá mạnh mẽ, ban đầu mở cửa cho anh đó là sự sai lầm..
-" Ừm..hức.."
Đôi chân nhỏ mất đi sức lực chống đỡ mềm nhũn ra, anh nửa ôm cô, kéo gọn vào lòng tận tình hôn. Cảm giác ôm lấy thân thể cô thật mềm mại nhìn cô lúc nào cũng mặc quần áo rộng thùng thình thật ra cô có vóc dáng vô cùng tốt, làn da mịn màng trắng noãn nà..Nói đúng hơn cô gái này là viên ngọc thô chưa qua mài dũa..nhưng anh lại thích sự tự nhiên thuần khiết này của cô.
Hèn gì cái tên Andy kia cũng có con mặt nhìn đúng cô gái của anh...Lúc tối thấy hắn tay động tay động chân với nhóc con nhà anh, thật muốn cho hắn ta mấy cái đấm vào mặt..Một cảm giác chau chát từ xưa giờ chưa từng có...xúc động khó tả, mấy tháng nay anh vô cùng bận, luôn đinh ninh nhóc con này vẫn ở đó chờ anh.Thế mà hôm nay chỉ cần nhìn sơ cũng biết tên nhà thiết kế đấy có ý với cô, anh chợt hiểu ra, không chỉ riêng anh mới thấy được ưu điểm của cô mà tên đàn ông khác cũng nhìn ra điều đó.
Nếu anh chậm trễ có một ngày cô nhóc này sẽ bị tên khác chiếm làm của riêng không biết.Nghĩ vậy anh liền hủy bỏ bữa tối với đối tác quan trọng, quay xe đến tìm cô..
Mà cô nhóc này thật đơn thuần, căn bản là quên hô hấp, anh nới lỏng đôi môi mình một lần nữa, để cho cô có thể tự do hít thở.
-" Rốt cuộc có đồng ý hay không, Tiểu Du?"
Cúi đầu nói một câu đe dọa biểu thị, nếu cô không cho anh đáp án, anh thực sự không ngại cả đêm cùng cô dây dưa như vậy mà hôn nhau.
Tên đàn ông ác ôn này... đáng giận! Cô thở gấp, nồng đậm uất ức nổi lên trong lòng, ánh mắt không hiểu sao trở nên có chút chua chát, lại nhớ đến sự việc xảy ra ở Pháp một tháng qua anh chưa hề chủ động liên lạc với cô..Và vừa rồi gặp nhau anh làm như không biết cô...
-" Anh…… Anh……”
Nhìn con ngươi đen thâm thúy của anh, cô liền oa một tiếng khóc lớn lên, nước mắt từng chuỗi rơi xuống,bàn tay không kiêng dè đấm lên bờ vai rắn chắc của anh.
-" Huhu..Tại sao ức hiếp tôi..hức..tôi ghét anh..ghét anh..."
Tim của Trình Kha thắt lại, đứng yên chịu trận để cô đánh..Nước mắt của cô làm cho ngực anh giống như bị bóp nghẹn, hô hấp dường như đang dừng lại. Môi mỏng nhẹ nhàng hôn trên gương mặt phấn nộn, từng chút hôn lên nước mắt cô.
- "Ngoan, đừng khóc.Chỉ là cho anh ngủ lại thôi mà.Anh thật không có chìa khóa để vào..Anh không có ức hiếp em"
Bàn tay ở trên tấm lưng mảnh khảnh từng chút từng chút vỗ về, an ủi người nào đó đang khóc rất thương tâm.
-" Anh cố tình gây chuyện..rõ ràng anh có thể thuê khách sạn để ở..Anh còn chối "
Trên môi Trình Kha nở nụ cười, thấy cô còn sụt sùi, anh lau nước mắt một tay lấy điện thoại trong túi ra đưa trước mặt cô..giọng rất bình tĩnh..
-" Ừ.Anh cũng nghĩ vậy.Nhưng anh hay để điện thoại lung tung..Sợ không khéo sẽ để những tấm ảnh này lọt ra ngoài"
Tiểu Du ngưng cả khóc giựt lấy điện thoại của anh lướt qua trên màn hình..trong điện thoại là hình ảnh đôi nam nữa trên người chỉ che hững hờ tấm chăn, ôm nhau ngủ đầy mờ ám.Mà nhân vật nữ chính không ai khác chính là cô..
Trời ạ! tên xấu xa này...tên ác ma này! Đây là uy hiếp rõ ràng mà..Cô chỉ sợ không phải anh ta chỉ xin ở lại ngủ mà là tương lai sau này của cô cũng sẽ bị anh ta khống chế bằng những tấm hình này...
-" Anh..anh..hức...anh là tên xấu xa..anh.. tôi sẽ xóa những tấm ảnh này "
Trình Kha càng ôn nhu ôm cô, dỗ dành..
-" Em đừng làm chuyện vô ích nữa.Điện thoại của anh được liên kết với mail..em muốn xóa tùy em.À! Anh thông báo với em luôn từ ngày hôm nay anh sẽ ở đây với em "
-" Không..."
-" Tiểu Du! đừng nên nói những lời mà không suy nghĩ trước, anh mà lỡ tay để những tấm ảnh này chuyển về quê cho ba mẹ em xem hoặc em trai em, lúc đấy cũng thật khó xử nha"
Khuôn mặt Tiểu Du xanh mét, nước mắt vừa được lau lại rơi..cô tức giận cô ủy khuất nhưng lại bất lực bị anh ức hiếp...
Trình Kha thở dài, với tính cách bướng bỉnh của cô mà anh chậm chạp từng bước không biết khi nào mới được cô chấp nhận.Mà anh thuộc tuýp người nếu cái gì đã xác định sẽ nhanh chóng giữ chặt bên mình ngay.Chỉ là thời gian nay anh và cô chưa thể công khai vì anh còn nhiều việc xử lý nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc không cho cô biết cô đang thuộc về ai, để tránh lòng cô lung lay về người đàn ông khác.
-" Ngoan nào! chỉ cần em nghe lời.Anh sẽ chỉ giữ riêng một mình anh xem thôi"
Lời nói và cử chỉ người này hoàn toàn khác nhau..khuôn mặt anh ta vô cùng ôn nhu săn sóc, nhưng sự uy hiếp biểu thị rõ trong từng lời nói..
Con người này thật quá đáng sợ...
Mà thật ra chỉ mình Tiểu Du ngây thơ bây giờ mới suy xét đến góc cạnh này.Thật ra trong giới kinh doanh người ta sợ phải va chạm nhất đó là Trình Kha không phải Âu Trác Vỹ..Nói Âu Trác Vỹ lạnh lùng tàn nhẫn khi thật sự ai đó khiến anh không thể tha thứ bỏ qua, mà anh cũng chẳng bao giờ mệt công suy nghĩ, trừ chuyện riêng của mình..
còn lại điều giao phó cho Trình Kha..Chỉ Âu Trác Vỹ mới hiểu Trình Kha là con hổ biết cười, Trình Kha rất ít khi nổi giận..Nhưng sau nụ cười đấy là cả một sự tàn nhẫn triệt để không để người khác còn đường sống sót...
Tiểu Du để mặc anh ôm, vùi mặt vào lòng anh nức nở cô còn có thể nói gì cô còn có lựa chọn nữa sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.