Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Chương 157: Bại lộ bí mật thân phận (2)
Hawill
23/08/2020
- Nếu ta đoán không sai, muội hẳn là cũng tới từ thế giới khác?
Đường Tam mở lời trước. Không khí có chút ngưng trọng hẳn lên.
- Là!
Diệp Phi Linh gật đầu, đặt chén trà lên môi nhấp một ngụm. Đường Tam cũng không lấy làm ngạc nhiên nữa, thì ra là vậy, cho nên nàng mới có thiên phú về võ học như thế, chẳng trách, thật sự là chẳng trách.
- Quả nhiên là vậy. Ngươi... thật ra ngươi là ai?
Diệp Phi Linh ngước mắt, nhìn sâu vào ánh mắt Đường Tam.
- Đường Tam, huynh thật muốn biết chứ?
Đường Tam gật gật đầu. Với biểu hiện bây giờ của nàng, Đường Tam có chút tò mò.
- Ta tên Diệp Phi Linh, 29 tuổi! Bản môn của ta là Cầm Các, tới từ một phương thế lực trong giang hồ!
- Ngươi nói cái gì? Cầm Các? Như vậy, Niệm Yên Nhiên phu nhân là gì trong Cầm Các?
Đường Tam giật mình trừng mắt. Năm đó lúc hắn 25 tuổi, Ngoại môn từng có một lần tổ chức yến tiệc linh đình rực rỡ, nguyên do là vì Ngoại môn Trưởng Lão Đường Hình Thiên kết thân, phu nhân là người tới từ Cầm Các.
Đường Tam còn nhớ rõ, hỉ yến này đặc sắc nhất không phải là bảy dặm hồng trang, mà chính là mười đại mỹ nữ mặc hồng phục tiễn đưa vị ngoại môn phu nhân kia về Đường Môn. Cả mười người này ai cũng mang theo một loại nhạc cụ, hơn nữa võ công của bọn họ vô cùng đặc biệt, gắn liền với nhạc cụ họ mang theo bên mình.
Trọng yếu nhất là bọn họ năng lực, Cầm Các toàn bộ người đều là nữ, cũng tồn tại từ rất lâu rồi, nhưng chưa từng có một phương thế lực nào có thể thâu tóm bọn họ vào trong tay. Năm đó hắn loáng thoáng nghe được, Đường Môn may mắn rước được một vị này vào cửa, cho nên mới không bị Thiên Kiếm Môn đánh tới.
Giang hồ phân tranh hỗn loạn, sáu phương thế lực đồng thời hình thành mưu đồ. Ai cũng muốn bá chiếm độc tôn, ngay cả Hoàng Cung cũng không ngoại lệ.
Chỉ là những chuyện về sau đó, hắn đã không còn cơ hội được biết...
- Niệm Yên Nhiên? Sư huynh, ngươi nói là Niệm Yên Nhiên Ngoại Môn Phu Nhân Đường Môn Đường Hình Thiên? Nàng là Thánh Nữ Các Chủ đời thứ 6! Như vậy thời đại mà chúng ta tới là...
Diệp Phi Linh kinh ngạc mở to mắt.
- Chiêu Dục Đế Khai Thiên Quốc năm thứ 18!
Hai người không hẹn mà cùng đồng thanh nói ra như vậy. Diệp Phi Linh trong lòng toát ra một trận quái dị, nếu là vậy thì nàng không phải tới từ cổ đại, mà là xuyên thẳng vào thế giới tiền kiếp của Đường Tam.
Diệp Phi Linh hiển nhiên không nghĩ tới.
Năm đó nếu không phải vì mạng sống là của Thái Tử lưu lại, nàng sẽ không nhảy vào Hoàng Cung, Cầm Các cũng sẽ không bị phá hủy.
- Về sau muội làm thế nào tới đây? Ta là... nhảy từ trên vách núi!
Đường Tam khàn giọng hỏi, trong giọng nói có chút khó khăn, ngay cả sống mũi cũng có chút cay. Hồi ức đau khổ nhất trong tiền kiếp của hắn nằm ở đó, trong lòng hắn vĩnh viễn khắc ghi vào tâm cốt, vĩnh viễn không thể quên đi.
- Ta là.. chết cháy mà tới!
Diệp Phi Linh ánh mắt tản mát ra một loại bi thương vô hạn.
Haha, thật sự nghĩ không ra, ta tới cùng thế giới với hắn, lại cùng xuyên tới Đấu La Đại Lục...
********************
Hoàng Cung...
Lửa cháy lớn đến vậy, nhưng vĩnh viễn không ai tìm thấy thân xác của Diệp Phi Linh. Cực chẳng đã, bên Hình Bộ cho người tìm tới một cung nữ thân hình tầm như vậy, thiêu cháy, sau đó khép lại thảm án Diệp Quý Phi.
Người ta lưu đồn rằng Diệp Quý Phi đắc tội thế lực khác, bị người ta báo thù phóng hỏa.
Thái Tử trong đêm soán vị thành công, lập tức đăng cơ trị vì. Toàn thiên hạ vui mừng không thôi, bởi vì tiền nhiệm Hoàng Đế là người hoang dâm vô độ, để mặc dân chúng lầm than.
Hôm nay là vừa tròn một năm ngày hắn đăng cơ.
Hiên Viên Bách ngẩng đầu nhìn trăng sáng, khẽ rót hai chén rượu. Một chén là của hắn, chén còn lại là của một cái ghế không.
- Ha, trẫm không nghĩ ra, ngươi vậy mà lưu lại cho ta một cái trợ lực lớn như vậy! Diệp Quý Phi a Diệp Quý Phi, đem chính thân mình bồi táng biển lửa này làm tín hiệu... Thật sự là ngươi muốn rời khỏi ta, hay là muốn báo thù ta hủy đi Cầm Các của ngươi!?
Không có tiếng trả lời, Hiên Viên Bách ngẩng đầu uống cạn chén rượu, vô ích, tất cả đều vô ích. Cho dù hắn dùng bao nhiêu người đi tìm, vĩnh viễn đều không có một chút tin tức của nàng.
Thiên Hạ này là của hắn, nhưng lại không còn nàng.
Năm đó mẫu hậu vì đắc tội Cầm Các mà bị biếm vào lãnh cung, về sau tận tay hắn hủy đi Cầm Các, hủy hoại nàng.
Mà sau này, nàng lại đốt cháy Phù Dung Cung của mẫu hậu.
- Ha, cũng chỉ là một quân cờ mà thôi!
Hiên Viên Bách sâu kín thở dài, lắc đầu một cái liền quên đi.
Đường Môn cùng Cầm Các đồng mệnh tương liên, trong vòng mấy năm bị các phương thế lực khác thâu tóm, cuối cùng đều bị xâu xé, trở thành những kẻ lãng du tứ phương. Rất nhiều môn phái mới lập nên cũng chẳng thể thay đổi được thế cục, cuối cùng đều bị Hoàng Cung dọn dẹp sạch sẽ....
***********
- Về Tiểu Vũ, muội có suy nghĩ gì?
Đường Tam ăn một khối điểm tâm, hương vị này thực không sai. Như vậy cuối cùng thì ra tất cả đều là nàng làm, hắn còn tưởng rằng đồ ăn thế giới này không khác so với tiền kiếp của hắn.
- Ngươi là muốn giao nàng cho ta chăm sóc?
Diệp Phi Linh rũ mắt. Đường Tam đối với Võ Hồn Điện thù này không chết không thôi.
Kiếp trước kiếp này, ân oán cùng tư tâm một lần nói hết. Đường Tam giống như trút được gánh nặng, lại càng thêm đồng cảm với vị sư muội này.
- Phải. Ta cùng bọn họ sớm muộn cũng sẽ kết thù, nhưng ngươi.. và Tiểu Vũ thì không! Bằng bản lĩnh của ngươi, ta hi vọng nếu ta có mệnh hệ gì, ngươi có thể mang nàng rời đi, cho nàng một cuộc sống bình yên!
- Sư huynh, ngươi không sợ ta giết nàng để tu luyện sao?
Diệp Phi Linh nhếch môi. Nàng không phải là thánh mẫu, ai dám chắc sẽ không làm cái chuyện giết người đoạt bảo chứ?
- Sẽ không!
Cùng là người tu luyện võ công, nàng lại không tu luyện tà công, đương nhiên sẽ không giết Tiểu Vũ. Đường Tam hắn thập phần nắm chắc điểm này, cho nên mới yên tâm giao Tiểu Vũ vào tay Diệp Phi Linh.
- Ngươi vì cái gì lại tin tưởng ta như vậy?
Diệp Phi Linh ngẩng đầu hỏi hắn.
- Bởi vì thứ này!
Đường Tam xuất từ trong tay ra bốn quyển bí tịch. Diệp Phi Linh nháy mắt biến sắc.
- Năm đó Cầm Các bị hủy, phu nhân trong lòng rất là đau buồn, bà ấy để lại bốn quyển bí tịch này trong tàng kinh các của Đường Môn, nhưng chẳng ai đoái hoài tới. Đường Môn trước giờ không có nữ đệ tử, cho nên bấy giờ cũng không ai có thể tu luyện. Thứ này là ta từng được ban thưởng, sau đó sao chép lại trong trí nhớ, vốn dĩ để cho Tiểu Vũ tu luyện bảo mệnh, nhưng ta từng thử dạy qua, nàng cũng không có cách nào tu thành. Ta nghĩ có lẽ do người ở nơi này khác với chúng ta, cho nên cũng không có đưa ai thử quá! Vật này.. xem ra vật quy nguyên chủ vẫn hơn!
Hắn đặt cả bốn quyển bí tịch vào tay nàng. Diệp Phi Linh kích động đến mức run rẩy, 4 quyển này nếu Đường Tam sao chép không sai thì là bản chính của < Vũ Y Nghê Thường >, < Huyễn Hoa Thần Công >, < Lưu Ảnh Dịch Dung >, < Khai Tâm Sở Tinh Vũ >.
Cầm Các chính là bằng vào bốn quyển bí tịch này mà tung hoành một phương. Các thế lực khác mặc dù thèm nhỏ dãi, nhưng không tu luyện Tâm Cầm công pháp, vô phương sử dụng bốn quyển bí tịch này. Hơn nữa cũng chỉ có nữ đệ tử mới tu luyện được, điều kiện thập phần hà khắc, trước giờ chỉ có mỗi đời Các chủ là luyện thành.
Kỳ thực, Cầm Các xuất thân từ Bách Hoa Cốc, nhưng bởi vì điều kiện tu luyện quá hà khắc, cho nên gần như đã tuyệt tích, về sau vị truyền nhân cuối cùng ngao du tứ hải, cùng bằng hữu sáng lập ra Cầm Các, kết hợp cùng với < vũ > và < kỹ > mà thành < nghệ >.
Cầm Các lấy thực lực từ < nghệ >, đem < nghệ > trở thành độc nhất thành danh, cũng như Đường Môn dùng < độc > độc tuyệt thiên hạ mà thành danh vậy.
< Nghệ > của Cầm Các, một là kỹ thuật múa đỉnh cấp, hai là thạo một loại nhạc cụ, ba là thông thạo võ công bản môn, bốn là mê hoặc được nhân tâm. Nghe thì có vẻ giống như các thiếu nữ quan gia mục tiêu, nhưng độ khó thì phải gấp trăm ngàn lần.
Nội bộ Cầm Các phân ra Tứ Các, Vũ các dạy múa, Âm các dạy nhạc cụ, Võ các dạy võ công, Tâm các dạy ngươi nhìn thấu nhân họa. Mỗi vị đệ tử đều bắt buộc phải thông thạo cả bốn mục tiêu này mới được xét duyệt vào nội môn, đồng thời tiến hành lựa chọn nhân tuyển vào mỗi các, hướng các nàng lựa chọn thành truyền nhân của mỗi vị tổng quản.
Vũ nghệ cùng Âm ca của Cầm Các là đệ nhất thiên hạ, không ai có thể sánh nổi, ngay cả mỹ nhân cùng ca cơ trong Hoàng Cung từng tiến hành so đấu cũng phải thất hại thảm bại.
Võ công Cầm Các cận chiến không mạnh, nhưng uy lực tấn công cách xa lại có thể thảm sát đối phương, cho nên bấy giờ không ai dám trêu chọc Cầm Các, bởi vì mỹ nhân có độc!
Môn đồ Cầm Các trải dài khắp thiên hạ, trừ phi ngươi có năng lực diệt trừ toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ, bằng không chờ đợi ngươi chính là tiêu hồn tử. Mỹ nhân Cầm Các bởi vì trả thù sẵn lòng đem bán chính bản thân mình, khiến cho ngươi sa vào một cái dục tiên dục tử vạn kiếp bất phục!
Diệp Phi Linh ánh mắt lưu luyến nhìn xuống Lưu Ảnh Dịch Dung. Năm đó nàng chỉ mới học đến Vũ các, Âm các mới học đến bảy tầng, Lưu Ảnh Dịch Dung sư phụ từng truyền dạy quá nhưng nàng vẫn không nắm rõ được. Về sau mọi thứ đều sụp đổ, nàng đã không còn cơ hội học được.
- Được! Bằng bất cứ giá nào ta cũng sẽ bảo vệ Tiểu Vũ tỷ!
Diệp Phi Linh đáp ứng. Nam chủ đương nhiên sẽ không chết, nàng lại có trong tay bốn quyển bí tịch này, không nhận thì chính là đồ ngốc.
- Hả, bảo vệ ta cái gì đó?
Tiểu Vũ từ bên ngoài bước vào mở to mắt. Trang phục trên người nàng hôm nay vô cùng xinh đẹp, chính là kiểu Hán phục và Đường triều kết hợp mà thành. Họa tiết hoa mai phối với nàng vô cùng thích hợp, quả thực là dễ thương trong sáng.
Đường Tam trong mắt toát lên vô hạn ôn nhu nhìn tới Tiểu Vũ.
- Tiểu Vũ, ca muốn bảo vệ muội khỏi đám đại thúc xấu xa!
Diệp Phi Linh khục khục cười, nhưng ánh mắt cũng không khỏi phát sáng nhìn tới Tiểu Vũ. Nếu có thể thì nàng thật muốn mở một cái lễ hội thời trang ở nơi này. Có Tiểu Vũ ở, không cần phải mất công thuê người mẫu, lại khiến đám nữ tử toàn thiên hạ này tranh nhau mua.
- À, ca ca, ta có thể tự bảo vệ mình mà?
Tiểu Vũ hì hì cười, trong lòng tuôn ra vô hạn ấm áp. Diệp Phi Linh bỗng cảm thấy có chút sâu răng. Trời ạ, ai đem thức ăn cho chó rải đầy phòng như thế này hả????
Đường Tam mở lời trước. Không khí có chút ngưng trọng hẳn lên.
- Là!
Diệp Phi Linh gật đầu, đặt chén trà lên môi nhấp một ngụm. Đường Tam cũng không lấy làm ngạc nhiên nữa, thì ra là vậy, cho nên nàng mới có thiên phú về võ học như thế, chẳng trách, thật sự là chẳng trách.
- Quả nhiên là vậy. Ngươi... thật ra ngươi là ai?
Diệp Phi Linh ngước mắt, nhìn sâu vào ánh mắt Đường Tam.
- Đường Tam, huynh thật muốn biết chứ?
Đường Tam gật gật đầu. Với biểu hiện bây giờ của nàng, Đường Tam có chút tò mò.
- Ta tên Diệp Phi Linh, 29 tuổi! Bản môn của ta là Cầm Các, tới từ một phương thế lực trong giang hồ!
- Ngươi nói cái gì? Cầm Các? Như vậy, Niệm Yên Nhiên phu nhân là gì trong Cầm Các?
Đường Tam giật mình trừng mắt. Năm đó lúc hắn 25 tuổi, Ngoại môn từng có một lần tổ chức yến tiệc linh đình rực rỡ, nguyên do là vì Ngoại môn Trưởng Lão Đường Hình Thiên kết thân, phu nhân là người tới từ Cầm Các.
Đường Tam còn nhớ rõ, hỉ yến này đặc sắc nhất không phải là bảy dặm hồng trang, mà chính là mười đại mỹ nữ mặc hồng phục tiễn đưa vị ngoại môn phu nhân kia về Đường Môn. Cả mười người này ai cũng mang theo một loại nhạc cụ, hơn nữa võ công của bọn họ vô cùng đặc biệt, gắn liền với nhạc cụ họ mang theo bên mình.
Trọng yếu nhất là bọn họ năng lực, Cầm Các toàn bộ người đều là nữ, cũng tồn tại từ rất lâu rồi, nhưng chưa từng có một phương thế lực nào có thể thâu tóm bọn họ vào trong tay. Năm đó hắn loáng thoáng nghe được, Đường Môn may mắn rước được một vị này vào cửa, cho nên mới không bị Thiên Kiếm Môn đánh tới.
Giang hồ phân tranh hỗn loạn, sáu phương thế lực đồng thời hình thành mưu đồ. Ai cũng muốn bá chiếm độc tôn, ngay cả Hoàng Cung cũng không ngoại lệ.
Chỉ là những chuyện về sau đó, hắn đã không còn cơ hội được biết...
- Niệm Yên Nhiên? Sư huynh, ngươi nói là Niệm Yên Nhiên Ngoại Môn Phu Nhân Đường Môn Đường Hình Thiên? Nàng là Thánh Nữ Các Chủ đời thứ 6! Như vậy thời đại mà chúng ta tới là...
Diệp Phi Linh kinh ngạc mở to mắt.
- Chiêu Dục Đế Khai Thiên Quốc năm thứ 18!
Hai người không hẹn mà cùng đồng thanh nói ra như vậy. Diệp Phi Linh trong lòng toát ra một trận quái dị, nếu là vậy thì nàng không phải tới từ cổ đại, mà là xuyên thẳng vào thế giới tiền kiếp của Đường Tam.
Diệp Phi Linh hiển nhiên không nghĩ tới.
Năm đó nếu không phải vì mạng sống là của Thái Tử lưu lại, nàng sẽ không nhảy vào Hoàng Cung, Cầm Các cũng sẽ không bị phá hủy.
- Về sau muội làm thế nào tới đây? Ta là... nhảy từ trên vách núi!
Đường Tam khàn giọng hỏi, trong giọng nói có chút khó khăn, ngay cả sống mũi cũng có chút cay. Hồi ức đau khổ nhất trong tiền kiếp của hắn nằm ở đó, trong lòng hắn vĩnh viễn khắc ghi vào tâm cốt, vĩnh viễn không thể quên đi.
- Ta là.. chết cháy mà tới!
Diệp Phi Linh ánh mắt tản mát ra một loại bi thương vô hạn.
Haha, thật sự nghĩ không ra, ta tới cùng thế giới với hắn, lại cùng xuyên tới Đấu La Đại Lục...
********************
Hoàng Cung...
Lửa cháy lớn đến vậy, nhưng vĩnh viễn không ai tìm thấy thân xác của Diệp Phi Linh. Cực chẳng đã, bên Hình Bộ cho người tìm tới một cung nữ thân hình tầm như vậy, thiêu cháy, sau đó khép lại thảm án Diệp Quý Phi.
Người ta lưu đồn rằng Diệp Quý Phi đắc tội thế lực khác, bị người ta báo thù phóng hỏa.
Thái Tử trong đêm soán vị thành công, lập tức đăng cơ trị vì. Toàn thiên hạ vui mừng không thôi, bởi vì tiền nhiệm Hoàng Đế là người hoang dâm vô độ, để mặc dân chúng lầm than.
Hôm nay là vừa tròn một năm ngày hắn đăng cơ.
Hiên Viên Bách ngẩng đầu nhìn trăng sáng, khẽ rót hai chén rượu. Một chén là của hắn, chén còn lại là của một cái ghế không.
- Ha, trẫm không nghĩ ra, ngươi vậy mà lưu lại cho ta một cái trợ lực lớn như vậy! Diệp Quý Phi a Diệp Quý Phi, đem chính thân mình bồi táng biển lửa này làm tín hiệu... Thật sự là ngươi muốn rời khỏi ta, hay là muốn báo thù ta hủy đi Cầm Các của ngươi!?
Không có tiếng trả lời, Hiên Viên Bách ngẩng đầu uống cạn chén rượu, vô ích, tất cả đều vô ích. Cho dù hắn dùng bao nhiêu người đi tìm, vĩnh viễn đều không có một chút tin tức của nàng.
Thiên Hạ này là của hắn, nhưng lại không còn nàng.
Năm đó mẫu hậu vì đắc tội Cầm Các mà bị biếm vào lãnh cung, về sau tận tay hắn hủy đi Cầm Các, hủy hoại nàng.
Mà sau này, nàng lại đốt cháy Phù Dung Cung của mẫu hậu.
- Ha, cũng chỉ là một quân cờ mà thôi!
Hiên Viên Bách sâu kín thở dài, lắc đầu một cái liền quên đi.
Đường Môn cùng Cầm Các đồng mệnh tương liên, trong vòng mấy năm bị các phương thế lực khác thâu tóm, cuối cùng đều bị xâu xé, trở thành những kẻ lãng du tứ phương. Rất nhiều môn phái mới lập nên cũng chẳng thể thay đổi được thế cục, cuối cùng đều bị Hoàng Cung dọn dẹp sạch sẽ....
***********
- Về Tiểu Vũ, muội có suy nghĩ gì?
Đường Tam ăn một khối điểm tâm, hương vị này thực không sai. Như vậy cuối cùng thì ra tất cả đều là nàng làm, hắn còn tưởng rằng đồ ăn thế giới này không khác so với tiền kiếp của hắn.
- Ngươi là muốn giao nàng cho ta chăm sóc?
Diệp Phi Linh rũ mắt. Đường Tam đối với Võ Hồn Điện thù này không chết không thôi.
Kiếp trước kiếp này, ân oán cùng tư tâm một lần nói hết. Đường Tam giống như trút được gánh nặng, lại càng thêm đồng cảm với vị sư muội này.
- Phải. Ta cùng bọn họ sớm muộn cũng sẽ kết thù, nhưng ngươi.. và Tiểu Vũ thì không! Bằng bản lĩnh của ngươi, ta hi vọng nếu ta có mệnh hệ gì, ngươi có thể mang nàng rời đi, cho nàng một cuộc sống bình yên!
- Sư huynh, ngươi không sợ ta giết nàng để tu luyện sao?
Diệp Phi Linh nhếch môi. Nàng không phải là thánh mẫu, ai dám chắc sẽ không làm cái chuyện giết người đoạt bảo chứ?
- Sẽ không!
Cùng là người tu luyện võ công, nàng lại không tu luyện tà công, đương nhiên sẽ không giết Tiểu Vũ. Đường Tam hắn thập phần nắm chắc điểm này, cho nên mới yên tâm giao Tiểu Vũ vào tay Diệp Phi Linh.
- Ngươi vì cái gì lại tin tưởng ta như vậy?
Diệp Phi Linh ngẩng đầu hỏi hắn.
- Bởi vì thứ này!
Đường Tam xuất từ trong tay ra bốn quyển bí tịch. Diệp Phi Linh nháy mắt biến sắc.
- Năm đó Cầm Các bị hủy, phu nhân trong lòng rất là đau buồn, bà ấy để lại bốn quyển bí tịch này trong tàng kinh các của Đường Môn, nhưng chẳng ai đoái hoài tới. Đường Môn trước giờ không có nữ đệ tử, cho nên bấy giờ cũng không ai có thể tu luyện. Thứ này là ta từng được ban thưởng, sau đó sao chép lại trong trí nhớ, vốn dĩ để cho Tiểu Vũ tu luyện bảo mệnh, nhưng ta từng thử dạy qua, nàng cũng không có cách nào tu thành. Ta nghĩ có lẽ do người ở nơi này khác với chúng ta, cho nên cũng không có đưa ai thử quá! Vật này.. xem ra vật quy nguyên chủ vẫn hơn!
Hắn đặt cả bốn quyển bí tịch vào tay nàng. Diệp Phi Linh kích động đến mức run rẩy, 4 quyển này nếu Đường Tam sao chép không sai thì là bản chính của < Vũ Y Nghê Thường >, < Huyễn Hoa Thần Công >, < Lưu Ảnh Dịch Dung >, < Khai Tâm Sở Tinh Vũ >.
Cầm Các chính là bằng vào bốn quyển bí tịch này mà tung hoành một phương. Các thế lực khác mặc dù thèm nhỏ dãi, nhưng không tu luyện Tâm Cầm công pháp, vô phương sử dụng bốn quyển bí tịch này. Hơn nữa cũng chỉ có nữ đệ tử mới tu luyện được, điều kiện thập phần hà khắc, trước giờ chỉ có mỗi đời Các chủ là luyện thành.
Kỳ thực, Cầm Các xuất thân từ Bách Hoa Cốc, nhưng bởi vì điều kiện tu luyện quá hà khắc, cho nên gần như đã tuyệt tích, về sau vị truyền nhân cuối cùng ngao du tứ hải, cùng bằng hữu sáng lập ra Cầm Các, kết hợp cùng với < vũ > và < kỹ > mà thành < nghệ >.
Cầm Các lấy thực lực từ < nghệ >, đem < nghệ > trở thành độc nhất thành danh, cũng như Đường Môn dùng < độc > độc tuyệt thiên hạ mà thành danh vậy.
< Nghệ > của Cầm Các, một là kỹ thuật múa đỉnh cấp, hai là thạo một loại nhạc cụ, ba là thông thạo võ công bản môn, bốn là mê hoặc được nhân tâm. Nghe thì có vẻ giống như các thiếu nữ quan gia mục tiêu, nhưng độ khó thì phải gấp trăm ngàn lần.
Nội bộ Cầm Các phân ra Tứ Các, Vũ các dạy múa, Âm các dạy nhạc cụ, Võ các dạy võ công, Tâm các dạy ngươi nhìn thấu nhân họa. Mỗi vị đệ tử đều bắt buộc phải thông thạo cả bốn mục tiêu này mới được xét duyệt vào nội môn, đồng thời tiến hành lựa chọn nhân tuyển vào mỗi các, hướng các nàng lựa chọn thành truyền nhân của mỗi vị tổng quản.
Vũ nghệ cùng Âm ca của Cầm Các là đệ nhất thiên hạ, không ai có thể sánh nổi, ngay cả mỹ nhân cùng ca cơ trong Hoàng Cung từng tiến hành so đấu cũng phải thất hại thảm bại.
Võ công Cầm Các cận chiến không mạnh, nhưng uy lực tấn công cách xa lại có thể thảm sát đối phương, cho nên bấy giờ không ai dám trêu chọc Cầm Các, bởi vì mỹ nhân có độc!
Môn đồ Cầm Các trải dài khắp thiên hạ, trừ phi ngươi có năng lực diệt trừ toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ, bằng không chờ đợi ngươi chính là tiêu hồn tử. Mỹ nhân Cầm Các bởi vì trả thù sẵn lòng đem bán chính bản thân mình, khiến cho ngươi sa vào một cái dục tiên dục tử vạn kiếp bất phục!
Diệp Phi Linh ánh mắt lưu luyến nhìn xuống Lưu Ảnh Dịch Dung. Năm đó nàng chỉ mới học đến Vũ các, Âm các mới học đến bảy tầng, Lưu Ảnh Dịch Dung sư phụ từng truyền dạy quá nhưng nàng vẫn không nắm rõ được. Về sau mọi thứ đều sụp đổ, nàng đã không còn cơ hội học được.
- Được! Bằng bất cứ giá nào ta cũng sẽ bảo vệ Tiểu Vũ tỷ!
Diệp Phi Linh đáp ứng. Nam chủ đương nhiên sẽ không chết, nàng lại có trong tay bốn quyển bí tịch này, không nhận thì chính là đồ ngốc.
- Hả, bảo vệ ta cái gì đó?
Tiểu Vũ từ bên ngoài bước vào mở to mắt. Trang phục trên người nàng hôm nay vô cùng xinh đẹp, chính là kiểu Hán phục và Đường triều kết hợp mà thành. Họa tiết hoa mai phối với nàng vô cùng thích hợp, quả thực là dễ thương trong sáng.
Đường Tam trong mắt toát lên vô hạn ôn nhu nhìn tới Tiểu Vũ.
- Tiểu Vũ, ca muốn bảo vệ muội khỏi đám đại thúc xấu xa!
Diệp Phi Linh khục khục cười, nhưng ánh mắt cũng không khỏi phát sáng nhìn tới Tiểu Vũ. Nếu có thể thì nàng thật muốn mở một cái lễ hội thời trang ở nơi này. Có Tiểu Vũ ở, không cần phải mất công thuê người mẫu, lại khiến đám nữ tử toàn thiên hạ này tranh nhau mua.
- À, ca ca, ta có thể tự bảo vệ mình mà?
Tiểu Vũ hì hì cười, trong lòng tuôn ra vô hạn ấm áp. Diệp Phi Linh bỗng cảm thấy có chút sâu răng. Trời ạ, ai đem thức ăn cho chó rải đầy phòng như thế này hả????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.