Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Chương 20: Đệ Nhị Hồn Hoàn (2)
Hawill
22/07/2020
- Ha ha, Triệu lão đệ, ngươi đoán xem?
Long Công nhướn mày cười. Nụ cười tưởng chừng như hiền hòa của hắn lại khiến trong lòng đám học sinh thấy áp lực.
- Đái lão đại, ngươi nghĩ hắn sẽ làm gì với Đường Tam?
Áo Tư Tạp chụm đầu vào nói. Đái Mộc Bạch cũng không phải không hiểu biết, hắn nhìn thoáng qua Đường Tam đầy phức tạp, sau đó nhả ra 2 chữ:
- Nhập tộc!
Diệp Phi Linh đương nhiên biết. Nhưng còn Tiểu Vũ ở đây, Đường Tam sẽ không rời đi đâu cả. Nàng yên tâm ngồi xuống nhìn Mạnh Y Nhiên phía bên kia.
- Ha Ha! Long Công tiền bối, ngài có nên từ bỏ suy nghĩ đó không?
Triệu Vô Cực nín cười.
Hơn ai hết, thằng nhãi này chính là con trai Hạo Thiên Đấu La, kẻ mà đến cả Giáo Hoàng Võ Hồn Điện cũng đập cho bung bét, nếu hắn gây bất lợi cho thằng bé thì chẳng khác nào đá phải gậy sắt.
Long Công nhìn điệu bộ của Triệu Vô Cực liền không vui. Hắn trầm giọng liếc Đường Tam:
- Ta cho ngươi hai lựa chọn rất đơn giản. Lựa chọn thứ nhất, ngươi gia nhập gia tộc ta, trở thành thành viên của gia tộc ta. Đã trở thành người một nhà, việc ngươi hai lần phá hư Y Nhiên thu hồn hoàn cũng như mất đi nhân diện ma chu trân quý ta đều quên hết..
- Ha ha, Long Công tiền bối, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút!
Triệu Vô Cực đương nhiên đoán ra ý định của Long Công Mạnh Thục, sau đó đám học sinh tự lôi nhau rời đi cách xa xa bọn họ một chút.
Ý tưởng của Đái Mộc Bạch vốn là bọn họ tản đi, tranh thủ thời cơ cho thầy Triệu giữ chân Long Công Xà Bà.
Hắn cùng Trữ Vinh Vinh đương nhiên không sợ gia tộc Long Công Xà Bà. Thân là hoàng tử một nước, hắn có nguồn nhân lực riêng, trong đó cũng không ít người là Hồn Đấu La. Trữ Vinh Vinh thì khỏi cần bàn cãi, có hẳn 2 vị Phong Hào Đấu La tọa trấn.
Tình hình có chút căng thẳng.
Triệu Vô Cực đương nhiên không dám nói thật, chỉ bâng quơ nhắc rằng Đường Tam họ Đường. Nhưng Long Công Xà Bà đương nhiên cũng không phải dạng vừa, họ nói lý lẽ.
Mạnh Y Nhiên không vui chút nào. Nói tới nói lui, nàng ta bị mất 2 cái hồn hoàn cường đại, lại nhìn thấy đám học viên Sử Lai Khắc cười đùa vui vẻ với nhau.
- Nếu gia gia cùng nãi nãi không thể làm chủ vậy thì tên kia chết đi!
Nàng ta xuất ra một bộ dao găm phóng về phía Đường Tam. Nhanh như cắt lam ngân thảo tản mát kéo toàn bộ mọi người tránh ra khỏi khu vực dao găm phóng đến.
- Xem ám khí của ta!
Mạnh Y Nhiên hùng hổ lao vào chiến đấu. Không biết nàng ta lôi từ đâu ra một mớ tiểu đao to phạc, nhìn xa tưởng bé lắm, nhìn gần chẳng khác nào dao băm rau lợn.
- Mặt bê tông ngươi thật xấu xa!
Tiểu Vũ la lên. Đường Tam ngay lập tức chắn tới trước mặt, tay không bắt lấy 2 cái phi đao.
- LẠI LÀ NGƯƠI, LẠI LÀ NGƯƠI!!!!
Mạnh Y Nhiên tức giận gào to. Xà Bà Triêu Thiên Hương vuốt mặt, cảm nhận cháu gái đang tức giận tột độ mà đau lòng thay.
- Triệu Vô Cực, là các ngươi cướp hồn hoàn của chúng ta trước, vậy cháu gái ta lấy một cánh tay của con nhóc kia cũng không có gì quá đáng chứ?
Triệu Vô Cực lúng túng đáp lại:
- Lão tiền bối... mấy thứ đó.. thực sự không tốt tí nào..!
- Vậy làm sao để cháu gái ta hết giận đây?
Giọng Long Công càng lúc càng âm trầm. Triệu Vô Cực nín nhịn đã lâu, lúc này mới dám thở nhẹ ra cười ha ha:
- Ha ha, ta lo cháu gái ngài không lấy được cánh tay còn tức hơn đó!
Đương nhiên, kẻ có thể thoát thân khỏi Cự Vương Thái Thản thì sao có thể để mất một cánh tay trước một hồn sư 30 cấp??
Lời bông đùa này khiến Long Công Mạnh Thục không vui. Đương nhiên tràng diện lại trở thành Đường Tam so tài với Mạnh Y Nhiên.
Lần này không phải so hồn lực, so đao.
Đám học sinh chổng mông ngồi bịt miệng nhau, cố gắng nén cười.
- Lão già đó bị khùng thật rồi, so đao với Đường Tam? Há Há há!
2 tên nam sinh cười muốn méo cả mặt, trong khi đám nữ sinh vẫn bảo trì trấn tĩnh.
Diệp Phi Linh che miệng ăn vụng nhìn bộ dạng Triệu Vô Cực hô hào Long Công tiền bối anh minh thần võ, xong lại lướt sang 2 tên ngáo ngơ kia.
Chậc, quả nhiên thầy nào trò nấy, không khác nhau là mấy.
Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh bảo trì im lặng, nhưng khóe môi cũng kéo lên. Trữ Vinh Vinh cùng Tiểu Vũ thì đang xài bao búa kéo xem sao.
Vụt..
Mùi vị buồn cười tự dưng kết thúc.
- Không ổn, Mạnh Y Nhiên, mau chạy!
Diệp Phi Linh hét lên.
Rầm rầm rầm...
Tiếng động lớn trong rừng lại vang lên. Kèm theo đó là tiếng gió rít xen kẽ.
Long Công nhướn mày cười. Nụ cười tưởng chừng như hiền hòa của hắn lại khiến trong lòng đám học sinh thấy áp lực.
- Đái lão đại, ngươi nghĩ hắn sẽ làm gì với Đường Tam?
Áo Tư Tạp chụm đầu vào nói. Đái Mộc Bạch cũng không phải không hiểu biết, hắn nhìn thoáng qua Đường Tam đầy phức tạp, sau đó nhả ra 2 chữ:
- Nhập tộc!
Diệp Phi Linh đương nhiên biết. Nhưng còn Tiểu Vũ ở đây, Đường Tam sẽ không rời đi đâu cả. Nàng yên tâm ngồi xuống nhìn Mạnh Y Nhiên phía bên kia.
- Ha Ha! Long Công tiền bối, ngài có nên từ bỏ suy nghĩ đó không?
Triệu Vô Cực nín cười.
Hơn ai hết, thằng nhãi này chính là con trai Hạo Thiên Đấu La, kẻ mà đến cả Giáo Hoàng Võ Hồn Điện cũng đập cho bung bét, nếu hắn gây bất lợi cho thằng bé thì chẳng khác nào đá phải gậy sắt.
Long Công nhìn điệu bộ của Triệu Vô Cực liền không vui. Hắn trầm giọng liếc Đường Tam:
- Ta cho ngươi hai lựa chọn rất đơn giản. Lựa chọn thứ nhất, ngươi gia nhập gia tộc ta, trở thành thành viên của gia tộc ta. Đã trở thành người một nhà, việc ngươi hai lần phá hư Y Nhiên thu hồn hoàn cũng như mất đi nhân diện ma chu trân quý ta đều quên hết..
- Ha ha, Long Công tiền bối, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút!
Triệu Vô Cực đương nhiên đoán ra ý định của Long Công Mạnh Thục, sau đó đám học sinh tự lôi nhau rời đi cách xa xa bọn họ một chút.
Ý tưởng của Đái Mộc Bạch vốn là bọn họ tản đi, tranh thủ thời cơ cho thầy Triệu giữ chân Long Công Xà Bà.
Hắn cùng Trữ Vinh Vinh đương nhiên không sợ gia tộc Long Công Xà Bà. Thân là hoàng tử một nước, hắn có nguồn nhân lực riêng, trong đó cũng không ít người là Hồn Đấu La. Trữ Vinh Vinh thì khỏi cần bàn cãi, có hẳn 2 vị Phong Hào Đấu La tọa trấn.
Tình hình có chút căng thẳng.
Triệu Vô Cực đương nhiên không dám nói thật, chỉ bâng quơ nhắc rằng Đường Tam họ Đường. Nhưng Long Công Xà Bà đương nhiên cũng không phải dạng vừa, họ nói lý lẽ.
Mạnh Y Nhiên không vui chút nào. Nói tới nói lui, nàng ta bị mất 2 cái hồn hoàn cường đại, lại nhìn thấy đám học viên Sử Lai Khắc cười đùa vui vẻ với nhau.
- Nếu gia gia cùng nãi nãi không thể làm chủ vậy thì tên kia chết đi!
Nàng ta xuất ra một bộ dao găm phóng về phía Đường Tam. Nhanh như cắt lam ngân thảo tản mát kéo toàn bộ mọi người tránh ra khỏi khu vực dao găm phóng đến.
- Xem ám khí của ta!
Mạnh Y Nhiên hùng hổ lao vào chiến đấu. Không biết nàng ta lôi từ đâu ra một mớ tiểu đao to phạc, nhìn xa tưởng bé lắm, nhìn gần chẳng khác nào dao băm rau lợn.
- Mặt bê tông ngươi thật xấu xa!
Tiểu Vũ la lên. Đường Tam ngay lập tức chắn tới trước mặt, tay không bắt lấy 2 cái phi đao.
- LẠI LÀ NGƯƠI, LẠI LÀ NGƯƠI!!!!
Mạnh Y Nhiên tức giận gào to. Xà Bà Triêu Thiên Hương vuốt mặt, cảm nhận cháu gái đang tức giận tột độ mà đau lòng thay.
- Triệu Vô Cực, là các ngươi cướp hồn hoàn của chúng ta trước, vậy cháu gái ta lấy một cánh tay của con nhóc kia cũng không có gì quá đáng chứ?
Triệu Vô Cực lúng túng đáp lại:
- Lão tiền bối... mấy thứ đó.. thực sự không tốt tí nào..!
- Vậy làm sao để cháu gái ta hết giận đây?
Giọng Long Công càng lúc càng âm trầm. Triệu Vô Cực nín nhịn đã lâu, lúc này mới dám thở nhẹ ra cười ha ha:
- Ha ha, ta lo cháu gái ngài không lấy được cánh tay còn tức hơn đó!
Đương nhiên, kẻ có thể thoát thân khỏi Cự Vương Thái Thản thì sao có thể để mất một cánh tay trước một hồn sư 30 cấp??
Lời bông đùa này khiến Long Công Mạnh Thục không vui. Đương nhiên tràng diện lại trở thành Đường Tam so tài với Mạnh Y Nhiên.
Lần này không phải so hồn lực, so đao.
Đám học sinh chổng mông ngồi bịt miệng nhau, cố gắng nén cười.
- Lão già đó bị khùng thật rồi, so đao với Đường Tam? Há Há há!
2 tên nam sinh cười muốn méo cả mặt, trong khi đám nữ sinh vẫn bảo trì trấn tĩnh.
Diệp Phi Linh che miệng ăn vụng nhìn bộ dạng Triệu Vô Cực hô hào Long Công tiền bối anh minh thần võ, xong lại lướt sang 2 tên ngáo ngơ kia.
Chậc, quả nhiên thầy nào trò nấy, không khác nhau là mấy.
Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh bảo trì im lặng, nhưng khóe môi cũng kéo lên. Trữ Vinh Vinh cùng Tiểu Vũ thì đang xài bao búa kéo xem sao.
Vụt..
Mùi vị buồn cười tự dưng kết thúc.
- Không ổn, Mạnh Y Nhiên, mau chạy!
Diệp Phi Linh hét lên.
Rầm rầm rầm...
Tiếng động lớn trong rừng lại vang lên. Kèm theo đó là tiếng gió rít xen kẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.