Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Chương 249: Phiên Ngoại Tiền Kiếp : Đệ Nhất Kiếp (22)
Hawill
16/06/2021
- Thật sao?
Một người khác đáp lại lời Triệu Như Nguyệt. Chơi game lão hóa da, nghe thật giống như vậy.
Diệp Phi Linh trong lòng nhàn nhạt lắng xuống.
Triệu Như Nguyệt này cùng nàng trong lớp quan hệ cũng là bình thường, không rõ vì ý gì vừa rồi ánh mắt cô ta lướt qua có điểm đâm chọc. Nàng nghĩ không ra mình đắc tội cô ta ở điểm nào.
Tử Hàm nhìn ý tứ Triệu Như Nguyệt liếc tới, khiêu khích?
- Nga, thật sự là... chơi game nào có như vậy, thậm chí còn an toàn hơn các ngươi tưởng đó! Buồn bã rảnh rỗi liền ghé chơi game một chút ủng hộ a! Nhìn ta cùng Diệp Phi Linh mà xem?
Tử Hàm cười cười, kéo lại tâm tình một đám nữ nhân bát quái. Da mặt sáng sủa, tuy rằng không có '' trơn bóng mềm mịn giống như mỡ dê '', bất quá sạch sẽ tươi tỉnh là có thật.
Cũng đúng, một số đã kết hôn sinh con bận rộn không nói, nhưng cũng không thiếu người còn chưa kết hôn đi làm xa, buổi tối nếu không ở cạnh người yêu liền tính là không bận rộn, hơn nữa chơi trò chơi còn có thể kéo lại khoảng cách xa nhau.
Tử Hàm nói một mạch vài câu liền khiến tình huống đổi khác.
Đối với mỹ nhân nhà có tiền có thế, đám nam nhân lập tức gật đầu như giã tỏi.
Đối với bạn học nữ thực lực siêu cường, đám nữ nhân lập tức theo đuôi.
Triệu Như Nguyệt nhìn đông nhìn tây, phía nào cũng bị Tử Hàm chặn đứng, một hai châm chích không được liền im miệng.
Diệp Phi Linh mặc dù bên ngoài không nói gì, nhưng dạ dày thoáng có chút khó chịu. Vốn dĩ cảm thấy lâu rồi không gặp mọi người liền tới tham gia, nhưng hóa ra... nơi này cũng không chào đón nàng.
- Nào, cũng lâu rồi mọi người không họp lớp, có thể tiến tới giải trí một chút không vậy?
Ôn Hạo nhẹ cười, khuấy động bầu không khí giữa đám bạn học theo hướng tích cực. Tối thiểu tổ hợp người vẫn là rất biết điều, cùng nhau ca một bài ca quen thuộc, chúc mừng năm tháng đã trưởng thành.
Lam Tích hôm nay mang theo '' bạn trai '' tới, vốn dĩ tiến vào giới giải trí khó có được yên bình, nhưng hôm nay bởi vì có hắn đi theo cho nên nàng mới có thể tự nhiên mà tiến đến.
- Diệp đồng học, có thể giúp ta đệm đàn một bản không?
Lam Tích nghiêng đầu nhìn Diệp Phi Linh ở một bên uống rượu ngọt.
- Ngươi... muốn bản nào?
Dù sao cũng không tiện từ chối, hơn nữa Lam Tích đối với nàng cũng không tệ, bạn học bàn trên, còn từng vụng trộm tráo vở bài tập cho nàng chép bài.
- Ta muốn ca một bản '' Phi Thiên Hành Phượng '', ngươi có thể giúp ta chứ?
Diệp Phi Linh chớp mắt, Phi Thiên Hành Phượng?
Đây là một khúc trong phim Mệnh Chiêu Hoàng mà Lam Tích đang tham gia, trong đó Lam Tích thủ vai chính, hơn nữa thành công khắc họa một cái nữ hoàng mất nước, đem cừu địch chôn vùi xuống bảy tầng máu.
Nếu chỉ đàn demo không nói, Phi Thiên Hành Phượng rất khó đàn, bởi vì tiết tấu có điểm oai hùng, Diệp Phi Linh không sợ mình đàn không được, nàng chỉ sợ mình đàn không có cảm xúc. Đối với một người yêu đàn mà nói, đàn không có cảm xúc chính là không tôn trọng bản nhạc.
- Ngươi sẽ hát?
Diệp Phi Linh hỏi lại. Lam Tích lúc này lại lắc đầu.
- Không, ngươi cùng Tử Hàm đồng diễn đi, ta từ lâu thật muốn nghe phiên bản hai người song tấu, cũng phải tới bảy năm rồi không còn nghe tới!
Tử Hàm cùng Diệp Phi Linh liếc mắt nhìn nhau.
Không phải chứ?
- Ha ha, ta hôm nay hát không được, đều nói bảy năm trôi qua cổ họng đã yếu rồi, không còn hét to được giống như ngày xưa nữa!
Tử Hàm nhã nhặn từ chối, nói đùa gì thế, Phi Thiên Hành Phượng có một nốt cao trào cao như nóc nhà, hát lên chẳng phải là muốn đem cổ họng phá hỏng sao.
Lam Tích vẻ mặt thoáng lên buồn bã. Phi Thiên Hành Phượng nhạc phim mặc dù rất hay, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy không đủ, thậm chí còn loáng thoáng nhớ lại ca khúc Diệp Phi Linh cùng Tử Hàm đồng diễn, cảm xúc trong đó dào dạt đau thương mới hợp ý.
Chỉ là muốn bắt lấy cảm xúc này, sao lại khó đến vậy?
- Hôm nay là ngày mọi người vui vẻ, nhạc phim đau thương như vậy không tốt lắm a, không bằng ta đàn một bản vui nhộn một chút cho mọi người nghe?
Diệp Phi Linh chuyển hướng. Nhạc phim buồn như vậy, nàng hôm nay không có ý muốn đàn.
- Ý kiến hay đó, cũng lâu chúng ta không được nghe các ngươi đàn, không bằng hôm nay liền tấu một khúc vui vẻ, chúc mừng năm tháng không gặp?
Ôn Hạo lập tức theo đó đề nghị. Hắn nghĩ lại rồi, nếu như không thể lựa chọn Tử Hàm, nắm Diệp Phi Linh ở trong tay cũng là một loại cảnh đẹp ý vui.
Nhưng vừa rồi nghe nói nàng trong trò chơi có bạn trai?
Tử Hàm cùng Diệp Phi Linh gật đầu, vừa vặn trong đại sảnh có một cái, lập tức liền tới hỏi người quản lý xin phép mượn một chút, sau đó hai người hòa ca đồng diễn một bản [Thiếu Niên Ca].
Một người khác đáp lại lời Triệu Như Nguyệt. Chơi game lão hóa da, nghe thật giống như vậy.
Diệp Phi Linh trong lòng nhàn nhạt lắng xuống.
Triệu Như Nguyệt này cùng nàng trong lớp quan hệ cũng là bình thường, không rõ vì ý gì vừa rồi ánh mắt cô ta lướt qua có điểm đâm chọc. Nàng nghĩ không ra mình đắc tội cô ta ở điểm nào.
Tử Hàm nhìn ý tứ Triệu Như Nguyệt liếc tới, khiêu khích?
- Nga, thật sự là... chơi game nào có như vậy, thậm chí còn an toàn hơn các ngươi tưởng đó! Buồn bã rảnh rỗi liền ghé chơi game một chút ủng hộ a! Nhìn ta cùng Diệp Phi Linh mà xem?
Tử Hàm cười cười, kéo lại tâm tình một đám nữ nhân bát quái. Da mặt sáng sủa, tuy rằng không có '' trơn bóng mềm mịn giống như mỡ dê '', bất quá sạch sẽ tươi tỉnh là có thật.
Cũng đúng, một số đã kết hôn sinh con bận rộn không nói, nhưng cũng không thiếu người còn chưa kết hôn đi làm xa, buổi tối nếu không ở cạnh người yêu liền tính là không bận rộn, hơn nữa chơi trò chơi còn có thể kéo lại khoảng cách xa nhau.
Tử Hàm nói một mạch vài câu liền khiến tình huống đổi khác.
Đối với mỹ nhân nhà có tiền có thế, đám nam nhân lập tức gật đầu như giã tỏi.
Đối với bạn học nữ thực lực siêu cường, đám nữ nhân lập tức theo đuôi.
Triệu Như Nguyệt nhìn đông nhìn tây, phía nào cũng bị Tử Hàm chặn đứng, một hai châm chích không được liền im miệng.
Diệp Phi Linh mặc dù bên ngoài không nói gì, nhưng dạ dày thoáng có chút khó chịu. Vốn dĩ cảm thấy lâu rồi không gặp mọi người liền tới tham gia, nhưng hóa ra... nơi này cũng không chào đón nàng.
- Nào, cũng lâu rồi mọi người không họp lớp, có thể tiến tới giải trí một chút không vậy?
Ôn Hạo nhẹ cười, khuấy động bầu không khí giữa đám bạn học theo hướng tích cực. Tối thiểu tổ hợp người vẫn là rất biết điều, cùng nhau ca một bài ca quen thuộc, chúc mừng năm tháng đã trưởng thành.
Lam Tích hôm nay mang theo '' bạn trai '' tới, vốn dĩ tiến vào giới giải trí khó có được yên bình, nhưng hôm nay bởi vì có hắn đi theo cho nên nàng mới có thể tự nhiên mà tiến đến.
- Diệp đồng học, có thể giúp ta đệm đàn một bản không?
Lam Tích nghiêng đầu nhìn Diệp Phi Linh ở một bên uống rượu ngọt.
- Ngươi... muốn bản nào?
Dù sao cũng không tiện từ chối, hơn nữa Lam Tích đối với nàng cũng không tệ, bạn học bàn trên, còn từng vụng trộm tráo vở bài tập cho nàng chép bài.
- Ta muốn ca một bản '' Phi Thiên Hành Phượng '', ngươi có thể giúp ta chứ?
Diệp Phi Linh chớp mắt, Phi Thiên Hành Phượng?
Đây là một khúc trong phim Mệnh Chiêu Hoàng mà Lam Tích đang tham gia, trong đó Lam Tích thủ vai chính, hơn nữa thành công khắc họa một cái nữ hoàng mất nước, đem cừu địch chôn vùi xuống bảy tầng máu.
Nếu chỉ đàn demo không nói, Phi Thiên Hành Phượng rất khó đàn, bởi vì tiết tấu có điểm oai hùng, Diệp Phi Linh không sợ mình đàn không được, nàng chỉ sợ mình đàn không có cảm xúc. Đối với một người yêu đàn mà nói, đàn không có cảm xúc chính là không tôn trọng bản nhạc.
- Ngươi sẽ hát?
Diệp Phi Linh hỏi lại. Lam Tích lúc này lại lắc đầu.
- Không, ngươi cùng Tử Hàm đồng diễn đi, ta từ lâu thật muốn nghe phiên bản hai người song tấu, cũng phải tới bảy năm rồi không còn nghe tới!
Tử Hàm cùng Diệp Phi Linh liếc mắt nhìn nhau.
Không phải chứ?
- Ha ha, ta hôm nay hát không được, đều nói bảy năm trôi qua cổ họng đã yếu rồi, không còn hét to được giống như ngày xưa nữa!
Tử Hàm nhã nhặn từ chối, nói đùa gì thế, Phi Thiên Hành Phượng có một nốt cao trào cao như nóc nhà, hát lên chẳng phải là muốn đem cổ họng phá hỏng sao.
Lam Tích vẻ mặt thoáng lên buồn bã. Phi Thiên Hành Phượng nhạc phim mặc dù rất hay, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy không đủ, thậm chí còn loáng thoáng nhớ lại ca khúc Diệp Phi Linh cùng Tử Hàm đồng diễn, cảm xúc trong đó dào dạt đau thương mới hợp ý.
Chỉ là muốn bắt lấy cảm xúc này, sao lại khó đến vậy?
- Hôm nay là ngày mọi người vui vẻ, nhạc phim đau thương như vậy không tốt lắm a, không bằng ta đàn một bản vui nhộn một chút cho mọi người nghe?
Diệp Phi Linh chuyển hướng. Nhạc phim buồn như vậy, nàng hôm nay không có ý muốn đàn.
- Ý kiến hay đó, cũng lâu chúng ta không được nghe các ngươi đàn, không bằng hôm nay liền tấu một khúc vui vẻ, chúc mừng năm tháng không gặp?
Ôn Hạo lập tức theo đó đề nghị. Hắn nghĩ lại rồi, nếu như không thể lựa chọn Tử Hàm, nắm Diệp Phi Linh ở trong tay cũng là một loại cảnh đẹp ý vui.
Nhưng vừa rồi nghe nói nàng trong trò chơi có bạn trai?
Tử Hàm cùng Diệp Phi Linh gật đầu, vừa vặn trong đại sảnh có một cái, lập tức liền tới hỏi người quản lý xin phép mượn một chút, sau đó hai người hòa ca đồng diễn một bản [Thiếu Niên Ca].
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.