Dẫu Ngươi Là Phế Vật

Chương 34: Hoài Tuyết, bạch xà

77inh

14/12/2021

Con rắn đó tấn công nhưng nó không có độc thật kỳ lạ, sau khi đã cắn Lý Uyển Vân khi thấy Doanh Doanh đang có dự định đưa tay, nó quay sang cắn luôn không rõ nguyên nhân khi con rắn đó cắn Doanh Doanh thì lại bị gãy răng nanh, nhìn cái vẻ đau thương của nó lại khiến Lý Uyển Vân không nở ra tay, đưa tay ôm lấy nó cưng nựng

- Doanh, muội nghĩ ta nên gọi tiểu xà này gì đây?

- Xà

- Không được, nó trắng như tuyết, lại có đôi mắt của Doanh nhi, hay chúng ta gọi là Hoài Tuyết đi

- Hoài ...?

- Bởi lúc mà trái tim muội ngưng đập tỷ nghe có tiếng nói tự xưng mình là Hoài Doanh và tỷ biết người này rất giống với muội

- Đúng là dai dẵn mà

- KHÈ KHÈ ...

Hoài Tuyết có vẻ tức giận bì bị mất răng, răng nanh đầu đời rất quan trọng, là vậy đấy sau này nó chỉ có một chủ nhân là thiếu nữ xinh đẹp này thôi, đối với người kia một phần đối địch, nó còn tưởng người này mạnh sẽ rất phù hợp ai mà lại nghĩ sức mạnh đó làm gãy cả răng nanh của nó chứ. Lý Uyển Vân vui vẻ xoa đầu Hoài Tuyết nhẹ giọng

- Tuyết nhi ngoan là do ngươi còn nhỏ sau này ngươi lớn rồi nhất định sẽ rất mạnh, sẽ không bị muội ấy làm ảnh hưởng nữa

- Khè khè

Lần này âm thanh có đầy vui vẻ đuôi của nó rung lên ngân lên những tiếng rất trong trẻo, trường mình quấn lấy ngón tay của chủ nhân xinh đẹp của mình, dùng cái đầu nhỏ cạ cạ vào ngón tay ấy, nó vui vẻ nó cũng muốn chủ nhân mình vui vẻ, nó luân hồi nhiều lần nhưng chỉ có lần này chủ nhân nó không có ham muốn không có tham lam, đơn thuần là thiếu nữ, là một thần thú khế ước cũng chỉ vào 5 ngày đầu và khi răng nó còn mà thôi, nhớ đến đó nó lại lườm người kia, sức mạnh người đó so với thần thú năm xưa không có vẻ yếu nói thẳng ra rất mạnh, nó suy nghĩ không hiểu mối quan hệ giữa hai người là gì, nó nhìn chủ nhân rồi nhìn kẻ địch của mình, cứ nhìn liên tục như vậy làm cho Doanh Doanh hiểu nó đang rất tò mò

- Nàng là Lý Uyển Vân, còn ta là Khôi Doanh Doanh, chúng ta là phu thê, bớt thắc mắc

- KHÈ Khè ...

Hoài Tuyết lại tức giận tuy cơ thể nhỏ bé nhưng khẩu khí không nhỏ chút nào, Lý Uyển Vân không biết sẽ nuôi nó thế nào, cũng không rõ nó là loại nào nữa, bản thân vẫn là lo ngại, Doanh Doanh đột nhiên nghe bên tai lại là vô vàn giọng nói, những giọng nói đó nói mọi thứ cho nàng hay, không rõ đó là cái gì nhưng nàng không quá chủ quan sàn lọc lại toàn bộ

- Con rắn đó là linh thú thượng cổ thần thú Long, hiện gọi là Hoài Tuyết, nó luân hồi chuyển thế rất nhiều lần nhưng không biết tại sao nó lại làm vậy, mỗi đời chủ nhân đều là những người có năng lực cường đại hay có cơ duyên tìm đến nó, lần cuối cùng chính là Ngưu gia, có một gia đình tưởng trứng hư mà đem quà tặng nói thành báu vật của trời, đập không bể dâng tặng lên Ngưu gia, sau đó thì rơi vào tay tỷ. Nó hấp thụ năng lực của chủ nhân nó và vừa rồi nó cắn tỷ chính là khế ước chủ nhân, hay nói đúng hơn mỗi ngày tỷ đều phải cho nó ăn năng lượng của bản thân mình, còn ăn càng nhiều thì càng khó kiểm soát được đã có nhiều trường hợp nó nuốt cả chủ nhân của mình ngay sau đó thì bị sát hại

- Muội làm sao biết được chuyện đó?

- Không biết mỗi lần muội có thắc mắc liền có rất nhiều giọng nói để cho muội nghe, muội dựa vào đó mà xác định, kể từ lần cuối cùng tu luyện muội hoàn toàn biến mất sức mạnh của bản thân, ngay đến cả Hỏa hệ cũng không thể phát ra một chút, nó dường như cứ như là đã biến mất vậy đấy

- Thật sự?

- Đó là sự thật, muội chưa từng lừa dối tỷ chuyện gì?



- Như vậy 6 tháng tới làm sao ... còn nữa lúc nãy muội đối với Ngưu Đình làm cách nào có thể chặn được hắn?

- Không rõ cứ như ai đó đã mách bảo vậy, muội cũng không rõ, thôi chúng ta về phòng thôi, có một chuyện muội muốn kể cho tỷ nghe về sự thật của muội, về linh hồn đang ngự trong cơ thể của Tô Hoài Doanh này

Câu nói đó khiến Lý Uyển Vân có chút nghi hoặc lại thêm vào đó là một chút sát khí mà nàng cảm nhận được từ người đối diện, nàng nắm chặt lấy tay của đối phương mà trở lại phòng của mình, Hoài Tuyết vừa sinh không chấp nhận liên tục phát ra tiếng đòi chơi bời không khác gì một đứa trẻ

Trên giường Doanh Doanh đối với Hoài Tuyết có chút không vừa ý vì sự bướng bĩnh đó, nàng ôm lấy Lý Uyển Vân kéo vào lòng ngay khi Hoài Tuyết trường mình lên gối của nàng, ánh mắt hai người nhìn nhau như muốn gây chuyện, Hoài Tuyết mỗi lần quấn lấy không gì dùng cái hàm không răng của mình cắn cắn nhưng bất thành chơi đùa nhiều cuồi cùng mệt đi ngủ

- Đôi khi tỷ thấy thật giống mấy đứa trẻ, cứ mãi không bao giờ lớn

- Với tỷ luôn là vậy

Vòng tay của Doanh Doanh ôm lấy có thêm chút lực, cả hai tận hưởng thêm một chút thời gian thì Lý Uyển Vân lên tiếng, nàng thực sự tò mò bên trong cơ thể đó rốt cuộc Doanh Doanh của nàng đến từ đâu

- Doanh nhi, muội rốt cuộc là ai?

- Muội là linh hồn không thuộc về thế giới này, La Thần lục địa này là nơi sau khi muội đã chết thế giới của muội mà đến đây, muội đã chết một lần mới có Hắc sắc Hỏa hệ biến dị kia

- Muội đã từng giết người ?

- Giết rất nhiều người thì đúng hơn, bất cứ thành phần nào dám cản trở công việc của muội đều xuống nấm mồ hết, muội từ khi sinh ra đã vào một nơi tập trung toàn là những cô nhi, ở đó bọn họ nuôi dạy bọn muội thành những cổ máy sống giết người, ngay từ khi biết chơi đồ chơi muội đã giết người, tất cả những thứ mà muội học tất cả để phục vụ cho mục đích bọn họ

- Từ lúc biết chơi ... Doanh ... tên thật của muội là gì?

- Muội không rõ nữa, họ gọi muội bằng những con số, muội là số X.777 cũng là con số mà bọn họ tin tưởng nhất, cũng là cá thể đặc biệt  nhất

- Cá thể đặc biệt, ý muội là gì?

- Muội có thể hóa nước thành băng, cũng có thể điều khiến khối băng đó dễ dàng, không chỉ đó bọn họ cho muội lặn dưới nước mà không cung cấp khí đến 2 canh giờ, những kẻ yếu từ từ bị loại bỏ, rồi ngâm mình trong một bể hóa chất có lôi điện dẫn qua, mỗi lần chịu phạt luôn là muội chịu đựng nhiều nhất những tra tấn như vậy. Muội còn nhớ bản thân đã bị cạo hết tóc để có thể hóa trang thành bất cứ ai

*****

Trở lại với thành phố xa hoa, nơi dưới lòng đất của một thành phố ấy, có một trại huấn luyện những đứa trẻ bị mang đến đây đều là cô nhi không rõ là do nguyên nhân gì là sắp xếp của bọn họ hay của ông trời, nhưng tất thảy đều có một năng lực kỳ lạ, một mã số X.777 dành cho đứa trẻ có đôi mắt màu trắng xanh kỳ lạ, chưa từng ai có chưa từng ai thấy điều này, Tiến sĩ. Donal chính là người mang đứa trẻ ấy đến khu huấn luyện, ngày đầu tiên nhìn đôi mắt vô hồn kia hình như có điều gì đó không ổn nó không giống với bất cứ ánh mắt đứa trẻ nào được mang đến đây

Tiến sĩ. Donal nhìn người dẫn đứa trẻ ấy đến hỏi:

- Đứa nhỏ này là ai?



- X.777

- Tại sao?

Bản mặt khó chịu hiện rõ, người dẫn đến cũng nhún vai không biết bởi đây là lệnh cấp trên không phải là tự ý quyết định như những trường hợp khác

- Được rồi

Người dẫn lui đi đứa trẻ lúc này còn đang quấn trong giấy tả nó không khóc chỉ có đưa mắt nhìn khắp nơi mà trên khoé miệng còn có chút sữa vừa được cho ăn, và trên tấm vải còn có cả máu nữa. Ts. Donal đối với đứa nhỏ vừa nhìn đã có hảo cảm tuy là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất mà ông ấy từng thấy nhưng là đứa trẻ có năng lực mạnh nhất, qua máy quét cơ thể tất cả chỉ số hiện ra bất thường hay nói đúng hơn so với một đứa trẻ bình thường đây có thể gọi là một siêu nhân phiên bản đời thực

Ts. Donal cười méo xẹo không rõ đứa trẻ này từ đâu đến bởi đây là lần đầu ông chỉ nhận được một đứa trẻ mà không được nhận bất cứ thông tin gì, bản thân ông cả đời đã hiến cho khoa học ông chưa từng có một đứa con hay một cô gái nào cho mình, ẳm đứa nhỏ trông coi chăm sóc tình cảm ông dành không khác gì cha con, mỗi đêm đứa nhỏ ông đều không ngủ được một tiến sĩ muốn gì có đó lại đến bệnh viện xin sữa từng sản phụ

Đến khi đứa trẻ cứng cáp hơn, bước chân đầu tiên của X.777 đi là một mạch chập chững bước đi, rồi đi rồi nhanh hơn nữa rồi chạy, lúc này tay đang cầm một con dao mổ, trên cánh tay không biết bao nhiêu vết khâu đường chỉ, còn sẹo thì không ít, Ts. Donal cũng không muốn nhưng nơi này là trại huấn luyện mà đứa trẻ ông để ý người chủ nơi này cũng để ý

- Tiến sĩ ông không được can thiệp vào huấn luyện của X.777, đây là huấn luyện khắc nghiệt cho sát thủ không phải là quân nhân mà người nhà có thể vào thăm hay dòm ngó, quay về đi

- Tôi hiểu rồi

Ts. Donal rời đi lâu lâu sẽ quay mặt lại nhìn đứa trẻ của mình đang cùng những đứa trẻ khác vật lộn, cơ thể nhỏ bé đó mới đầu đã bị đánh cho bầm người. Và khi mà Ts. Donal nhận tin có một đứa trẻ đã chết trong khi huấn luyện ông lập tức đi đến và đứng trân một chỗ

Huấn luyện viên đang khen X.777 và trên khuôn mặt đứa trẻ còn dính máu, đôi bàn tay không còn khoảng trống dành cho đã người mà nó đầy máu

- Con làm tốt lắm, ta biết bọn họ sẽ không được như con

Nhìn khối băng đang bao quanh một đứa trẻ lớn gấp đôi, đôi mắt không còn sự sống đóng băng toàn diện, cứ như vừa nhìn thấy một người thượng cổ trong thời kỳ băng hà, hoảng loạn chạy trốn nhưng không kịp, Ts. Donal bắt đầu sợ hãi sức mạnh của đứa trẻ mình yêu thương, bắt đầu trách bé bắt đầu không chú ý đến nữa

Huấn luyện viên ngày càng cho X.777 cảm giác giết người là một thú vui ít ai có được, nhìn nụ cười hồn nhiên cầm trên tay là một cánh tay của người khác không thì sẽ là cái đầu của một kẻ bất hạnh hay kẻ ngáo đá

- Tốt lắm X.777 như ta đã mong đợi

Năm 2 tuổi tất cả những đứa trẻ cô nhi bị máy lọc X.777 hủy diệt, thay vì tay cầm đồ chơi thì tay cầm dao và súng không thì phi tiêu hoặc ngân châm, toàn là những món đồ chơi giết người, bởi vì huấn luyện từ nhỏ nên X.777 nữa sau đó được nhận nhiệm vụ đầu tiên và hình ảnh đầu tiên hiện ra chính là ảnh của Ts. Donal

- X.777 con không được để ta thất vọng, đóng băng hắn để hắn đời đời bên cạnh con, để hắn không lảng tránh con nữa, chỉ có làm vậy hắn mới nhìn con

- Dạ

Đứa trẻ ngây thơ đâu biết gì tìm đến Ts. Donal theo lệnh, tay cầm cây súng và miệng ngân nga theo một thứ tiếng kỳ lạ nào đó mà bản thân cũng không rõ nữa

- Tiến sĩ con đến để giết người

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dẫu Ngươi Là Phế Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook