Đau Thương Của Hắn, Chữa Lành Bởi Em
Chương 44: Làm bánh
Mèo panh
15/08/2023
Cô nhìn Sở Tử Phong thấy hắn không có vẻ gì là nhân nhượng.
Hắn vẫn luôn là vậy, có thù tất báo, khi ấy hắn rất lạnh lẽo vô tình, đương nhiên Lục Y Y cô lần này không có quyền khuyên hắn nên làm gì và không nên làm gì, bởi quá khứ đen tối ấy cô đã không có mặt, làm sao hiểu được đau khổ mà hắn trải qua, lấy đâu ra quyền phân biệt hắn như vậy là đúng hay sai?
Sở Tử Phong vẫn u ám nhìn ba người đó đang điên cuồng cầu xin, ánh mắt phẫn nộ xen lẫn những cảm xúc khó tả.
Năm ấy dù có bị đánh đập đến thừa sống thiếu chết hắn cũng không hèn nhát cầu xin như thế này.
Điều này càng khiến Sở Tử Phong khinh thường đám người trước mặt, bọn họ sợ bị hắn tra tấn, không nghĩ đứa trẻ nhỏ bé ngày ấy cũng sợ những cực hình của họ sao?
Lục Y Y nhìn thấy Phi Trì đang tiến đến, chỉ cau mày thắc mắc anh đến từ khi nào.
Giọng nói với âm độ cực thấp của Sở Tử Phong lại một lần nữa vang lên bên cạnh cô.
“Thả hai ông bà già đó ra, còn người đàn bà đó giao cho cậu xử lí”
Sau đó hắn không nhanh không chậm, trực tiếp nắm tay cô rời đi, bọn họ một mạch đi về dinh thự của Sở Tử Phong bằng lối đi bên vườn hoa nhỏ, khi rời đi Lục Y Y vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét của người đàn bà kia ở phía sau.
Sở Tử Phong vẫn là còn lương tâm, hơn nữa hắn có rất nhiều lương tâm, đủ để hắn không vướng bận mà chấp nhận tha cho những người gọi là ba mẹ nuôi nhưng lại điên cuồng hành hạ hắn.
Sau khi trở về hắn hôn lên má cô rồi dặn dò cô nghỉ ngơi, còn bản thân thì đi lên thư phòng, Sở Tử Phong không hề muốn chút cảm xúc tiêu cực này ảnh hưởng đến Lục Y Y của hắn.
Thế nhưng hành động ấy của hắn lại càng khiến Lục Y Y thêm buồn rầu, điều cô muốn là được hắn ôm vào lòng, để hắn nói ta hết tâm sự của mình.
Thế nhưng Sở Tử Phong trước giờ vẫn luôn ít chia sẻ, nếu không phải cô nói hắn nghe thì cũng là hắn chia sẻ vài thứ vui vẻ nhỏ nhặt, dù vậy vực sâu không đáy trong lòng hắn cô lại chưa bao giờ có thể khám phá.
Ngẫm nghĩ một hồi Lục Y Y quyết định vào bếp nấu cho Sở Tử Phong một bữa ăn.
Người ta thường nói khi con người có tâm sự thì chỉ cần một bữa ăn là có thể giải toả phần nào, vì vậy Lục Y Y hi vọng bữa ăn này có thế giúp Sở Tử Phong thấy khá hơn.
Trong khi cô đang bận bịu dưới bếp, Sở Tử Phong đang tựa mình vào ban công uống rượu.
Đứng từ đây có thể nhìn thấy vườn qua đầy sắc màu của Y Y, không nói cũng biết cô chăm chút cho chúng tỉ mỉ như thế nào.
Hương thơm của những bông hoa ấy như biến toà dinh thự của hắn thành diệu cảnh tuyệt đẹp, dường như hình bóng của Lục Y Y khắp nơi này không đâu là không có.
Mọi nơi mà Sở Tử Phong đi qua, đều có hình bóng của Lục Y Y, như vậy nếu phải đi xa hắn cũng sẽ vơi bớt một phần nhớ cô.
Nỗi đau đáu trong lòng hắn bây giờ không còn điên cuồng như ngày đầu người đàn bà nọ tìm đến, hắn không còn bận tâm đến đám người đó nữa, điều duy nhất khiến Sở Tử Phong phải đắn đo bay giờ là Lục Y Y.
Những tháng gần đây có quá nhiều rắc rối cùng lúc xảy đến, tần xuất dần trở lên nhiều hơn, hiện tại Lục Y Y đã sắp bước ra khỏi giai đoạn thiếu nữ non nớt, chỉ sau bữa tiệc trưởng thành không lâu nữa cô sẽ phải đối mặt với bao trận gió tanh mưa máu trên thương trường.
Người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục chỉ có Lục Y Y, điều đáng nói ở đây là những lão già cổ đông của Lục Thị đều không phục để cho một cô nhóc quản lí cổ phần khổng lồ của Lục Hạo.
Lục Y Y trước giờ lại càng không phải người có đầu óc kinh doanh, mặc dù cô rất thông minh, nhưng bản chất thiện lương ấy sẽ không thể đối phó được với những âm mưu nham hiểm của đám người trong giới thượng lưu.
Mọi suy nghĩ của Sở Tử Phong đều vô cùng chính xác, duy chỉ có vấn đề bản chất thiện lương của Lục Y Y là sai.
Tín ngưỡng của Lục Y Y trước giờ vốn không phải là thiện, ngày trước cô chỉ là không có dũng khí để đáp trả.
Thế nhưng trong lòng Sở Tử Phong thì báu vật của hắn lúc nào cũng thuần khiết lương thiện, chính vì lẽ ấy hắn lại càng lo lắng cho cô.
“Cộc..cộc”
“Cộc..cộc”
Sở Tử Phong mỉm cười bất lực, kiểu gõ cửa hai nhịp một lần lặp đi lặp lại này chỉ có Lục Y Y mới dám dùng để trọc ghẹo hắn thôi.
“Em còn không vào?”
Hắn tiến đến phía cửa, nghe thấy giọng nói bất lực của cô.
“Em hết tay rồi”
Sở Tử Phong tò mò mở cánh cửa, em ấy làm cái gì mà không cả có tay mở cửa?
Sau khi cánh cửa được mở ra, Lục Y Y bưng một đĩa bánh bông lan cười ngọt ngào với hắn, Sở Tử Phong còn hơi sững sờ thì cô đã vui vẻ đi vào, giọng nói hào hứng.
“Đoán xem hôm nay bổn cung làm bánh gì cho ngươi đi”
Thoáng cái Lục Y Y cao ngạo ngồi lên bàn làm việc của hắn, vắt chân rồi đặt đĩa bánh sang bên cạnh.
Sở Tử Phong còn đang đứng như bức tượng đá, tay vẫn giữ cánh cửa chưa đóng đã thấy cô ngoặc tay ý muốn hắn tiến về phía đó.
“Mỹ nam lại đây, nói cho bổn cung nghe ưu phiền của ngươi!”
Lúc này Sở Tử Phong bị lời nói của cô chọc cười, hắn sải bước đi về phía Lục Y Y, chống hai tay lên bàn mà ép vẻ cao ngạo của cô xuống.
“Nương nương có gì sao bảo?”
Lục Y Y đưa tay lên ôm lấy cổ hắn, không còn ý trêu chọc trên mặt nữa.
“Em mang bánh cho anh, ăn vào rồi nôn tâm sự ra cho em!”
Lời này lập tức làm Sở Tử Phong ấm áp, hắn dịu dàng phủ xuống môi cô một nụ hôn, Sở Tử Phong thường hôn rất lâu, có khi rảnh rỗi hắn cứ quay ra quay vào lại hôn cô tầm năm phút, dường như triền miên không dứt.
Lần này cũng vậy, nếu Lục Y Y không để ý đến miếng bánh thơm ngon hắn chưa ăn không biết hắn còn muốn hôn cô đến lúc nào nữa.
“Chú đúng là không bằng cầm thú, cháu còn tận một tháng nữa mới được mười tám tuổi theo đúng pháp luật đấy”
Vậy mà một người đàn ông hai mươi năm tuổi đầu như hắn lại cứ suốt ngày hôn hít hôn hít.
Sở Tử Phong cau mày không hài lòng, gạt phăng hết giấy tờ trên bàn làm việc rồi đè cô xuống khiến Lục Y Y không kịp phản ứng.
“Lúc dụ dỗ tôi thì ngọt ngào gọi lão đại, một câu Phong Phong hai câu A Phong”
Sở Tử Phong tà mì thổi phì vào vành tai đang ửng đỏ của Lục Y Y.
“Lúc trên giường cầu xin tôi thì một câu chồng, hai câu ông xã”
Hắn cắn vào vành tai cô.
“Nhưng lúc chê tôi già là lại gọi tôi bằng chú, tiểu yêu tinh, em khôn lỏi quá đấy”
Hắn vẫn luôn là vậy, có thù tất báo, khi ấy hắn rất lạnh lẽo vô tình, đương nhiên Lục Y Y cô lần này không có quyền khuyên hắn nên làm gì và không nên làm gì, bởi quá khứ đen tối ấy cô đã không có mặt, làm sao hiểu được đau khổ mà hắn trải qua, lấy đâu ra quyền phân biệt hắn như vậy là đúng hay sai?
Sở Tử Phong vẫn u ám nhìn ba người đó đang điên cuồng cầu xin, ánh mắt phẫn nộ xen lẫn những cảm xúc khó tả.
Năm ấy dù có bị đánh đập đến thừa sống thiếu chết hắn cũng không hèn nhát cầu xin như thế này.
Điều này càng khiến Sở Tử Phong khinh thường đám người trước mặt, bọn họ sợ bị hắn tra tấn, không nghĩ đứa trẻ nhỏ bé ngày ấy cũng sợ những cực hình của họ sao?
Lục Y Y nhìn thấy Phi Trì đang tiến đến, chỉ cau mày thắc mắc anh đến từ khi nào.
Giọng nói với âm độ cực thấp của Sở Tử Phong lại một lần nữa vang lên bên cạnh cô.
“Thả hai ông bà già đó ra, còn người đàn bà đó giao cho cậu xử lí”
Sau đó hắn không nhanh không chậm, trực tiếp nắm tay cô rời đi, bọn họ một mạch đi về dinh thự của Sở Tử Phong bằng lối đi bên vườn hoa nhỏ, khi rời đi Lục Y Y vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét của người đàn bà kia ở phía sau.
Sở Tử Phong vẫn là còn lương tâm, hơn nữa hắn có rất nhiều lương tâm, đủ để hắn không vướng bận mà chấp nhận tha cho những người gọi là ba mẹ nuôi nhưng lại điên cuồng hành hạ hắn.
Sau khi trở về hắn hôn lên má cô rồi dặn dò cô nghỉ ngơi, còn bản thân thì đi lên thư phòng, Sở Tử Phong không hề muốn chút cảm xúc tiêu cực này ảnh hưởng đến Lục Y Y của hắn.
Thế nhưng hành động ấy của hắn lại càng khiến Lục Y Y thêm buồn rầu, điều cô muốn là được hắn ôm vào lòng, để hắn nói ta hết tâm sự của mình.
Thế nhưng Sở Tử Phong trước giờ vẫn luôn ít chia sẻ, nếu không phải cô nói hắn nghe thì cũng là hắn chia sẻ vài thứ vui vẻ nhỏ nhặt, dù vậy vực sâu không đáy trong lòng hắn cô lại chưa bao giờ có thể khám phá.
Ngẫm nghĩ một hồi Lục Y Y quyết định vào bếp nấu cho Sở Tử Phong một bữa ăn.
Người ta thường nói khi con người có tâm sự thì chỉ cần một bữa ăn là có thể giải toả phần nào, vì vậy Lục Y Y hi vọng bữa ăn này có thế giúp Sở Tử Phong thấy khá hơn.
Trong khi cô đang bận bịu dưới bếp, Sở Tử Phong đang tựa mình vào ban công uống rượu.
Đứng từ đây có thể nhìn thấy vườn qua đầy sắc màu của Y Y, không nói cũng biết cô chăm chút cho chúng tỉ mỉ như thế nào.
Hương thơm của những bông hoa ấy như biến toà dinh thự của hắn thành diệu cảnh tuyệt đẹp, dường như hình bóng của Lục Y Y khắp nơi này không đâu là không có.
Mọi nơi mà Sở Tử Phong đi qua, đều có hình bóng của Lục Y Y, như vậy nếu phải đi xa hắn cũng sẽ vơi bớt một phần nhớ cô.
Nỗi đau đáu trong lòng hắn bây giờ không còn điên cuồng như ngày đầu người đàn bà nọ tìm đến, hắn không còn bận tâm đến đám người đó nữa, điều duy nhất khiến Sở Tử Phong phải đắn đo bay giờ là Lục Y Y.
Những tháng gần đây có quá nhiều rắc rối cùng lúc xảy đến, tần xuất dần trở lên nhiều hơn, hiện tại Lục Y Y đã sắp bước ra khỏi giai đoạn thiếu nữ non nớt, chỉ sau bữa tiệc trưởng thành không lâu nữa cô sẽ phải đối mặt với bao trận gió tanh mưa máu trên thương trường.
Người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục chỉ có Lục Y Y, điều đáng nói ở đây là những lão già cổ đông của Lục Thị đều không phục để cho một cô nhóc quản lí cổ phần khổng lồ của Lục Hạo.
Lục Y Y trước giờ lại càng không phải người có đầu óc kinh doanh, mặc dù cô rất thông minh, nhưng bản chất thiện lương ấy sẽ không thể đối phó được với những âm mưu nham hiểm của đám người trong giới thượng lưu.
Mọi suy nghĩ của Sở Tử Phong đều vô cùng chính xác, duy chỉ có vấn đề bản chất thiện lương của Lục Y Y là sai.
Tín ngưỡng của Lục Y Y trước giờ vốn không phải là thiện, ngày trước cô chỉ là không có dũng khí để đáp trả.
Thế nhưng trong lòng Sở Tử Phong thì báu vật của hắn lúc nào cũng thuần khiết lương thiện, chính vì lẽ ấy hắn lại càng lo lắng cho cô.
“Cộc..cộc”
“Cộc..cộc”
Sở Tử Phong mỉm cười bất lực, kiểu gõ cửa hai nhịp một lần lặp đi lặp lại này chỉ có Lục Y Y mới dám dùng để trọc ghẹo hắn thôi.
“Em còn không vào?”
Hắn tiến đến phía cửa, nghe thấy giọng nói bất lực của cô.
“Em hết tay rồi”
Sở Tử Phong tò mò mở cánh cửa, em ấy làm cái gì mà không cả có tay mở cửa?
Sau khi cánh cửa được mở ra, Lục Y Y bưng một đĩa bánh bông lan cười ngọt ngào với hắn, Sở Tử Phong còn hơi sững sờ thì cô đã vui vẻ đi vào, giọng nói hào hứng.
“Đoán xem hôm nay bổn cung làm bánh gì cho ngươi đi”
Thoáng cái Lục Y Y cao ngạo ngồi lên bàn làm việc của hắn, vắt chân rồi đặt đĩa bánh sang bên cạnh.
Sở Tử Phong còn đang đứng như bức tượng đá, tay vẫn giữ cánh cửa chưa đóng đã thấy cô ngoặc tay ý muốn hắn tiến về phía đó.
“Mỹ nam lại đây, nói cho bổn cung nghe ưu phiền của ngươi!”
Lúc này Sở Tử Phong bị lời nói của cô chọc cười, hắn sải bước đi về phía Lục Y Y, chống hai tay lên bàn mà ép vẻ cao ngạo của cô xuống.
“Nương nương có gì sao bảo?”
Lục Y Y đưa tay lên ôm lấy cổ hắn, không còn ý trêu chọc trên mặt nữa.
“Em mang bánh cho anh, ăn vào rồi nôn tâm sự ra cho em!”
Lời này lập tức làm Sở Tử Phong ấm áp, hắn dịu dàng phủ xuống môi cô một nụ hôn, Sở Tử Phong thường hôn rất lâu, có khi rảnh rỗi hắn cứ quay ra quay vào lại hôn cô tầm năm phút, dường như triền miên không dứt.
Lần này cũng vậy, nếu Lục Y Y không để ý đến miếng bánh thơm ngon hắn chưa ăn không biết hắn còn muốn hôn cô đến lúc nào nữa.
“Chú đúng là không bằng cầm thú, cháu còn tận một tháng nữa mới được mười tám tuổi theo đúng pháp luật đấy”
Vậy mà một người đàn ông hai mươi năm tuổi đầu như hắn lại cứ suốt ngày hôn hít hôn hít.
Sở Tử Phong cau mày không hài lòng, gạt phăng hết giấy tờ trên bàn làm việc rồi đè cô xuống khiến Lục Y Y không kịp phản ứng.
“Lúc dụ dỗ tôi thì ngọt ngào gọi lão đại, một câu Phong Phong hai câu A Phong”
Sở Tử Phong tà mì thổi phì vào vành tai đang ửng đỏ của Lục Y Y.
“Lúc trên giường cầu xin tôi thì một câu chồng, hai câu ông xã”
Hắn cắn vào vành tai cô.
“Nhưng lúc chê tôi già là lại gọi tôi bằng chú, tiểu yêu tinh, em khôn lỏi quá đấy”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.