Chương 147: Mông cực kỳ mê người
Giang Sơn Như Họa
09/01/2022
Khóe môi Hách Liên Tử Câm trừu trừu, cười yếu ớt: "Thì ra Thiển Thiển cảm thấy ta không giống người."
Biểu hiện của hắn kém đến nước này sao? Tốt xấu, hắn vẫn cho rằng so với những nam nhân trong điện, hắn vẫn đối xử tốt nhất với nàng.
"Không phải... Không phải ý này." Mộ Thiển Thiển vội lắc đầu, vội vàng giải thích: "Chính là bình thường nhìn ngươi luôn có phong thái như thần tiên, không giống người thường cần ăn uống ngủ nghỉ, ta không nghĩ tới, ngươi cũng sẽ ăn cơm."
Nghe xong, thái dương Hách Liên Tử Câm xuất hiện vài đạo hắc tuyến, thì ra nàng luôn nghĩ, hắn không cần ăn cơm.
Thiển Thiển cũng cảm thấy bản thân có chút quê độ, nàng cười gượng hai tiếng, rất nhanh cúi đầu ăn cơm, không nói gì nữa.
Nàng không nói chuyện, Hách Liên Tử Câm cũng không nói gì thêm, hắn vốn là người kiệm lời, huống chi là lúc đang dùng bữa.
Một bữa cơm trong không khí vô thưởng vô phạt cứ thế tiến hành...
Ăn uống xong xuôi, Thiển Thiển lại quấn lấy Hách Liên Tử Câm đòi hắn dạy kiếm pháp, không cần nhiều, chỉ dạy một chút cũng được.
Hách Liên Tử Câm không rõ "Một chút" của nàng là có ý tứ gì, nhưng nàng đã muốn học, hắn dạy cho nàng là được.
Kiếm pháp của hắn, kiếm khí mặc dù sắc bén, nhưng chiêu thức lại rất dịu dàng, bởi vì có Thiển Thiển ngồi nhìn, cho nên hắn tận lực giảm kiếm khí, chỉ để nàng xem chiêu thức.
Cánh tay của nàng còn đang bị thương, luyện cho nàng xem cũng chẳng qua là để thỏa mãn ý muốn học kiếm của nàng, hắn không, chỉ cho phép nàng đứng ở một bên nhìn.
Nhìn một lần không đủ, Thiển Thiển lại giục hắn luyện thêm một lần nữa.
Sau hai lần nhìn chăm chăm, về cơ bản nàng cũng đã ghi nhớ từng chiêu thức của hắn.
"Kiếm pháp này tên gọi là gì?" Kiếm pháp xinh đẹp như vậy, nhất định tên cũng sẽ rất hay.
"Vô danh." Tra kiếm vào vỏ, Hách Liên Tử Câm thuận miệng đáp.
"Không tên?" Làm sao có thể? Kiếm thuật cao minh uyển chuyển thế này, vang danh giang hồ không phải chuyện lạ.
Thiển Thiển nắm nắm góc áo hắn, đô môi nói: "Đừng nhỏ mọn như vậy, nói tên cho ta đi?"
Hách Liên Tử Câm liếc nàng một cái, mới nói: "Chính là vô danh, vô danh kiếm pháp."
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn, thì là vô danh kiếm pháp, không phải là kiếm pháp không có tên.
"Ta học xong, ta luyện cho ngươi xem được không?" Nhìn kiếm trong tay hắn, nàng cũng nóng lòng muốn thử.
Kiếm pháp đẹp như vậy, cực kì hợp với dáng người ôn nhu yểu điệu, múa ra cũng nhất định xuất thần nhập hóa, đẹp như thiên tiên!
"Vết thương của ngươi chưa lành hẳn, qua hai ngày lại luyện." Hắn túm cánh tay không bị thương của nàng: "Trở về luyện tâm pháp, hôm nay sẽ dạy nội công cho ngươi."
"Nội công!"Là loại võ công xuất ra sẽ tấn công địch nhân cực đại sao?"
Hắn rũ mắt nhìn nàng, trong mắt nàng chỉ có tò mò cùng chờ mong, không có nửa điểm giả dối cùng ra vẻ, mâu quang hắn hơi hơi lóe, tự nhiên tâm tình cũng tốt lên không ít.
Bỗng nhiên hắn tùy ý giơ tay lên, "Oanh" một tiếng, một gốc cây đại thụ phía sau Thiển Thiển cách đó không xa đổ ầm ầm.
Gốc cây đại thụ hai người mới ôm xuể, ít nhất cũng đã sống mấy thập niên...
"Muốn học sao?"
"..."
Không nói chuyện không có nghĩa là nàng không muốn học, nàng đang rung động đến nỗi không biết phải nói gì.
Không đến một khắc sau, bọn họ trở lại phòng, Thiển Thiển bỏ bỏ giày ngồi trên giường, gấp gọn chăn gối để ra khoảng trống lớn.
Nàng ghé vào trên giường, quần áo mỏng tang mùa hè phác họa cực kì rõ ràng thân mình nàng, kiều mông mê người hiện lên trong tầm mắt hắn, hắn bỗng nhiên nghĩ tới hôm qua nàng múa bụng ở chính sảnh Thính Tuyết Các.
Khi đó, nàng giống như linh xà mảnh mai lại uyển chuyển, làm người khác xuân tâm nhộn nhạo.
Hắn thậm chí suýt mất khống chế muốn tiến lên nắm giữ eo nhỏ mềm mại, để nàng chỉ múa cho hắn xem.
Ham mê nữ sắc giống như treo một con dao trên đầu, hắn không nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân sa đọa vào nó, thậm chí, hắn còn phải vì nàng mà kiềm chế đến nỗi bóp nát chén lưu ly bạch ngọc.
Hiện thời, nàng ghé vào trên giường, lấy tư thế câu hồn dụ hoặc tầm mắt hắn, bất giác hắn đi đến bên giường, tới gần nàng...
"A!" Mộ Thiển Thiển hoàn toàn không biết được mình làm sai cái gì, bỗng nhiên nam nhân phía sau đã tới gần nàng, thậm chí, bàn tay to đặt lên hông nàng cực kì nóng bỏng, hướng thân mình nàng để mông... chạm tới chỗ kia của hắn...
"Hách Liên Tử Câm!" Thiển Thiển triệt để bị dọa sợ, hắn... Huynh đệ của hắn đã bành trướng cực nóng, giờ khắc này cứng rắn chống bên mông nàng.
Nếu phải ngăn cách bởi xiêm y, hiện tại địa phương tư mật của hai người đã dính sát vào nhau! Hắn sao có thể làm như vậy!
"Hách Liên..."
"Đừng nhúc nhích!" Thanh âm Hách Liên Tử Câm khàn khàn, côn ŧɦịŧ đã trở nên nóng bỏng cứng rắn gắt gao kề sát mông nàng, chỉ cần lột sạch xiêm y, hắn có thể nắm chặt eo thon mảnh mai, từ sau lưng dùng sức cắm vào.
Lần trước hắn đã cùng nàng làm tư thế này, thậm chí làm vô cùng nhuần nhuyễn, nghĩ đến tư vị côn ŧɦịŧ bị thịt huyệt ấm áp gắt gao hấp mút, thân thể càng banh chặt, cự vật cứng rắn cũng càng lúc càng khó chịu.
Hắn cũng không phải là người dễ sa vào cùng nhục dục, hắn có lẽ còn được xem là nam nhân tự chủ kinh người, số lượng mỹ nhân tuyệt sắc cởi sạch ở trước mặt hắn nhiều không đếm được, hắn cũng có thể cam đoan bản thân nhất định sẽ không trầm luân trong đó.
Nhưng nha đầu kia, bất quá nàng chỉ khom người, vô tình hiện ra đường cong eo mông mê người, hắn cư nhiên bị nàng câu hồn đi mất.
Hô hấp thực loạn, côn ŧɦịŧ rất khó chịu, giống như muốn liều lĩnh chen vào...
"Tử Câm, Hách Liên... A! Hách Liên Tử Câm... Ngô ——" Hắn cư nhiên còn dùng sức muốn đi vào, ngay cả váy áo mỏng manh cơ hồ cũng bị hắn kéo, vùi vào bên trong tiểu huyệt.
Thật đáng sợ... Nếu còn tiếp tục như vậy, quần áo thật sự sẽ bị nhét vào tiểu huyệt cùng côn ŧɦịŧ của hắn!
Nhưng rõ ràng nàng có thể cảm giác được hắn đã nỗ lực khống chế xúc động, nhưng mà qυყ đầυ to lớn vẫn đang ấn vào...
"Tử Câm..." Mộ Thiển Thiển oa oa kêu lên, trong thanh âm tràn đầy bất mãn.
Vừa rồi bộ dáng Hách Liên Tử Câm xuất thần như trích tiên như vậy, hiện tại, làm sao có thể bỗng nhiên biến thành như vậy? Nàng rốt cuộc đã làm gì, làm hắn bỗng nhiên nổi lên du͙ƈ vọиɠ?
Nàng giống như...cái gì cũng chưa làm...
"Đừng nhúc nhích." Thanh âm Hách Liên Tử Câm vẫn khàn khàn, thậm chí so với lúc nãy còn trầm thấp hơn.
Côn ŧɦịŧ cùng vật liệu may mặc lại tiến sâu vào tiểu huyệt thêm một chút, dù biết rằng cứ như này thì không thể tiến sâu hơn, nhưng hắn thật sự vẫn muốn xâm nhập.
Lần trước làʍ ŧìиɦ với nàng đủ mọi tư thế, nàng lại còn không biết hắn đã làm nhuần nhuyễn đến vậy, hôm nay, hắn có phải nên để nàng hoàn toàn nhớ lại sự tình ngày ấy hay không?
Biểu hiện của hắn kém đến nước này sao? Tốt xấu, hắn vẫn cho rằng so với những nam nhân trong điện, hắn vẫn đối xử tốt nhất với nàng.
"Không phải... Không phải ý này." Mộ Thiển Thiển vội lắc đầu, vội vàng giải thích: "Chính là bình thường nhìn ngươi luôn có phong thái như thần tiên, không giống người thường cần ăn uống ngủ nghỉ, ta không nghĩ tới, ngươi cũng sẽ ăn cơm."
Nghe xong, thái dương Hách Liên Tử Câm xuất hiện vài đạo hắc tuyến, thì ra nàng luôn nghĩ, hắn không cần ăn cơm.
Thiển Thiển cũng cảm thấy bản thân có chút quê độ, nàng cười gượng hai tiếng, rất nhanh cúi đầu ăn cơm, không nói gì nữa.
Nàng không nói chuyện, Hách Liên Tử Câm cũng không nói gì thêm, hắn vốn là người kiệm lời, huống chi là lúc đang dùng bữa.
Một bữa cơm trong không khí vô thưởng vô phạt cứ thế tiến hành...
Ăn uống xong xuôi, Thiển Thiển lại quấn lấy Hách Liên Tử Câm đòi hắn dạy kiếm pháp, không cần nhiều, chỉ dạy một chút cũng được.
Hách Liên Tử Câm không rõ "Một chút" của nàng là có ý tứ gì, nhưng nàng đã muốn học, hắn dạy cho nàng là được.
Kiếm pháp của hắn, kiếm khí mặc dù sắc bén, nhưng chiêu thức lại rất dịu dàng, bởi vì có Thiển Thiển ngồi nhìn, cho nên hắn tận lực giảm kiếm khí, chỉ để nàng xem chiêu thức.
Cánh tay của nàng còn đang bị thương, luyện cho nàng xem cũng chẳng qua là để thỏa mãn ý muốn học kiếm của nàng, hắn không, chỉ cho phép nàng đứng ở một bên nhìn.
Nhìn một lần không đủ, Thiển Thiển lại giục hắn luyện thêm một lần nữa.
Sau hai lần nhìn chăm chăm, về cơ bản nàng cũng đã ghi nhớ từng chiêu thức của hắn.
"Kiếm pháp này tên gọi là gì?" Kiếm pháp xinh đẹp như vậy, nhất định tên cũng sẽ rất hay.
"Vô danh." Tra kiếm vào vỏ, Hách Liên Tử Câm thuận miệng đáp.
"Không tên?" Làm sao có thể? Kiếm thuật cao minh uyển chuyển thế này, vang danh giang hồ không phải chuyện lạ.
Thiển Thiển nắm nắm góc áo hắn, đô môi nói: "Đừng nhỏ mọn như vậy, nói tên cho ta đi?"
Hách Liên Tử Câm liếc nàng một cái, mới nói: "Chính là vô danh, vô danh kiếm pháp."
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn, thì là vô danh kiếm pháp, không phải là kiếm pháp không có tên.
"Ta học xong, ta luyện cho ngươi xem được không?" Nhìn kiếm trong tay hắn, nàng cũng nóng lòng muốn thử.
Kiếm pháp đẹp như vậy, cực kì hợp với dáng người ôn nhu yểu điệu, múa ra cũng nhất định xuất thần nhập hóa, đẹp như thiên tiên!
"Vết thương của ngươi chưa lành hẳn, qua hai ngày lại luyện." Hắn túm cánh tay không bị thương của nàng: "Trở về luyện tâm pháp, hôm nay sẽ dạy nội công cho ngươi."
"Nội công!"Là loại võ công xuất ra sẽ tấn công địch nhân cực đại sao?"
Hắn rũ mắt nhìn nàng, trong mắt nàng chỉ có tò mò cùng chờ mong, không có nửa điểm giả dối cùng ra vẻ, mâu quang hắn hơi hơi lóe, tự nhiên tâm tình cũng tốt lên không ít.
Bỗng nhiên hắn tùy ý giơ tay lên, "Oanh" một tiếng, một gốc cây đại thụ phía sau Thiển Thiển cách đó không xa đổ ầm ầm.
Gốc cây đại thụ hai người mới ôm xuể, ít nhất cũng đã sống mấy thập niên...
"Muốn học sao?"
"..."
Không nói chuyện không có nghĩa là nàng không muốn học, nàng đang rung động đến nỗi không biết phải nói gì.
Không đến một khắc sau, bọn họ trở lại phòng, Thiển Thiển bỏ bỏ giày ngồi trên giường, gấp gọn chăn gối để ra khoảng trống lớn.
Nàng ghé vào trên giường, quần áo mỏng tang mùa hè phác họa cực kì rõ ràng thân mình nàng, kiều mông mê người hiện lên trong tầm mắt hắn, hắn bỗng nhiên nghĩ tới hôm qua nàng múa bụng ở chính sảnh Thính Tuyết Các.
Khi đó, nàng giống như linh xà mảnh mai lại uyển chuyển, làm người khác xuân tâm nhộn nhạo.
Hắn thậm chí suýt mất khống chế muốn tiến lên nắm giữ eo nhỏ mềm mại, để nàng chỉ múa cho hắn xem.
Ham mê nữ sắc giống như treo một con dao trên đầu, hắn không nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân sa đọa vào nó, thậm chí, hắn còn phải vì nàng mà kiềm chế đến nỗi bóp nát chén lưu ly bạch ngọc.
Hiện thời, nàng ghé vào trên giường, lấy tư thế câu hồn dụ hoặc tầm mắt hắn, bất giác hắn đi đến bên giường, tới gần nàng...
"A!" Mộ Thiển Thiển hoàn toàn không biết được mình làm sai cái gì, bỗng nhiên nam nhân phía sau đã tới gần nàng, thậm chí, bàn tay to đặt lên hông nàng cực kì nóng bỏng, hướng thân mình nàng để mông... chạm tới chỗ kia của hắn...
"Hách Liên Tử Câm!" Thiển Thiển triệt để bị dọa sợ, hắn... Huynh đệ của hắn đã bành trướng cực nóng, giờ khắc này cứng rắn chống bên mông nàng.
Nếu phải ngăn cách bởi xiêm y, hiện tại địa phương tư mật của hai người đã dính sát vào nhau! Hắn sao có thể làm như vậy!
"Hách Liên..."
"Đừng nhúc nhích!" Thanh âm Hách Liên Tử Câm khàn khàn, côn ŧɦịŧ đã trở nên nóng bỏng cứng rắn gắt gao kề sát mông nàng, chỉ cần lột sạch xiêm y, hắn có thể nắm chặt eo thon mảnh mai, từ sau lưng dùng sức cắm vào.
Lần trước hắn đã cùng nàng làm tư thế này, thậm chí làm vô cùng nhuần nhuyễn, nghĩ đến tư vị côn ŧɦịŧ bị thịt huyệt ấm áp gắt gao hấp mút, thân thể càng banh chặt, cự vật cứng rắn cũng càng lúc càng khó chịu.
Hắn cũng không phải là người dễ sa vào cùng nhục dục, hắn có lẽ còn được xem là nam nhân tự chủ kinh người, số lượng mỹ nhân tuyệt sắc cởi sạch ở trước mặt hắn nhiều không đếm được, hắn cũng có thể cam đoan bản thân nhất định sẽ không trầm luân trong đó.
Nhưng nha đầu kia, bất quá nàng chỉ khom người, vô tình hiện ra đường cong eo mông mê người, hắn cư nhiên bị nàng câu hồn đi mất.
Hô hấp thực loạn, côn ŧɦịŧ rất khó chịu, giống như muốn liều lĩnh chen vào...
"Tử Câm, Hách Liên... A! Hách Liên Tử Câm... Ngô ——" Hắn cư nhiên còn dùng sức muốn đi vào, ngay cả váy áo mỏng manh cơ hồ cũng bị hắn kéo, vùi vào bên trong tiểu huyệt.
Thật đáng sợ... Nếu còn tiếp tục như vậy, quần áo thật sự sẽ bị nhét vào tiểu huyệt cùng côn ŧɦịŧ của hắn!
Nhưng rõ ràng nàng có thể cảm giác được hắn đã nỗ lực khống chế xúc động, nhưng mà qυყ đầυ to lớn vẫn đang ấn vào...
"Tử Câm..." Mộ Thiển Thiển oa oa kêu lên, trong thanh âm tràn đầy bất mãn.
Vừa rồi bộ dáng Hách Liên Tử Câm xuất thần như trích tiên như vậy, hiện tại, làm sao có thể bỗng nhiên biến thành như vậy? Nàng rốt cuộc đã làm gì, làm hắn bỗng nhiên nổi lên du͙ƈ vọиɠ?
Nàng giống như...cái gì cũng chưa làm...
"Đừng nhúc nhích." Thanh âm Hách Liên Tử Câm vẫn khàn khàn, thậm chí so với lúc nãy còn trầm thấp hơn.
Côn ŧɦịŧ cùng vật liệu may mặc lại tiến sâu vào tiểu huyệt thêm một chút, dù biết rằng cứ như này thì không thể tiến sâu hơn, nhưng hắn thật sự vẫn muốn xâm nhập.
Lần trước làʍ ŧìиɦ với nàng đủ mọi tư thế, nàng lại còn không biết hắn đã làm nhuần nhuyễn đến vậy, hôm nay, hắn có phải nên để nàng hoàn toàn nhớ lại sự tình ngày ấy hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.