Chương 34: Ngươi vì sao không chán ghét ta?
Giang Sơn Như Họa
22/04/2018
"Ngươi vì sao không chán ghét ta?" Nàng giương mắt nhìn Hách Liên Tử Câm, câu hỏi này vẫn
luôn là một vấn đề tồn tại trong tim nàng.
Hách Liên Tử Câm vươn tay lau chỗ nước thuốc trên môi nàng, tinh mâu lẫn tránh một tia kinh ngạc
"Ta vì sao phải chán ghét ngươi, ngươi sau lưng ta làm chuyện gì xấu?"
Ngữ khí kia, giọng nói kia tràn ngập sủng nịnh cùng ôn nhu, nào có một tia chán ghét? Nàng muốn nói gì đó lại thôi, đôi mắt từ khi nào lại âm ấp nước. Nàng cuống quít xoay mặt, cầm lấy ống tay áo lau sạch sẽ, sau đó miễn cưỡng quay lại, nhìn hắn cười cười:
"Mọi người đều ghét ta, ta chính là kì quái như vậy... vì sao, ngươi lại không?"
"Ngươi là công chúa, không có người nào chán ghét ngươi cả."
Hách Liên Tử Câm thu hồi bát thuốc nàng vừa uống, đứng lên nói:
"Thuốc này rất đắng, ta đi lấy cho ngươi chút mứt hoa quả, ở đây chờ ta."
Nàng gật đầu. Bên giường có nữ trang cùng xiêm y mới, nàng vội mặc vào. Hai chân vẫn bủn rủn, nàng gắng gượng bước xuống giường, chậm rãi đi ra cửa. Nàng chưa bao giờ tỉ mỉ quan sát nơi ở của hắn, hắn mặc bạch y lúc nào cũng phiêu dật như thần tiên, không biết nơi này phải chăng cũng là tiên cảnh?
Toàn đình viện này rất bình thường, chẳng phải tiên cảnh gì cả nhưng thật yên tĩnh, trong viện bố trí rất mộc mạc, thoạt nhìn giống như một gia đình nghèo bình thường, hình ảnh phồn hoa phú quý sáng nay nàng nhìn thấy ở phía sau viện, thật là hoàn toàn đối lập. Trong viện thật yên tĩnh, đến cả một cung nữ quét dọn cũng không có, chủ nhân của nơi này dường như rất không thích nói chuyện, tính cách tĩnh lặng làm cho người ta có một cảm giác vô cùng an tâm.
Hách Liên Tử Câm trở về là lúc nhìn thấy nàng tựa vào cánh cửa, ngắm nhìn mảnh sân đầy hoa cỏ đến ngẩn người, vài sợi tóc tinh nghịch phất phơ theo gió, hình ảnh này khiến người ta cảm thấy một nỗi cô đơn và bất lực. Hắn định thần lại, đi đến bên nàng.
"Thân thể ngươi còn yếu, nên ở trong phòng nghỉ ngơi."
"Bên trong thật buồn." Nàng lắc lắc đầu, nhận lấy mứt hoa quả hắn đưa, chọn chọn vài cái cho vào miệng. Thật ngọt!
"Đây là chỗ nào? "
Nàng lại lấy một ít mứt quả, mùi thơm ngon làm tinh thần nàng phấn chắn hẳn lên.
"Vì sao một tỳ nữ quét dọn cũng không có?"
Nghe vậy, Hách Liên Tử Câm rũ mắt nhìn chầm chầm nàng, nhìn một lúc lâu, đáy mắt thoáng một tia quái dị, nhưng rất nhanh hắn khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thờ ơ còn có pha lẫn một chút sủng nịnh.
"Công chúa không thích chỗ của ta có nữ nhân, cho nên, bên cạnh ta không có bất kì tỳ nữ nào, chỉ trừ..."
Hắn do dự nữa khắc, nhưng dưới ánh mắt mong đợi của nàng, hắn khẽ thốt ra một câu không mang tình cảm:
"Trừ Linh Nhi bị công chúa hạ lệnh giết chết trong ngục."
Hách Liên Tử Câm vươn tay lau chỗ nước thuốc trên môi nàng, tinh mâu lẫn tránh một tia kinh ngạc
"Ta vì sao phải chán ghét ngươi, ngươi sau lưng ta làm chuyện gì xấu?"
Ngữ khí kia, giọng nói kia tràn ngập sủng nịnh cùng ôn nhu, nào có một tia chán ghét? Nàng muốn nói gì đó lại thôi, đôi mắt từ khi nào lại âm ấp nước. Nàng cuống quít xoay mặt, cầm lấy ống tay áo lau sạch sẽ, sau đó miễn cưỡng quay lại, nhìn hắn cười cười:
"Mọi người đều ghét ta, ta chính là kì quái như vậy... vì sao, ngươi lại không?"
"Ngươi là công chúa, không có người nào chán ghét ngươi cả."
Hách Liên Tử Câm thu hồi bát thuốc nàng vừa uống, đứng lên nói:
"Thuốc này rất đắng, ta đi lấy cho ngươi chút mứt hoa quả, ở đây chờ ta."
Nàng gật đầu. Bên giường có nữ trang cùng xiêm y mới, nàng vội mặc vào. Hai chân vẫn bủn rủn, nàng gắng gượng bước xuống giường, chậm rãi đi ra cửa. Nàng chưa bao giờ tỉ mỉ quan sát nơi ở của hắn, hắn mặc bạch y lúc nào cũng phiêu dật như thần tiên, không biết nơi này phải chăng cũng là tiên cảnh?
Toàn đình viện này rất bình thường, chẳng phải tiên cảnh gì cả nhưng thật yên tĩnh, trong viện bố trí rất mộc mạc, thoạt nhìn giống như một gia đình nghèo bình thường, hình ảnh phồn hoa phú quý sáng nay nàng nhìn thấy ở phía sau viện, thật là hoàn toàn đối lập. Trong viện thật yên tĩnh, đến cả một cung nữ quét dọn cũng không có, chủ nhân của nơi này dường như rất không thích nói chuyện, tính cách tĩnh lặng làm cho người ta có một cảm giác vô cùng an tâm.
Hách Liên Tử Câm trở về là lúc nhìn thấy nàng tựa vào cánh cửa, ngắm nhìn mảnh sân đầy hoa cỏ đến ngẩn người, vài sợi tóc tinh nghịch phất phơ theo gió, hình ảnh này khiến người ta cảm thấy một nỗi cô đơn và bất lực. Hắn định thần lại, đi đến bên nàng.
"Thân thể ngươi còn yếu, nên ở trong phòng nghỉ ngơi."
"Bên trong thật buồn." Nàng lắc lắc đầu, nhận lấy mứt hoa quả hắn đưa, chọn chọn vài cái cho vào miệng. Thật ngọt!
"Đây là chỗ nào? "
Nàng lại lấy một ít mứt quả, mùi thơm ngon làm tinh thần nàng phấn chắn hẳn lên.
"Vì sao một tỳ nữ quét dọn cũng không có?"
Nghe vậy, Hách Liên Tử Câm rũ mắt nhìn chầm chầm nàng, nhìn một lúc lâu, đáy mắt thoáng một tia quái dị, nhưng rất nhanh hắn khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thờ ơ còn có pha lẫn một chút sủng nịnh.
"Công chúa không thích chỗ của ta có nữ nhân, cho nên, bên cạnh ta không có bất kì tỳ nữ nào, chỉ trừ..."
Hắn do dự nữa khắc, nhưng dưới ánh mắt mong đợi của nàng, hắn khẽ thốt ra một câu không mang tình cảm:
"Trừ Linh Nhi bị công chúa hạ lệnh giết chết trong ngục."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.