Chương 149: Quân Tứ Hải là ai
Giang Sơn Như Họa
09/01/2022
Thiển Thiển cựa quậy chọn tư thế thoải mái nhất ở trong lòng hắn, lật
người thì đã ngủ say, không được nàng đáp lại, Hách Liên Tử Câm trầm tư
một lúc, sau đó dời bước chân ôm nàng về giường.
Nhưng hắn còn chưa kịp buông nàng ra, nàng bỗng nhiên vươn tay ôm lấy hắn cổ, thất thanh thét lớn: "Cứu ta, Quân Tứ Hải cứu ta, dẫn ta đi, dẫn ta đi, Quân Tứ Hải!"
Nàng không chỉ kêu rất hoảng hốt, còn vội nấc lên: "Quân Tứ Hải, ta ở trong truyện, ta ở trong truyện... Đưa ta trở về... Ta không muốn chết... Quân Tứ Hải ta thật sự rất sợ hãi..."
Thời điểm hai tay nàng câu lấy cổ Hách Liên Tử Câm, bàn tay hắn đã dừng ở bên hông nàng, đang chuẩn bị dùng sức đẩy nàng ra.
Hắn hoài nghi đây là thủ đoạn câu dẫn của nàng, tuy rằng trong tiềm thức hắn không muốn hoài nghi, nhưng biểu hiện của nàng trước đó rất ác liệt.
Nhưng khi nhìn thấy khóe mắt nàng tràn ra hai giọt nước, hai tay liền thu hồi lực.
Hắn lại theo bản năng ấn lên nghe mạch môn của nàng, mạch đập vẫn bình thản hữu lực như cũ, sau khi hô hấp hỗ loạn thì nàng đã khôi phục bình tĩnh.
Nàng hẳn còn đang trong giấc mộng.
Trong lúc ngủ mơ nàng lại ôm chặt lấy cổ hắn, khóc hô: "Quân Tứ Hải, dẫn ta đi, cứu ta... Ta muốn... Về nhà..."
Mâu quang Hách Liên Tử Câm hơi hơi lóe, hắn động thân một chút, cùng nàng ngã trên giường lớn.
Bàn tay to nhẹ nhàng kéo ra vạt áo trên cổ nàng.
Da thịt tuyết trắng non mịn khiến hắn có vài phần thất thần, nhưng hắn vẫn điều khiển tâm thần, lòng bàn tay chạm vào ngực nàng, nội tức lập tức từ lòng bàn tay chậm rãi truyền vào đan điền của nàng.
"Ngươi nói ngươi không phải Thất công chúa, vậy ngươi là ai?"
Hơi thở ấm áp làm ý thức của nàng càng thêm hỗn độn, nàng vẫn ôm sát hắn, môi mỏng hơi hơi mở ra, thổi khí như lan: "Ta là... Mộ Thiển Thiển, Mộ Thiển Thiển."
Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút sáng tỏ, Mộ Thiển Thiển, có lẽ vốn là tên nàng, nhưng hắn vẫn không nghĩ ra.
"Ngươi quên chuyện quá khứ thật sao?"
"Chuyện quá khứ?" Nhiệt độ càng ngày càng nóng, nàng hừ hừ một tiếng, thấp nói: "Không... quên..."
Ánh mắt Hách Liên Tử Câm bỗng dưng trở nên lạnh như băng, đáy mắt thoáng qua một tia thâm trầm: "Lừa gạt ta rất vui sao?"
Hắn thật sự từng tin tưởng nàng quên đi chuyện xưa! Hắn không hề hoài nghi nàng! Nàng nhớ kỹ Tẩy Tủy Kinh rồi đi vào giấc ngủ, hiện thời hắn mới hỏi ra sự thật.
Tâm thần rối loạn sẽ không làm người ta nói dối, bọn họ bị vây trong nửa tỉnh nửa mê, căn bản không có tinh lực suy nghĩ vòng quanh.
Đối phó với cao thủ nội công thâm hậu thì Tẩy Tủy Kinh không dễ dàng có thể phát huy tác dụng, nhưng, đối với một tiểu nữ nhân không có nội công mà nói, quả thực dễ như trở bàn tay.
Nhưng nàng dám lừa gạt bọn họ!
Thiển Thiển không nghe được lời nói của Hách Liên Tử Câm, nàng vẫn đắm chìm trong mơ mơ thực thực, dùng sức ôm hắn: "Dẫn ta đi, Quân Tứ Hải, mang ta... Về nhà... Đông Lăng Mặc bắt buộc ta... Hiên Viên Liên Thành cũng khi dễ ta... Hách Liên Tử Câm... Hách Liên Tử Câm chán ghét ta, Quân Tứ Hải... Cứu ta..."
Một câu nói, lại làm cơn tức trong lòng hắn nhất thời tán đi không ít.
"Ta chán ghét ngươi khi nào?" Ít nhất ở trong điện công chúa, hắn biểu hiện với nàng tốt hơn hai người kia.
Nghe vậy, nàng lầu bầu chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn oán giận nói: "Hách Liên Tử Câm rõ ràng chán ghét ta, nhưng lại còn đối xử ôn nhu, thật... giả."
Mi tâm hắn lại nhăn lại.
"Nhưng bộ dáng hắn rất đẹp, rất mê người, ta rất thích hắn..."
Tuấn mi cũng nhất thời giãn ra.
Nhưng nàng lại bắt đầu bất an, liều mạng vặn vẹo trong lòng hắn: "Quân Tứ Hải, ta ở trong truyện, ngươi mang ta trở về, ta không phải Thất công chúa... Thái hậu muốn lợi dụng ta, bọn họ... Không thích ta, thái hậu... Sớm muộn cũng sẽ biết, sau đó gϊếŧ ta... Dẫn ta đi... Ta còn cất giấu thật nhiều đá quý, hắc hắc..."
Hắn nhu nhu hai bên thái dương, phát hiện không thể tìm hiểu thêm từ nữ nhân này, phương thức tư duy của nàng hắn không thể biết sâu được.
Muốn ngồi thẳng thân hình rời giường, nàng lại vẫn gắt gao ôm cổ hắn như cũ, thậm chí, không ngừng kéo hắn về phía nàng.
Hai người ở gần như vậy, ngay cả hô hấp cùng tim đập đều có thể rõ ràng cảm giác được.
Nàng luôn miệng gọi tên một người tên là "Quân Tứ Hải", không phải Đông Lăng Mặc, không phải Hiên Viên Liên Thành, không là Phong Ảnh Dạ, cũng không phải hắn, mà là một cái tên hắn chưa bao giờ nghe nói qua.
Hắn biết đó là tên của nam nhân, không có nguyên nhân, biết chính là biết.
Thậm chí, nghĩ đến từ "Quân Tứ Hải" thốt ra thân thiết trong miệng nàng như vậy, đáy lòng tự dưng phát lên một tia tức giận.
Đông Lăng Mặc, Hiên Viên Liên Thành, Phong Ảnh Dạ cùng hắn còn chưa đủ, dù sao cũng là thái hậu ban hôn, làm đại lễ thì trên danh nghĩa đều là phu quân của nàng.
Người trong điện, hắn có thể nhẫn, nhưng nếu ngoài điện, hắn tuyệt đối không nhịn.
Bỗng nhiên hắn kéo tay nàng ra, bàn tay to đặt trên cằm nàng, hơi dùng lực nắm chặt: "Quân Tứ Hải là ai?"
Hắn không biết bản thân rốt cuộc bị làm sao, rõ ràng không thích nàng, nhưng lại cực kỳ để ý, thậm chí, hắn còn xúc động muốn một kiếm gϊếŧ chết nam nhân kia.
Đôi mắt đen như mực hơi hơi nheo lại, ánh mắt dày đặc, thanh âm lạnh như băng: "Rốt cuộc Quân Tứ Hải là ai?"
Lông mi Thiển Thiển hơi hơi run run, cằm bị nắm truyền đến đau đớn nhè nhẹ, nàng chậm rãi mở ra mí mắt trầm trọng, từ từ tỉnh lại.
Thấy rõ người trước mắt, nàng há miệng thở dốc, thấp kêu: "Hách Liên Tử Câm..."
"Quân Tứ Hải là ai?" Hắn vẫn không muốn buông tha chủ đề này.
"Quân Tứ Hải... là bằng hữu của ta." Cằm vẫn bị nắm rất chặt, nàng nhăn mày lại, kêu rên: "Đau, Hách Liên Tử Câm, đau..."
"Bằng hữu như thế nào?" Nghe được nàng kêu đau, hắn không buông ra, thậm chí, tăng thêm lực ở đầu ngón tay.
"Chính là... Bằng hữu, tốt lắm... Bằng hữu." Trong khoảng thời gian ngắn nàng chưa thể hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn hỏi cái gì, nàng trả lời cái đó.
Nhưng vừa mới trả lời xong, nàng lại sợ tới mức trợn to mắt nhìn hắn, hoảng sợ nói: "Không phải, Quân Tứ Hải là một con chó nhỏ, là... Là chó con, không là bằng hữu!"
Nhưng hắn còn chưa kịp buông nàng ra, nàng bỗng nhiên vươn tay ôm lấy hắn cổ, thất thanh thét lớn: "Cứu ta, Quân Tứ Hải cứu ta, dẫn ta đi, dẫn ta đi, Quân Tứ Hải!"
Nàng không chỉ kêu rất hoảng hốt, còn vội nấc lên: "Quân Tứ Hải, ta ở trong truyện, ta ở trong truyện... Đưa ta trở về... Ta không muốn chết... Quân Tứ Hải ta thật sự rất sợ hãi..."
Thời điểm hai tay nàng câu lấy cổ Hách Liên Tử Câm, bàn tay hắn đã dừng ở bên hông nàng, đang chuẩn bị dùng sức đẩy nàng ra.
Hắn hoài nghi đây là thủ đoạn câu dẫn của nàng, tuy rằng trong tiềm thức hắn không muốn hoài nghi, nhưng biểu hiện của nàng trước đó rất ác liệt.
Nhưng khi nhìn thấy khóe mắt nàng tràn ra hai giọt nước, hai tay liền thu hồi lực.
Hắn lại theo bản năng ấn lên nghe mạch môn của nàng, mạch đập vẫn bình thản hữu lực như cũ, sau khi hô hấp hỗ loạn thì nàng đã khôi phục bình tĩnh.
Nàng hẳn còn đang trong giấc mộng.
Trong lúc ngủ mơ nàng lại ôm chặt lấy cổ hắn, khóc hô: "Quân Tứ Hải, dẫn ta đi, cứu ta... Ta muốn... Về nhà..."
Mâu quang Hách Liên Tử Câm hơi hơi lóe, hắn động thân một chút, cùng nàng ngã trên giường lớn.
Bàn tay to nhẹ nhàng kéo ra vạt áo trên cổ nàng.
Da thịt tuyết trắng non mịn khiến hắn có vài phần thất thần, nhưng hắn vẫn điều khiển tâm thần, lòng bàn tay chạm vào ngực nàng, nội tức lập tức từ lòng bàn tay chậm rãi truyền vào đan điền của nàng.
"Ngươi nói ngươi không phải Thất công chúa, vậy ngươi là ai?"
Hơi thở ấm áp làm ý thức của nàng càng thêm hỗn độn, nàng vẫn ôm sát hắn, môi mỏng hơi hơi mở ra, thổi khí như lan: "Ta là... Mộ Thiển Thiển, Mộ Thiển Thiển."
Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút sáng tỏ, Mộ Thiển Thiển, có lẽ vốn là tên nàng, nhưng hắn vẫn không nghĩ ra.
"Ngươi quên chuyện quá khứ thật sao?"
"Chuyện quá khứ?" Nhiệt độ càng ngày càng nóng, nàng hừ hừ một tiếng, thấp nói: "Không... quên..."
Ánh mắt Hách Liên Tử Câm bỗng dưng trở nên lạnh như băng, đáy mắt thoáng qua một tia thâm trầm: "Lừa gạt ta rất vui sao?"
Hắn thật sự từng tin tưởng nàng quên đi chuyện xưa! Hắn không hề hoài nghi nàng! Nàng nhớ kỹ Tẩy Tủy Kinh rồi đi vào giấc ngủ, hiện thời hắn mới hỏi ra sự thật.
Tâm thần rối loạn sẽ không làm người ta nói dối, bọn họ bị vây trong nửa tỉnh nửa mê, căn bản không có tinh lực suy nghĩ vòng quanh.
Đối phó với cao thủ nội công thâm hậu thì Tẩy Tủy Kinh không dễ dàng có thể phát huy tác dụng, nhưng, đối với một tiểu nữ nhân không có nội công mà nói, quả thực dễ như trở bàn tay.
Nhưng nàng dám lừa gạt bọn họ!
Thiển Thiển không nghe được lời nói của Hách Liên Tử Câm, nàng vẫn đắm chìm trong mơ mơ thực thực, dùng sức ôm hắn: "Dẫn ta đi, Quân Tứ Hải, mang ta... Về nhà... Đông Lăng Mặc bắt buộc ta... Hiên Viên Liên Thành cũng khi dễ ta... Hách Liên Tử Câm... Hách Liên Tử Câm chán ghét ta, Quân Tứ Hải... Cứu ta..."
Một câu nói, lại làm cơn tức trong lòng hắn nhất thời tán đi không ít.
"Ta chán ghét ngươi khi nào?" Ít nhất ở trong điện công chúa, hắn biểu hiện với nàng tốt hơn hai người kia.
Nghe vậy, nàng lầu bầu chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn oán giận nói: "Hách Liên Tử Câm rõ ràng chán ghét ta, nhưng lại còn đối xử ôn nhu, thật... giả."
Mi tâm hắn lại nhăn lại.
"Nhưng bộ dáng hắn rất đẹp, rất mê người, ta rất thích hắn..."
Tuấn mi cũng nhất thời giãn ra.
Nhưng nàng lại bắt đầu bất an, liều mạng vặn vẹo trong lòng hắn: "Quân Tứ Hải, ta ở trong truyện, ngươi mang ta trở về, ta không phải Thất công chúa... Thái hậu muốn lợi dụng ta, bọn họ... Không thích ta, thái hậu... Sớm muộn cũng sẽ biết, sau đó gϊếŧ ta... Dẫn ta đi... Ta còn cất giấu thật nhiều đá quý, hắc hắc..."
Hắn nhu nhu hai bên thái dương, phát hiện không thể tìm hiểu thêm từ nữ nhân này, phương thức tư duy của nàng hắn không thể biết sâu được.
Muốn ngồi thẳng thân hình rời giường, nàng lại vẫn gắt gao ôm cổ hắn như cũ, thậm chí, không ngừng kéo hắn về phía nàng.
Hai người ở gần như vậy, ngay cả hô hấp cùng tim đập đều có thể rõ ràng cảm giác được.
Nàng luôn miệng gọi tên một người tên là "Quân Tứ Hải", không phải Đông Lăng Mặc, không phải Hiên Viên Liên Thành, không là Phong Ảnh Dạ, cũng không phải hắn, mà là một cái tên hắn chưa bao giờ nghe nói qua.
Hắn biết đó là tên của nam nhân, không có nguyên nhân, biết chính là biết.
Thậm chí, nghĩ đến từ "Quân Tứ Hải" thốt ra thân thiết trong miệng nàng như vậy, đáy lòng tự dưng phát lên một tia tức giận.
Đông Lăng Mặc, Hiên Viên Liên Thành, Phong Ảnh Dạ cùng hắn còn chưa đủ, dù sao cũng là thái hậu ban hôn, làm đại lễ thì trên danh nghĩa đều là phu quân của nàng.
Người trong điện, hắn có thể nhẫn, nhưng nếu ngoài điện, hắn tuyệt đối không nhịn.
Bỗng nhiên hắn kéo tay nàng ra, bàn tay to đặt trên cằm nàng, hơi dùng lực nắm chặt: "Quân Tứ Hải là ai?"
Hắn không biết bản thân rốt cuộc bị làm sao, rõ ràng không thích nàng, nhưng lại cực kỳ để ý, thậm chí, hắn còn xúc động muốn một kiếm gϊếŧ chết nam nhân kia.
Đôi mắt đen như mực hơi hơi nheo lại, ánh mắt dày đặc, thanh âm lạnh như băng: "Rốt cuộc Quân Tứ Hải là ai?"
Lông mi Thiển Thiển hơi hơi run run, cằm bị nắm truyền đến đau đớn nhè nhẹ, nàng chậm rãi mở ra mí mắt trầm trọng, từ từ tỉnh lại.
Thấy rõ người trước mắt, nàng há miệng thở dốc, thấp kêu: "Hách Liên Tử Câm..."
"Quân Tứ Hải là ai?" Hắn vẫn không muốn buông tha chủ đề này.
"Quân Tứ Hải... là bằng hữu của ta." Cằm vẫn bị nắm rất chặt, nàng nhăn mày lại, kêu rên: "Đau, Hách Liên Tử Câm, đau..."
"Bằng hữu như thế nào?" Nghe được nàng kêu đau, hắn không buông ra, thậm chí, tăng thêm lực ở đầu ngón tay.
"Chính là... Bằng hữu, tốt lắm... Bằng hữu." Trong khoảng thời gian ngắn nàng chưa thể hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn hỏi cái gì, nàng trả lời cái đó.
Nhưng vừa mới trả lời xong, nàng lại sợ tới mức trợn to mắt nhìn hắn, hoảng sợ nói: "Không phải, Quân Tứ Hải là một con chó nhỏ, là... Là chó con, không là bằng hữu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.