Chương 118: 113: Hưng Đạo vương
Hàm Ngư
28/12/2018
Trần Nhật Duật vui mừng ôm bé con trong lòng định lấy ngón tay chọc chọc gương mặt bé con liền thấy tay mình đầy máu và bụi bẩn liền ngừng lại,
không hiểu sao nhìn đứa bé này hắn liền cảm thấy vui thích trong lòng,
mọi sự mệt mỏi, phiền não từ đêm qua đến giờ dường như tan biến.
- Trần thiêm sự, ngươi vất vả rồi.
Nghe giọng nói Trần Nhật Duật mới giật mình quay lại liền thấy Lê Phụng Hiểu đã đứng từ sau lưng hắn từ lúc nào, Lê Phụng Hiểu cũng định chọc bé con vài cái, nhưng nhìn bàn tay mình lại thôi. Trần Nhật Duật cũng để ý trên người Lê Phụng Hiểu vậy mà đầy bụi bẩn, rõ ràng là vừa rồi chủ tướng cũng phụ giúp hắn tìm kiếm đứa bé đấy.
- Cảm tạ chủ tướng, đêm qua ta cứu được hơn một trăm đứa bé đây.
Một đêm giữa đám loạn quân lại có thể cứu được đến hơn một trăm đứa trẻ, có cực khổ bao nhiêu cũng chỉ có Trần Nhật Duật biết mà thôi. Lê Phụng Hiểu gật đầu nói.
- Ngươi giao bọn hắn cho Bắc Hải thủy sư đi, thuyền sẽ sớm rời bến. Tin tưởng Thánh Chân công chúa sẽ chăm sóc tốt cho bọn hắn.
Trần Nhật Duật tâm tình trở nên rất phức tạp. Hắn biết Lê Chân có mẫu tính nhưng sau đó trở về Đại Việt thì sao đây, sau khi đưa vào Ám bộ chắc chắn bọn hắn sẽ bị Trần Thủ Độ huấn luyện thành thám tử, thành sát thủ. Lê Phụng Hiểu nhìn sắc mặt Trần Nhật Duật liền hiểu, thở dài nói.
- Trần thiêm sự, ngươi phải biết đây là thời đại loạn lạc. Sống so với chết tốt hơn. Ngươi đã cố gắng hết sức rồi.
Trần Nhật Duật nghe vậy cũng chỉ đành gật đầu nói.
- Tạ ơn chủ tướng, ta hiểu. Để ta đưa tiễn bọn hắn đi.
Lê Phụng Hiểu cũng phất tay.
- Ngươi đi đi thôi.
Bên ngoài bến tàu xác chết cũng không có ai dọn dẹp, dù sao chỉ trong ngày hôm nay quân đội Đại Việt sẽ rút đi. Đội thuyền của Đại Việt cũng chia làm hai đường, một đường đi về phía Nam đánh vào hang ổ của Crow, một đường đem chiến lợi phẩm trở về Đại Việt. Quân đội Đại Việt cũng chỉ dọn dẹp bến tàu một chút đủ để thuyền cập bến mà thôi, từng rương châu báu, vàng được đem lên thuyền, tài vật nhiều đến mức đầy đủ chất lên ba con thuyền. Ngoài ra cũng có những thủy binh trên tay bế những đứa trẻ được Trần Nhật Duật cứu lên Soái hạm của Lê Chân.
Trần Nhật Duật trên tay vẫn bế bé con nhìn những đứa trẻ được đưa lên tàu, bước lên chiếc tàu này, bọn hắn đã trở thành công dân Đại Việt nhưng số phận cũng sẽ rẽ sang một hướng khác, có thể sống đến đâu cũng là tùy thuộc vào bọn hắn. Lê Chân bước xuống cầu tàu nhìn Trần Nhật Duật nói.
- Trần thiêm sự yên tâm, ta sẽ chiếu cố thật tốt bọn hắn.
Lê Chân tuy nói vậy nhưng cũng rõ ràng tình hình, tuy chưa gặp Trần Thủ Độ nhưng nàng cũng biết đến Ám bộ là tổ chức gì, giao đám trẻ cho Ám bộ chắc chắn cũng không phải là điều tốt lành gì. Trần Nhật Duật nhìn bé con trong lòng đã say vào giấc ngủ, gương mặt như thiên thần đó làm Trần Nhật Duật có chút không nỡ. Hắn nói.
- Công chúa, thần có một việc nhờ cậy công chúa, mong công chúa đáp ứng.
Lê Chân liền nói.
- Trần thiêm sự quá lời, mời ngài nói, ta sẽ cố gắng hết sức.
Trần Nhật Duật nhìn bé con lại nhìn Lê Chân nói.
- Đây là con gái nuôi của ta, tên là Thánh An. Hiện ta mang trên người quân lệnh không thể trở về. Mong công chúa có thể chăm sóc nó một thời gian, thần vạn lần cảm tạ.
Lê Chân liền hiểu, Trần Nhật Duật chính là cứu đứa bé khỏi tay Ám bộ, hắn không muốn một đứa trẻ ngây thơ tựa thiên thần thế này lại lớn lên trong Ám bộ, mà Thánh An cũng là tên của Trần Nhật Duật mới đặt cho. Lê Chân gật đầu nói.
- Trần thiêm sự yên tâm, ta sẽ chăm sóc Thánh An cẩn thận.
- Tạ ơn công chúa.
Đến buổi trưa hôm đó toàn bộ quân đội Đại Việt đã lên thuyền rời khỏi Holf để lại sau lưng một tòa thành giờ đã trở thành tử địa. Mà lúc này tại Thăng Long Lý Anh Tú đang họp cùng với Cơ Mật viện liền nhận được thông báo từ hệ thống.
“Đinh, chúc mừng đại tướng Lê Phụng Hiểu của ký chủ phá hủy một tòa thành, ban thưởng một ngàn hai trăm điểm chiến công, cư dân (1000), Thiên tử quân (200), vàng (100),…một lượt triệu hoán danh nhân”.
Lý Anh Tú không hiểu vì sao lại là phá hủy một tòa thành, không phải là chiếm lĩnh hay sao? Ban thưởng cư dân lại nhiều như vậy, lần đầu tiên Lý Anh Tú thấy một lần ban thưởng cư dân lại đến ngàn ngươi đấy. Mặc kệ, hệ thống cho thì hắn cứ nhận thôi.
- Các khanh, Trẫm có một tin tốt muốn tuyên bố.
Các vị đại thần nghe Lý Anh Tú nói vậy liền chú ý lắng nghe. Lý Anh Tú nói.
- Lê tướng quân tại quần đảo Sắt vừa thắng trận, có phá hủy cả một toàn thành đây.
Đại thần kinh ngạc một chút liền khom người nói.
- Chúc mừng bệ hạ.
Bọn hắn biết bệ hạ có hệ thống trong người nên cũng không nghi vấn quá nhiều, tin tức của bệ hạ tuyệt đối là chính xác. Lý Anh Tú hài lòng gật đầu nói.
- Được rồi, chúng ta tiếp tục, tình hình xứ Thuận Hóa như thế nào rồi?
Công bộ thượng thư Cao Lỗ nói.
- Bẩm bệ hạ, hiện tại dân chúng cũng đã đến bắt đầu khai hoang, tuy nhiên công tượng công bộ trước tiên vẫn ưu tiên xây đường trước, dù sao chỉ có xây đường thì vật liệu từ Thăng Long mới có thể dễ dàng vận chuyển đến được Thuận Hóa.
Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Vậy thì tốt, vậy bao lâu mới có thể hoàn thành xong đường đây?
Cao Lỗ nói.
- Bẩm bệ hạ, theo công bộ tính toán hiện tại đã làm được một phần ba đoạn đường, ước chừng tối đa hai mươi ngày nữa sẽ xong tuyến huyết mạch Thăng Long - Thuận Hóa.
Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Được rồi, cứ như vậy, công bộ thiếu hút cái gì liền gửi báo cáo sang hộ bộ Trẫm phê duyệt, phải bằng tốc độ nhanh nhất xây dựng lên Thuận Hóa.
- Chúng thần tuân lệnh.
Đến chiều Lý Anh Tú nhận được một lá thư, là của Elina. Nàng nghe nói Đại Việt động binh liền lo lắng Lý Anh Tú phải ra trận liền gửi thư hỏi han. Lý Anh Tú trong lòng ấm áp, nàng vẫn là rất quan tâm hắn đây. Lý Anh Tú liền viết thư hồi âm, đại ý rằng hắn chỉ bên cạnh bảo vệ bệ hạ, nàng không nên quá lo lắng, còn dặn dò nàng giữ gìn sức khỏe, chờ đợi hắn đây.
Xong tất cả mọi việc Lý Anh Tú liền bước về phía thủ phủ. Có lượt triệu hoán hắn liền không thể chờ đợi liền dùng đến.
“Đinh, xác định tiêu hao một lượt triệu hoán danh nhân?”
- Triệu hoán.
“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Nhân Vũ Hưng Đạo Đại Vương”.
- Trời ạ, thần tượng, thần tượng, ta muốn xin chữ ký.
Lý Anh Tú hét toáng lên. Cuối cùng siêu cấp trong siêu cấp Boss của nhà Trần cũng xuất hiện, hắn vậy mà nhân phẩm đại phát triệu hoán đến Hựng Đạo Vương.
Từ trong bệ đá cổ bước ra là một người trung niên đứng tuổi, thân mặc Sơn Văn giáp, đội mũ đâu mâu có vành khuyên hổ đầu, thân hình to, cao, gương mặt cương nghị, mày kiếm uy vũ, không hổ là siêu cấp đại Boss, người vừa mới đi ra khí tràng đã đi trước. Trần Quốc Tuấn bước ra khỏi bệ đá cổ khom mình chào Lý Anh Thú.
- Trần Quốc Tuấn bái kiến bệ hạ.
Lý Anh Tú thụ sủng nhước kinh vội đỡ lấy Trần Quốc Tuấn nói.
- Hưng Đạo vương miễn lễ. Ngươi là anh hùng của cả dân tộc Việt, lại có thể đến đây giúp Trẫm, Trẫm như là hổ thêm cánh vậy.
- Bệ hạ quá khen, Tuấn chỉ làm hết phận sự của mình vì Đại Việt.
Trần Quốc Tuấn khiêm tốn nói. Lý Anh Tú thầm gật đầu, không hổ danh là Hưng Đạo vương, không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, một mực khiêm tốn, đầy lòng vị tha, chí công vô tư. Miêu tả Hưng Đạo vương thực sự không đủ từ ngữ để diễn tả.
Trần Quốc Tuấn: Tông thất nhà Trần, anh hùng của Đại Việt, góp công lớn trong hai cuộc kháng chiến chống Mông quốc. Tư chất (SSS). Kỹ năng: Thống binh, nhìn người, chính trị tinh thông, quân tâm.
Nhìn người: Người này có con mắt nhìn người rất tinh tường, không phân sang hèn, chỉ cần được người này tiến cử người kia chắc chắc là nhân tài tài đức vẹn toàn.
Chính trị tinh thông: Tầm nhìn chính trị rất xa, có thể tiên tri, dự đoán các tình huống có thể xảy ra trong tương lai.
Quân tâm: Người này vô cùng hiểu rõ quân tâm, là bậc kỳ tài, thống soái bẩm sinh ngàn năm có một.
Lý Anh Tú trợn trừng mắt. Không hổ là siêu cấp đại Boss, một người liền nắm giữ đến bốn kỹ năng thuộc hàng (SSS). Hưng Đạo vương không chỉ giỏi về điều binh khiển tướng mà còn giỏi cả về chính trị, tầm nhìn chính trị vô cùng xa. Ngoài ra Hưng Đạo vương cũng nhìn người chuẩn xác vô cùng, đem về không biết bao nhiêu nhân tài cho Đại Việt: Phạm Ngũ Lão, Yết Kiêu, Dã Tượng trước kia đều chính là gia thần của Hưng Đạo vương còn gì.
- Trần thiêm sự, ngươi vất vả rồi.
Nghe giọng nói Trần Nhật Duật mới giật mình quay lại liền thấy Lê Phụng Hiểu đã đứng từ sau lưng hắn từ lúc nào, Lê Phụng Hiểu cũng định chọc bé con vài cái, nhưng nhìn bàn tay mình lại thôi. Trần Nhật Duật cũng để ý trên người Lê Phụng Hiểu vậy mà đầy bụi bẩn, rõ ràng là vừa rồi chủ tướng cũng phụ giúp hắn tìm kiếm đứa bé đấy.
- Cảm tạ chủ tướng, đêm qua ta cứu được hơn một trăm đứa bé đây.
Một đêm giữa đám loạn quân lại có thể cứu được đến hơn một trăm đứa trẻ, có cực khổ bao nhiêu cũng chỉ có Trần Nhật Duật biết mà thôi. Lê Phụng Hiểu gật đầu nói.
- Ngươi giao bọn hắn cho Bắc Hải thủy sư đi, thuyền sẽ sớm rời bến. Tin tưởng Thánh Chân công chúa sẽ chăm sóc tốt cho bọn hắn.
Trần Nhật Duật tâm tình trở nên rất phức tạp. Hắn biết Lê Chân có mẫu tính nhưng sau đó trở về Đại Việt thì sao đây, sau khi đưa vào Ám bộ chắc chắn bọn hắn sẽ bị Trần Thủ Độ huấn luyện thành thám tử, thành sát thủ. Lê Phụng Hiểu nhìn sắc mặt Trần Nhật Duật liền hiểu, thở dài nói.
- Trần thiêm sự, ngươi phải biết đây là thời đại loạn lạc. Sống so với chết tốt hơn. Ngươi đã cố gắng hết sức rồi.
Trần Nhật Duật nghe vậy cũng chỉ đành gật đầu nói.
- Tạ ơn chủ tướng, ta hiểu. Để ta đưa tiễn bọn hắn đi.
Lê Phụng Hiểu cũng phất tay.
- Ngươi đi đi thôi.
Bên ngoài bến tàu xác chết cũng không có ai dọn dẹp, dù sao chỉ trong ngày hôm nay quân đội Đại Việt sẽ rút đi. Đội thuyền của Đại Việt cũng chia làm hai đường, một đường đi về phía Nam đánh vào hang ổ của Crow, một đường đem chiến lợi phẩm trở về Đại Việt. Quân đội Đại Việt cũng chỉ dọn dẹp bến tàu một chút đủ để thuyền cập bến mà thôi, từng rương châu báu, vàng được đem lên thuyền, tài vật nhiều đến mức đầy đủ chất lên ba con thuyền. Ngoài ra cũng có những thủy binh trên tay bế những đứa trẻ được Trần Nhật Duật cứu lên Soái hạm của Lê Chân.
Trần Nhật Duật trên tay vẫn bế bé con nhìn những đứa trẻ được đưa lên tàu, bước lên chiếc tàu này, bọn hắn đã trở thành công dân Đại Việt nhưng số phận cũng sẽ rẽ sang một hướng khác, có thể sống đến đâu cũng là tùy thuộc vào bọn hắn. Lê Chân bước xuống cầu tàu nhìn Trần Nhật Duật nói.
- Trần thiêm sự yên tâm, ta sẽ chiếu cố thật tốt bọn hắn.
Lê Chân tuy nói vậy nhưng cũng rõ ràng tình hình, tuy chưa gặp Trần Thủ Độ nhưng nàng cũng biết đến Ám bộ là tổ chức gì, giao đám trẻ cho Ám bộ chắc chắn cũng không phải là điều tốt lành gì. Trần Nhật Duật nhìn bé con trong lòng đã say vào giấc ngủ, gương mặt như thiên thần đó làm Trần Nhật Duật có chút không nỡ. Hắn nói.
- Công chúa, thần có một việc nhờ cậy công chúa, mong công chúa đáp ứng.
Lê Chân liền nói.
- Trần thiêm sự quá lời, mời ngài nói, ta sẽ cố gắng hết sức.
Trần Nhật Duật nhìn bé con lại nhìn Lê Chân nói.
- Đây là con gái nuôi của ta, tên là Thánh An. Hiện ta mang trên người quân lệnh không thể trở về. Mong công chúa có thể chăm sóc nó một thời gian, thần vạn lần cảm tạ.
Lê Chân liền hiểu, Trần Nhật Duật chính là cứu đứa bé khỏi tay Ám bộ, hắn không muốn một đứa trẻ ngây thơ tựa thiên thần thế này lại lớn lên trong Ám bộ, mà Thánh An cũng là tên của Trần Nhật Duật mới đặt cho. Lê Chân gật đầu nói.
- Trần thiêm sự yên tâm, ta sẽ chăm sóc Thánh An cẩn thận.
- Tạ ơn công chúa.
Đến buổi trưa hôm đó toàn bộ quân đội Đại Việt đã lên thuyền rời khỏi Holf để lại sau lưng một tòa thành giờ đã trở thành tử địa. Mà lúc này tại Thăng Long Lý Anh Tú đang họp cùng với Cơ Mật viện liền nhận được thông báo từ hệ thống.
“Đinh, chúc mừng đại tướng Lê Phụng Hiểu của ký chủ phá hủy một tòa thành, ban thưởng một ngàn hai trăm điểm chiến công, cư dân (1000), Thiên tử quân (200), vàng (100),…một lượt triệu hoán danh nhân”.
Lý Anh Tú không hiểu vì sao lại là phá hủy một tòa thành, không phải là chiếm lĩnh hay sao? Ban thưởng cư dân lại nhiều như vậy, lần đầu tiên Lý Anh Tú thấy một lần ban thưởng cư dân lại đến ngàn ngươi đấy. Mặc kệ, hệ thống cho thì hắn cứ nhận thôi.
- Các khanh, Trẫm có một tin tốt muốn tuyên bố.
Các vị đại thần nghe Lý Anh Tú nói vậy liền chú ý lắng nghe. Lý Anh Tú nói.
- Lê tướng quân tại quần đảo Sắt vừa thắng trận, có phá hủy cả một toàn thành đây.
Đại thần kinh ngạc một chút liền khom người nói.
- Chúc mừng bệ hạ.
Bọn hắn biết bệ hạ có hệ thống trong người nên cũng không nghi vấn quá nhiều, tin tức của bệ hạ tuyệt đối là chính xác. Lý Anh Tú hài lòng gật đầu nói.
- Được rồi, chúng ta tiếp tục, tình hình xứ Thuận Hóa như thế nào rồi?
Công bộ thượng thư Cao Lỗ nói.
- Bẩm bệ hạ, hiện tại dân chúng cũng đã đến bắt đầu khai hoang, tuy nhiên công tượng công bộ trước tiên vẫn ưu tiên xây đường trước, dù sao chỉ có xây đường thì vật liệu từ Thăng Long mới có thể dễ dàng vận chuyển đến được Thuận Hóa.
Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Vậy thì tốt, vậy bao lâu mới có thể hoàn thành xong đường đây?
Cao Lỗ nói.
- Bẩm bệ hạ, theo công bộ tính toán hiện tại đã làm được một phần ba đoạn đường, ước chừng tối đa hai mươi ngày nữa sẽ xong tuyến huyết mạch Thăng Long - Thuận Hóa.
Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Được rồi, cứ như vậy, công bộ thiếu hút cái gì liền gửi báo cáo sang hộ bộ Trẫm phê duyệt, phải bằng tốc độ nhanh nhất xây dựng lên Thuận Hóa.
- Chúng thần tuân lệnh.
Đến chiều Lý Anh Tú nhận được một lá thư, là của Elina. Nàng nghe nói Đại Việt động binh liền lo lắng Lý Anh Tú phải ra trận liền gửi thư hỏi han. Lý Anh Tú trong lòng ấm áp, nàng vẫn là rất quan tâm hắn đây. Lý Anh Tú liền viết thư hồi âm, đại ý rằng hắn chỉ bên cạnh bảo vệ bệ hạ, nàng không nên quá lo lắng, còn dặn dò nàng giữ gìn sức khỏe, chờ đợi hắn đây.
Xong tất cả mọi việc Lý Anh Tú liền bước về phía thủ phủ. Có lượt triệu hoán hắn liền không thể chờ đợi liền dùng đến.
“Đinh, xác định tiêu hao một lượt triệu hoán danh nhân?”
- Triệu hoán.
“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Nhân Vũ Hưng Đạo Đại Vương”.
- Trời ạ, thần tượng, thần tượng, ta muốn xin chữ ký.
Lý Anh Tú hét toáng lên. Cuối cùng siêu cấp trong siêu cấp Boss của nhà Trần cũng xuất hiện, hắn vậy mà nhân phẩm đại phát triệu hoán đến Hựng Đạo Vương.
Từ trong bệ đá cổ bước ra là một người trung niên đứng tuổi, thân mặc Sơn Văn giáp, đội mũ đâu mâu có vành khuyên hổ đầu, thân hình to, cao, gương mặt cương nghị, mày kiếm uy vũ, không hổ là siêu cấp đại Boss, người vừa mới đi ra khí tràng đã đi trước. Trần Quốc Tuấn bước ra khỏi bệ đá cổ khom mình chào Lý Anh Thú.
- Trần Quốc Tuấn bái kiến bệ hạ.
Lý Anh Tú thụ sủng nhước kinh vội đỡ lấy Trần Quốc Tuấn nói.
- Hưng Đạo vương miễn lễ. Ngươi là anh hùng của cả dân tộc Việt, lại có thể đến đây giúp Trẫm, Trẫm như là hổ thêm cánh vậy.
- Bệ hạ quá khen, Tuấn chỉ làm hết phận sự của mình vì Đại Việt.
Trần Quốc Tuấn khiêm tốn nói. Lý Anh Tú thầm gật đầu, không hổ danh là Hưng Đạo vương, không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, một mực khiêm tốn, đầy lòng vị tha, chí công vô tư. Miêu tả Hưng Đạo vương thực sự không đủ từ ngữ để diễn tả.
Trần Quốc Tuấn: Tông thất nhà Trần, anh hùng của Đại Việt, góp công lớn trong hai cuộc kháng chiến chống Mông quốc. Tư chất (SSS). Kỹ năng: Thống binh, nhìn người, chính trị tinh thông, quân tâm.
Nhìn người: Người này có con mắt nhìn người rất tinh tường, không phân sang hèn, chỉ cần được người này tiến cử người kia chắc chắc là nhân tài tài đức vẹn toàn.
Chính trị tinh thông: Tầm nhìn chính trị rất xa, có thể tiên tri, dự đoán các tình huống có thể xảy ra trong tương lai.
Quân tâm: Người này vô cùng hiểu rõ quân tâm, là bậc kỳ tài, thống soái bẩm sinh ngàn năm có một.
Lý Anh Tú trợn trừng mắt. Không hổ là siêu cấp đại Boss, một người liền nắm giữ đến bốn kỹ năng thuộc hàng (SSS). Hưng Đạo vương không chỉ giỏi về điều binh khiển tướng mà còn giỏi cả về chính trị, tầm nhìn chính trị vô cùng xa. Ngoài ra Hưng Đạo vương cũng nhìn người chuẩn xác vô cùng, đem về không biết bao nhiêu nhân tài cho Đại Việt: Phạm Ngũ Lão, Yết Kiêu, Dã Tượng trước kia đều chính là gia thần của Hưng Đạo vương còn gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.