Chương 36: Mọi người đã thay đổi (3)
Mặc Bảo Phi Bảo
16/02/2016
Cô chờ thật lâu, thậm chí nín thở, đến cuối cùng khi không nhịn được mở mắt ra thì chỉ nhìn thấy Hàn Ninh cười nhìn mình, tay để ở trên rào chắn: "Anh nhớ được đây không phải là lần đầu tiên của chúng ta, sao em lại có vẻ mặt mặc người chém giết thế."
Tiêu Dư cũng đứng thẳng, không trả lời mà hỏi lại: "Có phải trong những lần yêu đương của anh, em là tâm không cam tình không nguyện nhất không?"
"Hả?" Hàn Ninh dịch tới gần một chút: "Lôi chuyện cũ ra?"
Cô gật đầu, cố ý không nói lời nào nữa.
"Dường như. . . . . ." Hàn Ninh nhận thua. "Anh đều quên rồi."
Cô cười cười, nhìn đồng hồ: "Thấy anh cũng chưa chọn được ngựa tốt, đã trễ thế này, không bằng trở về thôi?"
Người phía trước không trả lời, cô nghi ngờ ngẩng đầu, đã cảm thấy bị anh ôm lấy sau gáy cô, hôn lên miệng.
Mùi thuốc lá có chút nồng, nhưng còn có vị hoa quả rất nhẹ.
Cô nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đầu óc có chút rối loạn, cũng trống không, đến cuối cùng khi cổ tay để sau gáy buông lỏng thì mới thoáng như tỉnh mộng, nghiêng đầu tránh anh ra.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nửa ngày, cô lại nhịn cười không được: "Anh âm mưu có tổ chức trước à?" d∞đ∞l∞q∞đ Thế nhưng trước đó ăn kẹo cao su. . . . . . Hàn Ninh cũng cười: "Âm mưu rất lâu rồi, thích không?"
"Cái gì?" Mặt cô có chút nóng lên.
Có hỏi như vậy nữa sao? Hôn xong rồi còn điều tra tại hiện trường.
"Kẹo cao su." Hàn Ninh cố ý móc ra viên kẹo cao su. "Khi anh mua còn đặc biệt hỏi người bán hàng, có phải mọi cô gái đều thích vị việt quất hay không?"
Cô "à" một tiếng, nhíu lỗ mũi nói: "Cũng may, như nhau."
Tuy rằng mặt dày pha trò như vậy, nhưng mặt lại càng nóng hơn.
Buổi tối, trên đường trở về, hai người cũng có chút không biết nói gì, ở chung một chỗ hai tháng, thế nhưng bó tay bó chân giống như hai đứa trẻ ngây thơ vừa mới biết yêu. Khi đến cửa khách sạn thì bài hát đang phát đã đến một nửa, Hàn Ninh đánh tay lái, rốt cuộc lái đi ra ngoài: "Nghe xong bài hát này, anh lại đưa em trở về."
Cô "vâng" một tiếng, vì vậy hai người đi vòng quanh khách sạn một vòng.
Khi nhảy đến bài thứ ba, cô nhìn bên ngoài, đã quá muộn rồi, sáng mai còn phải đi họp nữa.
Nghĩ thật lâu, vẫn nghiêng đầu nói: "Khuya lắm rồi."
Từ góc độ này, gò má Hàn Ninh rất rõ nét. Cô nhớ tới ban đầu ở sân bay Song Lưu, anh ôm máy vi tính ngồi xuống ở trước mặt mình, khi đó hai người không quen biết nhau, cũng càng đi càng gần, mà từ nhỏ đã rất gần gũi Hứa Nam Chinh, lại mất liên lạc với mình. . . . . . Quan hệ giữa người và người, cuối cùng không thể nào dồn hết tâm trí được.
"Đang suy nghĩ gì?" Anh lái xe vào gara, tắt máy.
"Đang nghĩ đến một bạn tốt của em, vẫn thích thần tượng như bạn trai vậy, nhưng mà lúc thật sự gặp được, ở cùng một chỗ." Cô mặc áo khoác lên. "Trước kia đường tình cảm của cậu ấy không thuận lợi, em chỉ muốn chắc chắn, hoặc là nói, phải có một người đàn ông tốt cưới cậu ấy, mới công bằng. Thật không nghĩ đến, ông trời còn bao che khuyết điểm hơn cả em, cho cậu ấy những điều tốt nhất."
"Cô ấy tên gì?"
"Giai Hòa. Làm gì, anh còn muốn tám chuyện nữa à?"
"Tên bạn em, anh vẫn nhớ kỹ là tốt hơn." Anh kéo khóa áo lên giúp cô. "Tránh cho mỗi lần em đều phải nói ‘một bạn tốt của em’, phiền phức khi em nói, anh nghe thấy đầu óc cũng mơ hồ."
Cô "à" một tiếng, chợt trong lòng có chút mềm nhũn, như bị chạm đến cái gì đó.
Mình nhắc tới vô số lần, Hứa Nam Chinh cũng đã gặp Giai Hòa vô số lần, vẫn là ‘người bạn kia của em’, hoặc là ‘người bạn biên kịch của em’. . . . . . Bỗng nhiên Tiêu Dư phát hiện tối nay mình so sánh quá nhiều, đúng lúc nên kìm chế lại suy nghĩ lộn xộn lung tung trong đầu.
Cô kéo tay áo sơ mi từ trên khuỷu tay của anh xuống, đột nhiên phát hiện trên cánh tay anh trồi lên một khối tròn sưng đỏ, dùng ngón tay đụng vào một cái: "Đau không? Giống như nổi thứ gì đó?"
Hàn Ninh sờ một cái, không để ý lắm: "Không đau, có chút ngứa."
Cô cau mày: "Anh thật giống như có chuẩn bị tâm lý sẵn vậy? Có phải tối nay ăn cái gì bị dị ứng hay không?" Không đợi Hàn Ninh thừa nhận, cô chợt hiểu: "Anh dị ứng với hải sản? Vậy sao còn ăn hải sản với chúng em?"
Cô nhớ Tiểu Hàng cũng như vậy, thường ăn cái gì đó, trên người sẽ nổi mẩn đỏ như bệnh sởi vậy.
Hàn Ninh cài khuy áo lại: "Có lúc cũng được, mùa thu tương đối dễ bị dị ứng."
Anh che giấu, càng làm cho Tiêu Dư có chút tức giận.
Kết quả dĩ nhiên là trực tiếp đến tổng viện Giải Phóng Quân, lấy thuốc cho anh.
Khi Hàn Ninh lấy số thì đúng lúc gặp được một bác sĩ vừa kết thúc phẫu thuật, không ngờ thuốc mới mở ra, đã hơn nửa đêm Phó viện trưởng còn đến thăm bệnh nhân là anh. Người đàn ông trung niên áo mũ chỉnh tề kia, không ngừng cười nói chuyện với Hàn Ninh, khi thấy mẩn đỏ trên tay anh thì lập tức hiểu rõ, nói với Tiêu Dư vẫn luôn đứng bên cạnh: "Từ nhỏ Ninh Ninh đã dị ứng với hải sản, mùa thu phiền phức hơn một chút, say này người bạn gái như con cần phải chú ý hơn."
Vẻ mặt của Tiêu Dư rất sám hối, nói mấy câu khách khí, đợi đám người đó đi rồi mới khẽ liếc anh: "Đây chính là bạn ba anh mà lần trước anh đã nói khi đi theo em?"
Hàn Ninh lập tức đầu hàng: "Không cần giận chó đánh mèo đánh anh, ông ấy có phong cách nhà quan lớn, lại chủ nghĩa đại nam tử, nói chuyện vẫn như vậy. Ông ấy đến nhà anh, còn thường dạy mẹ anh đến "thở mạnh". . . . . . Chớ nói chi là em."
Cô lập tức cười: "Không so đo với anh, về nhà chứ?"
Nói xong, mới phát hiện ra mình nói cái gì, ánh mắt không tự chủ quay sang chỗ khác.
"Được, chúng ta về nhà." Hàn Ninh cười: "Rất nhiều chỗ anh không thể bôi thuốc được, trong nhà chỉ có một con chó, không ai giúp anh, không thể làm gì khác hơn là uất ức em giúp anh bôi thuốc rồi."
Cái này thật đúng là tự đào hố cho mình tiến vào.
Trong bệnh viện người đến người đi, tối nay đúng lúc hạ nhiệt độ, đều mặc không ít áo ấm, mặc mỏng như hai người bọn họ thật đúng là ít. Hàn Ninh chỉ mặc một cái áo sơ mi, muốn cởi cho cô cũng không cởi được, lặp lại dặn dò rất nhiều lần nói cô ở trong cửa lớn chờ, đừng đứng ở cửa gió thổi lạnh, mới đi lấy xe.
Cô nhìn xuyên qua thủy tinh, nhìn anh chạy bộ đi lái xe, khi đang có chút mất hồn thì có một bàn tay quơ quơ ở trước mắt cô: "Nhìn cái gì vậy?" Cô quay đầu lại: "Đại chủ nhiệm anh còn đang trực à?"
"Bệnh nhân quan trọng, không thể không đến phục vụ." Hứa Viễn Hàng đánh giá cô. "Đẹp mắt thì đẹp mắt, ngài không lạnh sao?"
"Lạnh chứ." Tiêu Dư liếc mắt: "Sao mà em biết được tối nay sẽ có gió lớn còn hạ nhiệt độ được?"
Hứa Viễn Hàng "à" một tiếng, do dự một chút, mới nói: "Người mới vừa nãy, là cùng đi khám bệnh với em?"
Cô "ừ" một tiếng.
"Không dễ dàng mà." Hứa Viễn Hàng buồn bã. "Có thể chờ em lâu như vậy. Trước kia em tới bệnh viện cũng tìm anh trước, hiện tại cũng không cần tìm anh nữa, xa rồi, haizz, quan hệ này đều càng chạy càng xa rồi."
Tiêu Dư bị anh ta nói có chút khổ sở, không nói tiếp.
Vừa đúng lúc Hàn Ninh lái xe tới đây, cô vội vã nói một câu gặp lại, chạy ra ngoài.
Lái vào gara khách sạn, cô tháo dây an toàn ra, nói em đi cầm ít thứ xuống ngay, lại bị Hàn Ninh kéo cổ tay: "Nói đùa với em thôi, không cần đi nhà anh, anh chỉ cần bôi một ít thuốc là được rồi."
Cô quay đầu lại nhìn anh: "Anh đừng suy nghĩ nhiều, em biết rõ nhà anh có nhiều phòng dành cho khách như thế, em thật sự chỉ đi bôi thuốc cho anh thôi."
Rốt cuộc Hàn Ninh cười bất đắc dĩ: "Thuốc này phải bôi ba ngày, chẳng lẽ em ở nhà anh cả ba ngày?"
"Ba ngày sao?" Cô cố ý dừng một chút, mới nói: "Vậy anh chờ em sẽ lâu hơn, em cũng cần phải kéo valy hành lý xuống."
Nói xong cũng không cho anh cơ hội phản bác, trực tiếp xuống xe.
Ai biết mới vừa đi vào thang máy, điện thoại di động đã vang lên.
Tên rất quen thuộc, cũng rất lâu rồi không hiện lên.
Cô cầm điện thoại di động im lặng một lúc lâu, mới nhận: "Sao vậy, gọi điện trễ như thế?"
"Tiểu Hàng nói với anh, em đi bệnh viện." Giọng nói của Hứa Nam Chinh rất thấp, bên cạnh còn có người thảo luận sôi nổi, cũng rất nhanh đều im lặng lại, giống như là đi ra khỏi phòng họp. "Sao vậy?"
Hỏi như vậy, giống như hai người ngay ngày hôm qua còn ăn cơm nói chuyện công việc.
Không hề có quan hệ, rồi lại quan hệ phức tạp.
Cửa thang máy mở ra hai bên, cô đi ra ngoài, người trực ban khách sạn gọi một tiếng Tiêu tiểu thư, cô gật đầu một cái, mới nói với di động: "Không có gì, là Hàn Ninh bị bệnh, em đi lấy ít thuốc với anh ấy."
Nói sự thật ra, mới phát hiện, thật ra thì không khó khăn như vậy.
Cục diện không công bằng như vậy, cô muốn làm một kết thúc. Giống như đã nói ở Paris, Hàn Ninh cái gì cũng tốt, tại sao sẽ phải uất ức như vậy, bị chính mình đóng băng ở trong thế giới hai người.
Đầu bên kia điện thoại im lặng thật lâu.
Cô cầm thẻ phòng, chà sát ba lượt, mới mở cửa ra.
"Em không có việc gì là tốt rồi." Hứa Nam Chinh nói: "Có rảnh rỗi tới nhà anh chơi với ông nội anh, hai năm qua cơ thể của ông không được, vẫn luôn nhắc tới em."
Cô không nói tiếp, mở cửa ra đi vào, đi vào mở tủ treo quần áo ra, nhìn chằm chằm ngăn tủ quần áo, nhưng không biết lấy từ chỗ nào trước.
"Nếu như em cảm thấy có anh ở đó sẽ không tiện, thì nói trước cho anh biết, anh sẽ tránh ra."
Cô "vâng" một tiếng.
Đối thoại quá lúng túng, cô chỉ có thể chủ động kết thúc: "Em còn có chuyện, cúp trước."
Nhà Hàn Ninh, coi như là lần thứ hai cô tới, lần trước ở phòng khách làm vỡ một cái ly, ở phòng sách làm chuyện sai lầm, hiện tại lúc đi vào, hai người cũng liếc nhau một cái, bỗng nhiên đều nở nụ cười.
"Không ngờ, còn có thể tới cửa chào hỏi một lần nữa." Cô hời hợt nói: "Quấy rầy rồi, trưởng phòng Hàn."
Anh đóng cửa lại, ôm lấy cô từ phía sau, cằm để ở trên vai cô: "Không khách khí, xin coi như nhà mình."
Cô xì mũi coi thường: "Nói rất hay nhỉ, tình thánh."
"Chỗ này chỉ có một cô gái đi vào." Hàn Ninh buông cô ra, lấy đôi dép bông vải mới toanh cho cô. "Tự mình tới cửa, vô lễ với anh, sau đó lại công khai không chịu trách nhiệm bỏ đi mất."
Cô cười cười.
Không biết vì sao, mặc dù luôn nói đùa, từ trên đường đến bây giờ chỉ cảm thấy tinh thần không tỉnh táo.
Cô bảo Hàn Ninh đi tắm, bản thân ở trong phòng khách, ghế sofa rất lớn, mềm mại làm cho người ta ngồi lên lập tức muốn ngủ. Lần trước tới cũng không lưu ý đến, nhà Hàn Ninh, trang hoàng đều không sắc xảo gì, mỗi chi tiết cũng thoải mái làm cho người ta muốn nghỉ ngơi.
"Em không tắm?" Anh đi ra, đổi áo sơ mi mới, còn có quần vải màu tro bình thường.
"Bôi thuốc cho anh xong rồi tắm." Cô ngượng ngùng nói, hai người đều ướt sũng, thật sự có chút mập mờ.
Hàn Ninh sáng tỏ cười một tiếng, ngồi xuống.
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô, cuối cùng cô kìm chế không được: "Anh phải mặc áo sơ mi để em bôi thuốc cho anh sao?"
Anh ngượng ngùng cười cười, bắt đầu mở nút áo, cô cầm ly thủy tinh lên, bình tĩnh uống nước.
Cho đến khi áo được cởi ra, cô mới nhìn thấy dị ứng nghiêm trọng đến mức nào, đỏ thành từng mảng.
Hàn Ninh đưa lưng về phía cô, vẫn không quên nói giỡn: "Thật là thất sách, rèn luyện dáng người tốt như vậy, thế nhưng để lần đầu tiên em nhìn thấy, lại nhìn thấy tình cảnh bi thảm thế này."
Cô bất đắc dĩ đáp một câu: "Thấy được, xác thực có cơ bụng, dáng người không tệ."
Cô dùng bông gòn thấm chút thuốc, bôi nước thuốc lên trên mẩn đỏ, càng thêm thê thảm. Lúc bắt đầu hai người còn mỗi người nói một câu, sau lại không biết tại sao, đều im lặng.
Cô rất kiên nhẫn bôi thuốc cho anh.
Hàn Ninh bỗng nhiên động đậy, cô sợ hết hồn, sau đó mới phát hiện anh cầm cái ly của mình, uống một miệng nước, uống xong thì để xuống cái ly, cũng không quay đầu lại nói một câu: "Ngủ, ngủ ngon."
Tay Tiêu Dư còn cầm bông băng, có chút buồn cười, trước khi anh đóng cửa bổ sung một câu: "Đây là thuốc nước, nhớ nằm sấp ngủ, nếu không tất cả đều bị lau sạch. . . . . ."
Tiêu Dư cũng đứng thẳng, không trả lời mà hỏi lại: "Có phải trong những lần yêu đương của anh, em là tâm không cam tình không nguyện nhất không?"
"Hả?" Hàn Ninh dịch tới gần một chút: "Lôi chuyện cũ ra?"
Cô gật đầu, cố ý không nói lời nào nữa.
"Dường như. . . . . ." Hàn Ninh nhận thua. "Anh đều quên rồi."
Cô cười cười, nhìn đồng hồ: "Thấy anh cũng chưa chọn được ngựa tốt, đã trễ thế này, không bằng trở về thôi?"
Người phía trước không trả lời, cô nghi ngờ ngẩng đầu, đã cảm thấy bị anh ôm lấy sau gáy cô, hôn lên miệng.
Mùi thuốc lá có chút nồng, nhưng còn có vị hoa quả rất nhẹ.
Cô nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đầu óc có chút rối loạn, cũng trống không, đến cuối cùng khi cổ tay để sau gáy buông lỏng thì mới thoáng như tỉnh mộng, nghiêng đầu tránh anh ra.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nửa ngày, cô lại nhịn cười không được: "Anh âm mưu có tổ chức trước à?" d∞đ∞l∞q∞đ Thế nhưng trước đó ăn kẹo cao su. . . . . . Hàn Ninh cũng cười: "Âm mưu rất lâu rồi, thích không?"
"Cái gì?" Mặt cô có chút nóng lên.
Có hỏi như vậy nữa sao? Hôn xong rồi còn điều tra tại hiện trường.
"Kẹo cao su." Hàn Ninh cố ý móc ra viên kẹo cao su. "Khi anh mua còn đặc biệt hỏi người bán hàng, có phải mọi cô gái đều thích vị việt quất hay không?"
Cô "à" một tiếng, nhíu lỗ mũi nói: "Cũng may, như nhau."
Tuy rằng mặt dày pha trò như vậy, nhưng mặt lại càng nóng hơn.
Buổi tối, trên đường trở về, hai người cũng có chút không biết nói gì, ở chung một chỗ hai tháng, thế nhưng bó tay bó chân giống như hai đứa trẻ ngây thơ vừa mới biết yêu. Khi đến cửa khách sạn thì bài hát đang phát đã đến một nửa, Hàn Ninh đánh tay lái, rốt cuộc lái đi ra ngoài: "Nghe xong bài hát này, anh lại đưa em trở về."
Cô "vâng" một tiếng, vì vậy hai người đi vòng quanh khách sạn một vòng.
Khi nhảy đến bài thứ ba, cô nhìn bên ngoài, đã quá muộn rồi, sáng mai còn phải đi họp nữa.
Nghĩ thật lâu, vẫn nghiêng đầu nói: "Khuya lắm rồi."
Từ góc độ này, gò má Hàn Ninh rất rõ nét. Cô nhớ tới ban đầu ở sân bay Song Lưu, anh ôm máy vi tính ngồi xuống ở trước mặt mình, khi đó hai người không quen biết nhau, cũng càng đi càng gần, mà từ nhỏ đã rất gần gũi Hứa Nam Chinh, lại mất liên lạc với mình. . . . . . Quan hệ giữa người và người, cuối cùng không thể nào dồn hết tâm trí được.
"Đang suy nghĩ gì?" Anh lái xe vào gara, tắt máy.
"Đang nghĩ đến một bạn tốt của em, vẫn thích thần tượng như bạn trai vậy, nhưng mà lúc thật sự gặp được, ở cùng một chỗ." Cô mặc áo khoác lên. "Trước kia đường tình cảm của cậu ấy không thuận lợi, em chỉ muốn chắc chắn, hoặc là nói, phải có một người đàn ông tốt cưới cậu ấy, mới công bằng. Thật không nghĩ đến, ông trời còn bao che khuyết điểm hơn cả em, cho cậu ấy những điều tốt nhất."
"Cô ấy tên gì?"
"Giai Hòa. Làm gì, anh còn muốn tám chuyện nữa à?"
"Tên bạn em, anh vẫn nhớ kỹ là tốt hơn." Anh kéo khóa áo lên giúp cô. "Tránh cho mỗi lần em đều phải nói ‘một bạn tốt của em’, phiền phức khi em nói, anh nghe thấy đầu óc cũng mơ hồ."
Cô "à" một tiếng, chợt trong lòng có chút mềm nhũn, như bị chạm đến cái gì đó.
Mình nhắc tới vô số lần, Hứa Nam Chinh cũng đã gặp Giai Hòa vô số lần, vẫn là ‘người bạn kia của em’, hoặc là ‘người bạn biên kịch của em’. . . . . . Bỗng nhiên Tiêu Dư phát hiện tối nay mình so sánh quá nhiều, đúng lúc nên kìm chế lại suy nghĩ lộn xộn lung tung trong đầu.
Cô kéo tay áo sơ mi từ trên khuỷu tay của anh xuống, đột nhiên phát hiện trên cánh tay anh trồi lên một khối tròn sưng đỏ, dùng ngón tay đụng vào một cái: "Đau không? Giống như nổi thứ gì đó?"
Hàn Ninh sờ một cái, không để ý lắm: "Không đau, có chút ngứa."
Cô cau mày: "Anh thật giống như có chuẩn bị tâm lý sẵn vậy? Có phải tối nay ăn cái gì bị dị ứng hay không?" Không đợi Hàn Ninh thừa nhận, cô chợt hiểu: "Anh dị ứng với hải sản? Vậy sao còn ăn hải sản với chúng em?"
Cô nhớ Tiểu Hàng cũng như vậy, thường ăn cái gì đó, trên người sẽ nổi mẩn đỏ như bệnh sởi vậy.
Hàn Ninh cài khuy áo lại: "Có lúc cũng được, mùa thu tương đối dễ bị dị ứng."
Anh che giấu, càng làm cho Tiêu Dư có chút tức giận.
Kết quả dĩ nhiên là trực tiếp đến tổng viện Giải Phóng Quân, lấy thuốc cho anh.
Khi Hàn Ninh lấy số thì đúng lúc gặp được một bác sĩ vừa kết thúc phẫu thuật, không ngờ thuốc mới mở ra, đã hơn nửa đêm Phó viện trưởng còn đến thăm bệnh nhân là anh. Người đàn ông trung niên áo mũ chỉnh tề kia, không ngừng cười nói chuyện với Hàn Ninh, khi thấy mẩn đỏ trên tay anh thì lập tức hiểu rõ, nói với Tiêu Dư vẫn luôn đứng bên cạnh: "Từ nhỏ Ninh Ninh đã dị ứng với hải sản, mùa thu phiền phức hơn một chút, say này người bạn gái như con cần phải chú ý hơn."
Vẻ mặt của Tiêu Dư rất sám hối, nói mấy câu khách khí, đợi đám người đó đi rồi mới khẽ liếc anh: "Đây chính là bạn ba anh mà lần trước anh đã nói khi đi theo em?"
Hàn Ninh lập tức đầu hàng: "Không cần giận chó đánh mèo đánh anh, ông ấy có phong cách nhà quan lớn, lại chủ nghĩa đại nam tử, nói chuyện vẫn như vậy. Ông ấy đến nhà anh, còn thường dạy mẹ anh đến "thở mạnh". . . . . . Chớ nói chi là em."
Cô lập tức cười: "Không so đo với anh, về nhà chứ?"
Nói xong, mới phát hiện ra mình nói cái gì, ánh mắt không tự chủ quay sang chỗ khác.
"Được, chúng ta về nhà." Hàn Ninh cười: "Rất nhiều chỗ anh không thể bôi thuốc được, trong nhà chỉ có một con chó, không ai giúp anh, không thể làm gì khác hơn là uất ức em giúp anh bôi thuốc rồi."
Cái này thật đúng là tự đào hố cho mình tiến vào.
Trong bệnh viện người đến người đi, tối nay đúng lúc hạ nhiệt độ, đều mặc không ít áo ấm, mặc mỏng như hai người bọn họ thật đúng là ít. Hàn Ninh chỉ mặc một cái áo sơ mi, muốn cởi cho cô cũng không cởi được, lặp lại dặn dò rất nhiều lần nói cô ở trong cửa lớn chờ, đừng đứng ở cửa gió thổi lạnh, mới đi lấy xe.
Cô nhìn xuyên qua thủy tinh, nhìn anh chạy bộ đi lái xe, khi đang có chút mất hồn thì có một bàn tay quơ quơ ở trước mắt cô: "Nhìn cái gì vậy?" Cô quay đầu lại: "Đại chủ nhiệm anh còn đang trực à?"
"Bệnh nhân quan trọng, không thể không đến phục vụ." Hứa Viễn Hàng đánh giá cô. "Đẹp mắt thì đẹp mắt, ngài không lạnh sao?"
"Lạnh chứ." Tiêu Dư liếc mắt: "Sao mà em biết được tối nay sẽ có gió lớn còn hạ nhiệt độ được?"
Hứa Viễn Hàng "à" một tiếng, do dự một chút, mới nói: "Người mới vừa nãy, là cùng đi khám bệnh với em?"
Cô "ừ" một tiếng.
"Không dễ dàng mà." Hứa Viễn Hàng buồn bã. "Có thể chờ em lâu như vậy. Trước kia em tới bệnh viện cũng tìm anh trước, hiện tại cũng không cần tìm anh nữa, xa rồi, haizz, quan hệ này đều càng chạy càng xa rồi."
Tiêu Dư bị anh ta nói có chút khổ sở, không nói tiếp.
Vừa đúng lúc Hàn Ninh lái xe tới đây, cô vội vã nói một câu gặp lại, chạy ra ngoài.
Lái vào gara khách sạn, cô tháo dây an toàn ra, nói em đi cầm ít thứ xuống ngay, lại bị Hàn Ninh kéo cổ tay: "Nói đùa với em thôi, không cần đi nhà anh, anh chỉ cần bôi một ít thuốc là được rồi."
Cô quay đầu lại nhìn anh: "Anh đừng suy nghĩ nhiều, em biết rõ nhà anh có nhiều phòng dành cho khách như thế, em thật sự chỉ đi bôi thuốc cho anh thôi."
Rốt cuộc Hàn Ninh cười bất đắc dĩ: "Thuốc này phải bôi ba ngày, chẳng lẽ em ở nhà anh cả ba ngày?"
"Ba ngày sao?" Cô cố ý dừng một chút, mới nói: "Vậy anh chờ em sẽ lâu hơn, em cũng cần phải kéo valy hành lý xuống."
Nói xong cũng không cho anh cơ hội phản bác, trực tiếp xuống xe.
Ai biết mới vừa đi vào thang máy, điện thoại di động đã vang lên.
Tên rất quen thuộc, cũng rất lâu rồi không hiện lên.
Cô cầm điện thoại di động im lặng một lúc lâu, mới nhận: "Sao vậy, gọi điện trễ như thế?"
"Tiểu Hàng nói với anh, em đi bệnh viện." Giọng nói của Hứa Nam Chinh rất thấp, bên cạnh còn có người thảo luận sôi nổi, cũng rất nhanh đều im lặng lại, giống như là đi ra khỏi phòng họp. "Sao vậy?"
Hỏi như vậy, giống như hai người ngay ngày hôm qua còn ăn cơm nói chuyện công việc.
Không hề có quan hệ, rồi lại quan hệ phức tạp.
Cửa thang máy mở ra hai bên, cô đi ra ngoài, người trực ban khách sạn gọi một tiếng Tiêu tiểu thư, cô gật đầu một cái, mới nói với di động: "Không có gì, là Hàn Ninh bị bệnh, em đi lấy ít thuốc với anh ấy."
Nói sự thật ra, mới phát hiện, thật ra thì không khó khăn như vậy.
Cục diện không công bằng như vậy, cô muốn làm một kết thúc. Giống như đã nói ở Paris, Hàn Ninh cái gì cũng tốt, tại sao sẽ phải uất ức như vậy, bị chính mình đóng băng ở trong thế giới hai người.
Đầu bên kia điện thoại im lặng thật lâu.
Cô cầm thẻ phòng, chà sát ba lượt, mới mở cửa ra.
"Em không có việc gì là tốt rồi." Hứa Nam Chinh nói: "Có rảnh rỗi tới nhà anh chơi với ông nội anh, hai năm qua cơ thể của ông không được, vẫn luôn nhắc tới em."
Cô không nói tiếp, mở cửa ra đi vào, đi vào mở tủ treo quần áo ra, nhìn chằm chằm ngăn tủ quần áo, nhưng không biết lấy từ chỗ nào trước.
"Nếu như em cảm thấy có anh ở đó sẽ không tiện, thì nói trước cho anh biết, anh sẽ tránh ra."
Cô "vâng" một tiếng.
Đối thoại quá lúng túng, cô chỉ có thể chủ động kết thúc: "Em còn có chuyện, cúp trước."
Nhà Hàn Ninh, coi như là lần thứ hai cô tới, lần trước ở phòng khách làm vỡ một cái ly, ở phòng sách làm chuyện sai lầm, hiện tại lúc đi vào, hai người cũng liếc nhau một cái, bỗng nhiên đều nở nụ cười.
"Không ngờ, còn có thể tới cửa chào hỏi một lần nữa." Cô hời hợt nói: "Quấy rầy rồi, trưởng phòng Hàn."
Anh đóng cửa lại, ôm lấy cô từ phía sau, cằm để ở trên vai cô: "Không khách khí, xin coi như nhà mình."
Cô xì mũi coi thường: "Nói rất hay nhỉ, tình thánh."
"Chỗ này chỉ có một cô gái đi vào." Hàn Ninh buông cô ra, lấy đôi dép bông vải mới toanh cho cô. "Tự mình tới cửa, vô lễ với anh, sau đó lại công khai không chịu trách nhiệm bỏ đi mất."
Cô cười cười.
Không biết vì sao, mặc dù luôn nói đùa, từ trên đường đến bây giờ chỉ cảm thấy tinh thần không tỉnh táo.
Cô bảo Hàn Ninh đi tắm, bản thân ở trong phòng khách, ghế sofa rất lớn, mềm mại làm cho người ta ngồi lên lập tức muốn ngủ. Lần trước tới cũng không lưu ý đến, nhà Hàn Ninh, trang hoàng đều không sắc xảo gì, mỗi chi tiết cũng thoải mái làm cho người ta muốn nghỉ ngơi.
"Em không tắm?" Anh đi ra, đổi áo sơ mi mới, còn có quần vải màu tro bình thường.
"Bôi thuốc cho anh xong rồi tắm." Cô ngượng ngùng nói, hai người đều ướt sũng, thật sự có chút mập mờ.
Hàn Ninh sáng tỏ cười một tiếng, ngồi xuống.
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô, cuối cùng cô kìm chế không được: "Anh phải mặc áo sơ mi để em bôi thuốc cho anh sao?"
Anh ngượng ngùng cười cười, bắt đầu mở nút áo, cô cầm ly thủy tinh lên, bình tĩnh uống nước.
Cho đến khi áo được cởi ra, cô mới nhìn thấy dị ứng nghiêm trọng đến mức nào, đỏ thành từng mảng.
Hàn Ninh đưa lưng về phía cô, vẫn không quên nói giỡn: "Thật là thất sách, rèn luyện dáng người tốt như vậy, thế nhưng để lần đầu tiên em nhìn thấy, lại nhìn thấy tình cảnh bi thảm thế này."
Cô bất đắc dĩ đáp một câu: "Thấy được, xác thực có cơ bụng, dáng người không tệ."
Cô dùng bông gòn thấm chút thuốc, bôi nước thuốc lên trên mẩn đỏ, càng thêm thê thảm. Lúc bắt đầu hai người còn mỗi người nói một câu, sau lại không biết tại sao, đều im lặng.
Cô rất kiên nhẫn bôi thuốc cho anh.
Hàn Ninh bỗng nhiên động đậy, cô sợ hết hồn, sau đó mới phát hiện anh cầm cái ly của mình, uống một miệng nước, uống xong thì để xuống cái ly, cũng không quay đầu lại nói một câu: "Ngủ, ngủ ngon."
Tay Tiêu Dư còn cầm bông băng, có chút buồn cười, trước khi anh đóng cửa bổ sung một câu: "Đây là thuốc nước, nhớ nằm sấp ngủ, nếu không tất cả đều bị lau sạch. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.