Chương 23
Phôi Phi Vãn Vãn
18/02/2014
Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống bức màn mạ
vàng có thêu nhưng hoa văn hình rồng, trong không khí vương vất mùi long diên
hương xen lẫn chút hương khinh la thoang thoảng. Người trên giường đã ngủ say,
khuôn mặt tuấn tú vẫn vô cùng nhợt nhạt, duy có nụ cười bên khóe miệng là khiến
Lệnh Viên cảm thấy yên tâm phần nào.
Quay người bước ra khỏi phòng, Trung thường
thị, thái y cùng một đám cung nữ, thái giám đang lặng lẽ hầu ở bên ngoài. Nhìn
thấy Lệnh Viên đi ra, Vương Đức Hỷ mới bước lên phía trước, thấp giọng hỏi:
“Công chúa, Hoàng thượng ngủ rồi sao?”
Thấy Lệnh Viên khẽ gật đầu, hắn mới nói
tiếp: “Vậy bây giờ, nô tài sẽ cho người đưa Công chúa rời cung.”
Vương Đức Hỷ vừa mới quay người, đã nghe
Đại trưởng công chúa khẽ nói: “Khoan đã.”
Tất cả đều lui ra hết, chỉ còn thái y lệnh
và Trung thường thị.
Dưới ánh đèn lưu ly nhẹ nhàng nhảy múa,
khuôn mặt Lệnh Viên đầy vẻ mệt mỏi, nhưng đôi mắt nàng lại toát ra nét sắc bén
lạ thường. Thoáng liếc Trần Miêu, nàng hờ hững hỏi: “Bệnh của Hoàng thượng
thường xuyên tái phát sao?”
Sức khỏe của Thế Huyền xưa nay luôn được
giao cho thái y lệnh chăm sóc, bao nhiêu năm nay chưa từng xảy ra chuyện gì
lớn, nàng rất ít khi tới điện Tuyên Thất, cũng chưa từng hỏi han quá nhiều, mỗi
lần tin tức được đưa tới cho nàng đều là Hoàng thượng long thể an khang. Khi
nàng gặp Thế Huyền, ngoài chút nhợt nhạt, yếu ớt thì những mặt khác cũng có thể
coi là tạm ổn, nàng còn có thể nhìn thấy nụ cười hờ hững của y, nghe y nói
những câu đầy ẩn ý… Nhưng hôm nay, Lệnh Viên lại cảm thấy sự việc hoàn toàn
không thuận lợi như trong suy nghĩ nàng.
Vương Đức Hỷ nhất thời cứng họng.
Trần Miêu cúi đầu khẽ đáp: “Công chúa cả
nghĩ rồi, bệnh của Hoàng thượng chưa từng như vậy. Quãng thời gian trước, Hoàng
thượng quá bận rộn chính sự, lại không uống thuốc đúng giờ nên thỉnh thoảng mới
cảm thấy không thoải mái…”
“Trần đại nhân, bản cung không muốn nghe
những điều này!” Đôi hàng lông mày của Lệnh Viên hơi cau lại, dứt khoát ngắt
lời lão. “Bản cung chỉ muốn nghe một câu thôi, bệnh của Hoàng thượng, rốt cuộc
ngươi có thể chữa khỏi không?”
Ống tay áo rộng màu xanh hơi run rẩy, trán
lấm tấm mồ hôi, tim đập thình thịch, cổ họng Trần Miêu như nghẹn lại. Trước mặt
lão, đôi giày gấm hơi chuyển động, Đại trưởng công chúa lạnh lùng cất tiếng:
“Vậy xin phiền Trung thường thị đại nhân thay bản cung truyền cáo thị, bản cung
muốn tìm danh y chữa bệnh cho Hoàng thượng.” Thái hoàng thái hậu tin Trần Miêu,
Lệnh Viên cũng tin lão, nhưng bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ nàng vẫn tin vào một
kẻ vô dụng ư?
Nàng vừa dứt lời, Trần Miêu đã quỳ phịch
xuống, phủ phục người, trong giọng nói mang theo vẻ hoang mang tột độ: “Công
chúa thứ tội! Thần bất tài, không thể phân ưu cho Hoàng thượng. Thần cả gan xin
Công chúa cho thần thêm một cơ hội nữa, một ngày, thần chỉ xin thời hạn một
ngày, thần nhất định sẽ giúp Hoàng thượng long thể an khang!”
Một ngày, nàng cho lão thêm một ngày.
Đêm đã về khuya, tiếng mưa rơi xen lẫn
tiếng chiếc đồng hồ nước ở đằng xa, tí tách, tí tách.
Dưới dãy hành lang, chiếc ô làm bằng giấy
dầu che trên đỉnh đầu, phía sau lưng bỗng vang đến giọng nói của Vương Đức Hỷ:
“Trận mưa này e là không thể tạnh ngay, hay là Công chúa hãy nghỉ tạm ở cung
Thịnh Diên đêm nay?”
“Không cần.” Nàng hờ hững từ chối, lại
ngoảnh đầu nhìn về phía thái y lệnh: “Ngày mai bản cung lại tới.”
Ánh mắt lạnh lùng ấy khiến Trần Miêu kinh
hãi, thầm run sợ, chỉ biết gật đầu vâng dạ.
Trương Thạch đứng dưới hai chiếc đèn lồng
ngoài cổng, từ xa hắn đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến lại gần, bèn
mở ô ra đi tới nghênh đón. Lúc này, Lệnh Viên một lòng một dạ nghĩ đến chuyện
của Thế Huyền, quên hẳn việc Khánh Vương đã đợi nàng suốt một ngày trời. Trương
Thạch đi bên cạnh, kể lại cho nàng mấy việc như Khánh Vương đã đợi nàng thế
nào, khi đi sắc mặt y khó coi ra sao…
Đang đi, bóng dáng xinh đẹp của nữ tử chợt
dừng lại, nàng suy nghĩ một chút rồi cất tiếng: “Ngày mai, ngươi hãy phái người
tới Dương phủ chuyển lời tới Dương đại nhân, bảo y sau khi tan triều hãy chờ ở
phủ, bản cung muốn gặp y.”
Mưa suốt đêm vẫn không tạnh. Ngoài cửa sổ,
mưa rơi tí tách mãi không ngừng. Cánh cửa cung điện nặng nề làm bằng gỗ đàn
hương tựa như ngăn cách hai thế giới, bức rèm châu khẽ phát tiếng “ting tang”,
hai cung nữ bưng chén thuốc lùi nhanh ra ngoài, từ trong phòng liên tục vọng ra
những tiếng ho khe khẽ của một nam tử.
Thế Huyền lấy khăn gấm lau vệt thuốc bên
khóe miệng, rồi tiện tay vứt cho người hầu bên cạnh. Trung thường thị vội vàng
giũ áo choàng khoác lên Thế Huyền, bây giờ Thế Huyền đang mang bệnh, cơ thể yếu
ớt, đám người hầu sợ y không chịu nổi thời tiết lạnh khi trời mưa. Hai má Thế
Huyền tuy vẫn nhợt nhạt nhưng tinh thần dường như đã tốt hơn nhiều, nhìn mặt
mày Vương Đức Hỷ có vẻ nghiêm trọng, y bèn cất tiếng nói đùa với lão: “Mặt mày
căng thẳng như vậy làm gì, trẫm họa hoằn lắm mới cảm thấy vui vẻ, thực không
muốn nhìn thấy cái bản mặt này của ngươi.”
Vương Đức Hỷ cả kinh, vội cúi đầu, nói: “Nô
tài đáng chết!”
Y khẽ cười nhạt, quay người đi ra ngoài.
Vương Đức Hỷ ngước mắt nhìn, sau đó vội
vàng đi theo. Hoàng thượng nói là đang vui, lão không biết ngài vui vì cái gì,
vui vì những lời Đại trưởng công chúa đã nói hôm qua sao?
Những giọt nước long lanh chảy xuống từ
trên chiếc lá xanh biếc, màn mưa phùn đã trùm lên khu vườn một mảng mông lung.
Trong bầu không khí trong lành ấy, mọi thứ vẩn đục đều đã bị xua tan.
Một chiếc bóng màu đen vội vã đi qua sân,
từ xa đã nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của người con gái.
Một giọt nước từ mái hiên nhỏ xuống, cảm
giác lạnh buốt từ lòng bàn tay lan tỏa tới tận trái tim.
“Thần tham kiến Công chúa!”
Chiếc ô làm bằng giấy dầu được thu lại và
đặt sang một bên, đôi giày vẫn còn hơi ướt, để lại trên mặt đất những dấu chân
rõ ràng. Dương Ngự thừa bước tới, hành lễ với Lệnh Viên, ánh mắt bình tĩnh dừng
lại trên đôi giày thoáng ẩn thoáng hiện dưới chiếc váy dài. Y vừa vào cửa đã
nghe người dưới nói Đại trưởng công chúa vừa tới đây, còn sợ mình nghe nhầm. Từ
sau lần cầu thân hôm đó, y chưa từng đi gặp nàng, nàng cũng chưa từng tới tìm
y. Không ngờ hôm nay nàng lại đột nhiên tới nơi này.
“Công chúa, ngoài này hơi lạnh, chi bằng
Công chúa hãy vào trong ngồi chơi một lát.” Y vội vàng nói thêm.
Y vẫn đang cung kính cúi đầu, Lệnh Viên thu
bàn tay trắng nõn lại, dùng khăn tay lau khô những ngón tay, mỉm cưới, nói:
“Tòa phủ đệ của Dương đại nhân trồng toàn trúc trong vườn, phong cảnh thực rất
độc đáo.” Giờ đang là thời điểm trăm hoa đua nở, nhưng khu vườn này lại chìm
trong một mảng xanh biếc miên man.
Màu xanh của lá trúc, của thân trúc, còn
xen lẫn hương trúc thoang thoảng.
Dương Ngự thừa hơi kinh ngạc. Khi xưa, phụ
thân y là một người yêu hoa, thường sai người trồng đủ các loại hoa lạ trong
phủ. Về sau, phụ thân qua đời, cũng trong năm đó, Thái hoàng thái hậu tạ thế,
Phò mã ốm chết, Đại trưởng công chúa từ Hàm Lăng quay về, y và Dương phi mỗi
người theo một chủ, chia tách đôi đường… Trong cơn giận dữ, y đã sai người nhổ
hết hoa trong phủ, trồng trúc xanh khắp vườn.
Trước sân, sau nhà, ngoài cửa sổ, nơi nơi
đều ngợp màu trúc xanh, thực sự là rất mát mẻ. Cuộc đời này, y chỉ sống vì nữ
tử đó, không dính đến chút bụi bặm, phồn hoa.
Chỉ mong nàng… được bình yên.
“Chẳng qua vì thần lười chăm sóc vườn hoa
mà thôi.”
Lời của y rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến
Lệnh Viên nở một nụ cười thư thái. Không thấy y nói buổi thiết triều hôm nay có
gì khác lạ, xem ra Thế Huyền thực sự khỏe hơn rồi. Tà váy dài khẽ lay động,
nàng đưa tay bám lấy cây cột rồi ngồi xuống bên cạnh hàng lan can, ngước lên,
nói: “Dương đại nhân cũng ngồi đi!”
“Thần không dám!” Y cúi đầu làm lễ.
Nàng bật cười, cất tiếng: “Đây là phủ của
ngài, ngài là chủ, ta là khách, có gì mà dám hay không dám?”
Xung quanh không có người, bốn phía ngoài
tiếng mưa rơi thì chỉ còn tiếng nói chuyện thỉnh thoảng vang lên của hai người
mà thôi. Dương Ngự thừa hơi do dự, cuối cùng cũng bước tới rồi ngồi xuống. Lệnh
Viên chậm rãi nói: “Bản cung muốn gặp Thế tử của Ký An Vương gia ở phủ của
Dương đại nhân một lần.” Nàng thân là Đại trưởng công chúa, hẹn Thế tử ở Mặc
Lan biệt viện thực sự là không thích hợp, trực tiếp tới hành cung cũng không
hay, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đành nhờ Dương Ngự thừa giúp đỡ.
Tất nhiên Dương Ngự thừa cảm thấy rất kinh
ngạc, vội vã hỏi: “Chuyện này… Hoàng thượng có biết không?”
Nói cho cùng thì người mà Hoàng đế Nam Việt
phái tới đón Khang Thái phi là Khánh Vương, Thế tử chỉ là người đi theo, thực
chẳng rõ Công chúa muốn gặp y để làm gì?
Những lời này hoàn toàn nằm trong dự liệu,
Lệnh Viên thu lại nét cười, giọng nói cũng trầm hẳn xuống: “Bản cung làm việc,
từ khi nào lại cần phải hỏi Hoàng thượng? Chẳng lẽ Dương đại nhân một lòng
trung thành với Hoàng thượng, đến lời của bản cung cũng không nghe hay sao?”
Bầu không khí nhẹ nhàng bị xua tan sau nháy
mắt, Dương Ngự thừa bất chấp lễ nghi, hơi ngước lên, nơi đáy mắt nàng không còn
vẻ bình tĩnh như trước nữa, bên trong có những tia sáng lạnh lẽo. Y không nhớ
rõ đã bao lâu rồi chưa thấy Đại trưởng công chúa thế này, nơi đáy lòng bỗng
giật thót, vội nói: “Thần không dám” rồi định đứng dậy, quỳ xuống.
Đôi cánh tay thon nhẹ nhàng giữ lấy bờ vai
y, ngăn không cho y đứng dậy. Mặc bộ triều phục màu xanh đen nhưng trên đôi
vai, nơi bị nàng ấn xuống vẫn truyền đi cảm giác giá lạnh. Dương Ngự thừa thực
khó phân biệt đây rốt cuộc vì thời tiết lạnh hay vì những ngón tay nàng lạnh.
Muôn vàn lời nói, khi ra đến đầu môi lại chỉ còn một câu ngắn ngủi: “Thần muốn
hỏi vì sao?”
Lệnh Viên nhẹ nhàng buông tay ra, khóe
miệng lại xuất hiện một nụ cười điềm đạm, giọng nói cũng trở nên hiền hòa:
“Trước giờ đại nhân chưa từng hỏi quyết định của bản cung, lần này cũng không
cần hỏi.” Cầm chiếc khăn lụa trong tay, ánh mắt nàng liếc nhìn khung cảnh xanh
biếc trong vườn, lại nói: “Tìm một lý do mời Thế tử tới đây, đối với Dương đại
nhân không phải chuyện gì khó khăn. Ngài đi đi, bản cung sẽ chờ ở đây.”
Bóng dáng nơi hàng lan can đã biến mất,
chiếc ô đặt bên cạnh cung không thấy nữa, còn mưa vẫn cứ rơi.
Những chiếc móng tay từ từ cắm sâu vào da
thịt, trên khuôn mặt mỹ lệ như bị phủ lên một tầng hơi nước mong manh. Trong
một thoáng ngẩn ngơ, dường như Lệnh Viên lại nhìn thấy khuôn mặt cùng ánh mắt
đầy giận dữ của Thế Huyền.
Chiếc lọng vàng che bên trên không ngăn
được những hạt mưa tà tà bay tới.
Thế Huyền bước xuống từ xa giá, vừa ngước
lên đã thấy trước điện Tuyên Thất có bóng dáng yếu ớt của một nữ tử đang đứng
một mình cô độc trong làn gió.
Ngọc Trí thấy ngự giá đi tới, bèn đón lấy
chiếc ô từ trong tay thị nữ rồi bước xuống thềm, che mưa cho Thế Huyền. Nàng ta
khẽ nói: “Bệnh tình của Hoàng thượng đã đỡ hơn chưa? Hôm qua thần thiếp tới,
nghe nói Công chúa cũng ở đó.” Ánh mắt Ngọc Trí lặng lẽ dừng lại trên khuôn mặt
gầy guộc của Thế Huyền, trong cặp mắt đen láy là vẻ bình tĩnh, không thể nhìn
ra bất cứ điều gì khác.
Thế Huyền khẽ ho một hồi, rồi chỉ “ồ” một
tiếng mà không nói gì.
Trong điện lập tức có cung nữ bước đến dâng
trà, y đón lấy, khẽ nhấp mấy ngụm rồi quay sang thấy Ngọc Trí đang đứng một
bên, thần sắc có chút không tự nhiên. Y biết đây là vì chuyện Đại trưởng công
chúa, thực ra, đối với cái chết của Phò mã năm xưa, y cũng không biết rõ, có
điều, nếu nói Phò mã chết một cách oan uổng, tất nhiên y sẽ tin, vì vậy, đối
với việc trước mặt mình, Ngọc Trí không giấu giếm sự oán hận với Đại trưởng
công chúa, y cũng đã quen rồi. Có thái giám bước vào bẩm báo, Khánh Vương đang
ở ngự thư phòng đợi Hoàng thượng, Ngọc Trí lại ngẩn ngơ đứng đó thêm một lát,
cuối cùng đành cáo lui.
Trung thường thị sai người đi vào hầu Hoàng
thượng thay áo.
“Nếu Hoàng thượng cảm thấy không thoải mái,
nô tài sẽ đi nói với Khánh Vương gia, bảo y khi khác hãy tới.”
Thế Huyền khẽ lắc đầu. Tuy y từ chối lời
cầu thân của Khánh Vương với Đại trưởng công chúa, nhưng sẽ không từ chối cho
hắn vào cung. Y không muốn cho Khang Thái phi tới Nam Việt vì muốn tranh thủ
thêm chút thời gian để suy nghĩ biện pháp, còn Khánh Vương cũng không muốn đón
Khang Thái phi nhanh như vậy, giúp mẹ con Công chúa Hân Huy được đoàn tụ không
phải mục đích của hắn trong chuyến đi này. Chính vì thế, Thế Huyền tạm thời có
thể yên tâm, có điều, dù đi hay không, tối đa cũng chỉ trong mấy ngày này.
Nhân lúc rảnh rỗi, Anh Tịch tới Bùi phủ trả
tiền, còn phải đi dưới trời mưa, nhưng khi tới nơi, trong phủ lại chẳng có lấy
một bóng người. Thị đứng bên ngoài gõ cửa một hồi lâu, gõ đến đau tay vẫn không
thấy Bùi Nghị ra mở cửa, cuối cùng đành quay lại Dương phủ tìm Công chúa. Giũ
hết những hạt mưa trên vai áo, khi quay người lại, thì bỗng thấy đằng xa có một
chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi tới.
Chiếc rèm trên xe bay lất phất dưới trời
mưa, từng làn gió lạnh thổi vào, mơn trớn trên khuôn mặt, mang đến cảm giác
lạnh giá.
Xe ngựa dừng lại bên ngoài Dương phủ, Dương
Ngự thừa bước xuống xe trước rồi mời Doãn Duật xuống xe, sau đó còn khẽ cười,
nói: “Mời Thế tử, Công chúa đã chờ sẵn trong đó rồi.” Y thi lễ xong lại không
đi về phía trước, mà đứng một bên.
Doãn Duật hơi ngẩn người, y không quen vị
Dương Ngự thừa này lắm, nhưng cũng biết đối phương là vị đại quan trẻ tuổi nhất
trong kinh thành kể từ khi Thiếu đế Bắc Hán đăng cơ. Hơn nữa, muội muội của
Dương Ngự thừa còn được sủng ái nhất lục cung… Hai người xưa nay chưa từng qua
lại, vậy mà hôm nay, Dương Ngự thừa lại đích thân tới hành cung, nói với y
rằng, đã tìm được người y muốn tìm, lúc này đang đợi ở Dương phủ.
Doãn Duật chỉ khẽ mỉm cười, làm bộ vừa ngạc
nhiên vừa hưng phấn. Trong lòng y hiểu rõ, những lời này của Dương Ngự thừa
chẳng qua chỉ là cái cớ, chẳng lẽ Thiếu đế muốn gặp y sao? Vội vàng như vậy…
chẳng lẽ là vì chuyện y thay Dận Vương cầu thân Đại trưởng công chúa?
Tất nhiên người trong Dương phủ đã được dặn
dò từ trước, lúc này chỉ có một mình Doãn Duật cầm ô đi vào, tiếng những hạt
mưa rơi xuống chiếc ô trong trẻo như tiếng nhạc, ngoài ra chỉ còn tiếng bước chân
khe khẽ của y. Nơi đây, khắp vườn trồng toàn trúc, giữa cơn mưa, trong bầu
không khí lạnh giá, xung quanh đã có thêm đôi nét sắc xuân, nhưng mảng màu xanh
biếc miên man ấy cũng khiến người ta ngẩn ngơ, khó phân biệt được hai mùa thu,
đông.
Nếu là giữa mùa đông, những bông tuyết
trắng xóa đã đè cong đôi ba cành trúc, lá trúc xanh biếc bồng bềnh tuyết đọng,
trong mênh mang sắc trắng lác đác màu xanh, cảnh đẹp như thế mới gọi là cực
tận.
Doãn Duật không kìm được dừng chân ngắm
nhìn.
Phía đằng xa, một tiếng “Anh Tịch” lặng lẽ
xuyên qua màn mưa lạnh lẽo, vọng đến bên tai y.
Thân hình cao lớn dưới chiếc ô bỗng dừng
lại, mặt ô hơi ngả về sau, dưới làn mưa phùn, trên khuôn mặt anh tuấn hiện rõ
vẻ ngạc nhiên. Y cho rằng Dương Ngự thừa chỉ kiếm cớ mời mình đến đây, vậy mà
cái cớ ấy đúng là sự thật sao?
Người mà y muốn tìm, thật sự đang ở Dương
phủ?
Muôn vàn hạt mưa hờ hững rơi xuống, người
dưới chiếc ô cất bước nhanh hơn. Đi xuyên qua con đường nhỏ giữa vườn trúc, mưa
dần nặng hạt, trên khuôn mặt y bỗng xuất hiện một nụ cười.
Từ xa, Lệnh Viên đã nhìn thấy một bóng dáng
nhỏ bé giữa làn mưa, lại gọi thêm mấy câu, Anh Tịch liền chạy nhanh tới. Dưới
chân, những giọt nước bắn tung tóe, thị cúi đầu chạy lên hành lang, đôi hàng
lông mày thanh tú nhíu chặt, đang chuẩn bị dốc cả một bụng ấm ức với Lệnh Viên.
Phía sau lưng, giữa màn mưa mịt mờ, một tiếng “Anh Tịch” rõ ràng vang ra từ
miệng nam tử.
Anh Tịch không khỏi kinh ngạc, ngoảnh đầu
lại nhìn.
Dưới sắc trời âm u vẫn loáng thoáng nhìn
thấy chiếc áo dài trắng muốt của nam tử, chiếc ô y cầm hơi chếch lên trên, để
lộ ánh mắt dịu dàng đang nhìn về phía nữ tử đứng dưới hành lang.
Hắn lại gọi một tiếng: “Anh Tịch.”
Thị nữ ngẩn ngơ đứng đó, tuy cách không quá
xa, Anh Tịch vẫn không thể nhận ra nam tử này. Nhưng tại sao y lại biết tên thị
là Anh Tịch? Đôi hàng lông mày của Anh Tịch bất giác nhíu chặt hơn, hôm nay
đúng là kỳ lạ, trời đang mưa mà chẳng rõ chủ tớ nhà họ Bùi đã chạy đi đâu, bây
giờ lại xuất hiện một người xa lạ đuổi theo thị và gọi tên thị nữa.
Thị thấy bước chân y nhanh dần, cuối cùng
là chạy tới.
Gió thổi khiến chiếc ô hơi chao đảo, nước
mưa bay vào làm áo y dính đầy nước, nhưng dường như y chẳng hay biết. Đôi giày
màu đen sũng nước tạo thành những dấu chân trên hành lang, trên má y xuất hiện
một nụ cười. Anh Tịch nuốt nước miếng, vừa định hỏi y là ai thì bỗng có một làn
gió lạnh thổi qua, nam tử trước mặt đã đi sát qua vai thị. Ánh mắt y lướt qua
bờ vai Anh Tịch, nhìn thẳng về phía trước.
“Anh Tịch, thật sự là nàng? Dương đại nhân
quả nhiên không gạt ta!”
Y không quan tâm tới việc có người khác ở
đây, vứt chiếc ô trong tay xuống, đưa bàn tay còn ướt nước mưa nắm chặt đôi tay
lạnh giá của Lệnh Viên, trên khuôn mặt y tràn ngập nét cười.
Y chưa từng quên lời thề trong ngôi đình
bên bờ suối năm ấy, dung mạo và tiếng nói cười của nữ tử trong ký ức cũng chưa
bao giờ phai nhòa.
Một cơn gió lạnh thổi tới khiến mái tóc đen
nhánh của nữ tử hơi lay động, mấy lọn tóc buông lơi trước trán. Y đưa tay giúp
nàng gạt ra, chỉ thấy nàng ngẩn ngơ nhìn mình, trong cặp mắt đen láy tràn đầy
sự kinh ngạc, nhưng vẫn không giấu được vẻ phong hoa tuyệt đại của nàng.
Anh Tịch của y… Anh Tịch của y lớn lên nhất
định phải xinh đẹp thế này.
Y lại khẽ cười.
Trong nỗi ngạc nhiên chứa chan sự vui mừng.
vàng có thêu nhưng hoa văn hình rồng, trong không khí vương vất mùi long diên
hương xen lẫn chút hương khinh la thoang thoảng. Người trên giường đã ngủ say,
khuôn mặt tuấn tú vẫn vô cùng nhợt nhạt, duy có nụ cười bên khóe miệng là khiến
Lệnh Viên cảm thấy yên tâm phần nào.
Quay người bước ra khỏi phòng, Trung thường
thị, thái y cùng một đám cung nữ, thái giám đang lặng lẽ hầu ở bên ngoài. Nhìn
thấy Lệnh Viên đi ra, Vương Đức Hỷ mới bước lên phía trước, thấp giọng hỏi:
“Công chúa, Hoàng thượng ngủ rồi sao?”
Thấy Lệnh Viên khẽ gật đầu, hắn mới nói
tiếp: “Vậy bây giờ, nô tài sẽ cho người đưa Công chúa rời cung.”
Vương Đức Hỷ vừa mới quay người, đã nghe
Đại trưởng công chúa khẽ nói: “Khoan đã.”
Tất cả đều lui ra hết, chỉ còn thái y lệnh
và Trung thường thị.
Dưới ánh đèn lưu ly nhẹ nhàng nhảy múa,
khuôn mặt Lệnh Viên đầy vẻ mệt mỏi, nhưng đôi mắt nàng lại toát ra nét sắc bén
lạ thường. Thoáng liếc Trần Miêu, nàng hờ hững hỏi: “Bệnh của Hoàng thượng
thường xuyên tái phát sao?”
Sức khỏe của Thế Huyền xưa nay luôn được
giao cho thái y lệnh chăm sóc, bao nhiêu năm nay chưa từng xảy ra chuyện gì
lớn, nàng rất ít khi tới điện Tuyên Thất, cũng chưa từng hỏi han quá nhiều, mỗi
lần tin tức được đưa tới cho nàng đều là Hoàng thượng long thể an khang. Khi
nàng gặp Thế Huyền, ngoài chút nhợt nhạt, yếu ớt thì những mặt khác cũng có thể
coi là tạm ổn, nàng còn có thể nhìn thấy nụ cười hờ hững của y, nghe y nói
những câu đầy ẩn ý… Nhưng hôm nay, Lệnh Viên lại cảm thấy sự việc hoàn toàn
không thuận lợi như trong suy nghĩ nàng.
Vương Đức Hỷ nhất thời cứng họng.
Trần Miêu cúi đầu khẽ đáp: “Công chúa cả
nghĩ rồi, bệnh của Hoàng thượng chưa từng như vậy. Quãng thời gian trước, Hoàng
thượng quá bận rộn chính sự, lại không uống thuốc đúng giờ nên thỉnh thoảng mới
cảm thấy không thoải mái…”
“Trần đại nhân, bản cung không muốn nghe
những điều này!” Đôi hàng lông mày của Lệnh Viên hơi cau lại, dứt khoát ngắt
lời lão. “Bản cung chỉ muốn nghe một câu thôi, bệnh của Hoàng thượng, rốt cuộc
ngươi có thể chữa khỏi không?”
Ống tay áo rộng màu xanh hơi run rẩy, trán
lấm tấm mồ hôi, tim đập thình thịch, cổ họng Trần Miêu như nghẹn lại. Trước mặt
lão, đôi giày gấm hơi chuyển động, Đại trưởng công chúa lạnh lùng cất tiếng:
“Vậy xin phiền Trung thường thị đại nhân thay bản cung truyền cáo thị, bản cung
muốn tìm danh y chữa bệnh cho Hoàng thượng.” Thái hoàng thái hậu tin Trần Miêu,
Lệnh Viên cũng tin lão, nhưng bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ nàng vẫn tin vào một
kẻ vô dụng ư?
Nàng vừa dứt lời, Trần Miêu đã quỳ phịch
xuống, phủ phục người, trong giọng nói mang theo vẻ hoang mang tột độ: “Công
chúa thứ tội! Thần bất tài, không thể phân ưu cho Hoàng thượng. Thần cả gan xin
Công chúa cho thần thêm một cơ hội nữa, một ngày, thần chỉ xin thời hạn một
ngày, thần nhất định sẽ giúp Hoàng thượng long thể an khang!”
Một ngày, nàng cho lão thêm một ngày.
Đêm đã về khuya, tiếng mưa rơi xen lẫn
tiếng chiếc đồng hồ nước ở đằng xa, tí tách, tí tách.
Dưới dãy hành lang, chiếc ô làm bằng giấy
dầu che trên đỉnh đầu, phía sau lưng bỗng vang đến giọng nói của Vương Đức Hỷ:
“Trận mưa này e là không thể tạnh ngay, hay là Công chúa hãy nghỉ tạm ở cung
Thịnh Diên đêm nay?”
“Không cần.” Nàng hờ hững từ chối, lại
ngoảnh đầu nhìn về phía thái y lệnh: “Ngày mai bản cung lại tới.”
Ánh mắt lạnh lùng ấy khiến Trần Miêu kinh
hãi, thầm run sợ, chỉ biết gật đầu vâng dạ.
Trương Thạch đứng dưới hai chiếc đèn lồng
ngoài cổng, từ xa hắn đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến lại gần, bèn
mở ô ra đi tới nghênh đón. Lúc này, Lệnh Viên một lòng một dạ nghĩ đến chuyện
của Thế Huyền, quên hẳn việc Khánh Vương đã đợi nàng suốt một ngày trời. Trương
Thạch đi bên cạnh, kể lại cho nàng mấy việc như Khánh Vương đã đợi nàng thế
nào, khi đi sắc mặt y khó coi ra sao…
Đang đi, bóng dáng xinh đẹp của nữ tử chợt
dừng lại, nàng suy nghĩ một chút rồi cất tiếng: “Ngày mai, ngươi hãy phái người
tới Dương phủ chuyển lời tới Dương đại nhân, bảo y sau khi tan triều hãy chờ ở
phủ, bản cung muốn gặp y.”
Mưa suốt đêm vẫn không tạnh. Ngoài cửa sổ,
mưa rơi tí tách mãi không ngừng. Cánh cửa cung điện nặng nề làm bằng gỗ đàn
hương tựa như ngăn cách hai thế giới, bức rèm châu khẽ phát tiếng “ting tang”,
hai cung nữ bưng chén thuốc lùi nhanh ra ngoài, từ trong phòng liên tục vọng ra
những tiếng ho khe khẽ của một nam tử.
Thế Huyền lấy khăn gấm lau vệt thuốc bên
khóe miệng, rồi tiện tay vứt cho người hầu bên cạnh. Trung thường thị vội vàng
giũ áo choàng khoác lên Thế Huyền, bây giờ Thế Huyền đang mang bệnh, cơ thể yếu
ớt, đám người hầu sợ y không chịu nổi thời tiết lạnh khi trời mưa. Hai má Thế
Huyền tuy vẫn nhợt nhạt nhưng tinh thần dường như đã tốt hơn nhiều, nhìn mặt
mày Vương Đức Hỷ có vẻ nghiêm trọng, y bèn cất tiếng nói đùa với lão: “Mặt mày
căng thẳng như vậy làm gì, trẫm họa hoằn lắm mới cảm thấy vui vẻ, thực không
muốn nhìn thấy cái bản mặt này của ngươi.”
Vương Đức Hỷ cả kinh, vội cúi đầu, nói: “Nô
tài đáng chết!”
Y khẽ cười nhạt, quay người đi ra ngoài.
Vương Đức Hỷ ngước mắt nhìn, sau đó vội
vàng đi theo. Hoàng thượng nói là đang vui, lão không biết ngài vui vì cái gì,
vui vì những lời Đại trưởng công chúa đã nói hôm qua sao?
Những giọt nước long lanh chảy xuống từ
trên chiếc lá xanh biếc, màn mưa phùn đã trùm lên khu vườn một mảng mông lung.
Trong bầu không khí trong lành ấy, mọi thứ vẩn đục đều đã bị xua tan.
Một chiếc bóng màu đen vội vã đi qua sân,
từ xa đã nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của người con gái.
Một giọt nước từ mái hiên nhỏ xuống, cảm
giác lạnh buốt từ lòng bàn tay lan tỏa tới tận trái tim.
“Thần tham kiến Công chúa!”
Chiếc ô làm bằng giấy dầu được thu lại và
đặt sang một bên, đôi giày vẫn còn hơi ướt, để lại trên mặt đất những dấu chân
rõ ràng. Dương Ngự thừa bước tới, hành lễ với Lệnh Viên, ánh mắt bình tĩnh dừng
lại trên đôi giày thoáng ẩn thoáng hiện dưới chiếc váy dài. Y vừa vào cửa đã
nghe người dưới nói Đại trưởng công chúa vừa tới đây, còn sợ mình nghe nhầm. Từ
sau lần cầu thân hôm đó, y chưa từng đi gặp nàng, nàng cũng chưa từng tới tìm
y. Không ngờ hôm nay nàng lại đột nhiên tới nơi này.
“Công chúa, ngoài này hơi lạnh, chi bằng
Công chúa hãy vào trong ngồi chơi một lát.” Y vội vàng nói thêm.
Y vẫn đang cung kính cúi đầu, Lệnh Viên thu
bàn tay trắng nõn lại, dùng khăn tay lau khô những ngón tay, mỉm cưới, nói:
“Tòa phủ đệ của Dương đại nhân trồng toàn trúc trong vườn, phong cảnh thực rất
độc đáo.” Giờ đang là thời điểm trăm hoa đua nở, nhưng khu vườn này lại chìm
trong một mảng xanh biếc miên man.
Màu xanh của lá trúc, của thân trúc, còn
xen lẫn hương trúc thoang thoảng.
Dương Ngự thừa hơi kinh ngạc. Khi xưa, phụ
thân y là một người yêu hoa, thường sai người trồng đủ các loại hoa lạ trong
phủ. Về sau, phụ thân qua đời, cũng trong năm đó, Thái hoàng thái hậu tạ thế,
Phò mã ốm chết, Đại trưởng công chúa từ Hàm Lăng quay về, y và Dương phi mỗi
người theo một chủ, chia tách đôi đường… Trong cơn giận dữ, y đã sai người nhổ
hết hoa trong phủ, trồng trúc xanh khắp vườn.
Trước sân, sau nhà, ngoài cửa sổ, nơi nơi
đều ngợp màu trúc xanh, thực sự là rất mát mẻ. Cuộc đời này, y chỉ sống vì nữ
tử đó, không dính đến chút bụi bặm, phồn hoa.
Chỉ mong nàng… được bình yên.
“Chẳng qua vì thần lười chăm sóc vườn hoa
mà thôi.”
Lời của y rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến
Lệnh Viên nở một nụ cười thư thái. Không thấy y nói buổi thiết triều hôm nay có
gì khác lạ, xem ra Thế Huyền thực sự khỏe hơn rồi. Tà váy dài khẽ lay động,
nàng đưa tay bám lấy cây cột rồi ngồi xuống bên cạnh hàng lan can, ngước lên,
nói: “Dương đại nhân cũng ngồi đi!”
“Thần không dám!” Y cúi đầu làm lễ.
Nàng bật cười, cất tiếng: “Đây là phủ của
ngài, ngài là chủ, ta là khách, có gì mà dám hay không dám?”
Xung quanh không có người, bốn phía ngoài
tiếng mưa rơi thì chỉ còn tiếng nói chuyện thỉnh thoảng vang lên của hai người
mà thôi. Dương Ngự thừa hơi do dự, cuối cùng cũng bước tới rồi ngồi xuống. Lệnh
Viên chậm rãi nói: “Bản cung muốn gặp Thế tử của Ký An Vương gia ở phủ của
Dương đại nhân một lần.” Nàng thân là Đại trưởng công chúa, hẹn Thế tử ở Mặc
Lan biệt viện thực sự là không thích hợp, trực tiếp tới hành cung cũng không
hay, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đành nhờ Dương Ngự thừa giúp đỡ.
Tất nhiên Dương Ngự thừa cảm thấy rất kinh
ngạc, vội vã hỏi: “Chuyện này… Hoàng thượng có biết không?”
Nói cho cùng thì người mà Hoàng đế Nam Việt
phái tới đón Khang Thái phi là Khánh Vương, Thế tử chỉ là người đi theo, thực
chẳng rõ Công chúa muốn gặp y để làm gì?
Những lời này hoàn toàn nằm trong dự liệu,
Lệnh Viên thu lại nét cười, giọng nói cũng trầm hẳn xuống: “Bản cung làm việc,
từ khi nào lại cần phải hỏi Hoàng thượng? Chẳng lẽ Dương đại nhân một lòng
trung thành với Hoàng thượng, đến lời của bản cung cũng không nghe hay sao?”
Bầu không khí nhẹ nhàng bị xua tan sau nháy
mắt, Dương Ngự thừa bất chấp lễ nghi, hơi ngước lên, nơi đáy mắt nàng không còn
vẻ bình tĩnh như trước nữa, bên trong có những tia sáng lạnh lẽo. Y không nhớ
rõ đã bao lâu rồi chưa thấy Đại trưởng công chúa thế này, nơi đáy lòng bỗng
giật thót, vội nói: “Thần không dám” rồi định đứng dậy, quỳ xuống.
Đôi cánh tay thon nhẹ nhàng giữ lấy bờ vai
y, ngăn không cho y đứng dậy. Mặc bộ triều phục màu xanh đen nhưng trên đôi
vai, nơi bị nàng ấn xuống vẫn truyền đi cảm giác giá lạnh. Dương Ngự thừa thực
khó phân biệt đây rốt cuộc vì thời tiết lạnh hay vì những ngón tay nàng lạnh.
Muôn vàn lời nói, khi ra đến đầu môi lại chỉ còn một câu ngắn ngủi: “Thần muốn
hỏi vì sao?”
Lệnh Viên nhẹ nhàng buông tay ra, khóe
miệng lại xuất hiện một nụ cười điềm đạm, giọng nói cũng trở nên hiền hòa:
“Trước giờ đại nhân chưa từng hỏi quyết định của bản cung, lần này cũng không
cần hỏi.” Cầm chiếc khăn lụa trong tay, ánh mắt nàng liếc nhìn khung cảnh xanh
biếc trong vườn, lại nói: “Tìm một lý do mời Thế tử tới đây, đối với Dương đại
nhân không phải chuyện gì khó khăn. Ngài đi đi, bản cung sẽ chờ ở đây.”
Bóng dáng nơi hàng lan can đã biến mất,
chiếc ô đặt bên cạnh cung không thấy nữa, còn mưa vẫn cứ rơi.
Những chiếc móng tay từ từ cắm sâu vào da
thịt, trên khuôn mặt mỹ lệ như bị phủ lên một tầng hơi nước mong manh. Trong
một thoáng ngẩn ngơ, dường như Lệnh Viên lại nhìn thấy khuôn mặt cùng ánh mắt
đầy giận dữ của Thế Huyền.
Chiếc lọng vàng che bên trên không ngăn
được những hạt mưa tà tà bay tới.
Thế Huyền bước xuống từ xa giá, vừa ngước
lên đã thấy trước điện Tuyên Thất có bóng dáng yếu ớt của một nữ tử đang đứng
một mình cô độc trong làn gió.
Ngọc Trí thấy ngự giá đi tới, bèn đón lấy
chiếc ô từ trong tay thị nữ rồi bước xuống thềm, che mưa cho Thế Huyền. Nàng ta
khẽ nói: “Bệnh tình của Hoàng thượng đã đỡ hơn chưa? Hôm qua thần thiếp tới,
nghe nói Công chúa cũng ở đó.” Ánh mắt Ngọc Trí lặng lẽ dừng lại trên khuôn mặt
gầy guộc của Thế Huyền, trong cặp mắt đen láy là vẻ bình tĩnh, không thể nhìn
ra bất cứ điều gì khác.
Thế Huyền khẽ ho một hồi, rồi chỉ “ồ” một
tiếng mà không nói gì.
Trong điện lập tức có cung nữ bước đến dâng
trà, y đón lấy, khẽ nhấp mấy ngụm rồi quay sang thấy Ngọc Trí đang đứng một
bên, thần sắc có chút không tự nhiên. Y biết đây là vì chuyện Đại trưởng công
chúa, thực ra, đối với cái chết của Phò mã năm xưa, y cũng không biết rõ, có
điều, nếu nói Phò mã chết một cách oan uổng, tất nhiên y sẽ tin, vì vậy, đối
với việc trước mặt mình, Ngọc Trí không giấu giếm sự oán hận với Đại trưởng
công chúa, y cũng đã quen rồi. Có thái giám bước vào bẩm báo, Khánh Vương đang
ở ngự thư phòng đợi Hoàng thượng, Ngọc Trí lại ngẩn ngơ đứng đó thêm một lát,
cuối cùng đành cáo lui.
Trung thường thị sai người đi vào hầu Hoàng
thượng thay áo.
“Nếu Hoàng thượng cảm thấy không thoải mái,
nô tài sẽ đi nói với Khánh Vương gia, bảo y khi khác hãy tới.”
Thế Huyền khẽ lắc đầu. Tuy y từ chối lời
cầu thân của Khánh Vương với Đại trưởng công chúa, nhưng sẽ không từ chối cho
hắn vào cung. Y không muốn cho Khang Thái phi tới Nam Việt vì muốn tranh thủ
thêm chút thời gian để suy nghĩ biện pháp, còn Khánh Vương cũng không muốn đón
Khang Thái phi nhanh như vậy, giúp mẹ con Công chúa Hân Huy được đoàn tụ không
phải mục đích của hắn trong chuyến đi này. Chính vì thế, Thế Huyền tạm thời có
thể yên tâm, có điều, dù đi hay không, tối đa cũng chỉ trong mấy ngày này.
Nhân lúc rảnh rỗi, Anh Tịch tới Bùi phủ trả
tiền, còn phải đi dưới trời mưa, nhưng khi tới nơi, trong phủ lại chẳng có lấy
một bóng người. Thị đứng bên ngoài gõ cửa một hồi lâu, gõ đến đau tay vẫn không
thấy Bùi Nghị ra mở cửa, cuối cùng đành quay lại Dương phủ tìm Công chúa. Giũ
hết những hạt mưa trên vai áo, khi quay người lại, thì bỗng thấy đằng xa có một
chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi tới.
Chiếc rèm trên xe bay lất phất dưới trời
mưa, từng làn gió lạnh thổi vào, mơn trớn trên khuôn mặt, mang đến cảm giác
lạnh giá.
Xe ngựa dừng lại bên ngoài Dương phủ, Dương
Ngự thừa bước xuống xe trước rồi mời Doãn Duật xuống xe, sau đó còn khẽ cười,
nói: “Mời Thế tử, Công chúa đã chờ sẵn trong đó rồi.” Y thi lễ xong lại không
đi về phía trước, mà đứng một bên.
Doãn Duật hơi ngẩn người, y không quen vị
Dương Ngự thừa này lắm, nhưng cũng biết đối phương là vị đại quan trẻ tuổi nhất
trong kinh thành kể từ khi Thiếu đế Bắc Hán đăng cơ. Hơn nữa, muội muội của
Dương Ngự thừa còn được sủng ái nhất lục cung… Hai người xưa nay chưa từng qua
lại, vậy mà hôm nay, Dương Ngự thừa lại đích thân tới hành cung, nói với y
rằng, đã tìm được người y muốn tìm, lúc này đang đợi ở Dương phủ.
Doãn Duật chỉ khẽ mỉm cười, làm bộ vừa ngạc
nhiên vừa hưng phấn. Trong lòng y hiểu rõ, những lời này của Dương Ngự thừa
chẳng qua chỉ là cái cớ, chẳng lẽ Thiếu đế muốn gặp y sao? Vội vàng như vậy…
chẳng lẽ là vì chuyện y thay Dận Vương cầu thân Đại trưởng công chúa?
Tất nhiên người trong Dương phủ đã được dặn
dò từ trước, lúc này chỉ có một mình Doãn Duật cầm ô đi vào, tiếng những hạt
mưa rơi xuống chiếc ô trong trẻo như tiếng nhạc, ngoài ra chỉ còn tiếng bước chân
khe khẽ của y. Nơi đây, khắp vườn trồng toàn trúc, giữa cơn mưa, trong bầu
không khí lạnh giá, xung quanh đã có thêm đôi nét sắc xuân, nhưng mảng màu xanh
biếc miên man ấy cũng khiến người ta ngẩn ngơ, khó phân biệt được hai mùa thu,
đông.
Nếu là giữa mùa đông, những bông tuyết
trắng xóa đã đè cong đôi ba cành trúc, lá trúc xanh biếc bồng bềnh tuyết đọng,
trong mênh mang sắc trắng lác đác màu xanh, cảnh đẹp như thế mới gọi là cực
tận.
Doãn Duật không kìm được dừng chân ngắm
nhìn.
Phía đằng xa, một tiếng “Anh Tịch” lặng lẽ
xuyên qua màn mưa lạnh lẽo, vọng đến bên tai y.
Thân hình cao lớn dưới chiếc ô bỗng dừng
lại, mặt ô hơi ngả về sau, dưới làn mưa phùn, trên khuôn mặt anh tuấn hiện rõ
vẻ ngạc nhiên. Y cho rằng Dương Ngự thừa chỉ kiếm cớ mời mình đến đây, vậy mà
cái cớ ấy đúng là sự thật sao?
Người mà y muốn tìm, thật sự đang ở Dương
phủ?
Muôn vàn hạt mưa hờ hững rơi xuống, người
dưới chiếc ô cất bước nhanh hơn. Đi xuyên qua con đường nhỏ giữa vườn trúc, mưa
dần nặng hạt, trên khuôn mặt y bỗng xuất hiện một nụ cười.
Từ xa, Lệnh Viên đã nhìn thấy một bóng dáng
nhỏ bé giữa làn mưa, lại gọi thêm mấy câu, Anh Tịch liền chạy nhanh tới. Dưới
chân, những giọt nước bắn tung tóe, thị cúi đầu chạy lên hành lang, đôi hàng
lông mày thanh tú nhíu chặt, đang chuẩn bị dốc cả một bụng ấm ức với Lệnh Viên.
Phía sau lưng, giữa màn mưa mịt mờ, một tiếng “Anh Tịch” rõ ràng vang ra từ
miệng nam tử.
Anh Tịch không khỏi kinh ngạc, ngoảnh đầu
lại nhìn.
Dưới sắc trời âm u vẫn loáng thoáng nhìn
thấy chiếc áo dài trắng muốt của nam tử, chiếc ô y cầm hơi chếch lên trên, để
lộ ánh mắt dịu dàng đang nhìn về phía nữ tử đứng dưới hành lang.
Hắn lại gọi một tiếng: “Anh Tịch.”
Thị nữ ngẩn ngơ đứng đó, tuy cách không quá
xa, Anh Tịch vẫn không thể nhận ra nam tử này. Nhưng tại sao y lại biết tên thị
là Anh Tịch? Đôi hàng lông mày của Anh Tịch bất giác nhíu chặt hơn, hôm nay
đúng là kỳ lạ, trời đang mưa mà chẳng rõ chủ tớ nhà họ Bùi đã chạy đi đâu, bây
giờ lại xuất hiện một người xa lạ đuổi theo thị và gọi tên thị nữa.
Thị thấy bước chân y nhanh dần, cuối cùng
là chạy tới.
Gió thổi khiến chiếc ô hơi chao đảo, nước
mưa bay vào làm áo y dính đầy nước, nhưng dường như y chẳng hay biết. Đôi giày
màu đen sũng nước tạo thành những dấu chân trên hành lang, trên má y xuất hiện
một nụ cười. Anh Tịch nuốt nước miếng, vừa định hỏi y là ai thì bỗng có một làn
gió lạnh thổi qua, nam tử trước mặt đã đi sát qua vai thị. Ánh mắt y lướt qua
bờ vai Anh Tịch, nhìn thẳng về phía trước.
“Anh Tịch, thật sự là nàng? Dương đại nhân
quả nhiên không gạt ta!”
Y không quan tâm tới việc có người khác ở
đây, vứt chiếc ô trong tay xuống, đưa bàn tay còn ướt nước mưa nắm chặt đôi tay
lạnh giá của Lệnh Viên, trên khuôn mặt y tràn ngập nét cười.
Y chưa từng quên lời thề trong ngôi đình
bên bờ suối năm ấy, dung mạo và tiếng nói cười của nữ tử trong ký ức cũng chưa
bao giờ phai nhòa.
Một cơn gió lạnh thổi tới khiến mái tóc đen
nhánh của nữ tử hơi lay động, mấy lọn tóc buông lơi trước trán. Y đưa tay giúp
nàng gạt ra, chỉ thấy nàng ngẩn ngơ nhìn mình, trong cặp mắt đen láy tràn đầy
sự kinh ngạc, nhưng vẫn không giấu được vẻ phong hoa tuyệt đại của nàng.
Anh Tịch của y… Anh Tịch của y lớn lên nhất
định phải xinh đẹp thế này.
Y lại khẽ cười.
Trong nỗi ngạc nhiên chứa chan sự vui mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.