Chương 35
Phôi Phi Vãn Vãn
18/02/2014
Trong cung Thấu
An, một đám thái giám, cung nữ bận rộn ra vào.
Thượng Dương Quận
chúa mặc bộ đồ màu trắng chậm rãi bước đi trên hành lang. Thường ngày, Liên phi
tuy không đắc sủng nhưng cung Thấu An vẫn rất náo nhiệt. Các phi tần trong lục
cung thường xuyên tới đây, có người thì ngưỡng mộ Liên phi có con trai, cũng có
người ghen tị với vẻ anh tuấn trời sinh của Dận Vương.
Vương Khởi khẽ nở
nụ cười, khi ngước mắt lên liền nhìn thấy bóng dáng của nam tử thoáng ẩn thoáng
hiện phía sau ô cửa sổ khép hờ. Vương Khởi cả kinh, sau nháy mắt đã thu lại nụ
cười, xách váy chạy lên phía trước: “Đường ca ca!”
Đám cung nữ thấy
Vương Khởi đi vào, vội vàng hành lễ.
Dận Vương ngoảnh
lại, đưa mắt nhìn nàng, khẽ mỉm cười, hỏi: “Sao muội lại tới đây?”
Từ khi Liên phi
qua đời, Vương Khởi rất ít khi thấy hắn cười. Lúc này, nhìn thấy nụ cười trên
khuôn mặt hắn, tâm trạng nàng ta cũng tốt hơn nhiều. Thấy hắn vén bức rèm châu
để đi vào phía trong, nàng ta bèn ngoảnh đầu nhét cây quạt tròn vào tay cung nữ
rồi vội vàng bước theo. Đã là cuối hạ nhưng tiết trời vẫn còn nóng nực, đưa tay
chạm vào bức rèm châu trước mắt liền có cảm giác mát rượi. Vương Khởi đi theo
hắn vào phòng, từ chiếc lọ hương mạ vàng không còn những làn khói thơm tỏa ra.
Vương Khởi khẽ nói: “Muội vốn ở trong cung Thấu An này với Nương nương, chẳng
lẽ huynh quên rồi sao?”
Dận Vương hơi
ngẩn người, lại nghe nàng ta hỏi: “Sao huynh lại tới cung Thấu An?”
Dận Vương đang
dặn dò một ả cung nữ, nghe thấy vậy mới quay lại, trả lời: “Phụ hoàng sai người
thu dọn di vật của mẫu phi, ta sợ để sót thứ gì nên đích thân tới xem.”
Liên phi đã qua
đời, cung Thấu An sớm muộn cũng phải dọn dẹp, chỉnh trang, có lẽ trong tương
lai không xa, sẽ có người mới vào đây ở.
Sau này, có ai
còn nhớ có vị Liên phi từng sống ở đây?
Sắc mặt Dận Vương
thoáng vẻ buồn bã, cho dù chẳng ai nhớ, nhưng chắc chắn hắn sẽ rất nhớ mẫu phi
của mình. Hắn bước lên trước một bước, dừng chân bên chiếc bàn trang điểm, cẩn
thận ngắm nghía hồi lâu, đột nhiện đưa tay cầm lấy một cây thoa vàng. Trong đôi
mắt đang cụp xuống rõ ràng bùng lên một tia căm hận. Vương Khởi đứng gần đó,
không kìm được kinh sợ. Nàng ta lúng túng đứng đó, không nói thêm được câu nào.
Vốn còn muốn hỏi
hắn về mối hôn sự với Công chúa Bắc Hán, nhưng nhìn tình hình này, Vương Khởi
thực không dám hé răng.
Khi Lệnh Viên từ
Đế cung đi ra, sắc trời đã ngả về chiều. Đôi ánh tà dương hắt xuống bức tường
gạch đỏ, phản chiếu những tia sáng mờ mờ.
Anh Tịch đi sát
theo sau, thấp giọng nói: “Dận Vương nói là đến cung Thấu An một chuyến, không
ngờ lại đi lâu như vậy.” Trong lời của thị có vẻ trách móc. “Vậy bây giờ chúng ta
phải làm sao? Cũng đến cung Thấu An ư?”
Lệnh Viên chậm
rãi bước đi, mặt trời sắp lặn, cái nóng cũng đã giảm đi ít nhiều. Một làn gió
mát thổi tới, cảm giác thực vô cùng sảng khoái. Nàng khẽ lắc đầu, không đến
cung Thấu An thì hơn, dù sao mẹ chồng tương lai của nàng cũng qua đời khi nàng
còn chưa một lần gặp mặt. Bây giờ, mọi người trong cung, ngoài cung gặp nàng
đều gọi “Công chúa” chứ chẳng phải “Vương phi”, có thể thấy đã có người chỉ
thị, nàng cũng không cần phải tới cung Thấu An làm gì. Vốn dĩ giữa nàng và
người đó không có chút tình cảm, nàng cũng không phải loại người có thừa lòng
thương hại để đi bố thí. Mà có lẽ, sự bố thí ấy Dận Vương cũng chẳng cần.
Nghĩ vậy, Lệnh
Viên bất giác nở nụ cười.
Anh Tịch hỏi,
giọng nghi hoặc: “Công chúa cười cái gì vậy?”
Muốn cười thì
cười thôi!
Ống tay áo rộng
nhẹ nhàng buông xuống, Lệnh Viên chợt xoay người, bước về phía trước, cất giọng
ung dung: “Đã rảnh rỗi không có việc gì làm, chi bằng đi dạo quanh đây một
chút.” Nàng đã tới Hoàng cung của Nam Việt mấy lần nhưng chưa lần nào có thể đi
thăm thú khắp nơi. Hôm nay trò chuyện với Hoàng đế Nam Việt, những nút thắt
trong lòng Lệnh Viên dường như đã bớt đi một chút. Hoàng thượng nói đúng, có
một số chuyện không làm sẽ hối hận, làm rồi cũng chưa chắc sẽ không hối hận. Và
chuyện của nàng, kết quả là như thế nào còn chưa biết được. Có lẽ nàng đã nhạy
cảm quá mà thôi.
Nghe nàng nói
vậy, Anh Tịch cất tiếng cười theo.
Suốt dọc đường
đi, hai bên hành lang trăm hoa đua nở, hương sắc ngập tràn. Giữa không khí bát
ngát mùi hương, khiến lòng người thư thái.
Đi vòng qua một
ngọn giả sơn, thấp thoáng có tiếng khóc của nữ tử từ đâu đó vọng ra, trong sự
bi thương còn xen lẫn một tia sợ hãi.
Anh Tịch sợ đến
nỗi toàn thân co rúm, vội vàng ngước mắt nhìn Lệnh Viên. Lệnh Viên thoáng cau
mày, dừng chân quan sát, rồi khẽ nháy mắt ra hiệu, nhẹ nhàng nói: “Qua đó xem
sao!”
Anh Tịch thấy
trong đáy mắt nàng không hề có vẻ sợ hãi, liền thầm nghĩ mình nhát gan, lấy hết
can đảm bước lên phía trước. Sau khi hít một hơi thật sâu rồi lao vào một hang
động, nơi phát ra tiếng khóc, một tiếng “Ai?” vừa mới hét lên của Anh Tịch đột
nhiên biến thành “a” đầy kinh ngạc. Trong đó là một cung nữ mặc đồ màu xanh,
thấy có người đột ngột xông vào, thị vội đứng dậy, ra sức dập tắt những thứ
đang cháy trước mặt.
Có một mảnh giấy
còn chưa cháy hết bay sang bên cạnh, nhìn kĩ thì rõ ràng là tiền âm phủ.
Trong cung có rất
nhiều điều cấm kỵ, trong đó có một điều cấm là cung nhân không được phép tự
tiện đốt tiền giấy, kẻ vi phạm nhẹ thì phạt gậy, nặng thì xử tử.
Người này thật to gan!
Cung nữ áo xanh nhìn rõ người tới, thấy Anh
Tịch vận bộ đồ may bằng tơ lụa màu đen, trước ngực có hai chiếc nơ tinh tế. Đây
rõ ràng không phải cách ăn mặc của cung nữ trong cung, nhưng nhìn kỹ, Anh Tịch
cũng không giống tiểu thư nhà quan… Thị ngẩn ngơ ngắm nhìn, lại thấy có một
người khác chậm rãi đi vào từ phía sau Anh Tịch. Nhìn thấy tấm dung nhan tuyệt
thế của Lệnh Viên, sau một thoáng ngẩn ngơ, thị bèn quỳ sụp xuống, khấu đầu nói
với nàng: “Nô tì Cầm Anh khấu kiến Đại trưởng công chúa Điện hạ!”
Người Nam Việt không ai gọi nàng là: “Đại
trưởng công chúa”, nhưng Cầm Anh này… Lệnh Viên quả thực không có chút ấn tượng
nào.
Anh Tịch cũng cả kinh, hỏi: “Ngươi là ai?”
Cầm Anh ngước lên, gương mặt lã chã nước
mắt: “Nô tì là thị nữ tùy thân của Công chúa Hân Huy! Năm đó theo Công chúa đến
Nam Việt hòa thân, ngoài nô tì ra còn có Kỳ Duyệt, Thư Hương và Họa Hiện, nhưng
bây giờ chỉ còn lại một mình nô tì! Không ngờ lại gặp được Công chúa ở đây, nô
tì… xin Công chúa hãy đưa nô tì rời cung!”
Lệnh Viên mặc bộ đồ gấm sang trọng, đứng đó
quan sát một hồi, thấy thị khóc đến thương tâm, nàng chỉ hỏi: “Ngươi đang đốt
cái gì?”
Cầm Anh ngẩn người rồi vội vã trả lời: “Là
một ít tiền giấy. Nô tì tưởng nhớ Công chúa Hân Huy, liền đốt cho Công chúa một
ít tiền giấy, chỉ mong Công chúa ở dưới âm ty không phải chịu khổ.”
Nơi đáy mắt Anh Tịch thoáng qua một nét cảm
thông. Thị đang định mở miệng liền nghe từ bên ngoài vọng tới những giọng nói
đầy vẻ nôn nóng: “Công chúa… Công chúa Ninh An… Công chúa, người ở đâu…”
Anh Tịch đưa mắt nhìn về phía Lệnh Viên,
thấy nàng đã quay người đi ra ngoài. Cầm Anh chợt đưa tay giữ lấy tà váy nàng,
cất tiếng van nài: “Nô tì xin Công chúa hãy thương xót nô tì, đưa nô tì ra
ngoài cung đi!”
Lệnh Viên không ngoảnh đầu lại, chỉ hờ hững
nói: “Nếu ngươi muốn sống thì nhân lúc chưa ai phát hiện, hãy thu dọn những thứ
này đi. Nếu không, đến bản cung cũng không bảo vệ được ngươi. Bản cung ở đây!”
Cả một đám cung nữ, thái giám cùng ngoảnh
đầu lại, thấy Lệnh Viên cùng thị nữ ung dung đứng bên cạnh hành lang. Hai
người, một người yêu kiều, cao quý, một người thì trong sáng, thanh tân, ráng
chiều đã nhuốm đỏ cả nửa bầu trời phía sau lưng bọn họ, khiến đám cung nhân
nhìn đến ngây người. Gã thái giám dẫn đầu khom người bước lên phía trước, cẩn
thận nói: “Có người nhìn thấy Công chúa đi về hướng này, bọn nô tài cho rằng
Công chúa bị lạc đường, cho nên mới… đi tới xem sao.”
Lệnh Viên khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Đã
phiền công công phải lo lắng rồi, bản cung chỉ tùy tiện đi lại một chút thôi.
Dận Vương điện hạ đã rời khỏi cung Thấu An rồi sao?”
Gã thái giám lại cúi đầu: “Bây giờ thì
chưa, nhưng hẳn cũng sắp rồi!”
Lệnh Viên gật đầu, nói: “Vậy bản cung sẽ
tới cung chờ Điện hạ là được.”
Đồ đạc của Liên phi không nhiều nhưng cũng
chẳng phải ít. Thu dọn xong thì chỉ còn lại mấy thứ đồ vụn vặt, nhưng đám cung
nữ đều phải hỏi Dận Vương. Dận Vương suy nghĩ một lát, cuối cùng dứt khoát sai
người bọc lại, mang tất cả đến phủ Dận Vương.
Vừa rồi Vương Khởi ở lại trong tẩm cung của
Liên phi với hắn một lát, sau đó Trần tần[1] phái người đến mời nàng tới phủ
Nội vụ xem một số loại vải vừa được đưa tới. Trần tần và Vương Khởi tuổi tác
tương đương, Vương Khởi ở trong nội đình, thường ngày cũng chỉ quen với nàng
ta, cho nên không thoái thác được, đành rời đi.
[1] Tần cũng là một cấp bậc của vợ vua
trong hậu cung, ở dưới phi và trên quý nhân.
Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương dần tan
hết.
Dận Vương từ tẩm điện đi ra, chợt nghe phía
sau lưng có người gọi lại: “Điện hạ, xin dừng bước!”
Khi ngoảnh đầu nhìn, hắn liền bắt gặp thị
nữ Trụy Nhi của Liên phi. Thấy hắn dừng bước, Trụy Nhi vội vàng bước lên phía
trước, lại nhìn quanh thấy không có người, thị mới dám nói: “Nô tì có mấy câu
muốn nói, nhưng thời gian này luôn phải kìm nén trong lòng, không dám nói với
ai. Nương nương thường ngày đối tốt với nô tì… Hôm nay nô tì sẽ nói với Điện
hạ, cái chết của Nương nương…”
Giọng nói của Trụy Nhi hơi run rẩy, thị
nhìn thấy cặp mắt Dận Vương đang co rút, từ bên trong phát ra những tia sáng
lạnh lùng. Thị dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Cái chết của Nương nương e là có
liên quan tới Hoàng hậu nương nương.” Chuyện này dù không ai nói với Dận Vương,
hắn cũng đã đoán được phần nào, cho nên khi nghe thấy vậy hắn không cảm thấy
kinh ngạc, nhưng câu nói tiếp theo của Trụy Nhi rốt cuộc cũng khiến hắn ngây người:
“Trước khi Nương nương xảy ra chuyện, nô tì tận mắt nhìn thấy Quận chúa và
Khánh Vương ở cùng với nhau.”
Vương Khởi và Khánh Vương…
Từ cung Thấu An đi ra, trên khuôn mặt âm
trầm của Dận Vương không còn chút thần sắc nào.
Lệnh Viên và Anh Tịch ngồi trên xe ngựa chờ
đợi. Sắc trời đang tối dần.
“Dận Vương ra ngoài rồi!” Anh Tịch nhỏ
giọng nói.
Lệnh Viên vén rèm xe, quả nhiên nhìn thấy
bóng người màu xanh đó đang tiến lại gần. Một gã thái giám vội vàng dắt ngựa
lại cho hắn. Lệnh Viên quan sát từ xa, không ngờ lại cảm thấy bóng dáng đó vô
cùng cô độc. Nàng đến Nam Việt cũng đã được một thời gian, nhưng đến Khánh
Vương nói chuyện với nàng cũng nhiều hơn vị phu quân tương lai này. Ban đầu,
Lệnh Viên cho rằng vì một loạt những chuyện xảy ra đã khiến Dận Vương tâm thần
lao lực quá độ, dần dần, nàng phát hiện ra nam nhân này dường như cố ý xa lánh
mình, không muốn gần gũi mình.
Có lẽ, là bởi vì không yêu.
Xe ngựa rời khỏi hoàng cung, sắc trời đã
tối hẳn, nhưng đường lớn ở Sùng Kinh vẫn vô cùng náo nhiệt. Thời tiết này ngồi
trong nhà rất nóng bức, còn chẳng thoái mái bằng ra đường đi lại.
Tiếng vó ngựa tiến lại gần, ngay sau đó
liền vang lên giọng nói của Dận Vương: “Bản vương còn có việc quan trọng cần
làm, không tiễn Công chúa được.”
Rèm xe được vén lên, Lệnh Viên mỉm cười
nhìn ra ngoài, gật đầu, điềm đạm nói: “Điện hạ đi cẩn thận!”
Hắn hơi mím đôi môi mỏng, rồi ghì cương
quay đầu ngựa, nhanh chóng rời đi.
Từ hoàng cung đi ra, sắc mặt Dận Vương vẫn
luôn không tốt, dường như đang bị đè nén bởi chuyện gì. Có điều, hắn không nói,
Lệnh Viên tất nhiên cũng không nhiều chuyện mà đi hỏi.
Đợi khi Dận Vương dời đi, Lệnh Viên liền
sai người dừng xe ngựa. Anh Tịch thấy nàng đứng dậy bước ra ngoài, liền kinh
ngạc đi theo. Nữ tử trong bộ đồ gấm thướt tha như cánh bướm, nhẹ nhàng nhảy
xuống xe ngựa, dặn dò đám người dưới hãy về biệt uyển trước.
“Công chúa!” Anh Tịch vô cùng ngạc nhiên,
vội đuổi theo sau, suýt nữa ngã từ trên xe ngựa xuống.
Lệnh Viên liếc mắt nhìn thị, khẽ trách: “Có
gì đâu mà phải hoảng hốt như vậy. Cẩn thận kẻo bị người ta chê cười!”
Anh Tịch không kìm được đỏ bừng hai má,
phủi nhẹ váy áo rồi cất bước đuổi theo: “Sao Công chúa lại xuống xe vậy?”
“Ừm, ta muốn đi dạo một chút!”
Trước đây, ở Thịnh Kinh, tuy không ai hạn
chế sự tự do của nàng, nhưng suốt mấy năm dài đằng đẵng, nàng chưa một lần đi
dạo trên đường. Trước mắt chợt như thoáng qua bóng dáng gầy guộc đó, chiếc nón
có mạng che trong ký ức vẫn rất rõ ràng. Lệnh Viên bất giác mỉm cười, nàng quên
mất, đã từng có một lần. Còn giờ đây, tuy đang ở nước khác nhưng trong lòng
nàng lại rất nhẹ nhõm, dường như đã không còn nhiều sự ràng buộc như xưa.
Một làn gió đêm thổi tới khiến ống tay áo
lất phất bay. Khóe miệng hơi nhếch lên, để lộ một nụ cười, Lệnh Viên ngẩng đầu
nhìn bầu trời sao dưới màn đêm mờ mịt.
Đúng lúc Khánh Vương đi ngang qua, lập tức
nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp dưới gốc long não cổ thụ đó.
“Khéo thật!” Một giọng nói đắc ý xen lẫn
nét cười vang lên từ phía sau, Lệnh Viên liền xoay người, thấy Khánh Vương đang
ung dung đứng sau lưng nàng.
Hắn chỉ có một mình. Dường như cuộc tranh
chấp trong Đế cung ngày đó chỉ là một giấc mộng phù du, lúc này gặp lại, trong
đáy mắt Khánh Vương, ngoài sự dịu dàng và thiện ý thì không còn điều gì khác.
Anh Tịch khom người hành lễ với hắn, lại
nghe Lệnh Viên cười, hỏi: “Điện hạ giám sát ta sao?”
Hắn hơi ngẩn người, ngay sau đó liền cất
tiếng cười sang sảng: “Công chúa quả thực đã vu oan cho ta rồi!” Rồi hắn lại
khẽ lắc đầu, để lộ sự thất vọng.
Lệnh Viên chẳng hề để tâm, quay người định
đi. Dưới màn đêm, bóng dáng của nam tử đi nhanh tới, đưa tay chụp lấy cổ tay
thon của nàng, nở một nụ cười tà dị: “Công chúa đã trách nhầm người tốt, há có
thể đi dễ dàng như vậy sao?”
“Điện hạ muốn thế nào?” Giọng nói của Lệnh
Viên trở nên lạnh lùng.
Hắn vẫn cười, ánh mắt nhìn về phía trước,
nói: “Phía trước chính là phủ đệ của bản vương, ta muốn mời Công chúa vào phủ
trò chuyện một lát.”
Lệnh Viên cười giễu cợt: “Lá gan của Điện
hạ cũng thật lớn, không sợ Lệnh Viên tố cáo với Hoàng thượng sao? Ta là em dâu
tương lai của ngài, há có thể để ngài càn rỡ!”
Đôi hàng lông mày của hắn hơi nhướng lên,
rõ ràng là không hề sợ hãi: “Bản vương quang minh chính đại, có cái gì mà phải
sợ? Nghe nói Công chúa kỳ nghệ cao siêu, ta cũng muốn lĩnh giáo một chút, như
thế sau này đánh cờ với phụ hoàng cũng không đến nỗi bị thua quá thảm!”
Cái cớ của hắn quả thực rất đường hoàng! Kẻ
này bề ngoài nhìn thì phong lưu, phóng khoáng, không ngờ cũng có những hành
động tùy tiện, cợt nhả như vậy! Lệnh Viên thầm giận dữ, rụt tay lại, nói:
“Buông tay ra!”
Nhìn bộ dạng giận dữ của nàng, Khánh Vương
không những không chán ghét, ngược lại còn thích chí vô cùng. Hắn cất tiếng
cười càn rỡ, nói: “Chỉ có những cô nương miền Nam mới rụt rè, e thẹn, thề chết
cũng không chịu tùy tiện tiếp xúc da thịt với nam tử. Từ lâu ta đã nghe nói
người miền Bắc đều khoáng đạt, Công chúa hà tất phải nhỏ nhen như thế?”
Lệnh Viên vô cùng chán ghét bộ dạng này của
Khánh Vương, bèn lật tay tát mạnh một cái.
Hắn không né tránh, chịu nguyên một cú tát
của nàng. Lệnh Viên dùng hết sức lực, lòng bàn tay truyền tới cảm giác đau rát,
móng tay còn cào mạnh lên khuôn mặt hắn, để lại một vết xước dài, rỉ máu.
Anh Tịch cả kinh há hốc miệng.
Khánh Vương hơi cau mày nhưng vẫn mỉm cười:
“Quả nhiên không yếu đuối như những cô nương miền Nam, bản vương rất thích người mạnh
mẽ…” Còn chưa dứt lời, hắn đã cảm thấy mu bàn tay có thứ gì đánh trúng, nhất
thời đau đớn không kìm nén được. Lệnh Viên vừa cảm thấy bàn tay hắn buông lỏng,
lập tức rụt tay ra. Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn trên khuôn mặt hắn, nàng vội vã
lùi về phía sau mấy bước, xoay người kéo Anh Tịch hòa mình vào dòng người đông
đúc xung quanh.
Khánh Vương giữ chặt mu bàn tay, ngước mắt
lên nhìn, chỉ thấy hai cái bóng đó đã rời đi rất xa.
Chạy một quãng đường rất dài, đến khi cả
hai đều không chạy nổi nữa, bọn họ mới dừng lại, thở dốc. Anh Tịch đưa tay ôm
ngực, sắc mặt trắng bệch, nói: “Gã Khánh Vương này… thật đáng sợ quá! Hắn… hắn
muốn làm cái gì chứ…” Anh Tịch thở hổn hển, đến nói năng cũng không được trôi
chảy.
Lệnh Viên đưa tay kéo Anh Tịch vào một con
hẻm nhỏ, thở phào một hơi, đột nhiên nói: “Doãn Duật, có phải là huynh không?”
Anh Tịch kinh hãi đến nghẹt thở.
Sau khoảnh khắc, quả nhiên có bóng dáng cao
lớn của một nam tử xuất hiện ở đầu con hẻm. Y không do dự, rảo bước về phía hai
người.
Lệnh Viên thở phào một hơi. Ở Nam Việt,
người chịu giải vây giúp nàng ngoài y ra thì không còn ai khác. Y không chịu ra
mặt, vì sợ gây ra những lời đàm tiếu phiền phức, đặc biệt đối phương còn là kẻ
khó đối phó như Khánh Vương.
Doãn Duật vốn muốn đi theo nàng tới Cẩm Tú
biệt uyển, không ngờ lại bị nàng phát hiện. Y bước lên phía trước, khom người
hành lễ với Lệnh Viên, thấp giọng nói: “Công chúa không nên một mình dẫn theo
thị nữ đi lại trên đường như thế. Khánh Vương không phải hạng người đơn giản,
hơn nữa hắn mồm miệng khéo léo, lại có Hoàng hậu nương nương đứng sau lưng, nếu
thật sự xảy ra chuyện, chỉ e Công chúa sẽ phải chịu thiệt thòi.”
Y nói với nàng bằng giọng nghiêm túc, Lệnh
Viên vừa phải bỏ chạy đến đầm đìa mồ hôi, không có tâm trạng để tính toán, chỉ
cười, nói: “Chịu thiệt thòi? Ta có thể chịu thiệt thòi gì đây? Huynh còn sợ ta
chết sao? Hắn không làm vậy đâu, hắn chẳng qua chỉ muốn ta lấy hắn mà thôi!”
Trong giọng nói của nàng mang theo nét
cười, nhưng dưới làn ánh sáng lờ mờ, sắc mặt Doãn Duật lại trầm xuống. Y bước
tới một bước, nói: “Nàng không thể lấy hắn!”
Không thể lấy hắn, nhưng có thể lấy Dận
Vương sao?
Lệnh Viên vẫn đang cười. Cố che giấu sự
buồn thương trong tim, nàng mạnh dạn nhìn y, nói: “Ta không quên!”
Không quên thì tốt, rất tốt…
Doãn Duật nở một nụ cười chua chát, đưa mắt
tiễn bọn họ ra ngoài, rồi lại đi theo từ xa. Mãi đến khi thấy Cẩm Tú biệt uyển
đã ở ngay trước mắt, y mới nhỏ giọng nhắc nhở: “Sau này, Công chúa ra ngoài nhớ
dẫn theo thị vệ. Hôm nay, nếu không phải ta đi ngang qua Dận Vương phủ thì
không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
Lệnh Viên ngẩn ngơ dừng chân nhưng không
quay đầu lại mà chậm rãi bước về phía trước, hỏi: “Dận Vương phủ có chuyện gì
sao?” Nàng không hỏi Dận Vương, nhưng lại hỏi Doãn Duật.
“Cái chết của Liên phi nương nương e là có
liên quan tới Thượng Dương Quận chúa.”
“Nghĩa muội của Dận Vương?”
“Phải, có người nhìn thấy Quận chúa đã gặp
gỡ Khánh Vương.”
Khánh Vương… Quả nhiên là do Tiêu Hậu chỉ
thị sao? Lệnh Viên hơi cau mày, vẫn không ngoảnh đầu, chỉ thấp giọng nói:
“Huynh nhớ phải cẩn thận!”
Chỉ một câu ngắn gọn nhưng lại khiến trái
tim Doãn Duật cảm thấy ấm áp. Ánh mắt dịu dàng nhìn về phía nữ tử thướt tha
trước mặt, y chậm rãi trả lời: “Được!”
Cẩm Tú biệt uyển sáng trưng đèn đuốc, hơi
thở của nam tử sau lưng đã bị cánh cửa kia ngăn cách. Nhưng trong lòng Lệnh
Viên lại như tràn đầy mật ngọt, nàng đã quên đi những điều không vui khi gặp
Khánh Vương.
Anh Tịch bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của
nàng, cũng không nhắc tới việc đó, có điều, thị như nghĩ đến điều gì, bèn cất
tiếng hỏi: “Công chúa, lúc ở trong cung sao người không đồng ý thỉnh cầu của
Cầm Anh? Nô tì còn tưởng người sẽ nể tình cùng là người Bắc Hán mà giúp đỡ
thị.”
Lệnh Viên vẫn đang cúi đầu vuốt vuốt gấu
váy, nghe Anh Tịch nói vậy có chút tức cười. Cái gì mà người Bắc Hán với không
Bắc Hán, lúc trước Lưu Hâm câu kết với Hoàng đế Nam Việt, ý đồ nhúng tay vào
việc nội bộ của Bắc Hán có từng nghĩ mình cũng là người Bắc Hán không? Còn Lệnh
Viên nàng, bảo người giết Lưu Hâm thì cũng đã giết rồi, bây giờ còn phải thương
hại một ả tì nữ của cô ta sao? Đúng là nực cười!
“Thị không phải là người thật thà.”
Lệnh Viên cất giọng hờ hững, nhưng lại
khiến Anh Tịch cả kinh: “Sao Công chúa lại nói vậy?”
Câu hỏi này, Lệnh Viên không trả lời, Anh
Tịch chỉ thấy nàng nở nụ cười mỉm.
Cầm Anh nói là đốt tiền giấy cho Công chúa
Hân Huy, nhưng trong tiếng khóc của thị lại thấp thoáng sự sợ hãi. Nếu như vì
lo lắng Công chúa Hân Huy ở dưới âm ty sống không tốt mà đốt tiền giấy cho cô
ta, sao Cầm Anh phải sợ đến vậy? Huống chi Lệnh Viên vốn không quen người này,
hà tất phải tự đem đến phiền phức cho bản thân. Từ khi bị Ngọc Trí phản bội,
nàng không còn dám tùy tiện tin người khác nữa.
Ở Nam Việt, nàng chỉ có thể tin tưởng hai
người, đó là Doãn Duật và Anh Tịch. Đối với nàng, vậy là đủ.
An, một đám thái giám, cung nữ bận rộn ra vào.
Thượng Dương Quận
chúa mặc bộ đồ màu trắng chậm rãi bước đi trên hành lang. Thường ngày, Liên phi
tuy không đắc sủng nhưng cung Thấu An vẫn rất náo nhiệt. Các phi tần trong lục
cung thường xuyên tới đây, có người thì ngưỡng mộ Liên phi có con trai, cũng có
người ghen tị với vẻ anh tuấn trời sinh của Dận Vương.
Vương Khởi khẽ nở
nụ cười, khi ngước mắt lên liền nhìn thấy bóng dáng của nam tử thoáng ẩn thoáng
hiện phía sau ô cửa sổ khép hờ. Vương Khởi cả kinh, sau nháy mắt đã thu lại nụ
cười, xách váy chạy lên phía trước: “Đường ca ca!”
Đám cung nữ thấy
Vương Khởi đi vào, vội vàng hành lễ.
Dận Vương ngoảnh
lại, đưa mắt nhìn nàng, khẽ mỉm cười, hỏi: “Sao muội lại tới đây?”
Từ khi Liên phi
qua đời, Vương Khởi rất ít khi thấy hắn cười. Lúc này, nhìn thấy nụ cười trên
khuôn mặt hắn, tâm trạng nàng ta cũng tốt hơn nhiều. Thấy hắn vén bức rèm châu
để đi vào phía trong, nàng ta bèn ngoảnh đầu nhét cây quạt tròn vào tay cung nữ
rồi vội vàng bước theo. Đã là cuối hạ nhưng tiết trời vẫn còn nóng nực, đưa tay
chạm vào bức rèm châu trước mắt liền có cảm giác mát rượi. Vương Khởi đi theo
hắn vào phòng, từ chiếc lọ hương mạ vàng không còn những làn khói thơm tỏa ra.
Vương Khởi khẽ nói: “Muội vốn ở trong cung Thấu An này với Nương nương, chẳng
lẽ huynh quên rồi sao?”
Dận Vương hơi
ngẩn người, lại nghe nàng ta hỏi: “Sao huynh lại tới cung Thấu An?”
Dận Vương đang
dặn dò một ả cung nữ, nghe thấy vậy mới quay lại, trả lời: “Phụ hoàng sai người
thu dọn di vật của mẫu phi, ta sợ để sót thứ gì nên đích thân tới xem.”
Liên phi đã qua
đời, cung Thấu An sớm muộn cũng phải dọn dẹp, chỉnh trang, có lẽ trong tương
lai không xa, sẽ có người mới vào đây ở.
Sau này, có ai
còn nhớ có vị Liên phi từng sống ở đây?
Sắc mặt Dận Vương
thoáng vẻ buồn bã, cho dù chẳng ai nhớ, nhưng chắc chắn hắn sẽ rất nhớ mẫu phi
của mình. Hắn bước lên trước một bước, dừng chân bên chiếc bàn trang điểm, cẩn
thận ngắm nghía hồi lâu, đột nhiện đưa tay cầm lấy một cây thoa vàng. Trong đôi
mắt đang cụp xuống rõ ràng bùng lên một tia căm hận. Vương Khởi đứng gần đó,
không kìm được kinh sợ. Nàng ta lúng túng đứng đó, không nói thêm được câu nào.
Vốn còn muốn hỏi
hắn về mối hôn sự với Công chúa Bắc Hán, nhưng nhìn tình hình này, Vương Khởi
thực không dám hé răng.
Khi Lệnh Viên từ
Đế cung đi ra, sắc trời đã ngả về chiều. Đôi ánh tà dương hắt xuống bức tường
gạch đỏ, phản chiếu những tia sáng mờ mờ.
Anh Tịch đi sát
theo sau, thấp giọng nói: “Dận Vương nói là đến cung Thấu An một chuyến, không
ngờ lại đi lâu như vậy.” Trong lời của thị có vẻ trách móc. “Vậy bây giờ chúng ta
phải làm sao? Cũng đến cung Thấu An ư?”
Lệnh Viên chậm
rãi bước đi, mặt trời sắp lặn, cái nóng cũng đã giảm đi ít nhiều. Một làn gió
mát thổi tới, cảm giác thực vô cùng sảng khoái. Nàng khẽ lắc đầu, không đến
cung Thấu An thì hơn, dù sao mẹ chồng tương lai của nàng cũng qua đời khi nàng
còn chưa một lần gặp mặt. Bây giờ, mọi người trong cung, ngoài cung gặp nàng
đều gọi “Công chúa” chứ chẳng phải “Vương phi”, có thể thấy đã có người chỉ
thị, nàng cũng không cần phải tới cung Thấu An làm gì. Vốn dĩ giữa nàng và
người đó không có chút tình cảm, nàng cũng không phải loại người có thừa lòng
thương hại để đi bố thí. Mà có lẽ, sự bố thí ấy Dận Vương cũng chẳng cần.
Nghĩ vậy, Lệnh
Viên bất giác nở nụ cười.
Anh Tịch hỏi,
giọng nghi hoặc: “Công chúa cười cái gì vậy?”
Muốn cười thì
cười thôi!
Ống tay áo rộng
nhẹ nhàng buông xuống, Lệnh Viên chợt xoay người, bước về phía trước, cất giọng
ung dung: “Đã rảnh rỗi không có việc gì làm, chi bằng đi dạo quanh đây một
chút.” Nàng đã tới Hoàng cung của Nam Việt mấy lần nhưng chưa lần nào có thể đi
thăm thú khắp nơi. Hôm nay trò chuyện với Hoàng đế Nam Việt, những nút thắt
trong lòng Lệnh Viên dường như đã bớt đi một chút. Hoàng thượng nói đúng, có
một số chuyện không làm sẽ hối hận, làm rồi cũng chưa chắc sẽ không hối hận. Và
chuyện của nàng, kết quả là như thế nào còn chưa biết được. Có lẽ nàng đã nhạy
cảm quá mà thôi.
Nghe nàng nói
vậy, Anh Tịch cất tiếng cười theo.
Suốt dọc đường
đi, hai bên hành lang trăm hoa đua nở, hương sắc ngập tràn. Giữa không khí bát
ngát mùi hương, khiến lòng người thư thái.
Đi vòng qua một
ngọn giả sơn, thấp thoáng có tiếng khóc của nữ tử từ đâu đó vọng ra, trong sự
bi thương còn xen lẫn một tia sợ hãi.
Anh Tịch sợ đến
nỗi toàn thân co rúm, vội vàng ngước mắt nhìn Lệnh Viên. Lệnh Viên thoáng cau
mày, dừng chân quan sát, rồi khẽ nháy mắt ra hiệu, nhẹ nhàng nói: “Qua đó xem
sao!”
Anh Tịch thấy
trong đáy mắt nàng không hề có vẻ sợ hãi, liền thầm nghĩ mình nhát gan, lấy hết
can đảm bước lên phía trước. Sau khi hít một hơi thật sâu rồi lao vào một hang
động, nơi phát ra tiếng khóc, một tiếng “Ai?” vừa mới hét lên của Anh Tịch đột
nhiên biến thành “a” đầy kinh ngạc. Trong đó là một cung nữ mặc đồ màu xanh,
thấy có người đột ngột xông vào, thị vội đứng dậy, ra sức dập tắt những thứ
đang cháy trước mặt.
Có một mảnh giấy
còn chưa cháy hết bay sang bên cạnh, nhìn kĩ thì rõ ràng là tiền âm phủ.
Trong cung có rất
nhiều điều cấm kỵ, trong đó có một điều cấm là cung nhân không được phép tự
tiện đốt tiền giấy, kẻ vi phạm nhẹ thì phạt gậy, nặng thì xử tử.
Người này thật to gan!
Cung nữ áo xanh nhìn rõ người tới, thấy Anh
Tịch vận bộ đồ may bằng tơ lụa màu đen, trước ngực có hai chiếc nơ tinh tế. Đây
rõ ràng không phải cách ăn mặc của cung nữ trong cung, nhưng nhìn kỹ, Anh Tịch
cũng không giống tiểu thư nhà quan… Thị ngẩn ngơ ngắm nhìn, lại thấy có một
người khác chậm rãi đi vào từ phía sau Anh Tịch. Nhìn thấy tấm dung nhan tuyệt
thế của Lệnh Viên, sau một thoáng ngẩn ngơ, thị bèn quỳ sụp xuống, khấu đầu nói
với nàng: “Nô tì Cầm Anh khấu kiến Đại trưởng công chúa Điện hạ!”
Người Nam Việt không ai gọi nàng là: “Đại
trưởng công chúa”, nhưng Cầm Anh này… Lệnh Viên quả thực không có chút ấn tượng
nào.
Anh Tịch cũng cả kinh, hỏi: “Ngươi là ai?”
Cầm Anh ngước lên, gương mặt lã chã nước
mắt: “Nô tì là thị nữ tùy thân của Công chúa Hân Huy! Năm đó theo Công chúa đến
Nam Việt hòa thân, ngoài nô tì ra còn có Kỳ Duyệt, Thư Hương và Họa Hiện, nhưng
bây giờ chỉ còn lại một mình nô tì! Không ngờ lại gặp được Công chúa ở đây, nô
tì… xin Công chúa hãy đưa nô tì rời cung!”
Lệnh Viên mặc bộ đồ gấm sang trọng, đứng đó
quan sát một hồi, thấy thị khóc đến thương tâm, nàng chỉ hỏi: “Ngươi đang đốt
cái gì?”
Cầm Anh ngẩn người rồi vội vã trả lời: “Là
một ít tiền giấy. Nô tì tưởng nhớ Công chúa Hân Huy, liền đốt cho Công chúa một
ít tiền giấy, chỉ mong Công chúa ở dưới âm ty không phải chịu khổ.”
Nơi đáy mắt Anh Tịch thoáng qua một nét cảm
thông. Thị đang định mở miệng liền nghe từ bên ngoài vọng tới những giọng nói
đầy vẻ nôn nóng: “Công chúa… Công chúa Ninh An… Công chúa, người ở đâu…”
Anh Tịch đưa mắt nhìn về phía Lệnh Viên,
thấy nàng đã quay người đi ra ngoài. Cầm Anh chợt đưa tay giữ lấy tà váy nàng,
cất tiếng van nài: “Nô tì xin Công chúa hãy thương xót nô tì, đưa nô tì ra
ngoài cung đi!”
Lệnh Viên không ngoảnh đầu lại, chỉ hờ hững
nói: “Nếu ngươi muốn sống thì nhân lúc chưa ai phát hiện, hãy thu dọn những thứ
này đi. Nếu không, đến bản cung cũng không bảo vệ được ngươi. Bản cung ở đây!”
Cả một đám cung nữ, thái giám cùng ngoảnh
đầu lại, thấy Lệnh Viên cùng thị nữ ung dung đứng bên cạnh hành lang. Hai
người, một người yêu kiều, cao quý, một người thì trong sáng, thanh tân, ráng
chiều đã nhuốm đỏ cả nửa bầu trời phía sau lưng bọn họ, khiến đám cung nhân
nhìn đến ngây người. Gã thái giám dẫn đầu khom người bước lên phía trước, cẩn
thận nói: “Có người nhìn thấy Công chúa đi về hướng này, bọn nô tài cho rằng
Công chúa bị lạc đường, cho nên mới… đi tới xem sao.”
Lệnh Viên khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Đã
phiền công công phải lo lắng rồi, bản cung chỉ tùy tiện đi lại một chút thôi.
Dận Vương điện hạ đã rời khỏi cung Thấu An rồi sao?”
Gã thái giám lại cúi đầu: “Bây giờ thì
chưa, nhưng hẳn cũng sắp rồi!”
Lệnh Viên gật đầu, nói: “Vậy bản cung sẽ
tới cung chờ Điện hạ là được.”
Đồ đạc của Liên phi không nhiều nhưng cũng
chẳng phải ít. Thu dọn xong thì chỉ còn lại mấy thứ đồ vụn vặt, nhưng đám cung
nữ đều phải hỏi Dận Vương. Dận Vương suy nghĩ một lát, cuối cùng dứt khoát sai
người bọc lại, mang tất cả đến phủ Dận Vương.
Vừa rồi Vương Khởi ở lại trong tẩm cung của
Liên phi với hắn một lát, sau đó Trần tần[1] phái người đến mời nàng tới phủ
Nội vụ xem một số loại vải vừa được đưa tới. Trần tần và Vương Khởi tuổi tác
tương đương, Vương Khởi ở trong nội đình, thường ngày cũng chỉ quen với nàng
ta, cho nên không thoái thác được, đành rời đi.
[1] Tần cũng là một cấp bậc của vợ vua
trong hậu cung, ở dưới phi và trên quý nhân.
Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương dần tan
hết.
Dận Vương từ tẩm điện đi ra, chợt nghe phía
sau lưng có người gọi lại: “Điện hạ, xin dừng bước!”
Khi ngoảnh đầu nhìn, hắn liền bắt gặp thị
nữ Trụy Nhi của Liên phi. Thấy hắn dừng bước, Trụy Nhi vội vàng bước lên phía
trước, lại nhìn quanh thấy không có người, thị mới dám nói: “Nô tì có mấy câu
muốn nói, nhưng thời gian này luôn phải kìm nén trong lòng, không dám nói với
ai. Nương nương thường ngày đối tốt với nô tì… Hôm nay nô tì sẽ nói với Điện
hạ, cái chết của Nương nương…”
Giọng nói của Trụy Nhi hơi run rẩy, thị
nhìn thấy cặp mắt Dận Vương đang co rút, từ bên trong phát ra những tia sáng
lạnh lùng. Thị dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Cái chết của Nương nương e là có
liên quan tới Hoàng hậu nương nương.” Chuyện này dù không ai nói với Dận Vương,
hắn cũng đã đoán được phần nào, cho nên khi nghe thấy vậy hắn không cảm thấy
kinh ngạc, nhưng câu nói tiếp theo của Trụy Nhi rốt cuộc cũng khiến hắn ngây người:
“Trước khi Nương nương xảy ra chuyện, nô tì tận mắt nhìn thấy Quận chúa và
Khánh Vương ở cùng với nhau.”
Vương Khởi và Khánh Vương…
Từ cung Thấu An đi ra, trên khuôn mặt âm
trầm của Dận Vương không còn chút thần sắc nào.
Lệnh Viên và Anh Tịch ngồi trên xe ngựa chờ
đợi. Sắc trời đang tối dần.
“Dận Vương ra ngoài rồi!” Anh Tịch nhỏ
giọng nói.
Lệnh Viên vén rèm xe, quả nhiên nhìn thấy
bóng người màu xanh đó đang tiến lại gần. Một gã thái giám vội vàng dắt ngựa
lại cho hắn. Lệnh Viên quan sát từ xa, không ngờ lại cảm thấy bóng dáng đó vô
cùng cô độc. Nàng đến Nam Việt cũng đã được một thời gian, nhưng đến Khánh
Vương nói chuyện với nàng cũng nhiều hơn vị phu quân tương lai này. Ban đầu,
Lệnh Viên cho rằng vì một loạt những chuyện xảy ra đã khiến Dận Vương tâm thần
lao lực quá độ, dần dần, nàng phát hiện ra nam nhân này dường như cố ý xa lánh
mình, không muốn gần gũi mình.
Có lẽ, là bởi vì không yêu.
Xe ngựa rời khỏi hoàng cung, sắc trời đã
tối hẳn, nhưng đường lớn ở Sùng Kinh vẫn vô cùng náo nhiệt. Thời tiết này ngồi
trong nhà rất nóng bức, còn chẳng thoái mái bằng ra đường đi lại.
Tiếng vó ngựa tiến lại gần, ngay sau đó
liền vang lên giọng nói của Dận Vương: “Bản vương còn có việc quan trọng cần
làm, không tiễn Công chúa được.”
Rèm xe được vén lên, Lệnh Viên mỉm cười
nhìn ra ngoài, gật đầu, điềm đạm nói: “Điện hạ đi cẩn thận!”
Hắn hơi mím đôi môi mỏng, rồi ghì cương
quay đầu ngựa, nhanh chóng rời đi.
Từ hoàng cung đi ra, sắc mặt Dận Vương vẫn
luôn không tốt, dường như đang bị đè nén bởi chuyện gì. Có điều, hắn không nói,
Lệnh Viên tất nhiên cũng không nhiều chuyện mà đi hỏi.
Đợi khi Dận Vương dời đi, Lệnh Viên liền
sai người dừng xe ngựa. Anh Tịch thấy nàng đứng dậy bước ra ngoài, liền kinh
ngạc đi theo. Nữ tử trong bộ đồ gấm thướt tha như cánh bướm, nhẹ nhàng nhảy
xuống xe ngựa, dặn dò đám người dưới hãy về biệt uyển trước.
“Công chúa!” Anh Tịch vô cùng ngạc nhiên,
vội đuổi theo sau, suýt nữa ngã từ trên xe ngựa xuống.
Lệnh Viên liếc mắt nhìn thị, khẽ trách: “Có
gì đâu mà phải hoảng hốt như vậy. Cẩn thận kẻo bị người ta chê cười!”
Anh Tịch không kìm được đỏ bừng hai má,
phủi nhẹ váy áo rồi cất bước đuổi theo: “Sao Công chúa lại xuống xe vậy?”
“Ừm, ta muốn đi dạo một chút!”
Trước đây, ở Thịnh Kinh, tuy không ai hạn
chế sự tự do của nàng, nhưng suốt mấy năm dài đằng đẵng, nàng chưa một lần đi
dạo trên đường. Trước mắt chợt như thoáng qua bóng dáng gầy guộc đó, chiếc nón
có mạng che trong ký ức vẫn rất rõ ràng. Lệnh Viên bất giác mỉm cười, nàng quên
mất, đã từng có một lần. Còn giờ đây, tuy đang ở nước khác nhưng trong lòng
nàng lại rất nhẹ nhõm, dường như đã không còn nhiều sự ràng buộc như xưa.
Một làn gió đêm thổi tới khiến ống tay áo
lất phất bay. Khóe miệng hơi nhếch lên, để lộ một nụ cười, Lệnh Viên ngẩng đầu
nhìn bầu trời sao dưới màn đêm mờ mịt.
Đúng lúc Khánh Vương đi ngang qua, lập tức
nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp dưới gốc long não cổ thụ đó.
“Khéo thật!” Một giọng nói đắc ý xen lẫn
nét cười vang lên từ phía sau, Lệnh Viên liền xoay người, thấy Khánh Vương đang
ung dung đứng sau lưng nàng.
Hắn chỉ có một mình. Dường như cuộc tranh
chấp trong Đế cung ngày đó chỉ là một giấc mộng phù du, lúc này gặp lại, trong
đáy mắt Khánh Vương, ngoài sự dịu dàng và thiện ý thì không còn điều gì khác.
Anh Tịch khom người hành lễ với hắn, lại
nghe Lệnh Viên cười, hỏi: “Điện hạ giám sát ta sao?”
Hắn hơi ngẩn người, ngay sau đó liền cất
tiếng cười sang sảng: “Công chúa quả thực đã vu oan cho ta rồi!” Rồi hắn lại
khẽ lắc đầu, để lộ sự thất vọng.
Lệnh Viên chẳng hề để tâm, quay người định
đi. Dưới màn đêm, bóng dáng của nam tử đi nhanh tới, đưa tay chụp lấy cổ tay
thon của nàng, nở một nụ cười tà dị: “Công chúa đã trách nhầm người tốt, há có
thể đi dễ dàng như vậy sao?”
“Điện hạ muốn thế nào?” Giọng nói của Lệnh
Viên trở nên lạnh lùng.
Hắn vẫn cười, ánh mắt nhìn về phía trước,
nói: “Phía trước chính là phủ đệ của bản vương, ta muốn mời Công chúa vào phủ
trò chuyện một lát.”
Lệnh Viên cười giễu cợt: “Lá gan của Điện
hạ cũng thật lớn, không sợ Lệnh Viên tố cáo với Hoàng thượng sao? Ta là em dâu
tương lai của ngài, há có thể để ngài càn rỡ!”
Đôi hàng lông mày của hắn hơi nhướng lên,
rõ ràng là không hề sợ hãi: “Bản vương quang minh chính đại, có cái gì mà phải
sợ? Nghe nói Công chúa kỳ nghệ cao siêu, ta cũng muốn lĩnh giáo một chút, như
thế sau này đánh cờ với phụ hoàng cũng không đến nỗi bị thua quá thảm!”
Cái cớ của hắn quả thực rất đường hoàng! Kẻ
này bề ngoài nhìn thì phong lưu, phóng khoáng, không ngờ cũng có những hành
động tùy tiện, cợt nhả như vậy! Lệnh Viên thầm giận dữ, rụt tay lại, nói:
“Buông tay ra!”
Nhìn bộ dạng giận dữ của nàng, Khánh Vương
không những không chán ghét, ngược lại còn thích chí vô cùng. Hắn cất tiếng
cười càn rỡ, nói: “Chỉ có những cô nương miền Nam mới rụt rè, e thẹn, thề chết
cũng không chịu tùy tiện tiếp xúc da thịt với nam tử. Từ lâu ta đã nghe nói
người miền Bắc đều khoáng đạt, Công chúa hà tất phải nhỏ nhen như thế?”
Lệnh Viên vô cùng chán ghét bộ dạng này của
Khánh Vương, bèn lật tay tát mạnh một cái.
Hắn không né tránh, chịu nguyên một cú tát
của nàng. Lệnh Viên dùng hết sức lực, lòng bàn tay truyền tới cảm giác đau rát,
móng tay còn cào mạnh lên khuôn mặt hắn, để lại một vết xước dài, rỉ máu.
Anh Tịch cả kinh há hốc miệng.
Khánh Vương hơi cau mày nhưng vẫn mỉm cười:
“Quả nhiên không yếu đuối như những cô nương miền Nam, bản vương rất thích người mạnh
mẽ…” Còn chưa dứt lời, hắn đã cảm thấy mu bàn tay có thứ gì đánh trúng, nhất
thời đau đớn không kìm nén được. Lệnh Viên vừa cảm thấy bàn tay hắn buông lỏng,
lập tức rụt tay ra. Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn trên khuôn mặt hắn, nàng vội vã
lùi về phía sau mấy bước, xoay người kéo Anh Tịch hòa mình vào dòng người đông
đúc xung quanh.
Khánh Vương giữ chặt mu bàn tay, ngước mắt
lên nhìn, chỉ thấy hai cái bóng đó đã rời đi rất xa.
Chạy một quãng đường rất dài, đến khi cả
hai đều không chạy nổi nữa, bọn họ mới dừng lại, thở dốc. Anh Tịch đưa tay ôm
ngực, sắc mặt trắng bệch, nói: “Gã Khánh Vương này… thật đáng sợ quá! Hắn… hắn
muốn làm cái gì chứ…” Anh Tịch thở hổn hển, đến nói năng cũng không được trôi
chảy.
Lệnh Viên đưa tay kéo Anh Tịch vào một con
hẻm nhỏ, thở phào một hơi, đột nhiên nói: “Doãn Duật, có phải là huynh không?”
Anh Tịch kinh hãi đến nghẹt thở.
Sau khoảnh khắc, quả nhiên có bóng dáng cao
lớn của một nam tử xuất hiện ở đầu con hẻm. Y không do dự, rảo bước về phía hai
người.
Lệnh Viên thở phào một hơi. Ở Nam Việt,
người chịu giải vây giúp nàng ngoài y ra thì không còn ai khác. Y không chịu ra
mặt, vì sợ gây ra những lời đàm tiếu phiền phức, đặc biệt đối phương còn là kẻ
khó đối phó như Khánh Vương.
Doãn Duật vốn muốn đi theo nàng tới Cẩm Tú
biệt uyển, không ngờ lại bị nàng phát hiện. Y bước lên phía trước, khom người
hành lễ với Lệnh Viên, thấp giọng nói: “Công chúa không nên một mình dẫn theo
thị nữ đi lại trên đường như thế. Khánh Vương không phải hạng người đơn giản,
hơn nữa hắn mồm miệng khéo léo, lại có Hoàng hậu nương nương đứng sau lưng, nếu
thật sự xảy ra chuyện, chỉ e Công chúa sẽ phải chịu thiệt thòi.”
Y nói với nàng bằng giọng nghiêm túc, Lệnh
Viên vừa phải bỏ chạy đến đầm đìa mồ hôi, không có tâm trạng để tính toán, chỉ
cười, nói: “Chịu thiệt thòi? Ta có thể chịu thiệt thòi gì đây? Huynh còn sợ ta
chết sao? Hắn không làm vậy đâu, hắn chẳng qua chỉ muốn ta lấy hắn mà thôi!”
Trong giọng nói của nàng mang theo nét
cười, nhưng dưới làn ánh sáng lờ mờ, sắc mặt Doãn Duật lại trầm xuống. Y bước
tới một bước, nói: “Nàng không thể lấy hắn!”
Không thể lấy hắn, nhưng có thể lấy Dận
Vương sao?
Lệnh Viên vẫn đang cười. Cố che giấu sự
buồn thương trong tim, nàng mạnh dạn nhìn y, nói: “Ta không quên!”
Không quên thì tốt, rất tốt…
Doãn Duật nở một nụ cười chua chát, đưa mắt
tiễn bọn họ ra ngoài, rồi lại đi theo từ xa. Mãi đến khi thấy Cẩm Tú biệt uyển
đã ở ngay trước mắt, y mới nhỏ giọng nhắc nhở: “Sau này, Công chúa ra ngoài nhớ
dẫn theo thị vệ. Hôm nay, nếu không phải ta đi ngang qua Dận Vương phủ thì
không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
Lệnh Viên ngẩn ngơ dừng chân nhưng không
quay đầu lại mà chậm rãi bước về phía trước, hỏi: “Dận Vương phủ có chuyện gì
sao?” Nàng không hỏi Dận Vương, nhưng lại hỏi Doãn Duật.
“Cái chết của Liên phi nương nương e là có
liên quan tới Thượng Dương Quận chúa.”
“Nghĩa muội của Dận Vương?”
“Phải, có người nhìn thấy Quận chúa đã gặp
gỡ Khánh Vương.”
Khánh Vương… Quả nhiên là do Tiêu Hậu chỉ
thị sao? Lệnh Viên hơi cau mày, vẫn không ngoảnh đầu, chỉ thấp giọng nói:
“Huynh nhớ phải cẩn thận!”
Chỉ một câu ngắn gọn nhưng lại khiến trái
tim Doãn Duật cảm thấy ấm áp. Ánh mắt dịu dàng nhìn về phía nữ tử thướt tha
trước mặt, y chậm rãi trả lời: “Được!”
Cẩm Tú biệt uyển sáng trưng đèn đuốc, hơi
thở của nam tử sau lưng đã bị cánh cửa kia ngăn cách. Nhưng trong lòng Lệnh
Viên lại như tràn đầy mật ngọt, nàng đã quên đi những điều không vui khi gặp
Khánh Vương.
Anh Tịch bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của
nàng, cũng không nhắc tới việc đó, có điều, thị như nghĩ đến điều gì, bèn cất
tiếng hỏi: “Công chúa, lúc ở trong cung sao người không đồng ý thỉnh cầu của
Cầm Anh? Nô tì còn tưởng người sẽ nể tình cùng là người Bắc Hán mà giúp đỡ
thị.”
Lệnh Viên vẫn đang cúi đầu vuốt vuốt gấu
váy, nghe Anh Tịch nói vậy có chút tức cười. Cái gì mà người Bắc Hán với không
Bắc Hán, lúc trước Lưu Hâm câu kết với Hoàng đế Nam Việt, ý đồ nhúng tay vào
việc nội bộ của Bắc Hán có từng nghĩ mình cũng là người Bắc Hán không? Còn Lệnh
Viên nàng, bảo người giết Lưu Hâm thì cũng đã giết rồi, bây giờ còn phải thương
hại một ả tì nữ của cô ta sao? Đúng là nực cười!
“Thị không phải là người thật thà.”
Lệnh Viên cất giọng hờ hững, nhưng lại
khiến Anh Tịch cả kinh: “Sao Công chúa lại nói vậy?”
Câu hỏi này, Lệnh Viên không trả lời, Anh
Tịch chỉ thấy nàng nở nụ cười mỉm.
Cầm Anh nói là đốt tiền giấy cho Công chúa
Hân Huy, nhưng trong tiếng khóc của thị lại thấp thoáng sự sợ hãi. Nếu như vì
lo lắng Công chúa Hân Huy ở dưới âm ty sống không tốt mà đốt tiền giấy cho cô
ta, sao Cầm Anh phải sợ đến vậy? Huống chi Lệnh Viên vốn không quen người này,
hà tất phải tự đem đến phiền phức cho bản thân. Từ khi bị Ngọc Trí phản bội,
nàng không còn dám tùy tiện tin người khác nữa.
Ở Nam Việt, nàng chỉ có thể tin tưởng hai
người, đó là Doãn Duật và Anh Tịch. Đối với nàng, vậy là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.