Chương 37
Phôi Phi Vãn Vãn
18/02/2014
Ở cung Thấu An,
đã lâu lắm rồi mới xuất hiện cảnh tượng náo nhiệt như vậy.
Sắc mặt Hoàng đế
Nam Việt âm trầm, lão ngồi ghế chủ nhân, lạnh lùng nhìn Vương Khởi đang tỏ ra
vô cùng sợ hãi trước mặt. Lúc này, tuy Vương Khởi đang đứng nhưng toàn thân
không ngừng run rẩy, nếu không phải cố gắng gượng, e là đã ngã xuống rồi. Nước
mắt ầng ậng trong khóe mắt, Vương Khởi cúi đầu không dám nhìn Hoàng đế trước
mặt. Liên phi không đắc sủng, số lần Hoàng thượng đến cung Thấu An không nhiều,
với thân phận của Vương Khởi, cơ hội được nhìn thấy lão thực sự rất ít, cho dù
có nhìn thấy thì cũng chỉ nhìn từ xa. Trong cung đều nói Hoàng thượng đối xử
với người khác rất khoan dung, nhân từ, nhưng bây giờ, lão lại vì cái chết của
Liên phi mà muốn gặp nàng, rõ ràng là đã tức giận. Vương Khởi nghĩ như thế,
trong lòng lại càng sợ hãi.
Bên ngoài, đám
cung nữ, thái giám đều nín lặng đứng hầu.
Khi Khánh Vương
tới nơi liền nhìn thấy Vương Khởi đang đứng quay lưng về cửa lớn. Hắn hơi cau
mày, rảo bước đi vào, lại thấy Dận Vương và Doãn Duật cũng ở đó. Trên khuôn mặt
chẳng có vẻ sợ hãi, Khánh Vương đi thẳng về phía trước, hành lễ với Hoàng đế
Nam Việt.
“Không biết phụ
hoàng có việc gì mà lại vội vã triệu nhi thần vào cung như thế?” Trong lời nói
của hắn chẳng thể nghe ra điều gì khác thường.
Ánh mắt Hoàng đế
nhìn về phía Khánh Vương, rồi lại chậm rãi di chuyển đến Vương Khởi, hồi lâu sau
mới trầm giọng nói: “Trẫm vừa nghe nói một số chuyện, gọi con tới để hỏi cho rõ
ràng.”
Khánh Vương vẫn
tươi cười: “Xin phụ hoàng hãy hỏi!”
Hoàng đế khẽ ho
một tiếng, từ từ xoay tràng hạt trong tay, giọng nói của lão vang lên rất rõ
ràng: “Nghe nói cái chết của Liên phi có liên quan tới con?”
Vừa dứt lời, Dận
Vương và Doãn Duật cùng nhìn về phía Khánh Vương. Chỉ thấy hắn hơi ngẩn người,
sau đó ung dung kéo vạt áo quỳ xuống, sống lưng vẫn ưỡn thẳng: “Nhi thần tuy
không phải do Liên phi nương nương sinh ra, nhưng theo lý thì Liên phi cũng là
mẫu phi của nhi thần, nhi thần tuyệt đối không làm chuyện giết mẹ như vậy! Xin
phụ hoàng minh giám!” Hắn nói một cách rõ ràng, không hề tỏ ra hổ thẹn.
Dận Vương thầm
giận dữ, bàn tay dưới ống tay áo rộng nắm chặt. Doãn Duật ngoảnh mặt nhìn hắn,
ngầm đưa tay kéo ống tay áo hắn một cái.
Hoàng đế không
hỏi gì, Vương Khởi cũng không dám nói, lúng túng đứng một bên, sợ hãi khóc thút
thít.
Trong lòng vô
cùng buồn phiền, Hoàng đế trừng mắt nhìn Vương Khởi một cái, rồi lại quay sang
nói với Khánh Vương: “Thượng Dương Quận chúa từ lâu đã muốn tìm cách ngăn cản
mối hôn sự giữa lão tứ và Lệnh Viên, mà trước khi Liên phi mắc bệnh, Quận chúa
lại tới tìm con. Theo trẫm được biết, giữa con và Quận chúa trước nay không có
giao tình gì, con định giải thích chuyện này thế nào đây?”
Khánh Vương đưa
mắt liếc nhìn Vương Khởi. Vương Khởi sợ đến nỗi khuôn mặt trở nên trắng bệch,
đột nhiên quỳ xuống, nói: “Hoàng thượng, thần không hề cùng Khánh Vương điện hạ
lập mưu hại chết Liên phi nương nương, thần không có!” Vương Khởi đột nhiên
nhìn về phía Dận Vương, quỳ lết đến đó, khóc lóc, kéo vạt áo hắn: “Đường ca ca!
Huynh hãy tin Khởi Nhi, Khởi Nhi không có!”
Sắc mặt Dận Vương
tái xanh, hắn không nói gì, chỉ nghe Khánh Vương nói: “Phụ hoàng, người cũng nghe
thấy rồi đấy, nhi thần tuyệt đối không làm chuyện như vậy. Ngày đó, đúng là
Quận chúa có nói chuyện với nhi thần mấy câu, nhưng không phải cố tình đến tìm
nhi thần, chỉ là tình cờ gặp mặt mà thôi. Nhi thần thấy tâm trạng Quận chúa
không tốt nên mới đến nói chuyện đôi câu. Quận chúa quả thực cũng thổ lộ với
nhi thần là nàng ta thầm thương tứ đệ, không muốn nhìn thấy tứ đệ thành thân.
Nhi thần cũng chỉ an ủi mấy câu, không nói bất cứ điều gì khác.”
Vương Khởi vội
vàng quay người khấu đầu trước Hoàng đế, nôn nóng nói: “Phải rồi, sự việc đúng
như Khánh Vương điện hạ đã nói, thực sự không như Hoàng thượng đã nghĩ đâu!”
Trong đại sảnh
không đốt trầm hương, mọi thứ đều vô cùng nhạt nhẽo. Hơn nữa, bầu không khí
nặng nề này khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chỉ có trong đáy
mắt Khánh Vương vẫn còn vẻ tỉnh táo, hắn quay sang nhìn Vương Khởi, nói: “Dám
hỏi Quận chúa, cô có thật sự hợp mưu với bản vương để mưu hại Liên phi nương
nương không?”
Vương Khởi hoang
mang lắc đầu.
Hắn lại nói: “Vậy
có phải bản vương đã gợi ý cho cô hại chết Liên phi nương nương không?”
Vương Khởi lại
lắc đầu.
Lúc này, Khánh
Vương mới quay về phía Hoàng đế, cúi đầu nói: “Phụ hoàng nghe thấy rồi đấy,
Quận chúa cũng nói là chưa từng hợp mưu với nhi thần. Chỉ dựa vào việc có người
nhìn thấy nhi thần trò chuyện mấy câu với Quận chúa mà phán xét nhi thần có tội
sao? Huống hồ nhi thần và Quận chúa nói những gì nhi thần đã giải thích rồi,
nếu như vậy còn không thể khiến tứ đệ tin tưởng, nhi thần cũng chẳng còn gì để
nói!”
Dận Vương đột
nhiên “hừ” một tiếng lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào nam tử đang quỳ dưới đất,
nói: “Dù sao mẫu phi của ta cũng đã qua đời, nhị ca nói thế nào mà chẳng được!”
Vương Khởi kinh
hãi ngoảnh đầu nhìn Dận Vương, thấy trong đáy mắt hắn toàn là vẻ phẫn nộ và căm
hận, hằn học nhìn Khánh Vương, dường như đến liếc về phía nàng ta một cái cũng
chẳng thèm. Khánh Vương ngoảnh đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương, cơn phẫn nộ
tràn ngập trong đáy mắt Dận Vương đã hoàn toàn tan biến trước nụ cười nhẹ nhàng
của hắn. Hắn khẽ lắc đầu, nói: “Lời của tứ đệ sai rồi. Vi huynh có câu này vốn
không muốn nói, nói ra sợ sẽ khiến đệ thương tâm. Nhưng chuyện đã đến nước này,
vi huynh cũng đành nói với đệ…” Rồi hắn lại nhìn về phía Hoàng đế, cung kính
nói: “Phụ hoàng, nhi thần quả thực chưa từng xúi giục Quận chúa mưu hại Liên
phi nương nương, nhưng Quận chúa lại tự làm chuyện này.”
Vương Khởi trợn
trừng mắt, nhìn về phía Khánh Vương với vẻ không thể tin nổi.
Chỉ sau một canh
giờ, chuyện này đã lan truyền xôn xao trong cung.
Thượng Dương Quận
chúa vì muốn ngăn cản Dận Vương thành thân với Công chúa Bắc Hán, đã tìm một
chiếc áo của người mắc bệnh dịch ngoài cung, cẩn thận khiến cho Liên phi mắc
bệnh qua đời. Sau đó, Vương Khởi đã từng lén tiêu hủy tang vật, đúng lúc bị một
cung nữ ở phòng Tư y[1] nhìn thấy. Cung nữ ở phòng Tư y là người ngoài cuộc,
không liên quan tới ai, có thị làm chứng, Vương Khởi sẽ không thể biện bạch.
[1] Cơ quan
chuyên phụ trách các vấn đề về quần áo trong hoàng cung thời Hán ở Trung Quốc.
Mưu hại Hoàng phi
là tội lớn, nhưng bởi Vương Khởi là hậu nhân của công thần, Hoàng đế đặc biệt
khai ân, không xử tội tru di cả tộc. Lão chỉ ra lệnh bắt giam nàng ta, hôm sau
sẽ ban cho ba thước vải trắng.
Tiêu Hậu đón lấy
chén ngọc trong tay ả cung nữ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó nở nụ cười hài
lòng. Bà ta nhìn về phía Tĩnh Công chúa vừa thở phào một hơi, hơi cau mày, nói:
“Chẳng ra sao cả, có chút chuyện nhỏ thôi mà đã khiến con sợ đến thế rồi!”
Lòng bàn tay Tĩnh
Công chúa ướt mồ hôi, chiếc khăn tay cũng ướt quá nửa, dường như tới lúc này nàng
ta mới giật mình hiểu ra: “Thì ra nhị ca đã có chuẩn bị rồi?”
Tiêu Hậu đặt
chiếc chén ngọc trong tay xuống, khẽ cười giễu cợt: “Lão tứ đã muốn trừ bỏ nhị
ca của con, sớm muộn thì cũng sẽ xảy ra chuyện như vậy! Vương Khởi chỉ là một
kẻ ngu xuẩn, nhưng Liên phi thì đúng là đã dạy được một đứa con không tồi, còn
tàn độc hơn bà ta, chịu chấp nhận hy sinh Vương Khởi!”
Dường như Tĩnh
Công chúa lại không hiểu, định hỏi, nhưng nghĩ một hồi rồi cuối cùng vẫn im
lặng.
Khi Lệnh Viên
nghe được tin này thì nàng đã cùng Anh Tịch rời khỏi Đế cung. Lúc này, tâm
trạng Hoàng đế Nam Việt hẳn đang không tốt, tất nhiên sẽ không có tâm trạng
đánh cờ với nàng, nàng bèn nói với ả cung nữ một tiếng rồi rời đi. Chuyện xảy
ra trong ngự thư phòng nhanh chóng truyền đi khắp, mới trước đó còn không ai
dám nói gì, bây giờ lại thành ra như vậy… Lệnh Viên khẽ cười một tiếng, đám
người hầu mà cũng có thể mặc sức bàn tán, vậy hẳn đã có kết luận cuối cùng về
việc Liên phi qua đời rồi.
Đây dù sao cũng
là chuyện nội bộ của Nam Việt, với thân phận của Lệnh Viên hiện giờ không tiện
xen vào. Để tránh cảnh khó xử khi gặp Hoàng đế Nam Việt trên đường, nàng đã
chọn một con đường nhỏ để rời đi. Chẳng còn tâm trạng mà ngắm nghía cảnh sắc
bên đường, nàng đi rất nhanh, không ngờ lại nhìn thấy Khánh Vương đang rảo bước
đi tới từ phía trước.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Lệnh Viên thầm căm hận, kẻ đó thì lại cất
tiếng cười có chút ngông cuồng, từ xa đã nói: “Công chúa, thực khéo quá!” Rõ
ràng trước đó còn ở ranh giới sinh tử, vậy mà lúc này hắn lại tỏ ra rất bình
thường. Vết xước hẹp, dài trên má phải hắn chính là tác phẩm của Lệnh Viên hôm
qua, bây giờ tuy đã đóng vảy nhưng đặt trên khuôn mặt anh tuấn, trắng trẻo kia
trông vẫn rất rõ ràng.
Lệnh Viên dừng chân, cất tiếng cười giễu
cợt: “Chúc mừng điện hạ!”
Hắn hơi nhướng mày, tỏ vẻ hết sức chân
thành: “Đa tạ Công chúa!”
Hắn nói chuyện càng lúc càng chẳng có chút
kiêng dè nào. Lệnh Viên cười lạnh lùng, nói: “Chuyện này thì liên quan gì tới
ta?”
Khánh Vương cố ý tỏ ra kinh ngạc: “Sao lại
không liên quan? Bản vương không việc gì, tứ đệ của bản vương cũng không việc
gì, chẳng lẽ Công chúa không phải Vương phi tương lai của tứ đệ ta sao? Hay là
Công chúa đã quyết định sẽ chọn người khác?”
Lệnh Viên biết hắn cố ý, cũng không muốn
dây dưa thêm, liền khom người với hắn rồi chuẩn bị rời đi. Không ngờ Khánh
Vương cứ đứng giữa con đường nhỏ, thân thể cao lớn chặn hết cả con đường khiến
Lệnh Viên nhất thời không đi được. Hắn chăm chú nhìn nàng, đã nhìn thấy trong
mắt nàng thấp thoáng vẻ không vui, nhưng vẫn nói: “Bản vương đã nói với Công
chúa rồi, chuyện này không phải do ta làm, dường như đến bây giờ Công chúa vẫn
không tin.”
Tất nhiên Lệnh Viên không tin. Nàng mới chỉ
nghe Tiêu Hậu nói chuyện đôi câu đã cảm thấy bà ta là người rất khó đoán. Khánh
Vương là đứa con trai do một tay bà ta dạy dỗ, nào có thể là hạng kém cỏi? Bây
giờ xem ra chuyện này quả thực không liên quan tới Vương Khởi… “Ngài đổ oan cho
cô ta.” Lệnh Viên hờ hững cất tiếng.
Hắn bật cười, nói: “Như nhau cả thôi, Công
chúa cũng đổ oan cho bản vương.”
“Lệnh Viên thực sự rất tò mò, rốt cuộc Điện
hạ đã sai kẻ nào đi làm vậy?” Cặp mắt nữ tử trong veo như hồ nước mùa xuân,
nhìn đăm đăm vào hắn, dường như muốn gột sạch lốt vỏ bọc bên ngoài của hắn,
khiến bộ mặt hắn trở về nguyên trạng.
Chỉ đáng tiếc, nàng nhìn hắn một hồi lâu,
vẫn thấy bên khóe miệng hắn thấp thoáng nét cười, trong mắt là vẻ thản nhiên.
Hắn không trả lời, Lệnh Viên lại nói: “Ngài
đã biết không phải cô ta, tại sao còn ném đá xuống giếng?”
Hắn lại cười, nói: “Chuyện của Liên phi dù
gì cũng phải có một kết quả, bản vương chỉ khơi đầu thôi, nhưng điều đáng ngạc
nhiên là bọn họ đều chấp thuận.”
Bọn họ… Câu nói này mới thực cao thâm, khó
lường biết mấy, Lệnh Viên bỗng có chút xao động, một tia khí lạnh bất giấc dâng
lên từ trong lòng.
Khánh Vương chăm chú nhìn nàng hồi lâu,
dáng vẻ không tin ấy khiến hắn nở nụ cười vui vẻ, sau đó lại thấp giọng nói:
“Chuyện Liên phi không phải do ta làm.”
Lệnh Viên hơi ngẩn người, từng có một người
cũng lặp lại câu nói này trước mặt nàng, giống như phải làm thế mới cam tâm, y
sợ nàng quên, sợ nàng không nhớ nổi. Trong ký ức, khuôn mặt anh tuấn của Thiếu
đế lại một lần nữa trở nên rõ ràng, Lệnh Viên bất giác ngẩn ngơ, đến khi bình
tĩnh trở lại liền đưa mắt nhìn Khánh Vương. Đúng là nực cười, hắn sao có thể
giống Thế Huyền được!
Trong lòng tức giận, nàng không để tâm tới
lễ nghĩa, bước tới đẩy hắn ra rồi đi thẳng về phía trước. Anh Tịch hít một hơi
thật sâu, sau đó vội vã cất bước theo sau.
Khánh Vương không đuổi theo, chỉ ngoảnh đầu
lại nhìn, rồi nở nụ cười mỉm. Nữ tử này, hắn càng ngày càng thích rồi.
“Nhị ca, mặt huynh làm sao vây?” Tĩnh Công
chúa vừa nhìn thấy vết thương dài trên khuôn mặt Khánh Vương liền ngạc nhiên
cất tiếng hỏi.
Khánh Vương đưa tay vén bức rèm châu, khẽ
cười, đáp: “Bị nhị tẩu của muội cào đấy.”
“Nhị tẩu?” Tĩnh Công chúa kinh ngạc mở to
mắt, nàng ta không nghe nhầm đấy chứ? Nàng ta có nhị tẩu từ bao giờ vậy?
“Con nói linh tinh cái gì vậy!” Một giọng
nói hờ hững cất lên từ phía sau bức bình phong bách điểu triều phượng, Tiêu Hậu
ngồi trên sạp gấm, tay cầm cây quạt tròn khẽ phe phẩy. Thấy bóng dáng cao lớn
đó đi vào, Tiêu Hậu chỉ hờ hững đưa mắt nhìn hắn, bên khóe miệng là một nụ cười
hài lòng.
Khánh Vương cung kính hành lễ, sau đó mới
bước tới ngồi xuống. Thông minh như Tiêu Hậu, nhất định biết “nhị tẩu” mà hắn
nói là ám chỉ ai. Hai dải tua ngọc buông lơi hai bên, cái bóng nhỏ bé chiếu
xuống vừa khéo che vết thương trên má hắn. Hắn mỉm cười, nói: “Mẫu hậu, nhi
thần nghiêm túc đấy, sớm muộn gì nàng cũng là người của nhi thần.”
Trên khuôn mặt Tiêu Hậu chẳng có lấy một
nét cười: “Con là Vương gia, làm việc phải có chừng mực! Lỡ để phụ hoàng con
nhìn thấy, người sẽ cho rằng con là người không đứng đắn! Chuyện hôm nay, nếu
không vì Vương Khởi quá ngu xuẩn, làm gì đến lượt con cười! Lưu Lệnh Viên không
phải Vương Khởi, đừng để mình phải chịu thiệt thòi vì cô ta!”
Khánh Vương mím môi, hình ảnh lần đầu hai
người gặp mặt trước Mặc Lan biệt viện lại ào ạt tràn về. Nều không phải Dận
Vương chen ngang giữa đường, bây giờ nàng đã trở thành Vương phi của hắn rồi!
Hoàng hôn buông xuống, trong không khí thấp
thoáng hơi lạnh. Vừa rời khỏi hoàng cung, Lệnh Viên và Anh Tịch lập tức nhìn
thấy Doãn Duật đang một mình chờ đợi ở đằng xa. Y đã chờ rất lâu nên mới ngồi
xuống phiến đá dưới một gốc cây.
Lệnh Viên còn chưa đi tới, y đã nhìn thấy
nàng, liền nhanh chóng đứng dậy hành lễ. Lệnh Viên khom người đáp lễ rồi thấp
giọng nói: “Huynh là Thế tử, ngồi ở đây không sợ bị người ta chê cười sao?”
Chỉ khi ở trước mặt nàng, y mới có thể cười
một cách vô tư mà chẳng phải để tâm đến bất cứ điều gì, y thấp giọng nói: “Cũng
không có gì, trước đây ở bên ngoài ta đã quen rồi. Hoàng thượng giữ Điện hạ lại
nói chuyện, ta chờ ở đây.”
Tất nhiên Hoàng thượng phải an ủi Dận Vương
mấy câu, Lệnh Viên càng nghĩ càng cảm thấy mình không ở lại Đế cung là đúng.
Đôi mắt Doãn Duật tràn đầy vẻ dịu dàng, nhìn nàng chăm chú. Lệnh Viên lại nói:
“Sau này, chuyện của Dận Vương huynh đừng quan tâm nữa.”
Doãn Duật ngẩn người. Lệnh Viên lại nói:
“Sau lưng Khánh Vương có Hoàng hậu, huynh cho rằng dễ đối phó lắm sao?”
Thì ra nàng lo lắng cho y.
Doãn Duật thầm cảm thấy ấm áp, liền nở nụ
cười hiền hòa nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ cẩn thận!” Y giúp Dận Vương, cũng chính
là giúp nàng, cho nên con đường này y nhất định phải đi, quyết không chùn chân.
Y muốn nàng yên tâm, nhưng dù thế nào nàng
cũng không yên tâm được. Trong cái chết của Liên phi, còn có một chuyện nàng
cảm thấy chưa rõ ràng, mà chính vì chuyện đó, trong lòng nàng lại càng thêm
kinh hãi. Dường như Khánh Vương còn che dấu chiêu số gì sau lưng, nàng không
muốn Doãn Duật xảy ra chuyện, nhưng y lại nhất quyết không chịu đi…
“Kiều Nhi!” Thấy Lệnh Viên không nói gì,
Doãn Duật khẽ gọi nàng một tiếng.
Lệnh Viên tỉnh táo trở lại, ánh mắt dừng
trên khuôn mặt của nam tử. Từ đầu đến cuối, nàng vẫn giữ khoảng cách với y, nắm
chặt chiếc khăn lụa trong tay, hỏi: “Huynh có biết Thượng Dương Quận chúa không
liên quan tới cái chết của Liên phi nương nương không?”
Quả nhiên Doãn Duật vô cùng kinh ngạc: “Sao
có thể?” Sau sự thăm dò ở Minh Vũ hiên, cùng với việc động cơ của Vương Khởi
rất rõ ràng, nói thực lòng, y chưa từng hoài nghi. Thậm chí y còn cho rằng việc
Lệnh Viên bị hành thích cũng có liên quan tới Vương Khởi, chỉ hận không thể
khiến cô ta nhanh chóng chết đi!
Lệnh Viên khẽ gật đầu, nói: “Chuyện này ta
đã chứng thực được qua lời của Khánh Vương rồi.”
“Lời của hắn không đáng tin!” Tròng mắt
Doãn Duật hơi co rút, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Không phải y không tin, chỉ là không dám
tin. Lệnh Viên nhìn chăm chăm vào đôi mắt thấp thoáng vẻ sợ hãi của y, thấp
giọng nói: “Khánh Vương quả thực đã nói dối rất nhiều, nhưng lần này, ta tin
hắn.”
Ánh tà dương dìu dịu kéo cái bóng của hai
người ra rất dài, Doãn Duật đứng lặng lẽ trong chốc lát, đột nhiên quay người
định đi. Lệnh Viên nháy mắt ra hiệu cho Anh Tịch, thị liền vội vàng bước tới
ngăn y: “Thế tử gia!”
Y ngoảnh đầu nhìn về phía Lệnh Viên: “Ta
phải vào cung nói với Dận Vương điện…”
“Huynh thật sự cho rằng hắn không biết
sao?” Không đợi y nói xong, Lệnh Viên đã lạnh lùng ngắt lời.
Dù Dận Vương có biết cũng sẽ không nói, hắn
còn muốn dựa vào Vương Khởi để lật đổ Khánh Vương và Tiêu Hậu. Về điều này,
Doãn Duật hẳn không dám tin, nhưng Lệnh Viên thì lại hiểu rõ. Trước đây, nàng
cũng từng vì giang sơn của Thế Huyền mà muốn hy sinh Đoan phi, trước hoàng
quyền, liệu có được bao điều quang minh chính đại!
đã lâu lắm rồi mới xuất hiện cảnh tượng náo nhiệt như vậy.
Sắc mặt Hoàng đế
Nam Việt âm trầm, lão ngồi ghế chủ nhân, lạnh lùng nhìn Vương Khởi đang tỏ ra
vô cùng sợ hãi trước mặt. Lúc này, tuy Vương Khởi đang đứng nhưng toàn thân
không ngừng run rẩy, nếu không phải cố gắng gượng, e là đã ngã xuống rồi. Nước
mắt ầng ậng trong khóe mắt, Vương Khởi cúi đầu không dám nhìn Hoàng đế trước
mặt. Liên phi không đắc sủng, số lần Hoàng thượng đến cung Thấu An không nhiều,
với thân phận của Vương Khởi, cơ hội được nhìn thấy lão thực sự rất ít, cho dù
có nhìn thấy thì cũng chỉ nhìn từ xa. Trong cung đều nói Hoàng thượng đối xử
với người khác rất khoan dung, nhân từ, nhưng bây giờ, lão lại vì cái chết của
Liên phi mà muốn gặp nàng, rõ ràng là đã tức giận. Vương Khởi nghĩ như thế,
trong lòng lại càng sợ hãi.
Bên ngoài, đám
cung nữ, thái giám đều nín lặng đứng hầu.
Khi Khánh Vương
tới nơi liền nhìn thấy Vương Khởi đang đứng quay lưng về cửa lớn. Hắn hơi cau
mày, rảo bước đi vào, lại thấy Dận Vương và Doãn Duật cũng ở đó. Trên khuôn mặt
chẳng có vẻ sợ hãi, Khánh Vương đi thẳng về phía trước, hành lễ với Hoàng đế
Nam Việt.
“Không biết phụ
hoàng có việc gì mà lại vội vã triệu nhi thần vào cung như thế?” Trong lời nói
của hắn chẳng thể nghe ra điều gì khác thường.
Ánh mắt Hoàng đế
nhìn về phía Khánh Vương, rồi lại chậm rãi di chuyển đến Vương Khởi, hồi lâu sau
mới trầm giọng nói: “Trẫm vừa nghe nói một số chuyện, gọi con tới để hỏi cho rõ
ràng.”
Khánh Vương vẫn
tươi cười: “Xin phụ hoàng hãy hỏi!”
Hoàng đế khẽ ho
một tiếng, từ từ xoay tràng hạt trong tay, giọng nói của lão vang lên rất rõ
ràng: “Nghe nói cái chết của Liên phi có liên quan tới con?”
Vừa dứt lời, Dận
Vương và Doãn Duật cùng nhìn về phía Khánh Vương. Chỉ thấy hắn hơi ngẩn người,
sau đó ung dung kéo vạt áo quỳ xuống, sống lưng vẫn ưỡn thẳng: “Nhi thần tuy
không phải do Liên phi nương nương sinh ra, nhưng theo lý thì Liên phi cũng là
mẫu phi của nhi thần, nhi thần tuyệt đối không làm chuyện giết mẹ như vậy! Xin
phụ hoàng minh giám!” Hắn nói một cách rõ ràng, không hề tỏ ra hổ thẹn.
Dận Vương thầm
giận dữ, bàn tay dưới ống tay áo rộng nắm chặt. Doãn Duật ngoảnh mặt nhìn hắn,
ngầm đưa tay kéo ống tay áo hắn một cái.
Hoàng đế không
hỏi gì, Vương Khởi cũng không dám nói, lúng túng đứng một bên, sợ hãi khóc thút
thít.
Trong lòng vô
cùng buồn phiền, Hoàng đế trừng mắt nhìn Vương Khởi một cái, rồi lại quay sang
nói với Khánh Vương: “Thượng Dương Quận chúa từ lâu đã muốn tìm cách ngăn cản
mối hôn sự giữa lão tứ và Lệnh Viên, mà trước khi Liên phi mắc bệnh, Quận chúa
lại tới tìm con. Theo trẫm được biết, giữa con và Quận chúa trước nay không có
giao tình gì, con định giải thích chuyện này thế nào đây?”
Khánh Vương đưa
mắt liếc nhìn Vương Khởi. Vương Khởi sợ đến nỗi khuôn mặt trở nên trắng bệch,
đột nhiên quỳ xuống, nói: “Hoàng thượng, thần không hề cùng Khánh Vương điện hạ
lập mưu hại chết Liên phi nương nương, thần không có!” Vương Khởi đột nhiên
nhìn về phía Dận Vương, quỳ lết đến đó, khóc lóc, kéo vạt áo hắn: “Đường ca ca!
Huynh hãy tin Khởi Nhi, Khởi Nhi không có!”
Sắc mặt Dận Vương
tái xanh, hắn không nói gì, chỉ nghe Khánh Vương nói: “Phụ hoàng, người cũng nghe
thấy rồi đấy, nhi thần tuyệt đối không làm chuyện như vậy. Ngày đó, đúng là
Quận chúa có nói chuyện với nhi thần mấy câu, nhưng không phải cố tình đến tìm
nhi thần, chỉ là tình cờ gặp mặt mà thôi. Nhi thần thấy tâm trạng Quận chúa
không tốt nên mới đến nói chuyện đôi câu. Quận chúa quả thực cũng thổ lộ với
nhi thần là nàng ta thầm thương tứ đệ, không muốn nhìn thấy tứ đệ thành thân.
Nhi thần cũng chỉ an ủi mấy câu, không nói bất cứ điều gì khác.”
Vương Khởi vội
vàng quay người khấu đầu trước Hoàng đế, nôn nóng nói: “Phải rồi, sự việc đúng
như Khánh Vương điện hạ đã nói, thực sự không như Hoàng thượng đã nghĩ đâu!”
Trong đại sảnh
không đốt trầm hương, mọi thứ đều vô cùng nhạt nhẽo. Hơn nữa, bầu không khí
nặng nề này khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chỉ có trong đáy
mắt Khánh Vương vẫn còn vẻ tỉnh táo, hắn quay sang nhìn Vương Khởi, nói: “Dám
hỏi Quận chúa, cô có thật sự hợp mưu với bản vương để mưu hại Liên phi nương
nương không?”
Vương Khởi hoang
mang lắc đầu.
Hắn lại nói: “Vậy
có phải bản vương đã gợi ý cho cô hại chết Liên phi nương nương không?”
Vương Khởi lại
lắc đầu.
Lúc này, Khánh
Vương mới quay về phía Hoàng đế, cúi đầu nói: “Phụ hoàng nghe thấy rồi đấy,
Quận chúa cũng nói là chưa từng hợp mưu với nhi thần. Chỉ dựa vào việc có người
nhìn thấy nhi thần trò chuyện mấy câu với Quận chúa mà phán xét nhi thần có tội
sao? Huống hồ nhi thần và Quận chúa nói những gì nhi thần đã giải thích rồi,
nếu như vậy còn không thể khiến tứ đệ tin tưởng, nhi thần cũng chẳng còn gì để
nói!”
Dận Vương đột
nhiên “hừ” một tiếng lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào nam tử đang quỳ dưới đất,
nói: “Dù sao mẫu phi của ta cũng đã qua đời, nhị ca nói thế nào mà chẳng được!”
Vương Khởi kinh
hãi ngoảnh đầu nhìn Dận Vương, thấy trong đáy mắt hắn toàn là vẻ phẫn nộ và căm
hận, hằn học nhìn Khánh Vương, dường như đến liếc về phía nàng ta một cái cũng
chẳng thèm. Khánh Vương ngoảnh đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương, cơn phẫn nộ
tràn ngập trong đáy mắt Dận Vương đã hoàn toàn tan biến trước nụ cười nhẹ nhàng
của hắn. Hắn khẽ lắc đầu, nói: “Lời của tứ đệ sai rồi. Vi huynh có câu này vốn
không muốn nói, nói ra sợ sẽ khiến đệ thương tâm. Nhưng chuyện đã đến nước này,
vi huynh cũng đành nói với đệ…” Rồi hắn lại nhìn về phía Hoàng đế, cung kính
nói: “Phụ hoàng, nhi thần quả thực chưa từng xúi giục Quận chúa mưu hại Liên
phi nương nương, nhưng Quận chúa lại tự làm chuyện này.”
Vương Khởi trợn
trừng mắt, nhìn về phía Khánh Vương với vẻ không thể tin nổi.
Chỉ sau một canh
giờ, chuyện này đã lan truyền xôn xao trong cung.
Thượng Dương Quận
chúa vì muốn ngăn cản Dận Vương thành thân với Công chúa Bắc Hán, đã tìm một
chiếc áo của người mắc bệnh dịch ngoài cung, cẩn thận khiến cho Liên phi mắc
bệnh qua đời. Sau đó, Vương Khởi đã từng lén tiêu hủy tang vật, đúng lúc bị một
cung nữ ở phòng Tư y[1] nhìn thấy. Cung nữ ở phòng Tư y là người ngoài cuộc,
không liên quan tới ai, có thị làm chứng, Vương Khởi sẽ không thể biện bạch.
[1] Cơ quan
chuyên phụ trách các vấn đề về quần áo trong hoàng cung thời Hán ở Trung Quốc.
Mưu hại Hoàng phi
là tội lớn, nhưng bởi Vương Khởi là hậu nhân của công thần, Hoàng đế đặc biệt
khai ân, không xử tội tru di cả tộc. Lão chỉ ra lệnh bắt giam nàng ta, hôm sau
sẽ ban cho ba thước vải trắng.
Tiêu Hậu đón lấy
chén ngọc trong tay ả cung nữ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó nở nụ cười hài
lòng. Bà ta nhìn về phía Tĩnh Công chúa vừa thở phào một hơi, hơi cau mày, nói:
“Chẳng ra sao cả, có chút chuyện nhỏ thôi mà đã khiến con sợ đến thế rồi!”
Lòng bàn tay Tĩnh
Công chúa ướt mồ hôi, chiếc khăn tay cũng ướt quá nửa, dường như tới lúc này nàng
ta mới giật mình hiểu ra: “Thì ra nhị ca đã có chuẩn bị rồi?”
Tiêu Hậu đặt
chiếc chén ngọc trong tay xuống, khẽ cười giễu cợt: “Lão tứ đã muốn trừ bỏ nhị
ca của con, sớm muộn thì cũng sẽ xảy ra chuyện như vậy! Vương Khởi chỉ là một
kẻ ngu xuẩn, nhưng Liên phi thì đúng là đã dạy được một đứa con không tồi, còn
tàn độc hơn bà ta, chịu chấp nhận hy sinh Vương Khởi!”
Dường như Tĩnh
Công chúa lại không hiểu, định hỏi, nhưng nghĩ một hồi rồi cuối cùng vẫn im
lặng.
Khi Lệnh Viên
nghe được tin này thì nàng đã cùng Anh Tịch rời khỏi Đế cung. Lúc này, tâm
trạng Hoàng đế Nam Việt hẳn đang không tốt, tất nhiên sẽ không có tâm trạng
đánh cờ với nàng, nàng bèn nói với ả cung nữ một tiếng rồi rời đi. Chuyện xảy
ra trong ngự thư phòng nhanh chóng truyền đi khắp, mới trước đó còn không ai
dám nói gì, bây giờ lại thành ra như vậy… Lệnh Viên khẽ cười một tiếng, đám
người hầu mà cũng có thể mặc sức bàn tán, vậy hẳn đã có kết luận cuối cùng về
việc Liên phi qua đời rồi.
Đây dù sao cũng
là chuyện nội bộ của Nam Việt, với thân phận của Lệnh Viên hiện giờ không tiện
xen vào. Để tránh cảnh khó xử khi gặp Hoàng đế Nam Việt trên đường, nàng đã
chọn một con đường nhỏ để rời đi. Chẳng còn tâm trạng mà ngắm nghía cảnh sắc
bên đường, nàng đi rất nhanh, không ngờ lại nhìn thấy Khánh Vương đang rảo bước
đi tới từ phía trước.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Lệnh Viên thầm căm hận, kẻ đó thì lại cất
tiếng cười có chút ngông cuồng, từ xa đã nói: “Công chúa, thực khéo quá!” Rõ
ràng trước đó còn ở ranh giới sinh tử, vậy mà lúc này hắn lại tỏ ra rất bình
thường. Vết xước hẹp, dài trên má phải hắn chính là tác phẩm của Lệnh Viên hôm
qua, bây giờ tuy đã đóng vảy nhưng đặt trên khuôn mặt anh tuấn, trắng trẻo kia
trông vẫn rất rõ ràng.
Lệnh Viên dừng chân, cất tiếng cười giễu
cợt: “Chúc mừng điện hạ!”
Hắn hơi nhướng mày, tỏ vẻ hết sức chân
thành: “Đa tạ Công chúa!”
Hắn nói chuyện càng lúc càng chẳng có chút
kiêng dè nào. Lệnh Viên cười lạnh lùng, nói: “Chuyện này thì liên quan gì tới
ta?”
Khánh Vương cố ý tỏ ra kinh ngạc: “Sao lại
không liên quan? Bản vương không việc gì, tứ đệ của bản vương cũng không việc
gì, chẳng lẽ Công chúa không phải Vương phi tương lai của tứ đệ ta sao? Hay là
Công chúa đã quyết định sẽ chọn người khác?”
Lệnh Viên biết hắn cố ý, cũng không muốn
dây dưa thêm, liền khom người với hắn rồi chuẩn bị rời đi. Không ngờ Khánh
Vương cứ đứng giữa con đường nhỏ, thân thể cao lớn chặn hết cả con đường khiến
Lệnh Viên nhất thời không đi được. Hắn chăm chú nhìn nàng, đã nhìn thấy trong
mắt nàng thấp thoáng vẻ không vui, nhưng vẫn nói: “Bản vương đã nói với Công
chúa rồi, chuyện này không phải do ta làm, dường như đến bây giờ Công chúa vẫn
không tin.”
Tất nhiên Lệnh Viên không tin. Nàng mới chỉ
nghe Tiêu Hậu nói chuyện đôi câu đã cảm thấy bà ta là người rất khó đoán. Khánh
Vương là đứa con trai do một tay bà ta dạy dỗ, nào có thể là hạng kém cỏi? Bây
giờ xem ra chuyện này quả thực không liên quan tới Vương Khởi… “Ngài đổ oan cho
cô ta.” Lệnh Viên hờ hững cất tiếng.
Hắn bật cười, nói: “Như nhau cả thôi, Công
chúa cũng đổ oan cho bản vương.”
“Lệnh Viên thực sự rất tò mò, rốt cuộc Điện
hạ đã sai kẻ nào đi làm vậy?” Cặp mắt nữ tử trong veo như hồ nước mùa xuân,
nhìn đăm đăm vào hắn, dường như muốn gột sạch lốt vỏ bọc bên ngoài của hắn,
khiến bộ mặt hắn trở về nguyên trạng.
Chỉ đáng tiếc, nàng nhìn hắn một hồi lâu,
vẫn thấy bên khóe miệng hắn thấp thoáng nét cười, trong mắt là vẻ thản nhiên.
Hắn không trả lời, Lệnh Viên lại nói: “Ngài
đã biết không phải cô ta, tại sao còn ném đá xuống giếng?”
Hắn lại cười, nói: “Chuyện của Liên phi dù
gì cũng phải có một kết quả, bản vương chỉ khơi đầu thôi, nhưng điều đáng ngạc
nhiên là bọn họ đều chấp thuận.”
Bọn họ… Câu nói này mới thực cao thâm, khó
lường biết mấy, Lệnh Viên bỗng có chút xao động, một tia khí lạnh bất giấc dâng
lên từ trong lòng.
Khánh Vương chăm chú nhìn nàng hồi lâu,
dáng vẻ không tin ấy khiến hắn nở nụ cười vui vẻ, sau đó lại thấp giọng nói:
“Chuyện Liên phi không phải do ta làm.”
Lệnh Viên hơi ngẩn người, từng có một người
cũng lặp lại câu nói này trước mặt nàng, giống như phải làm thế mới cam tâm, y
sợ nàng quên, sợ nàng không nhớ nổi. Trong ký ức, khuôn mặt anh tuấn của Thiếu
đế lại một lần nữa trở nên rõ ràng, Lệnh Viên bất giác ngẩn ngơ, đến khi bình
tĩnh trở lại liền đưa mắt nhìn Khánh Vương. Đúng là nực cười, hắn sao có thể
giống Thế Huyền được!
Trong lòng tức giận, nàng không để tâm tới
lễ nghĩa, bước tới đẩy hắn ra rồi đi thẳng về phía trước. Anh Tịch hít một hơi
thật sâu, sau đó vội vã cất bước theo sau.
Khánh Vương không đuổi theo, chỉ ngoảnh đầu
lại nhìn, rồi nở nụ cười mỉm. Nữ tử này, hắn càng ngày càng thích rồi.
“Nhị ca, mặt huynh làm sao vây?” Tĩnh Công
chúa vừa nhìn thấy vết thương dài trên khuôn mặt Khánh Vương liền ngạc nhiên
cất tiếng hỏi.
Khánh Vương đưa tay vén bức rèm châu, khẽ
cười, đáp: “Bị nhị tẩu của muội cào đấy.”
“Nhị tẩu?” Tĩnh Công chúa kinh ngạc mở to
mắt, nàng ta không nghe nhầm đấy chứ? Nàng ta có nhị tẩu từ bao giờ vậy?
“Con nói linh tinh cái gì vậy!” Một giọng
nói hờ hững cất lên từ phía sau bức bình phong bách điểu triều phượng, Tiêu Hậu
ngồi trên sạp gấm, tay cầm cây quạt tròn khẽ phe phẩy. Thấy bóng dáng cao lớn
đó đi vào, Tiêu Hậu chỉ hờ hững đưa mắt nhìn hắn, bên khóe miệng là một nụ cười
hài lòng.
Khánh Vương cung kính hành lễ, sau đó mới
bước tới ngồi xuống. Thông minh như Tiêu Hậu, nhất định biết “nhị tẩu” mà hắn
nói là ám chỉ ai. Hai dải tua ngọc buông lơi hai bên, cái bóng nhỏ bé chiếu
xuống vừa khéo che vết thương trên má hắn. Hắn mỉm cười, nói: “Mẫu hậu, nhi
thần nghiêm túc đấy, sớm muộn gì nàng cũng là người của nhi thần.”
Trên khuôn mặt Tiêu Hậu chẳng có lấy một
nét cười: “Con là Vương gia, làm việc phải có chừng mực! Lỡ để phụ hoàng con
nhìn thấy, người sẽ cho rằng con là người không đứng đắn! Chuyện hôm nay, nếu
không vì Vương Khởi quá ngu xuẩn, làm gì đến lượt con cười! Lưu Lệnh Viên không
phải Vương Khởi, đừng để mình phải chịu thiệt thòi vì cô ta!”
Khánh Vương mím môi, hình ảnh lần đầu hai
người gặp mặt trước Mặc Lan biệt viện lại ào ạt tràn về. Nều không phải Dận
Vương chen ngang giữa đường, bây giờ nàng đã trở thành Vương phi của hắn rồi!
Hoàng hôn buông xuống, trong không khí thấp
thoáng hơi lạnh. Vừa rời khỏi hoàng cung, Lệnh Viên và Anh Tịch lập tức nhìn
thấy Doãn Duật đang một mình chờ đợi ở đằng xa. Y đã chờ rất lâu nên mới ngồi
xuống phiến đá dưới một gốc cây.
Lệnh Viên còn chưa đi tới, y đã nhìn thấy
nàng, liền nhanh chóng đứng dậy hành lễ. Lệnh Viên khom người đáp lễ rồi thấp
giọng nói: “Huynh là Thế tử, ngồi ở đây không sợ bị người ta chê cười sao?”
Chỉ khi ở trước mặt nàng, y mới có thể cười
một cách vô tư mà chẳng phải để tâm đến bất cứ điều gì, y thấp giọng nói: “Cũng
không có gì, trước đây ở bên ngoài ta đã quen rồi. Hoàng thượng giữ Điện hạ lại
nói chuyện, ta chờ ở đây.”
Tất nhiên Hoàng thượng phải an ủi Dận Vương
mấy câu, Lệnh Viên càng nghĩ càng cảm thấy mình không ở lại Đế cung là đúng.
Đôi mắt Doãn Duật tràn đầy vẻ dịu dàng, nhìn nàng chăm chú. Lệnh Viên lại nói:
“Sau này, chuyện của Dận Vương huynh đừng quan tâm nữa.”
Doãn Duật ngẩn người. Lệnh Viên lại nói:
“Sau lưng Khánh Vương có Hoàng hậu, huynh cho rằng dễ đối phó lắm sao?”
Thì ra nàng lo lắng cho y.
Doãn Duật thầm cảm thấy ấm áp, liền nở nụ
cười hiền hòa nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ cẩn thận!” Y giúp Dận Vương, cũng chính
là giúp nàng, cho nên con đường này y nhất định phải đi, quyết không chùn chân.
Y muốn nàng yên tâm, nhưng dù thế nào nàng
cũng không yên tâm được. Trong cái chết của Liên phi, còn có một chuyện nàng
cảm thấy chưa rõ ràng, mà chính vì chuyện đó, trong lòng nàng lại càng thêm
kinh hãi. Dường như Khánh Vương còn che dấu chiêu số gì sau lưng, nàng không
muốn Doãn Duật xảy ra chuyện, nhưng y lại nhất quyết không chịu đi…
“Kiều Nhi!” Thấy Lệnh Viên không nói gì,
Doãn Duật khẽ gọi nàng một tiếng.
Lệnh Viên tỉnh táo trở lại, ánh mắt dừng
trên khuôn mặt của nam tử. Từ đầu đến cuối, nàng vẫn giữ khoảng cách với y, nắm
chặt chiếc khăn lụa trong tay, hỏi: “Huynh có biết Thượng Dương Quận chúa không
liên quan tới cái chết của Liên phi nương nương không?”
Quả nhiên Doãn Duật vô cùng kinh ngạc: “Sao
có thể?” Sau sự thăm dò ở Minh Vũ hiên, cùng với việc động cơ của Vương Khởi
rất rõ ràng, nói thực lòng, y chưa từng hoài nghi. Thậm chí y còn cho rằng việc
Lệnh Viên bị hành thích cũng có liên quan tới Vương Khởi, chỉ hận không thể
khiến cô ta nhanh chóng chết đi!
Lệnh Viên khẽ gật đầu, nói: “Chuyện này ta
đã chứng thực được qua lời của Khánh Vương rồi.”
“Lời của hắn không đáng tin!” Tròng mắt
Doãn Duật hơi co rút, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Không phải y không tin, chỉ là không dám
tin. Lệnh Viên nhìn chăm chăm vào đôi mắt thấp thoáng vẻ sợ hãi của y, thấp
giọng nói: “Khánh Vương quả thực đã nói dối rất nhiều, nhưng lần này, ta tin
hắn.”
Ánh tà dương dìu dịu kéo cái bóng của hai
người ra rất dài, Doãn Duật đứng lặng lẽ trong chốc lát, đột nhiên quay người
định đi. Lệnh Viên nháy mắt ra hiệu cho Anh Tịch, thị liền vội vàng bước tới
ngăn y: “Thế tử gia!”
Y ngoảnh đầu nhìn về phía Lệnh Viên: “Ta
phải vào cung nói với Dận Vương điện…”
“Huynh thật sự cho rằng hắn không biết
sao?” Không đợi y nói xong, Lệnh Viên đã lạnh lùng ngắt lời.
Dù Dận Vương có biết cũng sẽ không nói, hắn
còn muốn dựa vào Vương Khởi để lật đổ Khánh Vương và Tiêu Hậu. Về điều này,
Doãn Duật hẳn không dám tin, nhưng Lệnh Viên thì lại hiểu rõ. Trước đây, nàng
cũng từng vì giang sơn của Thế Huyền mà muốn hy sinh Đoan phi, trước hoàng
quyền, liệu có được bao điều quang minh chính đại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.