Chương 49
Phôi Phi Vãn Vãn
18/02/2014
Chiếc lưỡi mềm mại của nữ tử tựa như độc dược, tấm thân yêu
kiều chẳng khác gì gông cùm, từng bước ép Doãn Duật chẳng còn đường lui. Còn
Lệnh Viên, nàng đã vứt hết những thứ tôn nghiêm nơi thế tục, mặc kệ y có cự
tuyệt hay không, hôn y thật sâu, như muốn tước đoạt sạch sẽ không khí xung
quanh đó vậy!
Không biết đã bao lâu, nàng mới chậm rãi buông y ra, vừa thở
dốc vừa ngẩn ngơ nhìn nam tử bên dưới rồi cất giọng hậm hực: “Ai nói là huynh
có thể chết? Ta giết kẻ đó!”
Đôi tay đang nắm lấy vai y vẫn không ngừng run rẩy, thì ra
nàng sợ đến thế.
Lệnh Viên lúc này quả thực khác xa so với Đại trưởng công
chúa lạnh lùng, cương quyết trong vườn trúc của Dương phủ ngày nào, dường như y
lại nhìn thấy bộ dạng sợ hãi và bất lực của nàng khi y bỏ nàng lại một mình
trong khu rừng bên dưới chùa Ngọc Tuyền năm đó.
“Kiều Nhi, đừng khóc!”
Nàng khóc khiến trái tim y như sắp vỡ tan. Y muốn đưa tay
lên giúp nàng lau nước mắt nhưng chẳng còn chút sức lực nào.
Bỗng nàng lại nổi cơn giận dữ, đứng bật dậy, quay lưng đi,
gằn giọng nói: “Huynh nghe cho kĩ đây, mạng của huynh trước giờ đều không thuộc
về bất kỳ người nào, nếu sau này huynh còn liều mạng vì hắn… Ta sẽ hận huynh
suốt đời!”
Sẽ hận y cả đời sao?
Doãn Duật ngơ ngẩn nhìn nàng rồi lại nở nụ cười lặng lẽ.
Nàng hận y, tức là trong lòng nàng có y. Cố gắng xoay người qua một bên để ngồi
dậy, y lại cảm thấy toàn thân đau đớn, không còn chút sức lực nào. Hai mũi tên
đó, một trúng vào ngực, một trúng vào chân y. Thoáng nghe tiếng y rên rỉ vì
đau, Lệnh Viên vội xoay người lại. Một tay y đang ôm ngực, miếng vải bó trắng
tinh loang vết máu!
Lòng Lệnh Viên đau như cắt, nàng ấn vai y xuống: “Rốt cuộc
huynh muốn làm gì?”
Tuy y đang thở dốc nhưng vẫn cất tiếng cười, vừa cố gắng
nhìn nàng nhỏ giọng nói: “Nàng… đừng tức giận, nàng đến thăm ta, ta rất vui.
Nàng nên quay về thôi, Anh Anh sẽ chăm sóc tốt cho ta.”
Lệnh Viên không đi, lạnh lùng nhìn y, hỏi: “Huynh đuổi ta đi
sao? Huynh sợ cái gì? Sợ Dận Vương ư?”
Ba câu hỏi liên tiếp khiến Doãn Duật không khỏi ngây người.
Trong đáy mắt thoáng hiện một nét giễu cợt, Lệnh Viên hờ
hững hỏi: “Ta cứ ở đây thì hắn làm gì được nào? Cứ cẩn thận đề phòng rồi cũng
chẳng được gì cả! Vốn dĩ hắn đã biết chuyện giữa huynh và ta từ lâu rồi, chính
vì thế nên muốn huynh chết trên chiến trường mà thần không hay quỷ không biết!
Huynh còn muốn trung thành với hắn nữa không? Huynh còn cảm thấy hắn tốt nữa
không?”
Mỗi câu nói của nàng như một nhát búa nện mạnh xuống, khuôn
mặt vốn trắng bệch của Doãn Duật càng trở nên nhợt nhạt, yếu ớt. Y ngẩn ngơ
nhìn nàng một lúc lâu rồi mới miễn cưỡng nở nụ cười, lắc đầu, nói: “Không phải
đâu, nàng hiểu lầm rồi, Điện hạ không muốn ta chết.”
“Doãn Duật!”
“Nàng nghe ta nói!” Y đưa tay túm chặt ống tay áo của nàng,
hơi thở trở nên rối loạn nhưng y vẫn cố kìm nén, nói: “Nếu Điện hạ muốn ta
chết, nhất định sẽ không cứu ta, nếu không, mũi tên đó cũng… cũng sẽ không
trúng vào cánh tay Điện hạ. Kiều Nhi, nàng hiểu nhầm Điện hạ rồi… “
“Ta không nghe, ta không nghe!” nàng không muốn nghe lời
giải thích nào của Doãn Duật, Dận Vương là người thế nào nàng còn không hiểu
hay sao? Chính trong đêm đó, hắn đã tát nàng một cái thật mạnh, còn muốn cưỡng
bức nàng… Nàng nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho con người đó!
“Kiều Nhi…” Doãn Duật gắng sức đưa tay lên kéo cánh tay
nàng, Lệnh Viên hơi cau mày, “soạt” một tiếng, rút cánh tay ra khỏi bàn tay y.
Doãn Duật kinh ngạc thốt lên: “Nàng bị thương rồi ư?”
“Không phải!” Lệnh Viên hoang mang xoay người, trong khoảnh
khắc đó, Doãn Duật chẳng rõ lấy sức lực từ đâu ra, nhổm người dậy, định xuống
giường kéo nàng lại, chỉ vì gắng sức quá độ, y không sao kìm nén được nữa, cúi
đầu “ọe” một tiếng, phun ra cả ngụm máu tươi.
“Đừng!” Lệnh Viên kinh hãi, vội cúi xuống đỡ ý, run rẩy vuốt
ve khuôn mặt y: “Huynh phải gắng lên, ta sẽ đi gọi quân y tới!”
Y đưa tay kéo nàng, Lệnh Viên không khỏi kinh ngạc, giọng
nói của y đã dịu xuống, tựa như đang dỗ dành: “Bị thương ở đâu vậy, để… để ta
xem nào!” Lực của y không lớn, chỉ cần nàng giãy giụa một chút là có thể thoát
ra được, có điều, nghe thấy những lời dịu dàng xen lẫn nét thương cảm của y,
trong lòng nàng bỗng trào dâng vô vàn cảm xúc…
Y vẫn tiếp tục dỗ dành: “Ngoan, để ta xem nào!”
Trên đời này, chỉ có duy nhất mình y dỗ dành nàng, bảo nàng
“ngoan” như thế, chỉ có duy nhất mình y nói với nàng những lời như vậy.
Sức lực dường như đã bị rút cạn kiệt, lúc này không làm sao
chạy thoát được nữa, nàng ngoảnh mặt đi, cắn chặt môi, nói: “Huynh đừng nhìn…”
Trước mặt bỗng trở nên tối sầm, Doãn Duật không thể gắng
gượng được nữa, liền tựa luôn trán lên thân thể nàng. Nàng cứng đờ ngồi đó, để
mặc y vén ống tay áo mình lên, từng chút, từng chút một. Trên làn da trắng nõn
như tuyết có mấy vết bầm tím, như kiểu người ta dùng tay bóp mạnh mà thành.
Doãn Duật không khỏi kinh hãi, vội nhìn sang cánh tay kia của nàng, cũng y hệt
như thế. Vậy, trên người thì sao?
“Là ai?”
Y hỏi mà trái tim cũng như đang run rẩy.
Thực ra, hỏi hay không hỏi thì có gì khác biệt chứ? Tuy y
thẳng thắn nhưng không ngốc!
“Tiện nhân! Bản vương chưa chê ngươi bẩn, ngươi lại còn dám
ra vẻ đoan trang!” Những lời nói của Dận Vương hôm đó vẫn chưa hề biến mất
trong đáy lòng Lệnh Viên, ngược lại, mỗi lần nhìn thấy hắn, nàng lại nhớ đến
những lời mà hắn nói với nàng. Chẳng phải là ấm ức mà chỉ là căm hận và không
cam tâm. Có điều, khi nghe thấy Doãn Duật hỏi mình, nàng không sao giả bộ lạnh
lùng và kiêu ngạo như thường ngày được nữa, cổ họng bỗng bật lên một tiếng
nghẹn ngào. Lớp vỏ bọc bên ngoài lập tức vỡ tan, khuôn mặt xinh đẹp của nàng
trở nên trắng bệch, chỉ còn lại một mảng thê lương và đau xót.
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Doãn Duật không ngừng phủ nhận trong lòng nhưng cảnh tượng y
thấy trước mắt chẳng lẽ là giả hay sao?
Một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống vạt áo Lệnh Viên, Doãn
Duật không sao kìm nén được nữa, đưa tay ôm lấy tấm thân đang không ngừng run
rẩy ấy, dùng hết sức ghì chặt nàng vào lòng. Tất cả nỗi ấm ức và khổ sở của
nàng dường như đã tan biến trong lồng ngực ấm áp mà vững chắc của y.
“Ta đã trốn thoát ra ngoài, hắn không làm được gì cả.” Nàng
cố nín thở nói để tránh bật khóc.
Trốn… Bây giờ nàng nói nghe nhẹ nhàng biết mấy, chẳng qua
để y khỏi lo lắng mà thôi. Nhưng sao Doãn Duật không biết tình hình hôm đó gay
go cỡ nào chứ? Một người là huynh đệ mà y quen thân từ nhỏ, một người là nữ tử
mà y yêu nhất cuộc đời này, y cho rằng mình toàn tâm toàn ý tác thành cho họ ở
bên nhau chính là mang cho nàng niềm hạnh phúc lớn nhất, nhưng hóa ra lại không
phải như vậy!
“Kiều Nhi, ta xin lỗi…”
Lệnh Viên tựa sát trán mình vào trán y: “Ta muốn huynh sống
tiếp.”
Y nghiêm túc gật đầu: “Nàng còn sống, ta sẽ sống.”
“Ta muốn huynh đối xử tốt với ta, chỉ đối xử tốt với mình ta
thôi!”
“Hạ Hầu Quân ta cả đời này chỉ yêu một mình Lưu Lệnh Viên!”
Bên ngoài lều của quân y, Tô Anh khoanh tay ngồi im một chỗ,
cau mày hỏi Khưu Tướng quân: “Vị Công chúa Bắc Hán đó không phải là vương phi
của Dận Vương điện hạ sao? Sao cô ta lại có thể một mình trong lều của Quân ca
ca chứ?”
Sự tán tụng ban đầu của binh lính đối với việc này đã dần
thay đổi, chỉ là ngại thân phận của Dận Vương và Công chúa nên chẳng ai dám nói
gì nhiều, Nha đầu Tô Anh này quả đúng là chẳng biết ý tứ. Khưu Tướng quân sầm
mặt, khẽ ho một tiếng, bảo: “Chuyện này có liên quan tới thanh danh của Công
chúa, hết sức nghiêm trọng, cháu chớ nên ăn nói tùy tiện!”
Tô Anh rời xa hoàng thất đã nhiều năm, ở bên ngoài chẳng có
nhiều điều kiêng kị lắm, lời của Khưu Tướng quân chẳng khiến nàng ta e dè chút
nào. Chỉ thấy nàng ta đứng dậy, phủi phủi bụi dính trên tà váy, cất giọng oang
oang: “Đã muốn giữ thanh danh thì phải tránh cho người ta nảy sinh nghi ngờ mới
đúng, để cháu vào lều của Quân ca ca gọi cô ta ra ngoài.”
“Anh Anh!” Khưu Tướng quân kéo ống tay áo nàng ta lại, trầm
giọng quát: “Đây là quân doanh, không phải nhà họ Tô của cháu! Điện hạ có lệnh
ngoại trừ Công chúa, bất cứ ai cũng không được phép vô cớ đi vào lều của Thế
tử, cháu đã đưa thuốc đến nơi rồi, bây giờ cũng nên khởi hành quay về Khâm Châu
là vừa.”
Tô Anh nghển cổ lên, tức tối nói: “Khưu thế bá!”
“Nghe lời đi!”
Thấy giọng Khưu Tướng quân có vẻ đã dịu đi, Tô Anh liền xoay
người ngồi xuống: “Không vào thì thôi, nhưng cháu không về Khâm Châu đâu. Khi
nào tận mắt nhìn thấy huynh ấy có thể chạy nhảy thì cháu mới về.” Rồi nàng ta
lại thầm nói: “Hơn nữa, cháu còn chưa rõ Kiều Nhi là ai, sao có thể rời đi
được?”
Khưu Tướng quân chẳng biết làm thế nào với nha đầu này, vừa
hay lúc ấy có binh sĩ đi tới bẩm báo rằng Dận Vương triệu kiến ông. Ông bèn bỏ
Tô Anh lại, đi về phía lều chủ soái.
Mấy ngày nay, quân man di và quân Nam Việt giằng co với nhau
từ xa nhưng cả hai bên đều án binh bất động. Mấy vị tướng quân đã từng phân
tích vô số phương án tác chiến nhưng chưa thể đưa ra quyết định cuối cùng. Dận
Vương hết sức nôn nóng, tựa như không muốn đợi thêm. Quân man di muốn dây dưa
kéo dài thời gian nhưng hắn thì không muốn thế, bởi lẽ trong tiềm thức của hắn,
sự đối chọi gay gắt với Lệnh Viên dường như làm cho hiệp ước giữa hắn với Bắc
Hán phát sinh biến động, điều này khiến hắn cả đêm không thể ngủ ngon.
Hắn vẫn luôn tự hỏi mình, đây chẳng qua chỉ là một cuộc giao
dịch, tại sao lại không thể mở rộng lòng mình?
Trong lều, các vị tướng quân mỗi người đưa ra một ý kiến,
thảo luận hết sức kịch liệt, bỗng thấy Dận Vương đột nhiên đứng dậy đi ra
ngoài.
“Điện hạ…” Điền Tướng quân buột miệng gọi hắn lại nhưng hắn
dường như không nghe thấy.
Binh sĩ canh gác bên ngoài hành lễ với Dận Vương nhưng hắn
cũng chẳng buồn nhìn, cứ thế rảo bước đi về phía trước. Phía trước chính là lều
của Doãn Duật, Dận Vương dừng chân, ngó thấy trước mắt có một bóng người nhỏ
nhắn chạy vào trong lều, liền sau đó là một tiếng “Quân ca ca” trong trẻo, giòn
tan vang lên.
… “Đường ca ca.”
Từng lời nói, tiếng cười của nữ tử đó đột nhiên lại hiện lên
trong kí ức. Dận Vương thầm chấn động, Vương Khởi không muốn hắn cưới Công chúa
Bắc Hán, chẳng qua là vì trong lòng có hắn, không thể buông hắn được. Vậy hắn
đối với Lệnh Viên thì sao? Cũng là vì không thể buông nàng ra được hay sao?
Đột nhiên, từ trong căn lều trước mặt vọng ra tiếng thét
kinh hãi của Tô Anh.
Tô Anh thấy Khưu Tướng quân đã đi rồi, không còn ai quản
thúc mình nữa nên mới không nghe lời mà một mình tới đây. Nào ngờ, khi vào lều,
nàng lại nhìn thấy trước mặt Lệnh Viên toàn là máu, còn Doãn Duật… vết thương
dường như đã nứt ra, bên khóe miệng cũng dính đầy máu…
Lệnh Viên đang định ra ngoài mời quân y đến, chẳng ngờ Tô
Anh lại chạy tới đúng lúc này.
“Có chuyện gì vậy?” Bóng dáng cao lớn của Doãn Duật
Bước vào, hắn cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.
Doãn Duật vô thức giữ chặt bàn tay Lệnh Viên, cố dùng chút tỉnh táo cuối cùng
để nhìn đăm đăm vào người vừa tới. Tô Anh nghe thấy câu “đi mời quân y” của Dận
Vương, liền hoang mang chạy thẳng ra ngoài.
Thấy người đó bước từng bước lại gần, Lệnh Viên vẫn đứng im
chẳng hề động đậy. Dận Vương đưa tay nắm lấy bàn tay của Lệnh Viên, đột nhiên
nghe Doãn Duật nói gằn từng chữ: “Ngươi buông nàng ra!”
Dận Vương ngẩn ngơ nhìn Doãn Duật, trên khuôn mặt trắng bệch
của y hiện lên một vẻ kiên định chẳng thể nghi ngờ… Liệu có phải năm xưa Lương
Vương phản loạn cũng từng như thế không? Không rõ vì sao, khi biết được thân
thế của Doãn Duật, mỗi lần đứng trước khuôn mặt này, Dận Vương đều bất giác nhớ
đến Lương Vương. Hắn cười lạnh lùng, hờ hững nói: “Ngươi có biết mình đang nói
gì không?”
Doãn Duật cũng cười theo, toát lên một vẻ đau đớn tột cùng:
“Ta quen ngươi từ hồi năm tuổi, từ đó luôn đi theo ngươi, dẫu xông vào núi đao
biển lửa cũng chưa từng oán trách nửa lời. Ngươi muốn cưới Công chúa Bắc Hán để
liên minh với Bắc Đế, ta cố nén nỗi đau thương trong lòng, đưa nữ nhân mà mình
yêu nhất tới tay ngươi. Ta rời khỏi Sùng Kinh cũng là để tránh xa nàng, để nàng
yên tâm thành thân với ngươi, làm vương phi của ngươi, từ đó ta có thể phiêu
bạt nơi chân trời góc bể, chỉ duy có trái tim nàng là quyết không tới gần!
Nhưng ngươi thì sao? Ngươi có từng trân trọng nàng, yêu quý nàng, thấu hiểu
nàng không? Hoàn toàn không… Ngươi lại còn làm tổn thương nàng!”
Lệnh Viên run giọng nói: “Doãn Duật, đừng nói nữa!”
Y cúi đầu, thở hắt ra một hơi, cánh tay còn lại đưa tới nắm
lấy tay Dận Vương, cố gắng dùng sức gạt thật mạnh! Trong đôi mắt đen láy như
mặc ngọc kia chỉ toàn vẻ thất vọng. “Nói cho ngươi biết, ta và nàng đến giờ vẫn
hoàn toàn trong sạch! Nàng là vương phi tương lai của ngươi, ngươi lại không
tin nàng! Ngươi đã bỏ lỡ nữ nhân đáng để ngươi yêu nhất trên đời, sau này,
ngươi sẽ không còn cơ hội nữa.”
Đã có lúc, y cũng từng tuyệt vọng. Một nữ tử như Kiều Nhi, y
thấu hiểu vô cùng. Nếu nàng thật sự lấy Dận Vương, cho dù không yêu hắn, nàng
cũng sẽ trung trinh với hắn cả đời, quyết không phụ hắn, sẽ dốc hết toàn lực để
giúp đỡ hắn. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, Doãn Duật thà rằng khi trước mình
đừng đưa nàng rời khỏi Bắc Hán, như thế, nàng sẽ vĩnh viễn là công chúa điện hạ
tôn quý nhất ở Bắc Hán, như thế. Y vẫn mãi nhớ trong ngày rời khỏi Bắc Hán, Bắc
Đế đã nắm chặt ống tay áo y mà nói rằng: “Đó là người mà trẫm trân trọng nhất.”
Cho nên sau này, y sẽ không để cho bất kỳ ai ức hiếp nàng
nữa, không bao giờ!
Dận Vương hằn học trừng mắt nhìn hảo huynh đệ của mình ngày
trước, phẫn nộ nói: “Ta không có cơ hội ư? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ả sao?”
Khi hắn nói ra câu này, trái tim Lệnh Viên không khỏi run
rẩy. Nhưng bàn tay đang nắm lấy tay nàng lại kiên định tột cùng, rồi bên tai
nàng vang lên tiếng cười dịu dàng của y: “Phải, chỉ cần nàng bằng lòng, ta sẽ
cưới nàng!”
Dận Vương lạnh lùng nói: “Ngươi dựa vào cái gì?”
“Dựa vào tình yêu của ta với nàng.”
Trong mắt Dận Vương bùng lên những tia sáng lạnh lẽo. Lệnh
Viên cắn chặt răng, sợ hắn sẽ nổi điên mà gây bất lợi cho Doãn Duật.
“Nhanh lên một chút!” Từ bên ngoài vọng vào giọng nói của Tô
Anh. Rèm lều nhanh chóng được vén lên, Tô Anh chỉ nghĩ đến vết thương của Doãn
Duật, không hề để ý tới không khí khác thường ở bên trong. Vị quân y cung kính
hành lễ với Dận Vương và Lệnh Viên, sau đó mới bước lên phía trước.
Doãn Duật vẫn nắm chặt tay nàng không buông, Lệnh Viên hơi
nghiêng người, vỗ nhẹ lên bàn tay lạnh băng của y mấy cái mà không để ai hay
biết, rồi lại nở một nụ cười dịu dàng với y. Rốt cuộc y cũng buông tay, quân y
đi tới xử lý vết thương cho y, từ đầu đến cuối y vẫn nhìn Lệnh Viên chăm chú.
Tô Anh đưa mắt nhìn Lệnh Viên, nhỏ giọng nói: “Dận Vương
điện hạ đi rồi, Công chúa vẫn không ra ngoài sao?”
Lệnh Viên thản nhiên nói: “Điện hạ còn bận rộn việc quân, ta
sao có thể đi theo được.”
Chỉ một câu nói đã chặn đứng lý do thích đáng nhất của Tô
Anh, ngay sau đó nàng ta lại cắn răng nói tiếp: “Vậy… Công chúa không về thay
quần áo sao?”
Lệnh Viên vẫn hờ hững nói: “Đợi lát nữa rồi về.”
Sao nàng không nhìn ra tâm tư của nha đầu này chứ? Nhưng cho
dù bị nàng ta nhìn ra manh mối thì đã sao? Nàng không sợ Dận Vương, có lý nào
lại sợ nàng ta được?
Đến khi quân y bôi thuốc và băng bó lại vết thương cho Doãn
Duật xong, người trên giường đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. Quân y vừa rời đi, Tô
Anh đã không sao kìm nén được nữa, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại, hậm hực
quay sang hỏi Lệnh Viên: “Cô và Quân ca ca rốt cuộc có quan hệ gì?”
Lệnh Viên cẩn thận kéo lại chăn cho Doãn Duật, chăm chú nhìn
nàng ta, nói: “Là quan hệ mà cô thấy đấy.”
Tô Anh vẫn còn là một cô nương chưa xuất giá, lúc trước khi
ngồi riêng với Doãn Duật, nói rằng muốn lấy y đã là những lời xấu hổ quá mức
rồi, chẳng ngờ vị Công chúa Bắc Hán này lại thẳng thắn như vậy, trực tiếp thừa
nhận mối quan hệ giữa mình và Doãn Duật! Sắc mặt Tô Anh biến đổi không ngừng,
lúc trắng lúc đỏ.
Lệnh Viên ung dung đưa tay lau mặt cho Doãn Duật, bàn tay
chợt bị y nắm lấy, chỉ nghe y cất tiếng mơ màng mà yếu ớt: “Kiều Nhi, đừng đi…”
“Ta không đi.” Nàng cũng nắm chặt bàn tay y, trong lòng bất
giác trào dâng một sự buồn bã trước giờ chưa từng có. Mối tình này, nàng đã khổ
sở kìm nén suốt mười mấy năm rồi!
Tô Anh ngồi bên cạnh mở to cặp mắt tròn xoe nhìn Lệnh Viên
với vẻ không thể tin nổi, ngón tay run run chỉ về phía nàng: “Cô… cô chính là
Kiều Nhi? Kiều Nhi là cô?” Lệnh Viên không trả lời, Tô Anh kinh hãi nói: “Cô là
Dận Vương phi tương lai, sao có thể quyến rũ Quân ca ca như thế? Trời ơi, cô
muốn hại chết huynh ấy sao? Cô muốn huynh ấy trở thành kẻ địch của Dận Vương
điện hạ sao? Cô… cô…”
Sắc mặt Tô Anh tái xanh, nhất thời lắp bắp, khó có thể nói
thêm lời nào.
Lệnh Viên lặng lẽ đưa mắt nhìn nàng ta, thấp giọng nói: “Nếu
Tô tiểu thư cảm thấy ngột ngạt quá, có thể ra ngoài hít thở chút không khí.”
Tô Anh tức tối giậm chân, quả nhiên chạy ngay ra ngoài. Có
điều, chỉ một lát sau, nàng ta đã quay trở lại, kề mông ngồi xuống ngay trước
mặt Lệnh Viên, hậm hực nói: “Tại sao ta phải ra ngoài? Dù sao cô và Quân ca ca
cũng sẽ không có kết quả gì đâu, tại sao ta phải tức giận chứ? Những việc này
chẳng qua là mong muốn từ một phía của cô mà thôi, nếu để Ký An Vương gia biết
được, ông ấy nhất định sẽ cực lực ngăn cản. Ông ấy không thích Quân ca ca dính
dáng vào mấy chuyện rắc rối của hoàng gia.”
Tô Anh nói đúng, Lệnh Viên không khỏi nghẹn lòng. Ký An
Vương gia thậm chí còn chẳng muốn Doãn Duật gần gũi với Dận Vương, nói gì tới
nàng. Hôm nay nàng và Doãn Duật tỏ rõ thái độ ngay trước mặt Dận Vương như vậy,
nàng thực không dám nghĩ sau này nên giải quyết chuyện này thế nào. Công chúa
hòa thân là chuyện lớn, do đế vương hai nước cùng ban chỉ, không phải chỉ cần
một câu không thành thân nữa của nàng là có thể không thành thân…
Nàng bất giác nắm chặt bàn tay Doãn Duật, nam tử trước mặt
này, nàng thực sự không muốn buông bỏ lần nữa.
Thấy nàng dường như có chút dao động, Tô Anh khấp khởi trong
lòng. Không thể phủ nhận, vị Công chúa Bắc Hán này quả thực đẹp đến mê người,
nàng còn không so được với đại tỷ, đứng trước mặt nàng ta tất nhiên càng chẳng
nổi bật. Có điều, nàng vẫn nói: “Quân ca ca xưa nay luôn đơn thuần, chỉ cần cô
dùng chút thủ đoạn vặt là huynh ấy sẽ nghe lời cô, nhưng sao cô phải dính dáng
đến huynh ấy làm gì? Huynh ấy tuy là Thế tử nhưng lại không phải người của
hoàng gia. Còn Dận Vương điện hạ thì khác, cô lấy Điện hạ thì sẽ trở thành
vương phi, có lẽ sau này còn có thể trở thành hoàng hậu…” Nói tới đây, Tô Anh
giật mình ý thức được mình đã vượt quá bổn phận, vội đưa tay lên bụm miệng, chỉ
hận không thể nuốt lại những lời vừa nói. Cha thường dặn nàng phải cẩn thận cái
miệng của mình, vậy mà nàng không nhớ.
Lệnh Viên không hề ngoảnh đầu nhìn Tô Anh, bỗng thấy Doãn
Duật lại nhíu chặt đôi mày, tựa như đang rất khó chịu. Trong lòng nàng cũng cảm
thấy khó chịu theo. Vừa rồi, ở trước mặt Dận Vương, y gắng gượng nói ra hết
những lời đó, giọng không chút yếu ớt, chỉ là vì không muốn thua kém Dận Vương
về khí thế, những điều này nàng đều hiểu.
Đó không phải những lời giữa quân và thần, mà chỉ là một
cuộc đối đầu đơn thuần giữa những người đàn ông với nhau.
Lệnh Viên đột nhiên cất tiếng cười dịu dàng mà sảng khoái.
Nếu như không có hai mũi tên đó, có lẽ y còn cảm thấy hổ thẹn với Dận Vương,
nhưng bây giờ, sẽ không như thế nữa.
“Cô cũng thích huynh ấy sao?”
Đột nhiên nghe Lệnh Viên hỏi như vậy, Tô Anh bèn ưỡn thẳng
ngực lên định trả lời, bỗng Lệnh Viên lại nói tiếp: “Tốt hơn hết cô đừng thích
huynh ấy, bởi vì huynh ấy là của ta, cô không cướp được đâu.”
kiều chẳng khác gì gông cùm, từng bước ép Doãn Duật chẳng còn đường lui. Còn
Lệnh Viên, nàng đã vứt hết những thứ tôn nghiêm nơi thế tục, mặc kệ y có cự
tuyệt hay không, hôn y thật sâu, như muốn tước đoạt sạch sẽ không khí xung
quanh đó vậy!
Không biết đã bao lâu, nàng mới chậm rãi buông y ra, vừa thở
dốc vừa ngẩn ngơ nhìn nam tử bên dưới rồi cất giọng hậm hực: “Ai nói là huynh
có thể chết? Ta giết kẻ đó!”
Đôi tay đang nắm lấy vai y vẫn không ngừng run rẩy, thì ra
nàng sợ đến thế.
Lệnh Viên lúc này quả thực khác xa so với Đại trưởng công
chúa lạnh lùng, cương quyết trong vườn trúc của Dương phủ ngày nào, dường như y
lại nhìn thấy bộ dạng sợ hãi và bất lực của nàng khi y bỏ nàng lại một mình
trong khu rừng bên dưới chùa Ngọc Tuyền năm đó.
“Kiều Nhi, đừng khóc!”
Nàng khóc khiến trái tim y như sắp vỡ tan. Y muốn đưa tay
lên giúp nàng lau nước mắt nhưng chẳng còn chút sức lực nào.
Bỗng nàng lại nổi cơn giận dữ, đứng bật dậy, quay lưng đi,
gằn giọng nói: “Huynh nghe cho kĩ đây, mạng của huynh trước giờ đều không thuộc
về bất kỳ người nào, nếu sau này huynh còn liều mạng vì hắn… Ta sẽ hận huynh
suốt đời!”
Sẽ hận y cả đời sao?
Doãn Duật ngơ ngẩn nhìn nàng rồi lại nở nụ cười lặng lẽ.
Nàng hận y, tức là trong lòng nàng có y. Cố gắng xoay người qua một bên để ngồi
dậy, y lại cảm thấy toàn thân đau đớn, không còn chút sức lực nào. Hai mũi tên
đó, một trúng vào ngực, một trúng vào chân y. Thoáng nghe tiếng y rên rỉ vì
đau, Lệnh Viên vội xoay người lại. Một tay y đang ôm ngực, miếng vải bó trắng
tinh loang vết máu!
Lòng Lệnh Viên đau như cắt, nàng ấn vai y xuống: “Rốt cuộc
huynh muốn làm gì?”
Tuy y đang thở dốc nhưng vẫn cất tiếng cười, vừa cố gắng
nhìn nàng nhỏ giọng nói: “Nàng… đừng tức giận, nàng đến thăm ta, ta rất vui.
Nàng nên quay về thôi, Anh Anh sẽ chăm sóc tốt cho ta.”
Lệnh Viên không đi, lạnh lùng nhìn y, hỏi: “Huynh đuổi ta đi
sao? Huynh sợ cái gì? Sợ Dận Vương ư?”
Ba câu hỏi liên tiếp khiến Doãn Duật không khỏi ngây người.
Trong đáy mắt thoáng hiện một nét giễu cợt, Lệnh Viên hờ
hững hỏi: “Ta cứ ở đây thì hắn làm gì được nào? Cứ cẩn thận đề phòng rồi cũng
chẳng được gì cả! Vốn dĩ hắn đã biết chuyện giữa huynh và ta từ lâu rồi, chính
vì thế nên muốn huynh chết trên chiến trường mà thần không hay quỷ không biết!
Huynh còn muốn trung thành với hắn nữa không? Huynh còn cảm thấy hắn tốt nữa
không?”
Mỗi câu nói của nàng như một nhát búa nện mạnh xuống, khuôn
mặt vốn trắng bệch của Doãn Duật càng trở nên nhợt nhạt, yếu ớt. Y ngẩn ngơ
nhìn nàng một lúc lâu rồi mới miễn cưỡng nở nụ cười, lắc đầu, nói: “Không phải
đâu, nàng hiểu lầm rồi, Điện hạ không muốn ta chết.”
“Doãn Duật!”
“Nàng nghe ta nói!” Y đưa tay túm chặt ống tay áo của nàng,
hơi thở trở nên rối loạn nhưng y vẫn cố kìm nén, nói: “Nếu Điện hạ muốn ta
chết, nhất định sẽ không cứu ta, nếu không, mũi tên đó cũng… cũng sẽ không
trúng vào cánh tay Điện hạ. Kiều Nhi, nàng hiểu nhầm Điện hạ rồi… “
“Ta không nghe, ta không nghe!” nàng không muốn nghe lời
giải thích nào của Doãn Duật, Dận Vương là người thế nào nàng còn không hiểu
hay sao? Chính trong đêm đó, hắn đã tát nàng một cái thật mạnh, còn muốn cưỡng
bức nàng… Nàng nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho con người đó!
“Kiều Nhi…” Doãn Duật gắng sức đưa tay lên kéo cánh tay
nàng, Lệnh Viên hơi cau mày, “soạt” một tiếng, rút cánh tay ra khỏi bàn tay y.
Doãn Duật kinh ngạc thốt lên: “Nàng bị thương rồi ư?”
“Không phải!” Lệnh Viên hoang mang xoay người, trong khoảnh
khắc đó, Doãn Duật chẳng rõ lấy sức lực từ đâu ra, nhổm người dậy, định xuống
giường kéo nàng lại, chỉ vì gắng sức quá độ, y không sao kìm nén được nữa, cúi
đầu “ọe” một tiếng, phun ra cả ngụm máu tươi.
“Đừng!” Lệnh Viên kinh hãi, vội cúi xuống đỡ ý, run rẩy vuốt
ve khuôn mặt y: “Huynh phải gắng lên, ta sẽ đi gọi quân y tới!”
Y đưa tay kéo nàng, Lệnh Viên không khỏi kinh ngạc, giọng
nói của y đã dịu xuống, tựa như đang dỗ dành: “Bị thương ở đâu vậy, để… để ta
xem nào!” Lực của y không lớn, chỉ cần nàng giãy giụa một chút là có thể thoát
ra được, có điều, nghe thấy những lời dịu dàng xen lẫn nét thương cảm của y,
trong lòng nàng bỗng trào dâng vô vàn cảm xúc…
Y vẫn tiếp tục dỗ dành: “Ngoan, để ta xem nào!”
Trên đời này, chỉ có duy nhất mình y dỗ dành nàng, bảo nàng
“ngoan” như thế, chỉ có duy nhất mình y nói với nàng những lời như vậy.
Sức lực dường như đã bị rút cạn kiệt, lúc này không làm sao
chạy thoát được nữa, nàng ngoảnh mặt đi, cắn chặt môi, nói: “Huynh đừng nhìn…”
Trước mặt bỗng trở nên tối sầm, Doãn Duật không thể gắng
gượng được nữa, liền tựa luôn trán lên thân thể nàng. Nàng cứng đờ ngồi đó, để
mặc y vén ống tay áo mình lên, từng chút, từng chút một. Trên làn da trắng nõn
như tuyết có mấy vết bầm tím, như kiểu người ta dùng tay bóp mạnh mà thành.
Doãn Duật không khỏi kinh hãi, vội nhìn sang cánh tay kia của nàng, cũng y hệt
như thế. Vậy, trên người thì sao?
“Là ai?”
Y hỏi mà trái tim cũng như đang run rẩy.
Thực ra, hỏi hay không hỏi thì có gì khác biệt chứ? Tuy y
thẳng thắn nhưng không ngốc!
“Tiện nhân! Bản vương chưa chê ngươi bẩn, ngươi lại còn dám
ra vẻ đoan trang!” Những lời nói của Dận Vương hôm đó vẫn chưa hề biến mất
trong đáy lòng Lệnh Viên, ngược lại, mỗi lần nhìn thấy hắn, nàng lại nhớ đến
những lời mà hắn nói với nàng. Chẳng phải là ấm ức mà chỉ là căm hận và không
cam tâm. Có điều, khi nghe thấy Doãn Duật hỏi mình, nàng không sao giả bộ lạnh
lùng và kiêu ngạo như thường ngày được nữa, cổ họng bỗng bật lên một tiếng
nghẹn ngào. Lớp vỏ bọc bên ngoài lập tức vỡ tan, khuôn mặt xinh đẹp của nàng
trở nên trắng bệch, chỉ còn lại một mảng thê lương và đau xót.
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Doãn Duật không ngừng phủ nhận trong lòng nhưng cảnh tượng y
thấy trước mắt chẳng lẽ là giả hay sao?
Một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống vạt áo Lệnh Viên, Doãn
Duật không sao kìm nén được nữa, đưa tay ôm lấy tấm thân đang không ngừng run
rẩy ấy, dùng hết sức ghì chặt nàng vào lòng. Tất cả nỗi ấm ức và khổ sở của
nàng dường như đã tan biến trong lồng ngực ấm áp mà vững chắc của y.
“Ta đã trốn thoát ra ngoài, hắn không làm được gì cả.” Nàng
cố nín thở nói để tránh bật khóc.
Trốn… Bây giờ nàng nói nghe nhẹ nhàng biết mấy, chẳng qua
để y khỏi lo lắng mà thôi. Nhưng sao Doãn Duật không biết tình hình hôm đó gay
go cỡ nào chứ? Một người là huynh đệ mà y quen thân từ nhỏ, một người là nữ tử
mà y yêu nhất cuộc đời này, y cho rằng mình toàn tâm toàn ý tác thành cho họ ở
bên nhau chính là mang cho nàng niềm hạnh phúc lớn nhất, nhưng hóa ra lại không
phải như vậy!
“Kiều Nhi, ta xin lỗi…”
Lệnh Viên tựa sát trán mình vào trán y: “Ta muốn huynh sống
tiếp.”
Y nghiêm túc gật đầu: “Nàng còn sống, ta sẽ sống.”
“Ta muốn huynh đối xử tốt với ta, chỉ đối xử tốt với mình ta
thôi!”
“Hạ Hầu Quân ta cả đời này chỉ yêu một mình Lưu Lệnh Viên!”
Bên ngoài lều của quân y, Tô Anh khoanh tay ngồi im một chỗ,
cau mày hỏi Khưu Tướng quân: “Vị Công chúa Bắc Hán đó không phải là vương phi
của Dận Vương điện hạ sao? Sao cô ta lại có thể một mình trong lều của Quân ca
ca chứ?”
Sự tán tụng ban đầu của binh lính đối với việc này đã dần
thay đổi, chỉ là ngại thân phận của Dận Vương và Công chúa nên chẳng ai dám nói
gì nhiều, Nha đầu Tô Anh này quả đúng là chẳng biết ý tứ. Khưu Tướng quân sầm
mặt, khẽ ho một tiếng, bảo: “Chuyện này có liên quan tới thanh danh của Công
chúa, hết sức nghiêm trọng, cháu chớ nên ăn nói tùy tiện!”
Tô Anh rời xa hoàng thất đã nhiều năm, ở bên ngoài chẳng có
nhiều điều kiêng kị lắm, lời của Khưu Tướng quân chẳng khiến nàng ta e dè chút
nào. Chỉ thấy nàng ta đứng dậy, phủi phủi bụi dính trên tà váy, cất giọng oang
oang: “Đã muốn giữ thanh danh thì phải tránh cho người ta nảy sinh nghi ngờ mới
đúng, để cháu vào lều của Quân ca ca gọi cô ta ra ngoài.”
“Anh Anh!” Khưu Tướng quân kéo ống tay áo nàng ta lại, trầm
giọng quát: “Đây là quân doanh, không phải nhà họ Tô của cháu! Điện hạ có lệnh
ngoại trừ Công chúa, bất cứ ai cũng không được phép vô cớ đi vào lều của Thế
tử, cháu đã đưa thuốc đến nơi rồi, bây giờ cũng nên khởi hành quay về Khâm Châu
là vừa.”
Tô Anh nghển cổ lên, tức tối nói: “Khưu thế bá!”
“Nghe lời đi!”
Thấy giọng Khưu Tướng quân có vẻ đã dịu đi, Tô Anh liền xoay
người ngồi xuống: “Không vào thì thôi, nhưng cháu không về Khâm Châu đâu. Khi
nào tận mắt nhìn thấy huynh ấy có thể chạy nhảy thì cháu mới về.” Rồi nàng ta
lại thầm nói: “Hơn nữa, cháu còn chưa rõ Kiều Nhi là ai, sao có thể rời đi
được?”
Khưu Tướng quân chẳng biết làm thế nào với nha đầu này, vừa
hay lúc ấy có binh sĩ đi tới bẩm báo rằng Dận Vương triệu kiến ông. Ông bèn bỏ
Tô Anh lại, đi về phía lều chủ soái.
Mấy ngày nay, quân man di và quân Nam Việt giằng co với nhau
từ xa nhưng cả hai bên đều án binh bất động. Mấy vị tướng quân đã từng phân
tích vô số phương án tác chiến nhưng chưa thể đưa ra quyết định cuối cùng. Dận
Vương hết sức nôn nóng, tựa như không muốn đợi thêm. Quân man di muốn dây dưa
kéo dài thời gian nhưng hắn thì không muốn thế, bởi lẽ trong tiềm thức của hắn,
sự đối chọi gay gắt với Lệnh Viên dường như làm cho hiệp ước giữa hắn với Bắc
Hán phát sinh biến động, điều này khiến hắn cả đêm không thể ngủ ngon.
Hắn vẫn luôn tự hỏi mình, đây chẳng qua chỉ là một cuộc giao
dịch, tại sao lại không thể mở rộng lòng mình?
Trong lều, các vị tướng quân mỗi người đưa ra một ý kiến,
thảo luận hết sức kịch liệt, bỗng thấy Dận Vương đột nhiên đứng dậy đi ra
ngoài.
“Điện hạ…” Điền Tướng quân buột miệng gọi hắn lại nhưng hắn
dường như không nghe thấy.
Binh sĩ canh gác bên ngoài hành lễ với Dận Vương nhưng hắn
cũng chẳng buồn nhìn, cứ thế rảo bước đi về phía trước. Phía trước chính là lều
của Doãn Duật, Dận Vương dừng chân, ngó thấy trước mắt có một bóng người nhỏ
nhắn chạy vào trong lều, liền sau đó là một tiếng “Quân ca ca” trong trẻo, giòn
tan vang lên.
… “Đường ca ca.”
Từng lời nói, tiếng cười của nữ tử đó đột nhiên lại hiện lên
trong kí ức. Dận Vương thầm chấn động, Vương Khởi không muốn hắn cưới Công chúa
Bắc Hán, chẳng qua là vì trong lòng có hắn, không thể buông hắn được. Vậy hắn
đối với Lệnh Viên thì sao? Cũng là vì không thể buông nàng ra được hay sao?
Đột nhiên, từ trong căn lều trước mặt vọng ra tiếng thét
kinh hãi của Tô Anh.
Tô Anh thấy Khưu Tướng quân đã đi rồi, không còn ai quản
thúc mình nữa nên mới không nghe lời mà một mình tới đây. Nào ngờ, khi vào lều,
nàng lại nhìn thấy trước mặt Lệnh Viên toàn là máu, còn Doãn Duật… vết thương
dường như đã nứt ra, bên khóe miệng cũng dính đầy máu…
Lệnh Viên đang định ra ngoài mời quân y đến, chẳng ngờ Tô
Anh lại chạy tới đúng lúc này.
“Có chuyện gì vậy?” Bóng dáng cao lớn của Doãn Duật
Bước vào, hắn cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.
Doãn Duật vô thức giữ chặt bàn tay Lệnh Viên, cố dùng chút tỉnh táo cuối cùng
để nhìn đăm đăm vào người vừa tới. Tô Anh nghe thấy câu “đi mời quân y” của Dận
Vương, liền hoang mang chạy thẳng ra ngoài.
Thấy người đó bước từng bước lại gần, Lệnh Viên vẫn đứng im
chẳng hề động đậy. Dận Vương đưa tay nắm lấy bàn tay của Lệnh Viên, đột nhiên
nghe Doãn Duật nói gằn từng chữ: “Ngươi buông nàng ra!”
Dận Vương ngẩn ngơ nhìn Doãn Duật, trên khuôn mặt trắng bệch
của y hiện lên một vẻ kiên định chẳng thể nghi ngờ… Liệu có phải năm xưa Lương
Vương phản loạn cũng từng như thế không? Không rõ vì sao, khi biết được thân
thế của Doãn Duật, mỗi lần đứng trước khuôn mặt này, Dận Vương đều bất giác nhớ
đến Lương Vương. Hắn cười lạnh lùng, hờ hững nói: “Ngươi có biết mình đang nói
gì không?”
Doãn Duật cũng cười theo, toát lên một vẻ đau đớn tột cùng:
“Ta quen ngươi từ hồi năm tuổi, từ đó luôn đi theo ngươi, dẫu xông vào núi đao
biển lửa cũng chưa từng oán trách nửa lời. Ngươi muốn cưới Công chúa Bắc Hán để
liên minh với Bắc Đế, ta cố nén nỗi đau thương trong lòng, đưa nữ nhân mà mình
yêu nhất tới tay ngươi. Ta rời khỏi Sùng Kinh cũng là để tránh xa nàng, để nàng
yên tâm thành thân với ngươi, làm vương phi của ngươi, từ đó ta có thể phiêu
bạt nơi chân trời góc bể, chỉ duy có trái tim nàng là quyết không tới gần!
Nhưng ngươi thì sao? Ngươi có từng trân trọng nàng, yêu quý nàng, thấu hiểu
nàng không? Hoàn toàn không… Ngươi lại còn làm tổn thương nàng!”
Lệnh Viên run giọng nói: “Doãn Duật, đừng nói nữa!”
Y cúi đầu, thở hắt ra một hơi, cánh tay còn lại đưa tới nắm
lấy tay Dận Vương, cố gắng dùng sức gạt thật mạnh! Trong đôi mắt đen láy như
mặc ngọc kia chỉ toàn vẻ thất vọng. “Nói cho ngươi biết, ta và nàng đến giờ vẫn
hoàn toàn trong sạch! Nàng là vương phi tương lai của ngươi, ngươi lại không
tin nàng! Ngươi đã bỏ lỡ nữ nhân đáng để ngươi yêu nhất trên đời, sau này,
ngươi sẽ không còn cơ hội nữa.”
Đã có lúc, y cũng từng tuyệt vọng. Một nữ tử như Kiều Nhi, y
thấu hiểu vô cùng. Nếu nàng thật sự lấy Dận Vương, cho dù không yêu hắn, nàng
cũng sẽ trung trinh với hắn cả đời, quyết không phụ hắn, sẽ dốc hết toàn lực để
giúp đỡ hắn. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, Doãn Duật thà rằng khi trước mình
đừng đưa nàng rời khỏi Bắc Hán, như thế, nàng sẽ vĩnh viễn là công chúa điện hạ
tôn quý nhất ở Bắc Hán, như thế. Y vẫn mãi nhớ trong ngày rời khỏi Bắc Hán, Bắc
Đế đã nắm chặt ống tay áo y mà nói rằng: “Đó là người mà trẫm trân trọng nhất.”
Cho nên sau này, y sẽ không để cho bất kỳ ai ức hiếp nàng
nữa, không bao giờ!
Dận Vương hằn học trừng mắt nhìn hảo huynh đệ của mình ngày
trước, phẫn nộ nói: “Ta không có cơ hội ư? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ả sao?”
Khi hắn nói ra câu này, trái tim Lệnh Viên không khỏi run
rẩy. Nhưng bàn tay đang nắm lấy tay nàng lại kiên định tột cùng, rồi bên tai
nàng vang lên tiếng cười dịu dàng của y: “Phải, chỉ cần nàng bằng lòng, ta sẽ
cưới nàng!”
Dận Vương lạnh lùng nói: “Ngươi dựa vào cái gì?”
“Dựa vào tình yêu của ta với nàng.”
Trong mắt Dận Vương bùng lên những tia sáng lạnh lẽo. Lệnh
Viên cắn chặt răng, sợ hắn sẽ nổi điên mà gây bất lợi cho Doãn Duật.
“Nhanh lên một chút!” Từ bên ngoài vọng vào giọng nói của Tô
Anh. Rèm lều nhanh chóng được vén lên, Tô Anh chỉ nghĩ đến vết thương của Doãn
Duật, không hề để ý tới không khí khác thường ở bên trong. Vị quân y cung kính
hành lễ với Dận Vương và Lệnh Viên, sau đó mới bước lên phía trước.
Doãn Duật vẫn nắm chặt tay nàng không buông, Lệnh Viên hơi
nghiêng người, vỗ nhẹ lên bàn tay lạnh băng của y mấy cái mà không để ai hay
biết, rồi lại nở một nụ cười dịu dàng với y. Rốt cuộc y cũng buông tay, quân y
đi tới xử lý vết thương cho y, từ đầu đến cuối y vẫn nhìn Lệnh Viên chăm chú.
Tô Anh đưa mắt nhìn Lệnh Viên, nhỏ giọng nói: “Dận Vương
điện hạ đi rồi, Công chúa vẫn không ra ngoài sao?”
Lệnh Viên thản nhiên nói: “Điện hạ còn bận rộn việc quân, ta
sao có thể đi theo được.”
Chỉ một câu nói đã chặn đứng lý do thích đáng nhất của Tô
Anh, ngay sau đó nàng ta lại cắn răng nói tiếp: “Vậy… Công chúa không về thay
quần áo sao?”
Lệnh Viên vẫn hờ hững nói: “Đợi lát nữa rồi về.”
Sao nàng không nhìn ra tâm tư của nha đầu này chứ? Nhưng cho
dù bị nàng ta nhìn ra manh mối thì đã sao? Nàng không sợ Dận Vương, có lý nào
lại sợ nàng ta được?
Đến khi quân y bôi thuốc và băng bó lại vết thương cho Doãn
Duật xong, người trên giường đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. Quân y vừa rời đi, Tô
Anh đã không sao kìm nén được nữa, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại, hậm hực
quay sang hỏi Lệnh Viên: “Cô và Quân ca ca rốt cuộc có quan hệ gì?”
Lệnh Viên cẩn thận kéo lại chăn cho Doãn Duật, chăm chú nhìn
nàng ta, nói: “Là quan hệ mà cô thấy đấy.”
Tô Anh vẫn còn là một cô nương chưa xuất giá, lúc trước khi
ngồi riêng với Doãn Duật, nói rằng muốn lấy y đã là những lời xấu hổ quá mức
rồi, chẳng ngờ vị Công chúa Bắc Hán này lại thẳng thắn như vậy, trực tiếp thừa
nhận mối quan hệ giữa mình và Doãn Duật! Sắc mặt Tô Anh biến đổi không ngừng,
lúc trắng lúc đỏ.
Lệnh Viên ung dung đưa tay lau mặt cho Doãn Duật, bàn tay
chợt bị y nắm lấy, chỉ nghe y cất tiếng mơ màng mà yếu ớt: “Kiều Nhi, đừng đi…”
“Ta không đi.” Nàng cũng nắm chặt bàn tay y, trong lòng bất
giác trào dâng một sự buồn bã trước giờ chưa từng có. Mối tình này, nàng đã khổ
sở kìm nén suốt mười mấy năm rồi!
Tô Anh ngồi bên cạnh mở to cặp mắt tròn xoe nhìn Lệnh Viên
với vẻ không thể tin nổi, ngón tay run run chỉ về phía nàng: “Cô… cô chính là
Kiều Nhi? Kiều Nhi là cô?” Lệnh Viên không trả lời, Tô Anh kinh hãi nói: “Cô là
Dận Vương phi tương lai, sao có thể quyến rũ Quân ca ca như thế? Trời ơi, cô
muốn hại chết huynh ấy sao? Cô muốn huynh ấy trở thành kẻ địch của Dận Vương
điện hạ sao? Cô… cô…”
Sắc mặt Tô Anh tái xanh, nhất thời lắp bắp, khó có thể nói
thêm lời nào.
Lệnh Viên lặng lẽ đưa mắt nhìn nàng ta, thấp giọng nói: “Nếu
Tô tiểu thư cảm thấy ngột ngạt quá, có thể ra ngoài hít thở chút không khí.”
Tô Anh tức tối giậm chân, quả nhiên chạy ngay ra ngoài. Có
điều, chỉ một lát sau, nàng ta đã quay trở lại, kề mông ngồi xuống ngay trước
mặt Lệnh Viên, hậm hực nói: “Tại sao ta phải ra ngoài? Dù sao cô và Quân ca ca
cũng sẽ không có kết quả gì đâu, tại sao ta phải tức giận chứ? Những việc này
chẳng qua là mong muốn từ một phía của cô mà thôi, nếu để Ký An Vương gia biết
được, ông ấy nhất định sẽ cực lực ngăn cản. Ông ấy không thích Quân ca ca dính
dáng vào mấy chuyện rắc rối của hoàng gia.”
Tô Anh nói đúng, Lệnh Viên không khỏi nghẹn lòng. Ký An
Vương gia thậm chí còn chẳng muốn Doãn Duật gần gũi với Dận Vương, nói gì tới
nàng. Hôm nay nàng và Doãn Duật tỏ rõ thái độ ngay trước mặt Dận Vương như vậy,
nàng thực không dám nghĩ sau này nên giải quyết chuyện này thế nào. Công chúa
hòa thân là chuyện lớn, do đế vương hai nước cùng ban chỉ, không phải chỉ cần
một câu không thành thân nữa của nàng là có thể không thành thân…
Nàng bất giác nắm chặt bàn tay Doãn Duật, nam tử trước mặt
này, nàng thực sự không muốn buông bỏ lần nữa.
Thấy nàng dường như có chút dao động, Tô Anh khấp khởi trong
lòng. Không thể phủ nhận, vị Công chúa Bắc Hán này quả thực đẹp đến mê người,
nàng còn không so được với đại tỷ, đứng trước mặt nàng ta tất nhiên càng chẳng
nổi bật. Có điều, nàng vẫn nói: “Quân ca ca xưa nay luôn đơn thuần, chỉ cần cô
dùng chút thủ đoạn vặt là huynh ấy sẽ nghe lời cô, nhưng sao cô phải dính dáng
đến huynh ấy làm gì? Huynh ấy tuy là Thế tử nhưng lại không phải người của
hoàng gia. Còn Dận Vương điện hạ thì khác, cô lấy Điện hạ thì sẽ trở thành
vương phi, có lẽ sau này còn có thể trở thành hoàng hậu…” Nói tới đây, Tô Anh
giật mình ý thức được mình đã vượt quá bổn phận, vội đưa tay lên bụm miệng, chỉ
hận không thể nuốt lại những lời vừa nói. Cha thường dặn nàng phải cẩn thận cái
miệng của mình, vậy mà nàng không nhớ.
Lệnh Viên không hề ngoảnh đầu nhìn Tô Anh, bỗng thấy Doãn
Duật lại nhíu chặt đôi mày, tựa như đang rất khó chịu. Trong lòng nàng cũng cảm
thấy khó chịu theo. Vừa rồi, ở trước mặt Dận Vương, y gắng gượng nói ra hết
những lời đó, giọng không chút yếu ớt, chỉ là vì không muốn thua kém Dận Vương
về khí thế, những điều này nàng đều hiểu.
Đó không phải những lời giữa quân và thần, mà chỉ là một
cuộc đối đầu đơn thuần giữa những người đàn ông với nhau.
Lệnh Viên đột nhiên cất tiếng cười dịu dàng mà sảng khoái.
Nếu như không có hai mũi tên đó, có lẽ y còn cảm thấy hổ thẹn với Dận Vương,
nhưng bây giờ, sẽ không như thế nữa.
“Cô cũng thích huynh ấy sao?”
Đột nhiên nghe Lệnh Viên hỏi như vậy, Tô Anh bèn ưỡn thẳng
ngực lên định trả lời, bỗng Lệnh Viên lại nói tiếp: “Tốt hơn hết cô đừng thích
huynh ấy, bởi vì huynh ấy là của ta, cô không cướp được đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.