Chương 52
Phôi Phi Vãn Vãn
18/02/2014
Mấy câu nói rành rọt của Doãn Duật khiến đôi chân Lệnh Viên
run rẩy, cuối cùng nàng đành dừng bước.
Y nói đúng, nàng đã không còn là Giám quốc Đại trưởng công
chúa của Bắc Hán nữa. Bây giờ, chuyện trên chiến trường, Tần Tướng quân thân là
chủ soái không còn nghĩa vụ phải nghe theo lời nàng. Từ khi rời khỏi Bắc Hán,
nàng đã chẳng thể quản được chuyện của Thế Huyền nữa, bây giờ y mới là chủ nhân
thực sự của giang sơn Bắc Hán.
Móng tay gần như cắm ngập vào lòng bàn tay, một làn gió lạnh
thổi vào qua bức rèm đã vén lên một nửa khiến mái tóc dài buông xõa nhè nhẹ
tung bay. Bóng dáng đứng ở cửa lều lúc này càng toát ra vẻ cô đơn, yếu đuối.
Tô Anh cũng ngẩn người, chợt nhìn thấy Doãn Duật đứng dậy,
bèn vội vàng đưa tay đỡ nhưng lại bị y nhẹ nhàng đẩy ra. Y lê cái chân thương
của mình từng bước từng bước một, chậm rãi đi về phía Lệnh Viên.
Hơi thở của nam tử đã đến gần, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên
vai Lệnh Viên. Trái tim run rẩy, nàng đột ngột xoay người, nước mắt lã chã rơi:
“Doãn Duật, muội rất sợ…”
Y ôm lấy tấm thân mềm mại của nàng, khẽ cất tiếng an ủi:
“Đừng sợ, Thiếu đế không phải người không có chừng mực.”
Lệnh Viên vẫn không ngừng run rẩy, nghẹn ngào nói: “Nhưng
Thịnh Kinh còn có Thụy Vương, hắn sẽ nhân cơ hội này kích động quần thần để lên
tiếng chỉ trích Thế Huyền hành động khinh suất. Đám người Thừa tướng đều hạng
gian ngoan xảo quyệt, muội sợ Thế Huyền sẽ không chống đỡ nổi.”
“Không đâu, sẽ không như vậy đâu.” Doãn Duật ôm chặt tấm
thân đang run rẩy của nàng, cắn răng nói: “Nàng phải tin tưởng y, Kiều Nhi, hãy
tin tưởng y!”
Doãn Duật hơi cau mày, y đã từng gặp Thiếu đế Bắc Hán mấy
lần, lần nào hai người bọn họ cũng nói chuyện hết sức vui vẻ. Trên đời này,
ngoại trừ Dận Vương, Bắc Đế là một trong số ít người mà y có thể thoải mái trò
chuyện. Doãn Duật trước giờ vẫn luôn tin rằng, đằng sau tấm thân yếu ớt ấy là
trí tuệ lớn của một bậc đế vương.
“Đến bây giờ nàng vẫn chỉ coi y như một đứa trẻ.” Doãn Duật
mỉm cười cất tiếng, trong mắt y, người đó xưa nay vẫn luôn là một nam nhân thực
sự.
Lệnh Viên bất giác ngẩn người. Vậy sao? Một đứa trẻ… Nàng
vẫn chỉ coi Thế Huyền là một đứa trẻ ư?
Làn khói thơm lững lờ bay ra từ chiếc lò hương mạ vàng,
những bức rèm lẳng lặng buông rơi, chặn đứng tiếng gió bên ngoài. Thôi Thái Hậu
lần lượt vén từng bức rèm đi tới, nhìn thấy Thế Huyền bèn nói ngay: “Trinh Nhi,
con điên rồi ư? Quân man di chưa từng xâm phạm Bắc Hán ta, tại sao con lại xuất
binh?” Trên khuôn mặt Thôi Thái hậu thấp thoáng vẻ sợ hãi, bộ đồ gấm sang trọng
cùng son phấn trên người không che giấu được nỗi hoang mang của bà ta lúc này.
Trên chiếc ghế rộng, nam tử mặc áo bào thêu hình rồng khẽ nở
nụ cười, đặt chén trà trong tay xuống, ngoảnh sang nhìn Thôi Thái hậu, hờ hững
nói: “Thì ra mẫu hậu muốn trẫm tới đây là để nói chuyện này sao?”
Nhìn bộ dạng hờ hững của y, Thôi Thái hậu bất giác ngây
người.
Thế Huyền lại cười, nói: “Mẫu hậu đã không hỏi tới chuyện
triều chính nữa, vậy thì đừng hoài nghi quyết định của trẫm.”
Sắc mặt trở nên trắng bệch, Thôi Thái hậu bước tới ngồi
xuống bên cạnh y, cắn chặt môi, nói: “Mẫu hậu không phải là không hỏi tới, chỉ
là…”
“Chỉ là cái gì?” Thế Huyền ngước mắt lên, ung dung cười, hỏi
bà ta.
Thôi Thái hậu nhất thời nghẹn họng, một lát sau mới thấp
giọng nói: “Tóm lại, mẫu hậu chỉ muốn tốt cho con thôi. Bây giờ không phải thời
cơ tốt để xuất binh, trong lòng con chắc cũng hiểu rõ. Con làm như vậy rốt cuộc
vẫn là vì Lệnh Viên đúng không?”
Lời nói tựa cây chùy giáng xuống khiến sắc mặt Thế Huyền
biến đổi hẳn. Y cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve những đường thêu tinh tế trên chiếc
áo bào, hờ hững nói: “Trẫm làm vậy là vì Bắc Hán. Dạ Lang ở phía tây vẫn thường
xuyên xâm phạm biên giới nước ta, nhân dịp này, nếu có thể liên thủ với Nam
Việt để tiêu diệt bọn chúng thì cùng là một việc rất hay.”
Ánh đèn chiếu lên một nửa bên mặt của Thôi Thái hậu. Bà ta
chăm chú nhìn y hồi lâu, trong đáy mắt dần lộ vẻ thất vọng. “Con là con trai
của ta, mẫu hậu còn không hiểu con sao? Cô ta rốt cuộc có điểm nào tốt khiến
con phải hy sinh như vậy?”
“Mẫu hậu…”
“Con cho rằng mẫu hậu không ra khỏi cung Chung Trữ này thì
không biết gì hết hay sao? Từ sau chuyện Thụy Vương và Thẩm Chiêu nghi, vì muốn
trừ bỏ vây cánh của Thụy Vương mà con đã bao đêm thức trắng, trong thiên hạ
cũng có nhiều việc cần con xử lý, ngày ngày đèn trong ngự thư phòng sáng đến
lúc nào mẫu hậu đều biết rất rõ! Bao nhiêu việc khó khăn như thế đè nặng trong
lòng, mẫu hậu biết con vất vả. Nhưng Nam Việt vừa xảy ra chuyện, con liền bất
chấp tất cả, nhất quyết đòi xuất binh, hơn nữa còn điều Tần Tướng quân rời khỏi
kinh thành, chẳng lẽ con không sợ Thụy Vương quay về vào lúc này sao?”
Mỗi lời của Thôi Thái hậu đều đầy khí thế, hơn nữa còn có lý
lẽ sắc bén.
Thụy Vương có quay về hay không, chưa ai biết chắc được,
nhưng chuyện ở Nam Việt thì đã hết sức rõ ràng, Thế Huyền sao có thể khoanh tay
đứng nhìn.
Lúc tiễn nàng đi, y đã thầm thề, nhất định phải để nàng cả
đời vinh hoa phú quý, không cần phải núp bóng người nào. Điều y có thể làm được
cho nàng cũng chỉ có vậy mà thôi.
“Trinh Nhi, cô ta là cô cô của con đấy!”
Nói ra câu đó, trái tim Thôi Thái hậu bất giác run rẩy.
Mười ngón tay hơi nắm lại, Thế Huyền nhẹ nhàng đứng dậy nói:
“Trẫm phải về đây!”
“Trinh Nhi, Trinh Nhi…”
Thôi Thái hậu cất tiếng gọi nhưng y chẳng ngoảnh đầu, vẫn
vội vã cất bước rời khỏi đó.
Phía bên ngoài, Oanh Hoan vội vàng hành lễ với Thế Huyền,
song y chẳng buồn nhìn, vẫn rảo bước đi nhanh về phía trước. Đám người Trung
thường thị đang đứng chờ ở đằng xa, dưới màn đêm mờ tỏ, bọn họ thấp thoáng nhìn
bóng dáng gầy guộc đó bước ra ngoài. Trung thường thị vội đi tới, khoác chiếc
áo lông trên người Thế Huyền, đoạn thấp giọng hỏi: “Bây giờ Hoàng thượng về
cung chứ ạ?”
Thế Huyền vẫn rảo bước: “Trẫm muốn đi dạo một mình, các
ngươi đừng đi theo.”
“Nhưng Hoàng thượng… Ôi, Hoàng thượng…” Trung thường thị lo
lắng gọi mấy tiếng nhưng y vẫn chẳng đi chậm lại, lão không dám đi theo, chỉ
dặn đám cung nhân quay về điện Tuyên Thất trước.
Giữa màn đêm lạnh lẽo, tuyết chưa tan hết. Giữa vườn hoa,
trên thảm cỏ, mọi thứ vẫn được phủ một tầng tuyết trắng. Gió lạnh thổi tới làm
mấy bông tuyết trên cành trúc rơi xuống, dính vào mặt, mang tới cảm giác giá
lạnh. Thế Huyền mím môi, nhớ về buổi đêm đó, y và nàng cùng ngã vào vườn hoa,
lúc quay về, nàng nói Bùi Vô Song là người không quan trọng, xin y đừng làm hại
Bùi Vô Song.
“Hà hà.”
Thế Huyền bất giác bật cười thành tiếng, đưa tay lên vuốt
nhẹ bả vai mình. Đây chính là nơi đêm đó y ngã bị thương, bây giờ như vẫn còn
đau âm ỉ khiến y ngẩn ngơ như thể đó là chuyện hôm qua. Y cúi đầu nhìn mấy vết
sẹo khó coi trong lòng bàn tay, từ ngày nàng đi, thế giới của y chỉ còn lại nỗi
nhớ nhung mênh mang vô tận.
Chỉ còn nỗi nhớ.
Y cười mãi rồi đưa tay lên ôm ngực, bắt đầu ho sặc sụa, bước
chân cũng trở nên loạng choạng, phải tựa vào cây cột trổ hoa ở hành lang mới
đứng vững. Cả đời này, dường như chưa từng có người nào thấu hiểu y.
Mẫu hậu chưa từng, ngay cả nàng cũng chưa từng.
Giữa màn đêm u ám, tuyết lại lất phất rơi. Thế Huyền hơi cúi
đầu, ánh đèn lồng rực rỡ khiến những bông tuyết càng thêm long lanh, đẹp đẽ. Y
đột nhiên cất tiếng cười khẽ, không biết bây giờ nàng thế nào, có đang ngắm màn
đêm giống y không hay là đang ở một mình lo lắng cho Dận Vương?
Thấy tuyết rơi, Trung thường thị liền phái người đi tìm
Hoàng thượng. Đám thái giám đi tìm người còn chưa về, Hoàng thượng đã tự về
trước. Trên chiếc áo lông lấm tấm những bông tuyết trắng, Trung thường thị vội
vàng đỡ y vào phòng, cảm thấy toàn thân y giá lạnh đến mức đáng sợ, chẳng rõ y
đã đi tới tận nơi nào.
Tuyết lớn rơi suốt một đêm, ngày hôm sau, lớp tuyết đọng
trên mặt đất đã dày chừng nửa tấc.
Thiếu đế vừa bãi triều, đang tới cửa ngự thư phòng liền thấy
một gã thị vệ vội vàng chạy lại, nói là có mật hàm được gửi tới.
Trung thường thị xoay người đón lấy mật hàm từ tay gã thị
vệ, vừa liếc nhìn, sắc mặt lão đã biến đổi. Mật hàm được gửi kèm một tấm lệnh
bài, rõ ràng là lệnh bài của Thụy Vương!
Hoàng thượng cũng dừng chân dưới bậc thềm đá, cau mày mở bức
mật hàm. Nét bút mạnh mẽ mà quen thuộc, quả nhiên là hắn !
Qua từng câu chữ, Thụy Vương vẫn hết sức kiêu căng, ngang
ngược: “Có một việc ta quên chưa nói với Hoàng thượng, hồi Viên muội
lên đường đi hòa thân, chính ta đã sai thích khách đi theo hành thích cô ta.
Không ngờ Viên muội lại may mắn thoát được. Quả nhiên Nam Việt đã phong tỏa tin
tức, xem ra vẫn cần ta nói lại với ngươi.”
Thấy sắc mặt Thế Huyền biến đổi hẳn, Trung thường thị lo
lắng khẽ gọi y một tiếng nhưng y không đáp lại.
“Ta biết Hoàng thượng đang tìm ta, ta thì lại đang tìm
Viên muội, Hoàng thượng biết ta tìm được Viên muội ở đâu không? Dận Vương xuất
chinh, Viên muội cũng đi theo, chắc hẳn phía Nam Việt cũng chưa từng nói với
Hoàng thượng chuyện này…”
Đôi bàn tay khẽ run rẩy, cặp mắt đen láy dần mở to, Thế
Huyền cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch. Ánh mắt nhìn tiếp xuống
dưới, y lại đọc được câu tiếp theo: “Hoàng thượng vu cáo ta và Thẩm
Chiêu nghi tư thông, ép ta tới bước đường cùng, tất nhiên ta phải lấy đi thứ mà
Hoàng thượng yêu quý nhất.”
Sắc mặt Thế Huyền trở nên trắng bệch, cổ tay run rẩy, một
chiếc khăn màu trắng từ trong phong thư bay ra, chậm rãi rơi xuống đất. Thế
Huyền cúi xuống, nhận ra chiếc khăn của nam tử đó. Ngày trước, y đã nhiều lần
nghe thấy các cung nữ ở cung Thịnh Diên nhắc tới việc Đại trưởng công chúa hết
sức trân trọng chiếc khăn tay mà Phò mã để lại…
Cô cô… Nàng rơi tay Thụy Vương rồi sao?
Y ngẩn ngơ đứng đó, trong lòng trào dâng cảm giác tuyệt
vọng. Trong cổ họng, mùi tanh nồng bỗng trào lên, y cúi đầu khẽ ho một tiếng,
một mảng đỏ tươi bay ra, nhuộm nền tuyết thành thứ màu vô cùng đáng sợ. Trung
thường thị hoang mang đỡ lấy tấm thân lung lay chực ngã của Thiếu đế, rõ ràng
cảm thấy y chẳng còn sức lực nào, vậy mà bức mật hàm trong tay y vẫn bị nắm
chặt.
Một đoàn thái y mặc quan phục màu xanh sẫm nối đuôi nhau
bước vào điện Tuyên Thất.
Trung thường thị đứng bên ngoài điện, sắc mặt nặng nề. Sau
bức màn lụa trong điện Tuyên Thất, thỉnh thoảng lại có những tiếng ho sặc sụa
vọng ra, Trung thường thị nghe mà sắc mặt nhợt nhạt thêm mấy phần. Lão hầu hạ
Hoàng thượng đã hơn mười năm, chưa từng thấy Hoàng thượng phát bệnh dữ dội thế
này, đầu tiên là ho ra máu, đến khi thái y tới nơi thì đã bất tỉnh nhân sự!
Thái y lệnh đã từng khuyên, Hoàng thượng không nên làm việc quá sức, vì Hoàng
thượng không chịu nghe lời nên bây giờ mới xảy ra cơ sự này đây! Trung thường
thị lo lắng đi qua đi lại, lão đã lén lệnh cho ngự tiền thị vệ phòng thủ kỹ
càng điện Tuyên Thất nhưng còn lục cung… lão không dám tiếm quyền mà ra lệnh
phong tỏa, bây giờ đến cửa cung cũng chưa được khóa. Tần Tướng quân hiện đang ở
chốn biên ải xa xôi, phải thông báo cho Dương Ngự thừa sao?
Trung thường thị đi tới đi lui bên ngoài điện một lúc lâu
nữa, cuối cùng mới cắn chặt răng, xoay người gọi một gã tiểu thái giám tới,
thấp giọng dặn dò: “Ngươi lập tức tới phủ Ngự thừa một chuyến, bảo Dương Ngự
thừa mau chóng vào cung!”
Trong phòng nồng nặc mùi thuốc, đám cung nữ, thái giám ra
vào không ngớt. Thế Huyền uống tới năm viên dược hoàn, tình hình mới bắt đầu
khá lên. Lúc này, trên trán Thái y lệnh đã lấm tấm mồ hôi, thấy một ả thị nữ
đưa dược hoàn tới, lão bèn đưa tay nắm chặt cổ tay thị. Ả thị nữ sợ đến tái mét
mặt, cho rằng mình đã làm sai điều gì, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha tội.
Một vị thái y khác cau mày, nói: “Trần đại nhân, thế này
là…”
Thái y lệnh buông tay, trầm giọng bảo: “Loại thuốc này dược
tính rất mạnh, không thể dùng quá nhiều. Ngươi hãy lui xuống sắc thuốc cho
Hoàng thượng theo đơn mà ta viết rồi bưng tới đây.”
Ả thị nữ như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài.
Thái y lệnh lại chuẩn bị bắt mạch cho Thế Huyền nhưng khi
đầu ngón tay vừa chạm vào cổ tay y, y bỗng tỉnh dậy.
Đám thái y trước sạp rồng không khỏi cả kinh, sau đó nở nụ
cười mừng rỡ.
Thấy Thế Huyền ngẩn ngơ nhìn mình, Thái y lệnh định nói gì
đó nhưng Thế Huyền đã cười, hỏi trước: “Trẫm vẫn còn sống sao?”
Mọi người đều kinh hãi, vội quỳ xuống khấu đầu, hô: “Hoàng
thượng vạn tuế!”
“Vạn tuế?” Y khẽ lẩm bẩm, sau đó nhắm mắt, cất giọng yếu ớt:
“Trần Miêu ở lại, các ngươi lui cả đi.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai dám làm trái lệnh
vua. Bức rèm châu phát ra những tiếng “ting tang” khe khẽ, không lâu sau, cả
đám người đều đã lặng lẽ rời đi. Thái y lệnh vẫn quỳ trước sạp rồng, đưa tay
lau mồ hôi trên trán, nín thở cúi đầu chờ nghe Hoàng thượng cất tiếng. Bức màn
lụa khẽ đung đưa làm cái bóng trên mặt đất cũng đung đưa theo, giọng nói Thế
Huyền đột ngột vang lên: “Trẫm còn sống được bao lâu nữa?”
Giọng nói của y mang theo nét cười nhưng lại khiến Thái y
lệnh lạnh người. Lão phủ phục xuống đất, không dám trả lời.
Thế Huyền chậm rãi đưa mắt nhìn, dưới làn ánh sáng rực rỡ,
lão nhân đó đang cúi đầu rất thấp, y chỉ còn thấy bộ quan phục màu xanh đen.
Mùi trầm hương trong phòng cũng bị át đi bởi mùi thuốc, từ khi hiểu chuyện đến
giờ, y vẫn thường xuyên ngửi thấy thứ mùi này nhưng hôm nay, không hiểu sao y
lại cảm thấy căm ghét nó đến thế.
Sau này, cô cô sẽ ở bên Dận Vương mãi mãi, còn y thì sao?
Phải rồi, y vẫn còn có Chiêu Nhi.
Trong đáy mắt thoáng hiện một tia sáng mờ nhạt, y cất giọng
yếu ớt: “Ta muốn nghe lời nói thực.”
Đó là những lời đáng tội chém đầu.
Thái y lệnh run lẩy bẩy, cúi đầu, nhắm chặt hai mắt, rồi nín
thở nói ra từng chữ một: “Nhiều thì năm ba năm, ít thì… nửa năm.”
Nửa năm… Hai chữ đó lẩn quẩn nơi đầu lưỡi, Thế Huyền chợt nở
nụ cười, khuôn mặt vốn đã trắng bệch nay nhìn như trong suốt. Nghe y cười như
thế, Thái y lệnh bất giác ngước nhìn, sau đó không khỏi ngây người. Trên chiếc
sạp rồng mạ vàng, bức màn lụa đã che đi khuôn mặt tuấn tú của Thiếu đế nhưng
vẫn có thể nhìn thấy mái tóc buông xõa cùng nét cười bên khóe miệng y. Thái y
lệnh lại hoang mang cúi đầu, nói: “Thần có phương thuốc rất tốt cho Hoàng
thượng, nếu may mắn…”
“Nếu trẫm không hỏi ngươi, ngươi định bao giờ sẽ nói với
trẫm? Đợi sau khi trẫm chết?” Y hờ hững ngắt lời Thái y lệnh. Thế nào là may
mắn, nếu may mắn thì liệu kéo dài thêm được mấy năm, y không còn muốn hỏi nữa.
Trong mấy canh giờ ngắn ngủi phải chịu đựng sự giày vò, đau đớn, y như đã bước
một chân qua Quỷ môn quan. Y cứ tưởng mình sẽ không tỉnh lại nữa…
Chỉ là, y vẫn còn tâm sự khó buông, trời cao đối đãi với y
thực cũng nhân từ.
“Hoàng thượng…”
“Trần Miêu, ngươi đỡ trẫm dậy!”
Thái y lệnh hoang mang bò dậy đỡ y, cảm thấy tấm thân gầy
guộc của y lúc này trở nên mềm nhũn. Thế Huyền yếu ớt ngồi tựa vào thành chiếc
sạp mềm, nói: “Từ lâu trẫm đã biết mấy thứ thuốc của ngươi vô dụng, uống bao
nhiêu năm rồi cũng có khỏe được đâu. Chuyện của trẫm, ngươi nói với cô cô
chưa?”
Thái y lệnh cả kinh, vội trả lời: “Thần không dám!” Trước
đây, Đại trưởng công chúa cũng từng hoài nghi về bệnh tình của Hoàng thượng
nhưng bị lão trả lời lấy lệ đánh lừa, lúc đó, lão cũng dùng loại thuốc có dược
tính cực mạnh như hôm nay mới có thể tạm thời trấn áp bệnh tình của Hoàng
thượng. Càng suy nghĩ, trong lòng Thái y lệnh càng cảm thấy sợ hãi.
Thế Huyền thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng không biết là tốt,
nếu không, chắc chắn sẽ lại lo lắng cho y. Y đưa mắt nhìn Thái y lệnh, hờ hững
cất tiếng: “Nếu chưa nói, sau này cũng đừng nhắc đến với bất cứ người nào.”
Dương Ngự thừa tới nơi đúng lúc mấy vị thái y và đám cung
nhân đang đi từ điện Tuyên Thất, trái tim y chùng xuống, vội rảo bước tới hỏi
Trung thường thị: “Bệnh của Hoàng thượng lại tái phát sao?” Xung quanh điện
Tuyên Thất đã có ngự tiền thị vệ canh gác, sắc mặt Dương Ngự thừa biến đổi hẳn,
bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Trung thường thị thấy Dương Ngự thừa như gặp được cứu tinh,
vội kéo y sang một bên, nhỏ giọng nói: “Thụy Vương gửi một bức mật hàm cho
Hoàng thượng, chẳng rõ trong đó viết gì, Hoàng thượng xem xong lập tức nôn ra
máu! Nô tài chẳng biết phải làm thế nào, đành phái người mời đại nhân vào cung.
Thái y đã ở trong đó hơn hai canh giờ, không biết bây giờ tình hình ra sao.”
Dương Ngự thừa nghe lão nhắc đến hai chữ “Thụy Vương”, hai
bàn tay bất giác nắm chặt lại đi lên trước một bước: “Hắn nói những gì?”
Trung thường thị hơi ngẩn người, sau đó lúng túng trả lời:
“Nô tài không biết. Hoàng thượng nắm chặt bức mật hàm đó trong tay, không ai
xem được.” Ngay cả khi đã hôn mê, bức mật hàm đó vẫn được nắm chặt trong lòng
bàn tay y, chưa từng buông lỏng.
Dương Ngự thừa im lặng, ngoảnh đầu nhìn về phía điện Tuyên
Thất. Không sớm hơn cũng không muộn hơn, Thụy Vương gửi mật hàm vào đúng lúc
này, bên trong chắc chắn có ẩn tình… Y vừa định nhờ Trung thường thị vào thông
báo, cửa điện chợt mở, Thái y lệnh bước ra ngoài.
“Trần đại nhân!” Trung thường thị vừa nói vừa vội vàng bước
tới.
Thái y lệnh ngoảnh đầu nhìn, lập tức thấy Dương Ngự thừa
đang ở hành lang, lão có vẻ kinh ngạc, sau đó vuốt lại áo xống, rảo bước tới,
bảo: “Hoàng thượng đang muốn gặp đại nhân, đại nhân tới thật đúng lúc.”
Dương Ngự thừa nghe vậy, không chần chừ thêm, lập tức cất
bước vào trong.
Làn gió theo những bước chân y thổi tới, làm những bức rèm
nhè nhẹ bay. Trong điện Tuyên Thất trống trải, tịch mịch, không có bất cứ ai khác
ngoài bóng dáng gầy guộc, mịt mờ kia. Dương Ngự thừa đi xuyên qua bức rèm châu,
phía sau tấm bình phong, Thiếu đế đang ngồi một mình trên sạp rồng nhưng y
không mang bộ dạng thoi thóp như Dương Ngự thừa tưởng tượng, trong cặp mắt đen
láy của y vẫn ánh lên một tia sắc bén. Dương Ngự thừa thoáng ngẩn ngơ đứng
trước sạp rồng, quên cả hành lễ.
“Hôm nay trẫm nhận được thư của Thụy Vương.” Thế Huyền hờ
hững cất tiếng khiến Dương Ngự thừa tỉnh táo trở lại. Dương Ngự thừa thấp giọng
hỏi: “Hoàng thượng sao rồi? Thái y nói thế nào?”
Thế Huyền chăm chú nhìn người trước mặt. Dù thế nào y cũng
không ngờ được, trong thời khắc này, người mà ngày trước y từng quyết tâm trừ
bỏ lại đứng trước giường hỏi thăm tình hình sức khỏe của y với vẻ quan tâm…
Không cần biết đối phương làm vậy là xuất phát từ nguyên cớ gì, vì Dương phi,
Chiêu Nhi hay vì cô cô… Thế Huyền khẽ mỉm cười, giấu hết mọi tâm tư: “Trẫm
không sao, chỉ bị Thụy Vương làm cho tức giận thôi.”
Hoàng thượng đã hai lần nhắc đến “Thụy Vương”, Dương Ngự
thừa chỉ nghe mà không nói gì. Thấy nụ cười của Hoàng thượng nhuốm vẻ căm hận,
y mới cảm giác được tính nghiêm trọng của sự việc lần này.
Thế Huyền chậm rãi nhấc cánh tay lên một cách khó khăn.
Dương Ngự thừa nhìn theo hướng ngón tay y chỉ, thấy tấm lệnh bài của Thụy Vương
đang nằm lặng lẽ trên chiếc bàn phía sau lưng mình. Tròng mắt hơi co rút, y
bước nhanh tới, cầm tấm lệnh bài lên xem xét kỹ càng, quả nhiên là thật!
Dương Ngự thừa đột nhiên xoay người lại, hỏi: “Hoàng thượng,
bức thư đó đâu?”
Bức thư vẫn được Thế Huyền nắm chặt trong bàn tay còn lại
nhưng y không định cho Dương Ngự thừa xem. Nghĩ lại nội dung bức thư đó, khuôn
mặt Thế Huyền chợt lạnh băng: “Hắn nói hắn nhìn thấy cô cô trên chiến trường
giữa Nam Việt và Dạ Lang, trẫm sợ cô cô lọt vào tay hắn rồi.”
Sắc mặt Dương Ngự thừa lập tức biến đổi: “Hoàng thượng tin
lời hắn sao? Có lẽ hắn chỉ hư trương thanh thế thôi. Hoàng thượng tạm thời đừng
nôn nóng vội, đợi thần phái người đi Nam Việt thăm dò đã…”
“Có thể thăm dò được điều gì chứ! Trên đường đi hòa thân, cô
cô đã từng bị hành thích, phía Nam Việt có nói điều này với trẫm không?” Giọng
của Thế Huyền hết sức lạnh lùng, bàn tay đang cầm bức mật hàm càng siết chặt
hơn.
Dương Ngự thừa cảm thấy vô cùng kinh hãi: “Sao có thể? Là
Thụy Vương ư?”
Thực ra, phía Nam Việt giấu giếm việc này cũng là lẽ thường
tình, công chúa hòa thân bị hành thích là chuyện lớn, sơ sẩy một chút thôi cũng
có thể khiến hai nước nổi can qua, nhưng trong lòng Dương Ngự thừa lại cảm thấy
vô cùng giá lạnh, dựa theo tình cách của Công chúa, việc đi theo Dận Vương ra
chiến trường hoàn toàn có thể xảy ra. Bây giờ Dận Vương đã bị bao vây, Công
chúa thật sự lọt vào tay Thụy Vương rồi ư? Dương Ngự thừa không nói gì, trên
trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Một lúc sau, Dương Ngự thừa mới hỏi: “Vậy… hắn muốn gì?”
Ánh mắt Thế Huyền trở nên vô cùng lạnh lẽo. Nếu Thụy Vương
muốn gì thì còn có dễ giải quyết, đằng này, hắn chẳng đưa ra yêu cầu gì, chỉ
muốn hủy diệt thứ mà Thế Huyền yêu nhất.
Yêu nhất…
Trong khoảnh khắc trước khi hôn mê, y chợt nhớ tới những lời
nói điên cuồng của Thẩm Ngọc Trí ngày nàng ta bị xử tử: Chuyện mà Hoàng thượng
không biết, há lại chỉ có thế này…
Không ngờ Thẩm Ngọc Trí lại biết y đã yêu cô ruột của mình,
bây giờ Thụy Vương cũng biết!
Câu cuối cùng trong bức mật hàm đã nói rất rõ ràng, Thụy
Vương bị Thế Huyền ép vào đường cùng nên hắn muốn mượn Lệnh Viên để trả thù.
Thế Huyền cố kìm nén cơn phẫn nộ, y không thể để Dương Ngự thừa xem bức mật hàm
đó, cũng không thể để bất cứ kẻ nào xem được. Thụy Vương nhất định không gạt y,
hắn đã biết bí mật này, chắc chắn sẽ lợi dụng nó để đả kích y một phen. Cho dù
bây giờ Lệnh Viên chưa lọt vào tay hắn nhưng hắn cũng đã để ý đến nàng rồi.
Thụy Vương ở trong tối còn nàng ở ngoài sáng, nàng phải đề phòng thế nào đây?
“Hoàng thượng…” Thấy hơi thở của Hoàng thượng trở nên rối
loạn, Dương Ngự thừa sợ y lại xảy ra chuyện gì, vội bước lên phía trước, định
cất tiếng khuyên giải nhưng ống tay áo rộng của Hoàng thượng chợt đưa lên,
những ngón tay lạnh băng nắm chặt lấy cổ tay Dương Ngự thừa, chỉ nghe Thế Huyền
nói từng chữ một: “Trẫm muốn ngươi tới biên cương!”
“Hoàng thượng!” Dương Ngự thừa nhìn y đầy kinh ngạc.
Y nói với giọng vô cùng kiên quyết: “Trẫm không muốn cô cô
xảy ra chuyện, chẳng lẽ ngươi muốn sao? Tần Tướng quân không coi trọng cô cô
như ngươi!”
Câu nói ấy đã đánh trúng tim đen của Dương Ngự thừa. Trong
lòng Tần Tướng quân chỉ có lời của Thái hoàng thái hậu và Bắc Hán chứ không hề
có Đại trưởng công chúa, còn y… y sao muốn Công chúa xảy ra chuyện được? Vì
nàng, y có thể đi vào nơi nước sôi lửa bỏng! Giang sơn Bắc Hán này cũng là nàng
phó thác cho y! Dương Ngự thừa đau khổ cúi gằm mặt: “Thần không muốn Công chúa
xảy ra chuyện nhưng cũng không thể rời Hoàng thượng!”
“Trẫm ra lệnh cho ngươi phải đi!” Nếu nàng xảy ra chuyện, cả
đời này y sẽ chẳng thể yên lòng. Nếu không vì y làm trái với luân thường đạo
lý, đi yêu cô ruột của chính mình thì nàng đâu gặp phải một mối nguy hiểm to
lớn đến vậy! Cho dù Thụy Vương có giận nàng vì trước đó không chịu giúp hắn
nhưng cũng không đến mức đi tìm nàng trả thù như bây giờ, nói đến cùng, đây vẫn
là lỗi của y!
“Hoàng thượng!” Dương Ngự thừa quỳ sụp xuống trước mặt Thế
Huyền. Một quyết định khó xử thế này, dường như y có chọn thế nào cũng không
đúng.
Thế Huyền cúi đầu nhìn y, nói: “Trẫm muốn cô cô bình yên vô
sự. Hơn nữa, ngươi còn phải đi nói với cô cô, bây giờ Thụy Vương đã không thể
uy hiếp trẫm, nếu cô cô không yêu Dận Vương thì có thể không cần theo Dận Vương
quay về Sùng Kinh.” Dương Ngự thừa kinh hãi đến ngây người, thấy trong đáy mắt
sâu thẳm của Hoàng thượng dường như tràn ngập nét cười.
Thì ra y đã nhầm! Y tưởng giúp nàng có được quyền lực cao
nhất ở Nam Việt là tốt cho nàng, đâu hay như vậy lại là đẩy nàng vào một vòng
xoáy hiểm nguy khác. Giờ đây, y sợ mình không còn sức giúp nàng nữa, chi bằng
rút lui sớm thì hơn. Huống chi, nàng sớm đã muốn đi rồi. Nếu không có cuộc hòa
thân lần này, có lẽ nàng đã rời xa những sự phân tranh tàn khốc.
Buông hay không buông, nỡ hay không nỡ, rốt cuộc cũng chỉ là
một chấp niệm, y chỉ mong tất cả vẫn còn kịp mà thôi.
run rẩy, cuối cùng nàng đành dừng bước.
Y nói đúng, nàng đã không còn là Giám quốc Đại trưởng công
chúa của Bắc Hán nữa. Bây giờ, chuyện trên chiến trường, Tần Tướng quân thân là
chủ soái không còn nghĩa vụ phải nghe theo lời nàng. Từ khi rời khỏi Bắc Hán,
nàng đã chẳng thể quản được chuyện của Thế Huyền nữa, bây giờ y mới là chủ nhân
thực sự của giang sơn Bắc Hán.
Móng tay gần như cắm ngập vào lòng bàn tay, một làn gió lạnh
thổi vào qua bức rèm đã vén lên một nửa khiến mái tóc dài buông xõa nhè nhẹ
tung bay. Bóng dáng đứng ở cửa lều lúc này càng toát ra vẻ cô đơn, yếu đuối.
Tô Anh cũng ngẩn người, chợt nhìn thấy Doãn Duật đứng dậy,
bèn vội vàng đưa tay đỡ nhưng lại bị y nhẹ nhàng đẩy ra. Y lê cái chân thương
của mình từng bước từng bước một, chậm rãi đi về phía Lệnh Viên.
Hơi thở của nam tử đã đến gần, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên
vai Lệnh Viên. Trái tim run rẩy, nàng đột ngột xoay người, nước mắt lã chã rơi:
“Doãn Duật, muội rất sợ…”
Y ôm lấy tấm thân mềm mại của nàng, khẽ cất tiếng an ủi:
“Đừng sợ, Thiếu đế không phải người không có chừng mực.”
Lệnh Viên vẫn không ngừng run rẩy, nghẹn ngào nói: “Nhưng
Thịnh Kinh còn có Thụy Vương, hắn sẽ nhân cơ hội này kích động quần thần để lên
tiếng chỉ trích Thế Huyền hành động khinh suất. Đám người Thừa tướng đều hạng
gian ngoan xảo quyệt, muội sợ Thế Huyền sẽ không chống đỡ nổi.”
“Không đâu, sẽ không như vậy đâu.” Doãn Duật ôm chặt tấm
thân đang run rẩy của nàng, cắn răng nói: “Nàng phải tin tưởng y, Kiều Nhi, hãy
tin tưởng y!”
Doãn Duật hơi cau mày, y đã từng gặp Thiếu đế Bắc Hán mấy
lần, lần nào hai người bọn họ cũng nói chuyện hết sức vui vẻ. Trên đời này,
ngoại trừ Dận Vương, Bắc Đế là một trong số ít người mà y có thể thoải mái trò
chuyện. Doãn Duật trước giờ vẫn luôn tin rằng, đằng sau tấm thân yếu ớt ấy là
trí tuệ lớn của một bậc đế vương.
“Đến bây giờ nàng vẫn chỉ coi y như một đứa trẻ.” Doãn Duật
mỉm cười cất tiếng, trong mắt y, người đó xưa nay vẫn luôn là một nam nhân thực
sự.
Lệnh Viên bất giác ngẩn người. Vậy sao? Một đứa trẻ… Nàng
vẫn chỉ coi Thế Huyền là một đứa trẻ ư?
Làn khói thơm lững lờ bay ra từ chiếc lò hương mạ vàng,
những bức rèm lẳng lặng buông rơi, chặn đứng tiếng gió bên ngoài. Thôi Thái Hậu
lần lượt vén từng bức rèm đi tới, nhìn thấy Thế Huyền bèn nói ngay: “Trinh Nhi,
con điên rồi ư? Quân man di chưa từng xâm phạm Bắc Hán ta, tại sao con lại xuất
binh?” Trên khuôn mặt Thôi Thái hậu thấp thoáng vẻ sợ hãi, bộ đồ gấm sang trọng
cùng son phấn trên người không che giấu được nỗi hoang mang của bà ta lúc này.
Trên chiếc ghế rộng, nam tử mặc áo bào thêu hình rồng khẽ nở
nụ cười, đặt chén trà trong tay xuống, ngoảnh sang nhìn Thôi Thái hậu, hờ hững
nói: “Thì ra mẫu hậu muốn trẫm tới đây là để nói chuyện này sao?”
Nhìn bộ dạng hờ hững của y, Thôi Thái hậu bất giác ngây
người.
Thế Huyền lại cười, nói: “Mẫu hậu đã không hỏi tới chuyện
triều chính nữa, vậy thì đừng hoài nghi quyết định của trẫm.”
Sắc mặt trở nên trắng bệch, Thôi Thái hậu bước tới ngồi
xuống bên cạnh y, cắn chặt môi, nói: “Mẫu hậu không phải là không hỏi tới, chỉ
là…”
“Chỉ là cái gì?” Thế Huyền ngước mắt lên, ung dung cười, hỏi
bà ta.
Thôi Thái hậu nhất thời nghẹn họng, một lát sau mới thấp
giọng nói: “Tóm lại, mẫu hậu chỉ muốn tốt cho con thôi. Bây giờ không phải thời
cơ tốt để xuất binh, trong lòng con chắc cũng hiểu rõ. Con làm như vậy rốt cuộc
vẫn là vì Lệnh Viên đúng không?”
Lời nói tựa cây chùy giáng xuống khiến sắc mặt Thế Huyền
biến đổi hẳn. Y cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve những đường thêu tinh tế trên chiếc
áo bào, hờ hững nói: “Trẫm làm vậy là vì Bắc Hán. Dạ Lang ở phía tây vẫn thường
xuyên xâm phạm biên giới nước ta, nhân dịp này, nếu có thể liên thủ với Nam
Việt để tiêu diệt bọn chúng thì cùng là một việc rất hay.”
Ánh đèn chiếu lên một nửa bên mặt của Thôi Thái hậu. Bà ta
chăm chú nhìn y hồi lâu, trong đáy mắt dần lộ vẻ thất vọng. “Con là con trai
của ta, mẫu hậu còn không hiểu con sao? Cô ta rốt cuộc có điểm nào tốt khiến
con phải hy sinh như vậy?”
“Mẫu hậu…”
“Con cho rằng mẫu hậu không ra khỏi cung Chung Trữ này thì
không biết gì hết hay sao? Từ sau chuyện Thụy Vương và Thẩm Chiêu nghi, vì muốn
trừ bỏ vây cánh của Thụy Vương mà con đã bao đêm thức trắng, trong thiên hạ
cũng có nhiều việc cần con xử lý, ngày ngày đèn trong ngự thư phòng sáng đến
lúc nào mẫu hậu đều biết rất rõ! Bao nhiêu việc khó khăn như thế đè nặng trong
lòng, mẫu hậu biết con vất vả. Nhưng Nam Việt vừa xảy ra chuyện, con liền bất
chấp tất cả, nhất quyết đòi xuất binh, hơn nữa còn điều Tần Tướng quân rời khỏi
kinh thành, chẳng lẽ con không sợ Thụy Vương quay về vào lúc này sao?”
Mỗi lời của Thôi Thái hậu đều đầy khí thế, hơn nữa còn có lý
lẽ sắc bén.
Thụy Vương có quay về hay không, chưa ai biết chắc được,
nhưng chuyện ở Nam Việt thì đã hết sức rõ ràng, Thế Huyền sao có thể khoanh tay
đứng nhìn.
Lúc tiễn nàng đi, y đã thầm thề, nhất định phải để nàng cả
đời vinh hoa phú quý, không cần phải núp bóng người nào. Điều y có thể làm được
cho nàng cũng chỉ có vậy mà thôi.
“Trinh Nhi, cô ta là cô cô của con đấy!”
Nói ra câu đó, trái tim Thôi Thái hậu bất giác run rẩy.
Mười ngón tay hơi nắm lại, Thế Huyền nhẹ nhàng đứng dậy nói:
“Trẫm phải về đây!”
“Trinh Nhi, Trinh Nhi…”
Thôi Thái hậu cất tiếng gọi nhưng y chẳng ngoảnh đầu, vẫn
vội vã cất bước rời khỏi đó.
Phía bên ngoài, Oanh Hoan vội vàng hành lễ với Thế Huyền,
song y chẳng buồn nhìn, vẫn rảo bước đi nhanh về phía trước. Đám người Trung
thường thị đang đứng chờ ở đằng xa, dưới màn đêm mờ tỏ, bọn họ thấp thoáng nhìn
bóng dáng gầy guộc đó bước ra ngoài. Trung thường thị vội đi tới, khoác chiếc
áo lông trên người Thế Huyền, đoạn thấp giọng hỏi: “Bây giờ Hoàng thượng về
cung chứ ạ?”
Thế Huyền vẫn rảo bước: “Trẫm muốn đi dạo một mình, các
ngươi đừng đi theo.”
“Nhưng Hoàng thượng… Ôi, Hoàng thượng…” Trung thường thị lo
lắng gọi mấy tiếng nhưng y vẫn chẳng đi chậm lại, lão không dám đi theo, chỉ
dặn đám cung nhân quay về điện Tuyên Thất trước.
Giữa màn đêm lạnh lẽo, tuyết chưa tan hết. Giữa vườn hoa,
trên thảm cỏ, mọi thứ vẫn được phủ một tầng tuyết trắng. Gió lạnh thổi tới làm
mấy bông tuyết trên cành trúc rơi xuống, dính vào mặt, mang tới cảm giác giá
lạnh. Thế Huyền mím môi, nhớ về buổi đêm đó, y và nàng cùng ngã vào vườn hoa,
lúc quay về, nàng nói Bùi Vô Song là người không quan trọng, xin y đừng làm hại
Bùi Vô Song.
“Hà hà.”
Thế Huyền bất giác bật cười thành tiếng, đưa tay lên vuốt
nhẹ bả vai mình. Đây chính là nơi đêm đó y ngã bị thương, bây giờ như vẫn còn
đau âm ỉ khiến y ngẩn ngơ như thể đó là chuyện hôm qua. Y cúi đầu nhìn mấy vết
sẹo khó coi trong lòng bàn tay, từ ngày nàng đi, thế giới của y chỉ còn lại nỗi
nhớ nhung mênh mang vô tận.
Chỉ còn nỗi nhớ.
Y cười mãi rồi đưa tay lên ôm ngực, bắt đầu ho sặc sụa, bước
chân cũng trở nên loạng choạng, phải tựa vào cây cột trổ hoa ở hành lang mới
đứng vững. Cả đời này, dường như chưa từng có người nào thấu hiểu y.
Mẫu hậu chưa từng, ngay cả nàng cũng chưa từng.
Giữa màn đêm u ám, tuyết lại lất phất rơi. Thế Huyền hơi cúi
đầu, ánh đèn lồng rực rỡ khiến những bông tuyết càng thêm long lanh, đẹp đẽ. Y
đột nhiên cất tiếng cười khẽ, không biết bây giờ nàng thế nào, có đang ngắm màn
đêm giống y không hay là đang ở một mình lo lắng cho Dận Vương?
Thấy tuyết rơi, Trung thường thị liền phái người đi tìm
Hoàng thượng. Đám thái giám đi tìm người còn chưa về, Hoàng thượng đã tự về
trước. Trên chiếc áo lông lấm tấm những bông tuyết trắng, Trung thường thị vội
vàng đỡ y vào phòng, cảm thấy toàn thân y giá lạnh đến mức đáng sợ, chẳng rõ y
đã đi tới tận nơi nào.
Tuyết lớn rơi suốt một đêm, ngày hôm sau, lớp tuyết đọng
trên mặt đất đã dày chừng nửa tấc.
Thiếu đế vừa bãi triều, đang tới cửa ngự thư phòng liền thấy
một gã thị vệ vội vàng chạy lại, nói là có mật hàm được gửi tới.
Trung thường thị xoay người đón lấy mật hàm từ tay gã thị
vệ, vừa liếc nhìn, sắc mặt lão đã biến đổi. Mật hàm được gửi kèm một tấm lệnh
bài, rõ ràng là lệnh bài của Thụy Vương!
Hoàng thượng cũng dừng chân dưới bậc thềm đá, cau mày mở bức
mật hàm. Nét bút mạnh mẽ mà quen thuộc, quả nhiên là hắn !
Qua từng câu chữ, Thụy Vương vẫn hết sức kiêu căng, ngang
ngược: “Có một việc ta quên chưa nói với Hoàng thượng, hồi Viên muội
lên đường đi hòa thân, chính ta đã sai thích khách đi theo hành thích cô ta.
Không ngờ Viên muội lại may mắn thoát được. Quả nhiên Nam Việt đã phong tỏa tin
tức, xem ra vẫn cần ta nói lại với ngươi.”
Thấy sắc mặt Thế Huyền biến đổi hẳn, Trung thường thị lo
lắng khẽ gọi y một tiếng nhưng y không đáp lại.
“Ta biết Hoàng thượng đang tìm ta, ta thì lại đang tìm
Viên muội, Hoàng thượng biết ta tìm được Viên muội ở đâu không? Dận Vương xuất
chinh, Viên muội cũng đi theo, chắc hẳn phía Nam Việt cũng chưa từng nói với
Hoàng thượng chuyện này…”
Đôi bàn tay khẽ run rẩy, cặp mắt đen láy dần mở to, Thế
Huyền cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch. Ánh mắt nhìn tiếp xuống
dưới, y lại đọc được câu tiếp theo: “Hoàng thượng vu cáo ta và Thẩm
Chiêu nghi tư thông, ép ta tới bước đường cùng, tất nhiên ta phải lấy đi thứ mà
Hoàng thượng yêu quý nhất.”
Sắc mặt Thế Huyền trở nên trắng bệch, cổ tay run rẩy, một
chiếc khăn màu trắng từ trong phong thư bay ra, chậm rãi rơi xuống đất. Thế
Huyền cúi xuống, nhận ra chiếc khăn của nam tử đó. Ngày trước, y đã nhiều lần
nghe thấy các cung nữ ở cung Thịnh Diên nhắc tới việc Đại trưởng công chúa hết
sức trân trọng chiếc khăn tay mà Phò mã để lại…
Cô cô… Nàng rơi tay Thụy Vương rồi sao?
Y ngẩn ngơ đứng đó, trong lòng trào dâng cảm giác tuyệt
vọng. Trong cổ họng, mùi tanh nồng bỗng trào lên, y cúi đầu khẽ ho một tiếng,
một mảng đỏ tươi bay ra, nhuộm nền tuyết thành thứ màu vô cùng đáng sợ. Trung
thường thị hoang mang đỡ lấy tấm thân lung lay chực ngã của Thiếu đế, rõ ràng
cảm thấy y chẳng còn sức lực nào, vậy mà bức mật hàm trong tay y vẫn bị nắm
chặt.
Một đoàn thái y mặc quan phục màu xanh sẫm nối đuôi nhau
bước vào điện Tuyên Thất.
Trung thường thị đứng bên ngoài điện, sắc mặt nặng nề. Sau
bức màn lụa trong điện Tuyên Thất, thỉnh thoảng lại có những tiếng ho sặc sụa
vọng ra, Trung thường thị nghe mà sắc mặt nhợt nhạt thêm mấy phần. Lão hầu hạ
Hoàng thượng đã hơn mười năm, chưa từng thấy Hoàng thượng phát bệnh dữ dội thế
này, đầu tiên là ho ra máu, đến khi thái y tới nơi thì đã bất tỉnh nhân sự!
Thái y lệnh đã từng khuyên, Hoàng thượng không nên làm việc quá sức, vì Hoàng
thượng không chịu nghe lời nên bây giờ mới xảy ra cơ sự này đây! Trung thường
thị lo lắng đi qua đi lại, lão đã lén lệnh cho ngự tiền thị vệ phòng thủ kỹ
càng điện Tuyên Thất nhưng còn lục cung… lão không dám tiếm quyền mà ra lệnh
phong tỏa, bây giờ đến cửa cung cũng chưa được khóa. Tần Tướng quân hiện đang ở
chốn biên ải xa xôi, phải thông báo cho Dương Ngự thừa sao?
Trung thường thị đi tới đi lui bên ngoài điện một lúc lâu
nữa, cuối cùng mới cắn chặt răng, xoay người gọi một gã tiểu thái giám tới,
thấp giọng dặn dò: “Ngươi lập tức tới phủ Ngự thừa một chuyến, bảo Dương Ngự
thừa mau chóng vào cung!”
Trong phòng nồng nặc mùi thuốc, đám cung nữ, thái giám ra
vào không ngớt. Thế Huyền uống tới năm viên dược hoàn, tình hình mới bắt đầu
khá lên. Lúc này, trên trán Thái y lệnh đã lấm tấm mồ hôi, thấy một ả thị nữ
đưa dược hoàn tới, lão bèn đưa tay nắm chặt cổ tay thị. Ả thị nữ sợ đến tái mét
mặt, cho rằng mình đã làm sai điều gì, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha tội.
Một vị thái y khác cau mày, nói: “Trần đại nhân, thế này
là…”
Thái y lệnh buông tay, trầm giọng bảo: “Loại thuốc này dược
tính rất mạnh, không thể dùng quá nhiều. Ngươi hãy lui xuống sắc thuốc cho
Hoàng thượng theo đơn mà ta viết rồi bưng tới đây.”
Ả thị nữ như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài.
Thái y lệnh lại chuẩn bị bắt mạch cho Thế Huyền nhưng khi
đầu ngón tay vừa chạm vào cổ tay y, y bỗng tỉnh dậy.
Đám thái y trước sạp rồng không khỏi cả kinh, sau đó nở nụ
cười mừng rỡ.
Thấy Thế Huyền ngẩn ngơ nhìn mình, Thái y lệnh định nói gì
đó nhưng Thế Huyền đã cười, hỏi trước: “Trẫm vẫn còn sống sao?”
Mọi người đều kinh hãi, vội quỳ xuống khấu đầu, hô: “Hoàng
thượng vạn tuế!”
“Vạn tuế?” Y khẽ lẩm bẩm, sau đó nhắm mắt, cất giọng yếu ớt:
“Trần Miêu ở lại, các ngươi lui cả đi.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai dám làm trái lệnh
vua. Bức rèm châu phát ra những tiếng “ting tang” khe khẽ, không lâu sau, cả
đám người đều đã lặng lẽ rời đi. Thái y lệnh vẫn quỳ trước sạp rồng, đưa tay
lau mồ hôi trên trán, nín thở cúi đầu chờ nghe Hoàng thượng cất tiếng. Bức màn
lụa khẽ đung đưa làm cái bóng trên mặt đất cũng đung đưa theo, giọng nói Thế
Huyền đột ngột vang lên: “Trẫm còn sống được bao lâu nữa?”
Giọng nói của y mang theo nét cười nhưng lại khiến Thái y
lệnh lạnh người. Lão phủ phục xuống đất, không dám trả lời.
Thế Huyền chậm rãi đưa mắt nhìn, dưới làn ánh sáng rực rỡ,
lão nhân đó đang cúi đầu rất thấp, y chỉ còn thấy bộ quan phục màu xanh đen.
Mùi trầm hương trong phòng cũng bị át đi bởi mùi thuốc, từ khi hiểu chuyện đến
giờ, y vẫn thường xuyên ngửi thấy thứ mùi này nhưng hôm nay, không hiểu sao y
lại cảm thấy căm ghét nó đến thế.
Sau này, cô cô sẽ ở bên Dận Vương mãi mãi, còn y thì sao?
Phải rồi, y vẫn còn có Chiêu Nhi.
Trong đáy mắt thoáng hiện một tia sáng mờ nhạt, y cất giọng
yếu ớt: “Ta muốn nghe lời nói thực.”
Đó là những lời đáng tội chém đầu.
Thái y lệnh run lẩy bẩy, cúi đầu, nhắm chặt hai mắt, rồi nín
thở nói ra từng chữ một: “Nhiều thì năm ba năm, ít thì… nửa năm.”
Nửa năm… Hai chữ đó lẩn quẩn nơi đầu lưỡi, Thế Huyền chợt nở
nụ cười, khuôn mặt vốn đã trắng bệch nay nhìn như trong suốt. Nghe y cười như
thế, Thái y lệnh bất giác ngước nhìn, sau đó không khỏi ngây người. Trên chiếc
sạp rồng mạ vàng, bức màn lụa đã che đi khuôn mặt tuấn tú của Thiếu đế nhưng
vẫn có thể nhìn thấy mái tóc buông xõa cùng nét cười bên khóe miệng y. Thái y
lệnh lại hoang mang cúi đầu, nói: “Thần có phương thuốc rất tốt cho Hoàng
thượng, nếu may mắn…”
“Nếu trẫm không hỏi ngươi, ngươi định bao giờ sẽ nói với
trẫm? Đợi sau khi trẫm chết?” Y hờ hững ngắt lời Thái y lệnh. Thế nào là may
mắn, nếu may mắn thì liệu kéo dài thêm được mấy năm, y không còn muốn hỏi nữa.
Trong mấy canh giờ ngắn ngủi phải chịu đựng sự giày vò, đau đớn, y như đã bước
một chân qua Quỷ môn quan. Y cứ tưởng mình sẽ không tỉnh lại nữa…
Chỉ là, y vẫn còn tâm sự khó buông, trời cao đối đãi với y
thực cũng nhân từ.
“Hoàng thượng…”
“Trần Miêu, ngươi đỡ trẫm dậy!”
Thái y lệnh hoang mang bò dậy đỡ y, cảm thấy tấm thân gầy
guộc của y lúc này trở nên mềm nhũn. Thế Huyền yếu ớt ngồi tựa vào thành chiếc
sạp mềm, nói: “Từ lâu trẫm đã biết mấy thứ thuốc của ngươi vô dụng, uống bao
nhiêu năm rồi cũng có khỏe được đâu. Chuyện của trẫm, ngươi nói với cô cô
chưa?”
Thái y lệnh cả kinh, vội trả lời: “Thần không dám!” Trước
đây, Đại trưởng công chúa cũng từng hoài nghi về bệnh tình của Hoàng thượng
nhưng bị lão trả lời lấy lệ đánh lừa, lúc đó, lão cũng dùng loại thuốc có dược
tính cực mạnh như hôm nay mới có thể tạm thời trấn áp bệnh tình của Hoàng
thượng. Càng suy nghĩ, trong lòng Thái y lệnh càng cảm thấy sợ hãi.
Thế Huyền thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng không biết là tốt,
nếu không, chắc chắn sẽ lại lo lắng cho y. Y đưa mắt nhìn Thái y lệnh, hờ hững
cất tiếng: “Nếu chưa nói, sau này cũng đừng nhắc đến với bất cứ người nào.”
Dương Ngự thừa tới nơi đúng lúc mấy vị thái y và đám cung
nhân đang đi từ điện Tuyên Thất, trái tim y chùng xuống, vội rảo bước tới hỏi
Trung thường thị: “Bệnh của Hoàng thượng lại tái phát sao?” Xung quanh điện
Tuyên Thất đã có ngự tiền thị vệ canh gác, sắc mặt Dương Ngự thừa biến đổi hẳn,
bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Trung thường thị thấy Dương Ngự thừa như gặp được cứu tinh,
vội kéo y sang một bên, nhỏ giọng nói: “Thụy Vương gửi một bức mật hàm cho
Hoàng thượng, chẳng rõ trong đó viết gì, Hoàng thượng xem xong lập tức nôn ra
máu! Nô tài chẳng biết phải làm thế nào, đành phái người mời đại nhân vào cung.
Thái y đã ở trong đó hơn hai canh giờ, không biết bây giờ tình hình ra sao.”
Dương Ngự thừa nghe lão nhắc đến hai chữ “Thụy Vương”, hai
bàn tay bất giác nắm chặt lại đi lên trước một bước: “Hắn nói những gì?”
Trung thường thị hơi ngẩn người, sau đó lúng túng trả lời:
“Nô tài không biết. Hoàng thượng nắm chặt bức mật hàm đó trong tay, không ai
xem được.” Ngay cả khi đã hôn mê, bức mật hàm đó vẫn được nắm chặt trong lòng
bàn tay y, chưa từng buông lỏng.
Dương Ngự thừa im lặng, ngoảnh đầu nhìn về phía điện Tuyên
Thất. Không sớm hơn cũng không muộn hơn, Thụy Vương gửi mật hàm vào đúng lúc
này, bên trong chắc chắn có ẩn tình… Y vừa định nhờ Trung thường thị vào thông
báo, cửa điện chợt mở, Thái y lệnh bước ra ngoài.
“Trần đại nhân!” Trung thường thị vừa nói vừa vội vàng bước
tới.
Thái y lệnh ngoảnh đầu nhìn, lập tức thấy Dương Ngự thừa
đang ở hành lang, lão có vẻ kinh ngạc, sau đó vuốt lại áo xống, rảo bước tới,
bảo: “Hoàng thượng đang muốn gặp đại nhân, đại nhân tới thật đúng lúc.”
Dương Ngự thừa nghe vậy, không chần chừ thêm, lập tức cất
bước vào trong.
Làn gió theo những bước chân y thổi tới, làm những bức rèm
nhè nhẹ bay. Trong điện Tuyên Thất trống trải, tịch mịch, không có bất cứ ai khác
ngoài bóng dáng gầy guộc, mịt mờ kia. Dương Ngự thừa đi xuyên qua bức rèm châu,
phía sau tấm bình phong, Thiếu đế đang ngồi một mình trên sạp rồng nhưng y
không mang bộ dạng thoi thóp như Dương Ngự thừa tưởng tượng, trong cặp mắt đen
láy của y vẫn ánh lên một tia sắc bén. Dương Ngự thừa thoáng ngẩn ngơ đứng
trước sạp rồng, quên cả hành lễ.
“Hôm nay trẫm nhận được thư của Thụy Vương.” Thế Huyền hờ
hững cất tiếng khiến Dương Ngự thừa tỉnh táo trở lại. Dương Ngự thừa thấp giọng
hỏi: “Hoàng thượng sao rồi? Thái y nói thế nào?”
Thế Huyền chăm chú nhìn người trước mặt. Dù thế nào y cũng
không ngờ được, trong thời khắc này, người mà ngày trước y từng quyết tâm trừ
bỏ lại đứng trước giường hỏi thăm tình hình sức khỏe của y với vẻ quan tâm…
Không cần biết đối phương làm vậy là xuất phát từ nguyên cớ gì, vì Dương phi,
Chiêu Nhi hay vì cô cô… Thế Huyền khẽ mỉm cười, giấu hết mọi tâm tư: “Trẫm
không sao, chỉ bị Thụy Vương làm cho tức giận thôi.”
Hoàng thượng đã hai lần nhắc đến “Thụy Vương”, Dương Ngự
thừa chỉ nghe mà không nói gì. Thấy nụ cười của Hoàng thượng nhuốm vẻ căm hận,
y mới cảm giác được tính nghiêm trọng của sự việc lần này.
Thế Huyền chậm rãi nhấc cánh tay lên một cách khó khăn.
Dương Ngự thừa nhìn theo hướng ngón tay y chỉ, thấy tấm lệnh bài của Thụy Vương
đang nằm lặng lẽ trên chiếc bàn phía sau lưng mình. Tròng mắt hơi co rút, y
bước nhanh tới, cầm tấm lệnh bài lên xem xét kỹ càng, quả nhiên là thật!
Dương Ngự thừa đột nhiên xoay người lại, hỏi: “Hoàng thượng,
bức thư đó đâu?”
Bức thư vẫn được Thế Huyền nắm chặt trong bàn tay còn lại
nhưng y không định cho Dương Ngự thừa xem. Nghĩ lại nội dung bức thư đó, khuôn
mặt Thế Huyền chợt lạnh băng: “Hắn nói hắn nhìn thấy cô cô trên chiến trường
giữa Nam Việt và Dạ Lang, trẫm sợ cô cô lọt vào tay hắn rồi.”
Sắc mặt Dương Ngự thừa lập tức biến đổi: “Hoàng thượng tin
lời hắn sao? Có lẽ hắn chỉ hư trương thanh thế thôi. Hoàng thượng tạm thời đừng
nôn nóng vội, đợi thần phái người đi Nam Việt thăm dò đã…”
“Có thể thăm dò được điều gì chứ! Trên đường đi hòa thân, cô
cô đã từng bị hành thích, phía Nam Việt có nói điều này với trẫm không?” Giọng
của Thế Huyền hết sức lạnh lùng, bàn tay đang cầm bức mật hàm càng siết chặt
hơn.
Dương Ngự thừa cảm thấy vô cùng kinh hãi: “Sao có thể? Là
Thụy Vương ư?”
Thực ra, phía Nam Việt giấu giếm việc này cũng là lẽ thường
tình, công chúa hòa thân bị hành thích là chuyện lớn, sơ sẩy một chút thôi cũng
có thể khiến hai nước nổi can qua, nhưng trong lòng Dương Ngự thừa lại cảm thấy
vô cùng giá lạnh, dựa theo tình cách của Công chúa, việc đi theo Dận Vương ra
chiến trường hoàn toàn có thể xảy ra. Bây giờ Dận Vương đã bị bao vây, Công
chúa thật sự lọt vào tay Thụy Vương rồi ư? Dương Ngự thừa không nói gì, trên
trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Một lúc sau, Dương Ngự thừa mới hỏi: “Vậy… hắn muốn gì?”
Ánh mắt Thế Huyền trở nên vô cùng lạnh lẽo. Nếu Thụy Vương
muốn gì thì còn có dễ giải quyết, đằng này, hắn chẳng đưa ra yêu cầu gì, chỉ
muốn hủy diệt thứ mà Thế Huyền yêu nhất.
Yêu nhất…
Trong khoảnh khắc trước khi hôn mê, y chợt nhớ tới những lời
nói điên cuồng của Thẩm Ngọc Trí ngày nàng ta bị xử tử: Chuyện mà Hoàng thượng
không biết, há lại chỉ có thế này…
Không ngờ Thẩm Ngọc Trí lại biết y đã yêu cô ruột của mình,
bây giờ Thụy Vương cũng biết!
Câu cuối cùng trong bức mật hàm đã nói rất rõ ràng, Thụy
Vương bị Thế Huyền ép vào đường cùng nên hắn muốn mượn Lệnh Viên để trả thù.
Thế Huyền cố kìm nén cơn phẫn nộ, y không thể để Dương Ngự thừa xem bức mật hàm
đó, cũng không thể để bất cứ kẻ nào xem được. Thụy Vương nhất định không gạt y,
hắn đã biết bí mật này, chắc chắn sẽ lợi dụng nó để đả kích y một phen. Cho dù
bây giờ Lệnh Viên chưa lọt vào tay hắn nhưng hắn cũng đã để ý đến nàng rồi.
Thụy Vương ở trong tối còn nàng ở ngoài sáng, nàng phải đề phòng thế nào đây?
“Hoàng thượng…” Thấy hơi thở của Hoàng thượng trở nên rối
loạn, Dương Ngự thừa sợ y lại xảy ra chuyện gì, vội bước lên phía trước, định
cất tiếng khuyên giải nhưng ống tay áo rộng của Hoàng thượng chợt đưa lên,
những ngón tay lạnh băng nắm chặt lấy cổ tay Dương Ngự thừa, chỉ nghe Thế Huyền
nói từng chữ một: “Trẫm muốn ngươi tới biên cương!”
“Hoàng thượng!” Dương Ngự thừa nhìn y đầy kinh ngạc.
Y nói với giọng vô cùng kiên quyết: “Trẫm không muốn cô cô
xảy ra chuyện, chẳng lẽ ngươi muốn sao? Tần Tướng quân không coi trọng cô cô
như ngươi!”
Câu nói ấy đã đánh trúng tim đen của Dương Ngự thừa. Trong
lòng Tần Tướng quân chỉ có lời của Thái hoàng thái hậu và Bắc Hán chứ không hề
có Đại trưởng công chúa, còn y… y sao muốn Công chúa xảy ra chuyện được? Vì
nàng, y có thể đi vào nơi nước sôi lửa bỏng! Giang sơn Bắc Hán này cũng là nàng
phó thác cho y! Dương Ngự thừa đau khổ cúi gằm mặt: “Thần không muốn Công chúa
xảy ra chuyện nhưng cũng không thể rời Hoàng thượng!”
“Trẫm ra lệnh cho ngươi phải đi!” Nếu nàng xảy ra chuyện, cả
đời này y sẽ chẳng thể yên lòng. Nếu không vì y làm trái với luân thường đạo
lý, đi yêu cô ruột của chính mình thì nàng đâu gặp phải một mối nguy hiểm to
lớn đến vậy! Cho dù Thụy Vương có giận nàng vì trước đó không chịu giúp hắn
nhưng cũng không đến mức đi tìm nàng trả thù như bây giờ, nói đến cùng, đây vẫn
là lỗi của y!
“Hoàng thượng!” Dương Ngự thừa quỳ sụp xuống trước mặt Thế
Huyền. Một quyết định khó xử thế này, dường như y có chọn thế nào cũng không
đúng.
Thế Huyền cúi đầu nhìn y, nói: “Trẫm muốn cô cô bình yên vô
sự. Hơn nữa, ngươi còn phải đi nói với cô cô, bây giờ Thụy Vương đã không thể
uy hiếp trẫm, nếu cô cô không yêu Dận Vương thì có thể không cần theo Dận Vương
quay về Sùng Kinh.” Dương Ngự thừa kinh hãi đến ngây người, thấy trong đáy mắt
sâu thẳm của Hoàng thượng dường như tràn ngập nét cười.
Thì ra y đã nhầm! Y tưởng giúp nàng có được quyền lực cao
nhất ở Nam Việt là tốt cho nàng, đâu hay như vậy lại là đẩy nàng vào một vòng
xoáy hiểm nguy khác. Giờ đây, y sợ mình không còn sức giúp nàng nữa, chi bằng
rút lui sớm thì hơn. Huống chi, nàng sớm đã muốn đi rồi. Nếu không có cuộc hòa
thân lần này, có lẽ nàng đã rời xa những sự phân tranh tàn khốc.
Buông hay không buông, nỡ hay không nỡ, rốt cuộc cũng chỉ là
một chấp niệm, y chỉ mong tất cả vẫn còn kịp mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.