Chương 56
Phôi Phi Vãn Vãn
18/02/2014
Lúc này đã là giữa trưa, trong Ký An Vương phủ, gã gia đinh
vâng lời dẫn Anh Tịch đi xuyên qua dãy hành lang.
Sau khi nghe tin từ biên cương truyền về, Ký An Vương phi
ngày đêm thấp thỏm, cả ngày rửa mặt bằng nước mắt, chẳng còn sức để khóc nữa,
chỉ biết ngồi bên cạnh giường Doãn Duật mà đau buồn rơi lệ. Người trên giường
vẫn ngủ say, thỉnh thoảng có tỉnh lại nhưng chỉ trong thời gian rất ngắn. Trong
lúc hôn mê, y liên tục nói những lời mê sảng, khi thì gọi “Kiều Nhi”, lúc lại
lẩm bẩm gọi “Điện hạ”.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, Ký An Vương phi giật mình
ngoảnh lại nhìn, Ký An Vương gia vẫn đang ngồi bên bàn, chén trà vỡ vụn dưới
chân. Ký An Vương phi lẩm bẩm gọi một tiếng “Vương gia”, chỉ thấy ông hơi cau
mày, khẽ cất tiếng hỏi: “Chẳng lẽ ta đã sai sao?”
Che giấu suốt hơn hai mươi năm, cuối cùng Doãn Duật lại tình
nguyện trọng thương vì Dận Vương, vì con trai của kẻ thù giết cha mình…
Ký An Vương phi buồn bã rơi nước mắt nhưng chẳng nói gì.
Ngoài cửa vọng vào giọng nói của gã gia đinh: “Vương gia,
Anh Tịch cô nương đến thăm Thế tử.”
Vương phi vội cúi đầu lau nước mắt, lúc ngẩng lên đã thấy
Mạt Nhan vén rèm dẫn Anh Tịch vào. Anh Tịch chạy vội vào phòng, chợt nhìn thấy
Vương gia, Vương phi đều ở đây thì hơi ngẩn người. Thị vội hành lễ với họ, sau
đó mới nôn nóng nói: “Nô tì đến để hỏi Thế tử gia tin tức về Công chúa nhà nô
tì…” Còn chưa nói xong, giọng Anh Tịch đã trở nên nghẹn ngào, lại nhìn thấy cặp
mắt đỏ hoe của Ký An Vương phi, bao nhiêu sự kìm nén trước đó của thị đều tan
thành bọt nước, thị đưa tay lên che miệng, òa khóc.
Ký An Vương gia ngoảnh đầu, đưa mắt nhìn Doãn Duật, thở dài
nói: “Nó còn đang hôn mê.”
Chuyện hôm đó, các thị vệ đi theo đều kể lại rất mơ hồ, có
lẽ chỉ một mình Thế tử biết rõ. Nhưng bây giờ, Thế tử lại đang thế này, việc
Công chúa mất tích thế nào đã trở thành một bí ẩn không có lời giải.
Anh Tịch không ngừng run rẩy, tất cả mọi người đều nói Công
chúa lành ít dữ nhiều nhưng thị vẫn không tin! Vội vàng chạy tới Ký An Vương
phủ, nhìn thấy bộ dạng Thế tử thế này, chút hy vọng còn sót lại trong lòng Anh
Tịch trong nháy mắt đã sụp đổ. Hai chân thị bất giác trở nên mềm nhũn, không
kìm được ngã nhào xuống đất.
“Anh Tịch cô nương!” Mạt Nhan vội bước tới đỡ Anh Tịch, cảm
thấy thân thể thị lúc này đã trở nên mềm nhũn.
Anh Tịch khóc lóc nghẹn ngào. Thị vốn là con gái của một thị
lang nhưng vì là con vợ lẽ nên không được chiều chuộng, may là về sau thị được
Thái hoàng thái hậu chọn vào cung theo hầu Đại trưởng công chúa. Bao nhiêu năm
nay, thị và Công chúa nương tựa vào nhau, tự đáy lòng đã coi Công chúa là người
thân nhất của mình. Giờ đây, đến người thân nhất ấy cũng chẳng còn nữa sao?
Khi rời khỏi hoàng cung, thị đã cảm thấy vui mừng vô hạn,
sớm biết thế này, thị thà rằng Công chúa vĩnh viễn đừng bao giờ rời khỏi Thịnh
Kinh!
Ký An Vương gia đưa mắt nhìn Mạt Nhan, thấp giọng nói: “Kêu
người đưa Anh Tịch cô nương về phủ trước đi!”
Anh Tịch nôn nóng nói: “Không, nô tì không muốn về! Xin
Vương gia cho phép nô tì ở lại để nô tì hầu hạ Thế tử gia!” Thị muốn đợi Thế tử
tỉnh lại, đến lúc ấy có thể hỏi Thế tử tin tức của Công chúa.
Ký An Vương gia tỏ ra khó xử. Ký An Vương phi vốn không nói
năng gì đột nhiên cất tiếng: “Để cô ấy ở lại đi, có lẽ Quân Nhi cũng muốn cô ấy
ở lại.” Bà không biết người mà Doãn Duật thật lòng thương yêu chính là Lệnh
Viên, còn tưởng rằng Kiều Nhi là nhũ danh của Anh Tịch. Ký An Vương gia cũng
không tiện vạch trần chuyện này.
Bên ngoài vương phủ, một đám thị vệ nhảy từ trên lưng ngựa
xuống, theo sau mấy gã hoạn quan cùng với mấy người mặc triều phục màu xanh đen
vội vã cất bước đi vào.
Gã gia đinh đứng bên ngoài bẩm báo, nói là trong cung phái
người đến, Hoàng thượng muốn triệu kiến Thế tử.
Gã thái giám dẫn đầu vén bức màn sa đi vào, vòng qua bức
bình phong, cung kính hành lễ với Vương gia và Vương phi. Ký An Vương phi cau
mày nói: “Quân Nhi còn chưa tỉnh, e là Hoàng thượng không hỏi được gì.”
Gã thái giám cúi đầu, khẽ đáp: “Hoàng thượng đã phái ngự y
đến vương phủ.” Hắn khẽ vỗ tay một cái, ngự y lập tức đi vào. Đặt hòm thuốc lên
chiếc bàn bên cạnh, gã ngự y bước tới, nói: “Xin Vương phi dời bước, bọn hạ
quan muốn thăm bệnh cho Thế tử.”
Lại có người khác lấy từ hòm thuốc ra mấy cây kim bạc, chậm
rãi bước tới trước giường.
Vương phi cảnh giác hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
Người đó ung dung đáp: “Bẩm Vương phi, Hoàng thượng muốn hỏi
chuyện Thế tử, hạ quan chỉ vâng mệnh hành sự, giúp Thế tử nhanh chóng tỉnh
lại.” Hắn vừa nói vừa định cắm cây kim bạc trong tay xuống. Một làn gió thổi
tới, trước mắt hắn có một ống tay áo phất lên, cánh tay Ký An Vương gia đã chặn
đứng cánh tay gã ngự y.
Gã ngự y cả kinh, chưa kịp tỉnh táo trở lại đã bị Ký An
Vương gia đẩy ra xa chiếc giường rồi.
“Vương gia muốn kháng chỉ sao?” Người đó run rẩy nói.
Ký An Vương gia cười lạnh lùng một tiếng, đột nhiên nói:
“Bản vương không dám kháng chỉ. Các ngươi hãy về tâu với Hoàng thượng, bản
vương cũng rất đau lòng vì chuyện của Dận Vương nhưng xin Hoàng thượng nể tình
cùng là người cha mà suy nghĩ đến cảm nhận của bản vương! Bây giờ bản vương chỉ
còn một đứa con này, không cho phép các ngươi làm tổn thương nó!” Doãn Duật bị
thương nặng đến thế, cưỡng ép y tỉnh lại nhất định sẽ có hại cho cơ thể. Ông đã
ngậm đắng nuốt cay nín nhịn hơn hai mươi năm, sao có thể để Doãn Duật xảy ra
chuyện được!
Mấy mươi năm nay, Ký An Vương gia vẫn luôn nhân từ, đôn hậu,
cho dù là những kẻ có thâm niên nhất trong cung cũng chưa từng thấy ông dám làm
trái ý Hoàng thượng bao giờ. Sắc mặt hai gã ngự y đều trở nên trắng bệch, không
ai dám tùy tiện làm gì. Gã thái giám cũng kinh hãi, hồi lâu mới tỉnh táo trở
lại, vội vàng quỳ xuống nói: “Xin Vương gia thứ tội, Hoàng thượng cũng vì nôn
nóng muốn biết rốt cuộc ai đã làm Thế tử bị thương nặng thế này nên mới phái
bọn nô tài tới vương phủ. Vương gia là người thông minh, xin Vương gia đừng làm
khó bọn nô tài.”
Anh Tịch nghe mà phẫn nộ vô cùng, gã này nói còn hay hơn
hát, thực khiến người ta căm ghét.
“Xin Vương gia nghĩ lại! Nếu nô tài không thể mang Thế tử
gia đi, cái mạng nhỏ bé này của nô tài nhất định sẽ không giữ được, xin Vương
gia khai ân!” Gã thái giám lại vội vàng cầu xin.
Ký An Vương gia vẫn không mở miệng, những kẻ đang đứng trong
phòng đều không dám nói gì thêm, không khí cực kỳ nặng nề, đồng thời vô cùng
tĩnh lặng. Đột nhiên, trong phòng khẽ vang lên một tiếng “Kiều Nhi” yếu ớt.
Thần sắc Ký An Vương gia thoáng vẻ buồn bã, đưa mắt nhìn về phía Doãn Duật.
Gã thái giám và đám ngự y cũng đưa mắt nhìn. Bọn họ còn đang
nghi hoặc không rõ “Kiều Nhi” là ai, một bóng người nhỏ nhắn đã đẩy Mạt Nhan
ra, lao tới, run rẩy nắm chặt bàn tay lạnh băng của Doãn Duật, nghẹn ngào nói:
“Muội ở đây, muội ở đây.”
Gã thái giám tinh mắt, nhận ra người này là thị nữ tùy thân
của Công chúa Bắc Hán. Việc ở Đế cung ngày trước từ lâu đã lan truyền khắp nơi,
bây giờ Thế tử đang bị thương nặng, thị có mặt trong vương phủ cũng không phải
điều gì khó hiểu. Nghĩ vậy, nỗi nghi hoặc trong lòng hắn liền tan biến.
Người trong cung chẳng ai ngờ nổi lần này Ký An Vương gia
lại cứng rắn đến thế, nói không cho chạm vào là kiên quyết không cho chạm vào,
cứ dùng dằng như vậy đến tận đêm, rốt cuộc cũng đợi được Doãn Duật tỉnh lại.
Gã thái giám lại quỳ xuống, khẩn cầu Ký An Vương gia cho bọn
họ mang người vào cung. Lúc đầu Ký An Vương gia không chịu, về sau đích thân
Doãn Duật phải nói đồng ý, Anh Tịch cũng lấy cớ xin theo vào cung. Thị sợ y
không cầm cự được lại ngất đi, đến lúc đó, lỡ y có nói ra những lời mê sảng thì
thị cũng tiện ứng phó.
Hoàng đế Nam Việt đã mặc long bào chờ đợi rất lâu. Trong tòa
Đế cung trống trải, đèn đuốc được thắp sáng trưng nhưng bốn phía đều lạnh lẽo
tựa hầm băng.
Doãn Duật được đám thị vệ khiêng vào cung. Từ khi Nam Việt
khai quốc đến giờ chưa từng có chuyện thần tử gặp vua theo cách này, đám cung
nhân lập tức bàn tán xôn xao. Hoàng đế Nam Việt tỉ mỉ hỏi han về tình hình
chiến sự, về cái chết của Dận Vương, lại hỏi tới gã phó tướng mất tích, cuối
cùng mới nhắc đến Lệnh Viên.
Câu trả lời của Doãn Duật không hề khiến Hoàng đế Nam Việt
bất ngờ, tất cả đều nằm trong ý liệu. Cho dù lão có không biết thì cũng đã đoán
được bảy, tám phần.
Anh Tịch chỉ thấy bóng dáng màu vàng tươi đó bước lên phía
trước, đưa tay vỗ nhẹ lên bờ vai Doãn Duật, thở dài nói: “Vết thương của ngươi,
một là vì Lão tứ, hai là vì Công chúa, trong lòng trẫm đều biết cả.”
“Hoàng thượng không trách thần sao? Thần không bảo vệ được
Điện hạ và Công chúa.”
Hoàng đế Nam Việt thoáng ngẩn người nhưng không nói gì thêm.
“Thần cảm thấy không còn mặt mũi nào đến gặp Hoàng thượng!”
Y định đứng dậy nhưng lại bị Hoàng đế Nam Việt ấn xuống. “Ngươi cũng đã làm hết
sức mình, trẫm không trách ngươi, sau này sẽ còn trọng dụng ngươi.”
Một tia khác thường không dễ phát giác lóe lên trong đáy mắt
Doãn Duật, y cắn răng nói: “Thần không xứng, xin Hoàng thượng hạ chỉ thu lại
phẩm tước của thần!” Sắc mặt y hết sức kiên định, không có vẻ gì là đang nói
đùa.
Thần sắc ấy khiến Hoàng đế Nam Việt đột nhiên nhớ lại chuyện
hai mươi mấy năm trước, khi phụ thân y kiên quyết cáo bệnh không lên triều.
Thật giống nhưng dường như lại có chỗ nào đó không giống lắm, bởi trong ánh mắt
y hiện giờ có một vẻ quen thuộc mà lại vô cùng xa lạ, hoàn toàn không liên quan
đến Ký An Vương gia. Một gương mặt khác trong ký ức chợt hiện về khiến sắc mặt
Hoàng đế Nam Việt lập tức biến đổi, bàn tay đang ấn Doãn Duật xuống đột ngột
rụt về…
Hoàng đế Nam Việt sai người đưa Doãn Duật về, sau đó đứng
một mình trước cửa sổ hồi lâu. Lão nhất định muốn gặp Doãn Duật là vì không tin
một số chuyện, bây giờ gặp rồi, liệu đã tin chưa? Lão dường như còn cảm thấy mơ
hồ hơn trước. Tôn Liên An đẩy cửa bước vào, khoác một chiếc áo choàng lông lên
cho lão, cẩn thận nói: “Hôm nay Ký An Vương gia phản ứng như vậy… có thể nói là
lần đầu tiên.”
Hoàng đế Nam Việt khẽ ho một tiếng, chậm rãi nói: “Trẫm vừa
mất một đứa con, tất nhiên có thể hiểu tâm trạng của y. Trẫm vẫn còn nhớ bộ
dạng của y khi con trai cả y chết.” Đó là năm Kiến Chương thứ mười, năm mà cả
lão và Ký An Vương gia đều không bao giờ muốn nhắc đến hay nghĩ đến. Lão hạ chỉ
tru diệt cả nhà em ruột của mình, còn Ký An Vương gia cũng mất đi con trai cả,
ngay đến đứa con thứ cũng suýt qua đời vì bệnh nặng… Ký An Vương phi lâm bệnh
mấy mất tháng trời, đến đứa con trai thứ khó khăn lắm mới cứu sống được cũng
chẳng để ý đến, mọi người chỉ nghĩ đó là vì bà quá đau lòng khi mất đi trưởng
tử. Trái tim Hoàng đế Nam Việt chợt giật thót, trong làn không khí mỏng manh
dường như lại thoang thoảng mùi máu tanh. Năm Kiến Chương thứ mười là một vết
nhơ trong lòng lão, xưa nay lão chưa từng dám suy nghĩ, nghe ngóng, nghiền ngẫm
về nó, bây giờ xem ra, chẳng lẽ đến cả lão cũng bị lừa gạt hay sao?
“Hoàng thượng, người nên nghỉ ngơi sớm đi!” Tôn Liên An thấp
giọng khuyên nhủ.
Hoàng đế Nam Việt thu lại tâm tư, im lặng hồi lâu mới nói:
“Trẫm muốn gọi Tô Thái phó về kinh.”
Tôn Liên An cả kinh, nói: “Thái phó từ lâu đã cáo lão hoàn
hương…”
Hoàng đế Nam Việt nhíu chặt đôi mày. Nam Việt xảy ra nhiều
chuyện như thế, dòng họ Tiêu đã bị định tội, trong triều chẳng còn bao nhiêu người
có thể dùng nữa.
Xe ngựa chậm rãi rời cung, sau đó dừng lại trên con đường
lớn không một bóng người. Thế tử muốn nói chuyện riêng với Anh Tịch cô nương,
lệnh cho tất cả mọi người lùi ra xa.
Anh Tịch khóc đến mức gần như không thở nổi, ánh trăng yếu
ớt chiếu vào qua bức rèm cửa sổ xe càng tôn lên khuôn mặt trắng bệch của Doãn
Duật, nhưng y vẫn tươi cười, nói: “Nha đầu ngốc, khóc cái gì, cô ấy không sao.”
Anh Tịch ngẩn người, hồi lâu sau mới đờ đẫn hỏi: “Ngài gạt
ta sao? Vừa rồi ở trong cung, ngài còn nói với Hoàng thượng rằng Công chúa sống
chết chưa rõ, có lẽ là lành ít dữ nhiều cơ mà!” Trong lúc nôn nóng, thị quên
hết lễ nghĩa, chỉ muốn nhanh chóng hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Doãn Duật kể lại ngắn gọn mọi việc cho thị nghe, trong giọng
nói nhuốm vẻ thương tâm. Lệnh Viên muốn cùng y chung sống trọn đời, tiếc rằng
kế hoạch của Dương Ngự thừa lại không tính đến sự tồn tại của y.
Anh Tịch nghe y kể xong, lập tức đổi khóc thành cười. Doãn
Duật mỏi mệt khép mắt lại, trong giọng nói ngợp nỗi âu lo: “Ta vốn định đi tìm
cô ấy trong mấy ngày này, chỉ là… Chi bằng cô hãy đi trước đi!”
Anh Tịch tươi cười hé miệng nhưng chưa kịp nói ra chữ “được”
thì đã vội nuốt lại, thị lắc đầu, nói: “Ngài không đi, ta có lý do gì để rời
khỏi Sùng Kinh chứ?” Nếu nói là muốn trở về Bắc Hán thì thực không hợp lý, thị
chẳng qua chỉ là một a hoàn tùy giá, làm gì có được quyền lực như vậy? Huống
chi thị vốn chẳng quen ai ở Nam Việt, đột nhiên muốn rời khỏi Sùng Kinh, chẳng
khác nào nói với người khác rằng việc Công chúa mất tích còn có ẩn tình! Trong
chuyện này, nếu manh động sẽ làm hại tới Công chúa và Thế tử, Anh Tịch cắn chặt
môi, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, không biết nên quyết định thế nào.
Ngày hôm sau, trong triều truyền ra tin tức, Dận Vương chiến
đấu với quân man di, không may tử trận. Công chúa Ninh An theo quân xuất chinh
cũng chết bởi tay người Dạ Lang.
Sau đó, có sứ thần đích thân đem tin này đi báo với Bắc Hán.
Một chiếc ghế trong phòng bị Khánh Vương vung chân đá bay ra
ngoài, đập mạnh vào cây cột trổ hoa ở hành lang, gãy tan tành. Tuy hắn đang bị
cấm túc nhưng tin này chẳng phải chuyện cơ mật, hắn vẫn có thể biết được. Trên
khuôn mặt xưa nay vẫn ôn hòa của Khánh Vương tràn đầy sự lạnh lẽo, thật sự đã
chết rồi sao?
Lão tứ đúng là vô dụng, không chỉ không bảo vệ được bản
thân, ngay đến nữ nhân của mình cũng chẳng bảo vệ được!
Hắn đã bảo nàng đừng đi, nữ nhân ngốc nghếch đó thật sự muốn
theo Lão tứ đến tận Âm tào Địa phủ hay sao?
Nước trà trong chén vẫn còn hơi ấm, một ngón tay thon nhúng
vào nước rồi vạch lên bàn một vệt nước dài. Lệnh Viên hơi cau mày, mười lăm
ngày rồi, thật sự đã mười lăm ngày trôi qua rồi sao?
Từ đây tới Sùng Kinh, cả đi và về cũng chỉ cần chừng mười
một, mười hai ngày là đủ, huống chi với tính cách của Doãn Duật, y nhất định sẽ
không mất nhiều thời gian như vậy. Nhưng bây giờ đã mười lăm ngày trôi qua, tại
sao y vẫn còn chưa đến? Hậu sự của Dận Vương và “nàng” đã được lo liệu xong
xuôi, Hoàng đế Nam Việt đã công bố chuyện này ra toàn thiên hạ, chẳng lẽ Doãn
Duật đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của Lệnh Viên tràn ngập vẻ âu lo. Quan
tài của Dận Vương đã được đưa về kinh rồi, Doãn Duật chắc chắn cũng đã về kinh,
có thứ gì cản bước chân y như vậy chứ?
Y nói sẽ không phụ lòng nàng nhưng tại sao bây giờ còn chưa
đến?
Lệnh Viên hoang mang đẩy cửa, bước ra ngoài, trên con đường
lớn ở Liêu Châu, mọi thứ vẫn chẳng khác ngày thường. Nàng vốn thích sự yên tĩnh
nhưng hôm nay, nó dường như tịch mịch đến mức khiến người ta sợ hãi. Nàng lại
đứng ngẩn ngơ một mình trước bảng cáo thị, bên trên có mấy thông báo lẻ tẻ
nhưng chẳng hề có tin tức mà nàng muốn biết.
Đi Sùng Kinh ư?
Những ngón tay nắm chặt chiếc khăn lụa, nàng biết đó là biện
pháp tồi tệ nhất. Nhưng bây giờ, nếu cứ chờ đợi thế này, nàng thực sự cảm thấy
khó chịu hơn cả chết. Đứng một mình dưới ánh mặt trời nóng nực hồi lâu, cuối
cùng nàng lại cất bước quay về khách điếm. Suốt bao ngày âu lo sợ hãi, cộng
thêm việc vừa đứng dưới trời nắng quá lâu, Lệnh Viên bỗng cảm thấy trời đất
quay cuồng, vô thức đưa tay bám vào con sư tử đã trước cửa tòa phủ bên cạnh để
ngồi xuống, chẳng ngờ lại bám trượt, thế là ngã sóng soài.
“Nó thế nào rồi? Tại sao vẫn còn sốt?”
“Mẹ đừng lo, đại phu nói muội ấy vì quá mỏi mệt nên mới bị
như vậy, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lại thôi.”
“Con nghe kìa, nó lại gọi Doãn Duật… Doãn Duật chẳng phải là
Thế tử của Ký An Vương phủ sao? Sao nó lại gọi tên của Doãn Duật chứ?”
“Được rồi, mẹ, mẹ cũng mỏi mệt cả ngày rồi, để con bảo người
đưa mẹ về phòng nghỉ ngơi.”
“Không, mẹ không đi đâu! Khó khăn lắm mẹ mới đợi được nó về,
mẹ muốn ở bên nó! Đừng sợ, có mẹ ở đây, mẹ sẽ ở bên con.”
…
Đau đầu quá, là ai đang nói chuyện vậy?
Mẹ…
Lệnh Viên nửa mê nửa tỉnh, trong ký ức, có ai từng tự xưng
là “mẹ” với nàng sao? Nàng nhất định là hồ đồ rồi, mẹ của nàng là mẫu hậu, mà
nàng cũng chưa từng gọi bà là “mẹ” bao giờ. Từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện,
mẫu hậu chưa bao giờ nói chuyện dịu dàng với nàng như vậy, bà luôn rất nghiêm
khắc. Ngay cả lúc lâm chung, bà vẫn dặn dò nàng các việc của Bắc Hán, làm sao
có thể nói chuyện với nàng bằng giọng điệu thương yêu, cưng nựng thế này…
Vậy thì là giấc mơ rồi, nhưng nàng đột nhiên không muốn tỉnh
dậy, thật sự chỉ mong được mơ tiếp thế này để nàng có thể cảm nhận tình mẹ dịu
hiền mà cả đời này chưa bao giờ có. Nàng không cần mấy thứ quyền lực, vinh hoa
phù phiếm kia nữa…
Đôi tay dịu dàng, ấm áp đó vẫn luôn nắm chặt bàn tay Lệnh
Viên, thật thoải mái, bình yên…
Nàng mơ màng gọi một tiếng: “Mẹ.”
“Mẹ, con đau quá, khó chịu quá!” Cả đời này, nàng chưa từng
làm nũng như vậy. Không phải là nàng không biết, mà là chưa từng có cơ hội.
Thì ra, nằm mơ cũng có thể hạnh phúc đến thế.
Một đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng, xoa dịu mọi nỗi đớn đau,
khó chịu của nàng, rồi một bàn tay khẽ vỗ lên lưng nàng: “Mẹ đây. Con sẽ nhanh
khỏe lại thôi!”
Lệnh Viên vô thức rúc đầu vào vòng tay ấy, áp trán vào một
nơi mềm mại.
Giấc mộng này thật dài, thật ấm áp.
Có bàn tay ai đó đặt lên trán Lệnh Viên, sau đó là một tiếng
reo mừng: “Hết sốt rồi! Phu nhân, hết sốt rồi!”
“Vậy sao?” Giọng nói dịu dàng trong giấc mơ kia vọng tới, kế
đó, một bàn tay ấm áp cũng đặt lên trán Lệnh Viên. Lệnh Viên không khỏi kinh
ngạc, đột ngột mở bừng mắt, nhìn đăm đăm vào vị phu nhân xinh đẹp đang ngồi ngay
cạnh giường… Chiếc áo gấm màu trắng giản dị đã che giấu tuổi tác của bà, trong
đôi mắt long lanh thực sự ẩn chứa nỗi mừng vui. Đây rõ ràng là một người mà
Lệnh Viên chưa bao giờ gặp, nhưng trên khuôn mặt kia lại có nhiều nét quen
thuộc khó có thể miêu tả bằng lời, cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó.
Thấy Lệnh Viên tỉnh lại, đôi mắt vị phu nhân xinh đẹp ấy
bừng lên nét cười lấp lánh. Lệnh Viên đã hôn mê suốt một ngày một đêm, cả người
chẳng còn chút sức lực, gượng ngồi dậy nhìn bà, hỏi: “Bà là ai?”
Vị phu nhân xinh đẹp thoáng ngẩn người, sau đó hoang mang
giữ chặt bờ vai Lệnh Viên, nôn nóng nói: “Ta là mẹ con đây, Huyên Nhi, con
không nhận ra mẹ sao? Người đâu, người đâu! Mau… mau đi gọi đại phu tới đây!”
Bà căng thẳng lớn tiếng gọi.
“Mẹ?” Lệnh Viên khẽ lẩm bẩm, trong giấc mơ dường như cũng có
một người như vậy, chẳng lẽ… là bà sao?
Trong khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy thất vọng hơn là mừng
vui, mọi việc trong giấc mơ quả nhiên đều là giả, trời cao tàn nhẫn đến mức
ngay cả cơ hội để ảo tưởng cũng không muốn cho nàng. Thì ra vị phu nhân này
nhận nhầm người, nàng sao có thể là con gái của bà được?
Nhìn thấy bộ dạng bi thương của bà, Lệnh Viên thoáng rung
động, bất giác đưa tay vuốt ve mu bàn tay bà, thấp giọng nói: “Phu nhân, bà
nhận nhầm người rồi, ta không phải con gái của bà đâu.”
Vị phu nhân xinh đẹp vẫn không chịu buông tay, buồn bã nói:
“Mẹ sao có thể nhận nhầm con được, lúc hôn mê, con vẫn gọi mẹ là mẹ, con không
nhớ sao? Mẹ biết con vẫn trách mẹ, bao nhiêu năm rồi vẫn không chịu tha thứ cho
mẹ, không chịu quay về thăm mẹ. Nhưng Huyên Nhi à, con có biết mẹ mong con về
đến thế nào không? Ngày nào mẹ cũng mong con về, rốt cuộc con cũng quay về rồi,
lần này con đừng đi nữa, được không?”
Đừng đi nữa? Nếu được như vậy thì tốt quá, nhưng nàng lại
không phải là con gái của bà.
Lệnh Viên nở nụ cười chua chát, đang định lên tiếng, chợt
thấy cửa phòng bị một ả a hoàn đẩy ra, phía sau ả, một bóng người màu tím vội
vã bước vào phòng. “Mẹ, muội muội con tỉnh rồi sao?”
Lệnh Viên ngước mắt nhìn, nữ tử ấy vẫn mang dáng vẻ đoan
trang, tao nhã như thế, chẳng khác gì lúc bọn họ gặp nhau lần đầu ở Khâm Châu.
“Tô đại tiểu thư!” Lệnh Viên ngây người thốt lên.
Vị phu nhân xinh đẹp vội sửa lại lời nàng: “Con lại hồ đồ
rồi, nó là đại tỷ Tô Tố của con, con là nhị tiểu thư Tô Huyên của nhà họ Tô ta
mà!”
vâng lời dẫn Anh Tịch đi xuyên qua dãy hành lang.
Sau khi nghe tin từ biên cương truyền về, Ký An Vương phi
ngày đêm thấp thỏm, cả ngày rửa mặt bằng nước mắt, chẳng còn sức để khóc nữa,
chỉ biết ngồi bên cạnh giường Doãn Duật mà đau buồn rơi lệ. Người trên giường
vẫn ngủ say, thỉnh thoảng có tỉnh lại nhưng chỉ trong thời gian rất ngắn. Trong
lúc hôn mê, y liên tục nói những lời mê sảng, khi thì gọi “Kiều Nhi”, lúc lại
lẩm bẩm gọi “Điện hạ”.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, Ký An Vương phi giật mình
ngoảnh lại nhìn, Ký An Vương gia vẫn đang ngồi bên bàn, chén trà vỡ vụn dưới
chân. Ký An Vương phi lẩm bẩm gọi một tiếng “Vương gia”, chỉ thấy ông hơi cau
mày, khẽ cất tiếng hỏi: “Chẳng lẽ ta đã sai sao?”
Che giấu suốt hơn hai mươi năm, cuối cùng Doãn Duật lại tình
nguyện trọng thương vì Dận Vương, vì con trai của kẻ thù giết cha mình…
Ký An Vương phi buồn bã rơi nước mắt nhưng chẳng nói gì.
Ngoài cửa vọng vào giọng nói của gã gia đinh: “Vương gia,
Anh Tịch cô nương đến thăm Thế tử.”
Vương phi vội cúi đầu lau nước mắt, lúc ngẩng lên đã thấy
Mạt Nhan vén rèm dẫn Anh Tịch vào. Anh Tịch chạy vội vào phòng, chợt nhìn thấy
Vương gia, Vương phi đều ở đây thì hơi ngẩn người. Thị vội hành lễ với họ, sau
đó mới nôn nóng nói: “Nô tì đến để hỏi Thế tử gia tin tức về Công chúa nhà nô
tì…” Còn chưa nói xong, giọng Anh Tịch đã trở nên nghẹn ngào, lại nhìn thấy cặp
mắt đỏ hoe của Ký An Vương phi, bao nhiêu sự kìm nén trước đó của thị đều tan
thành bọt nước, thị đưa tay lên che miệng, òa khóc.
Ký An Vương gia ngoảnh đầu, đưa mắt nhìn Doãn Duật, thở dài
nói: “Nó còn đang hôn mê.”
Chuyện hôm đó, các thị vệ đi theo đều kể lại rất mơ hồ, có
lẽ chỉ một mình Thế tử biết rõ. Nhưng bây giờ, Thế tử lại đang thế này, việc
Công chúa mất tích thế nào đã trở thành một bí ẩn không có lời giải.
Anh Tịch không ngừng run rẩy, tất cả mọi người đều nói Công
chúa lành ít dữ nhiều nhưng thị vẫn không tin! Vội vàng chạy tới Ký An Vương
phủ, nhìn thấy bộ dạng Thế tử thế này, chút hy vọng còn sót lại trong lòng Anh
Tịch trong nháy mắt đã sụp đổ. Hai chân thị bất giác trở nên mềm nhũn, không
kìm được ngã nhào xuống đất.
“Anh Tịch cô nương!” Mạt Nhan vội bước tới đỡ Anh Tịch, cảm
thấy thân thể thị lúc này đã trở nên mềm nhũn.
Anh Tịch khóc lóc nghẹn ngào. Thị vốn là con gái của một thị
lang nhưng vì là con vợ lẽ nên không được chiều chuộng, may là về sau thị được
Thái hoàng thái hậu chọn vào cung theo hầu Đại trưởng công chúa. Bao nhiêu năm
nay, thị và Công chúa nương tựa vào nhau, tự đáy lòng đã coi Công chúa là người
thân nhất của mình. Giờ đây, đến người thân nhất ấy cũng chẳng còn nữa sao?
Khi rời khỏi hoàng cung, thị đã cảm thấy vui mừng vô hạn,
sớm biết thế này, thị thà rằng Công chúa vĩnh viễn đừng bao giờ rời khỏi Thịnh
Kinh!
Ký An Vương gia đưa mắt nhìn Mạt Nhan, thấp giọng nói: “Kêu
người đưa Anh Tịch cô nương về phủ trước đi!”
Anh Tịch nôn nóng nói: “Không, nô tì không muốn về! Xin
Vương gia cho phép nô tì ở lại để nô tì hầu hạ Thế tử gia!” Thị muốn đợi Thế tử
tỉnh lại, đến lúc ấy có thể hỏi Thế tử tin tức của Công chúa.
Ký An Vương gia tỏ ra khó xử. Ký An Vương phi vốn không nói
năng gì đột nhiên cất tiếng: “Để cô ấy ở lại đi, có lẽ Quân Nhi cũng muốn cô ấy
ở lại.” Bà không biết người mà Doãn Duật thật lòng thương yêu chính là Lệnh
Viên, còn tưởng rằng Kiều Nhi là nhũ danh của Anh Tịch. Ký An Vương gia cũng
không tiện vạch trần chuyện này.
Bên ngoài vương phủ, một đám thị vệ nhảy từ trên lưng ngựa
xuống, theo sau mấy gã hoạn quan cùng với mấy người mặc triều phục màu xanh đen
vội vã cất bước đi vào.
Gã gia đinh đứng bên ngoài bẩm báo, nói là trong cung phái
người đến, Hoàng thượng muốn triệu kiến Thế tử.
Gã thái giám dẫn đầu vén bức màn sa đi vào, vòng qua bức
bình phong, cung kính hành lễ với Vương gia và Vương phi. Ký An Vương phi cau
mày nói: “Quân Nhi còn chưa tỉnh, e là Hoàng thượng không hỏi được gì.”
Gã thái giám cúi đầu, khẽ đáp: “Hoàng thượng đã phái ngự y
đến vương phủ.” Hắn khẽ vỗ tay một cái, ngự y lập tức đi vào. Đặt hòm thuốc lên
chiếc bàn bên cạnh, gã ngự y bước tới, nói: “Xin Vương phi dời bước, bọn hạ
quan muốn thăm bệnh cho Thế tử.”
Lại có người khác lấy từ hòm thuốc ra mấy cây kim bạc, chậm
rãi bước tới trước giường.
Vương phi cảnh giác hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
Người đó ung dung đáp: “Bẩm Vương phi, Hoàng thượng muốn hỏi
chuyện Thế tử, hạ quan chỉ vâng mệnh hành sự, giúp Thế tử nhanh chóng tỉnh
lại.” Hắn vừa nói vừa định cắm cây kim bạc trong tay xuống. Một làn gió thổi
tới, trước mắt hắn có một ống tay áo phất lên, cánh tay Ký An Vương gia đã chặn
đứng cánh tay gã ngự y.
Gã ngự y cả kinh, chưa kịp tỉnh táo trở lại đã bị Ký An
Vương gia đẩy ra xa chiếc giường rồi.
“Vương gia muốn kháng chỉ sao?” Người đó run rẩy nói.
Ký An Vương gia cười lạnh lùng một tiếng, đột nhiên nói:
“Bản vương không dám kháng chỉ. Các ngươi hãy về tâu với Hoàng thượng, bản
vương cũng rất đau lòng vì chuyện của Dận Vương nhưng xin Hoàng thượng nể tình
cùng là người cha mà suy nghĩ đến cảm nhận của bản vương! Bây giờ bản vương chỉ
còn một đứa con này, không cho phép các ngươi làm tổn thương nó!” Doãn Duật bị
thương nặng đến thế, cưỡng ép y tỉnh lại nhất định sẽ có hại cho cơ thể. Ông đã
ngậm đắng nuốt cay nín nhịn hơn hai mươi năm, sao có thể để Doãn Duật xảy ra
chuyện được!
Mấy mươi năm nay, Ký An Vương gia vẫn luôn nhân từ, đôn hậu,
cho dù là những kẻ có thâm niên nhất trong cung cũng chưa từng thấy ông dám làm
trái ý Hoàng thượng bao giờ. Sắc mặt hai gã ngự y đều trở nên trắng bệch, không
ai dám tùy tiện làm gì. Gã thái giám cũng kinh hãi, hồi lâu mới tỉnh táo trở
lại, vội vàng quỳ xuống nói: “Xin Vương gia thứ tội, Hoàng thượng cũng vì nôn
nóng muốn biết rốt cuộc ai đã làm Thế tử bị thương nặng thế này nên mới phái
bọn nô tài tới vương phủ. Vương gia là người thông minh, xin Vương gia đừng làm
khó bọn nô tài.”
Anh Tịch nghe mà phẫn nộ vô cùng, gã này nói còn hay hơn
hát, thực khiến người ta căm ghét.
“Xin Vương gia nghĩ lại! Nếu nô tài không thể mang Thế tử
gia đi, cái mạng nhỏ bé này của nô tài nhất định sẽ không giữ được, xin Vương
gia khai ân!” Gã thái giám lại vội vàng cầu xin.
Ký An Vương gia vẫn không mở miệng, những kẻ đang đứng trong
phòng đều không dám nói gì thêm, không khí cực kỳ nặng nề, đồng thời vô cùng
tĩnh lặng. Đột nhiên, trong phòng khẽ vang lên một tiếng “Kiều Nhi” yếu ớt.
Thần sắc Ký An Vương gia thoáng vẻ buồn bã, đưa mắt nhìn về phía Doãn Duật.
Gã thái giám và đám ngự y cũng đưa mắt nhìn. Bọn họ còn đang
nghi hoặc không rõ “Kiều Nhi” là ai, một bóng người nhỏ nhắn đã đẩy Mạt Nhan
ra, lao tới, run rẩy nắm chặt bàn tay lạnh băng của Doãn Duật, nghẹn ngào nói:
“Muội ở đây, muội ở đây.”
Gã thái giám tinh mắt, nhận ra người này là thị nữ tùy thân
của Công chúa Bắc Hán. Việc ở Đế cung ngày trước từ lâu đã lan truyền khắp nơi,
bây giờ Thế tử đang bị thương nặng, thị có mặt trong vương phủ cũng không phải
điều gì khó hiểu. Nghĩ vậy, nỗi nghi hoặc trong lòng hắn liền tan biến.
Người trong cung chẳng ai ngờ nổi lần này Ký An Vương gia
lại cứng rắn đến thế, nói không cho chạm vào là kiên quyết không cho chạm vào,
cứ dùng dằng như vậy đến tận đêm, rốt cuộc cũng đợi được Doãn Duật tỉnh lại.
Gã thái giám lại quỳ xuống, khẩn cầu Ký An Vương gia cho bọn
họ mang người vào cung. Lúc đầu Ký An Vương gia không chịu, về sau đích thân
Doãn Duật phải nói đồng ý, Anh Tịch cũng lấy cớ xin theo vào cung. Thị sợ y
không cầm cự được lại ngất đi, đến lúc đó, lỡ y có nói ra những lời mê sảng thì
thị cũng tiện ứng phó.
Hoàng đế Nam Việt đã mặc long bào chờ đợi rất lâu. Trong tòa
Đế cung trống trải, đèn đuốc được thắp sáng trưng nhưng bốn phía đều lạnh lẽo
tựa hầm băng.
Doãn Duật được đám thị vệ khiêng vào cung. Từ khi Nam Việt
khai quốc đến giờ chưa từng có chuyện thần tử gặp vua theo cách này, đám cung
nhân lập tức bàn tán xôn xao. Hoàng đế Nam Việt tỉ mỉ hỏi han về tình hình
chiến sự, về cái chết của Dận Vương, lại hỏi tới gã phó tướng mất tích, cuối
cùng mới nhắc đến Lệnh Viên.
Câu trả lời của Doãn Duật không hề khiến Hoàng đế Nam Việt
bất ngờ, tất cả đều nằm trong ý liệu. Cho dù lão có không biết thì cũng đã đoán
được bảy, tám phần.
Anh Tịch chỉ thấy bóng dáng màu vàng tươi đó bước lên phía
trước, đưa tay vỗ nhẹ lên bờ vai Doãn Duật, thở dài nói: “Vết thương của ngươi,
một là vì Lão tứ, hai là vì Công chúa, trong lòng trẫm đều biết cả.”
“Hoàng thượng không trách thần sao? Thần không bảo vệ được
Điện hạ và Công chúa.”
Hoàng đế Nam Việt thoáng ngẩn người nhưng không nói gì thêm.
“Thần cảm thấy không còn mặt mũi nào đến gặp Hoàng thượng!”
Y định đứng dậy nhưng lại bị Hoàng đế Nam Việt ấn xuống. “Ngươi cũng đã làm hết
sức mình, trẫm không trách ngươi, sau này sẽ còn trọng dụng ngươi.”
Một tia khác thường không dễ phát giác lóe lên trong đáy mắt
Doãn Duật, y cắn răng nói: “Thần không xứng, xin Hoàng thượng hạ chỉ thu lại
phẩm tước của thần!” Sắc mặt y hết sức kiên định, không có vẻ gì là đang nói
đùa.
Thần sắc ấy khiến Hoàng đế Nam Việt đột nhiên nhớ lại chuyện
hai mươi mấy năm trước, khi phụ thân y kiên quyết cáo bệnh không lên triều.
Thật giống nhưng dường như lại có chỗ nào đó không giống lắm, bởi trong ánh mắt
y hiện giờ có một vẻ quen thuộc mà lại vô cùng xa lạ, hoàn toàn không liên quan
đến Ký An Vương gia. Một gương mặt khác trong ký ức chợt hiện về khiến sắc mặt
Hoàng đế Nam Việt lập tức biến đổi, bàn tay đang ấn Doãn Duật xuống đột ngột
rụt về…
Hoàng đế Nam Việt sai người đưa Doãn Duật về, sau đó đứng
một mình trước cửa sổ hồi lâu. Lão nhất định muốn gặp Doãn Duật là vì không tin
một số chuyện, bây giờ gặp rồi, liệu đã tin chưa? Lão dường như còn cảm thấy mơ
hồ hơn trước. Tôn Liên An đẩy cửa bước vào, khoác một chiếc áo choàng lông lên
cho lão, cẩn thận nói: “Hôm nay Ký An Vương gia phản ứng như vậy… có thể nói là
lần đầu tiên.”
Hoàng đế Nam Việt khẽ ho một tiếng, chậm rãi nói: “Trẫm vừa
mất một đứa con, tất nhiên có thể hiểu tâm trạng của y. Trẫm vẫn còn nhớ bộ
dạng của y khi con trai cả y chết.” Đó là năm Kiến Chương thứ mười, năm mà cả
lão và Ký An Vương gia đều không bao giờ muốn nhắc đến hay nghĩ đến. Lão hạ chỉ
tru diệt cả nhà em ruột của mình, còn Ký An Vương gia cũng mất đi con trai cả,
ngay đến đứa con thứ cũng suýt qua đời vì bệnh nặng… Ký An Vương phi lâm bệnh
mấy mất tháng trời, đến đứa con trai thứ khó khăn lắm mới cứu sống được cũng
chẳng để ý đến, mọi người chỉ nghĩ đó là vì bà quá đau lòng khi mất đi trưởng
tử. Trái tim Hoàng đế Nam Việt chợt giật thót, trong làn không khí mỏng manh
dường như lại thoang thoảng mùi máu tanh. Năm Kiến Chương thứ mười là một vết
nhơ trong lòng lão, xưa nay lão chưa từng dám suy nghĩ, nghe ngóng, nghiền ngẫm
về nó, bây giờ xem ra, chẳng lẽ đến cả lão cũng bị lừa gạt hay sao?
“Hoàng thượng, người nên nghỉ ngơi sớm đi!” Tôn Liên An thấp
giọng khuyên nhủ.
Hoàng đế Nam Việt thu lại tâm tư, im lặng hồi lâu mới nói:
“Trẫm muốn gọi Tô Thái phó về kinh.”
Tôn Liên An cả kinh, nói: “Thái phó từ lâu đã cáo lão hoàn
hương…”
Hoàng đế Nam Việt nhíu chặt đôi mày. Nam Việt xảy ra nhiều
chuyện như thế, dòng họ Tiêu đã bị định tội, trong triều chẳng còn bao nhiêu người
có thể dùng nữa.
Xe ngựa chậm rãi rời cung, sau đó dừng lại trên con đường
lớn không một bóng người. Thế tử muốn nói chuyện riêng với Anh Tịch cô nương,
lệnh cho tất cả mọi người lùi ra xa.
Anh Tịch khóc đến mức gần như không thở nổi, ánh trăng yếu
ớt chiếu vào qua bức rèm cửa sổ xe càng tôn lên khuôn mặt trắng bệch của Doãn
Duật, nhưng y vẫn tươi cười, nói: “Nha đầu ngốc, khóc cái gì, cô ấy không sao.”
Anh Tịch ngẩn người, hồi lâu sau mới đờ đẫn hỏi: “Ngài gạt
ta sao? Vừa rồi ở trong cung, ngài còn nói với Hoàng thượng rằng Công chúa sống
chết chưa rõ, có lẽ là lành ít dữ nhiều cơ mà!” Trong lúc nôn nóng, thị quên
hết lễ nghĩa, chỉ muốn nhanh chóng hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Doãn Duật kể lại ngắn gọn mọi việc cho thị nghe, trong giọng
nói nhuốm vẻ thương tâm. Lệnh Viên muốn cùng y chung sống trọn đời, tiếc rằng
kế hoạch của Dương Ngự thừa lại không tính đến sự tồn tại của y.
Anh Tịch nghe y kể xong, lập tức đổi khóc thành cười. Doãn
Duật mỏi mệt khép mắt lại, trong giọng nói ngợp nỗi âu lo: “Ta vốn định đi tìm
cô ấy trong mấy ngày này, chỉ là… Chi bằng cô hãy đi trước đi!”
Anh Tịch tươi cười hé miệng nhưng chưa kịp nói ra chữ “được”
thì đã vội nuốt lại, thị lắc đầu, nói: “Ngài không đi, ta có lý do gì để rời
khỏi Sùng Kinh chứ?” Nếu nói là muốn trở về Bắc Hán thì thực không hợp lý, thị
chẳng qua chỉ là một a hoàn tùy giá, làm gì có được quyền lực như vậy? Huống
chi thị vốn chẳng quen ai ở Nam Việt, đột nhiên muốn rời khỏi Sùng Kinh, chẳng
khác nào nói với người khác rằng việc Công chúa mất tích còn có ẩn tình! Trong
chuyện này, nếu manh động sẽ làm hại tới Công chúa và Thế tử, Anh Tịch cắn chặt
môi, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, không biết nên quyết định thế nào.
Ngày hôm sau, trong triều truyền ra tin tức, Dận Vương chiến
đấu với quân man di, không may tử trận. Công chúa Ninh An theo quân xuất chinh
cũng chết bởi tay người Dạ Lang.
Sau đó, có sứ thần đích thân đem tin này đi báo với Bắc Hán.
Một chiếc ghế trong phòng bị Khánh Vương vung chân đá bay ra
ngoài, đập mạnh vào cây cột trổ hoa ở hành lang, gãy tan tành. Tuy hắn đang bị
cấm túc nhưng tin này chẳng phải chuyện cơ mật, hắn vẫn có thể biết được. Trên
khuôn mặt xưa nay vẫn ôn hòa của Khánh Vương tràn đầy sự lạnh lẽo, thật sự đã
chết rồi sao?
Lão tứ đúng là vô dụng, không chỉ không bảo vệ được bản
thân, ngay đến nữ nhân của mình cũng chẳng bảo vệ được!
Hắn đã bảo nàng đừng đi, nữ nhân ngốc nghếch đó thật sự muốn
theo Lão tứ đến tận Âm tào Địa phủ hay sao?
Nước trà trong chén vẫn còn hơi ấm, một ngón tay thon nhúng
vào nước rồi vạch lên bàn một vệt nước dài. Lệnh Viên hơi cau mày, mười lăm
ngày rồi, thật sự đã mười lăm ngày trôi qua rồi sao?
Từ đây tới Sùng Kinh, cả đi và về cũng chỉ cần chừng mười
một, mười hai ngày là đủ, huống chi với tính cách của Doãn Duật, y nhất định sẽ
không mất nhiều thời gian như vậy. Nhưng bây giờ đã mười lăm ngày trôi qua, tại
sao y vẫn còn chưa đến? Hậu sự của Dận Vương và “nàng” đã được lo liệu xong
xuôi, Hoàng đế Nam Việt đã công bố chuyện này ra toàn thiên hạ, chẳng lẽ Doãn
Duật đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của Lệnh Viên tràn ngập vẻ âu lo. Quan
tài của Dận Vương đã được đưa về kinh rồi, Doãn Duật chắc chắn cũng đã về kinh,
có thứ gì cản bước chân y như vậy chứ?
Y nói sẽ không phụ lòng nàng nhưng tại sao bây giờ còn chưa
đến?
Lệnh Viên hoang mang đẩy cửa, bước ra ngoài, trên con đường
lớn ở Liêu Châu, mọi thứ vẫn chẳng khác ngày thường. Nàng vốn thích sự yên tĩnh
nhưng hôm nay, nó dường như tịch mịch đến mức khiến người ta sợ hãi. Nàng lại
đứng ngẩn ngơ một mình trước bảng cáo thị, bên trên có mấy thông báo lẻ tẻ
nhưng chẳng hề có tin tức mà nàng muốn biết.
Đi Sùng Kinh ư?
Những ngón tay nắm chặt chiếc khăn lụa, nàng biết đó là biện
pháp tồi tệ nhất. Nhưng bây giờ, nếu cứ chờ đợi thế này, nàng thực sự cảm thấy
khó chịu hơn cả chết. Đứng một mình dưới ánh mặt trời nóng nực hồi lâu, cuối
cùng nàng lại cất bước quay về khách điếm. Suốt bao ngày âu lo sợ hãi, cộng
thêm việc vừa đứng dưới trời nắng quá lâu, Lệnh Viên bỗng cảm thấy trời đất
quay cuồng, vô thức đưa tay bám vào con sư tử đã trước cửa tòa phủ bên cạnh để
ngồi xuống, chẳng ngờ lại bám trượt, thế là ngã sóng soài.
“Nó thế nào rồi? Tại sao vẫn còn sốt?”
“Mẹ đừng lo, đại phu nói muội ấy vì quá mỏi mệt nên mới bị
như vậy, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lại thôi.”
“Con nghe kìa, nó lại gọi Doãn Duật… Doãn Duật chẳng phải là
Thế tử của Ký An Vương phủ sao? Sao nó lại gọi tên của Doãn Duật chứ?”
“Được rồi, mẹ, mẹ cũng mỏi mệt cả ngày rồi, để con bảo người
đưa mẹ về phòng nghỉ ngơi.”
“Không, mẹ không đi đâu! Khó khăn lắm mẹ mới đợi được nó về,
mẹ muốn ở bên nó! Đừng sợ, có mẹ ở đây, mẹ sẽ ở bên con.”
…
Đau đầu quá, là ai đang nói chuyện vậy?
Mẹ…
Lệnh Viên nửa mê nửa tỉnh, trong ký ức, có ai từng tự xưng
là “mẹ” với nàng sao? Nàng nhất định là hồ đồ rồi, mẹ của nàng là mẫu hậu, mà
nàng cũng chưa từng gọi bà là “mẹ” bao giờ. Từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện,
mẫu hậu chưa bao giờ nói chuyện dịu dàng với nàng như vậy, bà luôn rất nghiêm
khắc. Ngay cả lúc lâm chung, bà vẫn dặn dò nàng các việc của Bắc Hán, làm sao
có thể nói chuyện với nàng bằng giọng điệu thương yêu, cưng nựng thế này…
Vậy thì là giấc mơ rồi, nhưng nàng đột nhiên không muốn tỉnh
dậy, thật sự chỉ mong được mơ tiếp thế này để nàng có thể cảm nhận tình mẹ dịu
hiền mà cả đời này chưa bao giờ có. Nàng không cần mấy thứ quyền lực, vinh hoa
phù phiếm kia nữa…
Đôi tay dịu dàng, ấm áp đó vẫn luôn nắm chặt bàn tay Lệnh
Viên, thật thoải mái, bình yên…
Nàng mơ màng gọi một tiếng: “Mẹ.”
“Mẹ, con đau quá, khó chịu quá!” Cả đời này, nàng chưa từng
làm nũng như vậy. Không phải là nàng không biết, mà là chưa từng có cơ hội.
Thì ra, nằm mơ cũng có thể hạnh phúc đến thế.
Một đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng, xoa dịu mọi nỗi đớn đau,
khó chịu của nàng, rồi một bàn tay khẽ vỗ lên lưng nàng: “Mẹ đây. Con sẽ nhanh
khỏe lại thôi!”
Lệnh Viên vô thức rúc đầu vào vòng tay ấy, áp trán vào một
nơi mềm mại.
Giấc mộng này thật dài, thật ấm áp.
Có bàn tay ai đó đặt lên trán Lệnh Viên, sau đó là một tiếng
reo mừng: “Hết sốt rồi! Phu nhân, hết sốt rồi!”
“Vậy sao?” Giọng nói dịu dàng trong giấc mơ kia vọng tới, kế
đó, một bàn tay ấm áp cũng đặt lên trán Lệnh Viên. Lệnh Viên không khỏi kinh
ngạc, đột ngột mở bừng mắt, nhìn đăm đăm vào vị phu nhân xinh đẹp đang ngồi ngay
cạnh giường… Chiếc áo gấm màu trắng giản dị đã che giấu tuổi tác của bà, trong
đôi mắt long lanh thực sự ẩn chứa nỗi mừng vui. Đây rõ ràng là một người mà
Lệnh Viên chưa bao giờ gặp, nhưng trên khuôn mặt kia lại có nhiều nét quen
thuộc khó có thể miêu tả bằng lời, cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó.
Thấy Lệnh Viên tỉnh lại, đôi mắt vị phu nhân xinh đẹp ấy
bừng lên nét cười lấp lánh. Lệnh Viên đã hôn mê suốt một ngày một đêm, cả người
chẳng còn chút sức lực, gượng ngồi dậy nhìn bà, hỏi: “Bà là ai?”
Vị phu nhân xinh đẹp thoáng ngẩn người, sau đó hoang mang
giữ chặt bờ vai Lệnh Viên, nôn nóng nói: “Ta là mẹ con đây, Huyên Nhi, con
không nhận ra mẹ sao? Người đâu, người đâu! Mau… mau đi gọi đại phu tới đây!”
Bà căng thẳng lớn tiếng gọi.
“Mẹ?” Lệnh Viên khẽ lẩm bẩm, trong giấc mơ dường như cũng có
một người như vậy, chẳng lẽ… là bà sao?
Trong khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy thất vọng hơn là mừng
vui, mọi việc trong giấc mơ quả nhiên đều là giả, trời cao tàn nhẫn đến mức
ngay cả cơ hội để ảo tưởng cũng không muốn cho nàng. Thì ra vị phu nhân này
nhận nhầm người, nàng sao có thể là con gái của bà được?
Nhìn thấy bộ dạng bi thương của bà, Lệnh Viên thoáng rung
động, bất giác đưa tay vuốt ve mu bàn tay bà, thấp giọng nói: “Phu nhân, bà
nhận nhầm người rồi, ta không phải con gái của bà đâu.”
Vị phu nhân xinh đẹp vẫn không chịu buông tay, buồn bã nói:
“Mẹ sao có thể nhận nhầm con được, lúc hôn mê, con vẫn gọi mẹ là mẹ, con không
nhớ sao? Mẹ biết con vẫn trách mẹ, bao nhiêu năm rồi vẫn không chịu tha thứ cho
mẹ, không chịu quay về thăm mẹ. Nhưng Huyên Nhi à, con có biết mẹ mong con về
đến thế nào không? Ngày nào mẹ cũng mong con về, rốt cuộc con cũng quay về rồi,
lần này con đừng đi nữa, được không?”
Đừng đi nữa? Nếu được như vậy thì tốt quá, nhưng nàng lại
không phải là con gái của bà.
Lệnh Viên nở nụ cười chua chát, đang định lên tiếng, chợt
thấy cửa phòng bị một ả a hoàn đẩy ra, phía sau ả, một bóng người màu tím vội
vã bước vào phòng. “Mẹ, muội muội con tỉnh rồi sao?”
Lệnh Viên ngước mắt nhìn, nữ tử ấy vẫn mang dáng vẻ đoan
trang, tao nhã như thế, chẳng khác gì lúc bọn họ gặp nhau lần đầu ở Khâm Châu.
“Tô đại tiểu thư!” Lệnh Viên ngây người thốt lên.
Vị phu nhân xinh đẹp vội sửa lại lời nàng: “Con lại hồ đồ
rồi, nó là đại tỷ Tô Tố của con, con là nhị tiểu thư Tô Huyên của nhà họ Tô ta
mà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.