Chương 62
Phôi Phi Vãn Vãn
18/02/2014
Giữa đêm nổi gió, những bông hoa cỏ líu ríu quấn chặt vào
nhau.
Phía sau bức rèm, ngọn đèn lưu ly vẫn đang tỏa ra những tia
sáng dìu dịu. Trong phòng, thỉnh thoảng lại có mấy tiếng ho yếu ớt vọng ra.
Thế Huyền vận một chiếc áo gấm đứng trước án ngự, trên vai
khoác thêm một chiếc áo lông, tay cầm cây bút lông sói, trong mùi long diên
hương thoang thoảng xen lẫn mùi mực. Phía trước mặt y có đặt mấy tờ giấy, nét
mực bên trên vẫn còn chưa khô, Thế Huyền nhìn đăm đăm vào đó không chớp mắt.
Tần Tướng quân và Dương Ngự thừa đã rời khỏi Bắc Hán được
hơn một tháng. Chiến sự ở biên cương chưa kết thúc, phía Dương Ngự thừa cũng
chưa có tin tức gửi về.
Tròng mắt Thế Huyền hơi co rút, ẩn giấu một tia giận dữ. Rồi
y chợt vứt cây bút lông sói trên tay xuống, vò tờ giấy trên bàn thành một cục,
ném thẳng xuống dưới chân Bùi Nghị, Bùi Nghị lặng lẽ nhìn y, sắc mặt nặng nề.
Trong đáy mắt Thiếu đế thấp thoáng vẻ giận dữ, rồi dần biến thành nét cười giễu
cợt, tràn ngập nỗi chua chát và bi ai.
Sau khi hai người Dương, Tần rời kinh được nửa tháng, Thừa
tướng và đám quan viên trong triều đều ngầm có hành động, làm việc càng lúc
càng chẳng biết kiêng kỵ gì. Bên cạnh Thế Huyền lúc này chỉ còn lại vỏn vẹn hai
vạn thị vệ thân tín, hai vạn… chưa đủ để cho bọn chúng làm máu chảy thành sông.
Khi lệnh cho bọn họ rời đi, không phải y chưa từng nghĩ đến
hậu quả nhưng không thể không quyết định như vậy.
Hồi đó, y tự giễu, nói rằng Lưu Trinh không tiếc, còn Bùi Vô
Song thì không nỡ.
Lưu Trinh thật sự không tiếc sao?
Từ trong lồng ngực xộc lên một cơn ho, y vội vàng lấy ống
tay áo rộng che mặt lại.
“Hoàng thượng!” Bùi Nghị bước lên trước một bước nhưng bị
Thế Huyền đưa tay chặn lại. Y ho suốt một lúc lâu rồi mới thấp giọng nói: “Hôm
nay trẫm bảo ngươi đến đây là muốn ngươi hứa với trẫm, bất kể thế nào cũng đừng
nói với cô cô thân phận thật sự của Bùi Vô Song.”
Bùi Nghị cau mày.
Y lại nói: “Bùi Nghị, ngươi có thể giấu được chuyện này.”
Bùi Nghị không còn biết nói gì. Y quả thực có thể giấu được
chuyện này, năm xưa ở chùa Ngọc Tuyền, người trò chuyện qua thư với Lệnh Viên
chính là y! Y mới là người được Thôi Thái hậu phái đi giám sát Lệnh Viên, Bùi
Vô Song chẳng qua chỉ là một thân phận giả y bịa ra để bưng tai bịt mắt người
khác. Chẳng ngờ về sau, Hoàng thượng vì thế mà lún sâu vào trong đó.
Tiếng gõ cửa từ xa vọng lại, kế đó liền nghe thấy giọng nói
của Trung thường thị Vương Đức Hỷ vọng vào: “Hoàng thượng, Trần đại nhân tới
rồi.”
Thế Huyền nhất thời ngơ ngẩn, lại nghe thấy một tràng tiếng
gõ cửa dồn dập nữa vang lên ở bên ngoài, y mới tỉnh táo trở lại.
Cánh cửa điện nặng nề được đẩy ra, Thái y lệnh Trần Miêu dẫn
theo y nữ lẳng lặng bước vào. Phía sau bức màn sa mỏng, thấp thoáng có thể nhìn
thấy bóng dáng cao lớn mà gầy guộc kia. Vương Đức Hỷ đã vội vàng bước lên phía
trước, đưa tay vén bức màn lên. Bên cạnh chiếc bàn bên dưới cửa sổ, chỉ thấy
Thiếu đế đang chắp tay sau lưng, đứng lặng lẽ giữa căn phòng trống trải. Lúc
này những kẻ hầu người hạ đều đã lui ra hết, lại càng khiến người ta cảm thấy
bầu không khí ngợp một nỗi u buồn.
“Hoàng thượng, đến giờ uống thuốc rồi.” Vương Đức Hỷ thấp
giọng nói, đồng thời ra hiệu cho y nữ bước lên phía trước.
Thế Huyền xoay người lại, nhìn cái chén làm bằng bạch ngọc
đặt trên khay, nước thuốc màu nâu sẫm trong chén đung đưa nhè nhẹ, phản chiếu
rõ ràng khuôn mặt của y lúc này. Y đưa tay đón lấy, ngẩng đầu uống một hơi cạn
sạch. Y nữ đưa khăn tới, Thế Huyền đón lấy, nhẹ nhàng lau sạch chút thuốc dính
trên khóe miệng, rồi đột nhiên nở nụ cười: “Trẫm cảm thấy mấy ngày nay khỏe hơn
nhiều rồi.”
Vương Đức Hỷ vô cùng mừng rỡ, trong ánh mắt già nua cũng lộ
ra nét cười. Ngày thứ ba sau khi Dương Ngự thừa rời khỏi Thịnh Kinh, Hoàng
thượng đột nhiên tái phát bệnh cũ. Thái y nói đây là vì Hoàng thượng lo lắng
quá độ, phải khó khăn lắm mới khống chế được bệnh tình. Hiện giờ nghe bản thân
Hoàng thượng nói đã khỏe hơn nhiều, Vương Đức Hỷ tất nhiên vui mừng hết sức.
Trần Miêu khom người nói: “Để thần bắt mạch cho Hoàng
thượng.”
Từ chỗ bức rèm châu bạch ngọc vọng lại mấy tiếng “tinh tang”
khe khẽ, Vương Đức Hỷ thấy Thế Huyền ngoảnh đầu lại, thấp giọng nói: “Các ngươi
đều ra ngoài cả đi.”
Bức màn lụa thêu hình rồng được vén lên, Thế Huyền vén tay
áo ngồi xuống ngay cạnh mép giường, làm miếng ngọc bội đeo bên hông phát ra mấy
tiếng va chạm khe khẽ. Trần Miêu quỳ ở trước giường, cẩn thận đặt ngón tay lên
cổ tay Thế Huyền, thấy từ trong cặp mắt trong veo kia lộ một nét cười dịu nhẹ:
“Mấy ngày nay thuốc của Trần đại nhân không tệ, khác hẳn với thuốc trước đây.”
Ngón tay đặt trên cổ tay Thế Huyền hơi run rẩy, Trần Miêu
bất chấp lễ nghĩa ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, thấy y vẫn đang mỉm cười,
lại nói tiếp: “Người ta thường nói mang bệnh lâu ngày cũng thành thầy thuốc,
trẫm đã hiểu được hàm ý bên trong rồi.” Thế Huyền thở nhẹ một hơi, uể oải tựa
người vào tấm đệm mềm, ánh mắt nhìn đăm đăm vào người bên dưới: “Trẫm thấy y
thuật của ngươi cũng không được coi là cao minh, vị trí Thái y lệnh nên nhường
cho kẻ hiền tài khác rồi.”
Trần Miêu quỳ ở đó, cúi đầu không nói gì.
Thế Huyền cười phì một tiếng: “Trẫm nghe nói tôn nữ của
ngươi đã mười lăm tuổi, vừa khéo có thể tham gia vào cuộc tuyển chọn tú nữ sang
năm.”
Người dưới đất vẫn không nói gì.
Thế Huyền thu lại nụ cười trên khuôn mặt, giọng nói lãnh lẽo
hẳn đi: “Trần Miêu, ngươi dám cả gan mưu hại trẫm.”
Trần Miêu không khỏi cả kinh, vội vàng nói: “Thần không dám!
Thần oan uổng!”
“Không dám? Oan uổng?” Thế Huyền nghe thấy thế, không khỏi
tức cười, đột nhiên cúi người xuống, đưa tay túm lấy vạt áo của Trần Miêu, lạnh
lùng hỏi: “Bao năm qua, rốt cuộc ngươi đã cho trẫm uống những gì?”
Nói là thuốc tốt nhưng bao nhiêu năm nay, cơ thể y chưa bao
giờ từng thật sự khỏe mạnh. Mãi cho tới mấy chén thuốc gần đây, y mới cảm thấy
thuốc thật sự có tác dụng. Là bởi vì Bắc Hán hiện giờ thù trong giặc ngoài,
không thể để y xảy ra chuyện được sao? Thế Huyền nhìn đăm đăm vào Trần Miêu,
đáy mắt tràn ngập sát khí.
Trên trán Trần Miêu toát mồ hôi lạnh. Ánh mắt Thiếu đế nóng
bỏng khiến lão tim đập chân run, chỉ có thể nhìn đi nơi khác, không dám nhìn
thẳng vào mắt Thiếu đế.
Mỗi lần dùng thuốc lão đều hết sức cẩn thận, lượng thuốc cho
vào ít ỏi vô cùng, dù là một thái y khác đến xem cũng không nhìn ra được, vậy
nhưng vẫn bị Thiếu đế phát hiện ra… Thừa nhận sao? Sắc mặt Trần Miêu trở nên
trắng bệch, một khi thừa nhận thì chính là phạm tội tru di nhưng nếu không thừa
nhận… Còn có thể không thừa nhận hay sao?
Bỗng Thế Huyền đột ngột buông tay ra, yếu ớt tựa lưng vào
tấm đệm mềm, lẩm bẩm nói: “Trần Miêu, ngươi nói cho trẫm nghe xem, rốt cuộc tại
sao bà ta lại căm ghét trẫm đến vậy?”
Trên mặt chẳng còn chút huyết sắc nào, Trần Miêu run giọng
nói: “Hoàng thượng, thần không thể nói! Cho dù giết chết thần, thần cũng không
thể nói!”
Không thể sao?
Nhất định phải đợi đến lúc xuống Suối Vàng rồi hắn tự mình
đi hỏi hay sao?
Đám cung nhân nhìn thấy Thái y lệnh mặt mũi trắng bệch từ
trong điện Tuyên Thất đi ra. Nếu không phải có một ả thị nữ kịp thời bước tới
đỡ lão, chỉ e lão đã ngã lăn xuống dưới bậc thềm đá rồi.
Giữa màn đêm, trong
cung Nghi Tuyết đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Mấy ả thị nữ vén rèm đi ra ngoài, cửa điện được lặng lẽ khép
lại.
Dương phi khoác một chiếc áo rộng lên cho Thế Huyền, nhẹ
nhàng đưa tay ôm lấy thân thể y: “Hoàng thượng lo lắng vì chiến sự ở biên cương
sao?”
Thế Huyền khẽ “ừm” một tiếng. Dương phi hơi cau mày, do dự hồi
lâu mới lấy hết can đảm hỏi: “Nghe nói ca ca của thần thiếp đã cáo bệnh không
lên triều nhiều ngày rồi?”
Thế Huyền liếc nhìn nàng, uể oải đáp: “Chút bệnh vặt thôi
mà, mấy ngày nữa là sẽ khỏi.”
Biết y không muốn nói, Dương phi cũng không hỏi gì thêm. Bất
luận là đi đâu, tóm lại vẫn là làm việc cho Hoàng thượng.
Thấy nữ tử trong lòng đột nhiên im lặng, Thế Huyền đưa tay
áp lên mu bàn tay nàng, nói tiếp: “Nếu có một ngày trẫm không còn nữa, nàng hãy
hết lòng phò tá Chiêu Nhi!”
Dương phi kinh hãi đến tái mét mặt, ngước nhìn y, run giọng
nói: “Hoàng thượng chớ nên nói linh tinh!”
Y thở dài, nói: “Trẫm bây giờ chỉ có mình Chiêu Nhi là người
nối dõi…”
“Hoàng thượng…” Cặp mắt Dương phi mở to, kinh hãi đến rơi
nước mắt. Nàng cũng muốn sinh một đứa con cho y, không phải để tranh đoạt hoàng
vị với Thái tử, chỉ đơn thuần là muốn có một đứa con với y mà thôi. Chỉ là, khi
nhìn thấy sắc mặt thê lương của y, Dương phi lại nuốt ngay suy nghĩ này lại.
Trước khi ra đi, Đại trưởng công chúa đã làm một cuộc giao
dịch với nàng, giao Hoàng trưởng tử cho nàng, để nhà họ Dương có thể nối dòng
vinh hiển. Giờ đây, đưa mắt nhìn khắp lục cung, những sự ân sủng đáng có hay là
không đáng có, nàng đều đã có cả rồi, chẳng lẽ vẫn còn chưa thỏa mãn hay sao?
Dương phi ngậm chặt miệng lại, đôi tay nàng càng lúc càng ôm
y chặt hơn.
Trong mơ hồ, dường như có thứ gì đó đã thay đổi nhưng y
không nói, nàng sẽ không hỏi. Dù trước mắt có là núi đao hay biển lửa, nàng vẫn
sẽ mãi mãi ở bên y, y đừng mong có thể đẩy nàng ra nữa!
“Hoàng thượng!” Giọng nói của Trung thường thị vọng vào
xuyên qua lớp màn che. Không lâu sau, bóng dáng hơi lọm khọm đó đã chiếu lên
bức màn bên ngoài.
Thiếu đế gọi lão vào trong.
Dương phi thấy Trung thường thị ghé đến bên tai Thiếu đế nói
nhỏ một hồi. Thiếu đế nghe xong đột nhiên biến hẳn sắc mặt, vội vàng đứng dậy
đi ra bên ngoài.
Cuối giờ Thân, có người nhìn thấy Thụy vương xuất hiện ở
ngoài thành.
Tin tức truyền vào trong cung đã là giờ hợi ba khắc! Thế
Huyền cố gắng cất bước nhanh hơn, ống tay áo lất phất bay trong gió. Khi y đi
tới cửa ngự thư phòng, bỗng nghe có tiếng bước chân dồn dập từ phía sau lưng
vọng lại, kế đó liền nghe một gã thị vệ vừa thở dốc vừa bẩm báo: “Hoàng thượng,
có chuyện không hay rồi, Thụy Vương đã dẫn quân bao vây hoàng cung! Cấm vệ quân
trong cung khó lòng chống đỡ!”
Trung thường thị sắc mặt biến đổi hẳn nhưng thấy Hoàng
thượng vẫn bình tĩnh như thường, chỉ hơi cau mày.
Thế Huyền ngoảnh đầu lại, chăm chú nhìn người tới, chậm rãi
nói: “Nhanh vậy sao?”
Tần Tướng quân và Dương Ngự thừa còn chưa quay về, hắn quả
nhiên đã không đợi được nữa rồi.
Chọn đúng giờ Hợi xuất binh, chính là thời điểm đêm khuya
vắng lặng, mọi nhà đều đã tắt đèn. Đợi đến buổi sang ngày mai sẽ chẳng có ai
biết được giữa đêm đã xảy ra chuyện gì.
Trung thường thị đưa tay lên lau mồ hôi, thấp giọng nói:
“Xin Hoàng thượng hãy đi trước!”
Thế Huyền cười lạnh lùng: “Vương Đức Hỷ, ngươi hãy tới cung
Nghi Tuyết, mang Dương phi và Thái tử đi.”
“Hoàng thượng…”
“Còn không đi mau!”
Trung thường thị vội vã rời đi. Thế Huyền lại dặn dò: “Bất
kể thế nào cũng phải phái người ra ngoài thành đón Dương Ngự thừa!” Y tính toán
thời gian, chắc Dương Ngự thừa cũng sắp về đến nơi rồi.
Gã thị vệ vâng lệnh rời đi. Trong cung, những tiếng chạy qua
chạy lại đã vô cùng hỗn loạn, đám cung nhân đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Có tiếng bước chân bước qua bậc cửa của ngự thư phòng, Thế
Huyền còn chưa kịp xoay người lại, đã nghe giọng nói mang theo nét cười kia
vang đến: “Hoàng thượng không cần phải đợi nữa, Dương Ngự thừa sẽ không tới
đâu.”
Thế Huyền phất tay áo, xoay người lại. Đoan phi mặt mày tươi
tắn, vận một bộ đồ gấm sang trọng đứng ở cửa.
“Là nàng?” Thế Huyền kinh hãi nhìn chằm chằm người vừa tới.
Đoan phi bước lên trước mấy bước, thướt tha khom người hành
lễ với y: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế!”
Vạn tuế? Thế Huyền cảm thấy khá tức cười, bước lên trước bóp
chặt cái cổ trắng nõn của nàng ta: “Không ngờ ngươi lại cấu kết với Thụy
Vương!”
Đoan phi có thể lùi lại nhưng cứ đứng đó hờ hững nhìn cặp
mắt dữ dằn trước mặt. Nếu không nhờ Thụy Vương, làm sao nàng có thể giữ được
tính mạng? Đại trưởng công chúa tước đoạt đứa con trai của nàng ta còn chưa đủ,
lại còn muốn giết nàng ta! Thuốc của Thái y lệnh, nàng ta đã không uống từ lâu,
một mực nằm giả bệnh, ẩn mình cho tới hôm nay, rốt cuộc đã nhìn thấy ánh sáng
cuối đường hầm.
Đoan phi chẳng hề sợ hãi, để mặc cho y bóp cổ, cất tiếng
cười thê lương nói: “Thần thiếp còn có sự lựa chọn nào khác hay sao? Hoàng
thượng thật nhẫn tâm, thông đồng với cô ta đoạt Chiêu Nhi của thần thiếp.”
Thế Huyền thầm kinh hãi, nhìn chằm vào nàng ta: “Chuyện về
cô cô, là ngươi nói ra?”
Đoan phi vẫn cười cười, không hề có ý phủ nhận. Trước đó,
khi y không còn thích gần gũi với Chiêu Nhi, mỗi lần gặp mẹ con họ hầu như Đại
trưởng công chúa đều có mặt. Đoan phi cũng là phụ nữ, sớm đã phát hiện ra một
số điều. Hôm đó, khi nàng ta tới điện Tuyên Thất, đúng lúc y đang ngủ, nàng ta
nghe thấy y nằm mơ gọi Đại trưởng công chúa là “Kiều Nhi”. Nàng ta cả kinh, vội
chạy ra ngoài, một người là phu quân của nàng ta, một người là chỗ dựa của nàng
ta và Chiêu Nhi, cho nên nàng ta đã không nói gì cả, chôn sâu bí mật này vào
đáy lòng.
Là bọn họ, chính bọn họ đã ép nàng ta không còn con đường
nào khác để đi.
“Nếu không như vậy, sao Thụy Vương có thể khiến Hoàng thượng
tự mình điều Tần Tướng quân tới biên cương? Sao có thể khiến Hoàng thượng tự
mình lệnh cho Dương Ngự thừa rời khỏi kinh thành?” Trên mặt Đoan phi rạng rỡ
nét cười nhưng khóe mắt lại có giọt lệ rơi xuống. Nam tử trước mặt đã từng là
chỗ dựa cả đời của nàng ta, nhưng bây giờ, chính tay nàng ta lại phá hủy cơ
nghiệp của y.
Thụy Vương quả nhiên hiểu rõ y, biết rằng một người kiêu
ngạo như y sẽ không lựa chọn bỏ thành mà chạy. Nhưng y sẽ cố gắng đưa Thái tử
ra ngoài thành gặp Dương Ngự thừa, mong có thể Đông Sơn tái khởi[1].
Đáng tiếc, đó lại là con trai của nàng ta, nàng ta quyết không cho phép người
khác mang con trai của mình đi!
[1] Thành ngữ bắt nguồn từ một điển tích Trung Quốc, nói
về Tạ An thời Đông Tấn từ quan về Đông Sơn ở ẩn, nhưng về sau lại ra làm quan
và được giữ chức to hơn. Ý của câu thành ngữ này là chỉ những người thất thế
sau này lại trùng hưng được thanh thế.
Trong đáy mắt Thế Huyền bùng lên sát khí, muốn bóp chết Đoan
phi. Đoan phi vẫn cười mãi: “Thần thiếp cũng rất kinh ngạc, không ngờ Hoàng
thượng lại yêu Công chúa đến thế, yêu đến mức vì cô ta mà mặc kệ sự an nguy của
bản thân. Trước đây thần thiếp vốn hâm mộ Dương phi, hâm mộ những người được
sủng ái trong lục cung nhưng hóa ra tất cả chỉ là một trò cười! Không ngờ Hoàng
thượng lại yêu Công chúa, yêu cô ruột của chính mình! Đó là việc trái với luân
thường, thiên lý không dung đâu!”
“Câm miệng!” Hai mắt Thế Huyền đỏ ngầu, bàn tay càng bóp
chặt hơn. Khuôn mặt xinh đẹp của Đoan phi không còn vẻ diễm lệ như xưa, sắc mặt
dần trở nên tím tái, việc hít thở càng lúc càng trở nên khó khăn nhưng nàng ta
vẫn chậm rãi nói từng chữ một: “Hoàng thượng thật sự cho rằng cô ta tới Nam
Việt hòa thân là vì Bắc Hán, là vì ngài sao?”
Trong đáy mắt Đoan phi ánh lên nét cười giễu cợt. Bàn tay
Thế Huyền bất giác run rẩy, ngẩn ngơ nhìn nàng ta. Đoan phi gắng gượng nói: “Cô
ta đi Nam Việt hoàn toàn vì bản thân mình. Người mà cô ta nhung nhớ ở Nam Việt,
người mà cô ta yêu ở Nam Việt, cô ta chỉ mượn tay Hoàng thượng để thuận nước
rong thuyền, đưa mình lên con đường đi hòa thân mà thôi.”
Cặp mắt đen láy kia bất giác mở to, bàn tay đang bóp cổ Đoan
phi dần buông lỏng. Đoan phi ngã nhào qua một bên, vừa đưa tay xoa cổ vừa ho
sặc sụa, hồi lâu sau mới thấp giọng nói tiếp: “Ngay từ khi giao lại quyền lực
giám quốc, cô ta đã muốn rời khỏi Hoàng thượng rồi. Hòa thân chẳng qua chỉ là
một cái cớ của cô ta mà thôi.”
“Trẫm không tin!” Sắc mặt trở nên tái nhợt, Thế Huyền loạng
choạng lùi về phía sau nửa bước, thân thể tựa vào chiếc bàn sau lưng.
Đoan phi nhìn y chăm chú: “Chiếc khăn tay đó hoàn toàn không
phải di vật của Thẩm Phò mã. Hôm nay thần thiếp sẽ nói rõ với Hoàng thượng,
người trong lòng cô ta chính là thế tử của Ký An Vương phủ ở Nam Việt!”
Hạ Hầu Quân?
Thế Huyền không khỏi ngây người, y vẫn còn nhớ con người hào
sảng tuấn tú ấy, cũng nhớ rõ bộ dạng của người này khi lén thay Dận Vương tới
cầu hôn Đại trưởng công chúa trước mặt y. Y vốn đã muốn cự tuyệt, vậy nhưng cô
cô lại giấu y tới Dương phủ gặp Thế tử.
Thì ra, bọn họ đã quen nhau từ trước!
Nếu đổi lại là người khác, tất nhiên y sẽ không tin, nhưng
người đó lại là Doãn Duật… Doãn Duật cũng đã từng tới chùa Ngọc Tuyền ở Lạc
huyện, mà đó lại là nơi cô cô sống hồi nhỏ.
Nói là muốn được gả cho Dận Vương, hóa ra chỉ là lừa dối y
sao? Thì ra gả cho Dận Vương không phải là điều nàng hy vọng. Nàng muốn rời
khỏi y, nàng muốn đi Nam Việt để được ở bên người mà nàng yêu thương. Dựa vào
tài trí của nàng, bày cách để không phải thành thân với Dận Vương chẳng phải là
chuyện khó. Hôn sự của nàng với Dận Vương ban đầu bị hoãn lại, bây giờ Dận
Vương đã chết, không phải là hoàn toàn đúng với ý của nàng sao?
Y còn muốn để nàng trở thành mẫu nghi thiên hạ ở Nam Việt,
vậy mà ngay đến việc có quen biết Doãn Duật nàng cũng chưa từng nói với y, cứ
thế lặng lẽ rời đi…
Trái tim y như bị giáng một nhát búa nặng nề, hơi thở trở
nên rối loạn. Y đưa tay ôm ngực, ho sặc sụa một hồi, trên chiếc áo choàng lông
cáo lốm đốm những vệt máu đỏ tươi. Đoan phi cả kinh đứng dậy. Y dường như cố
kìm nén cơn ho nhưng không sao làm nổi, những tiếng ho vẫn vang lên liên tiếp,
máu tươi từ trong miệng y ào ạt tuôn ra…
“Ta là Thế Huyền, cô có thể gọi ta là Thế Huyền”… Năm đó,
bên dưới dãy hành lang ngợp bóng tử đằng, y và nàng lần đầu gặp mặt.
“Thế Huyền, ta không phải là kẻ địch của cháu”… Không phải
kẻ địch nhưng nàng vẫn gạt y.
“Thế Huyền, buông tay”… Nàng muốn y buông tay, khi đó y lưu
luyến biết nhường nào… Thì ra, đây mới là lời mà nàng muốn nói với y sao? Đúng
là y nên buông tay nhưng trái tim lại không chịu nghe theo!
Trái tim như bị một lưỡi dao đâm mạnh, Thế Huyền đột nhiên
giật mình tỉnh táo trở lại, phía trên đầu là chiếc nóc màn mạ vàng quen thuộc
biết mấy. Y muốn ngồi dậy nhưng toàn thân chẳng còn sức lực. Là giấc mơ ư?
Một chút hy vọng cuối cùng còn sót lại hoàn toàn tan biến
sau khi y thấp thoáng thấy bóng dáng của Đoan phi bên ngoài bức màn.
Đoan phi cứ thế ngồi lặng lẽ trong điện Tuyên Thất, căn
phòng trống trải lúc này tĩnh lặng lạ thường, ngoài Đoan phi ra thì không có
người nào khác. Y đã hôn mê suốt một canh giờ, sau hơn hai canh giờ nữa thì
trời sẽ sáng.
Đoan phi xưa nay luôn yếu đuối dường như đã biến thành một
con người khác hẳn. Thấy y tỉnh dậy, nàng ta khẽ nói: “Thần thiếp đã nói tình
hình trong cung cho Thụy Vương biết. Hiện giờ người của Thụy Vương đã chiếm
lĩnh toàn bộ hoàng cung, bên ngoài điện Tuyên Thất toàn là người của Thụy Vương.
Có điều, Hoàng thượng yên tâm, Thịnh Kinh không hỗn loạn.” Nàng ta thấy y không
nói gì bèn tiếp tục: “Trung thường thị sẩy chân ngã xuống ao sen chết rồi.”
Sắc mặt Thế Huyền đột nhiên biến đổi, Đoan phi lại nói tiếp:
“Chiêu Nhi không sao, sau này thiên hạ sẽ là thiên hạ của Hoàng thái tử.” Còn
nàng ta sẽ là nữ tử tôn quý nhất ở Bắc Hán, không cần phải khúm núm đứng sau
lưng bất kỳ người nào nữa!
Thế Huyền cố gắng mở to mắt, mấp máy môi nhưng chưa kịp lên
tiếng đã nghe Đoan phi nói: “Hoàng thượng muốn hỏi tới Dương phi sao? Ngài yên
tâm, lát nữa thần thiếp sẽ để cô ta đến gặp ngài.” Nàng ta xoay người lại, bưng
một bát thuốc từ bên cạnh tới, nhẹ nhàng nói: “Để thần thiếp hầu hạ ngài uống
thuốc.”
Hiện giờ, tất nhiên Thụy Vương sẽ không vào cung, đợi sau
khi sự việc ngã ngũ, hắn mới có thể xuất hiện. Đến khi đó, hắn cũng sẽ không
phải gánh tội danh mưu phản.
Dương phi được áp giải vào điện Tuyên Thất, quần áo tả tơi,
mái tóc đen nhánh rối bời buông xõa sau lưng. Tiếng ngọc bội va chạm khẽ vang
lên, có một người chậm rãi đi ra từ phòng trong. Dương phi không kìm được mở to
mắt, nhìn chằm chằm vào đối phương: “Là ngươi!”
Không ai ngờ Đoan phi khi xưa yếu đuối đến mức không dám nói
nửa câu nặng lời lại trở thành người như ngày hôm nay!
Một canh giờ trước, Trung thường thị Vương Đức Hỷ vội vã lao
vào cung Nghi Tuyết, Dương phi đang bế Chiêu Nghi đứng đợi bên trong. Trung
thường thị vừa mở miệng định nói gì đó, chợt thấy một loạt bóng đao, bóng kiếm
lóe lên. Chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, một thanh trường kiếm đã chém thẳng vào
lưng lão. Máu tươi lập tức bắn ra tung tóe, Trung thường thị ngã gục.
Chiêu Nhi sợ đến nỗi toàn thân mềm nhũn. Từ bên ngoài có mấy
gã thị vệ xông vào, không cho phân bua gì, giằng lấy đứa bé từ trong lòng Dương
phi, mặc kệ cho nó kêu gào khóc lóc. Dương phi không làm gì được, chỉ có thể
trơ mắt nhìn Chiêu Nhi bị mang đi. Một nửa người thằng bé bị kéo lê trên mặt
đất, bọn thị vệ cứ như vậy lôi thẳng nó ra ngoài.
Lúc này sắc mặt Đoan phi cũng đã trở nên trắng bệch nhưng
vẫn cười nói: “Dương phi nương nương đã khiến biết bao nhiêu nữ nhân trong
thiên hạ phải hâm mộ, những thứ thế gian hiếm có, đáng ra không nên có, cô đều
đã có được rồi. Nhưng thứ không phải của cô thì rốt cuộc không phải của cô,
Chiêu Nhi sẽ không thật sự nhận cô làm mẹ!”
“Hoàng thượng đâu?” Dương phi không muốn nghe Đoan phi nói
những lời thừa thãi, đây là việc nàng ta làm, vậy Chiêu Nhi sẽ không gặp nguy
hiểm. Lúc này nàng chỉ lo lắng cho sự an nguy của Hoàng thượng.
Đoan phi bất giác ngẩn người, rồi bỗng nghiêng người nhường
đường: “Đi đi.”
Dương phi đẩy tay gã thị vệ ra, vội vàng chạy thẳng vào
phòng trong.
Bức rèm châu bạch ngọc vẫn đang khẽ đung đưa, tấm màn lụa
mỏng phía trước long sàng lẳng lặng buông lơi. Dương phi đột ngột vén màn lên,
Thế Huyền nằm lặng lẽ trên long sàng, khuôn mặt gầy guộc đã trở nên trắng bệch,
ở bên cạnh có đặt một bát thuốc chỉ còn lại một nửa. Dương phi ngẩn ngơ trong
khoảnh khắc, sau đó nước mắt lã chã tuôn rơi. Nàng kêu lên một tiếng “Hoàng
thượng” rồi ngã nhào xuống bên long sàng.
Bàn tay run rẩy đưa tới vuốt ve bờ má y, Dương phi đột ngột
xoay người, cầm lấy nửa bát thuốc còn lại, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
“Hoàng thượng, thần thiếp sẽ đi theo ngài, ngài đừng hòng
vứt bỏ thần thiếp lại một mình.”
Tấm thân yểu điệu thướt tha của nữ tử ngã vào trong màn.
Nàng ôm chặt lấy thân thể đã dần dần trở nên lạnh lẽo của y, khóe miệng nở nụ
cười hạnh phúc.
nhau.
Phía sau bức rèm, ngọn đèn lưu ly vẫn đang tỏa ra những tia
sáng dìu dịu. Trong phòng, thỉnh thoảng lại có mấy tiếng ho yếu ớt vọng ra.
Thế Huyền vận một chiếc áo gấm đứng trước án ngự, trên vai
khoác thêm một chiếc áo lông, tay cầm cây bút lông sói, trong mùi long diên
hương thoang thoảng xen lẫn mùi mực. Phía trước mặt y có đặt mấy tờ giấy, nét
mực bên trên vẫn còn chưa khô, Thế Huyền nhìn đăm đăm vào đó không chớp mắt.
Tần Tướng quân và Dương Ngự thừa đã rời khỏi Bắc Hán được
hơn một tháng. Chiến sự ở biên cương chưa kết thúc, phía Dương Ngự thừa cũng
chưa có tin tức gửi về.
Tròng mắt Thế Huyền hơi co rút, ẩn giấu một tia giận dữ. Rồi
y chợt vứt cây bút lông sói trên tay xuống, vò tờ giấy trên bàn thành một cục,
ném thẳng xuống dưới chân Bùi Nghị, Bùi Nghị lặng lẽ nhìn y, sắc mặt nặng nề.
Trong đáy mắt Thiếu đế thấp thoáng vẻ giận dữ, rồi dần biến thành nét cười giễu
cợt, tràn ngập nỗi chua chát và bi ai.
Sau khi hai người Dương, Tần rời kinh được nửa tháng, Thừa
tướng và đám quan viên trong triều đều ngầm có hành động, làm việc càng lúc
càng chẳng biết kiêng kỵ gì. Bên cạnh Thế Huyền lúc này chỉ còn lại vỏn vẹn hai
vạn thị vệ thân tín, hai vạn… chưa đủ để cho bọn chúng làm máu chảy thành sông.
Khi lệnh cho bọn họ rời đi, không phải y chưa từng nghĩ đến
hậu quả nhưng không thể không quyết định như vậy.
Hồi đó, y tự giễu, nói rằng Lưu Trinh không tiếc, còn Bùi Vô
Song thì không nỡ.
Lưu Trinh thật sự không tiếc sao?
Từ trong lồng ngực xộc lên một cơn ho, y vội vàng lấy ống
tay áo rộng che mặt lại.
“Hoàng thượng!” Bùi Nghị bước lên trước một bước nhưng bị
Thế Huyền đưa tay chặn lại. Y ho suốt một lúc lâu rồi mới thấp giọng nói: “Hôm
nay trẫm bảo ngươi đến đây là muốn ngươi hứa với trẫm, bất kể thế nào cũng đừng
nói với cô cô thân phận thật sự của Bùi Vô Song.”
Bùi Nghị cau mày.
Y lại nói: “Bùi Nghị, ngươi có thể giấu được chuyện này.”
Bùi Nghị không còn biết nói gì. Y quả thực có thể giấu được
chuyện này, năm xưa ở chùa Ngọc Tuyền, người trò chuyện qua thư với Lệnh Viên
chính là y! Y mới là người được Thôi Thái hậu phái đi giám sát Lệnh Viên, Bùi
Vô Song chẳng qua chỉ là một thân phận giả y bịa ra để bưng tai bịt mắt người
khác. Chẳng ngờ về sau, Hoàng thượng vì thế mà lún sâu vào trong đó.
Tiếng gõ cửa từ xa vọng lại, kế đó liền nghe thấy giọng nói
của Trung thường thị Vương Đức Hỷ vọng vào: “Hoàng thượng, Trần đại nhân tới
rồi.”
Thế Huyền nhất thời ngơ ngẩn, lại nghe thấy một tràng tiếng
gõ cửa dồn dập nữa vang lên ở bên ngoài, y mới tỉnh táo trở lại.
Cánh cửa điện nặng nề được đẩy ra, Thái y lệnh Trần Miêu dẫn
theo y nữ lẳng lặng bước vào. Phía sau bức màn sa mỏng, thấp thoáng có thể nhìn
thấy bóng dáng cao lớn mà gầy guộc kia. Vương Đức Hỷ đã vội vàng bước lên phía
trước, đưa tay vén bức màn lên. Bên cạnh chiếc bàn bên dưới cửa sổ, chỉ thấy
Thiếu đế đang chắp tay sau lưng, đứng lặng lẽ giữa căn phòng trống trải. Lúc
này những kẻ hầu người hạ đều đã lui ra hết, lại càng khiến người ta cảm thấy
bầu không khí ngợp một nỗi u buồn.
“Hoàng thượng, đến giờ uống thuốc rồi.” Vương Đức Hỷ thấp
giọng nói, đồng thời ra hiệu cho y nữ bước lên phía trước.
Thế Huyền xoay người lại, nhìn cái chén làm bằng bạch ngọc
đặt trên khay, nước thuốc màu nâu sẫm trong chén đung đưa nhè nhẹ, phản chiếu
rõ ràng khuôn mặt của y lúc này. Y đưa tay đón lấy, ngẩng đầu uống một hơi cạn
sạch. Y nữ đưa khăn tới, Thế Huyền đón lấy, nhẹ nhàng lau sạch chút thuốc dính
trên khóe miệng, rồi đột nhiên nở nụ cười: “Trẫm cảm thấy mấy ngày nay khỏe hơn
nhiều rồi.”
Vương Đức Hỷ vô cùng mừng rỡ, trong ánh mắt già nua cũng lộ
ra nét cười. Ngày thứ ba sau khi Dương Ngự thừa rời khỏi Thịnh Kinh, Hoàng
thượng đột nhiên tái phát bệnh cũ. Thái y nói đây là vì Hoàng thượng lo lắng
quá độ, phải khó khăn lắm mới khống chế được bệnh tình. Hiện giờ nghe bản thân
Hoàng thượng nói đã khỏe hơn nhiều, Vương Đức Hỷ tất nhiên vui mừng hết sức.
Trần Miêu khom người nói: “Để thần bắt mạch cho Hoàng
thượng.”
Từ chỗ bức rèm châu bạch ngọc vọng lại mấy tiếng “tinh tang”
khe khẽ, Vương Đức Hỷ thấy Thế Huyền ngoảnh đầu lại, thấp giọng nói: “Các ngươi
đều ra ngoài cả đi.”
Bức màn lụa thêu hình rồng được vén lên, Thế Huyền vén tay
áo ngồi xuống ngay cạnh mép giường, làm miếng ngọc bội đeo bên hông phát ra mấy
tiếng va chạm khe khẽ. Trần Miêu quỳ ở trước giường, cẩn thận đặt ngón tay lên
cổ tay Thế Huyền, thấy từ trong cặp mắt trong veo kia lộ một nét cười dịu nhẹ:
“Mấy ngày nay thuốc của Trần đại nhân không tệ, khác hẳn với thuốc trước đây.”
Ngón tay đặt trên cổ tay Thế Huyền hơi run rẩy, Trần Miêu
bất chấp lễ nghĩa ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, thấy y vẫn đang mỉm cười,
lại nói tiếp: “Người ta thường nói mang bệnh lâu ngày cũng thành thầy thuốc,
trẫm đã hiểu được hàm ý bên trong rồi.” Thế Huyền thở nhẹ một hơi, uể oải tựa
người vào tấm đệm mềm, ánh mắt nhìn đăm đăm vào người bên dưới: “Trẫm thấy y
thuật của ngươi cũng không được coi là cao minh, vị trí Thái y lệnh nên nhường
cho kẻ hiền tài khác rồi.”
Trần Miêu quỳ ở đó, cúi đầu không nói gì.
Thế Huyền cười phì một tiếng: “Trẫm nghe nói tôn nữ của
ngươi đã mười lăm tuổi, vừa khéo có thể tham gia vào cuộc tuyển chọn tú nữ sang
năm.”
Người dưới đất vẫn không nói gì.
Thế Huyền thu lại nụ cười trên khuôn mặt, giọng nói lãnh lẽo
hẳn đi: “Trần Miêu, ngươi dám cả gan mưu hại trẫm.”
Trần Miêu không khỏi cả kinh, vội vàng nói: “Thần không dám!
Thần oan uổng!”
“Không dám? Oan uổng?” Thế Huyền nghe thấy thế, không khỏi
tức cười, đột nhiên cúi người xuống, đưa tay túm lấy vạt áo của Trần Miêu, lạnh
lùng hỏi: “Bao năm qua, rốt cuộc ngươi đã cho trẫm uống những gì?”
Nói là thuốc tốt nhưng bao nhiêu năm nay, cơ thể y chưa bao
giờ từng thật sự khỏe mạnh. Mãi cho tới mấy chén thuốc gần đây, y mới cảm thấy
thuốc thật sự có tác dụng. Là bởi vì Bắc Hán hiện giờ thù trong giặc ngoài,
không thể để y xảy ra chuyện được sao? Thế Huyền nhìn đăm đăm vào Trần Miêu,
đáy mắt tràn ngập sát khí.
Trên trán Trần Miêu toát mồ hôi lạnh. Ánh mắt Thiếu đế nóng
bỏng khiến lão tim đập chân run, chỉ có thể nhìn đi nơi khác, không dám nhìn
thẳng vào mắt Thiếu đế.
Mỗi lần dùng thuốc lão đều hết sức cẩn thận, lượng thuốc cho
vào ít ỏi vô cùng, dù là một thái y khác đến xem cũng không nhìn ra được, vậy
nhưng vẫn bị Thiếu đế phát hiện ra… Thừa nhận sao? Sắc mặt Trần Miêu trở nên
trắng bệch, một khi thừa nhận thì chính là phạm tội tru di nhưng nếu không thừa
nhận… Còn có thể không thừa nhận hay sao?
Bỗng Thế Huyền đột ngột buông tay ra, yếu ớt tựa lưng vào
tấm đệm mềm, lẩm bẩm nói: “Trần Miêu, ngươi nói cho trẫm nghe xem, rốt cuộc tại
sao bà ta lại căm ghét trẫm đến vậy?”
Trên mặt chẳng còn chút huyết sắc nào, Trần Miêu run giọng
nói: “Hoàng thượng, thần không thể nói! Cho dù giết chết thần, thần cũng không
thể nói!”
Không thể sao?
Nhất định phải đợi đến lúc xuống Suối Vàng rồi hắn tự mình
đi hỏi hay sao?
Đám cung nhân nhìn thấy Thái y lệnh mặt mũi trắng bệch từ
trong điện Tuyên Thất đi ra. Nếu không phải có một ả thị nữ kịp thời bước tới
đỡ lão, chỉ e lão đã ngã lăn xuống dưới bậc thềm đá rồi.
Giữa màn đêm, trong
cung Nghi Tuyết đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Mấy ả thị nữ vén rèm đi ra ngoài, cửa điện được lặng lẽ khép
lại.
Dương phi khoác một chiếc áo rộng lên cho Thế Huyền, nhẹ
nhàng đưa tay ôm lấy thân thể y: “Hoàng thượng lo lắng vì chiến sự ở biên cương
sao?”
Thế Huyền khẽ “ừm” một tiếng. Dương phi hơi cau mày, do dự hồi
lâu mới lấy hết can đảm hỏi: “Nghe nói ca ca của thần thiếp đã cáo bệnh không
lên triều nhiều ngày rồi?”
Thế Huyền liếc nhìn nàng, uể oải đáp: “Chút bệnh vặt thôi
mà, mấy ngày nữa là sẽ khỏi.”
Biết y không muốn nói, Dương phi cũng không hỏi gì thêm. Bất
luận là đi đâu, tóm lại vẫn là làm việc cho Hoàng thượng.
Thấy nữ tử trong lòng đột nhiên im lặng, Thế Huyền đưa tay
áp lên mu bàn tay nàng, nói tiếp: “Nếu có một ngày trẫm không còn nữa, nàng hãy
hết lòng phò tá Chiêu Nhi!”
Dương phi kinh hãi đến tái mét mặt, ngước nhìn y, run giọng
nói: “Hoàng thượng chớ nên nói linh tinh!”
Y thở dài, nói: “Trẫm bây giờ chỉ có mình Chiêu Nhi là người
nối dõi…”
“Hoàng thượng…” Cặp mắt Dương phi mở to, kinh hãi đến rơi
nước mắt. Nàng cũng muốn sinh một đứa con cho y, không phải để tranh đoạt hoàng
vị với Thái tử, chỉ đơn thuần là muốn có một đứa con với y mà thôi. Chỉ là, khi
nhìn thấy sắc mặt thê lương của y, Dương phi lại nuốt ngay suy nghĩ này lại.
Trước khi ra đi, Đại trưởng công chúa đã làm một cuộc giao
dịch với nàng, giao Hoàng trưởng tử cho nàng, để nhà họ Dương có thể nối dòng
vinh hiển. Giờ đây, đưa mắt nhìn khắp lục cung, những sự ân sủng đáng có hay là
không đáng có, nàng đều đã có cả rồi, chẳng lẽ vẫn còn chưa thỏa mãn hay sao?
Dương phi ngậm chặt miệng lại, đôi tay nàng càng lúc càng ôm
y chặt hơn.
Trong mơ hồ, dường như có thứ gì đó đã thay đổi nhưng y
không nói, nàng sẽ không hỏi. Dù trước mắt có là núi đao hay biển lửa, nàng vẫn
sẽ mãi mãi ở bên y, y đừng mong có thể đẩy nàng ra nữa!
“Hoàng thượng!” Giọng nói của Trung thường thị vọng vào
xuyên qua lớp màn che. Không lâu sau, bóng dáng hơi lọm khọm đó đã chiếu lên
bức màn bên ngoài.
Thiếu đế gọi lão vào trong.
Dương phi thấy Trung thường thị ghé đến bên tai Thiếu đế nói
nhỏ một hồi. Thiếu đế nghe xong đột nhiên biến hẳn sắc mặt, vội vàng đứng dậy
đi ra bên ngoài.
Cuối giờ Thân, có người nhìn thấy Thụy vương xuất hiện ở
ngoài thành.
Tin tức truyền vào trong cung đã là giờ hợi ba khắc! Thế
Huyền cố gắng cất bước nhanh hơn, ống tay áo lất phất bay trong gió. Khi y đi
tới cửa ngự thư phòng, bỗng nghe có tiếng bước chân dồn dập từ phía sau lưng
vọng lại, kế đó liền nghe một gã thị vệ vừa thở dốc vừa bẩm báo: “Hoàng thượng,
có chuyện không hay rồi, Thụy Vương đã dẫn quân bao vây hoàng cung! Cấm vệ quân
trong cung khó lòng chống đỡ!”
Trung thường thị sắc mặt biến đổi hẳn nhưng thấy Hoàng
thượng vẫn bình tĩnh như thường, chỉ hơi cau mày.
Thế Huyền ngoảnh đầu lại, chăm chú nhìn người tới, chậm rãi
nói: “Nhanh vậy sao?”
Tần Tướng quân và Dương Ngự thừa còn chưa quay về, hắn quả
nhiên đã không đợi được nữa rồi.
Chọn đúng giờ Hợi xuất binh, chính là thời điểm đêm khuya
vắng lặng, mọi nhà đều đã tắt đèn. Đợi đến buổi sang ngày mai sẽ chẳng có ai
biết được giữa đêm đã xảy ra chuyện gì.
Trung thường thị đưa tay lên lau mồ hôi, thấp giọng nói:
“Xin Hoàng thượng hãy đi trước!”
Thế Huyền cười lạnh lùng: “Vương Đức Hỷ, ngươi hãy tới cung
Nghi Tuyết, mang Dương phi và Thái tử đi.”
“Hoàng thượng…”
“Còn không đi mau!”
Trung thường thị vội vã rời đi. Thế Huyền lại dặn dò: “Bất
kể thế nào cũng phải phái người ra ngoài thành đón Dương Ngự thừa!” Y tính toán
thời gian, chắc Dương Ngự thừa cũng sắp về đến nơi rồi.
Gã thị vệ vâng lệnh rời đi. Trong cung, những tiếng chạy qua
chạy lại đã vô cùng hỗn loạn, đám cung nhân đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Có tiếng bước chân bước qua bậc cửa của ngự thư phòng, Thế
Huyền còn chưa kịp xoay người lại, đã nghe giọng nói mang theo nét cười kia
vang đến: “Hoàng thượng không cần phải đợi nữa, Dương Ngự thừa sẽ không tới
đâu.”
Thế Huyền phất tay áo, xoay người lại. Đoan phi mặt mày tươi
tắn, vận một bộ đồ gấm sang trọng đứng ở cửa.
“Là nàng?” Thế Huyền kinh hãi nhìn chằm chằm người vừa tới.
Đoan phi bước lên trước mấy bước, thướt tha khom người hành
lễ với y: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế!”
Vạn tuế? Thế Huyền cảm thấy khá tức cười, bước lên trước bóp
chặt cái cổ trắng nõn của nàng ta: “Không ngờ ngươi lại cấu kết với Thụy
Vương!”
Đoan phi có thể lùi lại nhưng cứ đứng đó hờ hững nhìn cặp
mắt dữ dằn trước mặt. Nếu không nhờ Thụy Vương, làm sao nàng có thể giữ được
tính mạng? Đại trưởng công chúa tước đoạt đứa con trai của nàng ta còn chưa đủ,
lại còn muốn giết nàng ta! Thuốc của Thái y lệnh, nàng ta đã không uống từ lâu,
một mực nằm giả bệnh, ẩn mình cho tới hôm nay, rốt cuộc đã nhìn thấy ánh sáng
cuối đường hầm.
Đoan phi chẳng hề sợ hãi, để mặc cho y bóp cổ, cất tiếng
cười thê lương nói: “Thần thiếp còn có sự lựa chọn nào khác hay sao? Hoàng
thượng thật nhẫn tâm, thông đồng với cô ta đoạt Chiêu Nhi của thần thiếp.”
Thế Huyền thầm kinh hãi, nhìn chằm vào nàng ta: “Chuyện về
cô cô, là ngươi nói ra?”
Đoan phi vẫn cười cười, không hề có ý phủ nhận. Trước đó,
khi y không còn thích gần gũi với Chiêu Nhi, mỗi lần gặp mẹ con họ hầu như Đại
trưởng công chúa đều có mặt. Đoan phi cũng là phụ nữ, sớm đã phát hiện ra một
số điều. Hôm đó, khi nàng ta tới điện Tuyên Thất, đúng lúc y đang ngủ, nàng ta
nghe thấy y nằm mơ gọi Đại trưởng công chúa là “Kiều Nhi”. Nàng ta cả kinh, vội
chạy ra ngoài, một người là phu quân của nàng ta, một người là chỗ dựa của nàng
ta và Chiêu Nhi, cho nên nàng ta đã không nói gì cả, chôn sâu bí mật này vào
đáy lòng.
Là bọn họ, chính bọn họ đã ép nàng ta không còn con đường
nào khác để đi.
“Nếu không như vậy, sao Thụy Vương có thể khiến Hoàng thượng
tự mình điều Tần Tướng quân tới biên cương? Sao có thể khiến Hoàng thượng tự
mình lệnh cho Dương Ngự thừa rời khỏi kinh thành?” Trên mặt Đoan phi rạng rỡ
nét cười nhưng khóe mắt lại có giọt lệ rơi xuống. Nam tử trước mặt đã từng là
chỗ dựa cả đời của nàng ta, nhưng bây giờ, chính tay nàng ta lại phá hủy cơ
nghiệp của y.
Thụy Vương quả nhiên hiểu rõ y, biết rằng một người kiêu
ngạo như y sẽ không lựa chọn bỏ thành mà chạy. Nhưng y sẽ cố gắng đưa Thái tử
ra ngoài thành gặp Dương Ngự thừa, mong có thể Đông Sơn tái khởi[1].
Đáng tiếc, đó lại là con trai của nàng ta, nàng ta quyết không cho phép người
khác mang con trai của mình đi!
[1] Thành ngữ bắt nguồn từ một điển tích Trung Quốc, nói
về Tạ An thời Đông Tấn từ quan về Đông Sơn ở ẩn, nhưng về sau lại ra làm quan
và được giữ chức to hơn. Ý của câu thành ngữ này là chỉ những người thất thế
sau này lại trùng hưng được thanh thế.
Trong đáy mắt Thế Huyền bùng lên sát khí, muốn bóp chết Đoan
phi. Đoan phi vẫn cười mãi: “Thần thiếp cũng rất kinh ngạc, không ngờ Hoàng
thượng lại yêu Công chúa đến thế, yêu đến mức vì cô ta mà mặc kệ sự an nguy của
bản thân. Trước đây thần thiếp vốn hâm mộ Dương phi, hâm mộ những người được
sủng ái trong lục cung nhưng hóa ra tất cả chỉ là một trò cười! Không ngờ Hoàng
thượng lại yêu Công chúa, yêu cô ruột của chính mình! Đó là việc trái với luân
thường, thiên lý không dung đâu!”
“Câm miệng!” Hai mắt Thế Huyền đỏ ngầu, bàn tay càng bóp
chặt hơn. Khuôn mặt xinh đẹp của Đoan phi không còn vẻ diễm lệ như xưa, sắc mặt
dần trở nên tím tái, việc hít thở càng lúc càng trở nên khó khăn nhưng nàng ta
vẫn chậm rãi nói từng chữ một: “Hoàng thượng thật sự cho rằng cô ta tới Nam
Việt hòa thân là vì Bắc Hán, là vì ngài sao?”
Trong đáy mắt Đoan phi ánh lên nét cười giễu cợt. Bàn tay
Thế Huyền bất giác run rẩy, ngẩn ngơ nhìn nàng ta. Đoan phi gắng gượng nói: “Cô
ta đi Nam Việt hoàn toàn vì bản thân mình. Người mà cô ta nhung nhớ ở Nam Việt,
người mà cô ta yêu ở Nam Việt, cô ta chỉ mượn tay Hoàng thượng để thuận nước
rong thuyền, đưa mình lên con đường đi hòa thân mà thôi.”
Cặp mắt đen láy kia bất giác mở to, bàn tay đang bóp cổ Đoan
phi dần buông lỏng. Đoan phi ngã nhào qua một bên, vừa đưa tay xoa cổ vừa ho
sặc sụa, hồi lâu sau mới thấp giọng nói tiếp: “Ngay từ khi giao lại quyền lực
giám quốc, cô ta đã muốn rời khỏi Hoàng thượng rồi. Hòa thân chẳng qua chỉ là
một cái cớ của cô ta mà thôi.”
“Trẫm không tin!” Sắc mặt trở nên tái nhợt, Thế Huyền loạng
choạng lùi về phía sau nửa bước, thân thể tựa vào chiếc bàn sau lưng.
Đoan phi nhìn y chăm chú: “Chiếc khăn tay đó hoàn toàn không
phải di vật của Thẩm Phò mã. Hôm nay thần thiếp sẽ nói rõ với Hoàng thượng,
người trong lòng cô ta chính là thế tử của Ký An Vương phủ ở Nam Việt!”
Hạ Hầu Quân?
Thế Huyền không khỏi ngây người, y vẫn còn nhớ con người hào
sảng tuấn tú ấy, cũng nhớ rõ bộ dạng của người này khi lén thay Dận Vương tới
cầu hôn Đại trưởng công chúa trước mặt y. Y vốn đã muốn cự tuyệt, vậy nhưng cô
cô lại giấu y tới Dương phủ gặp Thế tử.
Thì ra, bọn họ đã quen nhau từ trước!
Nếu đổi lại là người khác, tất nhiên y sẽ không tin, nhưng
người đó lại là Doãn Duật… Doãn Duật cũng đã từng tới chùa Ngọc Tuyền ở Lạc
huyện, mà đó lại là nơi cô cô sống hồi nhỏ.
Nói là muốn được gả cho Dận Vương, hóa ra chỉ là lừa dối y
sao? Thì ra gả cho Dận Vương không phải là điều nàng hy vọng. Nàng muốn rời
khỏi y, nàng muốn đi Nam Việt để được ở bên người mà nàng yêu thương. Dựa vào
tài trí của nàng, bày cách để không phải thành thân với Dận Vương chẳng phải là
chuyện khó. Hôn sự của nàng với Dận Vương ban đầu bị hoãn lại, bây giờ Dận
Vương đã chết, không phải là hoàn toàn đúng với ý của nàng sao?
Y còn muốn để nàng trở thành mẫu nghi thiên hạ ở Nam Việt,
vậy mà ngay đến việc có quen biết Doãn Duật nàng cũng chưa từng nói với y, cứ
thế lặng lẽ rời đi…
Trái tim y như bị giáng một nhát búa nặng nề, hơi thở trở
nên rối loạn. Y đưa tay ôm ngực, ho sặc sụa một hồi, trên chiếc áo choàng lông
cáo lốm đốm những vệt máu đỏ tươi. Đoan phi cả kinh đứng dậy. Y dường như cố
kìm nén cơn ho nhưng không sao làm nổi, những tiếng ho vẫn vang lên liên tiếp,
máu tươi từ trong miệng y ào ạt tuôn ra…
“Ta là Thế Huyền, cô có thể gọi ta là Thế Huyền”… Năm đó,
bên dưới dãy hành lang ngợp bóng tử đằng, y và nàng lần đầu gặp mặt.
“Thế Huyền, ta không phải là kẻ địch của cháu”… Không phải
kẻ địch nhưng nàng vẫn gạt y.
“Thế Huyền, buông tay”… Nàng muốn y buông tay, khi đó y lưu
luyến biết nhường nào… Thì ra, đây mới là lời mà nàng muốn nói với y sao? Đúng
là y nên buông tay nhưng trái tim lại không chịu nghe theo!
Trái tim như bị một lưỡi dao đâm mạnh, Thế Huyền đột nhiên
giật mình tỉnh táo trở lại, phía trên đầu là chiếc nóc màn mạ vàng quen thuộc
biết mấy. Y muốn ngồi dậy nhưng toàn thân chẳng còn sức lực. Là giấc mơ ư?
Một chút hy vọng cuối cùng còn sót lại hoàn toàn tan biến
sau khi y thấp thoáng thấy bóng dáng của Đoan phi bên ngoài bức màn.
Đoan phi cứ thế ngồi lặng lẽ trong điện Tuyên Thất, căn
phòng trống trải lúc này tĩnh lặng lạ thường, ngoài Đoan phi ra thì không có
người nào khác. Y đã hôn mê suốt một canh giờ, sau hơn hai canh giờ nữa thì
trời sẽ sáng.
Đoan phi xưa nay luôn yếu đuối dường như đã biến thành một
con người khác hẳn. Thấy y tỉnh dậy, nàng ta khẽ nói: “Thần thiếp đã nói tình
hình trong cung cho Thụy Vương biết. Hiện giờ người của Thụy Vương đã chiếm
lĩnh toàn bộ hoàng cung, bên ngoài điện Tuyên Thất toàn là người của Thụy Vương.
Có điều, Hoàng thượng yên tâm, Thịnh Kinh không hỗn loạn.” Nàng ta thấy y không
nói gì bèn tiếp tục: “Trung thường thị sẩy chân ngã xuống ao sen chết rồi.”
Sắc mặt Thế Huyền đột nhiên biến đổi, Đoan phi lại nói tiếp:
“Chiêu Nhi không sao, sau này thiên hạ sẽ là thiên hạ của Hoàng thái tử.” Còn
nàng ta sẽ là nữ tử tôn quý nhất ở Bắc Hán, không cần phải khúm núm đứng sau
lưng bất kỳ người nào nữa!
Thế Huyền cố gắng mở to mắt, mấp máy môi nhưng chưa kịp lên
tiếng đã nghe Đoan phi nói: “Hoàng thượng muốn hỏi tới Dương phi sao? Ngài yên
tâm, lát nữa thần thiếp sẽ để cô ta đến gặp ngài.” Nàng ta xoay người lại, bưng
một bát thuốc từ bên cạnh tới, nhẹ nhàng nói: “Để thần thiếp hầu hạ ngài uống
thuốc.”
Hiện giờ, tất nhiên Thụy Vương sẽ không vào cung, đợi sau
khi sự việc ngã ngũ, hắn mới có thể xuất hiện. Đến khi đó, hắn cũng sẽ không
phải gánh tội danh mưu phản.
Dương phi được áp giải vào điện Tuyên Thất, quần áo tả tơi,
mái tóc đen nhánh rối bời buông xõa sau lưng. Tiếng ngọc bội va chạm khẽ vang
lên, có một người chậm rãi đi ra từ phòng trong. Dương phi không kìm được mở to
mắt, nhìn chằm chằm vào đối phương: “Là ngươi!”
Không ai ngờ Đoan phi khi xưa yếu đuối đến mức không dám nói
nửa câu nặng lời lại trở thành người như ngày hôm nay!
Một canh giờ trước, Trung thường thị Vương Đức Hỷ vội vã lao
vào cung Nghi Tuyết, Dương phi đang bế Chiêu Nghi đứng đợi bên trong. Trung
thường thị vừa mở miệng định nói gì đó, chợt thấy một loạt bóng đao, bóng kiếm
lóe lên. Chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, một thanh trường kiếm đã chém thẳng vào
lưng lão. Máu tươi lập tức bắn ra tung tóe, Trung thường thị ngã gục.
Chiêu Nhi sợ đến nỗi toàn thân mềm nhũn. Từ bên ngoài có mấy
gã thị vệ xông vào, không cho phân bua gì, giằng lấy đứa bé từ trong lòng Dương
phi, mặc kệ cho nó kêu gào khóc lóc. Dương phi không làm gì được, chỉ có thể
trơ mắt nhìn Chiêu Nhi bị mang đi. Một nửa người thằng bé bị kéo lê trên mặt
đất, bọn thị vệ cứ như vậy lôi thẳng nó ra ngoài.
Lúc này sắc mặt Đoan phi cũng đã trở nên trắng bệch nhưng
vẫn cười nói: “Dương phi nương nương đã khiến biết bao nhiêu nữ nhân trong
thiên hạ phải hâm mộ, những thứ thế gian hiếm có, đáng ra không nên có, cô đều
đã có được rồi. Nhưng thứ không phải của cô thì rốt cuộc không phải của cô,
Chiêu Nhi sẽ không thật sự nhận cô làm mẹ!”
“Hoàng thượng đâu?” Dương phi không muốn nghe Đoan phi nói
những lời thừa thãi, đây là việc nàng ta làm, vậy Chiêu Nhi sẽ không gặp nguy
hiểm. Lúc này nàng chỉ lo lắng cho sự an nguy của Hoàng thượng.
Đoan phi bất giác ngẩn người, rồi bỗng nghiêng người nhường
đường: “Đi đi.”
Dương phi đẩy tay gã thị vệ ra, vội vàng chạy thẳng vào
phòng trong.
Bức rèm châu bạch ngọc vẫn đang khẽ đung đưa, tấm màn lụa
mỏng phía trước long sàng lẳng lặng buông lơi. Dương phi đột ngột vén màn lên,
Thế Huyền nằm lặng lẽ trên long sàng, khuôn mặt gầy guộc đã trở nên trắng bệch,
ở bên cạnh có đặt một bát thuốc chỉ còn lại một nửa. Dương phi ngẩn ngơ trong
khoảnh khắc, sau đó nước mắt lã chã tuôn rơi. Nàng kêu lên một tiếng “Hoàng
thượng” rồi ngã nhào xuống bên long sàng.
Bàn tay run rẩy đưa tới vuốt ve bờ má y, Dương phi đột ngột
xoay người, cầm lấy nửa bát thuốc còn lại, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
“Hoàng thượng, thần thiếp sẽ đi theo ngài, ngài đừng hòng
vứt bỏ thần thiếp lại một mình.”
Tấm thân yểu điệu thướt tha của nữ tử ngã vào trong màn.
Nàng ôm chặt lấy thân thể đã dần dần trở nên lạnh lẽo của y, khóe miệng nở nụ
cười hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.