Chương 69
Phôi Phi Vãn Vãn
18/02/2014
Ngẩn ngơ bước về phía trước mấy bước, Lệnh Viên chợt đẩy tay
ả cung nữ ra. Toàn thân dường như đã mệt đến mức chẳng còn khí lực, nhưng chẳng
rõ nàng lấy sức mạnh ở đâu ra để đi hết cả quãng đường như vậy.
Trong làn gió hiu hiu dịu nhẹ, một thứ mùi thơm nồng đậm baya
tới, nàng loáng thoáng nhận ra đây là mùi thuốc. Lệnh Viên bất giác ngoảnh đầu
nhìn về hướng xa, đằng sau những rặng cây xanh biếc chính là Thái y viện. Trong
mơ màng, Lệnh Viên lại nhớ đến khuôn mặt già nua luôn có vẻ cẩn thận kia. Còn
nhớ có một ngày, nàng nói phải tìm bậc cao minh khác, trên khuôn mặt Trần Miêu
bỗng xuất hiện vẻ hoang mang và sợ hãi.
Lão sợ bí mật mà mẫu hậu dặn dò bị nàng phát hiện, còn nàng
thì lại chẳng hoài nghi chút nào!
Lệnh Viên bất giác nắm chặt bàn tay. Giá như ngày đó nàng
giúp Thế Huyền tìm kiếm các bậc thầy y trong khắp Bắc Hán, liệu mọi việc có đổi
khác? Liệu Thế Huyền có không chết?
Những giọt nước mắt lạnh băng rơi xuống, như muốn nói với
nàng, trên đời này không có giá như.
Nàng lại đưa mắt nhìn về hướng cung Tĩnh Khang, tòa cung
điện nguy nga như đâm vào tận trong mây. Ngọc Trí cũng chết rồi. Cả đời này
nàng ta đều hận Lệnh Viên, nhưng Lệnh Viên lại không thể cho nàng ta một đáp án
rõ ràng. Phò mã vì sao mà chết, nàng đến giờ chưa hay, có lẽ… có lẽ sau này
cũng sẽ không biết được.
Cung Hy Hòa đã ở gần ngay trước mắt, Lệnh Viên không dừng
chân lại, chậm rãi cất bước đi vào.
“Đứng lại!” Tiếng quát lớn của một gã thị vệ vọng tới, Lệnh
Viên nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ bé đang hoang
mang chạy ra từ bên dưới hành lang. Từ phía xa, thị đã nhìn rõ khuôn mặt của
Lệnh Viên, nét sợ hãi sau nháy mắt đã được thay thế bằng sự mừng rỡ. Thị lao
thẳng vào cung Hy Hòa, quỳ xuống dưới chân Lệnh Viên, khóc lóc kêu lên: “Đại
trưởng công chúa! Đại trưởng công chúa cứu nô tì với!”
Đại trưởng công chúa…
Lệnh Viên hơi cau mày, đã bao lâu rồi chưa từng có người
xưng hô với nàng thế này? Cảm giác xa xôi như thể đã là chuyện của kiếp trước.
Đám cung nữ đi theo Lệnh Viên tới đây đều là tâm phúc của
Khánh Vương, ắt sẽ không dám nghe những điều không nên nghe thấy.
Nữ tử bên dưới ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa níu chặt
lấy tà váy dài của Lệnh Viên. Nàng rốt cuộc đã nhìn rõ khuôn mặt thị, đây là
thị nữ Kiền Nhi của Đoan phi.
Kiền Nhi giữ chặt váy nàng, khóc nức nở nói: “Bọn chúng bắt
tất cả mọi người rồi! Thái hậu nương nương cũng bị bọn chúng bắt đi rồi! Công
chúa cứu nô tì với!”
Các nơi trong cung đều được bố trí người của Khánh Vương,
đám nữ quyến của Bắc Hán cũ thì bị tụ tập lại một chỗ để chờ xử lý. Kiền Nhi
không biết làm thế nào mà lại chạy thoát được ra ngoài, rồi vừa khéo gặp Lệnh
Viên ở đây.
Hai gã thị vệ phía sau đã đuổi theo tới nơi, sau khi hành lễ
với Lệnh Viên, một kẻ trong bọn chúng liền đưa tay chụp lấy vai Kiền Nhi, dùng
sức kéo thị đi. Kiền Nhi lớn tiếng gào khóc, không ngừng kêu cứu với Lệnh Viên.
Kiền Nhi bị mang về theo đường cũ, cho đến khi bị đưa tới
bên dưới hành lang mới nghe nữ tử sau lưng hờ hững nói một câu “Khoan đã!”.
Kiền Nhi mở to mắt, như thể nhìn thấy hy vọng, vội lau nước mắt ngoảnh đầu nhìn
nàng. Lệnh Viên xoay người lại, bước từng bước về phía thị. Thị lại vội vàng
quỳ xuống, khẩn cầu Lệnh Viên cứu mình.
Hai gã thị vệ đưa mắt nhìn nhau, chúng biết vị Tô nhị tiểu
thư này có địa vị rất đặc biệt trong mắt Khánh Vương nên tất nhiên không dám
làm bừa.
Lệnh Viên lệnh cho bọn chúng tránh xa ra, sau đó mới ngồi
xổm xuống, thấp giọng nói: “Ngươi nói cho ta nghe, Đoan phi rốt cuộc dựa vào
cái gì để hợp tác với Thụy Vương?”
Thụy Vương là người thông minh, hẳn sẽ không vô duyên vô cớ
cho Đoan phi ngôi vị Hoàng thái hậu. Nàng muốn biết, Đoan phi đi tìm Ngọc Trí
rốt cuộc là để nói chuyện gì?
Trong cặp mắt vốn đầy vẻ hoang mang của Kiền Nhi dần dần lộ
ra một tia sợ hãi. Thị cúi đầu xuống, im lặng trong chốc lát, cuối cùng quyết
định nói ra: “Nương nương nói với Chiêu nghi nương nương chuyện giữa Công chúa
và Hoàng thượng.”
Lệnh Viên không khỏi cả kinh, vội buột miệng hỏi: “Chuyện
gì?’
…
Kiền Nhi đã bị hai gã thị vệ mang đi rất lâu, Lệnh Viên vẫn
ngẩn ngơ đứng dưới hành lang không động đậy, cũng không nói năng gì. Ả cung nữ
sau lưng gọi nàng mấy tiếng cũng không thấy nàng đáp lại.
Ống tay áo rộng buông thõng bên người, Lệnh Viên chỉ cảm
thấy đầu ngón tay đang từng chút lạnh dần đi. Lời của Kiền Nhi giống như một
cơn ác mộng, không sao xua tan đi được… “Tiên hoàng thích Công chúa, chính tai
Nương nương nghe thấy Tiên hoàng trong lúc ngủ còn gọi Công chúa là Kiều Nhi.”
Dù đã bao nhiêu năm trôi qua, nàng nghĩ nàng vẫn sẽ không
quên được nụ hôn trong điện Tuyên thất đêm đó. Mùi long diên hương xen lẫn với
mùi hương khinh la, trong sự dịu dàng mang theo thương cảm, trong sự bịn rịn ẩn
giấu nỗi đớn đau.
Nàng chỉ nghĩ y đã say rồi, và cứ dùng lời nói dối nực cười
nhất đó để gạt mình gạt người, trước giờ chưa từng thật sự tin rằng tình cảm
của Thế Huyền với mình đã vượt quá phạm trù tình thân.
Y kéo tay nàng lại hỏi nàng có yêu Phò mã không, có yêu Bùi
Vô Song không, có yêu Dận Vương không. Nàng lại chỉ coi là y nghịch ngợm, cảm
thấy y ương bướng như một đứa trẻ.
Y chịu sự uy hiếp của Thụy Vương, vì nàng mà phái Tần Tướng
quân xuất binh, lệnh cho Dương Ngự thừa rời kinh…
Thì ra tất cả những điều này chính là vì yêu nàng!
Lệnh Viên chỉ cảm thấy trái tim đau nhói, lại nhớ tới lần ly
biệt cuối cùng. Y bất chấp vết thương trên tay, giữ chặt ống tay áo nàng, còn
nàng thì lạnh lùng quát lên với y: “Thế Huyền buông tay!”
Nàng không biết y đã làm thế nào để buông được bàn tay đó
ra, và khi đó đã cảm thấy đau đớn và không cam tâm đến nhường nào.
Nụ cười ấm áp phía sau bức rèm châu bạch ngọc đó, lồng ngực
gầy guộc nhưng rắn chắc giữa trời tuyết lạnh băng đó… Tất cả như một dấu ấn,
khắc ghi vào tận đáy lòng Lệnh Viên, mọi việc như mới vừa xảy ra ngày hôm qua
vậy. Trong mơ màng, nàng cho rằng mình thật sự chỉ đi một chút rồi về, và hôm
nay, nàng đã quay trở lại đây.
Trong tòa cung điện lạnh lẽo đã chẳng còn bóng dáng từng
khiến nàng không thể nào buông xuống được kia.
Y không tiếc trở mặt với nàng để phản đối nàng đi hòa thân,
vào thời khắc cuối cùng lại chính miệng hứa lập Chiêu Nhi làm Thái tử, mong
nàng có thể yên tâm, vậy mà nàng lại chưa từng suy nghĩ đến điều gì khác.
Sao… Sao lại như vậy chứ?
Trong lúc giật mình tự hỏi, Lệnh Viên bất giác mở to đôi
mắt, dường như không sao tin được lại tồn tại một mối tình duyên oan nghiệt như
vậy!
“Thế Huyền.”
Run giọng gọi ra cái tên này, Lệnh Viên không sao kìm nén
được nỗi bi thương, chậm rãi ôm gối ngồi xuống.
Hai ả cung nữ kinh hãi đưa mắt nhìn nhau, Thế Huyền là ai?
Một ả cung nữ khom người xuống định đỡ lấy Lệnh Viên, nhưng
lại bị nàng dùng sức đẩy mạnh ra. Ánh mắt lạnh băng đó chỉ liếc nhìn thoáng qua
một chút, lập tức khiến người ta phải kinh hãi đến rùng mình.
“Cô cô.”
Bên tai dường như vang lên giọng nói dịu dàng mà yếu ớt đó.
“Cô tổ mẫu!”
Bộ dạng hoạt bát đáng yêu của Chiêu Nhi hiện ra.
Đầu đau như muốn nứt vỡ.
Lệnh Viên giống như phát điên, đẩy hai ả cung nữ ra, chạy
thẳng về hướng cung Chung Trữ.
“Nhị tiểu thư!” Hai ả cung nữ định đi theo, nhưng lại thấy
Lệnh Viên đột nhiên ngoảnh đầu lại, gằn giọng nói: “Các ngươi mà còn đi theo
nữa, ta sẽ chết ngay trước mặt các người!”
Bọn họ không sợ chết, nhưng lại sợ Lệnh Viên chết.
Cung Chung Trữ sớm đã trở nên trống vắng, đến một ả cung nữ
cũng chẳng thấy đâu.
Lệnh Viên đưa một tay lên đỡ trán, loạng choạng đi vào phòng
trong.
Kể từ sau lần Thôi Thái hậu vừa cười điên cuồng vừa kể lại
việc hoàng huynh muốn giết mình, Lệnh Viên đã không bao giờ còn muốn bước vào
nơi này nữa. Nhưng hôm nay, không biết tại sao nàng lại đến đây. Không còn nghe
thấy tiếng cười điên cuồng của Thôi Thái hậu, cũng không còn nhìn thấy bộ dạng
khúm núm của Oanh Hoan, Lệnh Viên đưa tay vén bức rèm châu lên, loạng choạng đi
vào ngồi xuống chiếc sạp gấm cạnh cửa sổ.
Trên mặt đất, trên bàn, trên bệ cửa sổ đều bị phủ một lớp
bụi dày. Chắc hẳn sau khi hoàng cung bị công phá đã chẳng còn ai tới quét dọn
nơi này.
Lệnh Viên ngẩn ngơ đưa mắt nhìn về phía chiếc giường phượng
mạ vàng sau tấm bình phong, chợt bật cười tự giễu: “Bây giờ, xem ra bà mới là
người duy nhất tỉnh táo trong hoàng cung này!”
Người đã điên khùng thì sẽ không còn bị bất cứ ai lừa gạt.
Lệnh Viên đột nhiên lại bật cười, cười mãi, rồi dần dần
chuyển thành khóc.
Nàng vẫn chưa thể chết. Còn có một chuyện nàng vẫn chưa làm.
Nàng đưa tay lên lau nước mắt, nhìn ngó khắp xung quanh, khi
ánh mắt hướng về phía một góc phòng, nàng lập tức cảm thấy sửng sốt. Trong
phòng đã phủ kín bụi, nhưng riêng nơi đó lại rất sạch sẽ.
Lệnh Viên kinh ngạc đứng bật dậy, đi vòng qua bức bình
phong, tới lúc này mới phát hiện toàn bộ khu vực phía sau chiếc giường phượng
đều rất sạch sẽ, mà không phải là kiểu sạch sẽ sau khi được cố ý lau chùi. Có
người nào đã từng đến đây sao? Nhưng, tại sao lại là nơi này?
Nàng đưa tay gõ xuống sàn phòng, không ngờ ở bên dưới có một
viên gạch rỗng.
Trái tim một lần nữa nẩy lên thình thịch, Lệnh Viên bắt đầu
lục soát khắp căn phòng, cuối cùng phát hiện ra một cơ quan để mở mật đạo trên
chiếc giường phượng!
Có lẽ không một ai ngờ được, trong cung của Thái hậu lại có
mật đạo!
Lệnh Viên tìm một cây đánh lửa, thắp lửa lên, sau đó cất
bước đi xuống. Mới đi được một đoạn, trước mắt bỗng có một trận gió tràn tới,
rồi một đôi tay chụp thẳng lấy cổ nàng khiến cây đánh lửa trong tay rơi xuống
đất, tắt lịm.
Trong bầu không khí tịch mịch, hai tiếng thở đan xen vào
nhau.
Không biết đã qua bao lâu, trong bóng tối vang lên giọng nói
của Lệnh Viên: “Hoàng tẩu?”
Thôi Thái hậu mất tích đã lâu, không ngờ lại ẩn nấp ở nơi
này!
Lệnh Viên cảm nhận được đôi tay đang bóp cổ mình hơi run
rẩy, nhưng vẫn không buông ra. Một giọng nói khàn khàn vang lên: “Cô, cô không
phải đã chết rồi sao?’
“Ta chưa chết.”
“Chưa chết?” Bà ta ngẩn ngơ hỏi ngược lại một câu, sau đó
bèn cất tiếng cười thê thảm: “Chưa chết… Chẳng trách, Bắc Hán thật sự đã diệt
vong rồi, thật sự đã diệt vong rồi!”
Đôi tay muốn lấy đi tính mạng của Lệnh Viên rốt cuộc đã
buông ra, đèn trong mật đạo cũng được thắp lên. Trong khoảng không gian nhỏ hẹp
này, mọi thứ đều rất bừa bộn, chỗ thức ăn thừa còn lại được vứt cả vào một chỗ
với nhau, phát ra thứ mùi hôi thối khiến người ta khó có thể chịu đựng. Lệnh
Viên đưa tay lên ôm ngực, nôn khan một hồi.
Thôi Thái hậu trong bộ đồ rách rưới cứ thế lạnh lùng nhìn
nàng, ánh mắt phẫn nộ như thể đang nhìn một kẻ địch.
Một hồi lâu sau, nỗi căm hận nơi đáy mắt bà ta đột ngột tiêu
tan. Bà ta ngẩn ngơ nhìn Lệnh Viên không chớp mắt, giống như đã hoàn toàn từ bỏ
sự chống cự, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Cô đến để giết ta đúng không? Vậy thì
hãy ra tay đi!”
Lệnh Viên một tay ôm ngực đưa mắt nhìn bà ta, lắc đầu nói:
“Ta không đến để giết tẩu.”
“Không phải sao?” Thôi Thái hậu giống như vừa nghe thấy một
câu chuyện nực cười nhất trên đời. “Các người đã giết Trinh Nhi rồi, người tiếp
theo chẳng lẽ không phải là ta?”
Những lời trước đó luôn xen lẫn với tiếng cười điên cuồng
của bà ta, Lệnh Viên dựa theo thói quen cho rằng bà ta vẫn điên, nhưng mấy câu
nói này rốt cuộc khiến nàng giật mình bừng tỉnh… Sau khi phát điên, bà ta đã
không còn nhận ra Thế Huyền nữa, trước giờ luôn coi y là hoàng huynh, làm sao
còn nhớ gọi y là “Trinh Nhi” được?
“Tẩu… Tẩu không điên?”
Thôi Thái hâu không chết! Thôi Thái hậu không điên! Cặp mặt
Lệnh Viên mở to, nhìn người đàn bà trước mặt với vẻ không thể tin nổi.
Mấy tháng nay chắc hẳn ăn không no mặc không ấm, vị nữ tử
từng là mẫu nghi thiên hạ này đã không còn được phong thái ngày xưa. Nghe Lệnh
Viên hỏi vậy, bà ta lại cười lên điên cuồng: “Nếu ta không giả vờ phát điên, ta
và Trinh Nhi đã chết từ lâu rồi!”
“Tại sao?’ Lệnh Viên buột miệng hỏi.
“Tại sao ư?” Thôi Thái hậu ngẩn ngơ hỏi ngược lại một câu,
rồi đột nhiên đi tới gần Lệnh Viên thêm một bước, cặp mắt mang theo nỗi sợ hãi
chăm chú nhìn nàng: “Lệnh Viên, cô thật sự không nhớ gì hết sao?”
Câu hỏi này khiến Lệnh Viên đột nhiên ngây ngốc. Nàng mấy
lần há miệng ra rồi lại khép vào, ngẩn ngơ nhìn người trước mặt, nhất thời
không biết bà ta rốt cuộc đang nói tới điều gì.
Thôi Thái hậu cười phì một tiếng. Nhìn khuôn mặt ngẩn ngơ
của Lệnh Viên, bà ta thấp giọng nói: “Những năm qua, vốn dĩ không phải là ta
không nhớ được việc năm xưa, mà là cô không nhớ được! Cô không nhớ hồi đó đã
xảy ra việc gì, không nhớ Ngọc Trì vì sao mà chết!”
Phò mã!
Giữa đêm mưa tuyết, nàng chạy vào căn phòng còn chưa tắt
đèn, nhìn thấy Phò mã nằm lặng lẽ trên giường sau khi đã uống thuốc độc. Nàng
khóc lóc ôm lấy y, gọi tên y, đáng tiếc y lại chẳng nghe thấy gì nữa.
Bao nhiêu năm nay, nàng vẫn luôn điều tra chân tướng việc
Phò mã bị mẫu hậu hạ độc hại chết, vậy nhưng Thôi Thái hậu lại nói nàng đã quên
mất Phò mã vì sao mà chết?
Nhìn thấy bộ dạng ngẩn ngơ của nàng, trên khóe miệng Thôi
Thái hậu dần hiện lên một nét cười giễu cợt, rồi bà ta lại trầm giọng nói: “Cô
có biết tại sao Thái hoàng thái hậu lại nhất định muốn lập con trai của Đoan
phi làm Thái tử không?”
Lệnh Viên ngẩn ngơ nhìn bà ta, chậm rãi lắc đầu.
Thôi Thái hậu hơi cau mày, ánh mắt nhìn lướt qua bờ vai gầy
của Lệnh Viên, tựa như nhìn thấy được chuyện cơ mật đã bị ẩn giấu đi năm đó
trên bức tường phía sau lưng nàng… Cuối giờ Dậu, mưa càng lúc càng lớn, một ả
cung nữ toàn thân ướt sũng vội vã chạy đi, để lại những dấu chân ẩm ướt kéo dài
tới tận tẩm điện của Thôi Thái hậu. Trong đêm đó, từ cung Túc Dương truyền ra
tin tức Đoan phi đẻ khó, sau đó Thái hoàng thái hậu liền ra lệnh cho thị vệ
canh phòng nghiêm ngặt bên ngoài, chỉ cho phép Thái y lệnh và mấy y nữ vào
trong, người ngoài không có chuyện gì thì không được quấy rầy. Mưa lớn rơi suốt
đêm, toàn bộ cung Túc Dương đều được canh phòng nghiêm ngặt, cho đến tận giờ Dần
hôm sau mới truyền ra tin mừng Đoan phi thuận lợi sinh được Hoàng trưởng tử.
Thôi Thái hậu như cười mà chẳng phải cười: “Có lẽ hôm đó,
đứa bé mà Đoan phi sinh ra là một công chúa.”
“Tẩu nói bừa!” Lệnh Viên kinh hãi buột miệng thốt lên.
Thôi Thái hậu vẫn cười lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía khuôn
mặt trắng bệch của Lệnh Viên: “Dù sao cũng không phải là Chiêu Nhi.”
Không phải là Chiêu Nhi, bà ta nói không phải là Chiêu Nhi!
Đầu Lệnh Viên càng lúc càng đau hơn, nàng cố gắng giữ cho mình đứng vững, cắn
răng nói: “Tẩu nói bừa! Huyết thống của hoàng thất há có thể tùy ý tráo đổi!”
Mẫu hậu tuy nhẫn tâm, nhưng cũng chưa đến mức hồ đồ như vậy! Lệnh Viên nhìn
chằm chằm vào Thôi Thái hậu, bà ta thật sự chưa điên sao? Lệnh Viên bắt đầu cảm
thấy có chút nghi ngờ.
Thôi Thái hậu thản nhiên cất tiếng cười vang, việc tráo đổi
huyết thống hoàng thất đó vốn chẳng phải là lần đầu tiên. Đêm Đoan phi lâm bồn
năm ấy, bà ta tuy không tận mắt nhìn thấy nhưng chuyện như vậy bà ta đã từng
trải qua.
Khi đó hoàng huynh của Lệnh Viên vẫn còn tại thế, Thôi Hậu
được sủng ái nhất mực, nhà họ Thôi nhanh chóng lớn mạnh. Thế lực của cung Chung
Trữ từng đứng đầu trong hậu cung, Thôi Hậu bồi dưỡng ra một đám cung nữ, nữ
quan thông minh nhanh nhẹn, gần như có mặt ở khắp mọi nơi. Hoàng thượng khi đó
còn chưa có hoàng tử, do vậy khi Thôi Hậu có thai, người Bắc Hán ai nấy đều hết
sức vui mừng. Nếu Thôi Hậu sinh được con trai, vậy kiếp này coi như thật sự
viên mãn, không còn mong cầu gì hơn. Còn nếu không thể…
“Không có chuyện không thể ở đây!” Đêm đó, Thôi Hậu ngồi một
mình trước bàn trang điểm, tự nói với bản thân mình trong gương.
“Không…”Lệnh Viên kinh hãi kêu ré lên, nhìn Thôi Thái hậu
tựa như nhìn một con ác quỷ. Bà ta đã nói hết sức rõ ràng, nếu Lệnh Viên còn
không nghe ra được ý tứ bên trong thì thực đúng là một kẻ ngốc.
Bà ta nói Chiêu Nhi không phải là con trai của Đoan phi, Thế
Huyền cũng không phải là con trai của bà ta!
Nhìn Lệnh Viên đang vô cùng kinh hãi, Thôi Thái hậu lại cười
vang, trong đáy mắt thấp thoáng vẻ giễu cợt: “Việc sủng ái không kéo dài cả
đời, một khi Hoàng thượng băng hà, ta còn có thể dựa vào ai? Để củng cố thế lực
của nhà họ Thôi, ta không còn lựa chọn nào khác, không ngờ mẫu hậu của cô lại
biết được chuyện này!”
Đôi môi Lệnh Viên run rẩy không ngừng, chẳng thể nói gì được
nữa.
“Bà ta lựa chọn im lặng chẳng qua là vì khi đó Hoàng thượng
chỉ có một mình Trinh Nhi là con trai! Bà ta không muốn đại quyền rơi vào tay
người ngoài, cho nên chỉ có thể làm như vậy! Hà hà, nhưng ta lại ngây thơ cho
rằng bà ta không biết, cho đến sau này… Sau khi Trinh Nhi được sắc phong làm
Thái tử, Thái hoàng thái hậu rốt cuộc đã bắt đầu ra tay. Bà ta lần lượt trừ bỏ
các thân tín bên cạnh ta, để cho ta biết rằng bà ta đã biết được bí mật này,
nhưng lại không trở mặt với ta. Thái hoàng thái hậu mới là người lợi hại nhất!
Lệnh Viên, cô không giống như bà ta, cô quá mềm lòng, cho nên không thể làm
được đại sự!”
Lệnh Viên hai chân mềm nhũn ngã qua một bên, nước mắt đậu
trên hàng mi, chớp chớp mấy cái vẫn không rơi xuống. Thôi Thái hậu nhìn nàng
bằng ánh mắt thương hại, rồi lại hỏi: “Có phải cô muốn hỏi ta, nếu như vậy, tại
sao Thái hoàng thái hậu lại phải tráo đổi đứa con của Đoan phi?”
Phải, đây là bí mật mà Lệnh Viên từ đầu tới giờ vẫn luôn
muốn biết! Hoặc cũng có thể, Thôi Thái hậu đang gạt nàng, bà ta đang nói dối.
Nhưng Lệnh Viên chẳng thể phản bác được câu nào, chỉ biết đau buồn đưa mắt nhìn
bà ta.
Thôi Thái hậu cũng loạng choạng ngồi xuống, vén mái tóc rối
bù ra sau tai. Thì ra đôi mắt bà ta cũng đã bị bao phủ bởi một tầng sương mỏng.
Một hồi lâu sau mới lại nghe bà ta nói: “Xem ra cô thật sự không nhớ được nữa
rồi. Cô và Ngọc Trì đã từng có một đứa con, nhưng ngay trong hôm ra đời lại có
tin truyền ra là đã chết non.”
Một đứa con?
Lời của Thôi Thái hậu như một tia sét đánh xuống khiến Lệnh
Viên không sao kìm nén được nữa. Nàng dùng hết sức túm chặt ống tay áo bà ta,
nhưng trong khoảnh khắc đó lại bị mất tiếng, miệng hết mở ra lại khép vào,
chẳng thể phát ra chút âm thanh nào.
Vì chuyện đó mà Công chúa ốm nặng một trận, hôn mê suốt nửa
tháng trời, sau khi tỉnh lại thì không còn nhớ được gì nữa. Tất cả mọi người
đều cho rằng Thái hoàng thái hậu quá yêu con gái cho nên mới hạ lệnh không cho
bất cứ người không liên can nào tới gần, những người ở lại cũng không được phép
nhắc tới chuyện này nữa. Công chúa ở tận Hàm Lăng xa xôi, chuyện này ngay đến
Thế Huyền cũng không biết, Thôi Thái hậu sở dĩ biết được là vì bà ta còn có tai
mắt giám sát Lệnh Viên.
“Con của cô chết non trước khi Đoan phi lâm bồn hai ngày,
làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Thái hoàng thái hậu đúng là lợi hại,
một mặt coi như không nhìn thấy chuyện Trinh Nhi, một mặt lại bày mưu tính kế
trao lại giang sơn cho con cháu nhà họ Lưu! Lệnh Viên, cô còn không hiểu sao?
Thái hoàng thái hậu không thể để lại Ngọc Trì là vì y biết đứa con của y và cô
chưa chết, Thái hoàng thái hậu sợ y nhòm ngó giang sơn của nhà họ Lưu!” Lời của
Thôi Thái hậu hết sức nặng nề, mỗi câu đều như một lưỡi dao sắc bén cứa thẳng
vào trái tim Lệnh Viên.
Trong cơn đau đớn tột cùng, toàn thân Lệnh Viên đều run rẩy.
Bà ta nói Chiêu Nhi là con của nàng, là con của nàng và Phò mã! Đầu đau như búa
bổ nhưng nàng vẫn không nhớ được gì, dù chỉ là một chút ít nhỏ nhoi!
Cho nên trước giờ mẫu hậu không thích Thế Huyền, chỉ thích
Chiêu Nhi.
Cho nên Chiêu Nhi từ nhỏ đã gần gũi với nàng hơn cả Đoan
phi, mà nàng cũng vừa nhìn đã thích ngay đứa bé này.
Thôi Thái hậu không để ý tới sự đau khổ của nàng, lẩm bẩm
nói tiếp: “Mẫu hậu cô đâu chỉ nhẫn tâm trong việc này? Thân thể Trinh Nhi từ
nhỏ đã yếu ớt, chẳng lẽ không phải do bà ta động thủ? Sau khi Hoàng thượng băng
hà, bà ta lại càng chẳng còn kiêng kỵ gì, ra sức trừ bỏ những trợ thủ bên cạnh
ta và Trinh Nhi, thậm chí là cả Thôi gia, rồi bà ta còn muốn giết ta nữa! Nếu
ta không giả vờ phát điên, chắc đã chết từ lâu rồi, chết từ lâu rồi…”
Sau khi Hoàng thượng băng hà, bà ta giống như phát điên đuổi
hết các cung nhân ra ngoài, một mình ôm thi thể của Hoàng thượng không chịu
buông ra. Trong cung truyền ra tin tức Hoàng hậu phát điên, nhưng người đó vẫn
không chịu tin. Cho đến tận khi thị nữ tùy thân của Hoàng hậu là Thúy Lạc vì
khuyên nhủ Hoàng hậu về cung mà bị Hoàng hậu rút cây trâm cài tóc ra đâm thẳng
vào mắt dẫn đến mất mạng, bà ta mới tin rằng Hoàng hậu đã thật sự điên rồi.
Thôi Thái hậu thoát khỏi kiếp nạn trong cuộc chiến ngầm đó,
liền cho rằng sau khi Thái hoàng thái hậu chết, bà ta và Trinh Nhi sẽ có thể
ngẩng đầu lên. Nào ngờ Thái hoàng thái hậu lại là một người nhìn xa trông rộng
khiến bà ta chẳng có một chút cơ hội nào.
Cho nên lần đó bà ta đã giả bộ lên cơn điên xông vào cung
Thịnh Diên, trong lúc xô đẩy với Lệnh Viên thì cố ý làm cho Chiêu Nhi ngã vỡ
đầu chảy máu, thực ra là bà ta có ý muốn hại chết Chiêu Nhi. Cũng chính trong
lần đó, Thế Huyền tới cung Chung Trữ cảnh báo bà ta sau này nếu không có việc
gì thì đừng tới cung Thịnh Diên. Từ trong mắt y, Thôi Thái hậu đã nhìn ra được,
tuy không muốn thừa nhận nhưng y sớm đã coi đứa bé đó là con trai của mình rồi.
“Ta đã nhắc nhở cô đó là con trai của cô và Ngọc Trì, là cô
quá ngốc đó thôi!” Thôi Thái hậu đau xót nhìn nàng, dần dần lại nhớ tới khuôn
mặt của Thế Huyền, đôi hàng lông mày hơi cau lại, hai hàng nước mắt chảy xuống
dọc theo bờ má…
Đúng là oan nghiệt!
ả cung nữ ra. Toàn thân dường như đã mệt đến mức chẳng còn khí lực, nhưng chẳng
rõ nàng lấy sức mạnh ở đâu ra để đi hết cả quãng đường như vậy.
Trong làn gió hiu hiu dịu nhẹ, một thứ mùi thơm nồng đậm baya
tới, nàng loáng thoáng nhận ra đây là mùi thuốc. Lệnh Viên bất giác ngoảnh đầu
nhìn về hướng xa, đằng sau những rặng cây xanh biếc chính là Thái y viện. Trong
mơ màng, Lệnh Viên lại nhớ đến khuôn mặt già nua luôn có vẻ cẩn thận kia. Còn
nhớ có một ngày, nàng nói phải tìm bậc cao minh khác, trên khuôn mặt Trần Miêu
bỗng xuất hiện vẻ hoang mang và sợ hãi.
Lão sợ bí mật mà mẫu hậu dặn dò bị nàng phát hiện, còn nàng
thì lại chẳng hoài nghi chút nào!
Lệnh Viên bất giác nắm chặt bàn tay. Giá như ngày đó nàng
giúp Thế Huyền tìm kiếm các bậc thầy y trong khắp Bắc Hán, liệu mọi việc có đổi
khác? Liệu Thế Huyền có không chết?
Những giọt nước mắt lạnh băng rơi xuống, như muốn nói với
nàng, trên đời này không có giá như.
Nàng lại đưa mắt nhìn về hướng cung Tĩnh Khang, tòa cung
điện nguy nga như đâm vào tận trong mây. Ngọc Trí cũng chết rồi. Cả đời này
nàng ta đều hận Lệnh Viên, nhưng Lệnh Viên lại không thể cho nàng ta một đáp án
rõ ràng. Phò mã vì sao mà chết, nàng đến giờ chưa hay, có lẽ… có lẽ sau này
cũng sẽ không biết được.
Cung Hy Hòa đã ở gần ngay trước mắt, Lệnh Viên không dừng
chân lại, chậm rãi cất bước đi vào.
“Đứng lại!” Tiếng quát lớn của một gã thị vệ vọng tới, Lệnh
Viên nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ bé đang hoang
mang chạy ra từ bên dưới hành lang. Từ phía xa, thị đã nhìn rõ khuôn mặt của
Lệnh Viên, nét sợ hãi sau nháy mắt đã được thay thế bằng sự mừng rỡ. Thị lao
thẳng vào cung Hy Hòa, quỳ xuống dưới chân Lệnh Viên, khóc lóc kêu lên: “Đại
trưởng công chúa! Đại trưởng công chúa cứu nô tì với!”
Đại trưởng công chúa…
Lệnh Viên hơi cau mày, đã bao lâu rồi chưa từng có người
xưng hô với nàng thế này? Cảm giác xa xôi như thể đã là chuyện của kiếp trước.
Đám cung nữ đi theo Lệnh Viên tới đây đều là tâm phúc của
Khánh Vương, ắt sẽ không dám nghe những điều không nên nghe thấy.
Nữ tử bên dưới ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa níu chặt
lấy tà váy dài của Lệnh Viên. Nàng rốt cuộc đã nhìn rõ khuôn mặt thị, đây là
thị nữ Kiền Nhi của Đoan phi.
Kiền Nhi giữ chặt váy nàng, khóc nức nở nói: “Bọn chúng bắt
tất cả mọi người rồi! Thái hậu nương nương cũng bị bọn chúng bắt đi rồi! Công
chúa cứu nô tì với!”
Các nơi trong cung đều được bố trí người của Khánh Vương,
đám nữ quyến của Bắc Hán cũ thì bị tụ tập lại một chỗ để chờ xử lý. Kiền Nhi
không biết làm thế nào mà lại chạy thoát được ra ngoài, rồi vừa khéo gặp Lệnh
Viên ở đây.
Hai gã thị vệ phía sau đã đuổi theo tới nơi, sau khi hành lễ
với Lệnh Viên, một kẻ trong bọn chúng liền đưa tay chụp lấy vai Kiền Nhi, dùng
sức kéo thị đi. Kiền Nhi lớn tiếng gào khóc, không ngừng kêu cứu với Lệnh Viên.
Kiền Nhi bị mang về theo đường cũ, cho đến khi bị đưa tới
bên dưới hành lang mới nghe nữ tử sau lưng hờ hững nói một câu “Khoan đã!”.
Kiền Nhi mở to mắt, như thể nhìn thấy hy vọng, vội lau nước mắt ngoảnh đầu nhìn
nàng. Lệnh Viên xoay người lại, bước từng bước về phía thị. Thị lại vội vàng
quỳ xuống, khẩn cầu Lệnh Viên cứu mình.
Hai gã thị vệ đưa mắt nhìn nhau, chúng biết vị Tô nhị tiểu
thư này có địa vị rất đặc biệt trong mắt Khánh Vương nên tất nhiên không dám
làm bừa.
Lệnh Viên lệnh cho bọn chúng tránh xa ra, sau đó mới ngồi
xổm xuống, thấp giọng nói: “Ngươi nói cho ta nghe, Đoan phi rốt cuộc dựa vào
cái gì để hợp tác với Thụy Vương?”
Thụy Vương là người thông minh, hẳn sẽ không vô duyên vô cớ
cho Đoan phi ngôi vị Hoàng thái hậu. Nàng muốn biết, Đoan phi đi tìm Ngọc Trí
rốt cuộc là để nói chuyện gì?
Trong cặp mắt vốn đầy vẻ hoang mang của Kiền Nhi dần dần lộ
ra một tia sợ hãi. Thị cúi đầu xuống, im lặng trong chốc lát, cuối cùng quyết
định nói ra: “Nương nương nói với Chiêu nghi nương nương chuyện giữa Công chúa
và Hoàng thượng.”
Lệnh Viên không khỏi cả kinh, vội buột miệng hỏi: “Chuyện
gì?’
…
Kiền Nhi đã bị hai gã thị vệ mang đi rất lâu, Lệnh Viên vẫn
ngẩn ngơ đứng dưới hành lang không động đậy, cũng không nói năng gì. Ả cung nữ
sau lưng gọi nàng mấy tiếng cũng không thấy nàng đáp lại.
Ống tay áo rộng buông thõng bên người, Lệnh Viên chỉ cảm
thấy đầu ngón tay đang từng chút lạnh dần đi. Lời của Kiền Nhi giống như một
cơn ác mộng, không sao xua tan đi được… “Tiên hoàng thích Công chúa, chính tai
Nương nương nghe thấy Tiên hoàng trong lúc ngủ còn gọi Công chúa là Kiều Nhi.”
Dù đã bao nhiêu năm trôi qua, nàng nghĩ nàng vẫn sẽ không
quên được nụ hôn trong điện Tuyên thất đêm đó. Mùi long diên hương xen lẫn với
mùi hương khinh la, trong sự dịu dàng mang theo thương cảm, trong sự bịn rịn ẩn
giấu nỗi đớn đau.
Nàng chỉ nghĩ y đã say rồi, và cứ dùng lời nói dối nực cười
nhất đó để gạt mình gạt người, trước giờ chưa từng thật sự tin rằng tình cảm
của Thế Huyền với mình đã vượt quá phạm trù tình thân.
Y kéo tay nàng lại hỏi nàng có yêu Phò mã không, có yêu Bùi
Vô Song không, có yêu Dận Vương không. Nàng lại chỉ coi là y nghịch ngợm, cảm
thấy y ương bướng như một đứa trẻ.
Y chịu sự uy hiếp của Thụy Vương, vì nàng mà phái Tần Tướng
quân xuất binh, lệnh cho Dương Ngự thừa rời kinh…
Thì ra tất cả những điều này chính là vì yêu nàng!
Lệnh Viên chỉ cảm thấy trái tim đau nhói, lại nhớ tới lần ly
biệt cuối cùng. Y bất chấp vết thương trên tay, giữ chặt ống tay áo nàng, còn
nàng thì lạnh lùng quát lên với y: “Thế Huyền buông tay!”
Nàng không biết y đã làm thế nào để buông được bàn tay đó
ra, và khi đó đã cảm thấy đau đớn và không cam tâm đến nhường nào.
Nụ cười ấm áp phía sau bức rèm châu bạch ngọc đó, lồng ngực
gầy guộc nhưng rắn chắc giữa trời tuyết lạnh băng đó… Tất cả như một dấu ấn,
khắc ghi vào tận đáy lòng Lệnh Viên, mọi việc như mới vừa xảy ra ngày hôm qua
vậy. Trong mơ màng, nàng cho rằng mình thật sự chỉ đi một chút rồi về, và hôm
nay, nàng đã quay trở lại đây.
Trong tòa cung điện lạnh lẽo đã chẳng còn bóng dáng từng
khiến nàng không thể nào buông xuống được kia.
Y không tiếc trở mặt với nàng để phản đối nàng đi hòa thân,
vào thời khắc cuối cùng lại chính miệng hứa lập Chiêu Nhi làm Thái tử, mong
nàng có thể yên tâm, vậy mà nàng lại chưa từng suy nghĩ đến điều gì khác.
Sao… Sao lại như vậy chứ?
Trong lúc giật mình tự hỏi, Lệnh Viên bất giác mở to đôi
mắt, dường như không sao tin được lại tồn tại một mối tình duyên oan nghiệt như
vậy!
“Thế Huyền.”
Run giọng gọi ra cái tên này, Lệnh Viên không sao kìm nén
được nỗi bi thương, chậm rãi ôm gối ngồi xuống.
Hai ả cung nữ kinh hãi đưa mắt nhìn nhau, Thế Huyền là ai?
Một ả cung nữ khom người xuống định đỡ lấy Lệnh Viên, nhưng
lại bị nàng dùng sức đẩy mạnh ra. Ánh mắt lạnh băng đó chỉ liếc nhìn thoáng qua
một chút, lập tức khiến người ta phải kinh hãi đến rùng mình.
“Cô cô.”
Bên tai dường như vang lên giọng nói dịu dàng mà yếu ớt đó.
“Cô tổ mẫu!”
Bộ dạng hoạt bát đáng yêu của Chiêu Nhi hiện ra.
Đầu đau như muốn nứt vỡ.
Lệnh Viên giống như phát điên, đẩy hai ả cung nữ ra, chạy
thẳng về hướng cung Chung Trữ.
“Nhị tiểu thư!” Hai ả cung nữ định đi theo, nhưng lại thấy
Lệnh Viên đột nhiên ngoảnh đầu lại, gằn giọng nói: “Các ngươi mà còn đi theo
nữa, ta sẽ chết ngay trước mặt các người!”
Bọn họ không sợ chết, nhưng lại sợ Lệnh Viên chết.
Cung Chung Trữ sớm đã trở nên trống vắng, đến một ả cung nữ
cũng chẳng thấy đâu.
Lệnh Viên đưa một tay lên đỡ trán, loạng choạng đi vào phòng
trong.
Kể từ sau lần Thôi Thái hậu vừa cười điên cuồng vừa kể lại
việc hoàng huynh muốn giết mình, Lệnh Viên đã không bao giờ còn muốn bước vào
nơi này nữa. Nhưng hôm nay, không biết tại sao nàng lại đến đây. Không còn nghe
thấy tiếng cười điên cuồng của Thôi Thái hậu, cũng không còn nhìn thấy bộ dạng
khúm núm của Oanh Hoan, Lệnh Viên đưa tay vén bức rèm châu lên, loạng choạng đi
vào ngồi xuống chiếc sạp gấm cạnh cửa sổ.
Trên mặt đất, trên bàn, trên bệ cửa sổ đều bị phủ một lớp
bụi dày. Chắc hẳn sau khi hoàng cung bị công phá đã chẳng còn ai tới quét dọn
nơi này.
Lệnh Viên ngẩn ngơ đưa mắt nhìn về phía chiếc giường phượng
mạ vàng sau tấm bình phong, chợt bật cười tự giễu: “Bây giờ, xem ra bà mới là
người duy nhất tỉnh táo trong hoàng cung này!”
Người đã điên khùng thì sẽ không còn bị bất cứ ai lừa gạt.
Lệnh Viên đột nhiên lại bật cười, cười mãi, rồi dần dần
chuyển thành khóc.
Nàng vẫn chưa thể chết. Còn có một chuyện nàng vẫn chưa làm.
Nàng đưa tay lên lau nước mắt, nhìn ngó khắp xung quanh, khi
ánh mắt hướng về phía một góc phòng, nàng lập tức cảm thấy sửng sốt. Trong
phòng đã phủ kín bụi, nhưng riêng nơi đó lại rất sạch sẽ.
Lệnh Viên kinh ngạc đứng bật dậy, đi vòng qua bức bình
phong, tới lúc này mới phát hiện toàn bộ khu vực phía sau chiếc giường phượng
đều rất sạch sẽ, mà không phải là kiểu sạch sẽ sau khi được cố ý lau chùi. Có
người nào đã từng đến đây sao? Nhưng, tại sao lại là nơi này?
Nàng đưa tay gõ xuống sàn phòng, không ngờ ở bên dưới có một
viên gạch rỗng.
Trái tim một lần nữa nẩy lên thình thịch, Lệnh Viên bắt đầu
lục soát khắp căn phòng, cuối cùng phát hiện ra một cơ quan để mở mật đạo trên
chiếc giường phượng!
Có lẽ không một ai ngờ được, trong cung của Thái hậu lại có
mật đạo!
Lệnh Viên tìm một cây đánh lửa, thắp lửa lên, sau đó cất
bước đi xuống. Mới đi được một đoạn, trước mắt bỗng có một trận gió tràn tới,
rồi một đôi tay chụp thẳng lấy cổ nàng khiến cây đánh lửa trong tay rơi xuống
đất, tắt lịm.
Trong bầu không khí tịch mịch, hai tiếng thở đan xen vào
nhau.
Không biết đã qua bao lâu, trong bóng tối vang lên giọng nói
của Lệnh Viên: “Hoàng tẩu?”
Thôi Thái hậu mất tích đã lâu, không ngờ lại ẩn nấp ở nơi
này!
Lệnh Viên cảm nhận được đôi tay đang bóp cổ mình hơi run
rẩy, nhưng vẫn không buông ra. Một giọng nói khàn khàn vang lên: “Cô, cô không
phải đã chết rồi sao?’
“Ta chưa chết.”
“Chưa chết?” Bà ta ngẩn ngơ hỏi ngược lại một câu, sau đó
bèn cất tiếng cười thê thảm: “Chưa chết… Chẳng trách, Bắc Hán thật sự đã diệt
vong rồi, thật sự đã diệt vong rồi!”
Đôi tay muốn lấy đi tính mạng của Lệnh Viên rốt cuộc đã
buông ra, đèn trong mật đạo cũng được thắp lên. Trong khoảng không gian nhỏ hẹp
này, mọi thứ đều rất bừa bộn, chỗ thức ăn thừa còn lại được vứt cả vào một chỗ
với nhau, phát ra thứ mùi hôi thối khiến người ta khó có thể chịu đựng. Lệnh
Viên đưa tay lên ôm ngực, nôn khan một hồi.
Thôi Thái hậu trong bộ đồ rách rưới cứ thế lạnh lùng nhìn
nàng, ánh mắt phẫn nộ như thể đang nhìn một kẻ địch.
Một hồi lâu sau, nỗi căm hận nơi đáy mắt bà ta đột ngột tiêu
tan. Bà ta ngẩn ngơ nhìn Lệnh Viên không chớp mắt, giống như đã hoàn toàn từ bỏ
sự chống cự, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Cô đến để giết ta đúng không? Vậy thì
hãy ra tay đi!”
Lệnh Viên một tay ôm ngực đưa mắt nhìn bà ta, lắc đầu nói:
“Ta không đến để giết tẩu.”
“Không phải sao?” Thôi Thái hậu giống như vừa nghe thấy một
câu chuyện nực cười nhất trên đời. “Các người đã giết Trinh Nhi rồi, người tiếp
theo chẳng lẽ không phải là ta?”
Những lời trước đó luôn xen lẫn với tiếng cười điên cuồng
của bà ta, Lệnh Viên dựa theo thói quen cho rằng bà ta vẫn điên, nhưng mấy câu
nói này rốt cuộc khiến nàng giật mình bừng tỉnh… Sau khi phát điên, bà ta đã
không còn nhận ra Thế Huyền nữa, trước giờ luôn coi y là hoàng huynh, làm sao
còn nhớ gọi y là “Trinh Nhi” được?
“Tẩu… Tẩu không điên?”
Thôi Thái hâu không chết! Thôi Thái hậu không điên! Cặp mặt
Lệnh Viên mở to, nhìn người đàn bà trước mặt với vẻ không thể tin nổi.
Mấy tháng nay chắc hẳn ăn không no mặc không ấm, vị nữ tử
từng là mẫu nghi thiên hạ này đã không còn được phong thái ngày xưa. Nghe Lệnh
Viên hỏi vậy, bà ta lại cười lên điên cuồng: “Nếu ta không giả vờ phát điên, ta
và Trinh Nhi đã chết từ lâu rồi!”
“Tại sao?’ Lệnh Viên buột miệng hỏi.
“Tại sao ư?” Thôi Thái hậu ngẩn ngơ hỏi ngược lại một câu,
rồi đột nhiên đi tới gần Lệnh Viên thêm một bước, cặp mắt mang theo nỗi sợ hãi
chăm chú nhìn nàng: “Lệnh Viên, cô thật sự không nhớ gì hết sao?”
Câu hỏi này khiến Lệnh Viên đột nhiên ngây ngốc. Nàng mấy
lần há miệng ra rồi lại khép vào, ngẩn ngơ nhìn người trước mặt, nhất thời
không biết bà ta rốt cuộc đang nói tới điều gì.
Thôi Thái hậu cười phì một tiếng. Nhìn khuôn mặt ngẩn ngơ
của Lệnh Viên, bà ta thấp giọng nói: “Những năm qua, vốn dĩ không phải là ta
không nhớ được việc năm xưa, mà là cô không nhớ được! Cô không nhớ hồi đó đã
xảy ra việc gì, không nhớ Ngọc Trì vì sao mà chết!”
Phò mã!
Giữa đêm mưa tuyết, nàng chạy vào căn phòng còn chưa tắt
đèn, nhìn thấy Phò mã nằm lặng lẽ trên giường sau khi đã uống thuốc độc. Nàng
khóc lóc ôm lấy y, gọi tên y, đáng tiếc y lại chẳng nghe thấy gì nữa.
Bao nhiêu năm nay, nàng vẫn luôn điều tra chân tướng việc
Phò mã bị mẫu hậu hạ độc hại chết, vậy nhưng Thôi Thái hậu lại nói nàng đã quên
mất Phò mã vì sao mà chết?
Nhìn thấy bộ dạng ngẩn ngơ của nàng, trên khóe miệng Thôi
Thái hậu dần hiện lên một nét cười giễu cợt, rồi bà ta lại trầm giọng nói: “Cô
có biết tại sao Thái hoàng thái hậu lại nhất định muốn lập con trai của Đoan
phi làm Thái tử không?”
Lệnh Viên ngẩn ngơ nhìn bà ta, chậm rãi lắc đầu.
Thôi Thái hậu hơi cau mày, ánh mắt nhìn lướt qua bờ vai gầy
của Lệnh Viên, tựa như nhìn thấy được chuyện cơ mật đã bị ẩn giấu đi năm đó
trên bức tường phía sau lưng nàng… Cuối giờ Dậu, mưa càng lúc càng lớn, một ả
cung nữ toàn thân ướt sũng vội vã chạy đi, để lại những dấu chân ẩm ướt kéo dài
tới tận tẩm điện của Thôi Thái hậu. Trong đêm đó, từ cung Túc Dương truyền ra
tin tức Đoan phi đẻ khó, sau đó Thái hoàng thái hậu liền ra lệnh cho thị vệ
canh phòng nghiêm ngặt bên ngoài, chỉ cho phép Thái y lệnh và mấy y nữ vào
trong, người ngoài không có chuyện gì thì không được quấy rầy. Mưa lớn rơi suốt
đêm, toàn bộ cung Túc Dương đều được canh phòng nghiêm ngặt, cho đến tận giờ Dần
hôm sau mới truyền ra tin mừng Đoan phi thuận lợi sinh được Hoàng trưởng tử.
Thôi Thái hậu như cười mà chẳng phải cười: “Có lẽ hôm đó,
đứa bé mà Đoan phi sinh ra là một công chúa.”
“Tẩu nói bừa!” Lệnh Viên kinh hãi buột miệng thốt lên.
Thôi Thái hậu vẫn cười lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía khuôn
mặt trắng bệch của Lệnh Viên: “Dù sao cũng không phải là Chiêu Nhi.”
Không phải là Chiêu Nhi, bà ta nói không phải là Chiêu Nhi!
Đầu Lệnh Viên càng lúc càng đau hơn, nàng cố gắng giữ cho mình đứng vững, cắn
răng nói: “Tẩu nói bừa! Huyết thống của hoàng thất há có thể tùy ý tráo đổi!”
Mẫu hậu tuy nhẫn tâm, nhưng cũng chưa đến mức hồ đồ như vậy! Lệnh Viên nhìn
chằm chằm vào Thôi Thái hậu, bà ta thật sự chưa điên sao? Lệnh Viên bắt đầu cảm
thấy có chút nghi ngờ.
Thôi Thái hậu thản nhiên cất tiếng cười vang, việc tráo đổi
huyết thống hoàng thất đó vốn chẳng phải là lần đầu tiên. Đêm Đoan phi lâm bồn
năm ấy, bà ta tuy không tận mắt nhìn thấy nhưng chuyện như vậy bà ta đã từng
trải qua.
Khi đó hoàng huynh của Lệnh Viên vẫn còn tại thế, Thôi Hậu
được sủng ái nhất mực, nhà họ Thôi nhanh chóng lớn mạnh. Thế lực của cung Chung
Trữ từng đứng đầu trong hậu cung, Thôi Hậu bồi dưỡng ra một đám cung nữ, nữ
quan thông minh nhanh nhẹn, gần như có mặt ở khắp mọi nơi. Hoàng thượng khi đó
còn chưa có hoàng tử, do vậy khi Thôi Hậu có thai, người Bắc Hán ai nấy đều hết
sức vui mừng. Nếu Thôi Hậu sinh được con trai, vậy kiếp này coi như thật sự
viên mãn, không còn mong cầu gì hơn. Còn nếu không thể…
“Không có chuyện không thể ở đây!” Đêm đó, Thôi Hậu ngồi một
mình trước bàn trang điểm, tự nói với bản thân mình trong gương.
“Không…”Lệnh Viên kinh hãi kêu ré lên, nhìn Thôi Thái hậu
tựa như nhìn một con ác quỷ. Bà ta đã nói hết sức rõ ràng, nếu Lệnh Viên còn
không nghe ra được ý tứ bên trong thì thực đúng là một kẻ ngốc.
Bà ta nói Chiêu Nhi không phải là con trai của Đoan phi, Thế
Huyền cũng không phải là con trai của bà ta!
Nhìn Lệnh Viên đang vô cùng kinh hãi, Thôi Thái hậu lại cười
vang, trong đáy mắt thấp thoáng vẻ giễu cợt: “Việc sủng ái không kéo dài cả
đời, một khi Hoàng thượng băng hà, ta còn có thể dựa vào ai? Để củng cố thế lực
của nhà họ Thôi, ta không còn lựa chọn nào khác, không ngờ mẫu hậu của cô lại
biết được chuyện này!”
Đôi môi Lệnh Viên run rẩy không ngừng, chẳng thể nói gì được
nữa.
“Bà ta lựa chọn im lặng chẳng qua là vì khi đó Hoàng thượng
chỉ có một mình Trinh Nhi là con trai! Bà ta không muốn đại quyền rơi vào tay
người ngoài, cho nên chỉ có thể làm như vậy! Hà hà, nhưng ta lại ngây thơ cho
rằng bà ta không biết, cho đến sau này… Sau khi Trinh Nhi được sắc phong làm
Thái tử, Thái hoàng thái hậu rốt cuộc đã bắt đầu ra tay. Bà ta lần lượt trừ bỏ
các thân tín bên cạnh ta, để cho ta biết rằng bà ta đã biết được bí mật này,
nhưng lại không trở mặt với ta. Thái hoàng thái hậu mới là người lợi hại nhất!
Lệnh Viên, cô không giống như bà ta, cô quá mềm lòng, cho nên không thể làm
được đại sự!”
Lệnh Viên hai chân mềm nhũn ngã qua một bên, nước mắt đậu
trên hàng mi, chớp chớp mấy cái vẫn không rơi xuống. Thôi Thái hậu nhìn nàng
bằng ánh mắt thương hại, rồi lại hỏi: “Có phải cô muốn hỏi ta, nếu như vậy, tại
sao Thái hoàng thái hậu lại phải tráo đổi đứa con của Đoan phi?”
Phải, đây là bí mật mà Lệnh Viên từ đầu tới giờ vẫn luôn
muốn biết! Hoặc cũng có thể, Thôi Thái hậu đang gạt nàng, bà ta đang nói dối.
Nhưng Lệnh Viên chẳng thể phản bác được câu nào, chỉ biết đau buồn đưa mắt nhìn
bà ta.
Thôi Thái hậu cũng loạng choạng ngồi xuống, vén mái tóc rối
bù ra sau tai. Thì ra đôi mắt bà ta cũng đã bị bao phủ bởi một tầng sương mỏng.
Một hồi lâu sau mới lại nghe bà ta nói: “Xem ra cô thật sự không nhớ được nữa
rồi. Cô và Ngọc Trì đã từng có một đứa con, nhưng ngay trong hôm ra đời lại có
tin truyền ra là đã chết non.”
Một đứa con?
Lời của Thôi Thái hậu như một tia sét đánh xuống khiến Lệnh
Viên không sao kìm nén được nữa. Nàng dùng hết sức túm chặt ống tay áo bà ta,
nhưng trong khoảnh khắc đó lại bị mất tiếng, miệng hết mở ra lại khép vào,
chẳng thể phát ra chút âm thanh nào.
Vì chuyện đó mà Công chúa ốm nặng một trận, hôn mê suốt nửa
tháng trời, sau khi tỉnh lại thì không còn nhớ được gì nữa. Tất cả mọi người
đều cho rằng Thái hoàng thái hậu quá yêu con gái cho nên mới hạ lệnh không cho
bất cứ người không liên can nào tới gần, những người ở lại cũng không được phép
nhắc tới chuyện này nữa. Công chúa ở tận Hàm Lăng xa xôi, chuyện này ngay đến
Thế Huyền cũng không biết, Thôi Thái hậu sở dĩ biết được là vì bà ta còn có tai
mắt giám sát Lệnh Viên.
“Con của cô chết non trước khi Đoan phi lâm bồn hai ngày,
làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Thái hoàng thái hậu đúng là lợi hại,
một mặt coi như không nhìn thấy chuyện Trinh Nhi, một mặt lại bày mưu tính kế
trao lại giang sơn cho con cháu nhà họ Lưu! Lệnh Viên, cô còn không hiểu sao?
Thái hoàng thái hậu không thể để lại Ngọc Trì là vì y biết đứa con của y và cô
chưa chết, Thái hoàng thái hậu sợ y nhòm ngó giang sơn của nhà họ Lưu!” Lời của
Thôi Thái hậu hết sức nặng nề, mỗi câu đều như một lưỡi dao sắc bén cứa thẳng
vào trái tim Lệnh Viên.
Trong cơn đau đớn tột cùng, toàn thân Lệnh Viên đều run rẩy.
Bà ta nói Chiêu Nhi là con của nàng, là con của nàng và Phò mã! Đầu đau như búa
bổ nhưng nàng vẫn không nhớ được gì, dù chỉ là một chút ít nhỏ nhoi!
Cho nên trước giờ mẫu hậu không thích Thế Huyền, chỉ thích
Chiêu Nhi.
Cho nên Chiêu Nhi từ nhỏ đã gần gũi với nàng hơn cả Đoan
phi, mà nàng cũng vừa nhìn đã thích ngay đứa bé này.
Thôi Thái hậu không để ý tới sự đau khổ của nàng, lẩm bẩm
nói tiếp: “Mẫu hậu cô đâu chỉ nhẫn tâm trong việc này? Thân thể Trinh Nhi từ
nhỏ đã yếu ớt, chẳng lẽ không phải do bà ta động thủ? Sau khi Hoàng thượng băng
hà, bà ta lại càng chẳng còn kiêng kỵ gì, ra sức trừ bỏ những trợ thủ bên cạnh
ta và Trinh Nhi, thậm chí là cả Thôi gia, rồi bà ta còn muốn giết ta nữa! Nếu
ta không giả vờ phát điên, chắc đã chết từ lâu rồi, chết từ lâu rồi…”
Sau khi Hoàng thượng băng hà, bà ta giống như phát điên đuổi
hết các cung nhân ra ngoài, một mình ôm thi thể của Hoàng thượng không chịu
buông ra. Trong cung truyền ra tin tức Hoàng hậu phát điên, nhưng người đó vẫn
không chịu tin. Cho đến tận khi thị nữ tùy thân của Hoàng hậu là Thúy Lạc vì
khuyên nhủ Hoàng hậu về cung mà bị Hoàng hậu rút cây trâm cài tóc ra đâm thẳng
vào mắt dẫn đến mất mạng, bà ta mới tin rằng Hoàng hậu đã thật sự điên rồi.
Thôi Thái hậu thoát khỏi kiếp nạn trong cuộc chiến ngầm đó,
liền cho rằng sau khi Thái hoàng thái hậu chết, bà ta và Trinh Nhi sẽ có thể
ngẩng đầu lên. Nào ngờ Thái hoàng thái hậu lại là một người nhìn xa trông rộng
khiến bà ta chẳng có một chút cơ hội nào.
Cho nên lần đó bà ta đã giả bộ lên cơn điên xông vào cung
Thịnh Diên, trong lúc xô đẩy với Lệnh Viên thì cố ý làm cho Chiêu Nhi ngã vỡ
đầu chảy máu, thực ra là bà ta có ý muốn hại chết Chiêu Nhi. Cũng chính trong
lần đó, Thế Huyền tới cung Chung Trữ cảnh báo bà ta sau này nếu không có việc
gì thì đừng tới cung Thịnh Diên. Từ trong mắt y, Thôi Thái hậu đã nhìn ra được,
tuy không muốn thừa nhận nhưng y sớm đã coi đứa bé đó là con trai của mình rồi.
“Ta đã nhắc nhở cô đó là con trai của cô và Ngọc Trì, là cô
quá ngốc đó thôi!” Thôi Thái hậu đau xót nhìn nàng, dần dần lại nhớ tới khuôn
mặt của Thế Huyền, đôi hàng lông mày hơi cau lại, hai hàng nước mắt chảy xuống
dọc theo bờ má…
Đúng là oan nghiệt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.