Chương 1: Thiếu niên Thần Dạ. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
15/12/2014
Trên nóc nhà, thiếu niên
Thần Dạ nằm ngửa mặt nhìn trời. Tít trên cao mặt trời gay gắt, hào quang vạn trượng rải khắp mặt đất, đương nhiên cũng bao gồm ngay cả Thần Dạ
vào trong đó.
Tựa hồ, Thần Dạ vì muốn nhìn thật kĩ khắp chốn bầu trời này nên bất kể ánh mặt trời chói mắt như thế nào, thì ánh mắt của hắn cũng không hề chớp lấy một cái . . . .
Nếu như có người nhìn vào trên mặt hắn thì sẽ phát hiện hai mắt của hắn tràn ngập sự mê mang, gương mặt của hắn đầy vẻ dữ tợn và giằng co. Mơ hồ trong đó có nỗi đau đớn lướt qua cực kì nhanh chóng.
Thần Dạ cứ như vậy yên lặng nhìn trời, rất lâu sau đó, có hai dòng lệ trong vắt trào ra từ trong tròng mắt.
Nhưng nước mắt này, không phải là rơi lệ sau cơn đau đớn, mà là nước mắt hạnh phúc vì mất rồi lại có được. Là một loại nước mắt ứa ra vì lại có thể giành lấy được, sẽ có được, do vui mừng vì còn có thể nỗ lực tiếp!
Nương theo dòng nước mắt trào ra kia, những kí ức phủ đầy bụi không biết bao nhiêu năm như dòng thủy triều ầm ầm một phen, phủ kín trong óc hắn.
Trong ký ức, có nỗi đau đớn vô tận, có quá khứ khó có thể đối mặt. Nhưng càng nhiều hơn, vẫn là sự áy náy hổ thẹn của Thần Dạ đối với chính mình, đối với người nhà mình, đối với bằng hữu!
. . . . .
Đây là một tòa phủ đệ có diện tích thập phần rộng lớn. Trong trang viên thái ấp, lầu gác đình các vô số. Có núi giả, có dòng nước róc rách, tất cả hiện ra tô điểm bề ngoài đều cực kì là ước vọng xa vời, lộ rõ phong thái quý tộc.
Nó làm cho người ta vừa nhìn liền biết, chủ nhân của phủ đệ này, đại phú đại quý!
Nơi này, chính là phủ đệ của Trấn Quốc Vương Gia, Đại Hoa hoàng triều!
Đại Hoa hoàng triều từ khi khai quốc đến nay, chẳng qua thời gian mới ngắn ngủi hơn mười năm. Trước đó, đế vương khai quốc Thánh Chủ Gia của Đại Hoa hoàng triều cũng đã trải qua thời gian hơn mười năm Nam chinh bắc chiến, rốt cục đã cướp được non sông xinh đẹp diễm lệ này từ trong tay triều đại trước đây. Thời gian sau đó, trấn an bên trong tiễu trừ bên ngoài, trên dưới đồng tâm, khiến cho Đại Hoa hoàng triều từ từ đứng vững chân trong đông đảo các quốc gia.
Dưới Thánh Chủ Gia, Đại tướng Thần Trung, dũng mãnh thiện chiến, mưu lược phi phàm. Cùng Thánh Chủ Gia một văn một võ, làm cho Đại Hoa hoàng triều lập quốc bao năm nay cho tới bây giờ, oai danh ngày càng to lớn, uy chấn hải ngoại!
Vào lúc khai quốc, Đại tướng Thần Trung liền được phong làm Trấn Quốc Vương, dưới một người, trên muôn người. Thánh Chủ Gia dùng cái đó cùng nhiều năm hữu tình với Thần Trung , để báo đáp cho sự trung thành và tận tâm của Thần Trung.
Từ đó, Thần gia trong Đại Hoa hoàng triều , hiển hách nhất thời!
. . . . .
Mấy năm trước, Thánh Chủ Gia qua đời, Thần Trung lập tức từ bỏ tất cả chức quan, dưỡng lão trong nhà.
Làm như vậy, vì tránh hiềm nghi, càng là vì tránh để cho đương kim hoàng đế nghi kỵ. Từ đó về sau, chẳng những Thần Trung tu thân dưỡng tính không để ý tất cả sự vụ triều đình, mà những người Thần gia khác đang có chức vụ tại thân, vâng theo lệnh của Thần Trung, hành động đều khiêm tốn hơn rất nhiều.
Ẩn nhẫn như vậy, tất nhiên uy phong của Thần gia không còn được như trước đây. Nhưng bởi vì Thần Trung vẫn còn, ngay cả đương kim hoàng đế cũng vô cùng kiêng kỵ. Muốn trừ một cách nhanh nhất, nhưng cũng một mực không dám đích thực ra tay đối với Thần gia. Vì vậy cuộc sống tiêu dao tự tại cũng không có người nào dám tới quấy rầy.
. . . . .
Nhưng chưa từng nghĩ. Thần gia, với Thần Trung cầm đầu, lẫn tất cả mọi người dưới ông ta đều là tuân thủ nghiêm ngặt đạo thần tử, thậm chí không có lúc nào là không biểu hiện ra sự trung thành rất lớn đối với hoàng thất. Hành động như thế, vẫn không đổi được sự tin tưởng của đương kim hoàng đế , ngược lại càng tệ hại hơn!
Rốt cục, vào sáu năm sau đó, đã xảy ra một chuyện tình cực kỳ lớn, không chỉ có làm kinh hãi trên dưới trong ngoài triều của Đại Hoa hoàng triều, mà cả mấy quốc gia lân cận cũng là hơi bị khiếp sợ.
Chuyện này, từ đầu đến cuối, đều tiết lộ cho người sáng suốt vừa nhìn liền rõ ràng thấy có điều kì dị cổ quái. Nhưng đương kim hoàng đế, chẳng quan tâm không tra hỏi, mà trực tiếp gán tội danh lên đầu Thần gia.
Ngay cả Thần Trung có danh hiệu Trấn Quốc Vương Gia. Bất kể trong quân, trên công đường triều đình, trong dân gian, có vô số người đang theo đuôi ông ta, cũng không quản trong Thần gia, con cái đời thứ hai, cháu trai cháu gái đời thứ ba là ưu tú như thế nào. Dưới tội danh thông đồng với địch phản quốc, những điều này tựa hồ có vẻ cũng không có chút xíu tác dụng.
Trong một đêm, Thần gia trên dưới, mấy trăm nhân mạng chết ở dưới lưỡi dao!
Trấn Quốc Vương Thần Trung, đối diện vô số cao thủ hoàng triều đánh giết, đối mặt nụ cười lạnh lùng cùng âm mưu không tiếng động của đương kim hoàng đế kia. Nhìn đông đảo con cháu chết ở dưới tay bọn họ , ngay lúc đó ông ta không hề giải thích, không có ngập trời lửa giận, phảng phất những người chết đi đều dường như không có quan hệ cùng ông ta.
Chuyện duy nhất ông ta làm, chính là đưa một đứa cháu ít tuổi nhất ra khỏi đế đô Hoàng Thành. Sau khi căn dặn đứa cháu này một câu hãy chiếu cố chính mình thật tốt, sống tiếp thật tốt, không nên ôm hận, lại càng không cần báo thù cho Thần gia, liền dứt khoát xoay người, trở lại trong đế đô mà ý định giết người đã hiện rõ mồn một sự quỉ dị lên tận chín tầng trời
. . . . .
Sau đó Thần Trung sống hay chết, thì Thần Dạ duy nhất vừa chạy ra vô phương biết được. Hắn một mình một người chạy dọc theo đường núi. Không biết vì sao, còn có thể gian nan đi đến giữa sườn núi của quả núi này.
Gia gia nói cho hắn, chỉ cần vượt qua núi này, rời khỏi phạm vi Hoàng Thành này tất nhiên sẽ có truy binh đuổi theo. Nhưng đất trời bao la, mai danh ẩn tích thì vẫn có thể sống sót. Mà hắn, hoàng đế cũng không có khả năng lớn lại đuổi giết, có lẽ là có thể đủ để cho Thần gia vẫn còn kế thừa nhất mạch hương khói!
Nhưng liền tại giữa sườn núi này, Thần Dạ đang muốn hơi chút nghỉ ngơi một hồi,há miệng hổn hển thở gấp. Hắn không nghĩ tới, tại chỗ hắn ngồi, từ dưới mặt đột nhiên truyền đến một đạo bạch quang.
Quầng sáng êm dịu, mà lại có lực hủy diệt, sau khi bao bọc toàn thân Thần Dạ, làm ý thức của hắn lâm vào hôn mê, sau đó chỉ thấy lâm vào cõi hắc ám vô tận không bến bờ . . . .
Đương lại lần nữa tỉnh lại cuối cùng, Thần Dạ trở lại hôm nay vào lúc mới được mười lăm tuổi!
. . . .
Tựa hồ, Thần Dạ vì muốn nhìn thật kĩ khắp chốn bầu trời này nên bất kể ánh mặt trời chói mắt như thế nào, thì ánh mắt của hắn cũng không hề chớp lấy một cái . . . .
Nếu như có người nhìn vào trên mặt hắn thì sẽ phát hiện hai mắt của hắn tràn ngập sự mê mang, gương mặt của hắn đầy vẻ dữ tợn và giằng co. Mơ hồ trong đó có nỗi đau đớn lướt qua cực kì nhanh chóng.
Thần Dạ cứ như vậy yên lặng nhìn trời, rất lâu sau đó, có hai dòng lệ trong vắt trào ra từ trong tròng mắt.
Nhưng nước mắt này, không phải là rơi lệ sau cơn đau đớn, mà là nước mắt hạnh phúc vì mất rồi lại có được. Là một loại nước mắt ứa ra vì lại có thể giành lấy được, sẽ có được, do vui mừng vì còn có thể nỗ lực tiếp!
Nương theo dòng nước mắt trào ra kia, những kí ức phủ đầy bụi không biết bao nhiêu năm như dòng thủy triều ầm ầm một phen, phủ kín trong óc hắn.
Trong ký ức, có nỗi đau đớn vô tận, có quá khứ khó có thể đối mặt. Nhưng càng nhiều hơn, vẫn là sự áy náy hổ thẹn của Thần Dạ đối với chính mình, đối với người nhà mình, đối với bằng hữu!
. . . . .
Đây là một tòa phủ đệ có diện tích thập phần rộng lớn. Trong trang viên thái ấp, lầu gác đình các vô số. Có núi giả, có dòng nước róc rách, tất cả hiện ra tô điểm bề ngoài đều cực kì là ước vọng xa vời, lộ rõ phong thái quý tộc.
Nó làm cho người ta vừa nhìn liền biết, chủ nhân của phủ đệ này, đại phú đại quý!
Nơi này, chính là phủ đệ của Trấn Quốc Vương Gia, Đại Hoa hoàng triều!
Đại Hoa hoàng triều từ khi khai quốc đến nay, chẳng qua thời gian mới ngắn ngủi hơn mười năm. Trước đó, đế vương khai quốc Thánh Chủ Gia của Đại Hoa hoàng triều cũng đã trải qua thời gian hơn mười năm Nam chinh bắc chiến, rốt cục đã cướp được non sông xinh đẹp diễm lệ này từ trong tay triều đại trước đây. Thời gian sau đó, trấn an bên trong tiễu trừ bên ngoài, trên dưới đồng tâm, khiến cho Đại Hoa hoàng triều từ từ đứng vững chân trong đông đảo các quốc gia.
Dưới Thánh Chủ Gia, Đại tướng Thần Trung, dũng mãnh thiện chiến, mưu lược phi phàm. Cùng Thánh Chủ Gia một văn một võ, làm cho Đại Hoa hoàng triều lập quốc bao năm nay cho tới bây giờ, oai danh ngày càng to lớn, uy chấn hải ngoại!
Vào lúc khai quốc, Đại tướng Thần Trung liền được phong làm Trấn Quốc Vương, dưới một người, trên muôn người. Thánh Chủ Gia dùng cái đó cùng nhiều năm hữu tình với Thần Trung , để báo đáp cho sự trung thành và tận tâm của Thần Trung.
Từ đó, Thần gia trong Đại Hoa hoàng triều , hiển hách nhất thời!
. . . . .
Mấy năm trước, Thánh Chủ Gia qua đời, Thần Trung lập tức từ bỏ tất cả chức quan, dưỡng lão trong nhà.
Làm như vậy, vì tránh hiềm nghi, càng là vì tránh để cho đương kim hoàng đế nghi kỵ. Từ đó về sau, chẳng những Thần Trung tu thân dưỡng tính không để ý tất cả sự vụ triều đình, mà những người Thần gia khác đang có chức vụ tại thân, vâng theo lệnh của Thần Trung, hành động đều khiêm tốn hơn rất nhiều.
Ẩn nhẫn như vậy, tất nhiên uy phong của Thần gia không còn được như trước đây. Nhưng bởi vì Thần Trung vẫn còn, ngay cả đương kim hoàng đế cũng vô cùng kiêng kỵ. Muốn trừ một cách nhanh nhất, nhưng cũng một mực không dám đích thực ra tay đối với Thần gia. Vì vậy cuộc sống tiêu dao tự tại cũng không có người nào dám tới quấy rầy.
. . . . .
Nhưng chưa từng nghĩ. Thần gia, với Thần Trung cầm đầu, lẫn tất cả mọi người dưới ông ta đều là tuân thủ nghiêm ngặt đạo thần tử, thậm chí không có lúc nào là không biểu hiện ra sự trung thành rất lớn đối với hoàng thất. Hành động như thế, vẫn không đổi được sự tin tưởng của đương kim hoàng đế , ngược lại càng tệ hại hơn!
Rốt cục, vào sáu năm sau đó, đã xảy ra một chuyện tình cực kỳ lớn, không chỉ có làm kinh hãi trên dưới trong ngoài triều của Đại Hoa hoàng triều, mà cả mấy quốc gia lân cận cũng là hơi bị khiếp sợ.
Chuyện này, từ đầu đến cuối, đều tiết lộ cho người sáng suốt vừa nhìn liền rõ ràng thấy có điều kì dị cổ quái. Nhưng đương kim hoàng đế, chẳng quan tâm không tra hỏi, mà trực tiếp gán tội danh lên đầu Thần gia.
Ngay cả Thần Trung có danh hiệu Trấn Quốc Vương Gia. Bất kể trong quân, trên công đường triều đình, trong dân gian, có vô số người đang theo đuôi ông ta, cũng không quản trong Thần gia, con cái đời thứ hai, cháu trai cháu gái đời thứ ba là ưu tú như thế nào. Dưới tội danh thông đồng với địch phản quốc, những điều này tựa hồ có vẻ cũng không có chút xíu tác dụng.
Trong một đêm, Thần gia trên dưới, mấy trăm nhân mạng chết ở dưới lưỡi dao!
Trấn Quốc Vương Thần Trung, đối diện vô số cao thủ hoàng triều đánh giết, đối mặt nụ cười lạnh lùng cùng âm mưu không tiếng động của đương kim hoàng đế kia. Nhìn đông đảo con cháu chết ở dưới tay bọn họ , ngay lúc đó ông ta không hề giải thích, không có ngập trời lửa giận, phảng phất những người chết đi đều dường như không có quan hệ cùng ông ta.
Chuyện duy nhất ông ta làm, chính là đưa một đứa cháu ít tuổi nhất ra khỏi đế đô Hoàng Thành. Sau khi căn dặn đứa cháu này một câu hãy chiếu cố chính mình thật tốt, sống tiếp thật tốt, không nên ôm hận, lại càng không cần báo thù cho Thần gia, liền dứt khoát xoay người, trở lại trong đế đô mà ý định giết người đã hiện rõ mồn một sự quỉ dị lên tận chín tầng trời
. . . . .
Sau đó Thần Trung sống hay chết, thì Thần Dạ duy nhất vừa chạy ra vô phương biết được. Hắn một mình một người chạy dọc theo đường núi. Không biết vì sao, còn có thể gian nan đi đến giữa sườn núi của quả núi này.
Gia gia nói cho hắn, chỉ cần vượt qua núi này, rời khỏi phạm vi Hoàng Thành này tất nhiên sẽ có truy binh đuổi theo. Nhưng đất trời bao la, mai danh ẩn tích thì vẫn có thể sống sót. Mà hắn, hoàng đế cũng không có khả năng lớn lại đuổi giết, có lẽ là có thể đủ để cho Thần gia vẫn còn kế thừa nhất mạch hương khói!
Nhưng liền tại giữa sườn núi này, Thần Dạ đang muốn hơi chút nghỉ ngơi một hồi,há miệng hổn hển thở gấp. Hắn không nghĩ tới, tại chỗ hắn ngồi, từ dưới mặt đột nhiên truyền đến một đạo bạch quang.
Quầng sáng êm dịu, mà lại có lực hủy diệt, sau khi bao bọc toàn thân Thần Dạ, làm ý thức của hắn lâm vào hôn mê, sau đó chỉ thấy lâm vào cõi hắc ám vô tận không bến bờ . . . .
Đương lại lần nữa tỉnh lại cuối cùng, Thần Dạ trở lại hôm nay vào lúc mới được mười lăm tuổi!
. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.