Chương 276
skyhero
10/04/2021
Diệp Phùng chậm rãi tháo bịt mắt ra, rồi ánh mắt lập tức lao về phía Hoa Thanh Chỉ. Lúc này đây, sắc mặt ông ta trở nên cực kì khó coi. Đừng nói tới việc Diệp Phùng bịt mắt châm cứu, cho dù là trong tình huống bình thường, thì việc một gã trẻ tuổi bị ông ta khinh thường, lại dùng thời gian tương đương ông ta, chuyện này đối với ông ta mà nói chẳng khác nào tát thẳng vào mặt!
“Lợi hại quá!”
Một tràng những tiếng khen ngợi truyền đến: “Ở hoàn cảnh hai mắt bị bịt kín như vậy mà vẫn đâm kim chuẩn xác, bản lĩnh châm cứu của anh ta có thể nói là đạt tới đỉnh cao rồi!”
“Nếu như đồng ý gia nhập Hạnh Lâm Nhất Đạo thì nhất định anh ta cũng sẽ là một danh y xuất sắc cho coi!”
Một giọng nói vang lên khiến tất cả mọi người phải quay đầu lại nhìn, rồi đều không khỏi kinh ngạc.
“Kia không phải là Mã Vệ Quốc, chủ tịch hiệp hội Đông y toàn quốc đó sao?”
“Làm sao ông ấy có thể xuất hiện ở đây cơ chứ?”
“Trời ơi, đến cả Mã Vệ Quốc cũng đánh giá cao anh ta như vậy, xem ra, nếu như anh ta đã dám thách thức Hoa Thanh Chỉ thì chắc chắn là có chuẩn bị từ trước!”
Con người mãi mãi vẫn là loài động vật thích mượn gió bẻ măng. Lúc này đây, ánh mắt nhìn Diệp Phùng của không ít người đã chuyển từ lạnh lùng chế giễu mỉa mai ban đầu sang nịnh hót và khen ngợi!
“Anh Diệp, anh giỏi quá!”
Nguyệt Xuyên Nhi giơ ngón cái về phía Diệp Phùng, đang định nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Hà Tố Nghi đứng cạnh Diệp Phùng lia tới thì vội vàng quay ngoắt đầu sang nhìn Hoa Thanh Chỉ: “Thần Y Hoa, ông thấy thế nào? Lần này tính ra thì chúng tôi thắng rồi!”
Sắc mặt Hoa Thanh Chỉ cực kì khó coi, cho dù ông ta không muốn chấp nhận thua cuộc, thì dưới sự quan sát của mọi người, ai cao ai thấp đều đã rõ mười mươi.
Vẻ mặt Hoa Thanh Chỉ âm u khó lường, hồi lâu sau ông ta mới thở dài một tiếng: “Thôi được, ván này lão già tôi đây…”
Lời của ông ta còn chưa nói hết thì lại có một giọng nói đột nhiên vang lên: “Nếu thời gian đã như nhau, vậy thì làm thế nào để phân thắng bại đây?”
Men theo giọng nói đó là bóng dáng Chu Thành Tu từ trong đám người chậm rãi bước lên phía trướ!
c Chu Thành Tu! Là hắn ta!
“Cậu Chu, lời này của anh là có ý gì?”
Đương nhiên Nguyệt Xuyên Nhi quen biết Chu Thành Tu, cô ấy cũng biết chuyện vì Diệp Phùng nên nhà họ Chu mới mất sòng bạc.
“Cô Nguyệt này, tôi cũng không có ý chất vấn Đế sư Diệp đâu, chẳng qua là nội dung chúng ta vừa mới thi đấu là châm cứu huyệt vị toàn thân người, người nào dùng ít thời gian nhất sẽ là người thắng cuộc. Thế nhưng ban nãy, thời gian hai người sử dụng lại tương đương nhau, vì thế tôi cho rằng, ván này không phân thắng bại, cả hai hòa nhau!”
“Không phân thắng bại? Cậu Chu này, lẽ nào anh không nhìn thấy sao, Diệp Phùng là bịt mắt đấy, ông ta thắng nổi anh ấy ư?”
Đáy mắt Diệp Phùng lặng lẽ lóe lên một tia đầy tinh ranh. Chu Thành Tu như vậy là có ý gì? Lôi kéo anh không được lại định trở mặt với anh sao?
Ha ha, thú vị! Càng lúc càng thú vị! “Cậu Chu nói như vậy, là thay mặt “Đế sư Diệp hiểu lầm rồi, tôi chỉ đứng trên góc độ công bằng mà thôi, chứ không hề thay mặt cho bất kì ai cả!”
“Nếu như năng lực chữa bệnh của Để sư Diệp thực sự cao siêu thì đương nhiên rồi, có thắng thì người bên cạnh cùng chẳng ai dám nói gì!”
Mặc dù lời Chu Thành Tu nói nghe có vẻ công tâm, thế nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, nhà họ Chu và gia tộc Ái Tân Giác La có mối thù truyền kiếp, mà Diệp Phùng lại là khách mà gia tộc Ái Tân Giác La mời tới, nếu hắn ta không lôi kéo được Diệp Phùng thì đương nhiên sẽ không để cho đối phương được yên ổn!
Ánh mắt thâm thúy của Diệp Phùng hơi ngước lên, lộ ra con ngươi như phản chiếu mặt nước mênh mông, khóe miệng anh hơi cong lên, mang theo một tia khó đoán: “Được thôi, đế sư tôi đồng ý với lời của cậu Chu!”
“Tôi…”
Hoa Thanh Chỉ có hơi không nhịn được định lên tiếng thì Chu Thành Tu đứng phía sau đã lặng lẽ liếc ông ta một cái, sau đó mặt lạnh tanh tiến đến bên tai ông ta nói: “Chú Hoa, chú cứ định nhận thua như vậy trước mặt bao nhiêu người sao?”
“Chỉ e là từ nay về sau cái mác thần y của chú chẳng còn gì nữa đâu!”
Hoa Thanh Chỉ ngẩn ra, sau đó Chu Thành Tu lại tiếp tục nói: “Đây mới chỉ là ván đầu tiên mà thôi, tỉ số 3-2 mới tính là thắng. Chúng ta vẫn còn cơ hội!” Nhìn Hoa Thanh Chỉ hơi khép mắt lại biểu thị thái độ ngầm đồng ý, bấy giờ trên mặt Chu Thành Tu mới lộ ra một nụ cười, sau đó lại cúi đầu nói: “Nếu ván đầu đã hòa nhau, vậy thì hãy nắm chặt lấy ván thi đấu thứ hai đi!”
Hoa Thanh Chỉ mở mắt nhưng lại không dám đối diện với Diệp Phùng, lời nói của ông ta cũng có phần hơi né tránh: “Ván thứ hai, chúng ta so tài một một, nhận diện nguyên liệu thuốc.”
“Thuốc Đông y phong phú mênh mông, người hành nghề y đương nhiên phải nắm rõ tính chất và tác dụng của từng loại dược liệu rõ như lòng bàn tay. Trong hộp thuốc của thầy thuốc có trên một nghìn loại dược liệu. Tôi và cậu cử một người đi lấy cho đối phương mười loại dược liệu, sau đó nghiền nát rồi trộn đều, đồng thời dùng vải trắng bọc chúng lại với nhau, sau đó chúng ta ngửi mùi đoán tên thuốc, thấy thế nào?”
Khóe môi Diệp Phùng cong cong vẽ thành một nụ cười. Nếu nói lý luận Đông y anh còn hơi thiếu sót, vậy thì nói về các loại dược liệu, anh lại quá rõ ràng rồi!
Cho nên anh lập tức gật đầu: “Được!”
Hoa Thanh Chỉ hơi nheo mắt, vừa trải qua một vòng thi đấu cho nên ông ta cũng không dám có ý khinh thường đối với Diệp Phùng trước mặt này nữa.
Nếu như ban đầu ở nhà họ Nguyệt, Hoa Thanh Chỉ còn cho rằng Diệp Phùng chỉ là ăn may, thì sau khi trải qua một ván vừa rồi, lúc này ông ta đã hoàn toàn đặt anh ở vị trí ngang hàng với mình.
Ông ta đã từng nghe đến cái danh đế sư. Hôm nay gặp mặt, quả đúng là danh bất hư truyền!
Nghĩ đến đây, đáy lòng ông ta cũng chậm rãi ổn định trở lại. Cho dù có thế nào đi chăng nữa thì ông ta cũng là một thây thuốc đông y có danh tiếng đã lâu.
Chu Thành Tu nói không sai. Mặc dù danh tiếng của Diệp Phùng lẫy lừng, nhưng ông ta cũng không tin rằng ở lĩnh vực Đông y mà bản thân ông ta lấy làm tự hào lại có thể để thua một kẻ bên ngoài ngành trước mặt mọi người. Ôn ta không thể thua người này!
“Bên cậu cử ai đến chọn thuốc đây?”
Hoa Thanh Chỉ nhìn vê phía bên Diệp Phùng, mặc dù nói là chọn thuốc, nhưng sự khác nhau giữa người thành thạo và không thành thao chênh lệch vô cùng lớn, nếu chọn một người am hiểu về thuốc, thì sẽ chọn ra một số dược liệu có mùi hương giống nhau hoặc hiếm gặp rồi trộn chúng lại với nhau, đương nhiên sẽ rất khó để nhận ra.
Bên phía Hoa Thanh Chỉ đương nhiên không thiếu kiểu người này, trái lại, bên phía Diệp Phùng, trừ bản thân anh ra thì những người khác chẳng có chút nào trông giống người am hiểu về thuốc cả.
Diệp Phùng nhẹ nhàng mở miệng, tựa như đang nói một chuyện cỏn corx “Tố Nghi, chuyện chọn thuốc này, phải làm phiền em rồi!”
“Lợi hại quá!”
Một tràng những tiếng khen ngợi truyền đến: “Ở hoàn cảnh hai mắt bị bịt kín như vậy mà vẫn đâm kim chuẩn xác, bản lĩnh châm cứu của anh ta có thể nói là đạt tới đỉnh cao rồi!”
“Nếu như đồng ý gia nhập Hạnh Lâm Nhất Đạo thì nhất định anh ta cũng sẽ là một danh y xuất sắc cho coi!”
Một giọng nói vang lên khiến tất cả mọi người phải quay đầu lại nhìn, rồi đều không khỏi kinh ngạc.
“Kia không phải là Mã Vệ Quốc, chủ tịch hiệp hội Đông y toàn quốc đó sao?”
“Làm sao ông ấy có thể xuất hiện ở đây cơ chứ?”
“Trời ơi, đến cả Mã Vệ Quốc cũng đánh giá cao anh ta như vậy, xem ra, nếu như anh ta đã dám thách thức Hoa Thanh Chỉ thì chắc chắn là có chuẩn bị từ trước!”
Con người mãi mãi vẫn là loài động vật thích mượn gió bẻ măng. Lúc này đây, ánh mắt nhìn Diệp Phùng của không ít người đã chuyển từ lạnh lùng chế giễu mỉa mai ban đầu sang nịnh hót và khen ngợi!
“Anh Diệp, anh giỏi quá!”
Nguyệt Xuyên Nhi giơ ngón cái về phía Diệp Phùng, đang định nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Hà Tố Nghi đứng cạnh Diệp Phùng lia tới thì vội vàng quay ngoắt đầu sang nhìn Hoa Thanh Chỉ: “Thần Y Hoa, ông thấy thế nào? Lần này tính ra thì chúng tôi thắng rồi!”
Sắc mặt Hoa Thanh Chỉ cực kì khó coi, cho dù ông ta không muốn chấp nhận thua cuộc, thì dưới sự quan sát của mọi người, ai cao ai thấp đều đã rõ mười mươi.
Vẻ mặt Hoa Thanh Chỉ âm u khó lường, hồi lâu sau ông ta mới thở dài một tiếng: “Thôi được, ván này lão già tôi đây…”
Lời của ông ta còn chưa nói hết thì lại có một giọng nói đột nhiên vang lên: “Nếu thời gian đã như nhau, vậy thì làm thế nào để phân thắng bại đây?”
Men theo giọng nói đó là bóng dáng Chu Thành Tu từ trong đám người chậm rãi bước lên phía trướ!
c Chu Thành Tu! Là hắn ta!
“Cậu Chu, lời này của anh là có ý gì?”
Đương nhiên Nguyệt Xuyên Nhi quen biết Chu Thành Tu, cô ấy cũng biết chuyện vì Diệp Phùng nên nhà họ Chu mới mất sòng bạc.
“Cô Nguyệt này, tôi cũng không có ý chất vấn Đế sư Diệp đâu, chẳng qua là nội dung chúng ta vừa mới thi đấu là châm cứu huyệt vị toàn thân người, người nào dùng ít thời gian nhất sẽ là người thắng cuộc. Thế nhưng ban nãy, thời gian hai người sử dụng lại tương đương nhau, vì thế tôi cho rằng, ván này không phân thắng bại, cả hai hòa nhau!”
“Không phân thắng bại? Cậu Chu này, lẽ nào anh không nhìn thấy sao, Diệp Phùng là bịt mắt đấy, ông ta thắng nổi anh ấy ư?”
Đáy mắt Diệp Phùng lặng lẽ lóe lên một tia đầy tinh ranh. Chu Thành Tu như vậy là có ý gì? Lôi kéo anh không được lại định trở mặt với anh sao?
Ha ha, thú vị! Càng lúc càng thú vị! “Cậu Chu nói như vậy, là thay mặt “Đế sư Diệp hiểu lầm rồi, tôi chỉ đứng trên góc độ công bằng mà thôi, chứ không hề thay mặt cho bất kì ai cả!”
“Nếu như năng lực chữa bệnh của Để sư Diệp thực sự cao siêu thì đương nhiên rồi, có thắng thì người bên cạnh cùng chẳng ai dám nói gì!”
Mặc dù lời Chu Thành Tu nói nghe có vẻ công tâm, thế nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, nhà họ Chu và gia tộc Ái Tân Giác La có mối thù truyền kiếp, mà Diệp Phùng lại là khách mà gia tộc Ái Tân Giác La mời tới, nếu hắn ta không lôi kéo được Diệp Phùng thì đương nhiên sẽ không để cho đối phương được yên ổn!
Ánh mắt thâm thúy của Diệp Phùng hơi ngước lên, lộ ra con ngươi như phản chiếu mặt nước mênh mông, khóe miệng anh hơi cong lên, mang theo một tia khó đoán: “Được thôi, đế sư tôi đồng ý với lời của cậu Chu!”
“Tôi…”
Hoa Thanh Chỉ có hơi không nhịn được định lên tiếng thì Chu Thành Tu đứng phía sau đã lặng lẽ liếc ông ta một cái, sau đó mặt lạnh tanh tiến đến bên tai ông ta nói: “Chú Hoa, chú cứ định nhận thua như vậy trước mặt bao nhiêu người sao?”
“Chỉ e là từ nay về sau cái mác thần y của chú chẳng còn gì nữa đâu!”
Hoa Thanh Chỉ ngẩn ra, sau đó Chu Thành Tu lại tiếp tục nói: “Đây mới chỉ là ván đầu tiên mà thôi, tỉ số 3-2 mới tính là thắng. Chúng ta vẫn còn cơ hội!” Nhìn Hoa Thanh Chỉ hơi khép mắt lại biểu thị thái độ ngầm đồng ý, bấy giờ trên mặt Chu Thành Tu mới lộ ra một nụ cười, sau đó lại cúi đầu nói: “Nếu ván đầu đã hòa nhau, vậy thì hãy nắm chặt lấy ván thi đấu thứ hai đi!”
Hoa Thanh Chỉ mở mắt nhưng lại không dám đối diện với Diệp Phùng, lời nói của ông ta cũng có phần hơi né tránh: “Ván thứ hai, chúng ta so tài một một, nhận diện nguyên liệu thuốc.”
“Thuốc Đông y phong phú mênh mông, người hành nghề y đương nhiên phải nắm rõ tính chất và tác dụng của từng loại dược liệu rõ như lòng bàn tay. Trong hộp thuốc của thầy thuốc có trên một nghìn loại dược liệu. Tôi và cậu cử một người đi lấy cho đối phương mười loại dược liệu, sau đó nghiền nát rồi trộn đều, đồng thời dùng vải trắng bọc chúng lại với nhau, sau đó chúng ta ngửi mùi đoán tên thuốc, thấy thế nào?”
Khóe môi Diệp Phùng cong cong vẽ thành một nụ cười. Nếu nói lý luận Đông y anh còn hơi thiếu sót, vậy thì nói về các loại dược liệu, anh lại quá rõ ràng rồi!
Cho nên anh lập tức gật đầu: “Được!”
Hoa Thanh Chỉ hơi nheo mắt, vừa trải qua một vòng thi đấu cho nên ông ta cũng không dám có ý khinh thường đối với Diệp Phùng trước mặt này nữa.
Nếu như ban đầu ở nhà họ Nguyệt, Hoa Thanh Chỉ còn cho rằng Diệp Phùng chỉ là ăn may, thì sau khi trải qua một ván vừa rồi, lúc này ông ta đã hoàn toàn đặt anh ở vị trí ngang hàng với mình.
Ông ta đã từng nghe đến cái danh đế sư. Hôm nay gặp mặt, quả đúng là danh bất hư truyền!
Nghĩ đến đây, đáy lòng ông ta cũng chậm rãi ổn định trở lại. Cho dù có thế nào đi chăng nữa thì ông ta cũng là một thây thuốc đông y có danh tiếng đã lâu.
Chu Thành Tu nói không sai. Mặc dù danh tiếng của Diệp Phùng lẫy lừng, nhưng ông ta cũng không tin rằng ở lĩnh vực Đông y mà bản thân ông ta lấy làm tự hào lại có thể để thua một kẻ bên ngoài ngành trước mặt mọi người. Ôn ta không thể thua người này!
“Bên cậu cử ai đến chọn thuốc đây?”
Hoa Thanh Chỉ nhìn vê phía bên Diệp Phùng, mặc dù nói là chọn thuốc, nhưng sự khác nhau giữa người thành thạo và không thành thao chênh lệch vô cùng lớn, nếu chọn một người am hiểu về thuốc, thì sẽ chọn ra một số dược liệu có mùi hương giống nhau hoặc hiếm gặp rồi trộn chúng lại với nhau, đương nhiên sẽ rất khó để nhận ra.
Bên phía Hoa Thanh Chỉ đương nhiên không thiếu kiểu người này, trái lại, bên phía Diệp Phùng, trừ bản thân anh ra thì những người khác chẳng có chút nào trông giống người am hiểu về thuốc cả.
Diệp Phùng nhẹ nhàng mở miệng, tựa như đang nói một chuyện cỏn corx “Tố Nghi, chuyện chọn thuốc này, phải làm phiền em rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.