Chương 53: Mèo Đen Tại Nghĩa Địa Hoang
Âm Bắc Nguyệt
24/11/2022
Mũi dao sắc bén được giơ lên cao, vuông góc với cái bụng bầu của Mãn Mãn.
Cô cự quậy, khóc lóc đến thảm thương, nhưng vẫn không bỏ cuộc, dùng hết sức lực mà hét lên " Không, đừng làm hại con tôi."
" Bịt miệng nó lại." Bà ta đanh giọng nói lớn.
Tên kia nhanh chóng đi tới dùng tay ra sức bịt chặt miệng cô lại, cổ họng run rẩy ú ớ, không thốt thành tiếng.
" Không, đừng mà... con của tôi." Mãn Mãn thầm than khóc trong lòng, đến bất lực.
Tên cầm dao không một chút do dự, đâm con dao thẳng xuống, ngay khi vừa chạm bụng chỉ cách vài milimet, thì phía cửa sổ giống như bị thứ gì đó đâm vào kêu " Xoảng" lên một tiếng, kính vỡ vụn văng khắp sàn nhà.
Một cái bóng đen nhỏ lao vút tới, giơ móng vuốt, cào vào tay tên cầm dao, khiến hắn giật mình buông bỏ con dao ngay lập tức, cắm phập mũi xuống giường bên cạnh, làm Mãn Mãn bị một phen kinh hãi.
"Meo" lên một tiếng, rồi dùng cơ thể nhỏ bé, lao nhanh đến từng chỗ những kẻ đang làm đau cô, vả cho mấy lớp cào vào mặt, rồi vào tay, chảy toang máu.
Tiếng hét thất thanh vang lên.
Bọn chúng hỗn loạn, bị tấn công bất ngờ liền chạy lại một chỗ của Đường phu nhân.
" Các ngươi làm cái gì vậy?" Bà ta tức giận quát thẳng vào đám người đấy.
Rồi nhìn qua Mãn Mãn bằng ánh mắt đay nghiến tiếp tục chửi " Lũ phế vật, có một con mèo mà cũng bị doạ cho sợ."
Con mèo đen đứng trước trên giường, nó xù lông, ánh mắt vô cùng dữ tợn, kêu " Meo meo" như một lời cảnh báo, tư thế phòng thủ cứ như ai dám đến gần nó hoặc cô là sẽ bị cắn chết ngay lập tức.
Mãn Mãn sợ hãi ngồi co người vào góc giường, bàn tay run rẩy vừa ôm bụng, vừa nhìn con mèo đen trước mặt đang cố ra sức bảo vệ cô, sự khó hiểu ánh lên trong đầu " Con mèo đó... nó đang bảo vệ mình sao."
Mãn Mãn lại có một cảm giác nào đó, rất quen thuộc đối với con mèo đen này.
" Sợ cái gì? Mau bắt lấy con mèo bẩn thỉu đấy, ném chết nó xuống tầng nhanh lên."
Đường phu nhân nổi máu điên, bà ta chỉ tay ra lệnh cho đám vệ sĩ ấy, bọn chúng lưỡng lự có chút e dè trước con mèo đen hung dữ kia, nhìn vết cào đủ hiểu nó đang tức giận cỡ nào, vết nào vết nấy sâu tận vào bên trong, như thấy được cả xương, độc đến mức còn chảy ra máu đen không ngừng.
Bọn chúng run rẩy, một tên trong đó nói " Phu...phu nhân...con mèo đó...không động vào được."
" Câm miệng." Bà ta quát lên.
Tiếp tục nói" Một con người to xác, mà lại đi sợ một con mèo hoang? Nuôi các ngươi chỉ tốn công, tốn gạo."
Vừa mới dứt lời, quay qua quay lại đã thấy con mèo đen lao đến trước mặt bà ta từ bao giờ.
Đám người vệ sĩ hốt hoảng la lên: " Phu nhân, cẩn thận."
Còn chưa kịp phản ứng, con mèo kêu lên một tiếng " Meo" đầy giận dữ, rồi giơ móng, cào thẳng vào má bà ta, cũng may bà ta phản xa nhanh né đi, nên chỉ bị cào nhẹ rớm ra tý máu.
Nó đáp xuống đất, mở trừng mắt nhìn ba ta.
Đường phu nhân, đau đớn sờ lên mặt thấy có máu, thì liền trừng lại, nghiến răng chửi " Con súc sinh."
Nó như nghe hiểu, tiếp tục kêu lên, định nhảy tới tấn công bà ta, nhưng lần này lại không thuận lời, mèo đen bị một tên trong đó đánh lén, dùng chiếc ghế bên cạnh đập thẳng vào người nó, làm nó "meo" lên một tiếng đầy đau đớn, rồi bị đánh văng ra sàn nhà, ốc máu miệng.
Mãn Mãn vẻ mặt đầy căng thẳng, lo lắng cho con mèo, định chảy đến nhưng cô không thể, chỉ biết ngồi nhìn nó đau đớn nằm quằn quại trên đất mà lòng quặn thắt " Nó vì bảo vệ mình mà bị bọn chúng đánh chết, bọn ác nhân."
Sự căm phẫn trong lòng cô lại trỗi dậy, hận không thể đứng dậy mà xông đến, giết hết đám người vô nhân tính trước mặt.
Nhìn con mèo đen hấp hối dưới đất, bà ta ngạo mạn đi đến, nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ, rồi bồi thêm một cú đá khiến nó văng ra, đập mạnh cơ thể vào tường, rơi bộp xuống đất.
Mãn Mãn nhìn thấy màn này mà kinh hãi trong lòng " Đừng mà."
Nhưng bà ta là một kẻ vô tình, máu lạnh, vốn không quan tâm đến sinh mạng nhỏ nhoi này, đay nghiến nói:
" Dám cào vào mặt tao, con súc sinh bẩn thỉu, mau đem nó ra ngoài chặt thành nhiều mảnh vứt cho chó ăn."
" Vâng.!" Tiếng nói đồng thang vang lên.
Nhưng khi bọn chúng vừa mới chạm vào, thì nó bất ngờ tỉnh dậy, tiếp tục cào vào tay những tên đó, khiến bọn chúng giật mình, sợ hãi mà lùi lại.
Người ta bảo mèo có 9 cái mạng, nó thương tích đầy mình, nhưng vẫn cố đứng dậy, ánh mắt càng trở nên dữ tợn hơn, nhe răng, giơ vuốt đầy kinh sợ.
" Đừng...đừng làm hại nó mà." Mãn Mãn lên tiếng van xin, cô không hiểu khi thấy nó bị thương, lòng cô lại quặn thắt đầy đau đớn, trái tim không yên thân mà nhói lên, cảm giác như đã từng quen biết với con mèo này, rất thân thuộc.
Nghe thấy cô cầu xin, bà ta liếc mắt lườm cô một cái rồi ra vẻ nói:
" Đúng là cá mè một nứa, hèn hạ, bẩn thỉu y chang nhau, nếu thương nó như vậy, thì chết chung với nó đi."
" Đủ rồi." Giọng nói vang lớn đầy uy lực.
Đường phu nhân giật mình, nhanh chóng quay người lại, bỗng chột dạ, sắc mặt có chút hốt hoảng, lo lắng " Minh... Minh Thiên... Sao con về sớm vậy."
Cố Minh Thiên với cơ thể đầy mồ hôi, thở gấp gáp như vừa thi chạy marathon về, anh liếc mắt quét qua căn phòng đầy bừa bộn, thấy cô đang run cầp cập ngồi trên giường, không thể kiềm chế cơn tức giận, anh điên lên quát lớn:
"Cút hết ra ngoài."
Cả đám người nhìn nhau rồi nhìn phu nhân, như muốn thăm dò ý kiến của bà ta.
" Còn đứng đó làm gì, không nghe thấy con trai ta nói gì sao? Còn không mau ra ngoài."
Nhận được sự đồng ý, cả đám cúi đầu rồi lần lượt đi ra khỏi căn phòng.
Anh lạnh giọng " Cả mẹ nữa, ra ngoài đi."
" Nhưng..."
" Con bảo ra ngoài."
Còn chưa kịp nói xong câu, thì bị sức ép của anh làm cho không dám cãi lại.
" Được rồi, mẹ đi." Miệng nói vậy, nhưng trong lòng bà ta vốn không can tâm, siết chặt tay kìm nén cơn tức giận, còn không quên liếc xéo cô như một lời đe doạ.
Ánh mắt như nói lên: " Chưa xong đâu, cô cứ chờ đó đi, con trai ta sẽ không bảo vệ cô mãi được đâu."
Trong căn phòng bây giờ chỉ còn hai người, nhìn cô như vậy anh cũng đoán ra được phần nào, ánh mắt dịu đi rất nhiều, bước đến bên cô.
Nhưng lại bị con mèo đen nhân lúc bọn chúng phân tâm, đã leo lên chạy vào lòng cô, xù lông, nhe răng, ánh mắt chăm chăm nhìn anh đầy dữ tợn, nó cứ "meo meo meo" rất nhiều tiếng như đang mắng chửi anh, không cho anh tiến lại gần cô.
Anh nhướng mày khó hiểu trước sự hiện diện của nó " Em nuôi nó từ bao giờ?"
" Tôi không nuôi, là nó từ đâu chạy vào bảo vệ cho tôi."
Nghe cô nói, anh cũng có chút an tâm, nếu như không có nó thì có lẽ cô và con của anh đã sớm đi đoàn tụ với ba mẹ rồi.
Nhưng nó cứ gầm gừ, không cho anh lại gần, khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
" Em mau để nó ra, tôi muốn lại gần em một chút."
Cô chợt sợ hãi, ôm con mèo vào lòng như vớ được bùa bình an.
Thấy thái độ đấy của cô, anh cau mày liền hỏi " Thái độ của em như vậy là có ý gì?"
" Mẹ anh muốn giết tôi và con, còn anh luôn làm đau tôi, cả nhà anh không ai tốt hết, đừng chạm vào tôi."
Mãn Mãn ôm mèo đen, nhớ lại cảnh tý nữa thì bị mổ bụng, lại cảm thấy ớn người, kinh hãi, nổi hết cả da gà.
" Mãn Mãn, tôi không để họ hại em nữa, xin lỗi em vì đã đến trễ."
" Đừng xin lỗi tôi, chỉ cần anh và cả nhà anh không lại gần tôi nữa, thì tôi đã cảm kích rất nhiều rồi."
" Mãn Mãn..."
Đôi mắt dịu dàng nhìn cô, định đưa tay chạm vào cô thì bị mèo đen bất ngờ cào cho một cái, toạc cả máu, anh nhíu mày bực tức " Em có thể buông nó ra được không?"
Mãn Mãn lắc đầu tỏ ý không muốn.
Anh nghiến răng, rất muốn mắng chửi, nhưng lại kiềm chế, cố gắng nhỏ nhẹ với cô.
" Mãn Mãn, em buông nó ra một chút thôi, tôi chỉ muốn xem, em có bị thương chỗ nào hay không? "
" Tôi không bị thương chỗ nào hết, anh ra ngoài đi."
Trong lòng anh phức tạp, nhìn con mèo mà cảm giác không bằng một nữa của nó, dựa vào cái gì mà được cô ôm trong lòng, anh ghen ghét, cay cú mà nói:
" Mãn Mãn, em không thấy nó thương tích đầy mình sao? Ôm như vậy nó sẽ chết đấy."
Mãn Mãn lúc này mới chợt nhớ ra, buông lỏng mèo đen nhìn xuống, nhân cơ hội cô không để ý, anh lấy tay nhanh chóng túm lấy con mèo, rồi quang nó ra đất.
Một tiếng ' Bịch" con mèo lại kêu lên tiếng thảm thiết.
Cô hốt hoảng la lên " Cố Minh Thiên, anh làm cái gì vậy?"
Anh ôm chặt người cô lại mà nói: " Trần Mãn Mãn, thái độ xua đuổi của em khiến tôi đang bực lên đấy, em có biết tôi phải hủy bỏ cuộc đối tác quan trọng này chỉ để về cứu em không?"
" Tôi không quan tâm, anh ôm tôi làm gì? Mau buông...ưm..."
Anh lập tức hôn chặn họng cô lại, không cho cô tiếp tục nói nữa, cho dù đánh anh hay cố đẩy anh ra nhưng đều tốn công vô ích, chỉ có thể ngồi im mặc anh tùy ý, trong lòng cô lại mắng chửi anh " Anh là tên khốn."
Mèo đen đang thoi thóp dưới đất, nhìn thấy cảnh này, mắt nó càng căm hận hơn, như muốn nhảy bổ tới cắn chết anh, tiếng " meo meo" của nó run rẩy, yếu ớt, nghe thật đáng thương.
Cô cự quậy, khóc lóc đến thảm thương, nhưng vẫn không bỏ cuộc, dùng hết sức lực mà hét lên " Không, đừng làm hại con tôi."
" Bịt miệng nó lại." Bà ta đanh giọng nói lớn.
Tên kia nhanh chóng đi tới dùng tay ra sức bịt chặt miệng cô lại, cổ họng run rẩy ú ớ, không thốt thành tiếng.
" Không, đừng mà... con của tôi." Mãn Mãn thầm than khóc trong lòng, đến bất lực.
Tên cầm dao không một chút do dự, đâm con dao thẳng xuống, ngay khi vừa chạm bụng chỉ cách vài milimet, thì phía cửa sổ giống như bị thứ gì đó đâm vào kêu " Xoảng" lên một tiếng, kính vỡ vụn văng khắp sàn nhà.
Một cái bóng đen nhỏ lao vút tới, giơ móng vuốt, cào vào tay tên cầm dao, khiến hắn giật mình buông bỏ con dao ngay lập tức, cắm phập mũi xuống giường bên cạnh, làm Mãn Mãn bị một phen kinh hãi.
"Meo" lên một tiếng, rồi dùng cơ thể nhỏ bé, lao nhanh đến từng chỗ những kẻ đang làm đau cô, vả cho mấy lớp cào vào mặt, rồi vào tay, chảy toang máu.
Tiếng hét thất thanh vang lên.
Bọn chúng hỗn loạn, bị tấn công bất ngờ liền chạy lại một chỗ của Đường phu nhân.
" Các ngươi làm cái gì vậy?" Bà ta tức giận quát thẳng vào đám người đấy.
Rồi nhìn qua Mãn Mãn bằng ánh mắt đay nghiến tiếp tục chửi " Lũ phế vật, có một con mèo mà cũng bị doạ cho sợ."
Con mèo đen đứng trước trên giường, nó xù lông, ánh mắt vô cùng dữ tợn, kêu " Meo meo" như một lời cảnh báo, tư thế phòng thủ cứ như ai dám đến gần nó hoặc cô là sẽ bị cắn chết ngay lập tức.
Mãn Mãn sợ hãi ngồi co người vào góc giường, bàn tay run rẩy vừa ôm bụng, vừa nhìn con mèo đen trước mặt đang cố ra sức bảo vệ cô, sự khó hiểu ánh lên trong đầu " Con mèo đó... nó đang bảo vệ mình sao."
Mãn Mãn lại có một cảm giác nào đó, rất quen thuộc đối với con mèo đen này.
" Sợ cái gì? Mau bắt lấy con mèo bẩn thỉu đấy, ném chết nó xuống tầng nhanh lên."
Đường phu nhân nổi máu điên, bà ta chỉ tay ra lệnh cho đám vệ sĩ ấy, bọn chúng lưỡng lự có chút e dè trước con mèo đen hung dữ kia, nhìn vết cào đủ hiểu nó đang tức giận cỡ nào, vết nào vết nấy sâu tận vào bên trong, như thấy được cả xương, độc đến mức còn chảy ra máu đen không ngừng.
Bọn chúng run rẩy, một tên trong đó nói " Phu...phu nhân...con mèo đó...không động vào được."
" Câm miệng." Bà ta quát lên.
Tiếp tục nói" Một con người to xác, mà lại đi sợ một con mèo hoang? Nuôi các ngươi chỉ tốn công, tốn gạo."
Vừa mới dứt lời, quay qua quay lại đã thấy con mèo đen lao đến trước mặt bà ta từ bao giờ.
Đám người vệ sĩ hốt hoảng la lên: " Phu nhân, cẩn thận."
Còn chưa kịp phản ứng, con mèo kêu lên một tiếng " Meo" đầy giận dữ, rồi giơ móng, cào thẳng vào má bà ta, cũng may bà ta phản xa nhanh né đi, nên chỉ bị cào nhẹ rớm ra tý máu.
Nó đáp xuống đất, mở trừng mắt nhìn ba ta.
Đường phu nhân, đau đớn sờ lên mặt thấy có máu, thì liền trừng lại, nghiến răng chửi " Con súc sinh."
Nó như nghe hiểu, tiếp tục kêu lên, định nhảy tới tấn công bà ta, nhưng lần này lại không thuận lời, mèo đen bị một tên trong đó đánh lén, dùng chiếc ghế bên cạnh đập thẳng vào người nó, làm nó "meo" lên một tiếng đầy đau đớn, rồi bị đánh văng ra sàn nhà, ốc máu miệng.
Mãn Mãn vẻ mặt đầy căng thẳng, lo lắng cho con mèo, định chảy đến nhưng cô không thể, chỉ biết ngồi nhìn nó đau đớn nằm quằn quại trên đất mà lòng quặn thắt " Nó vì bảo vệ mình mà bị bọn chúng đánh chết, bọn ác nhân."
Sự căm phẫn trong lòng cô lại trỗi dậy, hận không thể đứng dậy mà xông đến, giết hết đám người vô nhân tính trước mặt.
Nhìn con mèo đen hấp hối dưới đất, bà ta ngạo mạn đi đến, nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ, rồi bồi thêm một cú đá khiến nó văng ra, đập mạnh cơ thể vào tường, rơi bộp xuống đất.
Mãn Mãn nhìn thấy màn này mà kinh hãi trong lòng " Đừng mà."
Nhưng bà ta là một kẻ vô tình, máu lạnh, vốn không quan tâm đến sinh mạng nhỏ nhoi này, đay nghiến nói:
" Dám cào vào mặt tao, con súc sinh bẩn thỉu, mau đem nó ra ngoài chặt thành nhiều mảnh vứt cho chó ăn."
" Vâng.!" Tiếng nói đồng thang vang lên.
Nhưng khi bọn chúng vừa mới chạm vào, thì nó bất ngờ tỉnh dậy, tiếp tục cào vào tay những tên đó, khiến bọn chúng giật mình, sợ hãi mà lùi lại.
Người ta bảo mèo có 9 cái mạng, nó thương tích đầy mình, nhưng vẫn cố đứng dậy, ánh mắt càng trở nên dữ tợn hơn, nhe răng, giơ vuốt đầy kinh sợ.
" Đừng...đừng làm hại nó mà." Mãn Mãn lên tiếng van xin, cô không hiểu khi thấy nó bị thương, lòng cô lại quặn thắt đầy đau đớn, trái tim không yên thân mà nhói lên, cảm giác như đã từng quen biết với con mèo này, rất thân thuộc.
Nghe thấy cô cầu xin, bà ta liếc mắt lườm cô một cái rồi ra vẻ nói:
" Đúng là cá mè một nứa, hèn hạ, bẩn thỉu y chang nhau, nếu thương nó như vậy, thì chết chung với nó đi."
" Đủ rồi." Giọng nói vang lớn đầy uy lực.
Đường phu nhân giật mình, nhanh chóng quay người lại, bỗng chột dạ, sắc mặt có chút hốt hoảng, lo lắng " Minh... Minh Thiên... Sao con về sớm vậy."
Cố Minh Thiên với cơ thể đầy mồ hôi, thở gấp gáp như vừa thi chạy marathon về, anh liếc mắt quét qua căn phòng đầy bừa bộn, thấy cô đang run cầp cập ngồi trên giường, không thể kiềm chế cơn tức giận, anh điên lên quát lớn:
"Cút hết ra ngoài."
Cả đám người nhìn nhau rồi nhìn phu nhân, như muốn thăm dò ý kiến của bà ta.
" Còn đứng đó làm gì, không nghe thấy con trai ta nói gì sao? Còn không mau ra ngoài."
Nhận được sự đồng ý, cả đám cúi đầu rồi lần lượt đi ra khỏi căn phòng.
Anh lạnh giọng " Cả mẹ nữa, ra ngoài đi."
" Nhưng..."
" Con bảo ra ngoài."
Còn chưa kịp nói xong câu, thì bị sức ép của anh làm cho không dám cãi lại.
" Được rồi, mẹ đi." Miệng nói vậy, nhưng trong lòng bà ta vốn không can tâm, siết chặt tay kìm nén cơn tức giận, còn không quên liếc xéo cô như một lời đe doạ.
Ánh mắt như nói lên: " Chưa xong đâu, cô cứ chờ đó đi, con trai ta sẽ không bảo vệ cô mãi được đâu."
Trong căn phòng bây giờ chỉ còn hai người, nhìn cô như vậy anh cũng đoán ra được phần nào, ánh mắt dịu đi rất nhiều, bước đến bên cô.
Nhưng lại bị con mèo đen nhân lúc bọn chúng phân tâm, đã leo lên chạy vào lòng cô, xù lông, nhe răng, ánh mắt chăm chăm nhìn anh đầy dữ tợn, nó cứ "meo meo meo" rất nhiều tiếng như đang mắng chửi anh, không cho anh tiến lại gần cô.
Anh nhướng mày khó hiểu trước sự hiện diện của nó " Em nuôi nó từ bao giờ?"
" Tôi không nuôi, là nó từ đâu chạy vào bảo vệ cho tôi."
Nghe cô nói, anh cũng có chút an tâm, nếu như không có nó thì có lẽ cô và con của anh đã sớm đi đoàn tụ với ba mẹ rồi.
Nhưng nó cứ gầm gừ, không cho anh lại gần, khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
" Em mau để nó ra, tôi muốn lại gần em một chút."
Cô chợt sợ hãi, ôm con mèo vào lòng như vớ được bùa bình an.
Thấy thái độ đấy của cô, anh cau mày liền hỏi " Thái độ của em như vậy là có ý gì?"
" Mẹ anh muốn giết tôi và con, còn anh luôn làm đau tôi, cả nhà anh không ai tốt hết, đừng chạm vào tôi."
Mãn Mãn ôm mèo đen, nhớ lại cảnh tý nữa thì bị mổ bụng, lại cảm thấy ớn người, kinh hãi, nổi hết cả da gà.
" Mãn Mãn, tôi không để họ hại em nữa, xin lỗi em vì đã đến trễ."
" Đừng xin lỗi tôi, chỉ cần anh và cả nhà anh không lại gần tôi nữa, thì tôi đã cảm kích rất nhiều rồi."
" Mãn Mãn..."
Đôi mắt dịu dàng nhìn cô, định đưa tay chạm vào cô thì bị mèo đen bất ngờ cào cho một cái, toạc cả máu, anh nhíu mày bực tức " Em có thể buông nó ra được không?"
Mãn Mãn lắc đầu tỏ ý không muốn.
Anh nghiến răng, rất muốn mắng chửi, nhưng lại kiềm chế, cố gắng nhỏ nhẹ với cô.
" Mãn Mãn, em buông nó ra một chút thôi, tôi chỉ muốn xem, em có bị thương chỗ nào hay không? "
" Tôi không bị thương chỗ nào hết, anh ra ngoài đi."
Trong lòng anh phức tạp, nhìn con mèo mà cảm giác không bằng một nữa của nó, dựa vào cái gì mà được cô ôm trong lòng, anh ghen ghét, cay cú mà nói:
" Mãn Mãn, em không thấy nó thương tích đầy mình sao? Ôm như vậy nó sẽ chết đấy."
Mãn Mãn lúc này mới chợt nhớ ra, buông lỏng mèo đen nhìn xuống, nhân cơ hội cô không để ý, anh lấy tay nhanh chóng túm lấy con mèo, rồi quang nó ra đất.
Một tiếng ' Bịch" con mèo lại kêu lên tiếng thảm thiết.
Cô hốt hoảng la lên " Cố Minh Thiên, anh làm cái gì vậy?"
Anh ôm chặt người cô lại mà nói: " Trần Mãn Mãn, thái độ xua đuổi của em khiến tôi đang bực lên đấy, em có biết tôi phải hủy bỏ cuộc đối tác quan trọng này chỉ để về cứu em không?"
" Tôi không quan tâm, anh ôm tôi làm gì? Mau buông...ưm..."
Anh lập tức hôn chặn họng cô lại, không cho cô tiếp tục nói nữa, cho dù đánh anh hay cố đẩy anh ra nhưng đều tốn công vô ích, chỉ có thể ngồi im mặc anh tùy ý, trong lòng cô lại mắng chửi anh " Anh là tên khốn."
Mèo đen đang thoi thóp dưới đất, nhìn thấy cảnh này, mắt nó càng căm hận hơn, như muốn nhảy bổ tới cắn chết anh, tiếng " meo meo" của nó run rẩy, yếu ớt, nghe thật đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.