Đế Tôn

Chương 254: Bỏ này ra không có vật khác. (1)

Trạch Trư

30/07/2014

Tịch Ứng Tình thở dài, mặt giản ra cười nói:

- Ta nguyên vốn định hướng lão Tổ cầu hôn, khẩn cầu lão tổ gả lệnh ái cho vãn sinh, hôm nay xảy ra chuyện này, cũng làm cho vãn sinh có chút không dám đi Thái Huyền Thánh Tông.

Thái Hoàng lão tổ động dung, ha hả cười nói:

- Ứng Tình, ngươi và nữ nhi ta sớm có tình cảm, ta là biết đến, chỉ tiếc tạo hóa trêu ngươi để ngươi hai nhà có chút ân oán, nếu ngươi chịu để xuống ân oán, lão phu có cái gì không được? Ngươi chuẩn bị khi nào đến cầu hôn?

Tịch Ứng Tình mừng rỡ, khom người nói:

- Tự nhiên là càng nhanh càng tốt!

- Gấp không được, ta và ngươi hai nhà là đại phái danh chấn nhất phương, loại chuyện đám hỏi hai phái này, tự nhiên không thể nóng vội.

Thái Hoàng lão tổ cười nói:

- Ứng Tình an tâm một chút chớ nóng, ta cũng mới vừa xuất quan, cho ta cùng với tiểu nữ tâm tình mấy ngày, sau đó lại bàn chuyện đính hôn.

Tịch Ứng Tình cười khổ nói:

- Bá phụ, tiểu chất đã đợi trăm năm, không muốn chờ đợi thêm nữa.

Thái Hoàng lão tổ cười nói:

- Ta và ngươi là người tu luyện, thọ nguyên dằng dặc, đợi thêm mấy ngày nữa cũng không sao, cũng tốt để cho lão phu hưởng thụ mấy ngày thiên luân chi nhạc. Bất quá ngươi đã yêu cầu, kia liền trước tiên đem hôn sự định ra, qua một thời gian ngắn nữa thành thân cũng không muộn.

- Nghe theo bá phụ an bài.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, rất có ý tứ thân gia.

Lạc Hoa Âm sắc mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi, nói nhỏ không ngừng:

- Phản đồ! Nội gian! Bạch nhãn lang! Phản cốt...

Huyền Thiên Thánh Tông trưởng lão, Thái Thượng Trưởng Lão cũng hồn nhiên không ngờ rằng có biến hóa này, từng cái từng cái kinh ngạc đứng tại chỗ.

Tịch Ứng Tình đứng dậy đưa Thái Hoàng lão tổ rời đi, sau một lúc lâu lúc này mới trở về, không nói một lời, ánh mắt phức tạp nhìn mọi người, lộ ra vẻ có chút tịch mịch.



Mọi người cũng là không nói một lời, trầm mặc chống đở.

- Trong lòng Chưởng giáo Chí Tôn thật giống như có nhiều chuyện, đáng tiếc nói không nên lời...

Giang Nam đột nhiên có chút đồng tình vị chưởng giáo Chí Tôn phong quang vô hạn này, thầm nghĩ trong lòng.

- Lão tổ, ngài thật muốn đem tiểu thư gả cho Tịch Ứng Tình?

Mọi người Thái Huyền Thánh Tông rời Huyền Thiên Thánh Tông, Quy Thiên Sầu lập tức không nhịn được nói:

- Tịch Ứng Tình lòng dạ sâu đậm, thiên tư cực cao, cưới tiểu thư chỉ sợ mưu đồ bất chính!

- Ta tự nhiên biết.

Thái Hoàng lão tổ thản nhiên nói:

- Thiên tư của hắn thật sự quá cao, cho nên ta mới đáp ứng đem Vãn Tinh gả cho hắn. Các ngươi có biết dụng ý của ta không?

Bọn người Quy Thiên Sầu, Cận Đông Lưu liếc nhau, yên lặng lắc đầu.

Thái Hoàng lão tổ ngưng mắt nhìn ngón trỏ của mình, đã qua thật lâu, đột nhiên cười nói:

- Vừa rồi ta cùng với Tịch Ứng Tình đấu qua nhất chỉ, dùng năm thành lực đạo. Năm thành lực đạo, chỉ có thể miễn cưỡng phá vỡ nhục thể phòng ngự của hắn, để cho hắn chảy xuống một giọt huyết.

Bọn người Quy Thiên Sầu sắc mặt kịch biến, Thái Hoàng lão tổ hùng cứ bảo tọa đệ nhất thiên hạ ngàn năm, ngoại trừ trận chiến trăm năm trước ấy, đã có rất ít người có thể làm cho hắn sử xuất toàn lực, thậm chí đối với chút nhân vật chưởng giáo cấp Chí Tôn, hắn ngay cả ba thành tu vi cũng chưa từng vận dụng!

Mà cùng Tịch Ứng Tình đấu qua nhất chỉ, vậy mà dùng năm thành, hơn nữa còn là dưới tình huống tu vi của Tịch Ứng Tình tiêu hao cực lớn!

- Thiên phú của hắn quá cao, nếu như ta đoán không sai, hắn ở Thiên Cung thất trọng, Ngọc Hoàng cung cảnh, gần so với ta thấp một cảnh giới, nếu hắn khôi phục đến tu vi toàn thịnh, chỉ sợ ta phải dùng bảy thành thậm chí tám phần lực lượng mới có thể áp chế được hắn. Hơn nữa...

Thái Hoàng lão tổ khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:

- Gần kề đã qua trăm năm, hắn đã có loại thành tựu này, nếu tiếp qua trăm năm, hắn có khả năng sẽ cùng ta sánh vai, tiếp qua hai ba trăm năm, liền có khả năng siêu việt ta. Hắc hắc, không hổ là người ta mong đợi, cực kỳ có thể thành thần!

Hắn sắc mặt âm tình bất định, lẩm bẩm nói:

- Ta là muốn cho hắn lớn mạnh, tương lai có thể cùng ta chiến một trận, cuối cùng nhất giúp ta thành tựu thần vị, cũng không phải muốn bồi dưỡng một kiêu hùng có thể tiêu diệt ta. Vãn Tình cùng hắn tình đầu ý hợp, ta đem Vãn Tình gả cho hắn, bọn hắn tình chàng ý thiếp, ân ái tơ quấn, Tịch Ứng Tình ở trên việc tu luyện tốn hao thời gian sẽ gặp rút ngắn, kể từ đó sẽ trì hoãn tu vi tiến cảnh của hắn, đưa hắn khống chế trong tay ta.

Thái Hoàng thanh âm cao viễn, phảng phất từ trên chín tầng trời truyền đến:



- Cuối cùng nhất, hắn sẽ trở thành đá đặt chân giúp ta leo lên thần vị.

Bọn người Quy Thiên Sầu cùng Cận Đông Lưu nghe đến đó cũng không khỏi rùng mình một cái, Quy Thiên Sầu thấp giọng nói:

- Lão tổ, ngài làm như vậy, tiểu thư nàng chẳng phải là muốn thủ tiết...

- Tu luyện chi đạo, chỉ có tu vi, bỏ cái này ra, không có vật khác.

Thái Hoàng lão tổ thản nhiên nói:

- Thiên Sầu, cái này là nguyên nhân ngươi không bằng ta. Ta vì tiến quân cảnh giới rất cao, hết thảy cũng có thể vứt bỏ, hết thảy cũng có thể dứt bỏ, trong lòng của ta, chỉ có ta! Các ngươi minh bạch chưa?

Quy Thiên Sầu cái hiểu cái không, Cận Đông Lưu lại là con mắt sáng ngời, hô hấp dồn dập, phảng phất đạt được lĩnh ngộ lớn lao.

- Vừa rồi Tịch Ứng Tình cùng lão tổ đấu qua nhất chỉ, bị phá thân thể, chảy xuống một giọt máu tươi, xem ra Tịch Ứng Tình hoàn toàn chính xác không phải Bách Dục Thí Thần Cốc Đại Ma Đầu.

Quy Thiên Sầu cau mày nói:

- Người này rốt cuộc là ai, như thế nào lại đột nhiên xuất hiện một vị cường giả như vậy?

Thời điểm mặt quỷ nam tử ly khai, tất cả đại giáo phái đều thúc dục trấn giáo chi bảo ý đồ lưu sáu người hắn lại, nhưng không thể lưu lại bọn chúng, loại thực lực này mặc dù không bằng Tịch Ứng Tình cũng không khác nhau lắm.

Nếu thật sự có nhân vật như vậy, khẳng định đã sớm danh chấn thiên hạ, ngoại trừ Tịch Ứng Tình ra, Quy Thiên Sầu rất khó nghĩ đến những người khác.

- Trong Huyền Đô Thất Bảo Lâm đại ma là chân thân, Tịch Ứng Tình cũng là chân thân, theo lý mà nói hoàn toàn chính xác không thể nào là Tịch Ứng Tình.

Thái Hoàng lão tổ lẳng lặng nói:

- Bất quá ta thủy chung cảm thấy trong đó có cổ quái. Nếu như đại ma thật là Tịch Ứng Tình, như vậy ta liền không thể không một lần nữa xem kỹ người này. Đương nhiên, cũng có khả năng là kỳ tài ngút trời khác, nhân vật không kém hơn Tịch Ứng Tình...

Bọn người Quy Thiên Sầu nghe được hắn vẫn còn có chút cho rằng đại ma là Tịch Ứng Tình, trong nội tâm không khỏi có chút hoảng sợ, nếu thật sự là như thế, tu vi cùng nội tình của Tịch Ứng Tình, chỉ sợ đạt tới một loại tình trạng khủng bố đến cực điểm, cùng cảnh giới, chỉ sợ còn muốn vượt qua Thái Hoàng lão tổ!

- Tịch Ứng Tình chắc có lẽ không yêu nghiệt đến loại trình độ này.

Thái Hoàng lão tổ khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:

- Đại Ma Đầu kia, cho ta một cảm giác rất quen thuộc, chẳng lẽ sẽ là hắn? Bất quá hắn nên bị chết thật lâu mới đúng...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook