Đế Tôn

Chương 317: Cáo mượn oai hùm. (2)

Trạch Trư

30/07/2014

Đột nhiên, một vị Ma Đạo cường giả bay lên đỉnh cột đá, tế lên một kiện pháp bảo hướng lao ngục oanh kích mà đi, chỉ nghe một tiếng trống vang nổ mạnh, cái lao ngục kia có chút rung động lắc lư, đem uy năng bên trong pháp bảo của hắn hấp thu, không chút nào tổn hại.

- Xem Diêm Phù đề ma hỏa của ta dung luyện!

Lại có một Đại Ma Đầu cười quái dị, há mồm phun ra ma hỏa hừng hực, không ngừng nung khô lao ngục, cũng không có thể nấu dung đồng đỏ chế tạo môn hộ lao ngục. Những đồng đỏ này thực sự không phải là thần kim gì, chất lượng cũng không cao, nhưng mà xâm nhập tới đây, uy lực của Khốn Ma trận cùng Trấn Hồn đại trận đã cường đến đáng sợ, áp chế tu vi thực lực của bọn hắn, thậm chí ngay cả uy năng của pháp bảo cùng thần thông cũng lọt vào áp chế thật lớn!

Nếu không có hai trận pháp này, bọn hắn phá vỡ lao lung đồng đỏ dễ dàng, nhưng trận pháp nơi đây dù sao cũng bị lịch đại tông chủ của Thái Huyền Thánh tông gia trì qua, ngay cả những Đại Ma Đầu này cũng chỉ có thể phát huy ra ba bốn thành thực lực, nếu không lúc vây công Yến Trác Nhiên cũng không có khả năng tốn hao nhiều thời gian như vậy.

Hơn nữa, trận vân trong những lồng giam đồng đỏ này càng là dày đặc, bất luận pháp bảo cùng thần thông gì rơi ở phía trên, uy lực đều hạ xuống, đã không có bao nhiêu lực sát thương.

Ánh mắt Công Dương Cổ rơi vào trên người Giang Nam, đột nhiên cười hắc hắc nói:

- Tiền bối, chúng ta mở không ra những lao ngục này, tiền bối ngươi tu vi thâm hậu, sao không ra tay để cho chúng ta kiến thức?

Ánh mắt Giang Nam chớp động, đĩnh đạc phân phó nói:

- Huyền Ẩn, đi đem những lao lung này mở ra, sưu tập một ít xương cốt đi ra luyện chế pháp bảo.

Huyền Ẩn đạo nhân là người thành thật, lắc đầu nói:

- Dùng thực lực của ta, chỉ sợ còn làm không được.

Giang Nam mỉm cười, lấy ra một thanh Địa Từ Nguyên Phủ, đưa cho Huyền Ẩn đạo nhân, cười nói:

- Ta biết rõ thực lực ngươi không đủ, bất quá có ta ở đây, còn không cần ngươi cho ra bao nhiêu lực lượng. Ngươi cầm pháp bảo của ta đi qua, đem lao lung này bổ là được.

Huyền Ẩn đạo nhân tiếp nhận Địa Từ Nguyên Phủ, trong nội tâm nói thầm:

- Cái ranh con này thực đem ta trở thành đệ tử của hắn rồi... cái phủ này của hắn bất quá là kiện Bảo Khí, ngay cả pháp bảo cũng không phải, chỉ sợ ở trên lao lung đồng đỏ thoáng đụng một phát sẽ bị chấn nát rồi, đến lúc đó lại là ta mất mặt...



Các lão ma đầu của Công Dương Cổ cũng chứng kiến cây búa trong tay Huyền Ẩn, những lão quái vật này nguyên một đám nhãn lực cao minh đến cực điểm, lập tức nhìn ra cái phủ này bất quá là kiện Bảo Khí, nguyên một đám cười lạnh không thôi.

Sắc mặt Công Dương Cổ âm tình bất định, thầm nghĩ:

- Tiểu tử thúi này lừa gạt ta, để cho ta mở miệng một tiếng tiền bối, dùng khuôn mặt tươi cười dán hắn bờ mông lạnh, làm hại lão tử mất hết thể diện, xem lão tử sẽ bào chế ngươi như thế nào!

Xùy...

Huyền Ẩn đạo nhân một búa bổ đi, lao lung đồng đỏ bị bổ bay ra, chẳng những Huyền Ẩn hoảng sợ, dù là mấy lão ma đầu Công Dương Cổ cũng thay đổi sắc mặt, nguyên một đám nhìn về phía Giang Nam, trong nội tâm lại kính sợ, thầm nghĩ:

- Quả nhiên là lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm, thằng này thoạt nhìn tuổi trẻ, nhưng tu vi thực lực thật sự là thâm bất khả trắc, tiện tay xuất ra một kiện pháp bảo, cắt lao lung đồng đỏ như là cắt đậu hủ!

Công Dương Cổ càng là sắc mặt xám ngoét, kính sợ nhìn về phía Giang Nam, thầm nghĩ:

- Cái lão quái vật này giả heo ăn thịt hổ, giả bộ hư nhược đến thương cảm, khá tốt mới vừa rồi lão tử không có ra tay đối với hắn, nếu không hiện tại chỉ sợ đã biến thành dê nướng nguyên con rồi...

Huyền Ẩn đạo nhân vừa mừng vừa sợ, bổ ra lao lung, đem Kim Thân thi cốt bên trong thu vào, lập tức đi về hướng lao lung khác, hết thảy bổ ra, đem thi cốt Cự Thú cùng mặt thi cốt khác cũng thu nhập bên trong Tử Phủ, đợi lúc đi vào một tòa lao lung cuối cùng, đột nhiên trong lao ngục truyền đến một thanh âm già nua.

- Không nên đi một tầng cuối cùng...

Giang Nam cùng mọi người nhìn lại, chỉ thấy ở trong lao ngục, xiềng xích rậm rạp chằng chịt khóa lại một tăng nhân, tăng nhân "thây khô" kia nhìn như chết không biết bao lâu, lại đột nhiên mở mắt, thanh âm khàn khàn, gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi:

- Ngàn vạn lần không nên đi một tầng cuối cùng, có đại khủng bố...

- Vị tiền bối này, ngươi cái này là ý gì?

Nam tử mang mặt nạ bằng đồng kia tiến lên, mỉm cười nói:

- Tiền bối, ngươi bị vây ở chỗ này quá lâu, chỉ sợ có chút già nên hồ đồ rồi, chúng ta cứu ngươi thoát khốn, ngươi liền có thể lại lần nữa thu hoạch tự do, tiêu diêu tự tại. Huyền Ẩn sư thúc, kính xin ngươi mở lao lung ra, mời vị tiền bối này đi ra.



Tăng nhân gầy như que củi kia sắc mặt càng thêm sợ hãi, khàn cả giọng nói:

- Ta không đi ra ngoài, chết cũng không đi ra ngoài, lăn, đều cút cho ta!

Mọi người còn là lần đầu tiên gặp được người không muốn chạy ra lao lung, Công Dương Cổ nghẹn ngào cười nói:

- Cái tặc ngốc này đoán chừng là bị giam quá lâu, điên mất rồi.

Mấy lão ma đầu khác liếc nhau, lộ ra vẻ cảnh giác, bọn hắn có thể thấy được vị lão tăng này tu vi cực cao, chỉ sợ là nhân vật trọng yếu bên trong Phật môn, nếu không cũng sẽ không bị giam giữ ở tầng thứ sáu.

Bách Ma Quật càng đi về mấy tầng phía sau, giam giữ người tu vi thực lực liền càng cường, đã đến tầng thứ sáu, chỉ sợ là cường giả bên trong cường giả, nhân vật có thể so với chưởng giáo!

Những người khác đã tọa hóa, chết ở chỗ này, duy chỉ có lão tăng này lại còn sống, điều này nói rõ lão tăng này tu vi thực lực những người khác còn phải mạnh hơn một ít.

Ngay cả nhân vật như vậy đều đối với người giam giữ tầng dưới chót cực kỳ sợ hãi, có thể nghĩ bên trong trấn áp ma đầu thế tất là nhân vật không tầm thường!

- Nghe nam tử mang mặt nạ nói, tầng dưới chót nhất giam giữ chính là sư môn trưởng bối của hắn, chỉ có người nọ cứu ra, tiến vào tầng dưới chót nhất mới có thể phá vỡ Bách Ma Quật, thoát khốn mà ra. Xem ra tầng dưới chót nhất coi như là đầm rồng hang hổ, cũng phải xông vào một lần rồi!

Mấy vị Đại Ma Đầu liếc nhau, thầm nghĩ trong lòng.

Huyền Ẩn đạo nhân đem phủ trả lại cho Giang Nam, lặng lẽ truyền âm nói:

- Sư tôn... Phi! Tử Xuyên, một tầng cuối cùng chỉ sợ sẽ có hung hiểm, đợi tí nữa ngươi ở bên cạnh ta, một tấc cũng không rời, minh bạch chưa?

Sắc mặt Giang Nam ngưng trọng, gật đầu đồng ý.

Trung niên nam tử kia đi ra trước một bước, hướng một tầng cuối cùng đi đến, đột nhiên trong lồng giam sau lưng truyền đến thanh âm hữu khí vô lực của lão tăng kia:

- Các ngươi đi một tầng cuối cùng, ngàn vạn lần phải cẩn thận, không nên đem lão ma đầu kia phóng xuất, nếu không sanh linh đồ thán, các ngươi đều sẽ vĩnh viễn rơi vào A Tỳ địa ngục...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook