Đế Tôn

Chương 253: Chưởng giáo phát uy

Trạch Trư

30/07/2014

- Ba tháng kịch liệt tiêu hao, hắn lại còn mạnh như vậy?

Quy Thiên Sầu sắc mặt biến hóa, Tịch Ứng Tình cường đại có chút ngoài dự liệu của hắn, hắn toàn lực thúc dục Đại Hoang Sơn Ấn, lấy trạng thái đỉnh phong đánh lén Tịch Ứng Tình, lại còn có thể bị Tịch Ứng Tình đở.

Hơn nữa, Tịch Ứng Tình chỉ dùng một tay, thậm chí ngay cả pháp bảo cũng không vận dụng!

Thân thể Quy Thiên Sầu đột nhiên khom xuống, sau một khắc rơi vào trên Đại Hoang Sơn Ấn, một tiếng trống vang lên, hai chân hai tay hết thảy đè xuống, giống như một đầu thiềm cáp nằm sấp, pháp lực bản thân cộng thêm lúc rơi xuống mang theo lực lượng cuồng bạo, hết thảy rót vào trong Đại Hoang Sơn Ấn!

Đại Hoang Sơn Ấn uy năng tăng vọt, lấy tốc độ nhanh hơn hướng Tịch Ứng Tình trấn áp xuống!

- Nguyên lai là Quy sư huynh, Quy sư huynh, ngươi có chút được voi đòi tiên rồi.

Tịch Ứng Tình trên mặt không vui, đỉnh đầu có thanh quang xông ra, hóa thành một ngụm thanh chung, miệng chuông hướng về phía trước, Quy Thiên Sầu tính cả Đại Hoang Sơn Ấn cùng nhau rơi vào bên trong thanh chung.

Quy Thiên Sầu quá sợ hãi, đang muốn bay lên, ngẩng đầu chỉ thấy thiên tượng đột nhiên thay đổi, đỉnh đầu là tinh thần lóe lên, nhật nguyệt Luân Hồi, không còn là khoảng không mà hắn vừa thấy, nhất thời biết rõ mình rơi vào trong Thần Thông của Tịch Ứng Tình.

Sắc mặt Lạc Hoa Âm khẽ biến, thấp giọng nói:

- Tịch Ứng Tình hàng này, từ trước tuyệt đối che giấu thực lực, không biết hắn hôm nay tu luyện tới Thiên Cung mấy trọng rồi?

- Tịch Ứng Tình hàng này?

Giang Nam đứng ở bên người nàng, nghe được nàng gọi chưởng giáo nhà mình, không khỏi có chút không biết nên khóc hay cười.

- Tịch Ứng Tình quả nhiên danh bất hư truyền, bất quá ta cũng không phải là hư danh nói chơi!

Trong thanh chung truyền đến Quy Thiên Sầu rống giận, điên cuồng thúc dục Đại Hoang Sơn Ấn oanh tới, thanh chung đương đương rung động, mặc dù là Thần Thông hóa thành thanh chung, nhưng sinh sôi đở hắn oanh kích, cũng không tổn hại.

Ngoài chuông, Tịch Ứng Tình khuất lên ngón trỏ, nhẹ nhàng bắn ra, đầu ngón tay vọt tới thanh chuông, một kích kia không mang theo chút hơi thở lửa khói nào, nhưng mà là sát chiêu chân thật.

Tu vi của hắn thật sự vô cùng kinh khủng, cho dù ở dưới tình huống tu vi tổn hao nhiều, cũng vượt qua xa Quy Thiên Sầu có thể địch nổi, một ngón tay này nếu đụng vào trên thanh chung, thế tất có thể đem Quy Thiên Sầu luyện hóa thành tro, cặn cũng sẽ không còn dư lại!

Trong lòng Quy Thiên Sầu tuyệt vọng:

- Nếu là ta Kim Đao còn tại...



Nhưng vào lúc này, đột nhiên lại có một đầu ngón tay trắng noãn như ngọc dò xuống, cùng đầu ngón tay của Tịch Ứng Tình nhẹ nhàng va chạm, phát ra một tiếng vang nhỏ, nhưng ngay sau đó hai hai tách ra.

Tịch Ứng Tình khẽ cau mày, đưa mắt nhìn ngón trỏ của mình, chỉ thấy đầu ngón tay một giọt huyết châu chậm rãi chảy ra.

Lạc Hoa Âm nhìn đến đây, có chút thất vọng, lại cảm thấy có chút dễ dàng, lẩm bẩm nói:

- Ngươi không phải là hắn, bởi vì ngươi không thể nào có hai cái chân thân...

Giang Nam gật đầu, Lạc Hoa Âm nói không sai, mặt quỷ nam tử trong Thất Bảo Lâm cùng Thái Hoàng giao thủ là thật thân, nếu là hóa thân, nhất định sẽ bị Thái Hoàng khám phá, mà đầu ngón tay của Tịch Ứng Tình chảy máu, tự nhiên cũng không thể nào là hóa thân.

Cho nên, Đại Ma cùng Tịch Ứng Tình hẳn không phải là cùng một người.

Đầu ngón tay kia thu hồi, một ngón tay điểm hướng miệng thanh chung kia, thanh chung nhất thời nghiền nát, Quy Thiên Sầu mới thoát khốn mà ra, chỉ nghe oanh một tiếng nổ, môn hộ của Huyền Đô Thất Bảo Lâm ầm ầm bế hợp, chưởng giáo Chí Tôn của các đại môn phái rối rít thu hồi trấn giáo chi bảo.

- Không tốt, Huyền Thiên Thánh Tông Thuần Dương Vô Cực Chung...

Quy Thiên Sầu mới vừa nghĩ tới đây, chỉ thấy miệng hồng chung treo cao ở trên bầu trời Huyền Thiên Thánh Tông kia khấu trừ lại, chuông lớn còn chưa rơi xuống, liền khóa chặt hắn, để cho hắn không đường có thể trốn!

Quy Thiên Sầu nổi giận gầm lên một tiếng, ra sức thúc dục Đại Hoang Sơn Ấn, hướng Thuần Dương Vô Cực Chung nghênh khứ, mặt bảo ấn này đón gió liền dài, hóa thành một ngọn cự sơn cao hơn thập vạn trượng, nguy nga tráng lệ, mặt ngoài sơn thể hiện đầy đủ loại Đạo văn kỳ lạ, một đạo tiếp theo một đạo sáng lên, để cho hùng sơn này Quang Mang Vạn Trượng, uy phong lẫm lẫm.

Đông!

Đại Hoang Sơn đánh vào bên trong Thuần Dương Vô Cực Chung, nhưng ngay sau đó biến mất không thấy gì nữa.

- Tịch chưởng giáo kính xin hạ thủ lưu tình.

Quy Thiên Sầu vạn niệm câu hôi, đột nhiên thanh âm của Thái Hoàng lão tổ truyền đến, để cho hắn thở phào nhẹ nhỏm.

Thuần Dương Vô Cực Chung treo ở đỉnh đầu của hắn, khẽ xoay tròn, mặc dù không đánh xuống, lại làm cho hắn lo lắng đề phòng, tâm thần không yên.

Tịch Ứng Tình ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy một vị thanh niên tóc trắng đi tới, không khỏi sắc mặt khẽ biến, nhưng ngay sau đó khôi phục như thường, cao giọng cười nói:

- Nguyên lai là Thái Hoàng lão tổ. Lão tổ, vị Quy sư huynh này vì sao vô duyên vô cớ hướng Tịch mỗ xuất thủ, nếu không phải Tịch mỗ còn có chút bản lãnh, chẳng phải là bị chết oan uổng sao? Quý tông là Chính Đạo khôi thủ ta, kính xin Thái Hoàng chủ trì công đạo.

Lạc Hoa Âm bước đi ra, đằng đằng sát khí nói:



- Xuất thủ đánh lén chưởng giáo thánh tông ta, Thái Huyền Thánh Tông không khỏi có chút ỷ thế hiếp người đi? Quy Thiên Sầu không chết, kẻ dưới làm sao phục tùng?

- Đúng vậy!

Nhiều trưởng lão, Thái Thượng Trưởng Lão của Huyền Thiên Thánh Tông bay tới, đứng thành một hàng, một vị lão giả tóc trắng xoá bi phẫn nói:

- Thái Huyền Thánh Tông mặc dù thế lớn, nhưng Huyền Thiên Thánh Tông ta cũng không phải có thể mặc người khi nhục, Quy Thiên Sầu có thể đánh lén chưởng giáo chúng ta, rõ ràng là chà đạp tôn nghiêm thánh tông chúng ta!

- Hôm nay Thiên Huyền thánh tông có thể đánh lén Huyền Thiên Thánh Tông chưởng giáo ta, ngày mai là có thể đánh lén chưởng giáo môn phái khác!

- Quy Thiên Sầu không chết, thiên lý ở đâu?

- Đủ rồi!

Tịch Ứng Tình đột nhiên hét lớn một tiếng, thanh âm truyền khắp tứ phương, chấn triệt tận trời, áp qua thanh âm mọi người, lạnh nhạt nói:

- Quy sư huynh nói không chừng chỉ là muốn thử ta, có lẽ cũng không có ác ý, Thái Hoàng lão tổ, ngươi nói có đúng hay không?

Thái Hoàng lão tổ thật sâu liếc hắn một cái, nhẹ giọng nói:

- Tịch chưởng giáo nói không sai, bất quá tự tiện hướng đứng đầu một phái xuất thủ, cuối cùng là phạm vào lỗi nặng. Ta thân là đứng đầu Thái Huyền Thánh Tông, tự nhiên phải chủ trì công đạo, cho Tịch chưởng giáo một cái công đạo.

Hắn sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Quy Thiên Sầu, ngươi tuy là sư đệ ta, nhưng hôm nay phạm vào lỗi nặng, ta cũng không thể che chở ngươi, hôm nay ta liền phạt ngươi diện bích ngàn năm, trấn giữ ở Bách Ma Quật, ngàn năm sau lại rời đi. Ta hỏi ngươi, ngươi có phục hay không?

Quy Thiên Sầu khom người hạ bái, cúi đầu nói:

- Phục.

Thái Hoàng lão tổ nhẹ nhàng gật đầu, hướng Tịch Ứng Tình nói:

- Tịch chưởng giáo, cái xử trí này ngươi hài lòng chưa.

- Xử phạt quá nặng, chỉ là chuyện nhỏ, cần gì phải như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook