Chương 2674: Cuộc chiến khốc liệt.
Trạch Trư
16/04/2016
Thời đại nguyên đạo được ưu đãi, lần đầu tiên từ trong hỗn độn sinh ra
vũ trụ hồng hoang, vũ trụ thời đại khác nhỏ hơn thời đại nguyên đạo
nhiều.
Điều này giống như ném cục đá vào mặt hồ tĩnh lặng, gợn sóng đầu tiên là rõ ràng và lớn nhất. Những gợn sóng sau chỉ là dư âm của gợn sóng thứ nhất, càng lúc càng mơ hồ, càng lúc càng nhỏ.
Thời đại nguyên đạo là gợn sóng thứ nhất, có mặt những thời đại khác không thể sánh bằng. Mỗi gợn sóng ngừng lăn tăn đại biểu cho một cuộc tịch diệt kiếp.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, sau khi gợn sóng khuếch tán xong mặt hồ sẽ lại tĩnh lặng.
Hỗn độn cũng vậy, sau này ở thời đại nào đó sẽ bị kéo vào hoang mạc tĩnh lặng, tất cả thời đại sẽ biến mất.
Nhưng Đế và Tôn, hai người từ xứ lạ đến đương nhiên ném hòn đá vào mặt hồ, khiến hồ nước sắp bình lặng lại gợn sóng.
Lần này càng kỳ dị hơn, vì gợn sóng trước chưa biến mất thì sóng sau đã nổi lên, hai gợn sóng va chạm vào nhau.
Kỳ lạ hơn là thời đại Kim Quang trấn đạo đỉnh không chủ động gợn sóng mà bị lực lượng bí ẩn đnáh nát tịch diệt thiên hỏa, đánh gãy quỹ tích gợn sóng cố hữu.
Điều này hình thành gợn sóng ở ba vị trí khác nhau, va vào nhau, ảnh hưởng nhau.
Giang Nam cho rằng trạng thái kỳ lạ này hình thành thế cục Tiên giới bây giờ. Có Đạo Quân tiền sử chuyển thế đến thời đại này, có Hỗn Độn Cổ Thần sống trong thời đại này, tồn tại cùng tiên nhân, chung một đời, hình thành thời đại vô cùng huy hoàng.
- Thời đại tiên đạo làg một thời đại có thể sánh ngang với thời đại nguyên đạo.
Vô Cực Thiên Tôn cười nói:
- Từ trước kia ta sớm phát hiện có người rình ngó ta trong dòng thời gian, biết tương lai sẽ xuất hiện thời đại vô cùng huy hoàng, có cường giả mở dòng thời gian trở về thời đại cổ xưa. Thời đại tương lai đó sẽ là một thời đại cực kỳ rực rỡ. Ta bỏ lỡ thời đại nguyên đạo nhưng tuyệt đối không bỏ qua thời đại này!
Biểu tình Giang Nam kỳ lạ ho khan:
- Năm xưa Đại Thiên Tôn cảm giác bị người nhìn ngó đó là... Ta.
Vô Cực Thiên Tôn hiểu ra, cười nói:
- Thì ra nhân quả giữa ngươi và ta bắt nguồn từ đây. Hèn gì khi ta muốn ngược dòng căn nguyên, đặt ngươi vào lưới nhân quả mà không cách nào làm được. Hóa ra duyên nhân quả giữa hai ta khởi đầu từ ngàn ức năm trước.
Vô Cực Thiên Tôn tạm dừng, tiếp tục bảo:
- Ta trông thấy hai người xứ lạ đến thời đại hỗn độn liền biết tương lai mà ta chờ đợi rốt cuộc đến. Vì vậy ta nhân dịp hai người xứ lạ thí nghiệm khai thiên thất bại thì chuyển thế vào mảnh đất bỏ hoang, định đặt thịnh thế sắp đến vào lưới nhân quả của ta. Chờ thời đại này hủy diệt, nhân quả thu lưới, ta có thể đặt chân đến tận cùng đại đạo.
Giang Nam khen:
- Đại đạo nhân quả của Đại Thiên Tôn đúng là cao thâm khó dò, ta theo không kịp.
Vô Cực Thiên Tôn lắc đầu, nói:
- Tiếc rằng bị ngươi trốn ra, ngươi không nằm trong lưới nhân quả của ta, khiến ta luôn lo lắng bất an. Chỉ có tiêu diệt Đế Giang đạo hữu thì lưới nhân quả mới không còn sơ hở.
Giang Nam cười hỏi:
- Vì vậy Đại Thiên Tôn nhất định lấy mạng ta?
Vô Cực Thiên Tôn gật đầu, nói:
- Ta càng tiếp xúc sâu với ngươi thì càng hết hồn hết vía. Nhân vật như ngươi thậm chí nhảy ra khỏi sắp xếp của Đế và Tôn, hai người kia là nhân kiệt hiếm có. Người không thể khống chế thì không giữ được.
Con rồng to cười khẩy nói:
- Tồn tại ti tiện nhà ngươi nói nửa ngày rốt cuộc vẫn muốn đánh?
Vô Cực Thiên Tôn xì cười:
- Tiểu long ngốc nghếch đáng yêu, ta nói chuyện với Đế Giang đạo hữu không phải lãng phí miệng lưỡi mà muốn nói rõ lý do giết hắn, vậy thì hắn sẽ biết mình không chết oan.
Giang Nam giải thích với con rồng to:
- Đại Thiên Tôn Tu luyện đại đạo nhân quả nên đương nhiên phải giải thích nhân quả với người bị giết, sau đó mới ra tay kết thúc nhân quả.
Vô Cực Thiên Tôn cười vỗ tay:
- Đúng là đạo lý này. Đế Giang đạo hữu, sau khi ngươi chết ta sẽ tưởng niệm ngươi.
Vô Cực Thiên Tôn vừa dứt lời liền hành động.
Khi Vô Cực Thiên Tôn ra tay thì Giang Nam cũng động.
Hai người đều Tu luyện pháp, thân, đạo, quả hợp nhất, cảnh giới cực độ. Pháp, thân, đạo, quả hợp nhất của Vô Cực Thiên Tôn trong đó đạo làg đại đạo nhân quả. Đạo của Giang Nam là vạn đạo hợp thành một cùng xây dựng Nguyên Thủy đại đạo.
Thần thông của hai người Tu luyện đến mức độ hòa hợp thân thể, đạo quả, pháp lực. Thân thể là thần thông, đạo quả, pháp lực, nguyên thần.
Hai người pháp, thân, đạo, quả hợp nhất đụng độ sẽ kịch liệt, dữ dội dmdến mức nào?
Bọn họ cùng là cảnh giới Thiên Quân, một người là Nguyên Thủy Thần Quân, một người là nhân quả Thiên Quân. Kiếp này thân thể Vô Cực Thiên Tôn sinh ra từ tịch diệt thiên hỏa, hấp thu thân thể kiếp trước, cơ thể Hỗn Độn Long Tổ thành công chế tạo ra thân xác này. Cơ thể Vô Cực Thiên Tôn mạnh hơn Giang Nam.
Thân thể kiếp trước của Vô Cực Thiên Tôn không mạnh nhưng kiếp này gã đã luyện thành cơ thể hoàn mỹ.
Giang Nam từng cùng con rồng to đánh Vô Cực Thiên Tôn nhưng không giết gã được, có thể thấy cơ thể gã cứng cỏi cỡ nào.
Giờ phút này, thân hình Vô Cực Thiên Tôn dữ tợn, cơ bắp nhô ra, thiên địa quanh thân sụp đổ. Đại đạo quanh người Vô Cực Thiên Tôn biến thành từng linh quang, linh quang như lưới, trong lưới có dị tượng hai mươi thời đại.
Đó là tiên thiên bất bại chi địa của Vô Cực Thiên Tôn, thiên la.
Vô Cực Thiên Tôn có tiên thiên bất bại chi địa của mình, không thua gì Nguyên Thủy Đại La Thiên và Lô Bồng của Giang Nam, thậm chí hoàn chỉnh hơn.
Ong ong ong ong ong!
Vô Cực Thiên Tôn vẫy tay, Lưu Ly Ngọc Như Ý rơi vào tay gã. Lưu Ly Ngọc Như Ý là tiên thiên linh bảo Vô Cực Thiên Tôn mang theo lúc rời khỏi Đạo Quân điện, lần trước khi bị Giang Nam và con rồng to đè đầu đánh gã nhờ nó để trốn thoát.
Lưu Ly Ngọc Như Ý đánh một kích thậm chí làm con rồng to bị thương.
Lưu Ly Ngọc Như Ý tỏa sáng rực rỡ, đạo uy bất diệt bắn lên cao rung động đương thời, khuấy hỗn độn, trấn áp Tiên giới. Lưu Ly Ngọc Như Ý không thua kém nguyên chung, nguyên tháp, nguyên đỉnh chút nào.
Phần đầu Lưu Ly Ngọc Như Ý nở rộ các cánh hoa, chớp mắt cánh hoa trắng rơi lất phất bay hướng Giang Nam.
Cùng với vô số cánh hoa là Vô Cực Thiên Tôn cầm Lưu Ly Ngọc Như Ý đập mạnh vào Giang Nam.
Một kích kia bá đạo tuyệt luân, không có sự trơn trượt âm hiểm vô hình của đại đạo nhân quả. Vô Cực Thiên Tôn muốn dùng ưu thế thân thể hơn xa Giang Nam trực tiếp bẻ gãy nghiền nát, hủy diệt hắn.
Lúc này cơ bắp Giang Nam nhô ra. Trong Lô Bồng, con rồng to ngửa đầu hú dài, quay vòng vòng quấn thân thể cao lớn của Giang Nam.
Một người một rồng cơ thể do tiên thiên bất diệt linh quang tổ thành, hai loại khác nhau bộc phát, quấn quanh, giao hòa, khiến báu vật của Giang Nam tăng vùn vụt.
Khác với Vô Cực Thiên Tôn, Giang Nam dung hợp lực lượng con rồng to tăng mạnh sức chiến đấu của bản thân.
Con rồng to cũng là tiên thiên linh bảo, hơn cả Lưu Ly Ngọc Như Ý. Bất Không Đạo Nhân muốn bắt giữ con rồng này cần nhờ lực lượng Đinh Thiên Nguyên Thung.
Điều này giống như ném cục đá vào mặt hồ tĩnh lặng, gợn sóng đầu tiên là rõ ràng và lớn nhất. Những gợn sóng sau chỉ là dư âm của gợn sóng thứ nhất, càng lúc càng mơ hồ, càng lúc càng nhỏ.
Thời đại nguyên đạo là gợn sóng thứ nhất, có mặt những thời đại khác không thể sánh bằng. Mỗi gợn sóng ngừng lăn tăn đại biểu cho một cuộc tịch diệt kiếp.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, sau khi gợn sóng khuếch tán xong mặt hồ sẽ lại tĩnh lặng.
Hỗn độn cũng vậy, sau này ở thời đại nào đó sẽ bị kéo vào hoang mạc tĩnh lặng, tất cả thời đại sẽ biến mất.
Nhưng Đế và Tôn, hai người từ xứ lạ đến đương nhiên ném hòn đá vào mặt hồ, khiến hồ nước sắp bình lặng lại gợn sóng.
Lần này càng kỳ dị hơn, vì gợn sóng trước chưa biến mất thì sóng sau đã nổi lên, hai gợn sóng va chạm vào nhau.
Kỳ lạ hơn là thời đại Kim Quang trấn đạo đỉnh không chủ động gợn sóng mà bị lực lượng bí ẩn đnáh nát tịch diệt thiên hỏa, đánh gãy quỹ tích gợn sóng cố hữu.
Điều này hình thành gợn sóng ở ba vị trí khác nhau, va vào nhau, ảnh hưởng nhau.
Giang Nam cho rằng trạng thái kỳ lạ này hình thành thế cục Tiên giới bây giờ. Có Đạo Quân tiền sử chuyển thế đến thời đại này, có Hỗn Độn Cổ Thần sống trong thời đại này, tồn tại cùng tiên nhân, chung một đời, hình thành thời đại vô cùng huy hoàng.
- Thời đại tiên đạo làg một thời đại có thể sánh ngang với thời đại nguyên đạo.
Vô Cực Thiên Tôn cười nói:
- Từ trước kia ta sớm phát hiện có người rình ngó ta trong dòng thời gian, biết tương lai sẽ xuất hiện thời đại vô cùng huy hoàng, có cường giả mở dòng thời gian trở về thời đại cổ xưa. Thời đại tương lai đó sẽ là một thời đại cực kỳ rực rỡ. Ta bỏ lỡ thời đại nguyên đạo nhưng tuyệt đối không bỏ qua thời đại này!
Biểu tình Giang Nam kỳ lạ ho khan:
- Năm xưa Đại Thiên Tôn cảm giác bị người nhìn ngó đó là... Ta.
Vô Cực Thiên Tôn hiểu ra, cười nói:
- Thì ra nhân quả giữa ngươi và ta bắt nguồn từ đây. Hèn gì khi ta muốn ngược dòng căn nguyên, đặt ngươi vào lưới nhân quả mà không cách nào làm được. Hóa ra duyên nhân quả giữa hai ta khởi đầu từ ngàn ức năm trước.
Vô Cực Thiên Tôn tạm dừng, tiếp tục bảo:
- Ta trông thấy hai người xứ lạ đến thời đại hỗn độn liền biết tương lai mà ta chờ đợi rốt cuộc đến. Vì vậy ta nhân dịp hai người xứ lạ thí nghiệm khai thiên thất bại thì chuyển thế vào mảnh đất bỏ hoang, định đặt thịnh thế sắp đến vào lưới nhân quả của ta. Chờ thời đại này hủy diệt, nhân quả thu lưới, ta có thể đặt chân đến tận cùng đại đạo.
Giang Nam khen:
- Đại đạo nhân quả của Đại Thiên Tôn đúng là cao thâm khó dò, ta theo không kịp.
Vô Cực Thiên Tôn lắc đầu, nói:
- Tiếc rằng bị ngươi trốn ra, ngươi không nằm trong lưới nhân quả của ta, khiến ta luôn lo lắng bất an. Chỉ có tiêu diệt Đế Giang đạo hữu thì lưới nhân quả mới không còn sơ hở.
Giang Nam cười hỏi:
- Vì vậy Đại Thiên Tôn nhất định lấy mạng ta?
Vô Cực Thiên Tôn gật đầu, nói:
- Ta càng tiếp xúc sâu với ngươi thì càng hết hồn hết vía. Nhân vật như ngươi thậm chí nhảy ra khỏi sắp xếp của Đế và Tôn, hai người kia là nhân kiệt hiếm có. Người không thể khống chế thì không giữ được.
Con rồng to cười khẩy nói:
- Tồn tại ti tiện nhà ngươi nói nửa ngày rốt cuộc vẫn muốn đánh?
Vô Cực Thiên Tôn xì cười:
- Tiểu long ngốc nghếch đáng yêu, ta nói chuyện với Đế Giang đạo hữu không phải lãng phí miệng lưỡi mà muốn nói rõ lý do giết hắn, vậy thì hắn sẽ biết mình không chết oan.
Giang Nam giải thích với con rồng to:
- Đại Thiên Tôn Tu luyện đại đạo nhân quả nên đương nhiên phải giải thích nhân quả với người bị giết, sau đó mới ra tay kết thúc nhân quả.
Vô Cực Thiên Tôn cười vỗ tay:
- Đúng là đạo lý này. Đế Giang đạo hữu, sau khi ngươi chết ta sẽ tưởng niệm ngươi.
Vô Cực Thiên Tôn vừa dứt lời liền hành động.
Khi Vô Cực Thiên Tôn ra tay thì Giang Nam cũng động.
Hai người đều Tu luyện pháp, thân, đạo, quả hợp nhất, cảnh giới cực độ. Pháp, thân, đạo, quả hợp nhất của Vô Cực Thiên Tôn trong đó đạo làg đại đạo nhân quả. Đạo của Giang Nam là vạn đạo hợp thành một cùng xây dựng Nguyên Thủy đại đạo.
Thần thông của hai người Tu luyện đến mức độ hòa hợp thân thể, đạo quả, pháp lực. Thân thể là thần thông, đạo quả, pháp lực, nguyên thần.
Hai người pháp, thân, đạo, quả hợp nhất đụng độ sẽ kịch liệt, dữ dội dmdến mức nào?
Bọn họ cùng là cảnh giới Thiên Quân, một người là Nguyên Thủy Thần Quân, một người là nhân quả Thiên Quân. Kiếp này thân thể Vô Cực Thiên Tôn sinh ra từ tịch diệt thiên hỏa, hấp thu thân thể kiếp trước, cơ thể Hỗn Độn Long Tổ thành công chế tạo ra thân xác này. Cơ thể Vô Cực Thiên Tôn mạnh hơn Giang Nam.
Thân thể kiếp trước của Vô Cực Thiên Tôn không mạnh nhưng kiếp này gã đã luyện thành cơ thể hoàn mỹ.
Giang Nam từng cùng con rồng to đánh Vô Cực Thiên Tôn nhưng không giết gã được, có thể thấy cơ thể gã cứng cỏi cỡ nào.
Giờ phút này, thân hình Vô Cực Thiên Tôn dữ tợn, cơ bắp nhô ra, thiên địa quanh thân sụp đổ. Đại đạo quanh người Vô Cực Thiên Tôn biến thành từng linh quang, linh quang như lưới, trong lưới có dị tượng hai mươi thời đại.
Đó là tiên thiên bất bại chi địa của Vô Cực Thiên Tôn, thiên la.
Vô Cực Thiên Tôn có tiên thiên bất bại chi địa của mình, không thua gì Nguyên Thủy Đại La Thiên và Lô Bồng của Giang Nam, thậm chí hoàn chỉnh hơn.
Ong ong ong ong ong!
Vô Cực Thiên Tôn vẫy tay, Lưu Ly Ngọc Như Ý rơi vào tay gã. Lưu Ly Ngọc Như Ý là tiên thiên linh bảo Vô Cực Thiên Tôn mang theo lúc rời khỏi Đạo Quân điện, lần trước khi bị Giang Nam và con rồng to đè đầu đánh gã nhờ nó để trốn thoát.
Lưu Ly Ngọc Như Ý đánh một kích thậm chí làm con rồng to bị thương.
Lưu Ly Ngọc Như Ý tỏa sáng rực rỡ, đạo uy bất diệt bắn lên cao rung động đương thời, khuấy hỗn độn, trấn áp Tiên giới. Lưu Ly Ngọc Như Ý không thua kém nguyên chung, nguyên tháp, nguyên đỉnh chút nào.
Phần đầu Lưu Ly Ngọc Như Ý nở rộ các cánh hoa, chớp mắt cánh hoa trắng rơi lất phất bay hướng Giang Nam.
Cùng với vô số cánh hoa là Vô Cực Thiên Tôn cầm Lưu Ly Ngọc Như Ý đập mạnh vào Giang Nam.
Một kích kia bá đạo tuyệt luân, không có sự trơn trượt âm hiểm vô hình của đại đạo nhân quả. Vô Cực Thiên Tôn muốn dùng ưu thế thân thể hơn xa Giang Nam trực tiếp bẻ gãy nghiền nát, hủy diệt hắn.
Lúc này cơ bắp Giang Nam nhô ra. Trong Lô Bồng, con rồng to ngửa đầu hú dài, quay vòng vòng quấn thân thể cao lớn của Giang Nam.
Một người một rồng cơ thể do tiên thiên bất diệt linh quang tổ thành, hai loại khác nhau bộc phát, quấn quanh, giao hòa, khiến báu vật của Giang Nam tăng vùn vụt.
Khác với Vô Cực Thiên Tôn, Giang Nam dung hợp lực lượng con rồng to tăng mạnh sức chiến đấu của bản thân.
Con rồng to cũng là tiên thiên linh bảo, hơn cả Lưu Ly Ngọc Như Ý. Bất Không Đạo Nhân muốn bắt giữ con rồng này cần nhờ lực lượng Đinh Thiên Nguyên Thung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.