Chương 2810: Kiếp từ đâu tới? (1)
Trạch Trư
28/06/2016
- Bệ hạ, ta từng đi vào giấc mộng, mơ thấy cảnh tượng tương lai, không
bằng ta đem cảnh trong mơ này triển lãm cho bệ hạ xem qua, nhìn giấc
mộng trong tương lai của ta.
Giang Nam đột nhiên cười nói:
- Nếu bệ hạ tin được ta, ta sẽ đưa bệ hạ tới mộng cảnh kia xem thử.
Sở dĩ nói như vậy, chủ yếu là bởi vì tới cấp bậc như bọn họ, nếu dùng đại đạo xây dựng mộng cảnh, tương đương rơi vào tiên thiên đạo cảnh của đối phương, thật dễ dàng bị đối phương thừa cơ hội.
Nếu trong lòng đối phương có ác niệm, hạ sát thủ, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Đế Lân thản nhiên, nhắm mắt nói:
- Xin thiên tôn hãy đưa ta vào giấc mộng.
Hắn ở trước mặt Giang Nam ngủ thật say, nguyên thần, đạo quả đều lâm vào trong ngủ say, say sưa mà thản nhiên, không thể làm ra phòng bị.
Giang Nam điểm một ngón tay lên mi tâm của hắn, Đế Lân mở mắt, nhìn quanh mọi nơi. Thân hình không khỏi chấn động, chỉ thấy mình đã không còn ở Đại La Thiên, chỉ còn lại một mảnh hoang vắng tĩnh mịch hỗn độn, không hề có chút sinh mệnh khí tức.
Đây là tịch diệt kiếp lưu lại cảnh tượng có một không hai, trong hỗn độn mang theo cô tịch làm người tuyệt vọng. Đau lòng, bi thương khôn cùng trong nháy mắt bao phủ trong đầu của hắn, hỗn độn tĩnh mịch giống như còn mơ hồ truyền tới vô số sinh linh tuyệt vọng giãy dụa gào thét cùng bi khóc thê lương.
Đế Lân nhìn thấy Đại La Thiên phá nát, chứng kiến “chính mình” lảo đảo đi tới, ở trong tử tịch cùng cô tịch vô biên gào thét, mong tìm được thân nhân sống sót.
“Hắn” nhìn thấy được thế giới thụ khô héo, gặp được Thanh Liên sau tịch diệt, gặp được Đạo Không chỉ còn lại thể xác, gặp được Lô Bồng phá nát, gặp được văn tự trên Lô Bồng.
Cuối cùng Lô Bồng hóa thành tro bụi, thê lương khôn cùng bao phủ hắn. Hắn muốn trở lại quá khứ, cứu về thân nhân của mình, một lần lại một lần trọng thương, một lần lại một lần tự tổn hại bản thân, nhưng chỉ là vô ích.
- Nguyên Thủy vô kiếp, duy tình tự thương.
Hắn nhìn thấy một vị đế hoàng như mộng huyễn đang đi tới trước mặt “chính mình”, đó là Đế Giang đi vào cảnh trong mơ, rốt cục Đế Giang mang theo một đạo thần thông của chính mình từ mộng cản tỉnh lại, mà chính mình đã xả thân quay về tới bây giờ.
Đế Lân từ trong mộng tỉnh lại, khuôn mặt bất giác có dòng nước mắt chảy xuống. Giang Nam ngồi đối diện, lẳng lặng nhìn hắn.
Qua thật lâu sau, Đế Lân rốt cục thoát khỏi tâm cảnh tĩnh mịch cô tịch kia, ngẩng đầu lên nói:
- Thiên tôn, vừa rồi rốt cục là mộng cảnh hay là sự thật đã xảy ra?
Giang Nam cười nói:
- Bệ hạ xem nó là cảnh trong mơ cũng được, trở thành chân thật cũng có thể.
Đế Lân trầm ngâm một lát, hỏi:
- Nếu cảnh trong mơ của thiên tôn chính là sự thật, có chứng kiến nguyên nhân dẫn đến tịch diệt kiếp hay không? Nếu như không nhìn thấy, đó chỉ là giấc mộng mà thôi.
Vẻ mặt Giang Nam khẽ động, cười nói:
- Thật sự ta không chứng kiến nguyên nhân phát sinh tịch diệt kiếp. Hẳn là ta chú định quay về hiện tại, làm cho tương lai biến thành không biết, chỉ biết chuyện sau tịch diệt kiếp.
Đế Lân nhẹ nhàng thở ra, cười nói:
- Có lẽ tinh lực của thiên tôn chỉ là một mộng cảnh cực kỳ chân thật. Ta luôn cho rằng, tiên đạo vĩnh viễn biến hóa không có khả năng lâm vào suy sụp, làm cho tịch diệt kiếp tiến đến. Bởi vì tiên đạo vĩnh viễn phát triển, vĩnh viễn không khả năng dừng lại bước chân đi tới, tịch diệt kiếp sẽ không đến nữa. Thiên tôn, tiên đạo có tịch diệt kiếp hay không, một tỷ bốn trăm triệu năm sau sẽ thấy rõ ràng. Nhưng trong thời gian này, ta cùng Thanh Liên, Đạo Không, chỉ sợ đều sẽ chứng được Nguyên Thủy, ta không quan tâm Đại La Thiên, nhưng bọn họ chưa chắc, đến lúc đó chỉ sợ thiên tôn phải chuyển nơi ở.
Giang Nam nháy nháy mắt, cười nói:
- Ta đang trong tiến bộ, hai người họ muốn cho ta chuyển nơi khác, chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Đế Lân lắc đầu nói:
- Ngươi đã chậm hơn một bước so với tiên tôn cùng Đạo Không, hai người họ đang trên đường đi tới cuối đại đạo, mà đường họ lựa chọn đã được nghiệm chứng, có thể đi thông. Nhất là tiên tôn, hắn tích lũy vô cùng hùng hậu, ở đời trước hắn đã sắp tới Nguyên Thủy, mà bây giờ hắn chỉ thiếu một đường là có thể chứng Nguyên Thủy!
Giang Nam gật đầu, cười nói:
- Ta biết bệ hạ cho rằng hắn thiếu một đường, đến lúc đó ta sẽ phá hư một đường này, làm cho hắn chứng đạo muộn một chút, kết thúc ân oán giữa ta cùng hắn. Nói không chừng, hắn sẽ cùng bệ hạ cùng nhau chứng đạo, thậm chí còn muộn hơn bệ hạ. Nhưng hắn chứng Nguyên Thủy, thật sự không phải Nguyên Thủy chân chính, chỉ là trăng trong nước hoa trong gương. Cho dù hắn chứng được Nguyên Thủy, cũng không qua được tịch diệt kiếp cuối cùng.
Đế Lân đứng dậy, chuẩn bị rời đi, nói:
- Một tỷ bốn trăm triệu năm, có tam tôn Nguyên Thủy xuất hiện, còn không ngăn được tịch diệt kiếp? Thiên tôn không khỏi quá xem thường tam tôn Nguyên Thủy rồi.
Giang Nam đứng dậy đưa tiễn, hai người đi ra Đại La Thiên, ngôn ngữ đối chọi gay gắt, Giang Nam nói:
- Nếu cảnh trong mơ của ta là chân thật, như vậy Nguyên Thủy của ba người, thật sự là chuyện chê cười.
Đế Lân truy hỏi:
- Nhưng thiên tôn vẫn không chứng kiến được nguyên nhân tịch diệt kiếp trong mộng cảnh, bởi vậy chỉ là một giấc mộng! Nếu ngươi khăng khăng muốn nói tịch diệt kiếp sẽ tới, như vậy kiếm từ đâu tới?
Giang Nam nhíu mày, Đế Lân cười ha ha, phiêu nhiên đi xa, nói:
- Ngươi cũng không nhìn ra được kiếp từ đâu tới, không thể chứng thật tương lai sẽ xảy ra tịch diệt kiếp, cho nên xin thứ cho ta không thể tin tưởng thiên tôn. Thiên tôn dừng bước, không cần đưa tiễn.
Giang Nam dừng bước lại, suy tư nói:
- Kiếp từ đâu đến?
Mà Đế Lân rời xa Đại La Thiên, đi về hành cung của mình, chờ khi đi vào trong nội cung, tôn đại đế từ từ ngồi xuống, thế giới thụ hiện lên, tiên đạo linh quang vô tận diễn biến ra hình thái vũ trụ, đều là hình thái Tiên Đạo thời đại, trong đó quỹ tích từng sinh mệnh sinh linh đều khác nhau, có vô số khả năng.
Hắn lấy pháp lực thần thông vô biên, chế tạo ra vô số hình thái vũ trụ, bắt đầu suy diễn tương lai.
Nhưng tuy năng lực suy diễn của hắn cực kỳ đáng sợ, nhưng bất kỳ hình thái vũ trụ nào suy diễn tới một tỷ bốn trăm triệu năm sau, liền dừng lại, không cách nào tiếp tục suy diễn sau đó!
Đế Lân thử thêm vài lần, lẩm bẩm nói:
- Kỳ quái, nếu thật sự có tịch diệt kiếp, kiếp từ đâu tới? Rốt cục là nguyên nhân gì có thể làm cho Tiên Đạo thời đại có tịch diệt kiếp? Có lẽ do ta quá lo lắng, có lẽ đoạn trải qua của thiên tôn chỉ là một giấc mộng mà thôi, nhưng chiếc chuông bay ra từ Đạo Quân điện…
Hắn không khỏi chợt rùng mình.
Năm đó Giang Nam chứng được đạo quân, hắn cùng Thanh Liên tiên tôn đạo quả đang không ngừng hình thành. Nguyên thần của hắn thấy được trong Đạo Quân điện bay ra một chiếc chuông lớn, hướng về Đại La Thiên!
Mà trong mộng cảnh Giang Nam triển lãm cho hắn thấy, hắn thấy được chiếc chuông kia được Đế Giang đưa về Đạo Quân điện!
Tuy rằng ngoài miệng hắn nói không tin giấc mộng của Giang Nam, nhưng trong nội tâm đã có vài phần tin tưởng!
Giang Nam đột nhiên cười nói:
- Nếu bệ hạ tin được ta, ta sẽ đưa bệ hạ tới mộng cảnh kia xem thử.
Sở dĩ nói như vậy, chủ yếu là bởi vì tới cấp bậc như bọn họ, nếu dùng đại đạo xây dựng mộng cảnh, tương đương rơi vào tiên thiên đạo cảnh của đối phương, thật dễ dàng bị đối phương thừa cơ hội.
Nếu trong lòng đối phương có ác niệm, hạ sát thủ, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Đế Lân thản nhiên, nhắm mắt nói:
- Xin thiên tôn hãy đưa ta vào giấc mộng.
Hắn ở trước mặt Giang Nam ngủ thật say, nguyên thần, đạo quả đều lâm vào trong ngủ say, say sưa mà thản nhiên, không thể làm ra phòng bị.
Giang Nam điểm một ngón tay lên mi tâm của hắn, Đế Lân mở mắt, nhìn quanh mọi nơi. Thân hình không khỏi chấn động, chỉ thấy mình đã không còn ở Đại La Thiên, chỉ còn lại một mảnh hoang vắng tĩnh mịch hỗn độn, không hề có chút sinh mệnh khí tức.
Đây là tịch diệt kiếp lưu lại cảnh tượng có một không hai, trong hỗn độn mang theo cô tịch làm người tuyệt vọng. Đau lòng, bi thương khôn cùng trong nháy mắt bao phủ trong đầu của hắn, hỗn độn tĩnh mịch giống như còn mơ hồ truyền tới vô số sinh linh tuyệt vọng giãy dụa gào thét cùng bi khóc thê lương.
Đế Lân nhìn thấy Đại La Thiên phá nát, chứng kiến “chính mình” lảo đảo đi tới, ở trong tử tịch cùng cô tịch vô biên gào thét, mong tìm được thân nhân sống sót.
“Hắn” nhìn thấy được thế giới thụ khô héo, gặp được Thanh Liên sau tịch diệt, gặp được Đạo Không chỉ còn lại thể xác, gặp được Lô Bồng phá nát, gặp được văn tự trên Lô Bồng.
Cuối cùng Lô Bồng hóa thành tro bụi, thê lương khôn cùng bao phủ hắn. Hắn muốn trở lại quá khứ, cứu về thân nhân của mình, một lần lại một lần trọng thương, một lần lại một lần tự tổn hại bản thân, nhưng chỉ là vô ích.
- Nguyên Thủy vô kiếp, duy tình tự thương.
Hắn nhìn thấy một vị đế hoàng như mộng huyễn đang đi tới trước mặt “chính mình”, đó là Đế Giang đi vào cảnh trong mơ, rốt cục Đế Giang mang theo một đạo thần thông của chính mình từ mộng cản tỉnh lại, mà chính mình đã xả thân quay về tới bây giờ.
Đế Lân từ trong mộng tỉnh lại, khuôn mặt bất giác có dòng nước mắt chảy xuống. Giang Nam ngồi đối diện, lẳng lặng nhìn hắn.
Qua thật lâu sau, Đế Lân rốt cục thoát khỏi tâm cảnh tĩnh mịch cô tịch kia, ngẩng đầu lên nói:
- Thiên tôn, vừa rồi rốt cục là mộng cảnh hay là sự thật đã xảy ra?
Giang Nam cười nói:
- Bệ hạ xem nó là cảnh trong mơ cũng được, trở thành chân thật cũng có thể.
Đế Lân trầm ngâm một lát, hỏi:
- Nếu cảnh trong mơ của thiên tôn chính là sự thật, có chứng kiến nguyên nhân dẫn đến tịch diệt kiếp hay không? Nếu như không nhìn thấy, đó chỉ là giấc mộng mà thôi.
Vẻ mặt Giang Nam khẽ động, cười nói:
- Thật sự ta không chứng kiến nguyên nhân phát sinh tịch diệt kiếp. Hẳn là ta chú định quay về hiện tại, làm cho tương lai biến thành không biết, chỉ biết chuyện sau tịch diệt kiếp.
Đế Lân nhẹ nhàng thở ra, cười nói:
- Có lẽ tinh lực của thiên tôn chỉ là một mộng cảnh cực kỳ chân thật. Ta luôn cho rằng, tiên đạo vĩnh viễn biến hóa không có khả năng lâm vào suy sụp, làm cho tịch diệt kiếp tiến đến. Bởi vì tiên đạo vĩnh viễn phát triển, vĩnh viễn không khả năng dừng lại bước chân đi tới, tịch diệt kiếp sẽ không đến nữa. Thiên tôn, tiên đạo có tịch diệt kiếp hay không, một tỷ bốn trăm triệu năm sau sẽ thấy rõ ràng. Nhưng trong thời gian này, ta cùng Thanh Liên, Đạo Không, chỉ sợ đều sẽ chứng được Nguyên Thủy, ta không quan tâm Đại La Thiên, nhưng bọn họ chưa chắc, đến lúc đó chỉ sợ thiên tôn phải chuyển nơi ở.
Giang Nam nháy nháy mắt, cười nói:
- Ta đang trong tiến bộ, hai người họ muốn cho ta chuyển nơi khác, chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Đế Lân lắc đầu nói:
- Ngươi đã chậm hơn một bước so với tiên tôn cùng Đạo Không, hai người họ đang trên đường đi tới cuối đại đạo, mà đường họ lựa chọn đã được nghiệm chứng, có thể đi thông. Nhất là tiên tôn, hắn tích lũy vô cùng hùng hậu, ở đời trước hắn đã sắp tới Nguyên Thủy, mà bây giờ hắn chỉ thiếu một đường là có thể chứng Nguyên Thủy!
Giang Nam gật đầu, cười nói:
- Ta biết bệ hạ cho rằng hắn thiếu một đường, đến lúc đó ta sẽ phá hư một đường này, làm cho hắn chứng đạo muộn một chút, kết thúc ân oán giữa ta cùng hắn. Nói không chừng, hắn sẽ cùng bệ hạ cùng nhau chứng đạo, thậm chí còn muộn hơn bệ hạ. Nhưng hắn chứng Nguyên Thủy, thật sự không phải Nguyên Thủy chân chính, chỉ là trăng trong nước hoa trong gương. Cho dù hắn chứng được Nguyên Thủy, cũng không qua được tịch diệt kiếp cuối cùng.
Đế Lân đứng dậy, chuẩn bị rời đi, nói:
- Một tỷ bốn trăm triệu năm, có tam tôn Nguyên Thủy xuất hiện, còn không ngăn được tịch diệt kiếp? Thiên tôn không khỏi quá xem thường tam tôn Nguyên Thủy rồi.
Giang Nam đứng dậy đưa tiễn, hai người đi ra Đại La Thiên, ngôn ngữ đối chọi gay gắt, Giang Nam nói:
- Nếu cảnh trong mơ của ta là chân thật, như vậy Nguyên Thủy của ba người, thật sự là chuyện chê cười.
Đế Lân truy hỏi:
- Nhưng thiên tôn vẫn không chứng kiến được nguyên nhân tịch diệt kiếp trong mộng cảnh, bởi vậy chỉ là một giấc mộng! Nếu ngươi khăng khăng muốn nói tịch diệt kiếp sẽ tới, như vậy kiếm từ đâu tới?
Giang Nam nhíu mày, Đế Lân cười ha ha, phiêu nhiên đi xa, nói:
- Ngươi cũng không nhìn ra được kiếp từ đâu tới, không thể chứng thật tương lai sẽ xảy ra tịch diệt kiếp, cho nên xin thứ cho ta không thể tin tưởng thiên tôn. Thiên tôn dừng bước, không cần đưa tiễn.
Giang Nam dừng bước lại, suy tư nói:
- Kiếp từ đâu đến?
Mà Đế Lân rời xa Đại La Thiên, đi về hành cung của mình, chờ khi đi vào trong nội cung, tôn đại đế từ từ ngồi xuống, thế giới thụ hiện lên, tiên đạo linh quang vô tận diễn biến ra hình thái vũ trụ, đều là hình thái Tiên Đạo thời đại, trong đó quỹ tích từng sinh mệnh sinh linh đều khác nhau, có vô số khả năng.
Hắn lấy pháp lực thần thông vô biên, chế tạo ra vô số hình thái vũ trụ, bắt đầu suy diễn tương lai.
Nhưng tuy năng lực suy diễn của hắn cực kỳ đáng sợ, nhưng bất kỳ hình thái vũ trụ nào suy diễn tới một tỷ bốn trăm triệu năm sau, liền dừng lại, không cách nào tiếp tục suy diễn sau đó!
Đế Lân thử thêm vài lần, lẩm bẩm nói:
- Kỳ quái, nếu thật sự có tịch diệt kiếp, kiếp từ đâu tới? Rốt cục là nguyên nhân gì có thể làm cho Tiên Đạo thời đại có tịch diệt kiếp? Có lẽ do ta quá lo lắng, có lẽ đoạn trải qua của thiên tôn chỉ là một giấc mộng mà thôi, nhưng chiếc chuông bay ra từ Đạo Quân điện…
Hắn không khỏi chợt rùng mình.
Năm đó Giang Nam chứng được đạo quân, hắn cùng Thanh Liên tiên tôn đạo quả đang không ngừng hình thành. Nguyên thần của hắn thấy được trong Đạo Quân điện bay ra một chiếc chuông lớn, hướng về Đại La Thiên!
Mà trong mộng cảnh Giang Nam triển lãm cho hắn thấy, hắn thấy được chiếc chuông kia được Đế Giang đưa về Đạo Quân điện!
Tuy rằng ngoài miệng hắn nói không tin giấc mộng của Giang Nam, nhưng trong nội tâm đã có vài phần tin tưởng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.