Chương 273: Mặt hiền lành tâm đen tối. (2)
Trạch Trư
30/07/2014
Hoa Âm, người đệ tử này của ngươi so với ngươi còn có thể gây tai họa.
Trên đỉnh Ngự Bảo Trai, một vị tú sĩ tuổi trẻ cùng một vị nữ tử sóng vai mà đứng, xa xa hướng bên này xem ra, nữ tử kia hé miệng cười nói:
- Thời điểm ngươi như hắn, cũng không có nhiều cừu gia như vậy. Bất quá, nhiều cừu gia như vậy tìm đến thăm, ngươi phải chăng muốn ra tay thay hắn giải vây?
- Người đệ tử này của ta so với ta tiền đồ nhiều hơn, cừu gia nhiều, chính dễ dàng tôi luyện hắn.
Tú sĩ trẻ tuổi là Lạc Hoa Âm nữ giả nam trang, thay đổi nam trang, quét qua lười biếng ngày bình thường, ngược lại lộ ra ngọc thụ lâm phong, phiêu dật cười nói:
- Tư Tư, ngọc bất trác bất thành khí, ta cũng là từ trên con đường này đi tới, huống chi ở Nam Hải của các ngươi cũng không có người dám can đảm động thủ, không cần ta đi giải vây cho hắn.
- Như thế, Nam Hải ta có thần minh che chở, coi như là Thái Hoàng đến, cũng chỉ có thể an phận thủ thường. Ai nếu là động thủ, sẽ trái với quy củ Nam Hải ta.
Nữ tử tên là Tư Tư kia ánh mắt rơi vào trên mặt Lạc Hoa Âm, ánh mắt lộ ra mê ly chi sắc, đột nhiên cười nói:
- Hoa Âm, ngươi vẫn là anh tuấn tiêu sái như vậy, mê người giống như lúc trước.
Lạc Hoa Âm nhíu mày, cảnh giác nói:
- Tư Tư, ta không thích nữ nhân, ta thích nam nhân, ngươi cũng biết đấy!
Trong đôi mắt nữ tử kia hiện lên một tia xảo trá, rất là quyến rũ động lòng người, cười nói:
- Nguyên lai thời điểm ta gả cho Phó Duyên Tông, cũng cho là mình thích nam nhân, về sau gặp ngươi mới biết được, kỳ thật ta thích chính là nữ nhân. Hoa Âm, nói không chừng ngươi cũng ưa thích nữ nhân thì sao? Lần này ngươi đã đến, cái kia cũng đừng có đi, chúng ta cùng một chỗ a...
...
Giang Nam thở dài, nhìn mọi người chung quanh, chỉ thấy mọi người tình cảm quần chúng phấn kích, bất đắc dĩ nói:
- Giang mỗ chỉ có một cái mạng, các ngươi nhiều người như vậy muốn mạng của ta, làm sao chia? Không bằng các ngươi trước thương nghị, ai tới lấy tánh mạng của ta, như thế nào? Ta còn có việc, đi trước một bước.
- Họ Giang, ngươi bằng vào một chút thủ đoạn này liền muốn rời đi?
Một người cười lạnh nói:
- Hôm nay quần hùng hội tụ, mỗi người đều tốn không ít linh dịch mua tin tức của ngươi, nếu không có thể lưu lại tánh mạng của ngươi, chẳng phải là cổ vũ uy phong của ngươi?
- Tại Nam Hải, ai dám động thủ?
Đột nhiên từng tiếng uống thanh truyền đến, mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nam tử tuổi còn trẻ cưỡi một đầu Thủy Kỳ Lân, tay cầm một cây trường thương, suất lĩnh hơn mười vị Thần phủ cường giả chạy đến, khí tức tràn ngập, trấn áp tại chỗ.
- Chư vị, Nam Hải ta có quy định, cấm ở trên ngọc đài động thủ, kính xin chư vị cho Thác Bạt Lưu Chiếu ta một cái mặt mũi nho nhỏ.
Nam tử trẻ tuổi kia ngồi ở trên Thủy Kỳ Lân, tay vịn trường thương hướng mọi người chắp tay.
- Nguyên lai là Nam Hải Thiếu chủ.
Một vị lão giả chắp tay hoàn lễ nói:
- Nếu là Thiếu chủ ra mặt, chúng ta tự nhiên không thể không theo. Thiếu chủ, Nam Hải tuy nói không thể động thủ, nhưng trên ngọc đài có Đấu Chiến đạo trường, nếu có ân oán, liền dùng chỗ đó đánh bạc chiến. Xin hỏi có thể mượn Đấu Chiến đạo trường dùng một lát, chúng ta cùng với họ Giang này giải quyết ân oán thoáng một phát!
Thác Bạt Lưu Chiếu khẽ nhíu mày, trầm giọng nói:
- Quy củ của Đấu Chiến đạo trường, là song phương đáp ứng, mới có thể đánh bạc chiến, giải quyết ân oán, hơn nữa cấm vây đánh. Các ngươi nhiều người như vậy, chẳng lẻ muốn ở trên Đấu Chiến đạo trường quần ẩu?
- Đối phó một tiểu bối, nếu là quần ẩu chẳng phải là xem trọng hắn?
Mọi người ồn ào cười to.
Thác Bạt Lưu Chiếu nhìn về phía Giang Nam, có chút chắp tay:
- Giang đạo hữu, lần này là muội muội ta tham tài, đem tin tức của ngươi bán cho Bách Hiểu Lâu, mới dẫn xuất sự tình bực này. Đấu Chiến đạo trường ta quy củ, chỉ có trải qua song phương đáp ứng, nếu ngươi cự tuyệt, Nam Hải ta sẽ che chở an nguy của ngươi, bọn hắn ở trong phạm vi Nam Hải, tất nhiên không dám động ngươi.
Giang Nam hoàn lễ, cười nói:
- Đa tạ đề điểm, xin hỏi Lưu Chiếu thiếu chủ, Đấu Chiến đạo trường có quy củ gì?
Thác Bạt Lưu Chiếu còn chưa kịp trả lời, chỉ thấy Thác Bạt Lan Vân từ trong Khanh Vương Các đi ra, trong tay một cây quạt xếp có chút lắc lư, cười mỉm nói:
- Đấu Chiến đạo trường quy củ không nhiều lắm, cho sử dụng thần thông, cũng có thể tế lên Bảo Khí, pháp bảo, độc vật, cổ, trận, phân thân, hóa thân, chỉ cần ngươi có thủ đoạn, liền có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Bên ngoài Đấu Chiến đạo trường, còn có thể đặt cửa, đánh bạc linh dịch, cũng có thể đánh bạc pháp bảo, Nam Hải ta chỉ lấy một thành tiền thuê.
Giang Nam liếc nàng một cái, thản nhiên nói:
- Quý phái thật biết hắc a.
Thác Bạt Lan Vân bật cười nói:
- Giang sư huynh yên tâm, nếu ngươi là phòng thủ mà không chiến, tại Nam Hải ta, Thác Bạt gia liền có thể bảo hộ an nguy của ngươi, một xu không thu. Dù ngươi sát nhân không đếm được, tội ác tày trời, dù ngươi đem lông mi của Thái Hoàng đốt đi, Thái Hoàng ở sau lưng ngươi đuổi giết, chỉ cần chân của ngươi còn đạp ở trên Nam Hải ngọc đài, liền không có ai dám động ngươi! Huống chi quý tông cao thủ phần đông, Giang sư huynh ở chỗ này an tâm mấy ngày, quý tông nhất định sẽ phái cao thủ đến đây nghênh đón ngươi trở về, tiểu muội kiếm tiền, ngươi cũng lông tóc ít bị tổn thương, chẳng phải là tất cả đều vui vẻ?
Giang Nam liếc nhìn nàng một cái thật sâu, nữ nhân này quả thực rớt xuống tiền trong mắt, tính toán nhỏ nhặt, khôn khéo vô cùng, liền nói ngay:
- Vân sư huynh, hảo huynh đệ gặp nạn vẫn cùng một chỗ, chúng ta đi Đấu Chiến đạo trường!
Vân Bằng lúng ta lúng túng từ trong Khanh Vương Các đi tới, cười hắc hắc nói:
- Sư đệ, làm sao ngươi biết ta vẫn còn?
- Là gian tặc Vân Bằng này, cùng họ Giang mưu hại sư tôn ta!
Có người chứng kiến Vân Bằng, tròng mắt lập tức đỏ lên.
- Hai tiểu gian tặc cấu kết với nhau làm việc xấu, lần này tiễn đưa bọn hắn lên đường!
Tình cảm quần chúng phấn kích, trong nội tâm Vân Bằng tức giận, cười ha ha nói:
- Ta đã lớn như vậy, còn chưa sợ qua ai! Ngươi muốn chiến, vậy thì chiến, ta liều mình tương bồi!
Giang Nam cười nói:
- Kính xin Lưu Chiếu thiếu chủ dẫn đường, đi Đấu Chiến đạo trường.
Thác Bạt Lan Vân con mắt sáng ngời, trong nội tâm vui mừng, lại có chút ảo não:
- Đáng tiếc ta không thể áp đánh bạc, nếu không liền có thể kiếm lớn một khoản.
Lỗ tai nàng nhạy cảm, lập tức nghe được Giang Nam hướng đầu trọc đạo nhân bên người thấp giọng nói:
- Yêu Vương, ta cho ngươi bốn mươi vạn cân linh dịch, đợi tí nữa chỉ để ý áp ta cùng Vân sư huynh thắng, chờ lấy tiền là được.
Thần Thứu Yêu Vương kinh hồn táng đảm, thấp giọng nói:
- Chúa công, đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa cũng không có thiếu Thần phủ cảnh cường giả, ngươi khẳng định ngươi có thể thắng như vậy?
- Tỷ lệ ta chiến thắng, tự nhiên là mười thành.
Trên đỉnh Ngự Bảo Trai, một vị tú sĩ tuổi trẻ cùng một vị nữ tử sóng vai mà đứng, xa xa hướng bên này xem ra, nữ tử kia hé miệng cười nói:
- Thời điểm ngươi như hắn, cũng không có nhiều cừu gia như vậy. Bất quá, nhiều cừu gia như vậy tìm đến thăm, ngươi phải chăng muốn ra tay thay hắn giải vây?
- Người đệ tử này của ta so với ta tiền đồ nhiều hơn, cừu gia nhiều, chính dễ dàng tôi luyện hắn.
Tú sĩ trẻ tuổi là Lạc Hoa Âm nữ giả nam trang, thay đổi nam trang, quét qua lười biếng ngày bình thường, ngược lại lộ ra ngọc thụ lâm phong, phiêu dật cười nói:
- Tư Tư, ngọc bất trác bất thành khí, ta cũng là từ trên con đường này đi tới, huống chi ở Nam Hải của các ngươi cũng không có người dám can đảm động thủ, không cần ta đi giải vây cho hắn.
- Như thế, Nam Hải ta có thần minh che chở, coi như là Thái Hoàng đến, cũng chỉ có thể an phận thủ thường. Ai nếu là động thủ, sẽ trái với quy củ Nam Hải ta.
Nữ tử tên là Tư Tư kia ánh mắt rơi vào trên mặt Lạc Hoa Âm, ánh mắt lộ ra mê ly chi sắc, đột nhiên cười nói:
- Hoa Âm, ngươi vẫn là anh tuấn tiêu sái như vậy, mê người giống như lúc trước.
Lạc Hoa Âm nhíu mày, cảnh giác nói:
- Tư Tư, ta không thích nữ nhân, ta thích nam nhân, ngươi cũng biết đấy!
Trong đôi mắt nữ tử kia hiện lên một tia xảo trá, rất là quyến rũ động lòng người, cười nói:
- Nguyên lai thời điểm ta gả cho Phó Duyên Tông, cũng cho là mình thích nam nhân, về sau gặp ngươi mới biết được, kỳ thật ta thích chính là nữ nhân. Hoa Âm, nói không chừng ngươi cũng ưa thích nữ nhân thì sao? Lần này ngươi đã đến, cái kia cũng đừng có đi, chúng ta cùng một chỗ a...
...
Giang Nam thở dài, nhìn mọi người chung quanh, chỉ thấy mọi người tình cảm quần chúng phấn kích, bất đắc dĩ nói:
- Giang mỗ chỉ có một cái mạng, các ngươi nhiều người như vậy muốn mạng của ta, làm sao chia? Không bằng các ngươi trước thương nghị, ai tới lấy tánh mạng của ta, như thế nào? Ta còn có việc, đi trước một bước.
- Họ Giang, ngươi bằng vào một chút thủ đoạn này liền muốn rời đi?
Một người cười lạnh nói:
- Hôm nay quần hùng hội tụ, mỗi người đều tốn không ít linh dịch mua tin tức của ngươi, nếu không có thể lưu lại tánh mạng của ngươi, chẳng phải là cổ vũ uy phong của ngươi?
- Tại Nam Hải, ai dám động thủ?
Đột nhiên từng tiếng uống thanh truyền đến, mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nam tử tuổi còn trẻ cưỡi một đầu Thủy Kỳ Lân, tay cầm một cây trường thương, suất lĩnh hơn mười vị Thần phủ cường giả chạy đến, khí tức tràn ngập, trấn áp tại chỗ.
- Chư vị, Nam Hải ta có quy định, cấm ở trên ngọc đài động thủ, kính xin chư vị cho Thác Bạt Lưu Chiếu ta một cái mặt mũi nho nhỏ.
Nam tử trẻ tuổi kia ngồi ở trên Thủy Kỳ Lân, tay vịn trường thương hướng mọi người chắp tay.
- Nguyên lai là Nam Hải Thiếu chủ.
Một vị lão giả chắp tay hoàn lễ nói:
- Nếu là Thiếu chủ ra mặt, chúng ta tự nhiên không thể không theo. Thiếu chủ, Nam Hải tuy nói không thể động thủ, nhưng trên ngọc đài có Đấu Chiến đạo trường, nếu có ân oán, liền dùng chỗ đó đánh bạc chiến. Xin hỏi có thể mượn Đấu Chiến đạo trường dùng một lát, chúng ta cùng với họ Giang này giải quyết ân oán thoáng một phát!
Thác Bạt Lưu Chiếu khẽ nhíu mày, trầm giọng nói:
- Quy củ của Đấu Chiến đạo trường, là song phương đáp ứng, mới có thể đánh bạc chiến, giải quyết ân oán, hơn nữa cấm vây đánh. Các ngươi nhiều người như vậy, chẳng lẻ muốn ở trên Đấu Chiến đạo trường quần ẩu?
- Đối phó một tiểu bối, nếu là quần ẩu chẳng phải là xem trọng hắn?
Mọi người ồn ào cười to.
Thác Bạt Lưu Chiếu nhìn về phía Giang Nam, có chút chắp tay:
- Giang đạo hữu, lần này là muội muội ta tham tài, đem tin tức của ngươi bán cho Bách Hiểu Lâu, mới dẫn xuất sự tình bực này. Đấu Chiến đạo trường ta quy củ, chỉ có trải qua song phương đáp ứng, nếu ngươi cự tuyệt, Nam Hải ta sẽ che chở an nguy của ngươi, bọn hắn ở trong phạm vi Nam Hải, tất nhiên không dám động ngươi.
Giang Nam hoàn lễ, cười nói:
- Đa tạ đề điểm, xin hỏi Lưu Chiếu thiếu chủ, Đấu Chiến đạo trường có quy củ gì?
Thác Bạt Lưu Chiếu còn chưa kịp trả lời, chỉ thấy Thác Bạt Lan Vân từ trong Khanh Vương Các đi ra, trong tay một cây quạt xếp có chút lắc lư, cười mỉm nói:
- Đấu Chiến đạo trường quy củ không nhiều lắm, cho sử dụng thần thông, cũng có thể tế lên Bảo Khí, pháp bảo, độc vật, cổ, trận, phân thân, hóa thân, chỉ cần ngươi có thủ đoạn, liền có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Bên ngoài Đấu Chiến đạo trường, còn có thể đặt cửa, đánh bạc linh dịch, cũng có thể đánh bạc pháp bảo, Nam Hải ta chỉ lấy một thành tiền thuê.
Giang Nam liếc nàng một cái, thản nhiên nói:
- Quý phái thật biết hắc a.
Thác Bạt Lan Vân bật cười nói:
- Giang sư huynh yên tâm, nếu ngươi là phòng thủ mà không chiến, tại Nam Hải ta, Thác Bạt gia liền có thể bảo hộ an nguy của ngươi, một xu không thu. Dù ngươi sát nhân không đếm được, tội ác tày trời, dù ngươi đem lông mi của Thái Hoàng đốt đi, Thái Hoàng ở sau lưng ngươi đuổi giết, chỉ cần chân của ngươi còn đạp ở trên Nam Hải ngọc đài, liền không có ai dám động ngươi! Huống chi quý tông cao thủ phần đông, Giang sư huynh ở chỗ này an tâm mấy ngày, quý tông nhất định sẽ phái cao thủ đến đây nghênh đón ngươi trở về, tiểu muội kiếm tiền, ngươi cũng lông tóc ít bị tổn thương, chẳng phải là tất cả đều vui vẻ?
Giang Nam liếc nhìn nàng một cái thật sâu, nữ nhân này quả thực rớt xuống tiền trong mắt, tính toán nhỏ nhặt, khôn khéo vô cùng, liền nói ngay:
- Vân sư huynh, hảo huynh đệ gặp nạn vẫn cùng một chỗ, chúng ta đi Đấu Chiến đạo trường!
Vân Bằng lúng ta lúng túng từ trong Khanh Vương Các đi tới, cười hắc hắc nói:
- Sư đệ, làm sao ngươi biết ta vẫn còn?
- Là gian tặc Vân Bằng này, cùng họ Giang mưu hại sư tôn ta!
Có người chứng kiến Vân Bằng, tròng mắt lập tức đỏ lên.
- Hai tiểu gian tặc cấu kết với nhau làm việc xấu, lần này tiễn đưa bọn hắn lên đường!
Tình cảm quần chúng phấn kích, trong nội tâm Vân Bằng tức giận, cười ha ha nói:
- Ta đã lớn như vậy, còn chưa sợ qua ai! Ngươi muốn chiến, vậy thì chiến, ta liều mình tương bồi!
Giang Nam cười nói:
- Kính xin Lưu Chiếu thiếu chủ dẫn đường, đi Đấu Chiến đạo trường.
Thác Bạt Lan Vân con mắt sáng ngời, trong nội tâm vui mừng, lại có chút ảo não:
- Đáng tiếc ta không thể áp đánh bạc, nếu không liền có thể kiếm lớn một khoản.
Lỗ tai nàng nhạy cảm, lập tức nghe được Giang Nam hướng đầu trọc đạo nhân bên người thấp giọng nói:
- Yêu Vương, ta cho ngươi bốn mươi vạn cân linh dịch, đợi tí nữa chỉ để ý áp ta cùng Vân sư huynh thắng, chờ lấy tiền là được.
Thần Thứu Yêu Vương kinh hồn táng đảm, thấp giọng nói:
- Chúa công, đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa cũng không có thiếu Thần phủ cảnh cường giả, ngươi khẳng định ngươi có thể thắng như vậy?
- Tỷ lệ ta chiến thắng, tự nhiên là mười thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.