Đế Tôn

Chương 19: Phật Thủ Kim Liên

Trạch Trư

03/10/2013

Thân hình Tề Sơn văng lên rồi rơi thẳng xuống đất, ánh mắt âm trầm nhìn về Giang Nam một cái rồi la lên thất thanh: “Ngươi không phải là đệ tử phủ Tề vương, tại sao có thể biết được Giang Nguyệt Phá Lãng quyết…Ngươi là kẻ nào? Đúng rồi! Chắc hẳn người là tên tiểu tử đã đánh chết Võ Tư Giang.”

“Tề Sơn thiếu gia à, ngươi biết quá nhiều rồi. Đây là chính ngươi ép ta ra tay giết người diệt khẩu mà!”

Giang Nam cười to, tung người nhảy lên giống như một con mãnh hồ thoát ra khỏi lồng giam, cực kỳ nhanh nhẹn, chân khí trong lồng ngực ma sát với không khí tạo nên một tiếng hổ gầm vang dội truyền ra từ trong bụng hắn, tiếng gầm cực kì chân thật, tưởng như hắn đã thật sự hóa thân thành một con hổ yêu chính cống.

Hắn đánh mạnh về Tề Sơn, khí huyết di động qua lại giữa hai tay khiến cho đôi bàn tay hắn như hai chân trước của hổ, vừa cứng cáp vừa mạnh mẽ, lúc tấn công, song chưởng trùng trùng điệp điệp đánh về chính giữa, phối hợp liên miên như muốn đem vỗ nát đầu của Tề Sơn.

“Long Hổ Tượng Lực quyết? Không ngờ ngươi chẳng những học lén Giang Nguyệt Phá Lãng quyết mà còn trộm luôn cả tuyệt học khác của phủ Tề vương chúng ta. Không đúng, Long Hổ Tượng Lực quyết không có chiêu nào như thế này cả!”

Tề Sơn tức giận hét ầm lên, thân hình hắn giống như một cây trường thương, cắm thẳng trên mặt đất, hắn cười lạnh nói: “Ngươi chỉ học được bề ngoài của Long Hổ Tượng Lực quyết mà cũng dám động thủ với ta sao? Ta chính là thiên tài trong phủ Tề vương, chỉ bằng mấy chiêu học lén chưa ra ngô ra khoai đó mà cũng muốn ra tay với bổn thiếu gia ta sao? Hôm nay ta liền cho ngươi biết thế nào là tuyệt học chính tông của phủ Tề vương.”

“Long Hổ Tượng Lực, Lưỡng Hổ Tương Tranh!”

Từ trong ngực Tề Sơn cũng vang lên một tiếng hổ gầm, chiêu thức của hắn đột nhiên biến đổi, hai trảo mở rộng tựa như miệng của một con mãnh hổ đang há ra, đan xen tấn công, cực kì hung ác.

Chiêu Lưỡng Hồ Tương Tranh vừa đánh ra, kình phong quanh người hắn theo một cách mắt thường có thể thấy được hình thành nên những bức tường khí, cả người như mãnh hổ tấn công, quả là một chiêu tấn công bá đạo.

Đây là dị tượng khi cao thủ võ đạo tu luyện tới cảnh giới Luyện Khí mới có được, đương nhiên tu vị của Tề Sơn lúc này vẫn cao hơn Giang Nam một bậc, sớm đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí.

Hắn quả thật chính là thiên tài trong phủ Tề vương, được chân truyền của Tề vương, Long Hổ Tượng Lực quyết trong tay hắn thể hiện ra uy lực cực mạnh.

“Chính tông? Long Hổ Tượng Lực quyết của phủ Tề vương các ngươi trước mặt ta cũng dám gọi hai tiếng chính tông sao? Tề Sơn, chống mắt mà xem cái gì mới gọi là Long Hổ Tượng Lực quyết đích thực.”

Hai đấm của Giang Nam ép về giữa, đem không khí nén chặt rồi nổ tung, song chưởng của hai người đụng vào nhau, xương cốt Tề Sơn bị đè ép liên tục phát ra những tiếng “ba..ba”, cả người rung động không thôi, chỉ thấy thân hình hắn di dộng, lùi lại vài bước mới có thể miễn cưỡng hóa giải lực lượng khủng bố trong một chiêu Mãnh Hồ Xuất Tù kia.

“Vô liêm sỉ!”

Tề Sơn vừa giận vừa sợ, vừa ra sức chống cự vừa nói: “Tiện nô, ngươi đã học trộm tuyệt học Tề gia ta, bây giờ còn cả gan phạm thượng giết đệ tử tôn thất nữa sao…”

“Phạm thượng cái gì chứ? Tề Sơn à, ta không phải là nô tài trong phủ Tề vương, vậy nên có bằm ngươi ra cám cũng không có cái gì gọi là phạm thượng cả!”

Giang Nam cười giễu cợt, bước đi như long hành hổ bộ đến trước mặt hắn, bàn tay trái năm ngón mở rộng ra, chân khí phát ra một tiếng như rồng ngâm, tay phải hóa thành chưởng, nâng thẳng từ dưới lên tựa như một vầng trăng sáng quyến rũ nhô lên, rõ ràng mỗi chiêu Long Hổ Tượng Lực quyết hay Giang Nguyệt Phá Lãng quyết đều chỉ còn một nửa, nhưng khi kết hợp lại thì uy lực chẳng những không giảm xuống mà còn tăng lên không ít.

Tề Sơn mới tiếp có nửa chiêu đã cảm thấy khí huyết sôi trào, sắc mặt đỏ lên, thân hình bất ổn, sau đó cả cơ thể bị luồng sức mạnh này đánh bay vọt lên.

Giang Nam sử dụng chiêu thức tuy đúng là Long Hổ Tượng Lực quyết và Giang Nguyệt Phá Lãng quyết, nhưng biến hóa của nó càng thêm hoàn mĩ so với tuyệt học chính tông của phủ Tề vương, uy lực càng thêm to lớn khiến cho hắn không thể không có sức chống lại.

Phải biết rằng, cảnh giới Giang Nam mới chỉ là luyện màng, còn hắn đã sớm đả thông toàn bộ màng xương trong cơ thể, tiến vào cảnh giới Luyện Khí, chênh lệch giữa hai người là cực lớn. Vậy mà hắn bây giờ lại lâm vào thế hạ phong là vì sao!

Điều này căn bản không phù hợp với lẽ thường.

Nhưng đối với Giang Nam thì chuyện này lại quá mức bình thường, hợp tình hợp lý, Giang Nguyệt Phá Lãng quyết trải qua cải tiến của hắn đã hoàn mĩ hơn nhiều so với của phủ Tề vương, uy lực càng gia tăng hơn, uy năng vượt trội. Còn tâm pháp Long Hổ Tượng Lực quyết là do hắn tự nghĩ ra, lại tận mắt chứng kiến giao long, do đó tâm pháp này cũng có thể sánh vai với bản của phủ Tề vương.



Mấu chốt là hắn còn có phụ trợ của Ma Ngục Huyền Thai kinh khiến cho uy lực của Giang Nguyệt Phá Lãng quyết và Long Hổ Tượng Lực quyết tăng lên hai, ba lần, hơn nữa trải qua thần hỏa luyện thân, nên dù cho Tề Sơn cao hơn hắn một cảnh giới cũng bị hắn đánh cho rơi vào hạ phong.

“Không thể! Không thể nào như vậy được! Long Hổ Tượng Lực quyết và Giang Nguyệt Phá Lãng quyết của ngươi làm sao có thể hoàn mĩ, tinh diệu hơn phủ Tề vương ta được chứ?”

Tề Sơn la hét một cách điên dại, bước chân trùng trùng điệp điệp như một coi cự tượng lao tới: “Ta có sức “sáu hổ”, không thể nào thua ngươi được, nhận thêm một chiêu của ta: Thần Tượng Phụ Sơn.”

“Đánh hay lắm! Tề Sơn, ngươi chỉ mới có được sức sáu hổ, còn ta … là bảy hổ. Ta ngược lại muốn nhìn xem Thần Tượng Phụ Sơn của ngươi lợi hại, hay Thần Tượng Đạp Sơn của ta mạnh!”

Thân hình Giang Nam đột nhiên hơi trầm xuống, một cước mãnh mẽ dẫm xuống mặt đất như một con voi lớn cất bước xông tới Tề Sơn, hào khí xung thiên: “Ta sớm đã muốn đọ sức với mấy tên đệ tử tôn thất, xem thử một tên nông rân quê mùa so với một tên đệ tử tôn thất tu luyện đường đường chính chính thì như thế nào.”

“Thần Tượng Đạp Sơn!”

Hai người giống như hai con voi lớn đâm xầm vào nhau, gào rống không ngừng, chỉ nghe thấy những âm thanh va chạm liên tục truyền ra, hai thân hình quấn chặt lấy nhau tạo thành vô số dấu chân cực lớn trên mặt đất.

Bàn chân hai người không lớn, nhưng khi có chân khí quán thông vào thì mỗi bước đều khiến cho đất đá nổ tung, hình thành nên những dấu chân to tới mức khác thường.

Đây là cuộc so đấu của Long Hổ Tượng Lực với nhau, thuần túy so đấu về lực lượng, độ bá đạo, hung hãn của hai bên.

Cánh tay Giang Nam như chiếc vòi voi mạnh mẽ đánh ra cùng Tề Sơn đối cưng, chỉ nghe một tiếng “bành” thật lớn vang lên, thân hình hai người lắc lư mạnh, Giang Nam vẫn có thể ổn định lại thân hình, đứng vững tại chỗ, còn sắc mặt Tề Sơn đỏ bừng, thối lui về sau mấy trượng liền.

“Nhận thêm một chiêu!”

Giang Nam giống như một con voi hoang dã, mỗi bước chân đạt tới mấy trượng, giống như một con thần tượng xông đến, một kích theo đó đánh ra. Tề Sơn đón đỡ một chiêu này liền tiếp tục thối lui về sau, trong cổ họng đã bắt đầu khó chịu.

Hai người đều tu luyện Long Hổ Tượng Lực quyết, sức lức rất mạnh đã vượt xa những người cùng cảnh giới võ đạo. Tuy hai người cùng sử dụng Long Hổ Tượng Lực quyết nhưng chiêu thức lại khác nhau, mỗi loại có những nét tinh tế riêng.

Giang Nam bước liền mười ba bước, mười ba kích theo đó đánh ra kèm theo mười ba tiếng nổ lớn chấm dứt cuộc chiến. Tề Sơn vốn đã lực bất tòng tâm, cước bộ đại loạn, bị một chưởng của Giang Nam đánh thẳng vào mặt khiến hắn quay cuồng té ra xa mấy trượng, răng lợi bị đánh cho nát bấy, gãy rụng gần hết.

Hắn vừa mới lảo đảo đứng dậy thì đã thấy Giang Nam đứng ngay trước mặt, một chưởng nhẹ nhàng đánh vào lồng ngực của hắn.

Một chưởng này nhìn bên ngoài rất nhẹ nhàng nhưng khuôn mặt Tề Sơn lập tức biến đổi, sắc mặt hệt như bị trọng thương, cả thân hình bị đánh bay lên không trừng, miệng hộc máu không ngừng.

“Tốt, thật muốn đánh hắn tới chết mới thôi!”

Giang Nam thu tay lại, liếm liếm bờ môi. Lần động thủ này hắn đột nhiên muốn sử dụng hết toàn lực, không giữ lại một tí nào, muốn đánh một trận thật thoải mái, để bản thân tự do, để tinh lực có chỗ phát tiết, đánh cho đến khi nào Tề Sơn không còn hơi thở mà thôi.

“Thằng chó, thiếu gia ta nếu còn mạng trở về thì mày chẳng còn đường sống nữa đâu!”

Tề Sơn gầm lên một tiếng giận dữ rồi tung người nhảy đi, hắn vậy mà trực tiếp quay đầu bỏ chạy, không tiếp tục đánh nhau cùng với Giang Nam. Phật Thủ Kim Liên vốn những tưởng dễ dàng rơi vào tay hắn, không ngờ lại bị Giang Nam nhúng tay vào, điều này khiến cho hắn hận Giang Nam thấu xương. Tuy nhiên hắn cũng biết rõ, hắn cho dù không muốn cũng không còn đường nào khác ngoài việc bỏ trốn. Bản thân mình đã bị Giang Nam đánh trọng thương, nếu bây giờ bỏ trốn còn có một đường sống, nếu tiếp tục ở lại thì chỉ còn nước chết mà thôi. Dù không chết dưới tay Giang Nam thì cũng chết dưới tay con vượn kia.

Hắn đã bị thương nặng, hộc máu rất nhiều, mùi máu tanh này đương nhiên không thể gạt được con Thông Linh Di Viên. Giang Nam không giết hắn cũng là vì lý do này, muốn dùng hắn để dụ con Thông Linh Di Viên rời đi.



Tề Sơn vừa mới chạy đi, Giang Nam cũng lập tức hành động, hắn như một cơn gió lao thẳng vào trong mỏ quặng, vào được vài dặm thì hắn nhận ra bên trong cực kì tối tăm, ẩm ướt, tuy nhiên đối với cao thủ võ đạo như Giang Nam thì việc quan sát trong đêm cũng chẳng khác gì ban ngày.

Tốc độ của hắn cực nhanh, di chuyển bên trong mỏ quặng như một con giao long, hắn lúc này vậy mà đã dùng đến tâm pháp Long Xà Khởi Lực. Được một lát thì hắn đã chạy vào sâu bên trong mỏ quặng.

Đột nhiên một mùi hương động lòng người truyền tới khiến tinh thần Giang Nam chấn động. Mùi hương này chỉ cần hít một hơi liền cho chân khí trong người bừng lên hừng hực, thật đúng là một loại linh dược hiếm thấy.

“Bảo bối tốt, thật là quá tốt! Tề Sơn nói không ngoa, loại linh dược này hoàn toàn có khả năng giúp người khác tu thành Thần Luân trong thời gian ngắn.”

Trong lòng Giang Nam cực kì vui mừng, ánh mắt đảo khắp động một lần. Nơi này là hang ổ của con Thông Linh Di Viên, khắp nơi phủ đầy xương khô, chắc là những người đã bị con vượn kia giết hại.

Ngoài xương cốt con người, còn có xương của một vài loài thú khác. Con vượn này đúng thực là loại phàm ăn, không chỉ người mà yêu thú cũng không tránh thoát nanh vuốt của nó.

“Thứ này chắc là Phật Thủ Kim Liên rồi!”

Ánh mắt Giang Nam tập trung vào trên vách núi đá, chỉ thấy nơi đó có một đó hoa sen màu vàng rực rỡ, hình dạng giống hệt lời Tề Sơn miêu tả, cuống sen trông giống như một bàn tay nâng lấy tòa sen, quả thật là kì diệu.

Đáng tiếc chính là có nhiều cánh sen đã bị con vượn kia ăn mất, còn lại chỉ khoảng mười cánh mà thôi.

Nếu như có nguyên vẹn một đóa Phật Thủ Kim Liên, ta hoàn toàn có cơ hội tu thành Thần Luân. Tuy nhiên đóa này đã bị con vượn kia ăn mất ít nhiều nên chỉ sợ tối đa chỉ có thể tăng lên hai ba cảnh giới mà thôi.”

Giang Nam tung người lên hái đóa sen xuống, sau đó liền xoay người lập tức chạy đi.

Vừa ra tới cửa mỏ quặng thì hắn liền nghe một tiếng cười quái dị truyền đến, tiếp đó một thân hình to lớn bước ra ngăn chặn lấy cửa động, trong lòng không khỏi chấn kinh: “Thông Linh Di Viên trở lại nhanh vậy sao!”

Chỉ trong thời gian ngắn mà con vượn này đã giết sạch hơn hai mươi tên nô bộc, thêm cả hai tên cao thủ Luyện Khí là Trần Phóng và Ngô Quân Thông, thậm chí ngay cả Tề Sơn trâu bò vậy cũng không thoát khỏi số phận, bị hút hết khí huyết toàn thân, điều này khiến cho Giang Nam không khỏi không cảm thấy nghiêm trọng.

Thực lực con vượn này rất mạnh mẽ, nếu bị nó ngăn lại trong động chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

“Sống hay chết đều dựa vào lần đặt cược này.”

Giang Nam quyết định trong chớp nhoáng, hắn tăng tốc chạy thẳng về phía cửa động, cùng lúc đó hái xuống một lá sen nhét vào mồm.

Lá sen Phật Thủ Kim Liên vừa vào bụng, hắn liền cảm thấy một cổ nóng bức từ trong đan điền thoát lên, giống như bên trong cơ thể đang chứa một cái bếp lò, lửa cháy bừng bừng vậy. Nhiệt độ sao với đệ nhất trọng của thần hỏa Đâu Suất còn cao hơn, dường như muốn đốt cháy toàn bộ cơ thể hắn vậy.

“Dược lực thật là mạnh mẽ.”

Giang Nam rên một tiếng rồi vội vàng điều động Ma Ngục Huyền Thai kinh, dược lực cuồn cuồn kia không ngừng chuyển hóa thành câhn khí, từng tiếng “ba ba…” vang lên bên tai, những luồng chân khí thô bạo không ngừng lao thẳng tới cột sống hắn, đem từng khối màng xương đả thông, làm cho lực lượng của hắn không ngừng tăng lên.

Tám hổ!

Chín hổ!

Một voi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook