Chương 165: Thập Nhị Trọng Lâu Trảm Thần Kinh. (2)
Trạch Trư
02/06/2014
Năm tòa kiếm sơn này hiện ra bạch, thanh, hoàng, hồng, bích năm màu,
tràn ngập Ngũ Hành nguyên lực mênh mông, đương nhiên đó là Đại Ngũ Hành
Kiếm Trận, chẳng qua là kiếm trận này ở trong tay Lạc Hoa Âm, so sánh
với ở trong tay Giang Nam, uy lực muốn lớn hơn vô số lần!
Bóng ma của năm tòa kiếm sơn bao phủ Lĩnh Tụ Phong, tựa hồ nhẹ nhàng một quấy, liền có thể đem Lĩnh Tụ Phong, cả người lẫn vật, hết thảy quấy đến nát bấy!
Mái tóc của Lạc Hoa Âm phiêu đãng, đằng đằng sát khí, nhìn chung quanh một lần, cười lạnh nói:
- Ta cũng tu luyện Ma Đạo công pháp, chẳng lẽ ta cũng là gian tế Ma Đạo? Ai nghi ngờ ta? Đứng ra đi, ta đánh không chết được ngươi lão nương sẽ đổi họ!
Đám người Thương Lạc Đạo Nhân câm như hến, yên lặng liếc mắt nhìn nhau, thủy chung không có một người nào, không có một cái nào dám can đảm đứng ra, thầm nghĩ trong lòng:
- Phong bà nương này năm đó bản lãnh liền cao đến dọa người, hôm nay xem ra chỉ sợ sắp sửa đạt tới Thần Phủ đỉnh phong, sắp tu thành Thiên Cung, chỉ có chưởng giáo mới có thể ngăn chặn nàng, chúng ta tùy tiện đứng ra chẳng phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
- Các ngươi còn đánh nữa hay không?
Lạc Hoa Âm bễ nghễ mọi người:
- Không đánh mà nói, như vậy chính là đệ tử ta đại hoạch toàn thắng, bảo bối của các ngươi cũng muốn hết thảy thuộc về ta!
Trẻ tuổi thư sinh đột nhiên ý vị thâm trường nói:
- Một tiểu tử Thần Luân cảnh, có thể có bao nhiêu tu vi có thể thi triển Đại Ngũ Hành Kiếm Khí? Xa luân chiến mặc dù mất thể diện, nhưng vốn so sánh với thua toàn bộ cũng tốt hơn.
Trong lòng Chư vị trưởng lão nhất thời dâng lên mấy phần hy vọng, mới vừa rồi Giang Nam cùng Vân Bằng đánh một trận, liên tục vận dụng Đại Ngũ Hành Kiếm Trận, tiêu hao kinh người, khẳng định không còn dư lại bao nhiêu tu vi, cũng tức là nói, lúc tu vi của Giang Nam hao hết, liền là lúc bọn hắn chuyển bại thành thắng!
- Không thấy quan tài thì không đổ lệ.
Vân Bằng không khỏi âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ:
- Cho dù Giang sư đệ tu vi hao hết, chỉ bằng vào thân thể cùng thần niệm, cũng đủ để quét ngang tuyệt đại đa số đệ tử. Xem ra, lần này Giang sư đệ nhất định nổi danh thánh tông...
Chuyện quả nhiên không có ngoài dự liệu của hắn, từng vị đệ tử thánh tông người trước ngã xuống, người sau tiến lên hướng Giang Nam khiêu chiến, sau đó người trước ngã xuống, người sau tiến lên té xuống, không có chút huyền niệm nào.
Mà trận chiến này, cũng làm cho mọi người thấy đến năng lực khôi phục siêu cường của Giang Nam, mặc dù tu vi của hắn ở cùng Vân Bằng đánh một trận đã tiêu hao quá nhiều, nhưng ở trong khoảng thời gian ngắn này, tu vi hắn hao hết sạch lại khôi phục không ít, như cũ có thể đánh ra Đại Ngũ Hành Kiếm Khí, tài nghệ trấn áp quần hùng, thật sự kinh khủng!
- Cùng cảnh giới vô địch...
Một vị trưởng lão lẩm bẩm nói.
Những trưởng lão khác sắc mặt thảm đạm, trong lòng không có không ủng hộ cái nhìn này.
Tông Chủ Phong, Tịch Ứng Tình cùng mấy vị đệ tử môn hạ xa xa hướng Lĩnh Tụ Phong xem ra, lần này Lĩnh Tụ Phong gặp phải động tĩnh lớn như vậy, há có thể dấu diếm được bọn họ?
- Ngút trời kỳ tài, không ngoài như thế.
Tịch Ứng Tình than thở một câu, đối với Giang Nam cùng Vân Bằng tràn đầy thưởng thức.
Âu Dương Vũ gật đầu đồng ý, cười nói:
- Vị Giang sư đệ này thật là kỳ tài ngút trời, nhập môn thời gian ngắn ngủi như vậy, thế nhưng căn cơ đã sâu nhiều đến loại trình độ này, cùng cảnh giới vô địch, nếu ta cũng phong ấn tu vi, cùng hắn cùng cảnh giới, khẳng định cũng không có thể thắng hắn, nhiều nhất là ngang tay.
- Còn có Vân Bằng, cũng là nhân tài khó được.
Tịch Ứng Tình mỉm cười nói:
- Nếu không phải hắn có huyết mạch Kim Sí Đại Bằng, nửa người nửa yêu, huyết thống không tinh khiết, ngay cả ta cũng muốn thu hắn làm đệ tử. Hai người này, cũng là nhân tài, tương lai nhất định sẽ cùng các ngươi chạy song song, có thể làm được cùng cảnh giới vô địch.
- Cùng cảnh giới vô địch?
Lệnh Hồ Dung cười lạnh một tiếng, đứng lên nói:
- Tông chủ nhất mạch của thánh tông ta, tu luyện chính là kinh điển cao nhất, chỉ biết so với bọn hắn mạnh, sẽ không so với bọn hắn kém! Sư tôn, ta đi gặp bọn họ, để cho bọn họ biết cái gì là thiên cao địa nghĩa!
- Dung nhi ngồi xuống.
Tịch Ứng Tình cười nói:
- Nếu vi sư muốn đả kích Giang Nam, tùy tiện để cho bất kỳ một người trong môn hạ của ta đi ra hắn đều chưa hẳn có thể thắng được. Vi sư để ngươi tham quan học tập Giang Nam cùng người đánh một trận, là để ngươi thấy sở trường của hắn. Giang Nam tu luyện công pháp cũng không phải là tuyệt học kinh điển cấp, mà là một chút tâm pháp Thần Thông cấp, Đạo Đài cấp cùng Thần Phủ cấp, hỗn hợp quy nhất, tự nghĩ ra một môn thân thể Thần Thông, đã đạt tới Thần Phủ cấp. Hắn thông minh tài trí, không phải chuyện đùa, không thua Lạc sư bá của các ngươi, tương lai tất thành Đại Khí!
Lệnh Hồ Dung có chút không phục, hiển nhiên đối với Tịch Ứng Tình khen ngợi Giang Nam như thế có chút khó chịu.
- Bất quá, các ngươi cũng không cần khó chịu. Giang Nam Giang Tử Xuyên đúng là có thông minh tài trí, nhưng muốn khai sáng một môn công pháp cao thâm là khó khăn như thế nào? Vi sư truyền thụ cho các ngươi công pháp, chính là kinh điển cao nhất Huyền Thiên Thánh Tông ta, Thiên Cung cấp kinh điển, tinh phẩm trong kinh điển, vượt xa công pháp Thần Phủ cấp đếm không hết.
Tịch Ứng Tình khẽ mỉm cười, trong lồng ngực có một cổ ngạo khí lưu động:
- Đây cũng là sở trường của tông chủ nhất mạch chúng ta, trời sanh khởi bước liền so sánh với những người khác đều cao hơn. Giang Nam, Vân Bằng cùng Lạc sư bá các ngươi muốn tiếp tục tiến bộ, khai sáng tuyệt học kinh điển cấp, cần tốn hao không biết bao nhiêu thông minh tài trí, lãng phí không biết bao nhiêu thời gian, đợi bọn hắn khai sáng ra kinh điển, thì các ngươi đã về phía trước một bước dài, như cũ là vứt bọn họ ở phía sau. Dung nhi, ta nói như vậy ngươi hiểu chưa?
Lệnh Hồ Dung tâm phục khẩu phục, hạ bái nói:
- Đệ tử biết rồi.
- Sư tôn, mới vừa rồi Giang sư đệ đánh ra ma công, hình như là Tinh Nguyệt Ma Tông Cầu Long Ma Thể, thật không có chuyện sao?
Âu Dương Vũ lộ ra vẻ bất an, thấp giọng nói.
Tịch Ứng Tình do dự một chút, lắc đầu nói:
- Lạc sư thúc của các ngươi cũng tu rất nhiều Ma đạo công pháp, thậm chí tu luyện tới cảnh giới cực cao, hẳn là nàng truyền thụ cho Giang Nam môn ma công này. Nàng sở dĩ nghiên cứu công pháp Ma đạo, là tính toán lấy Ma Đạo dài, bổ chánh đạo ta ngắn, sáng chế ra một môn kinh điển trước nay chưa có, đột phá Thần Phủ, tu thành Thiên Cung cảnh, sau đó cùng ta đánh một trận, chấm dứt ân oán năm đó.
- Đã nhiều năm như vậy, nàng còn không cách nào để xuống...
Hắn thấp giọng thở dài nói.
Đánh xong một trận này, Giang Nam nhất thời danh chấn, cả Huyền Thiên Thánh Tông cũng biết Lĩnh Tụ Phong xuất hiện một vị đệ tử thiên tài, cùng cảnh giới vô địch, quét ngang các đệ tử trừ Tông Chủ Phong.
Bóng ma của năm tòa kiếm sơn bao phủ Lĩnh Tụ Phong, tựa hồ nhẹ nhàng một quấy, liền có thể đem Lĩnh Tụ Phong, cả người lẫn vật, hết thảy quấy đến nát bấy!
Mái tóc của Lạc Hoa Âm phiêu đãng, đằng đằng sát khí, nhìn chung quanh một lần, cười lạnh nói:
- Ta cũng tu luyện Ma Đạo công pháp, chẳng lẽ ta cũng là gian tế Ma Đạo? Ai nghi ngờ ta? Đứng ra đi, ta đánh không chết được ngươi lão nương sẽ đổi họ!
Đám người Thương Lạc Đạo Nhân câm như hến, yên lặng liếc mắt nhìn nhau, thủy chung không có một người nào, không có một cái nào dám can đảm đứng ra, thầm nghĩ trong lòng:
- Phong bà nương này năm đó bản lãnh liền cao đến dọa người, hôm nay xem ra chỉ sợ sắp sửa đạt tới Thần Phủ đỉnh phong, sắp tu thành Thiên Cung, chỉ có chưởng giáo mới có thể ngăn chặn nàng, chúng ta tùy tiện đứng ra chẳng phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
- Các ngươi còn đánh nữa hay không?
Lạc Hoa Âm bễ nghễ mọi người:
- Không đánh mà nói, như vậy chính là đệ tử ta đại hoạch toàn thắng, bảo bối của các ngươi cũng muốn hết thảy thuộc về ta!
Trẻ tuổi thư sinh đột nhiên ý vị thâm trường nói:
- Một tiểu tử Thần Luân cảnh, có thể có bao nhiêu tu vi có thể thi triển Đại Ngũ Hành Kiếm Khí? Xa luân chiến mặc dù mất thể diện, nhưng vốn so sánh với thua toàn bộ cũng tốt hơn.
Trong lòng Chư vị trưởng lão nhất thời dâng lên mấy phần hy vọng, mới vừa rồi Giang Nam cùng Vân Bằng đánh một trận, liên tục vận dụng Đại Ngũ Hành Kiếm Trận, tiêu hao kinh người, khẳng định không còn dư lại bao nhiêu tu vi, cũng tức là nói, lúc tu vi của Giang Nam hao hết, liền là lúc bọn hắn chuyển bại thành thắng!
- Không thấy quan tài thì không đổ lệ.
Vân Bằng không khỏi âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ:
- Cho dù Giang sư đệ tu vi hao hết, chỉ bằng vào thân thể cùng thần niệm, cũng đủ để quét ngang tuyệt đại đa số đệ tử. Xem ra, lần này Giang sư đệ nhất định nổi danh thánh tông...
Chuyện quả nhiên không có ngoài dự liệu của hắn, từng vị đệ tử thánh tông người trước ngã xuống, người sau tiến lên hướng Giang Nam khiêu chiến, sau đó người trước ngã xuống, người sau tiến lên té xuống, không có chút huyền niệm nào.
Mà trận chiến này, cũng làm cho mọi người thấy đến năng lực khôi phục siêu cường của Giang Nam, mặc dù tu vi của hắn ở cùng Vân Bằng đánh một trận đã tiêu hao quá nhiều, nhưng ở trong khoảng thời gian ngắn này, tu vi hắn hao hết sạch lại khôi phục không ít, như cũ có thể đánh ra Đại Ngũ Hành Kiếm Khí, tài nghệ trấn áp quần hùng, thật sự kinh khủng!
- Cùng cảnh giới vô địch...
Một vị trưởng lão lẩm bẩm nói.
Những trưởng lão khác sắc mặt thảm đạm, trong lòng không có không ủng hộ cái nhìn này.
Tông Chủ Phong, Tịch Ứng Tình cùng mấy vị đệ tử môn hạ xa xa hướng Lĩnh Tụ Phong xem ra, lần này Lĩnh Tụ Phong gặp phải động tĩnh lớn như vậy, há có thể dấu diếm được bọn họ?
- Ngút trời kỳ tài, không ngoài như thế.
Tịch Ứng Tình than thở một câu, đối với Giang Nam cùng Vân Bằng tràn đầy thưởng thức.
Âu Dương Vũ gật đầu đồng ý, cười nói:
- Vị Giang sư đệ này thật là kỳ tài ngút trời, nhập môn thời gian ngắn ngủi như vậy, thế nhưng căn cơ đã sâu nhiều đến loại trình độ này, cùng cảnh giới vô địch, nếu ta cũng phong ấn tu vi, cùng hắn cùng cảnh giới, khẳng định cũng không có thể thắng hắn, nhiều nhất là ngang tay.
- Còn có Vân Bằng, cũng là nhân tài khó được.
Tịch Ứng Tình mỉm cười nói:
- Nếu không phải hắn có huyết mạch Kim Sí Đại Bằng, nửa người nửa yêu, huyết thống không tinh khiết, ngay cả ta cũng muốn thu hắn làm đệ tử. Hai người này, cũng là nhân tài, tương lai nhất định sẽ cùng các ngươi chạy song song, có thể làm được cùng cảnh giới vô địch.
- Cùng cảnh giới vô địch?
Lệnh Hồ Dung cười lạnh một tiếng, đứng lên nói:
- Tông chủ nhất mạch của thánh tông ta, tu luyện chính là kinh điển cao nhất, chỉ biết so với bọn hắn mạnh, sẽ không so với bọn hắn kém! Sư tôn, ta đi gặp bọn họ, để cho bọn họ biết cái gì là thiên cao địa nghĩa!
- Dung nhi ngồi xuống.
Tịch Ứng Tình cười nói:
- Nếu vi sư muốn đả kích Giang Nam, tùy tiện để cho bất kỳ một người trong môn hạ của ta đi ra hắn đều chưa hẳn có thể thắng được. Vi sư để ngươi tham quan học tập Giang Nam cùng người đánh một trận, là để ngươi thấy sở trường của hắn. Giang Nam tu luyện công pháp cũng không phải là tuyệt học kinh điển cấp, mà là một chút tâm pháp Thần Thông cấp, Đạo Đài cấp cùng Thần Phủ cấp, hỗn hợp quy nhất, tự nghĩ ra một môn thân thể Thần Thông, đã đạt tới Thần Phủ cấp. Hắn thông minh tài trí, không phải chuyện đùa, không thua Lạc sư bá của các ngươi, tương lai tất thành Đại Khí!
Lệnh Hồ Dung có chút không phục, hiển nhiên đối với Tịch Ứng Tình khen ngợi Giang Nam như thế có chút khó chịu.
- Bất quá, các ngươi cũng không cần khó chịu. Giang Nam Giang Tử Xuyên đúng là có thông minh tài trí, nhưng muốn khai sáng một môn công pháp cao thâm là khó khăn như thế nào? Vi sư truyền thụ cho các ngươi công pháp, chính là kinh điển cao nhất Huyền Thiên Thánh Tông ta, Thiên Cung cấp kinh điển, tinh phẩm trong kinh điển, vượt xa công pháp Thần Phủ cấp đếm không hết.
Tịch Ứng Tình khẽ mỉm cười, trong lồng ngực có một cổ ngạo khí lưu động:
- Đây cũng là sở trường của tông chủ nhất mạch chúng ta, trời sanh khởi bước liền so sánh với những người khác đều cao hơn. Giang Nam, Vân Bằng cùng Lạc sư bá các ngươi muốn tiếp tục tiến bộ, khai sáng tuyệt học kinh điển cấp, cần tốn hao không biết bao nhiêu thông minh tài trí, lãng phí không biết bao nhiêu thời gian, đợi bọn hắn khai sáng ra kinh điển, thì các ngươi đã về phía trước một bước dài, như cũ là vứt bọn họ ở phía sau. Dung nhi, ta nói như vậy ngươi hiểu chưa?
Lệnh Hồ Dung tâm phục khẩu phục, hạ bái nói:
- Đệ tử biết rồi.
- Sư tôn, mới vừa rồi Giang sư đệ đánh ra ma công, hình như là Tinh Nguyệt Ma Tông Cầu Long Ma Thể, thật không có chuyện sao?
Âu Dương Vũ lộ ra vẻ bất an, thấp giọng nói.
Tịch Ứng Tình do dự một chút, lắc đầu nói:
- Lạc sư thúc của các ngươi cũng tu rất nhiều Ma đạo công pháp, thậm chí tu luyện tới cảnh giới cực cao, hẳn là nàng truyền thụ cho Giang Nam môn ma công này. Nàng sở dĩ nghiên cứu công pháp Ma đạo, là tính toán lấy Ma Đạo dài, bổ chánh đạo ta ngắn, sáng chế ra một môn kinh điển trước nay chưa có, đột phá Thần Phủ, tu thành Thiên Cung cảnh, sau đó cùng ta đánh một trận, chấm dứt ân oán năm đó.
- Đã nhiều năm như vậy, nàng còn không cách nào để xuống...
Hắn thấp giọng thở dài nói.
Đánh xong một trận này, Giang Nam nhất thời danh chấn, cả Huyền Thiên Thánh Tông cũng biết Lĩnh Tụ Phong xuất hiện một vị đệ tử thiên tài, cùng cảnh giới vô địch, quét ngang các đệ tử trừ Tông Chủ Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.