Chương 65: Huyền Thiên
Ngữ Tiếu Lan San
21/09/2016
【 Chương 64: Huyền Thiên 】 Cố sự trước kia
***
Thời gian mười ngày, nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn.
Tại ngày thứ tám, Đoạn Dao kỳ thực đã học xong hết tất cả chiêu thức hệ thống bài võ, lão nhân cũng nói, chỉ cần về luyện tập thêm, rồi cẩn thận cân nhắc một phen, bằng ngộ tính thiên phú vượt mức bình thường này, ngắn thì hai năm nhanh thì một năm, thì có thể hiểu thấu đáo trọn bộ công phu, sau đó có thể không cần phải tới nữa.
Chỉ là đến ngày thứ chín, Đoạn Dao như trước đúng giờ tới cửa, trong tay còn ôm cái thực hạp
Lão nhân ngồi trước bàn cờ mơ màng ngẩng đầu lên, sau khi thấy rõ người tới là ai thì khoát tay: “Ta cũng không còn gì để dạy cho ngươi nữa.”
“Ta không phải đến học công phu.” Đoạn Dao ngồi đối diện hắn, “Tuy nói sư phụ không cho ta nhận thức sư phụ khác, mà tiền bối ít nhiều gì cũng dạy ta một bộ nội công tâm pháp, dù sao cũng nên đến nói lời tạ ơn.”
“Cũng được.” Lão nhân hiếm khi nở nụ cười, “Dự định khi nào trở về Tây Nam?”
“Ngày mốt.” Đoạn Dao mở thực hạp ra, rồi vào trong phòng pha một bình trà đi ra.
Lão nhân nhìn món ăn một chút, lắc đầu: “Hẳn là tốn không ít bạc.”
Đoạn Dao nín thở, nói: “Ừm.”
“Tương lai xông xáo giang hồ, cứ khóc nhè cũng không được.” Lão nhân cầm một bát mì cá viên lên, cố sức nhấm nuốt, “Tiểu oa nhi ngươi đó, cái gì cũng tốt, chỉ một điểm này phải thay đổi.”
“Tiền bối.” Đoạn Dao nói, “Ta giúp ngài tìm đại phu xem thử một chút nha.”
Lão nhân vẫn là lắc đầu: “Sống đến số tuổi này rồi, cũng không còn bao lâu nữa. Người trong hành cung này tuy nói thiện lương, nhưng mỗi người đều có chuyện phải làm, ta ở đây một lần chính là hơn mười năm, ngày ngày phải ăn phải mặc, chỉ là nợ bút ân tình này, nghĩ đến muốn trả cũng phải chờ kiếp sau. Phí tiền mất công tốn sức đại phu uống thuốc, coi như đem cây nến tàn phế này đốt thêm được vài năm, thì có lợi ích gì?”
Đoạn Dao đề nghị: “Không bằng cùng ta trở về Tây Nam phủ? Người ở đó nhiều, càng náo nhiệt hơn một chút.”
Lão nhân ha ha cười: “Tiểu ngốc tử, lúc nãy ta nói sai. Ngươi quá thiện tâm, có lẽ không thích hợp trộn lẫn ở trên giang hồ, đổi thành ca ca ngươi còn tạm được.”
Đoạn Dao xụ miệng.
“Thế gian này có nhiều lão nhân đáng thương hơn, ngươi quản cũng quản không hết.” Lão nhân nói, “Vẫn là mau trở về Tây Nam bồi ca ca ngươi đi.”
Đoạn Dao gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, vẫn bồi hắn cơm nước xong, mới dọn dẹp bát đũa rời đi.
Lão nhân nhìn bóng lưng hắn dần dần đi xa, đầu tiên là cười, rồi nhớ tới chuyện chính mình khi còn trẻ, hoàn hồn lại từ lâu lão lệ tung hoành.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đoạn Dao thu thập tiểu bao phục, liền rời khỏi tẩm cung.
Sở Uyên đang đợi hắn cùng nhau ăn điểm tâm.Ăn xong còn muốn cùng nhau đi tìm lão nhân, bầu không khí trên bàn cơm tất nhiên không thể hòa thuận vui vẻ giống như lúc trước. Đoạn Dao cúi đầu cắn một ngụm bánh bao, rồi húp một hớp cháo loãng, giương mắt lén lút liếc nhìn.
Sở Uyên bật cười: “Làm sao, không hợp khẩu vị, hay là đang giận trẫm?”
Đoạn Dao suýt nữa bị sặc.
“Có chuyện gì mất hứng, chỉ cần nói ra là được.” Sở Uyên vỗ vỗ lưng giúp hắn, “Trẫm xem ngươi là đệ đệ ruột, tiểu Cẩn cũng không gò bó như vậy.” Nếu là chọc hắn mất hứng, sợ là ngay cả phòng cũng bị hủy đi.
Đoạn Dao nói: “Nếu ta nói ra, hoàng thượng sẽ nguyện ý nghe sao?”
Sở Uyên lắc đầu: “Chưa chắc sẽ nguyện ý, mà ngươi nói ra, trong đầu ít nhiều gì cũng có thể vui vẻ một chút.”
“Vậy ta vẫn là không nói.” Đoạn Dao lầm bầm.
Sở Uyên gắp cho hắn một cái lòng đỏ trứng, cảm thấy có chút buồn cười.
Rõ ràng là huynh đệ ruột, tính khí bản tính lại hoàn toàn khác nhau, cũng không biết từ nhỏ là được dạy dỗ thế nào.
Bữa cơm này Đoạn Dao ăn rất chậm.
Thế nhưng có chậm nữa, cũng phải có thời điểm sẽ ăn xong, nuốt xuống một ngụm bánh bao cuối cùng, Đoạn tiểu vương gia không tình không nguyện, đi theo phía sau tẩu tử mình, giống như cái đuôi đến tiểu viện hẻo lánh kia
Lưu Đại Quýnh mang chim đi dạo trở về, xa xa sau khi thấy rất là kinh ngạc, suy đi nghĩ lại hơn nửa ngày, lòng nói chẳng lẽ hoàng thượng là muốn bắt người làm con tin, mà tỉ mỉ dự đoán, lý do này không lớn a, đều nói Đoạn tiểu vương gia võ công cao cường, nhưng cực kỳ tùy hứng, tay không dỡ nhà là điều chắc chắn, ngay cả lão Đoạn vương cũng quản không được, Tây Nam Vương cũng thường xuyên vì thế đau đầu, hoàng thượng sẽ không phải vì vậy tự gây phiền phức mới đúng.
Chuyện như vậy, vẫn phải đi hỏi lão Đào một chút.
Trong tiểu viện, lão nhân vẫn ở chỗ cũ tắm nắng, chỉ là trên bàn cờ trước mặt lại không có quân cờ. Thay một bộ thường phục mới, tóc cũng chải gọn gàng, trên mặt hiếm khi có chút huyết sắc.
“Tiền bối.” Đoạn Dao chột dạ.
“Còn tưởng là ngươi sẽ đến sớm một chút.” Trên mặt lão nhân cũng không ngoài ý muốn, “Lão hủ tham kiến hoàng thượng.”
Đoạn Dao kinh ngạc: “Tiền bối biết được chúng ta muốn tới?”
“Lúc trước không biết, hôm qua đoán được.” Lão nhân nói, “Bên trong thực hạp đưa tới đều là thức ăn Đông Nam, ở bên trong thành Vân Đức cũng không dễ tìm, nghĩ đến ngươi vì có thể mua đủ, cũng phí không ít tâm tư. Nếu không phải là đoán được chút gì đó, cần gì phải tốn công phí sức như vậy, chỉ vì để cho ta nếm một cái hương vị quê hương.”
Đoạn Dao: “...”
“Từ ngày đầu tiên dạy ngươi, ta đã nói thiện tâm là chuyện tốt, nhưng cũng chưa chắc là chuyện tốt.” Lão nhân nói, “Nếu ta thật sự muốn đi, sau khi ăn xong bữa cơm kia, thì sẽ nghĩ biện pháp rời khỏi hành cung này, hôm nay chẳng phải ngươi uổng công một chuyến rồi sao?”Đoạn Dao lập tức cúi đầu.
Sở Uyên nói: “Quấy rầy thanh tĩnh tiền bối, đúng là không nên. Bất quá có một số việc, trẫm nhưng không thể không hỏi được .”
Lão nhân gật đầu: “Hoàng thượng mời nói.”
Sở Uyên nói thẳng nói: “Các hạ là Huyền Thiên?”
Đoạn Dao giật mình.
Lão nhân gật đầu: “Đúng vậy.”
Đoạn Dao: “...”
Đây là từ nơi nào truyền ra tiếng gió, vì sao mình cư nhiên không biết?!
“Quả thật là tiền bối.” Sở Uyên hiểu rõ, “Không trách biết rõ chuyện trong Triều Nhai và Đốt Tinh cục như thế.”
“Là biết rõ chuyện trong Triều Nhai nhiều năm trước.” Lão nhân nói, “Ta rời đi nơi đó cũng đã hơn mười năm, tình trạng gần đây thế nào, cũng là không thể nào biết được.”
“Tây Nam Vương từng nói qua với trẫm, tiền bối muốn hắn phá huỷ toà đảo kia.” Sở Uyên nói, “Vì sao?”
“Bởi vì nơi đó đã rối loạn.” Lão nhân thở dài, “Năng lực ta có hạn, vốn là một người tầm thường, lại tự cao tự đại, dần độn mười mấy năm, phá huỷ bộ tộc phái Bắc, cũng phá huỷ cả tòa đảo Triều Nhai.”
Sở Uyên khẽ nhíu mày.
Trên đảo chia làm hai phái Bắc Nam, phái Nam thượng võ bảo vệ đảo, phái Bắc ra biển mưu sinh, vốn dĩ nên sống tựa vào lẫn nhau. Mà sau đó phái Nam ỷ vào có chút công phu quyền cước, thì cũng muốn chiếm đoạt phái Bắc vào bụng. Lúc đó thủ lĩnh phái Bắc là phụ thân Huyền Thiên, vì có thể chống đỡ phái Nam, thì đem nhi tử tám tuổi của mình giấu ở trong thùng gỗ, đưa ra tàu buôn trên biển đến một chỗ hải đảo khác bái sư học nghệ.
Thiên phú Huyền Thiên vô cùng tốt, chừng mười tuổi thì đã có thể đánh bại hết tất cả sư huynh đệ, về sau lại cùng một chiếc chiến thuyền khác đến Sở quốc, bái sư phụ lợi hại hơn. Thêm vào một quyển phụ thân trộm từ trong tay phái Nam, bí tịch võ lâm lão tổ Triều Nhai truyền xuống, chừng hai mươi tuổi thì trở thành cao thủ tuyệt đỉnh -- chỉ là ngày thường xưa nay không lộ ra trước mắt người đời, cũng không có ai biết.
“Sau khi học thành, ta trở về đảo Triều Nhai, dẫn dắt phái Bắc chấn chỉnh lại kỳ cổ, đoạt lại đồ vật đã mất.” Huyền Thiên nói, “Chỉ là công phu lợi hại đến đâu, cũng là không thể ăn không thể mặc, như vậy qua thêm hai mươi, ba mươi năm. Về sau thủ lĩnh phái Nam Bạch Lộ ra biển tìm kiếm lương thực, cấu kết Nam Dương đưa người lên đảo, tàn sát hết tất cả người phái Bắc. Sau khi ta bị thương rơi xuống biển, lại được một khối cây vác trôi sông, lúc tỉnh lại đã được một chiếc tàu buôn cứu, bọn họ nghĩ ta là lão ngư dân gặp phải tai nạn trên biển thì mang ta về Sở quốc, đưa đến một chỗ thiện đường thành Đại Côn.”
“Thành Đại Côn ở Đông Nam, cách thành Vân Đức không tính gần.” Sở Uyên nói.
“Một đường xin cơm, vừa đi vừa nghỉ cũng có thể đến.” Huyền Thiên đáp.
“Vì sao phải tới đây, vì vị lão bà bà ở ngoài thành kia?” Sở Uyên lại hỏi.
Đáy mắt Huyền Thiên hiếm khi chợt lóe lên cảm xúc dao động
“Tiền bối không cần lo lắng, trẫm sẽ không đi quấy rầy vị bà bà kia.” Sở Uyên nói, “Chỉ là tiện miệng hỏi thôi.”
Huyền Thiên nói: “Ta đời này phụ nàng quá nhiều, đến chết cũng không có lực trả lại.”
Sở Uyên nói: “Vị bà bà kia hiện tại sống rất tốt.”
Huyền Thiên gật đầu: “Ta biết.”
“Tiền bối cũng đừng vì thế mà canh cánh trong lòng.” Sở Uyên ngồi đối diện hắn, “Mặc dù là không thể ở cùng nhau, biết được đối phương sống thật tốt, có thể bảo vệ từ xa, cũng là một loại phúc phận.”
Huyền Thiên nói: “Hoàng thượng còn muốn biết gì nữa, chỉ cần đừng quấy nhiễu đến nàng, cứ hỏi là được.”
“Đám người Nam Dương lên đảo kia, rốt cuộc là từ đâu mà đến?” Sở Uyên nói.
Huyền Thiên lắc đầu: “Chuyện này thì thật sự không biết, bọn họ am hiểu cơ quan trận pháp, lại cực kỳ am hiểu chế độc, mặc dù khi đó ta có một thân công phu, vẫn như trước khó lòng phòng bị.”
Sở Uyên nói: “Lúc trước bối đoán, bọn họ lên đảo là vì cái gì?”
“Còn có thể là vì cái gì.” Huyền Thiên nói, “Tất nhiên là vì nghe đồn bên trong có vàng bạc châu báu. Nguyệt Minh Cổ ở trong tay lão nhân phái Bắc, chỉ là nếu như mấy lão nhân chết rồi, vậy cuối cùng có thể tìm được manh mối bản đồ kho báu cũng giải tán, về sau đã xảy ra những chuyện gì, ta cũng không nói được.”
“Hơn mười năm trước tiền bối tới bắc hành cung này, nghĩ đến cũng không biết chuyện tộc nhân Triều Nhai tiến cung.” Sở Uyên nói.
Huyền Thiên nói: “Nghe gã sai vặt ở đây nói. Khi ta rời khỏi Triều Nhai, phái Bắc đã bị tàn sát sạch sẽ, chắc chắn mười năm trước người Triều Nhai tiến cung, hẳn toàn bộ là người phái Nam.”
“Nhưng vào lúc đó bọn họ lại gieo Nguyệt Minh Cổ vào người trẫm.” Sở Uyên nói.
Huyền Thiên nghe vậy nhíu mày.
Sở Uyên nói: “Dựa theo tiền bối nói, toàn bộ Nguyệt Minh Cổ hẳn là ở trong tay phái Bắc mới phải.”
“Xác thực nên như vậy.” Huyền Thiên nói, “Lúc trước khi Đoạn vương tới hỏi ta, ta cũng từng vì thế buồn bực qua, nhưng khi đó trên người hắn cũng mang không ít cổ trùng, ta còn nghĩ cổ hoàng thượng trúng, cũng không phải là đến từ Triều Nhai.” Dù sao giang hồ này rộng lớn, Sở quốc to lớn, không ai dám nói chỉ có Triều Nhai mới có Nguyệt Minh.
“Nếu như chỉ có một mình trẫm, ngược lại cũng thôi đi.” Sở Uyên nói, “Mà trước đó vài ngày, có một đám người Triều Nhai cũng âm thầm đến Sở quốc, trên đường có xảy ra tranh chấp với một vị trong giang hồ, vị giang hồ khách kia cũng trúng Nguyệt Minh Cổ.”
“Người Triều Nhai?” Huyền Thiên khó hiểu, “Vì sao phải âm thầm đến Sở quốc?”
“Người còn đang giam lỏng ở trong cung, lần này trẫm trở về mới có thể thẩm tra.” Sở Uyên nói, “Tiền bối có muốn cùng trẫm đồng thời trở về cung không? Cũng có thể biết rõ hơn mười năm qua, trên đảo rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
***
Thời gian mười ngày, nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn.
Tại ngày thứ tám, Đoạn Dao kỳ thực đã học xong hết tất cả chiêu thức hệ thống bài võ, lão nhân cũng nói, chỉ cần về luyện tập thêm, rồi cẩn thận cân nhắc một phen, bằng ngộ tính thiên phú vượt mức bình thường này, ngắn thì hai năm nhanh thì một năm, thì có thể hiểu thấu đáo trọn bộ công phu, sau đó có thể không cần phải tới nữa.
Chỉ là đến ngày thứ chín, Đoạn Dao như trước đúng giờ tới cửa, trong tay còn ôm cái thực hạp
Lão nhân ngồi trước bàn cờ mơ màng ngẩng đầu lên, sau khi thấy rõ người tới là ai thì khoát tay: “Ta cũng không còn gì để dạy cho ngươi nữa.”
“Ta không phải đến học công phu.” Đoạn Dao ngồi đối diện hắn, “Tuy nói sư phụ không cho ta nhận thức sư phụ khác, mà tiền bối ít nhiều gì cũng dạy ta một bộ nội công tâm pháp, dù sao cũng nên đến nói lời tạ ơn.”
“Cũng được.” Lão nhân hiếm khi nở nụ cười, “Dự định khi nào trở về Tây Nam?”
“Ngày mốt.” Đoạn Dao mở thực hạp ra, rồi vào trong phòng pha một bình trà đi ra.
Lão nhân nhìn món ăn một chút, lắc đầu: “Hẳn là tốn không ít bạc.”
Đoạn Dao nín thở, nói: “Ừm.”
“Tương lai xông xáo giang hồ, cứ khóc nhè cũng không được.” Lão nhân cầm một bát mì cá viên lên, cố sức nhấm nuốt, “Tiểu oa nhi ngươi đó, cái gì cũng tốt, chỉ một điểm này phải thay đổi.”
“Tiền bối.” Đoạn Dao nói, “Ta giúp ngài tìm đại phu xem thử một chút nha.”
Lão nhân vẫn là lắc đầu: “Sống đến số tuổi này rồi, cũng không còn bao lâu nữa. Người trong hành cung này tuy nói thiện lương, nhưng mỗi người đều có chuyện phải làm, ta ở đây một lần chính là hơn mười năm, ngày ngày phải ăn phải mặc, chỉ là nợ bút ân tình này, nghĩ đến muốn trả cũng phải chờ kiếp sau. Phí tiền mất công tốn sức đại phu uống thuốc, coi như đem cây nến tàn phế này đốt thêm được vài năm, thì có lợi ích gì?”
Đoạn Dao đề nghị: “Không bằng cùng ta trở về Tây Nam phủ? Người ở đó nhiều, càng náo nhiệt hơn một chút.”
Lão nhân ha ha cười: “Tiểu ngốc tử, lúc nãy ta nói sai. Ngươi quá thiện tâm, có lẽ không thích hợp trộn lẫn ở trên giang hồ, đổi thành ca ca ngươi còn tạm được.”
Đoạn Dao xụ miệng.
“Thế gian này có nhiều lão nhân đáng thương hơn, ngươi quản cũng quản không hết.” Lão nhân nói, “Vẫn là mau trở về Tây Nam bồi ca ca ngươi đi.”
Đoạn Dao gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, vẫn bồi hắn cơm nước xong, mới dọn dẹp bát đũa rời đi.
Lão nhân nhìn bóng lưng hắn dần dần đi xa, đầu tiên là cười, rồi nhớ tới chuyện chính mình khi còn trẻ, hoàn hồn lại từ lâu lão lệ tung hoành.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đoạn Dao thu thập tiểu bao phục, liền rời khỏi tẩm cung.
Sở Uyên đang đợi hắn cùng nhau ăn điểm tâm.Ăn xong còn muốn cùng nhau đi tìm lão nhân, bầu không khí trên bàn cơm tất nhiên không thể hòa thuận vui vẻ giống như lúc trước. Đoạn Dao cúi đầu cắn một ngụm bánh bao, rồi húp một hớp cháo loãng, giương mắt lén lút liếc nhìn.
Sở Uyên bật cười: “Làm sao, không hợp khẩu vị, hay là đang giận trẫm?”
Đoạn Dao suýt nữa bị sặc.
“Có chuyện gì mất hứng, chỉ cần nói ra là được.” Sở Uyên vỗ vỗ lưng giúp hắn, “Trẫm xem ngươi là đệ đệ ruột, tiểu Cẩn cũng không gò bó như vậy.” Nếu là chọc hắn mất hứng, sợ là ngay cả phòng cũng bị hủy đi.
Đoạn Dao nói: “Nếu ta nói ra, hoàng thượng sẽ nguyện ý nghe sao?”
Sở Uyên lắc đầu: “Chưa chắc sẽ nguyện ý, mà ngươi nói ra, trong đầu ít nhiều gì cũng có thể vui vẻ một chút.”
“Vậy ta vẫn là không nói.” Đoạn Dao lầm bầm.
Sở Uyên gắp cho hắn một cái lòng đỏ trứng, cảm thấy có chút buồn cười.
Rõ ràng là huynh đệ ruột, tính khí bản tính lại hoàn toàn khác nhau, cũng không biết từ nhỏ là được dạy dỗ thế nào.
Bữa cơm này Đoạn Dao ăn rất chậm.
Thế nhưng có chậm nữa, cũng phải có thời điểm sẽ ăn xong, nuốt xuống một ngụm bánh bao cuối cùng, Đoạn tiểu vương gia không tình không nguyện, đi theo phía sau tẩu tử mình, giống như cái đuôi đến tiểu viện hẻo lánh kia
Lưu Đại Quýnh mang chim đi dạo trở về, xa xa sau khi thấy rất là kinh ngạc, suy đi nghĩ lại hơn nửa ngày, lòng nói chẳng lẽ hoàng thượng là muốn bắt người làm con tin, mà tỉ mỉ dự đoán, lý do này không lớn a, đều nói Đoạn tiểu vương gia võ công cao cường, nhưng cực kỳ tùy hứng, tay không dỡ nhà là điều chắc chắn, ngay cả lão Đoạn vương cũng quản không được, Tây Nam Vương cũng thường xuyên vì thế đau đầu, hoàng thượng sẽ không phải vì vậy tự gây phiền phức mới đúng.
Chuyện như vậy, vẫn phải đi hỏi lão Đào một chút.
Trong tiểu viện, lão nhân vẫn ở chỗ cũ tắm nắng, chỉ là trên bàn cờ trước mặt lại không có quân cờ. Thay một bộ thường phục mới, tóc cũng chải gọn gàng, trên mặt hiếm khi có chút huyết sắc.
“Tiền bối.” Đoạn Dao chột dạ.
“Còn tưởng là ngươi sẽ đến sớm một chút.” Trên mặt lão nhân cũng không ngoài ý muốn, “Lão hủ tham kiến hoàng thượng.”
Đoạn Dao kinh ngạc: “Tiền bối biết được chúng ta muốn tới?”
“Lúc trước không biết, hôm qua đoán được.” Lão nhân nói, “Bên trong thực hạp đưa tới đều là thức ăn Đông Nam, ở bên trong thành Vân Đức cũng không dễ tìm, nghĩ đến ngươi vì có thể mua đủ, cũng phí không ít tâm tư. Nếu không phải là đoán được chút gì đó, cần gì phải tốn công phí sức như vậy, chỉ vì để cho ta nếm một cái hương vị quê hương.”
Đoạn Dao: “...”
“Từ ngày đầu tiên dạy ngươi, ta đã nói thiện tâm là chuyện tốt, nhưng cũng chưa chắc là chuyện tốt.” Lão nhân nói, “Nếu ta thật sự muốn đi, sau khi ăn xong bữa cơm kia, thì sẽ nghĩ biện pháp rời khỏi hành cung này, hôm nay chẳng phải ngươi uổng công một chuyến rồi sao?”Đoạn Dao lập tức cúi đầu.
Sở Uyên nói: “Quấy rầy thanh tĩnh tiền bối, đúng là không nên. Bất quá có một số việc, trẫm nhưng không thể không hỏi được .”
Lão nhân gật đầu: “Hoàng thượng mời nói.”
Sở Uyên nói thẳng nói: “Các hạ là Huyền Thiên?”
Đoạn Dao giật mình.
Lão nhân gật đầu: “Đúng vậy.”
Đoạn Dao: “...”
Đây là từ nơi nào truyền ra tiếng gió, vì sao mình cư nhiên không biết?!
“Quả thật là tiền bối.” Sở Uyên hiểu rõ, “Không trách biết rõ chuyện trong Triều Nhai và Đốt Tinh cục như thế.”
“Là biết rõ chuyện trong Triều Nhai nhiều năm trước.” Lão nhân nói, “Ta rời đi nơi đó cũng đã hơn mười năm, tình trạng gần đây thế nào, cũng là không thể nào biết được.”
“Tây Nam Vương từng nói qua với trẫm, tiền bối muốn hắn phá huỷ toà đảo kia.” Sở Uyên nói, “Vì sao?”
“Bởi vì nơi đó đã rối loạn.” Lão nhân thở dài, “Năng lực ta có hạn, vốn là một người tầm thường, lại tự cao tự đại, dần độn mười mấy năm, phá huỷ bộ tộc phái Bắc, cũng phá huỷ cả tòa đảo Triều Nhai.”
Sở Uyên khẽ nhíu mày.
Trên đảo chia làm hai phái Bắc Nam, phái Nam thượng võ bảo vệ đảo, phái Bắc ra biển mưu sinh, vốn dĩ nên sống tựa vào lẫn nhau. Mà sau đó phái Nam ỷ vào có chút công phu quyền cước, thì cũng muốn chiếm đoạt phái Bắc vào bụng. Lúc đó thủ lĩnh phái Bắc là phụ thân Huyền Thiên, vì có thể chống đỡ phái Nam, thì đem nhi tử tám tuổi của mình giấu ở trong thùng gỗ, đưa ra tàu buôn trên biển đến một chỗ hải đảo khác bái sư học nghệ.
Thiên phú Huyền Thiên vô cùng tốt, chừng mười tuổi thì đã có thể đánh bại hết tất cả sư huynh đệ, về sau lại cùng một chiếc chiến thuyền khác đến Sở quốc, bái sư phụ lợi hại hơn. Thêm vào một quyển phụ thân trộm từ trong tay phái Nam, bí tịch võ lâm lão tổ Triều Nhai truyền xuống, chừng hai mươi tuổi thì trở thành cao thủ tuyệt đỉnh -- chỉ là ngày thường xưa nay không lộ ra trước mắt người đời, cũng không có ai biết.
“Sau khi học thành, ta trở về đảo Triều Nhai, dẫn dắt phái Bắc chấn chỉnh lại kỳ cổ, đoạt lại đồ vật đã mất.” Huyền Thiên nói, “Chỉ là công phu lợi hại đến đâu, cũng là không thể ăn không thể mặc, như vậy qua thêm hai mươi, ba mươi năm. Về sau thủ lĩnh phái Nam Bạch Lộ ra biển tìm kiếm lương thực, cấu kết Nam Dương đưa người lên đảo, tàn sát hết tất cả người phái Bắc. Sau khi ta bị thương rơi xuống biển, lại được một khối cây vác trôi sông, lúc tỉnh lại đã được một chiếc tàu buôn cứu, bọn họ nghĩ ta là lão ngư dân gặp phải tai nạn trên biển thì mang ta về Sở quốc, đưa đến một chỗ thiện đường thành Đại Côn.”
“Thành Đại Côn ở Đông Nam, cách thành Vân Đức không tính gần.” Sở Uyên nói.
“Một đường xin cơm, vừa đi vừa nghỉ cũng có thể đến.” Huyền Thiên đáp.
“Vì sao phải tới đây, vì vị lão bà bà ở ngoài thành kia?” Sở Uyên lại hỏi.
Đáy mắt Huyền Thiên hiếm khi chợt lóe lên cảm xúc dao động
“Tiền bối không cần lo lắng, trẫm sẽ không đi quấy rầy vị bà bà kia.” Sở Uyên nói, “Chỉ là tiện miệng hỏi thôi.”
Huyền Thiên nói: “Ta đời này phụ nàng quá nhiều, đến chết cũng không có lực trả lại.”
Sở Uyên nói: “Vị bà bà kia hiện tại sống rất tốt.”
Huyền Thiên gật đầu: “Ta biết.”
“Tiền bối cũng đừng vì thế mà canh cánh trong lòng.” Sở Uyên ngồi đối diện hắn, “Mặc dù là không thể ở cùng nhau, biết được đối phương sống thật tốt, có thể bảo vệ từ xa, cũng là một loại phúc phận.”
Huyền Thiên nói: “Hoàng thượng còn muốn biết gì nữa, chỉ cần đừng quấy nhiễu đến nàng, cứ hỏi là được.”
“Đám người Nam Dương lên đảo kia, rốt cuộc là từ đâu mà đến?” Sở Uyên nói.
Huyền Thiên lắc đầu: “Chuyện này thì thật sự không biết, bọn họ am hiểu cơ quan trận pháp, lại cực kỳ am hiểu chế độc, mặc dù khi đó ta có một thân công phu, vẫn như trước khó lòng phòng bị.”
Sở Uyên nói: “Lúc trước bối đoán, bọn họ lên đảo là vì cái gì?”
“Còn có thể là vì cái gì.” Huyền Thiên nói, “Tất nhiên là vì nghe đồn bên trong có vàng bạc châu báu. Nguyệt Minh Cổ ở trong tay lão nhân phái Bắc, chỉ là nếu như mấy lão nhân chết rồi, vậy cuối cùng có thể tìm được manh mối bản đồ kho báu cũng giải tán, về sau đã xảy ra những chuyện gì, ta cũng không nói được.”
“Hơn mười năm trước tiền bối tới bắc hành cung này, nghĩ đến cũng không biết chuyện tộc nhân Triều Nhai tiến cung.” Sở Uyên nói.
Huyền Thiên nói: “Nghe gã sai vặt ở đây nói. Khi ta rời khỏi Triều Nhai, phái Bắc đã bị tàn sát sạch sẽ, chắc chắn mười năm trước người Triều Nhai tiến cung, hẳn toàn bộ là người phái Nam.”
“Nhưng vào lúc đó bọn họ lại gieo Nguyệt Minh Cổ vào người trẫm.” Sở Uyên nói.
Huyền Thiên nghe vậy nhíu mày.
Sở Uyên nói: “Dựa theo tiền bối nói, toàn bộ Nguyệt Minh Cổ hẳn là ở trong tay phái Bắc mới phải.”
“Xác thực nên như vậy.” Huyền Thiên nói, “Lúc trước khi Đoạn vương tới hỏi ta, ta cũng từng vì thế buồn bực qua, nhưng khi đó trên người hắn cũng mang không ít cổ trùng, ta còn nghĩ cổ hoàng thượng trúng, cũng không phải là đến từ Triều Nhai.” Dù sao giang hồ này rộng lớn, Sở quốc to lớn, không ai dám nói chỉ có Triều Nhai mới có Nguyệt Minh.
“Nếu như chỉ có một mình trẫm, ngược lại cũng thôi đi.” Sở Uyên nói, “Mà trước đó vài ngày, có một đám người Triều Nhai cũng âm thầm đến Sở quốc, trên đường có xảy ra tranh chấp với một vị trong giang hồ, vị giang hồ khách kia cũng trúng Nguyệt Minh Cổ.”
“Người Triều Nhai?” Huyền Thiên khó hiểu, “Vì sao phải âm thầm đến Sở quốc?”
“Người còn đang giam lỏng ở trong cung, lần này trẫm trở về mới có thể thẩm tra.” Sở Uyên nói, “Tiền bối có muốn cùng trẫm đồng thời trở về cung không? Cũng có thể biết rõ hơn mười năm qua, trên đảo rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.