Đế Vương Công Lược

Chương 72: Không gặp

Ngữ Tiếu Lan San

21/09/2016

【 Chương 71: - Không gặp 】 Người nào chết trước, coi như người đó thắng

***

Hồi lâu sau, Đoạn Bạch Nguyệt rút tay về, đặt hộp gỗ nguyên vẹn vào trong tủ.

Đoạn Dao ghé vào khe cửa hồi hộp nhìn lén, thẳng đến khi xác định ca ca nằm trên giường là đang ngủ thật, chứ không phải đang gào khóc, mới rón rén chạy ra khỏi tiểu viện.

Tuy nói bế quan ba năm, sau khi về nhà cũng không có tiệc rượu đoàn viên. Kim thẩm thẩm tự tay làm vài món thường ngày hắn thích ăn, bưng đến trong phòng.

Nam Ma Tà mang theo một vò rượu đẩy cửa ra.

Đoạn Bạch Nguyệt để đũa xuống.

Nam Ma Tà nói: “Ngay cả sư phụ cũng không muốn gặp?”

“Ở bên trong hang núi tối tăm không có ánh mặt trời đợi ba năm, trở ra ngược lại thật sự là có chút không thích ứng.” Đoạn Bạch Nguyệt cười khổ.

“Trải qua mười ngày nửa tháng, chậm rãi cũng thành thói quen.” Nam Ma Tà ngồi đối diện hắn, “Vân Quang ba năm trước, mới lấy từ trong hầm rượu ra.”

“Phi Hà đâu?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

“Hai năm trước có đưa đến Vương thành một lần.” Nam Ma Tà nói, “Uống hết, cũng là không cần nghĩ đến nữa”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Đa tạ sư phụ.”

Nam Ma Tà rót cho hắn một chén rượu: “Tiểu hoàng đế kia quả nhiên là lợi hại, ba năm qua chăm lo việc nước tu luật giảm thuế, dân chúng sống càng ngày càng tốt. Nghĩ đến không tốn thời gian dài, Đại Sở này sẽ giống như trong sách sử viết, thịnh thế giang sơn, vạn bang lai hạ.”

Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy buồn cười: “Sư phụ còn xem hiểu sách sử?”

Nam Ma Tà: “...”

“Từ lâu hắn đã không cần ta vẫn luôn bảo vệ, lúc trước chỉ là không nỡ thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lần này ngược lại là vừa vặn.”

Nam Ma Tà nói: “Qua sang năm, chính là kì hạn ước định ba năm, nếu như ngươi chậm chạp không chịu trở về Vương Thành, hắn tất nhiên sẽ tự mình xuôi Nam, có nghĩ kỹ phải ứng đối thế nào chưa?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tránh không gặp là được.”

Nam Ma Tà thở dài.

“Dù sao cũng là vua của một nước, mặc kệ xảy ra bao nhiêu chuyện, cũng không có khả năng trụ ở Tây Nam cả đời.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Huống hồ dựa theo tâm tư hắn, ba năm qua tín hàm càng ngày càng ít, hẳn đã sớm đoán được một vài chuyện.” Đợi đến ngày ly biệt, cũng sẽ không quá mức đột ngột.

Nam Ma Tà nói: “Nếu như Thiên Thần Sa -- “

“Sư phụ.” Đoạn Bạch Nguyệt cắt ngang lời hắn, thấp giọng nói, “Không cần phải nói.”

“Cũng được.” Nam Ma Tà cùng hắn đụng chén, “Hôm nay sư phụ cùng ngươi say một màn.”

Đoạn Bạch Nguyệt ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, đáy lòng một mảnh lạnh lẽo thấu xương.Ăn xong cháo mồng 8 tháng chạp, thì cũng đến đêm giao thừa. So với lúc trước, năm nay Tây Nam phủ náo nhiệt hơn rất nhiều, đèn lồng đỏ treo móc đâu đâu cũng có, ngay cả tử thiềm thừ cũng được quấn một miếng lụa đỏ, nhìn qua rất là vui vẻ.

Hạ nhân trong phủ hai năm trước bị phân phát không ít, chỉ để lại một vài lão nhân. Dĩnh nương vẫn như trước trụ ở trong phủ; nhi tử đã ba, bốn tuổi, biết chạy biết nhảy, mọi người đều thích tranh nhau ôm. Mà đối với chuyện sau khi Vương gia xuất quan vì sao trở nên ít giao du với bên ngoài, rồi vì sao vẫn luôn đeo mặt nạ, tất cả mọi người rất có ăn ý không hỏi, chỉ nói Vương gia đã trở lại, vậy so với cái gì cũng tốt.

Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở trong hoa viên một lúc, đứng dậy vừa định trở về phòng, Đoạn Dao từ xa xa chạy tới, phía sau còn có Triệu Ngũ Hoa đường, cùng với Nam Ma Tà.

“Ca.” Đoạn Dao thở hồng hộc.

“Làm sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.

Tất cả mọi người không lên tiếng.

Đoạn Dao nhìn thẳng vào mắt hắn, cẩn thận nói: “Hoàng thượng tới.”



Trong đầu Đoạn Bạch Nguyệt ầm ầm vang lên.

Đoạn Dao lắp ba lắp bắp hỏi: “Sao, làm sao bây giờ a?” Còn tưởng là ít nhất phải chờ qua năm mới có thể xuất phát, trên đường tốn thêm vài tháng, dù thế nào cũng phải cuối mùa xuân đầu mùa hạ mới có thể đến. Lại không nghĩ rằng sẽ đến trước năm mới, chuyện này...

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Người ở nơi nào?”

Đoạn Dao nói: “Cửa thành, tính toán nửa canh giờ nữa thì sẽ đến Vương phủ, không có quan viên khác, chỉ dẫn theo mười mấy ảnh vệ.”

“Đại ca.” Tiểu Ngũ cũng nói: “Có cần phải... đi gặp hoàng thượng không?”

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.

Đoạn Dao muốn nói chuyện, lại bị Nam Ma Tà ở trên lưng nhéo một cái.

“Ta đến sau núi trước.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Dựa theo lời nói lúc trước làm là được.”

Đoạn Dao nói: “Cái kia, ta cũng muốn đến sau núi.” Qua lát nữa xảy ra chuyện gì, nghĩ cũng không cần nghĩ, vẫn là trốn xa một chút thì tốt hơn.

Nhìn Đoạn Bạch Nguyệt và Đoạn Dao rời đi, Hoa Đường khẽ nhíu mày, cùng Triệu Ngũ liếc mắt nhìn nhau.

“Các ngươi cũng tạm thời lánh mặt một lát đi.” Nam Ma Tà nói, “Miễn cho liên lụy đến Truy Ảnh Cung.”

“Ngàn dặm xa xôi từ Vương thành tới đây, hoàng thượng e là nghĩ muốn nghênh đón đại ca xuất quan.” Hoa Đường nói, “Nhưng lần này...”

“Bằng không còn có thể thế nào.” Nam Ma Tà lắc đầu, “Quyết tâm giải quyết dứt khoát, coi như sẽ chảy máu, cũng tốt hơn chậm rãi cắt từng đao từng đao.”

Triệu Ngũ một tay ôm qua bả vai Hoa Đường, ở trong lòng sâu xa thở dài.

Năm mới, trên đường cũng là náo nhiệt. Sở Uyên xoay người xuống ngựa, nhìn Tây Nam phủ khí thế to lớn đằng trước, trong lúc nhất thời nhưng ngay cả dũng khí bước lên bậc thang cũng không có.”Vị công tử này, có muốn mua một tấm bài nhân duyên không?” Một người bán hàng rong cười ha ha chào hàng, “Là thanh ngọc thượng hạng, đưa cho người trong lòng lấy điềm tốt, năm sau liền có thể vui vẻ xích lại gần nhau.”

Sở Uyên cười cười, đưa cho hắn một thỏi bạc vụn.

“Đa tạ công tử, đa tạ công tử.” Người bán hàng rong rất cao hứng, từ trong sọt lựa ra một cái đẹp mắt nhất đưa tới, “Công tử là bằng hữu của Tây Nam Vương đi? Ta thấy ngài vẫn đứng ở đây.”

Sở Uyên gật đầu: “Ừm.”

“Vậy mau mau vào đi, bên ngoài lạnh, ta cũng phải về nhà ăn bữa cơm đoàn viên.” Người bán hàng rong rất là nhiệt tình, “Nghe giọng nói của công tử hẳn là người ngoại hương, tới thành Đại Lý này cần phải hảo hảo chơi mấy ngày. Tuy nói là địa phương nhỏ, nhưng có phong cảnh nơi khác cũng không thấy được.”

Sở Uyên gật đầu: “Đa tạ.”

Người bán hàng rong gánh lấy sọt, rên một đoạn tiểu khúc một đường trở về nhà. Sở Uyên nhìn bài nhân duyên trong tay, tiến lên nhẹ nhàng gõ vang khuyên đồng.

Người mở cửa là Nam Ma Tà.

“Tiền bối.” Sở Uyên nhìn thẳng hắn, “Đã lâu không gặp.”

“Hoàng thượng.” Nam Ma Tà cười ha ha, “Vừa định ra khỏi thành nghênh đón, lại không nghĩ rằng trận này đã đến.”

“Nam sư phụ nói đùa.” Sở Uyên vào cửa, “Dựa theo cơ sở ngầm Tây Nam phủ bày ra trong thành này, chỉ sợ một canh giờ trước cũng đã truyền tin tức trở về.”

Nam Ma Tà ho khan hai tiếng, xoay người đóng cửa lại.

Sở Uyên hỏi: “Hắn ở đâu?”

Nam Ma Tà nói: “Còn ở sau núi luyện công.”

Sở Uyên nói: “Khi nào xuất quan?”

Nam Ma Tà cực kỳ bình tĩnh: “Năm năm sau.”

Sở Uyên hỏi: “Năm năm?”

“Đúng a.” Nam Ma Tà đối đáp trôi chảy, “Thời điểm luyện công, không cẩn thận luyện sai, cho nên nhiều thêm năm năm, hoặc là sáu năm, thậm chí càng lâu.” Vừa nghe liền phi thường xui xẻo.



“Lần này trẫm đến đây, chỉ là muốn biết một chuyện.” Sở Uyên cũng không hề tức giận, thậm chí còn cười cười, nhưng thủy chung khó nén được mất mát đắng chát, “Ba năm, cũng nên xong rồi, đúng không?”

Nam Ma Tà thành khẩn nói: “Xác thực còn phải năm năm.”

“Tiền bối nghĩ tốt lắm.” Sở Uyên giương mắt nhìn hắn, “Nếu như còn phải năm năm, vậy trẫm liền trở về đợi thêm năm năm, năm năm sau nếu có ngoài ý muốn, thì đợi thêm mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm. Nếu như hắn muốn chờ ở trong băng phòng cả đời, vậy trẫm liền ở Vương thành chờ hắn cả đời, mà cần gì nhất định phải như thế?”

Nam Ma Tà há miệng, hồi lâu mới nói: “A.”

“Quấy rầy.” Sở Uyên nói, “Năm năm cũng được, không dài, trẫm tiếp tục đợi là được.”

Nam Ma Tà: “...”

“Cáo từ.” Giọng điệu Sở Uyên không sợ sóng lớn, xoay người đi ra ngoài.Chuyện này... Nam Ma Tà ở trong lòng mạnh mẽ cắn răng, sau đó nói: “Hoàng thượng quên hắn đi.”

“Rốt cục tiền bối cũng chịu nói ?” Sở Uyên vẫn không quay đầu lại, thân thể lại có chút run rẩy.

“Thiên Thần Sa vô dụng, không giải được Kim Tàm Tuyến.” Nam Ma Tà nói, “Dùng Bồ Đề tâm kinh bảo mệnh, đời này không thể gặp lại ánh mặt trời, thất tình lục dục nhi nữ tình trường cũng chỉ có thể bỏ qua.”

Sở Uyên siết chặt nắm đấm, như là đang cật lực để cho mình tỉnh táo lại: “Vì sao?”

Nam Ma Tà nói: “Bồ Đề tâm kinh là tà công Tây Nam, luyện thành chính là dung mạo bị hủy diệt, nửa người nửa quỷ.”

“Mặt bị phá huỷ thì sao?” Sở Uyên quay người lại, viền mắt đỏ ửng, “Nửa người nửa quỷ thì thế nào? Có quan trọng không?”

“Trong máu đều mang độc, mới có thể loại trừ Kim Tàm Tuyến.” Nam Ma Tà nói, “Tây Nam phủ thì thôi, nếu người bình thường đụng tới hắn, lâu ngày sợ là cũng sống không lâu, dù sao hắn cũng không cam lòng hại ngươi.”

Giọng Sở Uyên khàn khàn: “Trẫm chỉ muốn gặp hắn một lần.”

“Gặp mặt có thể làm gì.” Nam Ma Tà thở dài, “Số mệnh đều có trời cao xác định, ai cũng không thay đổi được, hoàng thượng vẫn là trở về Vương thành sớm một chút, đừng đợi nữa, quên sạch sẽ đi. Quên hắn đi, có lẽ trong lòng đồ đệ ngốc của ta còn có thể dễ chịu một chút.”

“Quên?” Sở Uyên rất muốn giáp mặt nói với người kia, hơn một ngàn ngày lẫn đêm, chính mình là từng chút từng chút đem những chuyện lúc trước hai người ở chung suy nghĩ một lần lại một lần, chỉ lo sẽ để sót nửa phần.

Từ lâu đã khảm vào xương cốt máu thịt, phải làm sao để quên, nên làm gì để quên?

“Hoàng thượng.” Nam Ma Tà nói, “Mời trở về đi.”

“Phiền tiền bối chuyển cáo.” Đáy mắt Sở Uyên đầy tơ máu, “Trẫm có thể chờ ba năm, cũng có thể chờ thêm ba mươi năm. Nếu như hắn muốn tránh cả đời, vậy trẫm liền chờ hắn cả đời, người nào chết trước, coi như người đó thắng.”

Nam Ma Tà trợn mắt há hốc mồm: “Hoàng thượng hà tất phải làm vậy.”

“Trên đường đến Tây Nam phủ, gặp một đội thích khách.” Thanh âm Sở Uyên vẫn là không dễ phát giác run rẩy, “Không biết là người phương nào phái đến, công phu không tính thấp, đại nội ảnh vệ liên tục bại lui, cuối cùng là Đoạn Niệm xuất thủ cứu giúp, chính hắn lại bị thương, đến nay còn ở thành Mục Quang an dưỡng.”

Nam Ma Tà không lên tiếng.

“Nhiều năm như vậy, trẫm vẫn luôn ỷ có hắn bảo vệ, khi làm chuyện mới có thể sơ suất như vậy, thậm chí xem như là tùy tâm sở dục.” Sở Uyên nói, “Bây giờ sự tình ngược lại, hắn lại không chịu ỷ có trẫm yêu thích, thà rằng tránh mà không gặp.”

Nam Ma Tà nói: “Gặp mặt có thể làm gì?”

“Ít nhất có thể chính miệng nói cho hắn biết, có một số việc, thật sự không quá quan trọng.” Sở Uyên cười cười, “Trên người hắn có độc thì ta cách hắn xa một chút, ăn cơm mỗi người một bàn cũng được. Dung mạo bị hủy diệt, ta thích là được, có liên quan gì đến người bên ngoài đâu. Lúc trước nói qua hai mươi năm nữa, thì muốn đem thiên hạ này chắp tay nhường ra, một đường trở về Đại Lý ngắm hoa nhìn biển, hiện giờ vài đứa con nối dõi của Vương thúc cũng đã vào cung, Tây Nam phủ này lại không cần ta nữa, thế gian nào có đạo lý như vậy?”

“Hoàng thượng.” Nam Ma Tà nghe được tâm đau nhói.

“Vừa xuất quan, trong lòng sẽ nghĩ luẩn quẩn, trẫm biết.” Tâm tình Sở Uyên nhìn qua vẫn rất bình tĩnh, “Không sao, vừa nãy đã nói, ít nhất còn hai mươi năm, cũng không có gì, tiếp tục chờ là được.”

Nam Ma Tà há mồm, cũng không biết chính mình nên nói cái gì.

“Quấy rầy.” Sở Uyên nói, “Cáo từ.”

Nam Ma Tà trơ mắt nhìn hắn rời đi, lại cảm thấy tư thế đi tựa hồ có hơi không đúng, như là đã bị thương.

Nhớ tới vừa nãy có nói việc bị ám sát, Nam Ma Tà mạnh mẽ vỗ đùi một cái, vội vội vàng vàng chạy đến phía sau núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Vương Công Lược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook