Chương 43: Hình truy
Phong Xuy Tiễn Vũ
11/11/2020
Yến Quy ngẩng đầu, nhìn người ngoài cửa. Người ngoài cửa một thân áo trắng, thoạt nhìn có khí tức của người đọc sách, trên mặt treo một nụ cười nhẹ nhàng tao nhã.
“Yến Quy, Yến tướng quân, hạnh ngộ.” Người vừa đi tới vừa chắp tay hướng Yến Quy.
Yến Quy đứng dậy, gật gật đầu,“Hạnh ngộ, các hạ chính là trại chủ Truy Phong trại?”
“Không sai.” Người bước đến bên cạnh bàn vén tà áo, ngồi xuống.
Yến Quy nhìn dáng vẻ hòa nhã, trong lòng thật kinh ngạc. Nếu không phải nghe chính miệng đối phương thừa nhận thân phận, nói đối phương là công tử nhà giàu y cũng tin.
“Ta còn chưa tạ ơn ân nhân cứu mạng, Yến Qua vô cùng cảm kích.” Yến Quy that hai người châm trà, mở miệng nói.
“Tiện tay giúp mà thôi, không đáng nhắc đến.” Trại chủ khoát tay, tuyệt không để ý.
“Còn chưa thỉnh giáo trại chủ, lưu tại hạ là có dụng ý gì?” Yến Quy uyển chuyển dùng lời, ám chỉ việc mình bị giam lỏng ở đây.
“Bên ngoài trời giá rét đông lạnh, Yến tướng quân thương chưa lành, tùy tiện rời trại cũng không ổn.” Trại chủ cười hì hì nói, mi tâm Yến Quy mi không khỏi hơi nhíu lại.
Thấy sắc mặt Yến Quy trầm xuống, trại chủ đảo tròng mắt, tiếp tục nói: “Nếu Yến tướng quân lo lắng chiến sự, tại hạ có thể thông báo một tin tốt cho ngươi.”
“Tin tốt?” Yến Quy thản nhiên hỏi.
“Nay Hoành Thủy quan không thể phá vỡ, có Nhiễm Quân Dung cùng Thư Tử Kỳ tọa trấn, mặc dù có Thư quốc viện binh, Vân Thương cũng chiếm không được chỗ nào tốt.” Trại chủ chậm rãi nói.
Yến Quy nheo mắt, chuyện của Thư Tử Kỳ có nghe Kỳ Huyên nhắc qua, giờ nghe nói Thư Tử Kỳ tọa trấn Hoành Thủy quan, chắc là được bệ hạ mời chào.
Chỉ là trại chủ Truy Phong trại lại biết? Không chỉ biết rõ tình huống ở Hoành Thủy quan rõ như lòng bàn tay, nghe giọng điệu này, hẳn người nọ còn biết cả chuyện liên quan đến Thái Úy cùng Vân Thương.
“Đa tạ báo cho ta biết, còn chưa thỉnh giáo đại danh trại chủ.” Trong đầu Yến Quy xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ, nhưng cũng không để hiện rõ lên mặt, chỉ thản nhiên nói.
“Hình truy.” Hình Truy cũng thản nhiên bẩm báo.
Hình? Yến Quy giật mình, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt Hình Truy, trong lòng có suy đoán mơ hồ.
“Sắc trời không sớm, ta không quấy rầy tướng quân, tướng quân sớm đi nghỉ ngơi đi.” Hình Truy nhìn ra ngoài cửa sổ, đứng dậy nói. Yến Quy cũng đứng dậy, nhìn tướng quân đi ra cửa phòng.
Xem ra Hình Truy đã hạ quyết tâm giữ mình lại đây, chỉ không biết lưu mình lại thì có dụng ý gì? Yến Quy thở dài một hơi, tuy rằng biết được Hoành Thủy quan được bảo vệ, trong lòng lại vẫn lo lắng không thôi.
Trừ bỏ lo lắng, thì còn có tưởng niệm. Y đã ở đây gần một tháng rồi, Kỳ Huyên phải sốt ruột lắm rồi, lúc trước hay lấy thư Kỳ Huyên ra đọc để an ủi bản thân, giờ không có thư làm bạn nữa, Yến Quy không quen được.
Không chỉ có Yến Quy tưởng niệm Kỳ Huyên, người nào đó đang ở Vương Thành sao có thể không nhớ? Hắn không chỉ có nhớ, mà còn nhớ nhiều đến mức tó muốn bạc trắng.
Vốn định biết được Yến Quy hạ lạc rồi sai ám vệ mang người về ngay, lại không nghĩ rằng, không thể tìm được Truy Phong trại. Kỳ Huyên đã phái ra rất nhiều người thăm hỏi, đại khái chỉ biết được là ở giữa rừng sâu lân cận Vân quốc mà thôi.
Hắn nhìn bản đồ da dê trên mặt bàn, đầu ngón tay ma sát khu vực núi Vân Ly. Ám vệ nghe được tin tức, trại Truy Phong có khả năng cao là ở trên núi Vân Ly, hơn nữa còn mới được quật khởi mấy năm gần đây.
Núi Vân Ly, đường ranh giới của Vân quốc và Ly quốc, tên cổ là Vân Ly. Yến Quy lúc ấy trúng độc rơi xuống sông, là một nhánh thuộc Hoành Thủy, hạ lưu là Ly quốc.
Kỳ Huyên suy đoán, Yến Quy hẳn là đã theo nước sông chảy trôi tới ranh giới của Vân quốc cùng Ly quốc, sau đó được người Truy Phong trại cứu lên. Chỉ là Truy Phong trại này quả thật thần bí, trên giang hồ thế nhưng không ai biết địa điểm chính xác của trại.
Ngay cả người của trại cũng đều rất thần bí, ngẫu nhiên mới có vài người xuống núi mua sắm chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt, bất quá cũng qua lại rất vội vàng, rất ít kết giao với người khác.
Nguyên bản cũng không có bao nhiêu người biết, trên núi Vân Ly có Truy Phong trại, chỉ là có một lần, có vài đạo tặc giết người cướp của bị quan binh truy đuổi không còn đường nào khác nào đành trốn vào núi Vân Ly.
Vốn định ở trong núi tránh né một đoạn thời gian, lại phát hiện ra một sơn trại. Mấy đạo tặc cảm thấy như đại hỉ, định trà trộn vào phía sau, tìm thời cơ thích hợp, đoạt lấy trại, về sau ở trong núi tự xưng đại vương, chẳng phải vui hơn sao!
Chỉ là đạo tặc tình toán nghe hay thế, lại không nghĩ tới, một Truy Phong trại nho nhỏ như vậy lại có thể có nhiều cao thủ như vậy. Ngay cả đứa trẻ không đến mười tuổi cũng đã biết vung đao đùa giỡn có khuôn có dạng.
Quân đạo tặc này vốn nổi danh khó ăn, thế nhưng lúc đó bao nhiêu tính mạng mất đi không biết, nhưng thi thể bị thả đầy ở dưới chân núi Vân Ly là bằng chứng rõ nhất. Từ đó, danh hào Truy Phong trại bắt đầu lan ra.
Sau đó có người đi vào trong núi muốn thử tìm vị trí của trại, thế nhưng tất cả đều bất thành. Những người đó nếu không phải lạc trong núi Vân Ly không trở về thì cũng đi lòng vòng lại vòng về dưới chân núi.
Sau vài lần, mọi người bắt đầu truyền tai bảo trong núi có sơn thần, Truy Phong trại được sơn thần che chở. Bởi vậy không ai dám tùy ý vào núi nữa, gặp người từ Truy Phong trại đi ra còn có chút kính sợ.
Kỳ Huyên mặc kệ tin đồn, nếu biết Truy Phong trại đang ở trên núi Vân Ly, thì cho dù có phải san bằng ngọn núi, hắn cũng phải tìm được Truy Phong trại, mang Yến Quy về bên mình.
Trừ bỏ những lo lắng của Kỳ Huyên, Chúc Cẩm Phồn ở Hoành Thủy quan cũng đang nhớ mong Nhiễm Quân Dung. Ngay từ đầu hai người được bệ bạ đề bạt lên, từng có lúc không vừa mắt đối phương. Chúc Cẩm Phồn cảm thất Nhiễm Quân Dung cổ hủ, cố chấp, Nhiễm Quân Dung lại không quen nhìn mấy lời dối trá xã giao của Chúc Cẩm Phồn.
Nhưng theo thời gian trôi qua, ở chung lâu sau mới phát hiện, hai người không chỉ có cùng lý niệm cùng khát vọng, ngay cả đam mê đều cực kỳ tương tự. Bởi vậy chút thủy hỏa bất dung ban đầu lại trở nên hòa hợp, cảm tình cũng vì thế mà ngày càng tăng.
Nếu không có Yến Quy xuất hiện, Chúc Cẩm Phồn có khả năng đến giờ vẫn chưa nhận ra cảm tình mình dành cho Nhiễm Quân Dung là gì. Lần đầu tiên phát hiện tình cảm đặc biệt của bệ hạ đối với Yến Quy, Chúc Cẩm Phồn kỳ thật còn cho rằng có chút không đúng. Lúc ấy suy nghĩ cũng không có bất đồng gì với người khác, chỉ nghĩ Yến Quy và Yến phủ đượng bệ hạ coi trọng kia cũng chỉ là quân cờ để đối phó với Phàn phủ. Cho nên lúc nhìn thấy Yến Quy thụ sủng, Chúc Cẩm Phồng cũng không để vào mắt.
Thẳng đến khi Phàn Quý đột nhiên nhập sĩ.
Phàn Quý xuất hiện, khiến trong lòng Chúc Cẩm Phồn có chút nghi hoặc, hắn biết bệ hạ tính xuống tay với Phàn gia, sao lại đề bạn Phàn nhị công tử vào thời điểm này? Qua một trận này, Chúc Cẩm Phồn mới hiểu rõ dụng ý của bệ hạ, đúng là vì thay Yến Quy chắn đạn lạc.
Lúc này, Chúc Cẩm Phồn mới bắt đầu nhìn Yến Quy với cặp mắt khác xưa. Sau này là do một lần vô tình nhìn thấy tình hình ở chung của bệ hạ với Yến Quy. Hình ảnh đó cho hắn một rung động thật lớn, cũng đánh thức tình cảm ở sâu trong nội tâm kia.
Chúc Cẩm Phồn chưa bao giờ biết, bệ hạ cũng có ánh mắt ôn nhu như vậy; cũng chưa từng nghĩ đến, hai nam nhân ngoại trừ là bằng hữu còn có thể phát sinh loại cảm tình khác.
Buổi tối hôm ấy, Chúc Cẩm Phồn nằm mộng, sau đấy tỉnh lại đã đờ ra rất lâu. Sau đó mỗi lần đối mặt với Nhiễm Quân Dung lại có chút xấu hổ, còn chút không biết phải làm sao.
May mà ngày thường cố làm ra vẻ quen thuộc, không có bị đối phương phát hiện tâm tình thay đổi. Ngày qua ngày, Chúc Cẩm Phồn rốt cuộc nghĩ thông suốt, bắt đầu cố ý vô tình thân cận Nhiễm Quân Dung, từ tiến dần từng bước, đến cầm đuốc soi dạ đàm, thật vất vả tiến triển đến đồng giường cộng chẩm, Nhiễm Quân Dung lại phải phụng mệnh xuất chinh.
Tuy rằng đồng giường cộng chẩm chỉ là đơn thuần ngủ, thế nhưng có thể cùng người trong lòng nằm cùng một chỗ, còn hơn trằn trọc một mình. Nay Nhiễm Quân Dung rời đi cả tháng trời, hắn phát hiện hắn cùng bệ hạ giống nhau, sắc mặt càng ngày càng tiều tụy.
Kỳ Huyên tuy rằng đối với cảm tình của bản thân thì trì độn, thế nhưng ánh mắt nhìn người khác lại khá chuẩn. Hắn sớm đã phát hiện không khí giữa tả tướng cùng Thái Úy có chút ái muội, bất quá cả hai người đều không tự biết, thì hắn cũng chẳng hỏi đến làm gì.
Chỉ là dần dần, tả tướng càng ngày càng không giấu được cảm xúc trong mắt, trái lại Thái Úy lại vẫn một bộ không hề biết, bộ dáng lạnh nhạt, khiến Kỳ Huyên nhịn không được thay tả tướng ai thán một tiếng.
Gần đây gặp tả tướng, trên mặt người kia tươi cười càng ngày càng ít, Kỳ Huyên biết, đối phương cũng nếm cùng tư vị nhớ mong. Thật sự là như cổ nhân sở vân: Bình sinh sẽ không tương tư, mới có thể tương tư, liền tương tư mãi không dứt…….
Nhiễm Quân Dung ngàn dặm xa xôi lúc này vẫn đang tận trung làm tròn công tác trấn thủ Hoành Thủy quan. Thư Tử Kỳ đến thât sự giúp hắn rất nhiều, tuy rằng ngay từ đầu các tướng lĩnh pha không phục, nhưng sau khi vài lần dụng binh như thần của Thư Tử Kỳ, mọi người dần dần đều trở nên im lặng.
Trong các tướng lĩnh không thiếu có người lần trước tham dự chiến dịch Vạn Hà quan, tuy rằng trong lòng bội phục Thư Tử Kỳ, trên mặt vẫn lãnh đạm không thôi, chung quy lúc trước bọn họ nhưng là ăn mệt của Thư Tử Kỳ cả.
Có thể nói lần trước nếu không phải Thư quốc có Thư Tử Kỳ, thiết kỵ binh của Đại Kỳ vương triều sẽ không đánh đến vất vả như vậy. Ngay cả Yến tướng quân thụ thương, cũng là do Thư Tử Kỳ.
Cho nên đại bộ phận người đều không hề bài xích Thư Tử Kỳ, thế nhưng Yến gia quân vẫn chưa chịu chừa cho Thư Tử Kỳ nét mặt hoà nhã. Thư Tử Kỳ cũng không để ý, chung quy nói trắng ra, hắn chỉ là hàng tướng của địch quốc, mông bệ hạ thưởng thức, mới có thể lại lần nữa trở lại trên chiến trường.
Thư vương đến bây giờ còn chưa biết, Thư Tử Kỳ đã đầu phục Đại Kỳ vương triều, ngay cả Vân Thương cũng chưa biết. Bởi vì sau khi Thư Tử Kỳ đi đến Hoành Thủy quan, chưa từng xuất hiện ở trên chiến trường, chỉ ẩn sau đại quân bày mưu nghĩ kế.
Ẩn thất phụng mệnh bồi bên người hắn, tuy không đến mức một tấc cũng không rời, cũng đã chính mắt chứng kiến cách hắn điều binh khiển tướng, giúp Thái Úy bày mưu tính kế.
Ẩn thất nhìn phong thái đầy tự tin của Thư Tử Kỳ, trái lại mình một thân võ công tàn phế, giữa hai người thân phận chênh lệch, vĩnh viễn vắt ngang ở nơi đó. Sắc mặt Ẩn thất ảm đạm, tiếp tục im lặng không lên tiếng làm bạn bên người Thư Tử Kỳ.
Mấy ngày gần đây, Thư Tử Kỳ vội vàng cùng Vân Thương so chiêu, thẳng đến lúc tuyết rơi nhiều, quân liên minh yên tĩnh lại, hắn mới có thời gian quan tâm Ẩn thất, cùng Ẩn thất ôn chuyện.
Nhưng Ẩn thất lại có thái độ khác thường, phẫn hận cùng oán hận lúc trước đều tiêu thất cả, hiện tại mỗi ngày đều giữ gương mặt bình thản, mặc hắn nói trăm ngàn câu, cũng chẳng chịu thay đổi.
Thư Tử Kỳ nóng nảy, mấy nay ở đây tuyết lớn, lo chỉnh lại đội hình quân đội xong liền đi đến phòng Ẩn thất. Ẩn thất thấy thế cũng chẳng chừa ra tí phản ứng nào.
“Trạm Thanh, ta muốn nói chuyện.” Thư Tử Kỳ đi thẳng vào vấn đề nói.
“Thư đại nhân muốn nói chuyện gì?” Ẩn thất thản nhiên mở miệng, thay Thư Tử Kỳ châm trà.
“Trạm Thanh…… Trước kia…… Là ta xin lỗi ngươi.” Thư Tử Kỳ chần chờ mở miệng, thở dài một tiếng.
Ánh mắt Ẩn thất chợt lóe, hơi mím môi,“Thư đại nhân, lời này có ý gì, thuộc hạ không rõ.” Ẩn thất hạ mi mắt, không muốn nhìn mặt Thư Tử Kỳ. Xin lỗi, đơn giản hai chữ, lại có thể xóa bỏ hết hay sao?
“Trạm Thanh, ngươi nhất định phải nói với ta như vậy sao?” Thư Tử Kỳ nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ nói.
“Thư đại nhân là quân sư do bệ hạ khâm điểm, Ẩn thất vốn chỉ là một tiểu thị vệ, sao dám chứ.” Ẩn thất lãnh đạm nói, vô hình trung ngăn cách mình với Thư Tử Kỳ.
“Trạm Thanh, ta biết ngươi giận ta, khinh ta lúc trước yếu đuối lại do dự……” Thư Tử Kỳ thấp giọng nói, chỉ là còn chưa nói xong, đã bị Ẩn thất lên tiếng đánh gãy,“Dừng, Thư đại nhân, quá khứ thì cho qua đi, thuộc hạ đã muốn quên, đại nhân cũng không cần nhớ mãi làm gì.”
Thư Tử Kỳ há mồm muốn nói, thấy Ẩn thất không có chút biểu tình gì, lại đột nhiên không biết nên nói cái gì nữa. Nụ cười đến ấm áp trong trí nhớ kia, là do hắn tự tay đánh mất.
“Đại nhân nếu không có chuyện gì, thuộc hạ cáo lui trước.” Ẩn thất đứng dậy, bỏ lại một câu liền rời đi.
Thư Tử Kỳ nhìn bóng dáng đối phương, thật lâu vẫn chưa hồi thần, cho đến khi hắn đứng lên, định rời đi, mới đột nhiên cười nhẹ một tiếng,“…… Thật sự là, thiếu chút nữa thì bị ngươi lừa gạt.”
Hắn nhìn về phía phòng Trạm Thanh, ánh mắt đầy ôn nhu, nơi này rõ ràng là phòng đối phương nha, mình mới là người nên rời đi mới đúng. Xem ra mình vẫn có lực ảnh hưởng đối với Trạm Thanh, nội tâm đối phương, chỉ sợ là không như biểu hiện bình tĩnh trấn định bên ngoài đâu.
Hắn vươn tay, mở bàn tay mình ra nhìn, lại chậm rãi thu năm ngón, nắm chặt thành quyền. Hắn đã từng buông tay, nhưng giờ đây, hắn nhất định phải nắm thật chặt, không bao giờ buông tay.
******
Sau khi Hình Truy đã về, Yến Quy cũng được cho phép ra khỏi phòng. Nhưng mà y cũng không đi xa được, nhiều lắm là khu phụ cận căn phòng mình thôi.
Mấy ngày nay, tuyết rốt cuộc cũng ngừng rơi, y ra khỏi phòng phơi nắng thì thấy nam nhân mặc hắc y hôm trước. Kỳ thật đây cung mới chỉ là lần thứ hai y nhìn thấy người kia, trên mặt đối phương là trưng ra một biểu hiện ấy không có thay đổi gì cả.
“Yến tướng quân, trại chủ có lệnh, mệnh ta đưa ngươi đến tiền thính.” Nam tử thản nhiên mở miệng, Yến Quy nhíu mày, gật gật đầu đi theo nam tử.
Đi ở trong trại, Yến Quy âm thầm quan sát bốn phía, cũng để ý đến phân bố phòng ốc, với cả thiết lập trạm gác. Y dùng dư quang nhanh chóng quét qua khuôn viên, trong đầu từ từ vẽ ra bản đồ rời trại.
Lúc đến tiền thính y mới phát hiện bên trong đã ngồi đầy người. Hình Truy ngồi trên ghế chủ vị, trái phải cũng có một loạt người ngồi.
Nhìn qua sắp đặt này, Yến Quy lập tức sáng tỏ, xem ra hôm nay có thể sẽ biết được, vì sao Hình Truy lưu mình lại đến giờ. Y bất động thanh sắc quan sát biểu tình mọi người, được hắc y nhân dẫn đến chỗ ngồi ở phía trên dành riêng cho y.
“Yến tướng quân, đã nhiều ngày ủy khuất ngươi ở lại trại lý của chúng ta, đúng là bất đắc dĩ, còn mong muốn tướng quân thứ lỗi.” Hình Truy vừa lên đến trước hết nói dễ nghe nói, tục ngữ nói vốn không đánh người tươi cười, đối phương đã tự biết nhún nhường, Yến Quy tất nhiên cũng không phải quá so đo.
“Hình trại chủ nói quá lời, trại chủ cứu tại hạ, còn đảm bảo môi trường yên bình thanh tĩnh để dưỡng thương, tại hạ cảm kích còn không kịp, sao lại trách tội được?” Lúc cần phải nói lời hay thì cũng không nên tiếc lời, Yến Quy bình thường đúng là thẳng thắn hàm hậu, cũng không phải là không biết điều này.
“Nếu như thế, như vậy tại hạ cả gan đòi nợ ân tình này.” Hình Truy gật gật đầu, lời vừa chuyển, đã ném đi vài hư tình giả ý uyển chuyển ban nãy.
“Hình trại chủ nói rất hay, tại hạ giúp được gì, thỉnh nói thẳng.” Yến Quy nhíu mày, đi thẳng vào vấn đề như thế là tốt nhất, đỡ phải quanh co lòng vòng, còn lo phải đoán tâm tư đối phương.
“Yến tướng quân có từng nghe qua Truy Phong trại chưa?” Hình Truy hỏi.
“Trước khi được trại chủ cứu, chưa từng nghe qua.” Yến Quy lắc đầu.
“Như vậy, không biết Yến tướng quân có từng nghe qua Hình gia quân?” Hình Truy lại hỏi.
Yến Quy ngẩn ra, Hình Truy quả nhiên cùng Hình gia quân có liên quan. Y gật gật đầu, mở miệng nói: “Uy danh Hình gia quân, tại hạ tất nhiên đã nghe qua, không biết trại chủ nhắc tới Hình gia quân có dụng ý gì?”
“Yến tướng quân cũng biết, Hình gia quân năm đó vì sao đột nhiên lại mai danh ẩn tích chứ?” Hình Truy không đáp lại vấn đề của Yến Quy, ngược lại trầm giọng hỏi.
“Tại hạ năm đó còn nhỏ tuổi, chuyện này quả thật không biết.” Yến Quy lắc đầu, năm đó Hình gia quân giống như Yến gia quân hiện tại, dũng mãnh thiện chiến nổi tiếng; Bất đồng ở chỗ, Hình gia quân là quân đội của Vân quốc.
Nếu không phải Vân quốc mất đi Hình gia quân, chiến lực đâu thể suy giảm đến mức này, khiến cho vũ lực Vân quốc rốt cuộc không thể cùng Đại Kỳ vương triều, Thư quốc sánh vai nữa.
Giờ lúc nào cũng là Vân quốc giữ im lặng, chỉ có Đại Kỳ vương triều giằng co với Thư quốc, mới có thể khiến cho dã tâm Thư vương càng ngày càng bành trướng, còn nghĩ đến chuyện đánh đổ Đại Kỳ vương triều, thống nhất thiên hạ.
“Hình gia quân cùng Vân quốc có thù không đội trời chung.” Hình Truy nghiến răng nghiến lợi nói. Yến Quy không khỏi có chút tò mò, nghe ra được, Hình gia quân năm đó biến mất, tựa hồ không ai biết chuyện gì đã thật sự xảy ra.
“Cho nên ý tứ trại chủ là?” Yến Quy trong lòng đã có suy đoán, hiện tại Đại Kỳ vương triều đang cùng Vân quốc giao chiến, nghĩ đến yêu cầu của trại chủ, khẳng định có liên quan đến chiến sự.
“Tại hạ khẩn cầu Yến tướng quân cho Truy Phong trại giúp một tay.” Hình Truy dứt lời, lại đứng dậy, không do dự quỳ xuống trước mặt Yến Quy. Thuộc hạ cũng theo Hình Truy lập tức làm theo, nhất thời đều quỳ xuống nói: ” Khẩn cầu Yến tướng quân cho chúng ta giúp một tay.”
Yến Quy vội vàng nói:“Các ngươi làm cái gì vậy, mau đứng lên!”
“Yến tướng quân, trên dưới Truy Phong trại, đều là người Hình gia quân năm đó, Hình gia quân vì sao mai danh ẩn tích, bởi vì Vân vương hạ chỉ, tiêu diệt Hình gia quân trong một đêm. Chỉ còn lại vài người may mắn tránh được một kiếp, hốt hoảng chạy trốn đến Vân Ly sơn, kiến tạo thành Truy Phong trại bây giờ.”
Yến Quy khiếp sợ, không hề nghĩ đến Hình gia quân năm xưa bị hủy diệt, là do Vân quốc quốc quân gây nên. Y không cần hỏi, cũng biết tám phần là Hình gia quân công Cao Chấn chủ là người gợi ra nghi kỵ trong lòng Vân quốc quốc quân.
Tựa như Yến gia quân lúc trước, phụ thân không ngừng yêu cầu chúng huynh đệ làm việc khiêm tốn thôi, không thể quá cao ngạo được. Vì thế mà tránh được nghi kỵ của bệ hạ, rước lấy họa sát thân.
Nay nghe Hình Truy đơn giản nhắc tới kết cụ của Hình gia quân, Yến Quy có vài phần yên lòng. Lúc trước khi y chưa có tâm ý tương thông với Kỳ Huyên, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, sợ đi sai một bước sẽ rướt lấy họa diệt gia cho Yến gia quân.
Y thở dài một hơi,“Hình trại chủ mau đứng lên đi, ân cứu mạng của trại chủ, tại hạ tất sẽ báo đáp, chỉ là chuyện trại chủ cầu là đại sự, tại hạ không thể tự thân định đoạt được.”
Hình Truy cũng hiểu ý Yến Quy, nhưng nay Đại Kỳ vương triều cùng Vân quốc đang giao chiến, là thời cơ tốt nhất. Nếu Yến Quy có thể đáp ứng lời thỉnh cầu này, khẳng định có thể đại thương Vân quốc.
Hắn cũng sẽ không ngốc đến độ tin rằng một trận này có tiêu diệt được Vân quốc. Hắn chỉ muốn đòi cho các huynh đệ thúc phụ đã chết kia một công đạo mà thôi.
Yến Quy không nghĩ tới, Truy Phong trại cùng Hình gia quân sẽ có quan hệ sâu xa, xem ra Hình Truy lúc trước cứu y, cũng là vì thân phận tướng quân Đại Kỳ vương triều của mình. Hoặc là, Hình Truy cơ bản đã chú ý đến chiến sự từ lâu, cho nêm mới nhanh như vậy vừa lúc mình bị thương đã cứu lên ngay lúc mình đang hôn mê như thế.
Đúng như Yến Quy sở liệu, Hình Truy quả thật vẫn chú ý đến tình hình chiến đấu ở Hoành Thủy quan. Ngay cả chuyện Yến Quy có thể cắt đuôi sự truy tìm của Vân Thương hắn cũng âm thầm ra không thiếu lực, bằng không chỉ bằng Yến Quy thế đơn lực bạc, sao có thể tránh thoát tinh binh của Vân Thương.
Về phương diện khác, hắn cũng cố ý đánh lạc hương ám vệ để người không kịp cứu Yến Quy. Hắn mai phục ở đó rất lâu, lúc phát hiện bên người Yến Quy có ám vệ bảo hộ, đã thật sự kinh ngạc, càng xác định quyết định của mình là chính xác.
Theo như lời Tỳ Bà, Hình Truy phi thường tôn sùng Yến Quy, từ lúc biết tướng quân mang binh đi đến Hoành Thủy quan là Yến Quy, hắn đã bắt đầu tính toán hết thảy.
Hiện tại phát hiện bên người Yến Quy có ám vệ, liền khẳng định Yến Quy cực kỳ được Kỳ vương sủng ái, nếu không phải là thân tín, thì cũng là người được Kỳ Vương coi trọng. Hình Truy nghĩ, lời nói của Yến Quy trước mặt Kỳ vương, có lẽ là lời nói rất có ảnh hưởng.
Vốn hắn định lẻn vào Hoành Thủy quan, cầu kiến Yến Quy. Chỉ là đường này khó đi, chưa nói đến quân đội Vân thương, muốn lẻn vào quân đội cũng không dễ dàng gì.
Huống hồ sau khi vào được rồi, có thể thuận lợi nhìn thấy Yến Quy hay không, lại là vấn đề khác. Đang lúc hắn hết đường xoay xở, thấy Yến Quy trúng một tên của Vân Thương, trong lòng nhất thời vẽ ra một kế hoạch. Hắn âm thầm ngăn trở ám vệ ra tay tương trợ, nhìn Yến Quy rơi vào lòng sông thì nhanh chóng theo sau.
Vừa mới dẫn dắt truy binh rời đi thì liền phát hiện Yến Quy ngất đi ở bên bờ sông. Thật sự là giờ cũng giúp hắn, hắn còng đang lo không biết làm sao để “buộc” Yến Quy về trại với mình.
Thuận lợi đem người mang về trại lý rồi, Hình Truy lại xuống núi, dẫn truy binh đang truy bắt Yến Quy ở chỗ bờ sông ngược lại hướng núi Vân Ly, sau đó trở lại Hoành Thủa quan đánh lén quân đội Vân quốc vài lần.
Đợi đến khi xác nhận được Vân Thương không thể tiếp tục điều binh đi tìm Yến Quy nữa, lại thêm tuyết rơi lớn, Hình Truy mới khởi hành trở về núi Vân Ly, về Truy Phong trại.
Hắn nghĩ, đưa Yến Quy đến trại lý, vừa đấm vừa xoa, thế nào cũng có biện pháp thuyết phục người hợp tác với mình. Hơn nữa, ở Truy Phong trại là địa bàn của mình, so với Hoành Thủy quan an toàn hơn nhiều.
Chỉ là nên thuyết phục Yến Quy như thế nào, mới là nan đề lớn nhất. Hắn cũng không nghĩ đến chuyện dùng ân tình ép người, chỉ là sau vài lần thảo luận với thủ hạ, ai cũng không thể đưa ra biện pháp nào tốt hơn, bất đắc dĩ lắm, mới có hạ sách ngày hôm nay.
“Yến Quy, Yến tướng quân, hạnh ngộ.” Người vừa đi tới vừa chắp tay hướng Yến Quy.
Yến Quy đứng dậy, gật gật đầu,“Hạnh ngộ, các hạ chính là trại chủ Truy Phong trại?”
“Không sai.” Người bước đến bên cạnh bàn vén tà áo, ngồi xuống.
Yến Quy nhìn dáng vẻ hòa nhã, trong lòng thật kinh ngạc. Nếu không phải nghe chính miệng đối phương thừa nhận thân phận, nói đối phương là công tử nhà giàu y cũng tin.
“Ta còn chưa tạ ơn ân nhân cứu mạng, Yến Qua vô cùng cảm kích.” Yến Quy that hai người châm trà, mở miệng nói.
“Tiện tay giúp mà thôi, không đáng nhắc đến.” Trại chủ khoát tay, tuyệt không để ý.
“Còn chưa thỉnh giáo trại chủ, lưu tại hạ là có dụng ý gì?” Yến Quy uyển chuyển dùng lời, ám chỉ việc mình bị giam lỏng ở đây.
“Bên ngoài trời giá rét đông lạnh, Yến tướng quân thương chưa lành, tùy tiện rời trại cũng không ổn.” Trại chủ cười hì hì nói, mi tâm Yến Quy mi không khỏi hơi nhíu lại.
Thấy sắc mặt Yến Quy trầm xuống, trại chủ đảo tròng mắt, tiếp tục nói: “Nếu Yến tướng quân lo lắng chiến sự, tại hạ có thể thông báo một tin tốt cho ngươi.”
“Tin tốt?” Yến Quy thản nhiên hỏi.
“Nay Hoành Thủy quan không thể phá vỡ, có Nhiễm Quân Dung cùng Thư Tử Kỳ tọa trấn, mặc dù có Thư quốc viện binh, Vân Thương cũng chiếm không được chỗ nào tốt.” Trại chủ chậm rãi nói.
Yến Quy nheo mắt, chuyện của Thư Tử Kỳ có nghe Kỳ Huyên nhắc qua, giờ nghe nói Thư Tử Kỳ tọa trấn Hoành Thủy quan, chắc là được bệ hạ mời chào.
Chỉ là trại chủ Truy Phong trại lại biết? Không chỉ biết rõ tình huống ở Hoành Thủy quan rõ như lòng bàn tay, nghe giọng điệu này, hẳn người nọ còn biết cả chuyện liên quan đến Thái Úy cùng Vân Thương.
“Đa tạ báo cho ta biết, còn chưa thỉnh giáo đại danh trại chủ.” Trong đầu Yến Quy xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ, nhưng cũng không để hiện rõ lên mặt, chỉ thản nhiên nói.
“Hình truy.” Hình Truy cũng thản nhiên bẩm báo.
Hình? Yến Quy giật mình, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt Hình Truy, trong lòng có suy đoán mơ hồ.
“Sắc trời không sớm, ta không quấy rầy tướng quân, tướng quân sớm đi nghỉ ngơi đi.” Hình Truy nhìn ra ngoài cửa sổ, đứng dậy nói. Yến Quy cũng đứng dậy, nhìn tướng quân đi ra cửa phòng.
Xem ra Hình Truy đã hạ quyết tâm giữ mình lại đây, chỉ không biết lưu mình lại thì có dụng ý gì? Yến Quy thở dài một hơi, tuy rằng biết được Hoành Thủy quan được bảo vệ, trong lòng lại vẫn lo lắng không thôi.
Trừ bỏ lo lắng, thì còn có tưởng niệm. Y đã ở đây gần một tháng rồi, Kỳ Huyên phải sốt ruột lắm rồi, lúc trước hay lấy thư Kỳ Huyên ra đọc để an ủi bản thân, giờ không có thư làm bạn nữa, Yến Quy không quen được.
Không chỉ có Yến Quy tưởng niệm Kỳ Huyên, người nào đó đang ở Vương Thành sao có thể không nhớ? Hắn không chỉ có nhớ, mà còn nhớ nhiều đến mức tó muốn bạc trắng.
Vốn định biết được Yến Quy hạ lạc rồi sai ám vệ mang người về ngay, lại không nghĩ rằng, không thể tìm được Truy Phong trại. Kỳ Huyên đã phái ra rất nhiều người thăm hỏi, đại khái chỉ biết được là ở giữa rừng sâu lân cận Vân quốc mà thôi.
Hắn nhìn bản đồ da dê trên mặt bàn, đầu ngón tay ma sát khu vực núi Vân Ly. Ám vệ nghe được tin tức, trại Truy Phong có khả năng cao là ở trên núi Vân Ly, hơn nữa còn mới được quật khởi mấy năm gần đây.
Núi Vân Ly, đường ranh giới của Vân quốc và Ly quốc, tên cổ là Vân Ly. Yến Quy lúc ấy trúng độc rơi xuống sông, là một nhánh thuộc Hoành Thủy, hạ lưu là Ly quốc.
Kỳ Huyên suy đoán, Yến Quy hẳn là đã theo nước sông chảy trôi tới ranh giới của Vân quốc cùng Ly quốc, sau đó được người Truy Phong trại cứu lên. Chỉ là Truy Phong trại này quả thật thần bí, trên giang hồ thế nhưng không ai biết địa điểm chính xác của trại.
Ngay cả người của trại cũng đều rất thần bí, ngẫu nhiên mới có vài người xuống núi mua sắm chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt, bất quá cũng qua lại rất vội vàng, rất ít kết giao với người khác.
Nguyên bản cũng không có bao nhiêu người biết, trên núi Vân Ly có Truy Phong trại, chỉ là có một lần, có vài đạo tặc giết người cướp của bị quan binh truy đuổi không còn đường nào khác nào đành trốn vào núi Vân Ly.
Vốn định ở trong núi tránh né một đoạn thời gian, lại phát hiện ra một sơn trại. Mấy đạo tặc cảm thấy như đại hỉ, định trà trộn vào phía sau, tìm thời cơ thích hợp, đoạt lấy trại, về sau ở trong núi tự xưng đại vương, chẳng phải vui hơn sao!
Chỉ là đạo tặc tình toán nghe hay thế, lại không nghĩ tới, một Truy Phong trại nho nhỏ như vậy lại có thể có nhiều cao thủ như vậy. Ngay cả đứa trẻ không đến mười tuổi cũng đã biết vung đao đùa giỡn có khuôn có dạng.
Quân đạo tặc này vốn nổi danh khó ăn, thế nhưng lúc đó bao nhiêu tính mạng mất đi không biết, nhưng thi thể bị thả đầy ở dưới chân núi Vân Ly là bằng chứng rõ nhất. Từ đó, danh hào Truy Phong trại bắt đầu lan ra.
Sau đó có người đi vào trong núi muốn thử tìm vị trí của trại, thế nhưng tất cả đều bất thành. Những người đó nếu không phải lạc trong núi Vân Ly không trở về thì cũng đi lòng vòng lại vòng về dưới chân núi.
Sau vài lần, mọi người bắt đầu truyền tai bảo trong núi có sơn thần, Truy Phong trại được sơn thần che chở. Bởi vậy không ai dám tùy ý vào núi nữa, gặp người từ Truy Phong trại đi ra còn có chút kính sợ.
Kỳ Huyên mặc kệ tin đồn, nếu biết Truy Phong trại đang ở trên núi Vân Ly, thì cho dù có phải san bằng ngọn núi, hắn cũng phải tìm được Truy Phong trại, mang Yến Quy về bên mình.
Trừ bỏ những lo lắng của Kỳ Huyên, Chúc Cẩm Phồn ở Hoành Thủy quan cũng đang nhớ mong Nhiễm Quân Dung. Ngay từ đầu hai người được bệ bạ đề bạt lên, từng có lúc không vừa mắt đối phương. Chúc Cẩm Phồn cảm thất Nhiễm Quân Dung cổ hủ, cố chấp, Nhiễm Quân Dung lại không quen nhìn mấy lời dối trá xã giao của Chúc Cẩm Phồn.
Nhưng theo thời gian trôi qua, ở chung lâu sau mới phát hiện, hai người không chỉ có cùng lý niệm cùng khát vọng, ngay cả đam mê đều cực kỳ tương tự. Bởi vậy chút thủy hỏa bất dung ban đầu lại trở nên hòa hợp, cảm tình cũng vì thế mà ngày càng tăng.
Nếu không có Yến Quy xuất hiện, Chúc Cẩm Phồn có khả năng đến giờ vẫn chưa nhận ra cảm tình mình dành cho Nhiễm Quân Dung là gì. Lần đầu tiên phát hiện tình cảm đặc biệt của bệ hạ đối với Yến Quy, Chúc Cẩm Phồn kỳ thật còn cho rằng có chút không đúng. Lúc ấy suy nghĩ cũng không có bất đồng gì với người khác, chỉ nghĩ Yến Quy và Yến phủ đượng bệ hạ coi trọng kia cũng chỉ là quân cờ để đối phó với Phàn phủ. Cho nên lúc nhìn thấy Yến Quy thụ sủng, Chúc Cẩm Phồng cũng không để vào mắt.
Thẳng đến khi Phàn Quý đột nhiên nhập sĩ.
Phàn Quý xuất hiện, khiến trong lòng Chúc Cẩm Phồn có chút nghi hoặc, hắn biết bệ hạ tính xuống tay với Phàn gia, sao lại đề bạn Phàn nhị công tử vào thời điểm này? Qua một trận này, Chúc Cẩm Phồn mới hiểu rõ dụng ý của bệ hạ, đúng là vì thay Yến Quy chắn đạn lạc.
Lúc này, Chúc Cẩm Phồn mới bắt đầu nhìn Yến Quy với cặp mắt khác xưa. Sau này là do một lần vô tình nhìn thấy tình hình ở chung của bệ hạ với Yến Quy. Hình ảnh đó cho hắn một rung động thật lớn, cũng đánh thức tình cảm ở sâu trong nội tâm kia.
Chúc Cẩm Phồn chưa bao giờ biết, bệ hạ cũng có ánh mắt ôn nhu như vậy; cũng chưa từng nghĩ đến, hai nam nhân ngoại trừ là bằng hữu còn có thể phát sinh loại cảm tình khác.
Buổi tối hôm ấy, Chúc Cẩm Phồn nằm mộng, sau đấy tỉnh lại đã đờ ra rất lâu. Sau đó mỗi lần đối mặt với Nhiễm Quân Dung lại có chút xấu hổ, còn chút không biết phải làm sao.
May mà ngày thường cố làm ra vẻ quen thuộc, không có bị đối phương phát hiện tâm tình thay đổi. Ngày qua ngày, Chúc Cẩm Phồn rốt cuộc nghĩ thông suốt, bắt đầu cố ý vô tình thân cận Nhiễm Quân Dung, từ tiến dần từng bước, đến cầm đuốc soi dạ đàm, thật vất vả tiến triển đến đồng giường cộng chẩm, Nhiễm Quân Dung lại phải phụng mệnh xuất chinh.
Tuy rằng đồng giường cộng chẩm chỉ là đơn thuần ngủ, thế nhưng có thể cùng người trong lòng nằm cùng một chỗ, còn hơn trằn trọc một mình. Nay Nhiễm Quân Dung rời đi cả tháng trời, hắn phát hiện hắn cùng bệ hạ giống nhau, sắc mặt càng ngày càng tiều tụy.
Kỳ Huyên tuy rằng đối với cảm tình của bản thân thì trì độn, thế nhưng ánh mắt nhìn người khác lại khá chuẩn. Hắn sớm đã phát hiện không khí giữa tả tướng cùng Thái Úy có chút ái muội, bất quá cả hai người đều không tự biết, thì hắn cũng chẳng hỏi đến làm gì.
Chỉ là dần dần, tả tướng càng ngày càng không giấu được cảm xúc trong mắt, trái lại Thái Úy lại vẫn một bộ không hề biết, bộ dáng lạnh nhạt, khiến Kỳ Huyên nhịn không được thay tả tướng ai thán một tiếng.
Gần đây gặp tả tướng, trên mặt người kia tươi cười càng ngày càng ít, Kỳ Huyên biết, đối phương cũng nếm cùng tư vị nhớ mong. Thật sự là như cổ nhân sở vân: Bình sinh sẽ không tương tư, mới có thể tương tư, liền tương tư mãi không dứt…….
Nhiễm Quân Dung ngàn dặm xa xôi lúc này vẫn đang tận trung làm tròn công tác trấn thủ Hoành Thủy quan. Thư Tử Kỳ đến thât sự giúp hắn rất nhiều, tuy rằng ngay từ đầu các tướng lĩnh pha không phục, nhưng sau khi vài lần dụng binh như thần của Thư Tử Kỳ, mọi người dần dần đều trở nên im lặng.
Trong các tướng lĩnh không thiếu có người lần trước tham dự chiến dịch Vạn Hà quan, tuy rằng trong lòng bội phục Thư Tử Kỳ, trên mặt vẫn lãnh đạm không thôi, chung quy lúc trước bọn họ nhưng là ăn mệt của Thư Tử Kỳ cả.
Có thể nói lần trước nếu không phải Thư quốc có Thư Tử Kỳ, thiết kỵ binh của Đại Kỳ vương triều sẽ không đánh đến vất vả như vậy. Ngay cả Yến tướng quân thụ thương, cũng là do Thư Tử Kỳ.
Cho nên đại bộ phận người đều không hề bài xích Thư Tử Kỳ, thế nhưng Yến gia quân vẫn chưa chịu chừa cho Thư Tử Kỳ nét mặt hoà nhã. Thư Tử Kỳ cũng không để ý, chung quy nói trắng ra, hắn chỉ là hàng tướng của địch quốc, mông bệ hạ thưởng thức, mới có thể lại lần nữa trở lại trên chiến trường.
Thư vương đến bây giờ còn chưa biết, Thư Tử Kỳ đã đầu phục Đại Kỳ vương triều, ngay cả Vân Thương cũng chưa biết. Bởi vì sau khi Thư Tử Kỳ đi đến Hoành Thủy quan, chưa từng xuất hiện ở trên chiến trường, chỉ ẩn sau đại quân bày mưu nghĩ kế.
Ẩn thất phụng mệnh bồi bên người hắn, tuy không đến mức một tấc cũng không rời, cũng đã chính mắt chứng kiến cách hắn điều binh khiển tướng, giúp Thái Úy bày mưu tính kế.
Ẩn thất nhìn phong thái đầy tự tin của Thư Tử Kỳ, trái lại mình một thân võ công tàn phế, giữa hai người thân phận chênh lệch, vĩnh viễn vắt ngang ở nơi đó. Sắc mặt Ẩn thất ảm đạm, tiếp tục im lặng không lên tiếng làm bạn bên người Thư Tử Kỳ.
Mấy ngày gần đây, Thư Tử Kỳ vội vàng cùng Vân Thương so chiêu, thẳng đến lúc tuyết rơi nhiều, quân liên minh yên tĩnh lại, hắn mới có thời gian quan tâm Ẩn thất, cùng Ẩn thất ôn chuyện.
Nhưng Ẩn thất lại có thái độ khác thường, phẫn hận cùng oán hận lúc trước đều tiêu thất cả, hiện tại mỗi ngày đều giữ gương mặt bình thản, mặc hắn nói trăm ngàn câu, cũng chẳng chịu thay đổi.
Thư Tử Kỳ nóng nảy, mấy nay ở đây tuyết lớn, lo chỉnh lại đội hình quân đội xong liền đi đến phòng Ẩn thất. Ẩn thất thấy thế cũng chẳng chừa ra tí phản ứng nào.
“Trạm Thanh, ta muốn nói chuyện.” Thư Tử Kỳ đi thẳng vào vấn đề nói.
“Thư đại nhân muốn nói chuyện gì?” Ẩn thất thản nhiên mở miệng, thay Thư Tử Kỳ châm trà.
“Trạm Thanh…… Trước kia…… Là ta xin lỗi ngươi.” Thư Tử Kỳ chần chờ mở miệng, thở dài một tiếng.
Ánh mắt Ẩn thất chợt lóe, hơi mím môi,“Thư đại nhân, lời này có ý gì, thuộc hạ không rõ.” Ẩn thất hạ mi mắt, không muốn nhìn mặt Thư Tử Kỳ. Xin lỗi, đơn giản hai chữ, lại có thể xóa bỏ hết hay sao?
“Trạm Thanh, ngươi nhất định phải nói với ta như vậy sao?” Thư Tử Kỳ nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ nói.
“Thư đại nhân là quân sư do bệ hạ khâm điểm, Ẩn thất vốn chỉ là một tiểu thị vệ, sao dám chứ.” Ẩn thất lãnh đạm nói, vô hình trung ngăn cách mình với Thư Tử Kỳ.
“Trạm Thanh, ta biết ngươi giận ta, khinh ta lúc trước yếu đuối lại do dự……” Thư Tử Kỳ thấp giọng nói, chỉ là còn chưa nói xong, đã bị Ẩn thất lên tiếng đánh gãy,“Dừng, Thư đại nhân, quá khứ thì cho qua đi, thuộc hạ đã muốn quên, đại nhân cũng không cần nhớ mãi làm gì.”
Thư Tử Kỳ há mồm muốn nói, thấy Ẩn thất không có chút biểu tình gì, lại đột nhiên không biết nên nói cái gì nữa. Nụ cười đến ấm áp trong trí nhớ kia, là do hắn tự tay đánh mất.
“Đại nhân nếu không có chuyện gì, thuộc hạ cáo lui trước.” Ẩn thất đứng dậy, bỏ lại một câu liền rời đi.
Thư Tử Kỳ nhìn bóng dáng đối phương, thật lâu vẫn chưa hồi thần, cho đến khi hắn đứng lên, định rời đi, mới đột nhiên cười nhẹ một tiếng,“…… Thật sự là, thiếu chút nữa thì bị ngươi lừa gạt.”
Hắn nhìn về phía phòng Trạm Thanh, ánh mắt đầy ôn nhu, nơi này rõ ràng là phòng đối phương nha, mình mới là người nên rời đi mới đúng. Xem ra mình vẫn có lực ảnh hưởng đối với Trạm Thanh, nội tâm đối phương, chỉ sợ là không như biểu hiện bình tĩnh trấn định bên ngoài đâu.
Hắn vươn tay, mở bàn tay mình ra nhìn, lại chậm rãi thu năm ngón, nắm chặt thành quyền. Hắn đã từng buông tay, nhưng giờ đây, hắn nhất định phải nắm thật chặt, không bao giờ buông tay.
******
Sau khi Hình Truy đã về, Yến Quy cũng được cho phép ra khỏi phòng. Nhưng mà y cũng không đi xa được, nhiều lắm là khu phụ cận căn phòng mình thôi.
Mấy ngày nay, tuyết rốt cuộc cũng ngừng rơi, y ra khỏi phòng phơi nắng thì thấy nam nhân mặc hắc y hôm trước. Kỳ thật đây cung mới chỉ là lần thứ hai y nhìn thấy người kia, trên mặt đối phương là trưng ra một biểu hiện ấy không có thay đổi gì cả.
“Yến tướng quân, trại chủ có lệnh, mệnh ta đưa ngươi đến tiền thính.” Nam tử thản nhiên mở miệng, Yến Quy nhíu mày, gật gật đầu đi theo nam tử.
Đi ở trong trại, Yến Quy âm thầm quan sát bốn phía, cũng để ý đến phân bố phòng ốc, với cả thiết lập trạm gác. Y dùng dư quang nhanh chóng quét qua khuôn viên, trong đầu từ từ vẽ ra bản đồ rời trại.
Lúc đến tiền thính y mới phát hiện bên trong đã ngồi đầy người. Hình Truy ngồi trên ghế chủ vị, trái phải cũng có một loạt người ngồi.
Nhìn qua sắp đặt này, Yến Quy lập tức sáng tỏ, xem ra hôm nay có thể sẽ biết được, vì sao Hình Truy lưu mình lại đến giờ. Y bất động thanh sắc quan sát biểu tình mọi người, được hắc y nhân dẫn đến chỗ ngồi ở phía trên dành riêng cho y.
“Yến tướng quân, đã nhiều ngày ủy khuất ngươi ở lại trại lý của chúng ta, đúng là bất đắc dĩ, còn mong muốn tướng quân thứ lỗi.” Hình Truy vừa lên đến trước hết nói dễ nghe nói, tục ngữ nói vốn không đánh người tươi cười, đối phương đã tự biết nhún nhường, Yến Quy tất nhiên cũng không phải quá so đo.
“Hình trại chủ nói quá lời, trại chủ cứu tại hạ, còn đảm bảo môi trường yên bình thanh tĩnh để dưỡng thương, tại hạ cảm kích còn không kịp, sao lại trách tội được?” Lúc cần phải nói lời hay thì cũng không nên tiếc lời, Yến Quy bình thường đúng là thẳng thắn hàm hậu, cũng không phải là không biết điều này.
“Nếu như thế, như vậy tại hạ cả gan đòi nợ ân tình này.” Hình Truy gật gật đầu, lời vừa chuyển, đã ném đi vài hư tình giả ý uyển chuyển ban nãy.
“Hình trại chủ nói rất hay, tại hạ giúp được gì, thỉnh nói thẳng.” Yến Quy nhíu mày, đi thẳng vào vấn đề như thế là tốt nhất, đỡ phải quanh co lòng vòng, còn lo phải đoán tâm tư đối phương.
“Yến tướng quân có từng nghe qua Truy Phong trại chưa?” Hình Truy hỏi.
“Trước khi được trại chủ cứu, chưa từng nghe qua.” Yến Quy lắc đầu.
“Như vậy, không biết Yến tướng quân có từng nghe qua Hình gia quân?” Hình Truy lại hỏi.
Yến Quy ngẩn ra, Hình Truy quả nhiên cùng Hình gia quân có liên quan. Y gật gật đầu, mở miệng nói: “Uy danh Hình gia quân, tại hạ tất nhiên đã nghe qua, không biết trại chủ nhắc tới Hình gia quân có dụng ý gì?”
“Yến tướng quân cũng biết, Hình gia quân năm đó vì sao đột nhiên lại mai danh ẩn tích chứ?” Hình Truy không đáp lại vấn đề của Yến Quy, ngược lại trầm giọng hỏi.
“Tại hạ năm đó còn nhỏ tuổi, chuyện này quả thật không biết.” Yến Quy lắc đầu, năm đó Hình gia quân giống như Yến gia quân hiện tại, dũng mãnh thiện chiến nổi tiếng; Bất đồng ở chỗ, Hình gia quân là quân đội của Vân quốc.
Nếu không phải Vân quốc mất đi Hình gia quân, chiến lực đâu thể suy giảm đến mức này, khiến cho vũ lực Vân quốc rốt cuộc không thể cùng Đại Kỳ vương triều, Thư quốc sánh vai nữa.
Giờ lúc nào cũng là Vân quốc giữ im lặng, chỉ có Đại Kỳ vương triều giằng co với Thư quốc, mới có thể khiến cho dã tâm Thư vương càng ngày càng bành trướng, còn nghĩ đến chuyện đánh đổ Đại Kỳ vương triều, thống nhất thiên hạ.
“Hình gia quân cùng Vân quốc có thù không đội trời chung.” Hình Truy nghiến răng nghiến lợi nói. Yến Quy không khỏi có chút tò mò, nghe ra được, Hình gia quân năm đó biến mất, tựa hồ không ai biết chuyện gì đã thật sự xảy ra.
“Cho nên ý tứ trại chủ là?” Yến Quy trong lòng đã có suy đoán, hiện tại Đại Kỳ vương triều đang cùng Vân quốc giao chiến, nghĩ đến yêu cầu của trại chủ, khẳng định có liên quan đến chiến sự.
“Tại hạ khẩn cầu Yến tướng quân cho Truy Phong trại giúp một tay.” Hình Truy dứt lời, lại đứng dậy, không do dự quỳ xuống trước mặt Yến Quy. Thuộc hạ cũng theo Hình Truy lập tức làm theo, nhất thời đều quỳ xuống nói: ” Khẩn cầu Yến tướng quân cho chúng ta giúp một tay.”
Yến Quy vội vàng nói:“Các ngươi làm cái gì vậy, mau đứng lên!”
“Yến tướng quân, trên dưới Truy Phong trại, đều là người Hình gia quân năm đó, Hình gia quân vì sao mai danh ẩn tích, bởi vì Vân vương hạ chỉ, tiêu diệt Hình gia quân trong một đêm. Chỉ còn lại vài người may mắn tránh được một kiếp, hốt hoảng chạy trốn đến Vân Ly sơn, kiến tạo thành Truy Phong trại bây giờ.”
Yến Quy khiếp sợ, không hề nghĩ đến Hình gia quân năm xưa bị hủy diệt, là do Vân quốc quốc quân gây nên. Y không cần hỏi, cũng biết tám phần là Hình gia quân công Cao Chấn chủ là người gợi ra nghi kỵ trong lòng Vân quốc quốc quân.
Tựa như Yến gia quân lúc trước, phụ thân không ngừng yêu cầu chúng huynh đệ làm việc khiêm tốn thôi, không thể quá cao ngạo được. Vì thế mà tránh được nghi kỵ của bệ hạ, rước lấy họa sát thân.
Nay nghe Hình Truy đơn giản nhắc tới kết cụ của Hình gia quân, Yến Quy có vài phần yên lòng. Lúc trước khi y chưa có tâm ý tương thông với Kỳ Huyên, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, sợ đi sai một bước sẽ rướt lấy họa diệt gia cho Yến gia quân.
Y thở dài một hơi,“Hình trại chủ mau đứng lên đi, ân cứu mạng của trại chủ, tại hạ tất sẽ báo đáp, chỉ là chuyện trại chủ cầu là đại sự, tại hạ không thể tự thân định đoạt được.”
Hình Truy cũng hiểu ý Yến Quy, nhưng nay Đại Kỳ vương triều cùng Vân quốc đang giao chiến, là thời cơ tốt nhất. Nếu Yến Quy có thể đáp ứng lời thỉnh cầu này, khẳng định có thể đại thương Vân quốc.
Hắn cũng sẽ không ngốc đến độ tin rằng một trận này có tiêu diệt được Vân quốc. Hắn chỉ muốn đòi cho các huynh đệ thúc phụ đã chết kia một công đạo mà thôi.
Yến Quy không nghĩ tới, Truy Phong trại cùng Hình gia quân sẽ có quan hệ sâu xa, xem ra Hình Truy lúc trước cứu y, cũng là vì thân phận tướng quân Đại Kỳ vương triều của mình. Hoặc là, Hình Truy cơ bản đã chú ý đến chiến sự từ lâu, cho nêm mới nhanh như vậy vừa lúc mình bị thương đã cứu lên ngay lúc mình đang hôn mê như thế.
Đúng như Yến Quy sở liệu, Hình Truy quả thật vẫn chú ý đến tình hình chiến đấu ở Hoành Thủy quan. Ngay cả chuyện Yến Quy có thể cắt đuôi sự truy tìm của Vân Thương hắn cũng âm thầm ra không thiếu lực, bằng không chỉ bằng Yến Quy thế đơn lực bạc, sao có thể tránh thoát tinh binh của Vân Thương.
Về phương diện khác, hắn cũng cố ý đánh lạc hương ám vệ để người không kịp cứu Yến Quy. Hắn mai phục ở đó rất lâu, lúc phát hiện bên người Yến Quy có ám vệ bảo hộ, đã thật sự kinh ngạc, càng xác định quyết định của mình là chính xác.
Theo như lời Tỳ Bà, Hình Truy phi thường tôn sùng Yến Quy, từ lúc biết tướng quân mang binh đi đến Hoành Thủy quan là Yến Quy, hắn đã bắt đầu tính toán hết thảy.
Hiện tại phát hiện bên người Yến Quy có ám vệ, liền khẳng định Yến Quy cực kỳ được Kỳ vương sủng ái, nếu không phải là thân tín, thì cũng là người được Kỳ Vương coi trọng. Hình Truy nghĩ, lời nói của Yến Quy trước mặt Kỳ vương, có lẽ là lời nói rất có ảnh hưởng.
Vốn hắn định lẻn vào Hoành Thủy quan, cầu kiến Yến Quy. Chỉ là đường này khó đi, chưa nói đến quân đội Vân thương, muốn lẻn vào quân đội cũng không dễ dàng gì.
Huống hồ sau khi vào được rồi, có thể thuận lợi nhìn thấy Yến Quy hay không, lại là vấn đề khác. Đang lúc hắn hết đường xoay xở, thấy Yến Quy trúng một tên của Vân Thương, trong lòng nhất thời vẽ ra một kế hoạch. Hắn âm thầm ngăn trở ám vệ ra tay tương trợ, nhìn Yến Quy rơi vào lòng sông thì nhanh chóng theo sau.
Vừa mới dẫn dắt truy binh rời đi thì liền phát hiện Yến Quy ngất đi ở bên bờ sông. Thật sự là giờ cũng giúp hắn, hắn còng đang lo không biết làm sao để “buộc” Yến Quy về trại với mình.
Thuận lợi đem người mang về trại lý rồi, Hình Truy lại xuống núi, dẫn truy binh đang truy bắt Yến Quy ở chỗ bờ sông ngược lại hướng núi Vân Ly, sau đó trở lại Hoành Thủa quan đánh lén quân đội Vân quốc vài lần.
Đợi đến khi xác nhận được Vân Thương không thể tiếp tục điều binh đi tìm Yến Quy nữa, lại thêm tuyết rơi lớn, Hình Truy mới khởi hành trở về núi Vân Ly, về Truy Phong trại.
Hắn nghĩ, đưa Yến Quy đến trại lý, vừa đấm vừa xoa, thế nào cũng có biện pháp thuyết phục người hợp tác với mình. Hơn nữa, ở Truy Phong trại là địa bàn của mình, so với Hoành Thủy quan an toàn hơn nhiều.
Chỉ là nên thuyết phục Yến Quy như thế nào, mới là nan đề lớn nhất. Hắn cũng không nghĩ đến chuyện dùng ân tình ép người, chỉ là sau vài lần thảo luận với thủ hạ, ai cũng không thể đưa ra biện pháp nào tốt hơn, bất đắc dĩ lắm, mới có hạ sách ngày hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.