Chương 59: Không nên trêu chọc đại thần
Jassica
07/08/2014
[VIP]Đầu óc Tiêu Tiêu hỗn loạn, dù sao cô cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Đến khi Tiêu Tiêu tỉnh lại đầu đau như muốn nứt ra, trong lòng bực bội, chẳng lẽ tối hôm qua Chung Thụy chuốc rượu cô sao?
Nhưng đến lúc cô mở mắt ra, Tiêu Tiêu lập tức há hốc mồm.
Cơ thể mình trần trụi dựa vào ngực Chung Thụy thì không nói, nhưng vì sao tứ chi của Chung Thụy lại bị cột, toàn thân cũng không có mảnh vải nào?
Hơn nữa trên khuôn mặt tuấn tú kia, muốn đen bao nhiêu thì có bấy nhiêu, ánh mắt u ám, bày ra dáng vẻ phải tính sổ mới hả giận.
Tiêu Tiêu xấu hổ cười cười, lấy lòng nói: “Cái kia, em uống rượu say liền ngủ thiếp đi, không phải cố ý đâu…”
Đến lúc cô nhìn thấy dấu răng hình cung hồng hồng trên ngực Chung Thụy, rõ ràng mới bị cắn tối hôm qua, cô chớp mắt định giả bộ vô tội: “Dựa vào những thứ này, em đã hoàn toàn tin tưởng lý do thoái thác trước kia của anh là thật”.
Chung Thụy nhếch môi, ngửa cằm lên: “Mau cởi những thứ này ra cho anh!”.
Chết tiệt không biết Tiêu Tiêu kiếm mấy sợi dây mềm này ở đâu, lăn qua lăn lại tới nửa đêm cũng không tháo ra được. Cắn không đứt, xé không rách, đúng là muốn lấy mạng người ta!
Tiêu Tiêu vội vàng gật đầu, lúc sắp cởi ra, thì cô lại lật đật rút tay về.
Cho xin đi, một khi tháo ra, ai biết được cô có bị Chung Thụy trả thù gấp đôi hay không?
Chỉ là ngẫm lại, tuy Tiêu Tiêu đã không còn nhớ rõ dáng vẻ sau khi say rượu tối hôm qua, nhưng cô dám chắc là không được đẹp cho lắm.
“Này, chúng ta phải có hiến pháp tam chương. Bây giờ em sẽ cởi dây cho anh, nhưng anh phải hứa là không được làm bậy”.
Sắc mặt của Chung Thụy lại càng đen: “Em châm lửa cả đêm, bây giờ còn muốn xóa nợ sao?”.
Thương thay cho anh nghẹn cả một đêm, trong lòng có bao nhiêu đau khổ!
Nhưng nhìn khuôn mặt ngủ yên ổn của Tiêu Tiêu, Chung Thụy còn tính giảm bớt hình phạt.
Hiện tại nghe thấy lời nói của nữ nhân không tim không phổi này, anh bắt đầu nóng lên!
Tiêu Tiêu thoáng nhìn thấy khuôn mặt đen xì của anh có chút biến hóa, càng sợ hãi, tay run lên, cả nửa ngày mà chưa cởi được dây trói.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách tốt, chính là vừa cởi trói, sau đó lập tức chuồn vào phòng tắm.
Trộm nhìn khoảng cách từ giường đến phòng tắm, cô chỉ cần cởi trói bên tay phải cho anh rồi chuồn lẹ, chắc là có đủ thời gian để chạy kịp đến đó.
Nghĩ thì tốt lắm, Tiêu Tiêu mặc đại một bộ quần áo cho mình, rồi nhảy xuống giường, thật cẩn thận mà đi tới gần Chung Thụy: “Bây giờ em sẽ cởi trói cho anh, anh đừng có nhúc nhích đó”.
Tối hôm qua cô buộc thì dễ lắm, bây giờ gỡ ra mới phiền phức. Bởi vì trong lòng khẩn trương, lại muốn chạy, hai tay làm sao cũng không linh hoạt, đến lúc trán đổ đầy mồ hôi, mới tháo ra được.
Tiêu Tiêu mím môi cười, lập tức xoay người bỏ chạy.
Nhưng không nghĩ tới, vui quá hóa buồn.
Tối hôm qua sợi dây bị Chung Thụy hết kéo lại xé, tuy rằng không đứt, nhưng cũng được nới lỏng đôi chút.
Chung Thụy dùng một tay cởi trói rất nhanh cho một tay còn lại, hai tay túm lấy Tiêu Tiêu giống như bắt một em gà con.
Tiêu Tiêu vỗ cánh muốn bay, Chung Thụy ở phía sau nắm chặt lấy thắt lưng của Tiêu Tiêu, cười âm hiểm: “Sao, còn muốn trốn?”.
Cô quay đầu, lập tức nước mắt lưng tròng, mở miệng tội nghiệp: “Em sai rồi, em thực sự sai rồi”.
Chung Thụy chậm rãi mà cởi trói ở hai chân, hận không thể nắm lấy sợi dây ném ra ngoài cửa sổ, nghĩ lại anh liền đem nó đặt cạnh gối, nhìn người không khí phách lập tức nhận sai mà cầu xin tha thứ, cười tủm tỉm hỏi: “Hừ, biết sai rồi sao? Vậy em nói xem, sai ở chỗ nào?”.
Tiêu Tiêu cắn môi, xiêu xiêu vẹo vẹo, cúi đầu nói: “Em không nên bướng bỉnh, cột anh vào giường”.
Sau đó… Ngủ.
Chung Thụy cắn cắn vành tai của cô, lại hỏi: “Còn nữa không?”.
Tiêu Tiêu rùng mình một cái, không biết là phía sau tai bị tê dại, hay là do Chung Thụy khởi binh hỏi tội với giọng điệu không vừa lòng: “Còn có, còn có chính là, không nên uống rượu”.
“Còn gì nữa không?” Chung Thụy mút nhẹ vào cổ và sau lưng cô, nhẹ nhàng hỏi.
“…” Tiêu Tiêu rơi lệ đầy mặt, thật sự không nghĩ ra mình còn có tội gì nữa, vì thế cô dùng cách đơn giản nhất: “Em sai rồi, thật sự em đã sai rồi”.
Chung Thụy ôm cô, xoay người đặt Tiêu Tiêu ở dưới thân mình, đầu ngón tay khều khều chiếc áo ngủ cô mặc qua loa: “Thật sự sai rồi sao? Vậy em nói, anh nên phạt em như thế nào đây?”.
Tiêu Tiêu ở dưới thân anh nơm nớp lo sợ, mở to đôi mắt ướt sũng nhìn về phía Chung Thụy: “Hôm nay còn phải quay phim, nếu chúng ta không đi sẽ muộn đó”.
Chung Thụy ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, lại vùi đầu vào ngực cô tiếp tục phấn đấu, trả lời qua loa: “Không sợ, chí ít cũng còn nửa tiếng”.
Tiêu Tiêu khóc không ra nước mắt, nửa tiếng này cô còn muốn rửa mặt và ăn sáng, anh làm sao có thể rút lại trong vòng 15 phút được? Quá khó khăn.
Cô kỳ quái mà nhìn Chung Thụy một cái, người này nghẹn cả đêm, mười lăm phút có thể xong việc sao?
Tiếng chuông di động quen thuộc vang lên trên tủ đầu giường, trong lòng Tiêu Tiêu hô hoán cứu tinh đến đây, vội vàng đẩy Chung Thụy ra, đứng lên: “Là điện thoại của trợ lý trường quay, chắc là có việc gấp”.
Chung Thụy nhíu mày, cánh tay ôm lấy cô không buông .
Tiêu Tiêu bất đắc dĩ, nhận cuộc gọi, giành nói trước: “Chúng tôi sẽ tới ngay, đạo diễn muốn chụp hình trước phải không?”.
Trong lòng cô thầm cầu nguyện, hy vọng đạo diễn nhất thời khí huyết dâng trào, gọi mọi người đến phim trường sớm hơn một chút, đúng lúc mình có thể thoát khỏi ma chưởng của Chung Thụy…
Đáng tiếc không như mong muốn, thanh âm của trợ lý lập tức đánh úp Tiêu Tiêu: “Sáng nay phải chụp ngoại cảnh trên đỉnh núi, bởi vì bên kia mưa rơi rất to, lại có sấm sét, đạo diễn nghĩ gần đây mọi người quay phim rất vất vả, quyết định cho nghỉ ngơi một ngày, tôi gọi là để báo cho cô cùng Chung Thụy không cần đi quay ngoại cảnh. Lạ thật, di động của Chung Thụy sao không có ai bắt máy…”.
Tiêu Tiêu muốn khóc, đạo diễn thật sự rất không có lý lẽ, sao có thể nhè vào lúc này mà kêu mọi người nghỉ ngơi?
Cô muốn giãy chết, vội vàng hỏi trợ lý: “Đạo diễn không nên đi quay ngoại cảnh ở chỗ xa như vậy, không có chỗ thích hợp hơn sao?”.
Trợ lý đúng là rất bất đắc dĩ, phó đạo diễn tìm một chỗ tương tự, thời tiết cũng tốt, lại tranh thủ vài cảnh có thể “Sao chè”* trước thời hạn, người trong ban đã sớm bị đạo diễn tra tấn đến chết đi sống lại, cũng muốn mau chóng kết thúc công việc.
*Ý chỉ: làm cho xong công việc, ở đây là quay phim xong trước thời hạn.
Nhưng mà đạo diễn có thói quen rất ngang tàng, nhất định thích cảnh nơi đó, nói là phải trung thành với kịch bản, không thể tùy tiện thay đổi, bọn họ cũng không có cách với đạo diễn, chỉ có thể thông báo cho mọi người nghỉ xả hơi một ngày.
Tin tức này đối với Tiêu Tiêu mà nói, không thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang…
Điện thoại trên tay bị người ở phía sau cúp máy, Chung Thụy mỉm cười: “Xem ra không cần khoảng thời gian nửa tiếng, chúng ta còn nguyên một ngày để từ từ hưởng thụ”.
Tiêu Tiêu tức muốn hộc máu, nghi ngờ mãnh liệt đạo diễn là cộng sự của Chung Thụy, sự việc sao có thể khéo đến vậy?
Cô tiếp tục giãy chết: “Em đói bụng, bữa sáng anh muốn ăn món Trung Quốc hay món Tây?”.
Chung Thụy nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu, nở nụ cười: “Không quan trọng, có thể lấp đầy bụng là được… Đương nhiên, anh muốn ăn em hơn!”.
Tiêu Tiêu che ngực trèo xuống giường, nhỏ giọng nói thầm: “Bây giờ trên người em toàn là mùi rượu, môt chút cũng không ngon”.
Quả thật cả đêm qua, chai rượu kia rơi vãi trên người cô và Chung Thụy không ít, toàn thân hai người toàn là mùi cồn lên men.
“Không có gì đâu, tắm xong sẽ ăn ngon ngay thôi” Chung Thụy túm cô đến phòng tắm, thuận tay giúp Tiêu Tiêu “Rửa, rửa”, từ từ đi xuống cái miệng ở bên dưới ( tác giả quá đáng *đỏ mặt*).
Tiêu Tiêu được tắm táp đến nỗi sắp ngất đi, toàn thân vô lực, bị Chung Thụy ôm vào trong ngực cho ăn sáng, rồi lại mơ mơ hồ hồ được Chung Thụy khiêng lên giường.
Sau đó, Tiêu Tiêu buồn bực.
Cô kéo kéo sợi dây trên cánh tay, nhíu mày nhìn về phía Chung Thụy: “Không nên ăn miếng trả miếng như vậy, với phụ nữ phải dịu dàng một chút”.
Chung Thụy thuận tay kéo luôn chiếc áo ngủ trên người Tiêu Tiêu ra, mím môi cười: “Anh đã rất dịu dàng rồi, hay ý em là muốn anh thô lỗ một chút?”.
Tiêu Tiêu lập tức lắc đầu, cô rất sợ sẽ chọc vào Chung Thụy, sáng mai mình đừng nghĩ tới việc đứng lên.
“Hít sâu, sau đó thả lỏng”. Chung Thụy nghiêng người nằm gần thân thể của cô, giống như ảo thuật bỗng nhiên biến ra một chiếc… Lông chim!
Tiêu Tiêu trừng lớn mắt, nghĩ chính mình nhìn nhầm rồi: “Đây là cái gì?”.
“Vật đi kèm trên một bộ quần áo của anh, vừa mới tháo xuống thôi, rất có chỗ hữu dụng” Hai ngón tay Chung Thụy kẹp lấy chiếc lông chim quay ngang quay dọc, cườm tủm tỉm mà quét về phía cô đang trần trụi.
Tiêu Tiêu co rúm lại một chút, sẽ không giống như suy nghĩ của cô chứ hả…
“Đừng, em sợ… A… A…đừng mà”.
Cô xoay tới xoay lui, ý đồ muốn né tránh chiếc lông chim đang chạy loạn trên người mình. Nhưng cô bị trói thế kia, chỉ có thể hoạt động trong phạm vi nhỏ, căn bản không tránh khỏi.
Tiêu Tiêu muốn khóc, biết rõ cô sợ ngứa nhất, Chung Thụy lại có thể bày ra trò này để tra tấn mình!
“Đừng mà… Lấy ra đi! Ô ô ô…”.
Chung Thụy biết cô sợ ngứa, nhưng không biết Tiêu Tiêu lại có phản ứng lớn như vậy.
Đối với người nghẹn cả đêm mà nói, tiếng kêu của Tiêu Tiêu thật sự rất… Chọc ghẹo người.
Anh sờ sờ cằm, nhìn hai mắt ướt át của Tiêu Tiêu, cô thở phì phò, ngực phập phồng, lại né tránh hướng của lông chim, cong người lắc mông, cái mông ngẫu nhiên vểnh lên, tư thế đáng yêu làm cho người ta nhịn không được muốn khi dễ.
“Ô ô… anh bỏ qua cho em đi … Em sai rồi, ừm, thật sự sai rồi, a, sai rồi…”.
Tiêu Tiêu lẩm bẩm mà cầu xin, bên trong còn kèm theo tiếng rên rỉ làm cho lòng người ngứa ngáy.
Chung Thụy còn chưa chơi đủ, đã bị tiếng rên rỉ đứt quãng của Tiêu Tiêu Tiêu chọc, không thể không dừng tay.
Cảm giác được xúc cảm của cô so với quá khứ càng mẫn cảm và chặt chẽ hơn, anh thoải mái mà than nhẹ một tiếng, rốt cuộc đem lông chim vứt sang một bên, hung hăng tiến lên, lại không quên hỏi cô: “Biết sai rồi à?”.
Tiêu Tiêu gật đầu như giã tỏi: “Ừm, em sai rồi, đảm bảo lần sau sẽ không làm vậy nữa”.
“Còn có lần sau?” Chung Thụy hung dữ che lấp đôi môi của cô, chỉ nghe thấy tiếng trả lời lầm bầm của Tiêu Tiêu.
Đầu óc Tiêu Tiêu hỗn loạn, dù sao cô cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Rõ ràng tối hôm qua là cô khởi binh hỏi tội, sao lại biến thành chính mình phạm lỗi rồi lại bị phạt?
Nhưng không đợi Tiêu Tiêu nghĩ xong, thì cô đã bị Chung Thụy cuốn vào một vòng lửa nóng mới, đã sớm đem một chút trấn tĩnh còn lại trong đầu quăng đến quốc gia nào đó…
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Tiêu bị tiếng chuông cửa dồn dập cùng với âm thanh rung rung của di động làm cho bừng tỉnh.
Cô đỡ thắt lưng đứng lên, ngày hôm qua bị Chung Thụy giày vò thái quá, trừ bỏ ăn cơm, gần như tất cả thời gian còn lại đều sử dụng ở trên giường.
Không thể không nói, người nào đó nghẹn quá lâu, căn bản sẽ đòi về hơn gấp đôi đó.
Tiêu Tiêu mở chiếc di động sắp hỏng tới nơi, cư nhiên có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, có thể thấy được cô mệt thành bộ dạng nào rồi, thậm chí không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào cả.
Một đống số điện thoại xa lạ, xen lẫn trong đó là A Sâm, cô vội vàng bấm nút gọi.
“Anh Sâm, có chuyện gì không?”.
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy bên kia một mảnh ồn ào, gần như không nghe rõ tiếng nói của A Sâm.
“Em đừng mở cửa, cũng không nên đứng gần cửa sổ. Chuyện em ở nhà của Chung Thụy, không biết bị ai phát hiện, chụp hình đăng lên mạng, ngay cả anh cũng bị chơi một vố trở tay không kịp, hoàn toàn không áp chế được truyền thông…”.
Hình như anh đang chạy trên đường, trong giọng nói còn mang theo tiếng thở gấp, còn có vẻ nóng nảy nói không nên lời.
“Em ở trong nhà đi, đừng có ra ngoài đấy, bảo an ở tiểu khu của Chung Thụy đã được điều động đi chặn phóng viên rồi” Ngừng một chút, A Sâm than thở bổ sung: “Em phải chuẩn bị tâm lý, fan của Chung Thụy rất nhiều, hướng đi của dư luận bao giờ cũng trái với sự thật, nói em tự nguyện sa ngã, vì leo cao mà trèo lên giường Chung Thụy… Em cũng đừng để ý nhiều, anh sẽ cố gắng hết sức xử lý vụ này”.
Tiêu Tiêu nghe thấy thanh âm máy bận sau khi A Sâm cúp điện thoại, cô ngồi trên giường. Đêm qua cùng Chung Thụy cười đùa ngọt ngào giống như vừa mới xảy ra, trong nháy mắt như mất đi cả thiên đường, ngã xuống địa ngục.
A Sâm nói muốn xử lý chuyện này, nhưng mà nói dễ hơn làm.
Không nói đến những hợp đồng và danh tiếng mà cô rất vất vả mới đạt được trong chớp mắt sẽ tan thành mây khói, ngay cả hình tượng của Chung Thụy, đoán chừng sẽ là một đả kích rất lớn.
Nếu lúc này Chung Thụy đứng ra, vứt sạch mối quan hệ với cô, mở cuộc họp báo giải thích đây là chuyện không có thật, đoán chừng còn có thể kịp thời vãn hồi hình tượng, đây mới là cách tốt nhất.
Tiêu Tiêu quay đầu nhìn một nửa bên kia giường đã trống không, chẳng biết vì sao, trong lòng có một trận mất mát…
Cô đã sớm biết không thể ở lâu dài cùng một chỗ với Chung Thụy được.
Nhưng không nghĩ tới ngày này, đến còn sớm hơn dự kiến…
Tác giả nói suy nghĩ của mình: ╭(╯3╰)╮không biết vì sao, khi viết đoạn sói xám bắt nạt tiểu bạch thỏ đặc biệt rất hưng phấn, khụ khụ….
Vậy, đại thần nghẹn cả một ngày rốt cuộc cũng như ước nguyện rồi, nhìn trời …
Vốn chuẩn bị kết thúc, sao viết càng ngày càng nhiều không biết, lau mồ hôi…, =.=
Đến khi Tiêu Tiêu tỉnh lại đầu đau như muốn nứt ra, trong lòng bực bội, chẳng lẽ tối hôm qua Chung Thụy chuốc rượu cô sao?
Nhưng đến lúc cô mở mắt ra, Tiêu Tiêu lập tức há hốc mồm.
Cơ thể mình trần trụi dựa vào ngực Chung Thụy thì không nói, nhưng vì sao tứ chi của Chung Thụy lại bị cột, toàn thân cũng không có mảnh vải nào?
Hơn nữa trên khuôn mặt tuấn tú kia, muốn đen bao nhiêu thì có bấy nhiêu, ánh mắt u ám, bày ra dáng vẻ phải tính sổ mới hả giận.
Tiêu Tiêu xấu hổ cười cười, lấy lòng nói: “Cái kia, em uống rượu say liền ngủ thiếp đi, không phải cố ý đâu…”
Đến lúc cô nhìn thấy dấu răng hình cung hồng hồng trên ngực Chung Thụy, rõ ràng mới bị cắn tối hôm qua, cô chớp mắt định giả bộ vô tội: “Dựa vào những thứ này, em đã hoàn toàn tin tưởng lý do thoái thác trước kia của anh là thật”.
Chung Thụy nhếch môi, ngửa cằm lên: “Mau cởi những thứ này ra cho anh!”.
Chết tiệt không biết Tiêu Tiêu kiếm mấy sợi dây mềm này ở đâu, lăn qua lăn lại tới nửa đêm cũng không tháo ra được. Cắn không đứt, xé không rách, đúng là muốn lấy mạng người ta!
Tiêu Tiêu vội vàng gật đầu, lúc sắp cởi ra, thì cô lại lật đật rút tay về.
Cho xin đi, một khi tháo ra, ai biết được cô có bị Chung Thụy trả thù gấp đôi hay không?
Chỉ là ngẫm lại, tuy Tiêu Tiêu đã không còn nhớ rõ dáng vẻ sau khi say rượu tối hôm qua, nhưng cô dám chắc là không được đẹp cho lắm.
“Này, chúng ta phải có hiến pháp tam chương. Bây giờ em sẽ cởi dây cho anh, nhưng anh phải hứa là không được làm bậy”.
Sắc mặt của Chung Thụy lại càng đen: “Em châm lửa cả đêm, bây giờ còn muốn xóa nợ sao?”.
Thương thay cho anh nghẹn cả một đêm, trong lòng có bao nhiêu đau khổ!
Nhưng nhìn khuôn mặt ngủ yên ổn của Tiêu Tiêu, Chung Thụy còn tính giảm bớt hình phạt.
Hiện tại nghe thấy lời nói của nữ nhân không tim không phổi này, anh bắt đầu nóng lên!
Tiêu Tiêu thoáng nhìn thấy khuôn mặt đen xì của anh có chút biến hóa, càng sợ hãi, tay run lên, cả nửa ngày mà chưa cởi được dây trói.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách tốt, chính là vừa cởi trói, sau đó lập tức chuồn vào phòng tắm.
Trộm nhìn khoảng cách từ giường đến phòng tắm, cô chỉ cần cởi trói bên tay phải cho anh rồi chuồn lẹ, chắc là có đủ thời gian để chạy kịp đến đó.
Nghĩ thì tốt lắm, Tiêu Tiêu mặc đại một bộ quần áo cho mình, rồi nhảy xuống giường, thật cẩn thận mà đi tới gần Chung Thụy: “Bây giờ em sẽ cởi trói cho anh, anh đừng có nhúc nhích đó”.
Tối hôm qua cô buộc thì dễ lắm, bây giờ gỡ ra mới phiền phức. Bởi vì trong lòng khẩn trương, lại muốn chạy, hai tay làm sao cũng không linh hoạt, đến lúc trán đổ đầy mồ hôi, mới tháo ra được.
Tiêu Tiêu mím môi cười, lập tức xoay người bỏ chạy.
Nhưng không nghĩ tới, vui quá hóa buồn.
Tối hôm qua sợi dây bị Chung Thụy hết kéo lại xé, tuy rằng không đứt, nhưng cũng được nới lỏng đôi chút.
Chung Thụy dùng một tay cởi trói rất nhanh cho một tay còn lại, hai tay túm lấy Tiêu Tiêu giống như bắt một em gà con.
Tiêu Tiêu vỗ cánh muốn bay, Chung Thụy ở phía sau nắm chặt lấy thắt lưng của Tiêu Tiêu, cười âm hiểm: “Sao, còn muốn trốn?”.
Cô quay đầu, lập tức nước mắt lưng tròng, mở miệng tội nghiệp: “Em sai rồi, em thực sự sai rồi”.
Chung Thụy chậm rãi mà cởi trói ở hai chân, hận không thể nắm lấy sợi dây ném ra ngoài cửa sổ, nghĩ lại anh liền đem nó đặt cạnh gối, nhìn người không khí phách lập tức nhận sai mà cầu xin tha thứ, cười tủm tỉm hỏi: “Hừ, biết sai rồi sao? Vậy em nói xem, sai ở chỗ nào?”.
Tiêu Tiêu cắn môi, xiêu xiêu vẹo vẹo, cúi đầu nói: “Em không nên bướng bỉnh, cột anh vào giường”.
Sau đó… Ngủ.
Chung Thụy cắn cắn vành tai của cô, lại hỏi: “Còn nữa không?”.
Tiêu Tiêu rùng mình một cái, không biết là phía sau tai bị tê dại, hay là do Chung Thụy khởi binh hỏi tội với giọng điệu không vừa lòng: “Còn có, còn có chính là, không nên uống rượu”.
“Còn gì nữa không?” Chung Thụy mút nhẹ vào cổ và sau lưng cô, nhẹ nhàng hỏi.
“…” Tiêu Tiêu rơi lệ đầy mặt, thật sự không nghĩ ra mình còn có tội gì nữa, vì thế cô dùng cách đơn giản nhất: “Em sai rồi, thật sự em đã sai rồi”.
Chung Thụy ôm cô, xoay người đặt Tiêu Tiêu ở dưới thân mình, đầu ngón tay khều khều chiếc áo ngủ cô mặc qua loa: “Thật sự sai rồi sao? Vậy em nói, anh nên phạt em như thế nào đây?”.
Tiêu Tiêu ở dưới thân anh nơm nớp lo sợ, mở to đôi mắt ướt sũng nhìn về phía Chung Thụy: “Hôm nay còn phải quay phim, nếu chúng ta không đi sẽ muộn đó”.
Chung Thụy ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, lại vùi đầu vào ngực cô tiếp tục phấn đấu, trả lời qua loa: “Không sợ, chí ít cũng còn nửa tiếng”.
Tiêu Tiêu khóc không ra nước mắt, nửa tiếng này cô còn muốn rửa mặt và ăn sáng, anh làm sao có thể rút lại trong vòng 15 phút được? Quá khó khăn.
Cô kỳ quái mà nhìn Chung Thụy một cái, người này nghẹn cả đêm, mười lăm phút có thể xong việc sao?
Tiếng chuông di động quen thuộc vang lên trên tủ đầu giường, trong lòng Tiêu Tiêu hô hoán cứu tinh đến đây, vội vàng đẩy Chung Thụy ra, đứng lên: “Là điện thoại của trợ lý trường quay, chắc là có việc gấp”.
Chung Thụy nhíu mày, cánh tay ôm lấy cô không buông .
Tiêu Tiêu bất đắc dĩ, nhận cuộc gọi, giành nói trước: “Chúng tôi sẽ tới ngay, đạo diễn muốn chụp hình trước phải không?”.
Trong lòng cô thầm cầu nguyện, hy vọng đạo diễn nhất thời khí huyết dâng trào, gọi mọi người đến phim trường sớm hơn một chút, đúng lúc mình có thể thoát khỏi ma chưởng của Chung Thụy…
Đáng tiếc không như mong muốn, thanh âm của trợ lý lập tức đánh úp Tiêu Tiêu: “Sáng nay phải chụp ngoại cảnh trên đỉnh núi, bởi vì bên kia mưa rơi rất to, lại có sấm sét, đạo diễn nghĩ gần đây mọi người quay phim rất vất vả, quyết định cho nghỉ ngơi một ngày, tôi gọi là để báo cho cô cùng Chung Thụy không cần đi quay ngoại cảnh. Lạ thật, di động của Chung Thụy sao không có ai bắt máy…”.
Tiêu Tiêu muốn khóc, đạo diễn thật sự rất không có lý lẽ, sao có thể nhè vào lúc này mà kêu mọi người nghỉ ngơi?
Cô muốn giãy chết, vội vàng hỏi trợ lý: “Đạo diễn không nên đi quay ngoại cảnh ở chỗ xa như vậy, không có chỗ thích hợp hơn sao?”.
Trợ lý đúng là rất bất đắc dĩ, phó đạo diễn tìm một chỗ tương tự, thời tiết cũng tốt, lại tranh thủ vài cảnh có thể “Sao chè”* trước thời hạn, người trong ban đã sớm bị đạo diễn tra tấn đến chết đi sống lại, cũng muốn mau chóng kết thúc công việc.
*Ý chỉ: làm cho xong công việc, ở đây là quay phim xong trước thời hạn.
Nhưng mà đạo diễn có thói quen rất ngang tàng, nhất định thích cảnh nơi đó, nói là phải trung thành với kịch bản, không thể tùy tiện thay đổi, bọn họ cũng không có cách với đạo diễn, chỉ có thể thông báo cho mọi người nghỉ xả hơi một ngày.
Tin tức này đối với Tiêu Tiêu mà nói, không thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang…
Điện thoại trên tay bị người ở phía sau cúp máy, Chung Thụy mỉm cười: “Xem ra không cần khoảng thời gian nửa tiếng, chúng ta còn nguyên một ngày để từ từ hưởng thụ”.
Tiêu Tiêu tức muốn hộc máu, nghi ngờ mãnh liệt đạo diễn là cộng sự của Chung Thụy, sự việc sao có thể khéo đến vậy?
Cô tiếp tục giãy chết: “Em đói bụng, bữa sáng anh muốn ăn món Trung Quốc hay món Tây?”.
Chung Thụy nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu, nở nụ cười: “Không quan trọng, có thể lấp đầy bụng là được… Đương nhiên, anh muốn ăn em hơn!”.
Tiêu Tiêu che ngực trèo xuống giường, nhỏ giọng nói thầm: “Bây giờ trên người em toàn là mùi rượu, môt chút cũng không ngon”.
Quả thật cả đêm qua, chai rượu kia rơi vãi trên người cô và Chung Thụy không ít, toàn thân hai người toàn là mùi cồn lên men.
“Không có gì đâu, tắm xong sẽ ăn ngon ngay thôi” Chung Thụy túm cô đến phòng tắm, thuận tay giúp Tiêu Tiêu “Rửa, rửa”, từ từ đi xuống cái miệng ở bên dưới ( tác giả quá đáng *đỏ mặt*).
Tiêu Tiêu được tắm táp đến nỗi sắp ngất đi, toàn thân vô lực, bị Chung Thụy ôm vào trong ngực cho ăn sáng, rồi lại mơ mơ hồ hồ được Chung Thụy khiêng lên giường.
Sau đó, Tiêu Tiêu buồn bực.
Cô kéo kéo sợi dây trên cánh tay, nhíu mày nhìn về phía Chung Thụy: “Không nên ăn miếng trả miếng như vậy, với phụ nữ phải dịu dàng một chút”.
Chung Thụy thuận tay kéo luôn chiếc áo ngủ trên người Tiêu Tiêu ra, mím môi cười: “Anh đã rất dịu dàng rồi, hay ý em là muốn anh thô lỗ một chút?”.
Tiêu Tiêu lập tức lắc đầu, cô rất sợ sẽ chọc vào Chung Thụy, sáng mai mình đừng nghĩ tới việc đứng lên.
“Hít sâu, sau đó thả lỏng”. Chung Thụy nghiêng người nằm gần thân thể của cô, giống như ảo thuật bỗng nhiên biến ra một chiếc… Lông chim!
Tiêu Tiêu trừng lớn mắt, nghĩ chính mình nhìn nhầm rồi: “Đây là cái gì?”.
“Vật đi kèm trên một bộ quần áo của anh, vừa mới tháo xuống thôi, rất có chỗ hữu dụng” Hai ngón tay Chung Thụy kẹp lấy chiếc lông chim quay ngang quay dọc, cườm tủm tỉm mà quét về phía cô đang trần trụi.
Tiêu Tiêu co rúm lại một chút, sẽ không giống như suy nghĩ của cô chứ hả…
“Đừng, em sợ… A… A…đừng mà”.
Cô xoay tới xoay lui, ý đồ muốn né tránh chiếc lông chim đang chạy loạn trên người mình. Nhưng cô bị trói thế kia, chỉ có thể hoạt động trong phạm vi nhỏ, căn bản không tránh khỏi.
Tiêu Tiêu muốn khóc, biết rõ cô sợ ngứa nhất, Chung Thụy lại có thể bày ra trò này để tra tấn mình!
“Đừng mà… Lấy ra đi! Ô ô ô…”.
Chung Thụy biết cô sợ ngứa, nhưng không biết Tiêu Tiêu lại có phản ứng lớn như vậy.
Đối với người nghẹn cả đêm mà nói, tiếng kêu của Tiêu Tiêu thật sự rất… Chọc ghẹo người.
Anh sờ sờ cằm, nhìn hai mắt ướt át của Tiêu Tiêu, cô thở phì phò, ngực phập phồng, lại né tránh hướng của lông chim, cong người lắc mông, cái mông ngẫu nhiên vểnh lên, tư thế đáng yêu làm cho người ta nhịn không được muốn khi dễ.
“Ô ô… anh bỏ qua cho em đi … Em sai rồi, ừm, thật sự sai rồi, a, sai rồi…”.
Tiêu Tiêu lẩm bẩm mà cầu xin, bên trong còn kèm theo tiếng rên rỉ làm cho lòng người ngứa ngáy.
Chung Thụy còn chưa chơi đủ, đã bị tiếng rên rỉ đứt quãng của Tiêu Tiêu Tiêu chọc, không thể không dừng tay.
Cảm giác được xúc cảm của cô so với quá khứ càng mẫn cảm và chặt chẽ hơn, anh thoải mái mà than nhẹ một tiếng, rốt cuộc đem lông chim vứt sang một bên, hung hăng tiến lên, lại không quên hỏi cô: “Biết sai rồi à?”.
Tiêu Tiêu gật đầu như giã tỏi: “Ừm, em sai rồi, đảm bảo lần sau sẽ không làm vậy nữa”.
“Còn có lần sau?” Chung Thụy hung dữ che lấp đôi môi của cô, chỉ nghe thấy tiếng trả lời lầm bầm của Tiêu Tiêu.
Đầu óc Tiêu Tiêu hỗn loạn, dù sao cô cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Rõ ràng tối hôm qua là cô khởi binh hỏi tội, sao lại biến thành chính mình phạm lỗi rồi lại bị phạt?
Nhưng không đợi Tiêu Tiêu nghĩ xong, thì cô đã bị Chung Thụy cuốn vào một vòng lửa nóng mới, đã sớm đem một chút trấn tĩnh còn lại trong đầu quăng đến quốc gia nào đó…
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Tiêu bị tiếng chuông cửa dồn dập cùng với âm thanh rung rung của di động làm cho bừng tỉnh.
Cô đỡ thắt lưng đứng lên, ngày hôm qua bị Chung Thụy giày vò thái quá, trừ bỏ ăn cơm, gần như tất cả thời gian còn lại đều sử dụng ở trên giường.
Không thể không nói, người nào đó nghẹn quá lâu, căn bản sẽ đòi về hơn gấp đôi đó.
Tiêu Tiêu mở chiếc di động sắp hỏng tới nơi, cư nhiên có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, có thể thấy được cô mệt thành bộ dạng nào rồi, thậm chí không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào cả.
Một đống số điện thoại xa lạ, xen lẫn trong đó là A Sâm, cô vội vàng bấm nút gọi.
“Anh Sâm, có chuyện gì không?”.
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy bên kia một mảnh ồn ào, gần như không nghe rõ tiếng nói của A Sâm.
“Em đừng mở cửa, cũng không nên đứng gần cửa sổ. Chuyện em ở nhà của Chung Thụy, không biết bị ai phát hiện, chụp hình đăng lên mạng, ngay cả anh cũng bị chơi một vố trở tay không kịp, hoàn toàn không áp chế được truyền thông…”.
Hình như anh đang chạy trên đường, trong giọng nói còn mang theo tiếng thở gấp, còn có vẻ nóng nảy nói không nên lời.
“Em ở trong nhà đi, đừng có ra ngoài đấy, bảo an ở tiểu khu của Chung Thụy đã được điều động đi chặn phóng viên rồi” Ngừng một chút, A Sâm than thở bổ sung: “Em phải chuẩn bị tâm lý, fan của Chung Thụy rất nhiều, hướng đi của dư luận bao giờ cũng trái với sự thật, nói em tự nguyện sa ngã, vì leo cao mà trèo lên giường Chung Thụy… Em cũng đừng để ý nhiều, anh sẽ cố gắng hết sức xử lý vụ này”.
Tiêu Tiêu nghe thấy thanh âm máy bận sau khi A Sâm cúp điện thoại, cô ngồi trên giường. Đêm qua cùng Chung Thụy cười đùa ngọt ngào giống như vừa mới xảy ra, trong nháy mắt như mất đi cả thiên đường, ngã xuống địa ngục.
A Sâm nói muốn xử lý chuyện này, nhưng mà nói dễ hơn làm.
Không nói đến những hợp đồng và danh tiếng mà cô rất vất vả mới đạt được trong chớp mắt sẽ tan thành mây khói, ngay cả hình tượng của Chung Thụy, đoán chừng sẽ là một đả kích rất lớn.
Nếu lúc này Chung Thụy đứng ra, vứt sạch mối quan hệ với cô, mở cuộc họp báo giải thích đây là chuyện không có thật, đoán chừng còn có thể kịp thời vãn hồi hình tượng, đây mới là cách tốt nhất.
Tiêu Tiêu quay đầu nhìn một nửa bên kia giường đã trống không, chẳng biết vì sao, trong lòng có một trận mất mát…
Cô đã sớm biết không thể ở lâu dài cùng một chỗ với Chung Thụy được.
Nhưng không nghĩ tới ngày này, đến còn sớm hơn dự kiến…
Tác giả nói suy nghĩ của mình: ╭(╯3╰)╮không biết vì sao, khi viết đoạn sói xám bắt nạt tiểu bạch thỏ đặc biệt rất hưng phấn, khụ khụ….
Vậy, đại thần nghẹn cả một ngày rốt cuộc cũng như ước nguyện rồi, nhìn trời …
Vốn chuẩn bị kết thúc, sao viết càng ngày càng nhiều không biết, lau mồ hôi…, =.=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.