Chương 46
Mộc Hề Nương
31/12/2022
Ngày giờ này, tuy nói quan trường ai nấy tự nguy, nhưng cũng không phải
là không có người vui vẻ khi thấy thời cuộc trước mắt hỗn loạn, mỗi lần
quan trường không ổn định là sẽ có kẻ được bộc lộ tài năng.
Ví như Môn hạ tỉnh Chương thị trung*, một trong số những chức vụ chính là phụ trách những phán quyết mà bộ Hình và Đại Lý tự bác bỏ, lần này cũng có cơ hội nhúng tay vào đại án Hoài Nam.
(*) Môn hạ tỉnh: chuyển lệnh vua đến các quan, tâu vua việc các quan thi hành lệnh vua, điều khiển lễ nghi trong cung; Thị trung là thủ trưởng của Môn hạ tỉnh.
Lại vừa hay, trong số quan bồi thẩm tham dự đại ngục có hai người là học sinh của Chương thị trung, trước khi tiến hành nghị tội, hai người đã đến thăm hỏi Chương thị trung, xin lời khuyên về cách tiến hành tra án.
Chương thị trung là Chính tam phẩm, lại có quyền Tể tướng, tuy đều là Tể tướng nhưng trên triều đình không chỗ nào sánh bằng Triệu Bá Ung, lão đã có ý đào tạo môn đảng dưới gối từ lâu, khổ nỗi không có cơ hội.
Vụ án lần này đến như trời hạn gặp mưa, trống đi mấy trăm chỗ, không có Tần vương, Thái tử tranh đấu với lão, còn Triệu Bá Ung lần trước mới vừa chủ trì một án, không dám ló đầu quá nhiều để tránh bị bắt được cái chuôi, vậy nên căn bản không ai tranh cơ hội này.
Có thể nói, đây chính là cơ hội tốt mà ông trời đưa đến trước mặt lão, để cho lão một bước vút lên tầng mây xanh!
"Các ngươi muốn hỏi có nên siết chặt tay một chút hay không, nhưng sợ đồng thời đắc tội Đông cung, Trung cung và phủ Trịnh quốc công đúng chứ?"
Hai vị đại nhân đật đầu lia lịa: "Dạ đúng đúng! Ân sư anh minh."
Chương thị trung: "Ta hầu hạ trước sau hai triều, hai giai đoạn tiên đế tuổi già và bệ hạ lên ngôi ta đều đã trải qua, ngày đó nếu thường có nhà quan triều bị tịch thu, thì sẽ xuất hiện một hai oan ngục mà phải không? Nhưng các ngươi từng thấy oan ngục nào được lật lại bản án chưa? Đó là đại ngục mà Thiên tử mở ra, lời của vua chính là khuôn vàng thước ngọc không thể thay đổi được! Bất kể có tội hay không, chỉ cần tên xuất hiện trong danh sách thì sẽ không tha cho."
Lão nói đến đây thì kích động vỗ bàn, tận tình khuyên nhủ: "Thân là triều thần, nghe lệnh làm việc chính là hành động thông minh nhất của đạo làm nội quan."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt chắp tay: "Xin nhận lời ân sư dạy bảo."
Bầu không khí vừa thích hợp, Chương thị trung để lộ ra mục đích của mình, rút một tờ giấy từ trong tay áo ra nói: "Ta quan sát đã nhiều năm nay, những người này đều có tư chất hiền thần lương lại, chỗ nào còn trống có thể lấp bọn họ vào. Các ngươi xem kỹ một chút, đừng ngộ thương, cũng đừng bắt nhầm bọn họ, ôi, nếu gây ra oan ngục thật, ảnh hưởng sẽ không tốt."
Hai vị kia cũng làm quan nhiều năm, trong nháy mắt hiểu được mục đích của ân sư, nhưng cùng là bè đảng, tất nhiên là người mình càng nhiều càng tốt, vậy nên lập tức đáp ứng.
"Có điều Trịnh Sở Chi thân làm chủ thẩm, nếu như cố tình làm bậy, bọn ta sợ rằng đó là vượt quá bổn phận."
"Bản thân lão còn khó bảo toàn, chỉ biết nghĩ cách bo bo giữ mình, nào dám manh động?" Chương thị trung vuốt râu nói: "Hôm nay không ai dám ló đầu, còn các ngươi có ý chỉ của bệ hạ hộ giá hộ hàng, là cơ hội ra mặt, nếu như không nắm chặt thì còn đợi đến lúc nào nữa?"
Hai người bị giựt dây, sóng lòng dâng trào, rục rịch, chỉ hận không thể nhanh chóng trở về bộ Hình để lấy lời khai của đồng liêu.
Bái biệt ân sư, trên đường về bộ Hình hai người có nhắc đến danh sách kia: "Ông có phát hiện sự trùng hợp trong danh sách không?"
"Mấy đồng liêu dự bị bổ khuyết hình như đến từ Lưỡng Giang... Là quan viên Lưỡng Giang sao?"
"Chẳng lẽ là đảng Tần vương —— "
"Không đâu! Quan trường Lưỡng Giang còn phức tạp hơn cả Hoài Nam, nơi đó cũng không chỉ có mỗi đảng Tần vương."
Không cần nói thêm nhiều lời, trong lòng đôi bên biết rõ rồi thôi.
***
Triệu Bạch Ngư giao nhận với Thiếu doãn phủ Kinh Đô mới nhậm chức xong xuôi, rồi đến bộ Lại báo cáo công vụ, trong thời gian ngắn không thể nhận việc mới, chẳng có chuyện gì để làm nên bị Hoắc Kinh Đường dụ dỗ đi lầu Sơn Hà ở ngoại ô nghỉ dưỡng, vậy nên không kịp theo dõi tiến triển đại án Hoài Nam.
Vừa mới về phủ, Trịnh Sở Chi đã đến tận cửa viếng thăm, lúc đầu Triệu Bạch Ngư còn không kịp phản ứng.
"Ông ta đến tìm ta làm gì?"
Triều Bạch Ngư ôm lòng khó hiểu đi đến nhà trên, vừa thấy Trịnh Sở Chi, người nọ đã nhào đến hô cứu mạng: "Tiểu Triệu đại nhân, ở Dương Châu là tôi có lỗi với ngài, ngài muốn đánh muốn phạt cứ việc ra tay, Trịnh Sở Chi tôi phàm là dám đánh trả lại, cánh tay này coi như cắt đứt!"
Trịnh Sở Chi rút Hoàn Thủ Đao ra nhét vào trong tay Triệu Bạch Ngư: "Tiểu Triệu đại nhân, ngài đâm tôi hai nhát để trút giận đi!"
Ngụy bá và Hải thúc lặng yên không tiếng động xuất hiện hệt như môn thần ngăn trước mặt Triệu Bạch Ngư, người trước chộp lấy vũ khí, người sau nham hiểm nói: "Đại nhân nhà ta thân thể yếu ớt, không nên thấy máu và đồ vật sắc bén, xin ngài thứ lỗi."
Chỉ vừa mới giao thủ bằng cách đoạt đao đơn giản vậy thôi, mà Trịnh Sở Chi đã biết hai vị trước mặt mình là cao thủ, đã vậy ông còn đang muốn cầu cứu người ta, lần này nào dám lỗ mãng?
Triệu Bạch Ngư ngồi trên chủ vị: "Trịnh đại nhân không ở bộ Hình xử án, chạy đến nhà ta làm gì?"
Trịnh Sở Chi lộ vẻ nóng ruột: "Tiểu Triệu đại nhân, tôi đến cầu xin ngài cứu lấy ba trăm tám mươi bảy quan triều cùng người nhà họ hàng của họ, tổng cộng hơn hai ngàn người. Tôi thật sự không đành lòng nhìn xương trắng hồn oan khắp nơi rồi mới đến cầu ngài, ngài là Bồ Tát đại từ đại bi, còn có trí tuệ cứu khổ cứu nạn, tôi thay mặt hơn hai ngàn mạng người cầu xin ngài ra tay cứu bọn họ."
Triệu Bạch Ngư vô thức buông vòng phật trên cổ tay trái xuống, đến lúc nhận ra mới tiếp tục khảy nó, nhìn về phía Ngụy bá.
Ngụy bá mới đến bên cạnh rỉ tai y, kể rõ những thay đổi trong triều những ngày gần đây.
Triệu Bạch Ngư ngạc nhiên: "Các ông không nghĩ ra được cách phá cục sao?"
Nghe vậy, Trịnh Sở Chi ra vẻ vui mừng: "Tiểu Triệu đại nhân, quả nhiên ngài đã rõ ràng vụ án rồi."
Triệu Bạch Ngư: "Vì sao bệ hạ lại biết chuyện đóng binh?"
Trịnh Sở Chi bật thốt lên: "Không phải là do đại nhân mật báo sao?"
"Không phải ta. Ta vốn chỉ mong mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa, càng giết ít càng tốt, sao lại chạy đi mật báo để uổng công vô ích chứ?" Triệu Bạch Ngư cau mày.
Trịnh Sở Chi cười lúng túng: "À, phải, đại nhân có lòng nhân hậu."
Nhìn biểu cảm của ông ta là biết không tin, không chừng còn cho rằng Triệu Bạch Ngư y tự biên tự diễn tự chơi, chờ đến cuối cùng mới ngăn cơn sóng dữ, ngư ông đắc lợi.
Triệu Bạch Ngư lười giải thích, chỉ nói: "Ta không có cách nào hết."
Mặt Trịnh Sở Chi lập tức biến sắc, liên tục khẩn cầu: "Tiểu Triệu đại nhân, xin ngài hãy để mắt đến những dân chúng vô tội dính phải vụ án này mà giúp đỡ một chút. Tôi biết ngài đa mưu túc trí, năng lực thần kỳ có thể hóa mục nát thành nguyên vẹn, lúc trước Trần thị lang tử hình đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, cũng không phải đã được ngài cứu sống sao? Chủ mưu đại án Hoài Nam đúng là đáng tội chết vạn lần, một vài tên quan lại bất nhân chết cũng không có gì để tiếc, nhưng ngài có biết bệ hạ tức điên lên mở đại ngục sẽ kéo biết bao nhiêu người vô tội vào hay không? Lại nói vợ của người kia đập đầu vào cột nhà chết, cả nhà Trung thư xá nhân đó từ già trẻ lớn bé đều đang ở trong tù, mẹ già bảy mươi tuổi, còn có cô nương mang thai tám tháng, con trai trên mười sáu, con gái dưới mười tuổi, trong nhà tổng cộng hơn hai trăm người!"
"Mặc dù chủ thẩm đại ngục lần này là tôi, nhưng tôi cũng chỉ là nghe lệnh làm việc thôi, chủ đạo chân chính là ba quan bồi thẩm mà bệ hạ phái tới. Bọn họ quen tra tấn ép cung, trong hình đường đã đánh chết hai đại viên tứ phẩm rồi, nếu như Trung thư xá nhân cũng bị đánh cho nhận tội, chấp nhận chịu tội, hơn hai trăm người kia đều sẽ bị kết án cùng! Hơn hai trăm mạng người đấy tiểu Triệu đại nhân à!"
"Ngài có biết vì sao Trung thư xá nhân lại có tên trong danh sách không? Bởi vì sinh nhật mẹ hắn hằng năm đều nhận quà mà Tư Mã Kiêu đưa đến, trong số đó có một món quà là bức tranh được Tĩnh vương vẽ từ tận mười năm trước, vì vậy nên đã bị kết luận chủ quan, trở thành đồng đảng của Tĩnh vương. Những vị quan giống như vậy trong danh sách nhiều không kể xiết, một nửa trong đó thuộc quan trường Hoài Nam, không ít quan lại nhỏ không quyền không thế, dựa thế người quyền quý vốn là xu hướng, chẳng ai làm gì được, nhưng sao có thể bị kết án chỉ vì điều đó?"
"Tiểu Triệu đại nhân, ngài cũng cảm thấy bọn họ đáng chết ư?"
Ánh mắt phân rõ trắng đen của Triệu Bạch Ngư nhìn lão chằm chằm: "Sao ông không đi cầu mấy vị Tế chấp trong triều?"
Trịnh Sở Chi: "Bọn họ... Bọn họ không dám ra tay tương trợ, có lẽ, có lẽ là có tâm nhưng bất lực..."
Triệu Bạch Ngư: "Trịnh đại nhân, ta cảm ơn ngài đã khen ngợi và tin tưởng ta, còn chuyện ngài bày kế ta ở phủ Dương Châu, nói thật ta đã quên rồi. Ta là người rộng lượng, không đến nỗi phóng hỏa giết người thì sẽ không dễ thù dai, tội gì chứ, không cần thiết. Còn ngài nữa, ngài đừng đội mũ cao cho ta nữa, đội bao nhiêu cũng vô dụng thôi, ta không có cách thật đấy."
Trịnh Sở Chi không rảnh mắng lại Triệu Bạch Ngư làm hoàng tước còn bày đặt đem so với bọ ngựa, chỉ sốt ruột thuyết phục: "Ngày ở Dương Châu, ngài nói cửa phủ quận vương lúc nào cũng chào đón mà? Đó chẳng phải là ý nói trong lòng ngài đã dự đoán được, nắm bắt cục diện trong lòng bàn tay nên muốn phá cục rất dễ dàng hay sao? Tiểu Triệu đại nhân, ngài mau phát từ bi, hành thiện tích đức, cứu tất cả mọi người đi?"
Triệu Bạch Ngư: "Ta nói thật với ngài vậy, nếu như ta có cách phá cục thì từ đầu đã không để mặc cho nó rối rắm rồi."
Cơ mặt và mí mắt Trịnh Sở Chi co giật, cuối cùng Triệu Bạch Ngư cũng thừa nhận ban đầu y vờ để mình bị đùa bỡn là vì muốn buông bỏ cục diện rối rắm, nhưng Trịnh Sở Chi thà rằng y đừng nói vậy, thà rằng y thật sự vẫn còn chiêu nữa.
Triệu Bạch Ngư đột nhiên hỏi: "Trịnh đại nhân, ngài cũng nói thật đi, ngài mong ta giải vây đến tột cùng là vì hơn hai ngàn người vô tội, hay là vì bản thân ngài?"
Trịnh Sở Chi: "Đương nhiên là vì người khác rồi!"
Triệu Bạch Ngư chỉ cười không nói.
Trịnh Sở Chi ấp úng: "Vì người khác... Cũng là vì muốn tốt cho mình."
Mục đích cơ bản vẫn là vì lợi ích của bản thân mình, đây chính là nhân chi thường tình, suy cho cùng thì Trịnh Sở Chi đã có thể nhẫn tâm hơn một chút, nhân cơ hội này giải quyết đảng Thái tử rồi nâng đỡ người mình lên, nhưng ông ta chưa mất sạch lương tâm, còn biết đường chạy đến phủ quận vương nhờ giúp đỡ, vậy nên không thể dùng luân lý hà khắc để ràng buộc người ta được.
Triệu Bạch Ngư rũ mắt, nụ cười đã tiêu tan, y mất hứng nói: "Ta thật sự không có cách nào tốt hết, dù là Tư Mã Kiêu, An Hoài Đức, Tĩnh vương hay những người tương tự, hành động mà họ làm đều đã vượt qua ranh giới cuối cùng của bệ hạ, lẽ ra lúc ngài tích cực ôm đồm vụ án này đã phải nghĩ đến việc sẽ giết chết rất nhiều người rồi."
Sắc mặt Trịnh Sở Chi tái nhợt: "Tôi không nghĩ có nhiều người chết oan như vậy... Tiểu Triệu đại nhân, không dối gạt gì ngài, ta chinh chiến sa trường mấy chục năm, tay giết không mười ngàn cũng hơn ngần ấy mạng người, tôi không sợ tay nhuộm máu tươi, càng không sợ bị vong hồn về lấy mạng, bởi vì tôi biết người mình giết chết không vô tội, xuất trận nổi danh. Nhưng lần này, tôi thật sự sợ rồi."
Trịnh Sở Chi đứng dậy, chắp tay cúi người nói với Triệu Bạch Ngư: "Vẫn là câu nói ấy thôi, tiểu Triệu đại nhân, ngài có ân oán với tôi thì cứ trả, tôi chỉ cầu ngài ban phát lòng nhân từ."
Nói xong, Trịnh Sở Chi rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng già nua đã còng xuống rất nhiều của Trịnh Sở Chi, Triệu Bạch Ngư bỗng nghĩ, không biết một tên quan bè lũ xu nịnh như Trịnh Sở Chi sao có thể làm tướng quân Ký Châu đến tận mấy thập niên nữa.
Hải thúc đổi trà của Triệu Bạch Ngư, nhẹ giọng nói: "Coi như Trịnh Sở Chi có gan, nhưng quan trường ngươi dối ta gạt, vốn luôn hung hiểm. Chuyện lần này liên quan đến Tĩnh vương và đóng binh ở Hoài Nam, từng chuyện đều kích thích sát tâm của Nguyên Thú đế, bây giờ ai cũng muốn bò ra khỏi vũng nước đục, chỉ sợ chậm một bước là chết chìm. Tiểu Triệu đại nhân, ngài đã không quan tâm rồi thì đừng nên nghĩ đến nữa, những người đó bị chết oan cũng không liên quan gì đến ngài."
Triệu Bạch Ngư cầm ly trà rồi thất thần, một hồi lâu sau mới hỏi: "Hơn hai ngàn người đó đều vô tội à?"
Hải thúc: "Ít nhất có một nửa vô tội, còn lại một nửa đến chín phần không đáng tội chết."
Triệu Bạch Ngư ngỡ ngàng hỏi lại: "Bọn họ đều sẽ chết sao?"
Hải thúc nhìn y trìu mến: "Vua muốn thần chết, thần không thể không chết."
Một lúc lâu sau, Triệu Bạch Ngư mới uống hớp trà nguội lạnh, thấp giọng lầm bầm: "Không ai có thể giết người mà không lấy pháp luật làm chuẩn."
Hải thúc không nghe rõ: "Tiểu Triệu đại nhân, ngài mới vừa nói gì thế?"
Triệu Bạch Ngư ngẩng đầu cười một tiếng: "Hoắc Kinh Đường đi đâu rồi? Hôm nay ta không thấy hắn."
Hải thúc: "Có lẽ là đi giải quyết nhiệm vụ rồi."
Triệu Bạch Ngư: "Bệ hạ thường sắp xếp nhiệm vụ mật vậy sao?"
Hải thúc: "Không phải nhằm vào quận vương đâu, nhiệm vụ trực tiếp phát đến thiết kỵ Đường Hà, quận vương là thủ lĩnh thiết kỵ, có vài nhiệm vụ không thể không đích thân xử lý. Có điều cũng chỉ đến năm nay mới bận rộn hơn một chút, ngày trước quanh năm đều ở trong phủ rảnh rỗi chẳng làm gì."
"Vậy à..."
Hoắc Kinh Đường nhận nhiệm vụ gì, trong lòng Triệu Bạch Ngư tự có câu trả lời.
Có người mật báo với Khang vương hai chuyện sổ sách và đóng binh, Trịnh Sở Chi cho rằng y làm, lão không biết Hoắc Kinh Đường cũng tham dự trong đó. Ngày ấy Hoắc Kinh Đường nhận được thư Dương Châu, nói Trịnh Sở Chi và Đông cung nghĩ ra cách phá cục rồi, còn lại không chịu nói thêm gì hết.
Triệu Bạch Ngư đoán phủ Trịnh quốc công và Đông cung đã bắt tay nhau lừa gạt hai chuyện kia, còn Hoắc Kinh Đường muốn chọt phá, hắn muốn ép Nguyên Thú đế vì cơn thịnh nộ mà không màng đến di huấn của Thánh tổ, giết chết Tĩnh vương sao?
Hoắc Kinh Đường muốn lấy mạng Tĩnh vương không khó, chẳng qua lão ta chết đi dễ dàng như vậy, phần mộ còn được hạ táng theo cách thức dành cho thân vương, thậm chí lưu danh sử sách, đó không phải là kết quả mà hắn muốn thấy.
Hắn muốn Tĩnh vương bị cách chức biếm làm thứ dân, bị phỉ nhổ trong tiếng rủa xả của thiên hạ, chết phải thê lương mang tiếng loạn thần tặc tử.
Triệu Bạch Ngư sờ thấu được tâm tư của Hoắc Kinh Đường, kinh hãi với mối thù hận giữa hắn và Tĩnh vương.
Y như có điều suy nghĩ, tay vuốt ve vòng Phật, địa vị của Hoắc Kinh Đường trong lòng bệ hạ không phải chuyện đùa, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp vào cung gặp vua, cần gì phải uổng công vô ích, mượn lời Khang vương báo cho Nguyên Thú đế biết?
Trừ phi Hoắc Kinh Đường chắc chắn Khang vương sẽ mềm lòng, giấu giếm vài chuyện.
Mà một khi nói ra những chuyện này, đại ngục sẽ càng lớn hơn, đẫm máu hơn bây giờ nhiều.
Triệu Bạch Ngư mở to mắt, có thể tưởng tượng được rung chấn trong lòng, chẳng lẽ việc này có liên quan đến cách phá cục của phủ Trịnh quốc công và Đông cung? Bọn họ sẽ không hồ đồ đến mức bắt tay với Tĩnh vương giấu nhẹm chuyện đóng binh và sổ sách chứ?
Nên nói không nói, Triệu Bạch Ngư đoán trúng phóc.
Nếu như Hoắc Kinh Đường không mật báo, thế cục này sẽ bị Đông cung bọn họ phá cho tan nát.
Đương lúc do dự, Triệu Bạch Ngư nghe thấy tiếng gõ cửa, y ngẩng đầu nhìn lên, thấy Hải thúc gõ vào khung cửa nói: "Tiểu Triệu đại nhân, quận vương đang trốn ở Phật đường chép kinh Phật."
"Trốn?"
Hải thúc hài lòng với sự nhạy bén của tiểu quận vương phi, vui vẻ đáp: "Những lúc quận vương phiền lòng thì sẽ trốn vào Phật đường chép kinh. Lúc trước, mỗi khi đi đánh giặc về là có rất nhiều thời gian rỗi rảnh, lần nào hắn cũng vào trong đền miếu lân cận thắp cho các tướng sĩ đã chết một ngọn đèn trường minh rồi ngồi lại trong Phật đường chép kinh, đọc kinh. Quận vương ấy mà, thật ra không thích người chết đâu."
Triệu Bạch Ngư yên lặng.
Hải thúc lặng lẽ quan sát Triệu Bạch Ngư, rồi ông bắt đúng thời cơ nói: "Trời sinh quận vương tính tình cố chấp, đến cả bệ hạ cũng không nói được hắn mà. Từ khi biết được nguyên nhân cái chết của mẹ ruột mình thì hắn đã thầm hận Tĩnh vương rồi, nếu không khiến lão thân bại danh liệt được, thì sau khi loại trừ cũng sẽ không bỏ qua. Nhưng đan thư thiết quyển trong tay Tĩnh vương quá khó giải quyết, muốn đạt được mục đích ắt sẽ tổn thương đến người vô tội... Chắc chắn bây giờ tiểu quận vương không dễ chịu chút nào."
Mẹ ruột của Hoắc Kinh Đường không phải mất vì sinh khó sao?
Triệu Bạch Ngư hỏi điều mình nghi ngờ.
Hải thúc chớp mắt do dự, vẫn biết điều mà nói với y: "Khó nói lắm, nếu tiểu quận vương bằng lòng, hắn sẽ chính miệng nói cho ngài thôi."
Triệu Bạch Ngư thở dài: "Ta đến Phật đường tìm hắn."
Tiếng vừa dứt, một chiếc chìa khóa bằng đồng lập tức xuất hiện trước mặt, Triệu Bạch Ngư giương mắt lên nhìn, bắt gặp nụ cười ôn tồn của Hải thúc.
"..." Ra là mưu tính đã lâu.
Phật đường nằm ở vị trí hẻo lánh sâu trong hậu viện, đây là lần đầu Triệu Bạch Ngư đi vào đó.
Cửa viện đỏ thẫm bị một cái ổ khóa loang lổ gỉ sắt khóa lại, chưa từng có dấu vết bị mở ra, nghe Hải thúc nói Hoắc Kinh Đường đến đây thường leo tường nhảy luôn qua sân, cho nên đến giờ này chiếc chìa khóa đồng cũng chưa được sử dụng qua.
Lách cách một tiếng, khóa đồng được mở ra dễ dàng, Triệu Bạch Ngư đẩy cửa vào, trước mắt t là một khoảnh rừng trúc, chính giữa là con đường đá mòn dẫn đến phòng thiền u nhã tĩnh mịch.
Cửa phòng thiền không khóa, thoắt cái đã nhìn thấy bóng lưng Hoắc Kinh Đường.
Trên mặt đất có hai tấm đệm hương bồ, phía trước là một cái bàn bát tiên, vách tường trên bàn treo một bức tranh chữ, chỉ viết một chữ "Nhẫn".
Hoắc Kinh Đường chắp hai tay sau lưng, tay phải đeo chuỗi vòng Phật đang khảy theo từng nhịp, nghe thấy tiếng động cũng không quay đầu lại: "Chữ của mẹ ta."
"Tự xét lấy mình, động tâm nhẫn tính. Chữ hay."
Hoắc Kinh Đường cầm tay Triệu Bạch Ngư, nhìn tranh chữ trên tường nói: "Năm thứ hai sau khi mẹ sinh ta, nghe lén được Tĩnh vương đồng mưu với một bang giang hồ, bệ hạ khi ấy vẫn còn là trữ quân, trên đường hồi Kinh phải đi qua nơi mai phục. Sau khi mẹ biết chuyện thì phóng ngựa rời phủ, cứu được người rồi để cha trốn đi nơi khác, còn bà thì thay quần áo của ông ấy đánh lạc hướng sát thủ, lúc chết vạn tên xuyên tim. Di thể của mẹ được bệ hạ mang đi, mà Tĩnh vương muốn trói buộc tên bà ấy, muốn bà sau khi chết vẫn phải hạ táng dưới danh phận Tĩnh vương phi, vậy nên đẩy lùi thời gian sinh ta về sau nửa năm, nói với bên ngoài nguyên nhân bà ấy chết là sinh khó, nói ta khắc chết mẹ mình."
Triệu Bạch Ngư vô thức trở tay, nắm tay Hoắc Kinh Đường, mười ngón tay đan chặt, trái tim không nén nổi đau đớn.
"Lúc mẹ đi ta còn quá nhỏ, năm mười tuổi trở về phủ Tĩnh vương mới biết khắp nơi đều là ánh mắt tràn đầy địch ý nhằm vào ta, còn có người cha trên danh nghĩa luôn bộc lộ ý hận không rõ ràng khiến cho ta sinh lòng hoài nghi, vậy nên ta đã đi tìm bộ hạ cũ của mẹ. Từ lời bọn họ nói mới biết được ân oán giữa bà, bệ hạ và Tĩnh vương, còn cả việc sau khi mẹ gả vào nhà đó chịu đủ loại lăng nhục, ức hiếp, mà Tĩnh vương chỉ vờ như không thấy, thậm chí dung túng."
Biểu cảm của Hoắc Kinh Đường trở nên lạnh lùng: "Năm đó, nếu như bệ hạ không lên ngôi mượn cớ cần con tin, mà Tĩnh vương lòng dạ khôn lường đã chọn đưa ta vào cung... Chỉ sợ ta đã trúng phải mưu kế xấu xa mà chết ở hậu trạch vương phủ từ lâu rồi."
Triệu Bạch Ngư: "Cho nên chàng muốn báo thù?"
Hoắc Kinh Đường: "Là con người, ta không nên ư?"
Triệu Bạch Ngư mấp máy môi, không biết nói thế nào, suy cho cùng thì Tĩnh vương chính là tên đầu sỏ hại chết mẹ ruột Hoắc Kinh Đường, ơn sinh, ơn dưỡng đều không có, trái lại mang đến sát cơ vô cùng tận, có bảo là kẻ thù cũng không quá đáng.
Bất kể là vì chính hắn, vì những dân chúng chết oan dưới lợi riêng của Tĩnh vương, hay vì cái chết của mẹ ruột do lão ta quá ích kỷ, Hoắc Kinh Đường trả thù cũng là điều dễ hiểu.
Chẳng qua nếu Hoắc Kinh Đường thật sự máu lạnh tàn nhẫn như hắn biểu hiện ra ngoài, chỉ vì trả thù mà không tiếc để người vô tội bị dính líu, thì hắn sẽ không tự nhốt mình ở Phật đường chép kinh Phật không ngừng nghỉ.
Triệu Bạch Ngư nhìn về phía lò lửa, thấy bên trong có một lượng tro giấy lớn, đó chính là kinh Phật mà Hoắc Kinh Đường chép xong rồi đốt hủy.
"Tiểu lang đến là để khuyên ta thu tay phải không?"
Triệu Bạch Ngư vươn tay ôm lấy mặt Hoắc Kinh Đường, đầu ngón tay leo lên chân mày hắn vuốt nhẹ: "Quân tử báo thù mười năm chưa muộn mà, huống chi lang quân nhà ta không chỉ chờ đợi mười năm, làm sao ta có thể tàn nhẫn đến nỗi yêu cầu chàng ấy phải tốt bụng cho qua được chứ? Cơ mà ta biết chồng ta là người có nguyên tắc nhất trên đời này, chàng không hề muốn người khác bị giết hại, bởi chàng e ngại cái chết, cũng không thích lạm sát người vô tội."
Hoắc Kinh Đường nhìn y, đôi con người màu lưu ly phản chiếu bóng dáng ôn hòa như nước của Triệu Bạch Ngư.
Triệu Bạch Ngư nói: "Chàng tìm đến Thập thúc mật báo là vì không muốn rắc rối vượt tầm kiểm soát, đại án Hoài Nam bị tố cáo, Thánh thượng mở đại ngục đã là chuyện có thể đoán trước, cũng là chuyện tất nhiên sẽ xảy ra, có điều lúc trước chàng nhắc với ta chuyện này, câu trả lời lại không quá chắc chắn. Cho nên ta đoán chàng chỉ muốn giết Tĩnh vương, không muốn dây vào người vô tội."
Hoắc Kinh Đường: "Không có cách nào không dính líu người vô tội."
Triệu Bạch Ngư nhìn hắn cười tủm tỉm: "Thật sự không có cách à?"
Hoắc Kinh Đường nhìn y chằm chằm, rất lâu mới tựa như thỏa hiệp, tiếng thở dài nhỏ xíu như muỗi kêu, hắn nắm lấy bàn tay Triệu Bạch Ngư trên tay mình, bối vân khẽ cọ vào mu bàn tay: "Tiểu lang hiểu ta."
Triệu Bạch Ngư: "Nói cho ta biết đi, ta có thể giúp chàng."
Hoắc Kinh Đường: "Rất mạo hiểm, ta cũng không xác định được là có thể được hay không."
Hắn dắt Triệu Bạch Ngư đến ngồi xuống hai đệm cói dưới đất, ngó ra rừng trúc bên ngoài phòng thiền, gió nhẹ lướt qua, lá trúc đan cài vào nhau vang lên tiếng xào xạc.
"Có liên quan đến đan thư thiết quyển nhỉ."
Mấu chốt chính là kim bài miễn tử trong tay Tĩnh vương, trừ phi giải quyết được nó, mới có thể tiêu trừ được lửa giận không có chỗ phát tiết của Nguyên Thú đế.
"Sát ý của bệ hạ chủ yếu nằm ở chỗ không thể diệt Tĩnh vương, Tư Mã Kiêu tham ô và An Hoài Đức đóng binh chẳng qua là dầu thêm vào lửa, nhưng cũng vì vậy mà khiến cho bệ hạ càng rộng lòng giết hại, ông ấy hoài nghi từng vị quan triều một, lo rằng bọn họ đều là bộ hạ cũ của Tĩnh vương còn lưu lại, nghĩ rằng thật ra những ké đó đều là người trung thành với Tĩnh vương, chỉ khi giết chết toàn bộ mới có thể yên tâm được."
Triệu Bạch Ngư phân tích: "Cách ngăn cản đại ngục chính là giết chết Tĩnh vương trước mặt thiên hạ, xóa bỏ hiềm nghi của bệ hạ đối với quan triều. An Hoài Đức là bộ hạ cũ của Tĩnh vương, ta không tin bệ hạ không tra ra được, hoặc do đã không đề phòng, cho nên nguyên nhân chính khiến ông ấy trở nên nghi ngờ chính là Tư Mã Kiêu. Tư Mã Kiêu có quan hệ quá gần gũi với Đông cung, Trung cung, gần ngư nằm cạnh tháp canh người ngủ say, bệ hạ mới phản ứng mạnh mẽ như thế."
Hoắc Kinh Đường mân mê bàn tay Triệu Bạch Ngư: "Nói tiếp đi."
Triệu Bạch Ngư: "Xóa bỏ hiềm nghi không khó, giải quyết từ gốc rễ là được."
Hoắc Kinh Đường giương mắt nhìn y: "Giải quyết thế nào?"
Triệu Bạch Ngư mím môi cười: "Sổ sách. Sổ sách trong tay An Hoài Đức là giả, ta đổi đồ thật đi rồi, chỉ cần Tư Mã Kiêu cắn chết cũng không nhận là được, đi tìm tiên sinh tính sổ đến kiểm tra là có thể phát hiện ra vấn đề ngay."
Hoắc Kinh Đường cười: "Tiểu lang đúng là biết lo trước tính sau."
Triệu Bạch Ngư: "Xông bừa đánh bậy thôi. Cuối cùng, cũng là trọng điểm, chính là cần dùng lý do chính đáng nhất phế bỏ di huấn của Thánh tổ trước mặt thiên hạ, giết Tĩnh vương." Do dự một chút, y nói: "Ta nhớ lúc trước chàng có từng nói một cậu, đó là hoàng quyền sẽ bại bởi hoàng quyền."
Nụ cười của Hoắc Kinh Đường tăng thêm mấy phần vui vẻ: "Tiểu lang biết ta hiểu ta. Di huấn của Thánh tổ không hẳn là không thể phế bỏ, mấu chốt ở chỗ triều thần có chịu hay không, nếu không ủng hộ, thì đây sẽ trở thành chiến tranh giữa hoàng quyền và hoàng quyền. Triều thần phản đối Thánh thượng phế bỏ di huấn của Thánh tổ, là sợ một ngày nào đó ông ấy có ý muốn phế bỏ quốc pháp, đánh mất khống chế, lạm sát lạm thương, nhưng một khi triều thần rơi vào hiểm cảnh, tình hình cũng trở nên hết sức nguy cấp, lại phát hiện phế bỏ di huấn của Thánh tổ có thể bảo toàn tính mạng thì sẽ thúc giục bệ hạ mau phế trừ đan thư thiết quyển mà Thánh tổ để lại."
Triệu Bạch Ngư: "Nhiều người nói xói chảy vàng, tích nhiều xương cốt cũng hủy." Cái gọi là không thế giết Tĩnh vương nằm ở chỗ khó khống chế lòng dân, mà lòng người khó lường, dân chúng có thể giết chết Tĩnh vương, cũng có thể cứu mạng Tĩnh vương.
Trước kia triều thần đã nhiều lần buộc Nguyên Thú đế tuân theo di huấn của Thánh tổ, nhưng Nguyên Thú đế không thể không bực bội bỏ qua cho Tĩnh vương.
"Bây giờ triều thần sẽ phải ép bệ hạ giết Tĩnh vương... Ừm, không đúng, nói là 'cầu xin' cũng không quá đáng."
Ví như Môn hạ tỉnh Chương thị trung*, một trong số những chức vụ chính là phụ trách những phán quyết mà bộ Hình và Đại Lý tự bác bỏ, lần này cũng có cơ hội nhúng tay vào đại án Hoài Nam.
(*) Môn hạ tỉnh: chuyển lệnh vua đến các quan, tâu vua việc các quan thi hành lệnh vua, điều khiển lễ nghi trong cung; Thị trung là thủ trưởng của Môn hạ tỉnh.
Lại vừa hay, trong số quan bồi thẩm tham dự đại ngục có hai người là học sinh của Chương thị trung, trước khi tiến hành nghị tội, hai người đã đến thăm hỏi Chương thị trung, xin lời khuyên về cách tiến hành tra án.
Chương thị trung là Chính tam phẩm, lại có quyền Tể tướng, tuy đều là Tể tướng nhưng trên triều đình không chỗ nào sánh bằng Triệu Bá Ung, lão đã có ý đào tạo môn đảng dưới gối từ lâu, khổ nỗi không có cơ hội.
Vụ án lần này đến như trời hạn gặp mưa, trống đi mấy trăm chỗ, không có Tần vương, Thái tử tranh đấu với lão, còn Triệu Bá Ung lần trước mới vừa chủ trì một án, không dám ló đầu quá nhiều để tránh bị bắt được cái chuôi, vậy nên căn bản không ai tranh cơ hội này.
Có thể nói, đây chính là cơ hội tốt mà ông trời đưa đến trước mặt lão, để cho lão một bước vút lên tầng mây xanh!
"Các ngươi muốn hỏi có nên siết chặt tay một chút hay không, nhưng sợ đồng thời đắc tội Đông cung, Trung cung và phủ Trịnh quốc công đúng chứ?"
Hai vị đại nhân đật đầu lia lịa: "Dạ đúng đúng! Ân sư anh minh."
Chương thị trung: "Ta hầu hạ trước sau hai triều, hai giai đoạn tiên đế tuổi già và bệ hạ lên ngôi ta đều đã trải qua, ngày đó nếu thường có nhà quan triều bị tịch thu, thì sẽ xuất hiện một hai oan ngục mà phải không? Nhưng các ngươi từng thấy oan ngục nào được lật lại bản án chưa? Đó là đại ngục mà Thiên tử mở ra, lời của vua chính là khuôn vàng thước ngọc không thể thay đổi được! Bất kể có tội hay không, chỉ cần tên xuất hiện trong danh sách thì sẽ không tha cho."
Lão nói đến đây thì kích động vỗ bàn, tận tình khuyên nhủ: "Thân là triều thần, nghe lệnh làm việc chính là hành động thông minh nhất của đạo làm nội quan."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt chắp tay: "Xin nhận lời ân sư dạy bảo."
Bầu không khí vừa thích hợp, Chương thị trung để lộ ra mục đích của mình, rút một tờ giấy từ trong tay áo ra nói: "Ta quan sát đã nhiều năm nay, những người này đều có tư chất hiền thần lương lại, chỗ nào còn trống có thể lấp bọn họ vào. Các ngươi xem kỹ một chút, đừng ngộ thương, cũng đừng bắt nhầm bọn họ, ôi, nếu gây ra oan ngục thật, ảnh hưởng sẽ không tốt."
Hai vị kia cũng làm quan nhiều năm, trong nháy mắt hiểu được mục đích của ân sư, nhưng cùng là bè đảng, tất nhiên là người mình càng nhiều càng tốt, vậy nên lập tức đáp ứng.
"Có điều Trịnh Sở Chi thân làm chủ thẩm, nếu như cố tình làm bậy, bọn ta sợ rằng đó là vượt quá bổn phận."
"Bản thân lão còn khó bảo toàn, chỉ biết nghĩ cách bo bo giữ mình, nào dám manh động?" Chương thị trung vuốt râu nói: "Hôm nay không ai dám ló đầu, còn các ngươi có ý chỉ của bệ hạ hộ giá hộ hàng, là cơ hội ra mặt, nếu như không nắm chặt thì còn đợi đến lúc nào nữa?"
Hai người bị giựt dây, sóng lòng dâng trào, rục rịch, chỉ hận không thể nhanh chóng trở về bộ Hình để lấy lời khai của đồng liêu.
Bái biệt ân sư, trên đường về bộ Hình hai người có nhắc đến danh sách kia: "Ông có phát hiện sự trùng hợp trong danh sách không?"
"Mấy đồng liêu dự bị bổ khuyết hình như đến từ Lưỡng Giang... Là quan viên Lưỡng Giang sao?"
"Chẳng lẽ là đảng Tần vương —— "
"Không đâu! Quan trường Lưỡng Giang còn phức tạp hơn cả Hoài Nam, nơi đó cũng không chỉ có mỗi đảng Tần vương."
Không cần nói thêm nhiều lời, trong lòng đôi bên biết rõ rồi thôi.
***
Triệu Bạch Ngư giao nhận với Thiếu doãn phủ Kinh Đô mới nhậm chức xong xuôi, rồi đến bộ Lại báo cáo công vụ, trong thời gian ngắn không thể nhận việc mới, chẳng có chuyện gì để làm nên bị Hoắc Kinh Đường dụ dỗ đi lầu Sơn Hà ở ngoại ô nghỉ dưỡng, vậy nên không kịp theo dõi tiến triển đại án Hoài Nam.
Vừa mới về phủ, Trịnh Sở Chi đã đến tận cửa viếng thăm, lúc đầu Triệu Bạch Ngư còn không kịp phản ứng.
"Ông ta đến tìm ta làm gì?"
Triều Bạch Ngư ôm lòng khó hiểu đi đến nhà trên, vừa thấy Trịnh Sở Chi, người nọ đã nhào đến hô cứu mạng: "Tiểu Triệu đại nhân, ở Dương Châu là tôi có lỗi với ngài, ngài muốn đánh muốn phạt cứ việc ra tay, Trịnh Sở Chi tôi phàm là dám đánh trả lại, cánh tay này coi như cắt đứt!"
Trịnh Sở Chi rút Hoàn Thủ Đao ra nhét vào trong tay Triệu Bạch Ngư: "Tiểu Triệu đại nhân, ngài đâm tôi hai nhát để trút giận đi!"
Ngụy bá và Hải thúc lặng yên không tiếng động xuất hiện hệt như môn thần ngăn trước mặt Triệu Bạch Ngư, người trước chộp lấy vũ khí, người sau nham hiểm nói: "Đại nhân nhà ta thân thể yếu ớt, không nên thấy máu và đồ vật sắc bén, xin ngài thứ lỗi."
Chỉ vừa mới giao thủ bằng cách đoạt đao đơn giản vậy thôi, mà Trịnh Sở Chi đã biết hai vị trước mặt mình là cao thủ, đã vậy ông còn đang muốn cầu cứu người ta, lần này nào dám lỗ mãng?
Triệu Bạch Ngư ngồi trên chủ vị: "Trịnh đại nhân không ở bộ Hình xử án, chạy đến nhà ta làm gì?"
Trịnh Sở Chi lộ vẻ nóng ruột: "Tiểu Triệu đại nhân, tôi đến cầu xin ngài cứu lấy ba trăm tám mươi bảy quan triều cùng người nhà họ hàng của họ, tổng cộng hơn hai ngàn người. Tôi thật sự không đành lòng nhìn xương trắng hồn oan khắp nơi rồi mới đến cầu ngài, ngài là Bồ Tát đại từ đại bi, còn có trí tuệ cứu khổ cứu nạn, tôi thay mặt hơn hai ngàn mạng người cầu xin ngài ra tay cứu bọn họ."
Triệu Bạch Ngư vô thức buông vòng phật trên cổ tay trái xuống, đến lúc nhận ra mới tiếp tục khảy nó, nhìn về phía Ngụy bá.
Ngụy bá mới đến bên cạnh rỉ tai y, kể rõ những thay đổi trong triều những ngày gần đây.
Triệu Bạch Ngư ngạc nhiên: "Các ông không nghĩ ra được cách phá cục sao?"
Nghe vậy, Trịnh Sở Chi ra vẻ vui mừng: "Tiểu Triệu đại nhân, quả nhiên ngài đã rõ ràng vụ án rồi."
Triệu Bạch Ngư: "Vì sao bệ hạ lại biết chuyện đóng binh?"
Trịnh Sở Chi bật thốt lên: "Không phải là do đại nhân mật báo sao?"
"Không phải ta. Ta vốn chỉ mong mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa, càng giết ít càng tốt, sao lại chạy đi mật báo để uổng công vô ích chứ?" Triệu Bạch Ngư cau mày.
Trịnh Sở Chi cười lúng túng: "À, phải, đại nhân có lòng nhân hậu."
Nhìn biểu cảm của ông ta là biết không tin, không chừng còn cho rằng Triệu Bạch Ngư y tự biên tự diễn tự chơi, chờ đến cuối cùng mới ngăn cơn sóng dữ, ngư ông đắc lợi.
Triệu Bạch Ngư lười giải thích, chỉ nói: "Ta không có cách nào hết."
Mặt Trịnh Sở Chi lập tức biến sắc, liên tục khẩn cầu: "Tiểu Triệu đại nhân, xin ngài hãy để mắt đến những dân chúng vô tội dính phải vụ án này mà giúp đỡ một chút. Tôi biết ngài đa mưu túc trí, năng lực thần kỳ có thể hóa mục nát thành nguyên vẹn, lúc trước Trần thị lang tử hình đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, cũng không phải đã được ngài cứu sống sao? Chủ mưu đại án Hoài Nam đúng là đáng tội chết vạn lần, một vài tên quan lại bất nhân chết cũng không có gì để tiếc, nhưng ngài có biết bệ hạ tức điên lên mở đại ngục sẽ kéo biết bao nhiêu người vô tội vào hay không? Lại nói vợ của người kia đập đầu vào cột nhà chết, cả nhà Trung thư xá nhân đó từ già trẻ lớn bé đều đang ở trong tù, mẹ già bảy mươi tuổi, còn có cô nương mang thai tám tháng, con trai trên mười sáu, con gái dưới mười tuổi, trong nhà tổng cộng hơn hai trăm người!"
"Mặc dù chủ thẩm đại ngục lần này là tôi, nhưng tôi cũng chỉ là nghe lệnh làm việc thôi, chủ đạo chân chính là ba quan bồi thẩm mà bệ hạ phái tới. Bọn họ quen tra tấn ép cung, trong hình đường đã đánh chết hai đại viên tứ phẩm rồi, nếu như Trung thư xá nhân cũng bị đánh cho nhận tội, chấp nhận chịu tội, hơn hai trăm người kia đều sẽ bị kết án cùng! Hơn hai trăm mạng người đấy tiểu Triệu đại nhân à!"
"Ngài có biết vì sao Trung thư xá nhân lại có tên trong danh sách không? Bởi vì sinh nhật mẹ hắn hằng năm đều nhận quà mà Tư Mã Kiêu đưa đến, trong số đó có một món quà là bức tranh được Tĩnh vương vẽ từ tận mười năm trước, vì vậy nên đã bị kết luận chủ quan, trở thành đồng đảng của Tĩnh vương. Những vị quan giống như vậy trong danh sách nhiều không kể xiết, một nửa trong đó thuộc quan trường Hoài Nam, không ít quan lại nhỏ không quyền không thế, dựa thế người quyền quý vốn là xu hướng, chẳng ai làm gì được, nhưng sao có thể bị kết án chỉ vì điều đó?"
"Tiểu Triệu đại nhân, ngài cũng cảm thấy bọn họ đáng chết ư?"
Ánh mắt phân rõ trắng đen của Triệu Bạch Ngư nhìn lão chằm chằm: "Sao ông không đi cầu mấy vị Tế chấp trong triều?"
Trịnh Sở Chi: "Bọn họ... Bọn họ không dám ra tay tương trợ, có lẽ, có lẽ là có tâm nhưng bất lực..."
Triệu Bạch Ngư: "Trịnh đại nhân, ta cảm ơn ngài đã khen ngợi và tin tưởng ta, còn chuyện ngài bày kế ta ở phủ Dương Châu, nói thật ta đã quên rồi. Ta là người rộng lượng, không đến nỗi phóng hỏa giết người thì sẽ không dễ thù dai, tội gì chứ, không cần thiết. Còn ngài nữa, ngài đừng đội mũ cao cho ta nữa, đội bao nhiêu cũng vô dụng thôi, ta không có cách thật đấy."
Trịnh Sở Chi không rảnh mắng lại Triệu Bạch Ngư làm hoàng tước còn bày đặt đem so với bọ ngựa, chỉ sốt ruột thuyết phục: "Ngày ở Dương Châu, ngài nói cửa phủ quận vương lúc nào cũng chào đón mà? Đó chẳng phải là ý nói trong lòng ngài đã dự đoán được, nắm bắt cục diện trong lòng bàn tay nên muốn phá cục rất dễ dàng hay sao? Tiểu Triệu đại nhân, ngài mau phát từ bi, hành thiện tích đức, cứu tất cả mọi người đi?"
Triệu Bạch Ngư: "Ta nói thật với ngài vậy, nếu như ta có cách phá cục thì từ đầu đã không để mặc cho nó rối rắm rồi."
Cơ mặt và mí mắt Trịnh Sở Chi co giật, cuối cùng Triệu Bạch Ngư cũng thừa nhận ban đầu y vờ để mình bị đùa bỡn là vì muốn buông bỏ cục diện rối rắm, nhưng Trịnh Sở Chi thà rằng y đừng nói vậy, thà rằng y thật sự vẫn còn chiêu nữa.
Triệu Bạch Ngư đột nhiên hỏi: "Trịnh đại nhân, ngài cũng nói thật đi, ngài mong ta giải vây đến tột cùng là vì hơn hai ngàn người vô tội, hay là vì bản thân ngài?"
Trịnh Sở Chi: "Đương nhiên là vì người khác rồi!"
Triệu Bạch Ngư chỉ cười không nói.
Trịnh Sở Chi ấp úng: "Vì người khác... Cũng là vì muốn tốt cho mình."
Mục đích cơ bản vẫn là vì lợi ích của bản thân mình, đây chính là nhân chi thường tình, suy cho cùng thì Trịnh Sở Chi đã có thể nhẫn tâm hơn một chút, nhân cơ hội này giải quyết đảng Thái tử rồi nâng đỡ người mình lên, nhưng ông ta chưa mất sạch lương tâm, còn biết đường chạy đến phủ quận vương nhờ giúp đỡ, vậy nên không thể dùng luân lý hà khắc để ràng buộc người ta được.
Triệu Bạch Ngư rũ mắt, nụ cười đã tiêu tan, y mất hứng nói: "Ta thật sự không có cách nào tốt hết, dù là Tư Mã Kiêu, An Hoài Đức, Tĩnh vương hay những người tương tự, hành động mà họ làm đều đã vượt qua ranh giới cuối cùng của bệ hạ, lẽ ra lúc ngài tích cực ôm đồm vụ án này đã phải nghĩ đến việc sẽ giết chết rất nhiều người rồi."
Sắc mặt Trịnh Sở Chi tái nhợt: "Tôi không nghĩ có nhiều người chết oan như vậy... Tiểu Triệu đại nhân, không dối gạt gì ngài, ta chinh chiến sa trường mấy chục năm, tay giết không mười ngàn cũng hơn ngần ấy mạng người, tôi không sợ tay nhuộm máu tươi, càng không sợ bị vong hồn về lấy mạng, bởi vì tôi biết người mình giết chết không vô tội, xuất trận nổi danh. Nhưng lần này, tôi thật sự sợ rồi."
Trịnh Sở Chi đứng dậy, chắp tay cúi người nói với Triệu Bạch Ngư: "Vẫn là câu nói ấy thôi, tiểu Triệu đại nhân, ngài có ân oán với tôi thì cứ trả, tôi chỉ cầu ngài ban phát lòng nhân từ."
Nói xong, Trịnh Sở Chi rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng già nua đã còng xuống rất nhiều của Trịnh Sở Chi, Triệu Bạch Ngư bỗng nghĩ, không biết một tên quan bè lũ xu nịnh như Trịnh Sở Chi sao có thể làm tướng quân Ký Châu đến tận mấy thập niên nữa.
Hải thúc đổi trà của Triệu Bạch Ngư, nhẹ giọng nói: "Coi như Trịnh Sở Chi có gan, nhưng quan trường ngươi dối ta gạt, vốn luôn hung hiểm. Chuyện lần này liên quan đến Tĩnh vương và đóng binh ở Hoài Nam, từng chuyện đều kích thích sát tâm của Nguyên Thú đế, bây giờ ai cũng muốn bò ra khỏi vũng nước đục, chỉ sợ chậm một bước là chết chìm. Tiểu Triệu đại nhân, ngài đã không quan tâm rồi thì đừng nên nghĩ đến nữa, những người đó bị chết oan cũng không liên quan gì đến ngài."
Triệu Bạch Ngư cầm ly trà rồi thất thần, một hồi lâu sau mới hỏi: "Hơn hai ngàn người đó đều vô tội à?"
Hải thúc: "Ít nhất có một nửa vô tội, còn lại một nửa đến chín phần không đáng tội chết."
Triệu Bạch Ngư ngỡ ngàng hỏi lại: "Bọn họ đều sẽ chết sao?"
Hải thúc nhìn y trìu mến: "Vua muốn thần chết, thần không thể không chết."
Một lúc lâu sau, Triệu Bạch Ngư mới uống hớp trà nguội lạnh, thấp giọng lầm bầm: "Không ai có thể giết người mà không lấy pháp luật làm chuẩn."
Hải thúc không nghe rõ: "Tiểu Triệu đại nhân, ngài mới vừa nói gì thế?"
Triệu Bạch Ngư ngẩng đầu cười một tiếng: "Hoắc Kinh Đường đi đâu rồi? Hôm nay ta không thấy hắn."
Hải thúc: "Có lẽ là đi giải quyết nhiệm vụ rồi."
Triệu Bạch Ngư: "Bệ hạ thường sắp xếp nhiệm vụ mật vậy sao?"
Hải thúc: "Không phải nhằm vào quận vương đâu, nhiệm vụ trực tiếp phát đến thiết kỵ Đường Hà, quận vương là thủ lĩnh thiết kỵ, có vài nhiệm vụ không thể không đích thân xử lý. Có điều cũng chỉ đến năm nay mới bận rộn hơn một chút, ngày trước quanh năm đều ở trong phủ rảnh rỗi chẳng làm gì."
"Vậy à..."
Hoắc Kinh Đường nhận nhiệm vụ gì, trong lòng Triệu Bạch Ngư tự có câu trả lời.
Có người mật báo với Khang vương hai chuyện sổ sách và đóng binh, Trịnh Sở Chi cho rằng y làm, lão không biết Hoắc Kinh Đường cũng tham dự trong đó. Ngày ấy Hoắc Kinh Đường nhận được thư Dương Châu, nói Trịnh Sở Chi và Đông cung nghĩ ra cách phá cục rồi, còn lại không chịu nói thêm gì hết.
Triệu Bạch Ngư đoán phủ Trịnh quốc công và Đông cung đã bắt tay nhau lừa gạt hai chuyện kia, còn Hoắc Kinh Đường muốn chọt phá, hắn muốn ép Nguyên Thú đế vì cơn thịnh nộ mà không màng đến di huấn của Thánh tổ, giết chết Tĩnh vương sao?
Hoắc Kinh Đường muốn lấy mạng Tĩnh vương không khó, chẳng qua lão ta chết đi dễ dàng như vậy, phần mộ còn được hạ táng theo cách thức dành cho thân vương, thậm chí lưu danh sử sách, đó không phải là kết quả mà hắn muốn thấy.
Hắn muốn Tĩnh vương bị cách chức biếm làm thứ dân, bị phỉ nhổ trong tiếng rủa xả của thiên hạ, chết phải thê lương mang tiếng loạn thần tặc tử.
Triệu Bạch Ngư sờ thấu được tâm tư của Hoắc Kinh Đường, kinh hãi với mối thù hận giữa hắn và Tĩnh vương.
Y như có điều suy nghĩ, tay vuốt ve vòng Phật, địa vị của Hoắc Kinh Đường trong lòng bệ hạ không phải chuyện đùa, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp vào cung gặp vua, cần gì phải uổng công vô ích, mượn lời Khang vương báo cho Nguyên Thú đế biết?
Trừ phi Hoắc Kinh Đường chắc chắn Khang vương sẽ mềm lòng, giấu giếm vài chuyện.
Mà một khi nói ra những chuyện này, đại ngục sẽ càng lớn hơn, đẫm máu hơn bây giờ nhiều.
Triệu Bạch Ngư mở to mắt, có thể tưởng tượng được rung chấn trong lòng, chẳng lẽ việc này có liên quan đến cách phá cục của phủ Trịnh quốc công và Đông cung? Bọn họ sẽ không hồ đồ đến mức bắt tay với Tĩnh vương giấu nhẹm chuyện đóng binh và sổ sách chứ?
Nên nói không nói, Triệu Bạch Ngư đoán trúng phóc.
Nếu như Hoắc Kinh Đường không mật báo, thế cục này sẽ bị Đông cung bọn họ phá cho tan nát.
Đương lúc do dự, Triệu Bạch Ngư nghe thấy tiếng gõ cửa, y ngẩng đầu nhìn lên, thấy Hải thúc gõ vào khung cửa nói: "Tiểu Triệu đại nhân, quận vương đang trốn ở Phật đường chép kinh Phật."
"Trốn?"
Hải thúc hài lòng với sự nhạy bén của tiểu quận vương phi, vui vẻ đáp: "Những lúc quận vương phiền lòng thì sẽ trốn vào Phật đường chép kinh. Lúc trước, mỗi khi đi đánh giặc về là có rất nhiều thời gian rỗi rảnh, lần nào hắn cũng vào trong đền miếu lân cận thắp cho các tướng sĩ đã chết một ngọn đèn trường minh rồi ngồi lại trong Phật đường chép kinh, đọc kinh. Quận vương ấy mà, thật ra không thích người chết đâu."
Triệu Bạch Ngư yên lặng.
Hải thúc lặng lẽ quan sát Triệu Bạch Ngư, rồi ông bắt đúng thời cơ nói: "Trời sinh quận vương tính tình cố chấp, đến cả bệ hạ cũng không nói được hắn mà. Từ khi biết được nguyên nhân cái chết của mẹ ruột mình thì hắn đã thầm hận Tĩnh vương rồi, nếu không khiến lão thân bại danh liệt được, thì sau khi loại trừ cũng sẽ không bỏ qua. Nhưng đan thư thiết quyển trong tay Tĩnh vương quá khó giải quyết, muốn đạt được mục đích ắt sẽ tổn thương đến người vô tội... Chắc chắn bây giờ tiểu quận vương không dễ chịu chút nào."
Mẹ ruột của Hoắc Kinh Đường không phải mất vì sinh khó sao?
Triệu Bạch Ngư hỏi điều mình nghi ngờ.
Hải thúc chớp mắt do dự, vẫn biết điều mà nói với y: "Khó nói lắm, nếu tiểu quận vương bằng lòng, hắn sẽ chính miệng nói cho ngài thôi."
Triệu Bạch Ngư thở dài: "Ta đến Phật đường tìm hắn."
Tiếng vừa dứt, một chiếc chìa khóa bằng đồng lập tức xuất hiện trước mặt, Triệu Bạch Ngư giương mắt lên nhìn, bắt gặp nụ cười ôn tồn của Hải thúc.
"..." Ra là mưu tính đã lâu.
Phật đường nằm ở vị trí hẻo lánh sâu trong hậu viện, đây là lần đầu Triệu Bạch Ngư đi vào đó.
Cửa viện đỏ thẫm bị một cái ổ khóa loang lổ gỉ sắt khóa lại, chưa từng có dấu vết bị mở ra, nghe Hải thúc nói Hoắc Kinh Đường đến đây thường leo tường nhảy luôn qua sân, cho nên đến giờ này chiếc chìa khóa đồng cũng chưa được sử dụng qua.
Lách cách một tiếng, khóa đồng được mở ra dễ dàng, Triệu Bạch Ngư đẩy cửa vào, trước mắt t là một khoảnh rừng trúc, chính giữa là con đường đá mòn dẫn đến phòng thiền u nhã tĩnh mịch.
Cửa phòng thiền không khóa, thoắt cái đã nhìn thấy bóng lưng Hoắc Kinh Đường.
Trên mặt đất có hai tấm đệm hương bồ, phía trước là một cái bàn bát tiên, vách tường trên bàn treo một bức tranh chữ, chỉ viết một chữ "Nhẫn".
Hoắc Kinh Đường chắp hai tay sau lưng, tay phải đeo chuỗi vòng Phật đang khảy theo từng nhịp, nghe thấy tiếng động cũng không quay đầu lại: "Chữ của mẹ ta."
"Tự xét lấy mình, động tâm nhẫn tính. Chữ hay."
Hoắc Kinh Đường cầm tay Triệu Bạch Ngư, nhìn tranh chữ trên tường nói: "Năm thứ hai sau khi mẹ sinh ta, nghe lén được Tĩnh vương đồng mưu với một bang giang hồ, bệ hạ khi ấy vẫn còn là trữ quân, trên đường hồi Kinh phải đi qua nơi mai phục. Sau khi mẹ biết chuyện thì phóng ngựa rời phủ, cứu được người rồi để cha trốn đi nơi khác, còn bà thì thay quần áo của ông ấy đánh lạc hướng sát thủ, lúc chết vạn tên xuyên tim. Di thể của mẹ được bệ hạ mang đi, mà Tĩnh vương muốn trói buộc tên bà ấy, muốn bà sau khi chết vẫn phải hạ táng dưới danh phận Tĩnh vương phi, vậy nên đẩy lùi thời gian sinh ta về sau nửa năm, nói với bên ngoài nguyên nhân bà ấy chết là sinh khó, nói ta khắc chết mẹ mình."
Triệu Bạch Ngư vô thức trở tay, nắm tay Hoắc Kinh Đường, mười ngón tay đan chặt, trái tim không nén nổi đau đớn.
"Lúc mẹ đi ta còn quá nhỏ, năm mười tuổi trở về phủ Tĩnh vương mới biết khắp nơi đều là ánh mắt tràn đầy địch ý nhằm vào ta, còn có người cha trên danh nghĩa luôn bộc lộ ý hận không rõ ràng khiến cho ta sinh lòng hoài nghi, vậy nên ta đã đi tìm bộ hạ cũ của mẹ. Từ lời bọn họ nói mới biết được ân oán giữa bà, bệ hạ và Tĩnh vương, còn cả việc sau khi mẹ gả vào nhà đó chịu đủ loại lăng nhục, ức hiếp, mà Tĩnh vương chỉ vờ như không thấy, thậm chí dung túng."
Biểu cảm của Hoắc Kinh Đường trở nên lạnh lùng: "Năm đó, nếu như bệ hạ không lên ngôi mượn cớ cần con tin, mà Tĩnh vương lòng dạ khôn lường đã chọn đưa ta vào cung... Chỉ sợ ta đã trúng phải mưu kế xấu xa mà chết ở hậu trạch vương phủ từ lâu rồi."
Triệu Bạch Ngư: "Cho nên chàng muốn báo thù?"
Hoắc Kinh Đường: "Là con người, ta không nên ư?"
Triệu Bạch Ngư mấp máy môi, không biết nói thế nào, suy cho cùng thì Tĩnh vương chính là tên đầu sỏ hại chết mẹ ruột Hoắc Kinh Đường, ơn sinh, ơn dưỡng đều không có, trái lại mang đến sát cơ vô cùng tận, có bảo là kẻ thù cũng không quá đáng.
Bất kể là vì chính hắn, vì những dân chúng chết oan dưới lợi riêng của Tĩnh vương, hay vì cái chết của mẹ ruột do lão ta quá ích kỷ, Hoắc Kinh Đường trả thù cũng là điều dễ hiểu.
Chẳng qua nếu Hoắc Kinh Đường thật sự máu lạnh tàn nhẫn như hắn biểu hiện ra ngoài, chỉ vì trả thù mà không tiếc để người vô tội bị dính líu, thì hắn sẽ không tự nhốt mình ở Phật đường chép kinh Phật không ngừng nghỉ.
Triệu Bạch Ngư nhìn về phía lò lửa, thấy bên trong có một lượng tro giấy lớn, đó chính là kinh Phật mà Hoắc Kinh Đường chép xong rồi đốt hủy.
"Tiểu lang đến là để khuyên ta thu tay phải không?"
Triệu Bạch Ngư vươn tay ôm lấy mặt Hoắc Kinh Đường, đầu ngón tay leo lên chân mày hắn vuốt nhẹ: "Quân tử báo thù mười năm chưa muộn mà, huống chi lang quân nhà ta không chỉ chờ đợi mười năm, làm sao ta có thể tàn nhẫn đến nỗi yêu cầu chàng ấy phải tốt bụng cho qua được chứ? Cơ mà ta biết chồng ta là người có nguyên tắc nhất trên đời này, chàng không hề muốn người khác bị giết hại, bởi chàng e ngại cái chết, cũng không thích lạm sát người vô tội."
Hoắc Kinh Đường nhìn y, đôi con người màu lưu ly phản chiếu bóng dáng ôn hòa như nước của Triệu Bạch Ngư.
Triệu Bạch Ngư nói: "Chàng tìm đến Thập thúc mật báo là vì không muốn rắc rối vượt tầm kiểm soát, đại án Hoài Nam bị tố cáo, Thánh thượng mở đại ngục đã là chuyện có thể đoán trước, cũng là chuyện tất nhiên sẽ xảy ra, có điều lúc trước chàng nhắc với ta chuyện này, câu trả lời lại không quá chắc chắn. Cho nên ta đoán chàng chỉ muốn giết Tĩnh vương, không muốn dây vào người vô tội."
Hoắc Kinh Đường: "Không có cách nào không dính líu người vô tội."
Triệu Bạch Ngư nhìn hắn cười tủm tỉm: "Thật sự không có cách à?"
Hoắc Kinh Đường nhìn y chằm chằm, rất lâu mới tựa như thỏa hiệp, tiếng thở dài nhỏ xíu như muỗi kêu, hắn nắm lấy bàn tay Triệu Bạch Ngư trên tay mình, bối vân khẽ cọ vào mu bàn tay: "Tiểu lang hiểu ta."
Triệu Bạch Ngư: "Nói cho ta biết đi, ta có thể giúp chàng."
Hoắc Kinh Đường: "Rất mạo hiểm, ta cũng không xác định được là có thể được hay không."
Hắn dắt Triệu Bạch Ngư đến ngồi xuống hai đệm cói dưới đất, ngó ra rừng trúc bên ngoài phòng thiền, gió nhẹ lướt qua, lá trúc đan cài vào nhau vang lên tiếng xào xạc.
"Có liên quan đến đan thư thiết quyển nhỉ."
Mấu chốt chính là kim bài miễn tử trong tay Tĩnh vương, trừ phi giải quyết được nó, mới có thể tiêu trừ được lửa giận không có chỗ phát tiết của Nguyên Thú đế.
"Sát ý của bệ hạ chủ yếu nằm ở chỗ không thể diệt Tĩnh vương, Tư Mã Kiêu tham ô và An Hoài Đức đóng binh chẳng qua là dầu thêm vào lửa, nhưng cũng vì vậy mà khiến cho bệ hạ càng rộng lòng giết hại, ông ấy hoài nghi từng vị quan triều một, lo rằng bọn họ đều là bộ hạ cũ của Tĩnh vương còn lưu lại, nghĩ rằng thật ra những ké đó đều là người trung thành với Tĩnh vương, chỉ khi giết chết toàn bộ mới có thể yên tâm được."
Triệu Bạch Ngư phân tích: "Cách ngăn cản đại ngục chính là giết chết Tĩnh vương trước mặt thiên hạ, xóa bỏ hiềm nghi của bệ hạ đối với quan triều. An Hoài Đức là bộ hạ cũ của Tĩnh vương, ta không tin bệ hạ không tra ra được, hoặc do đã không đề phòng, cho nên nguyên nhân chính khiến ông ấy trở nên nghi ngờ chính là Tư Mã Kiêu. Tư Mã Kiêu có quan hệ quá gần gũi với Đông cung, Trung cung, gần ngư nằm cạnh tháp canh người ngủ say, bệ hạ mới phản ứng mạnh mẽ như thế."
Hoắc Kinh Đường mân mê bàn tay Triệu Bạch Ngư: "Nói tiếp đi."
Triệu Bạch Ngư: "Xóa bỏ hiềm nghi không khó, giải quyết từ gốc rễ là được."
Hoắc Kinh Đường giương mắt nhìn y: "Giải quyết thế nào?"
Triệu Bạch Ngư mím môi cười: "Sổ sách. Sổ sách trong tay An Hoài Đức là giả, ta đổi đồ thật đi rồi, chỉ cần Tư Mã Kiêu cắn chết cũng không nhận là được, đi tìm tiên sinh tính sổ đến kiểm tra là có thể phát hiện ra vấn đề ngay."
Hoắc Kinh Đường cười: "Tiểu lang đúng là biết lo trước tính sau."
Triệu Bạch Ngư: "Xông bừa đánh bậy thôi. Cuối cùng, cũng là trọng điểm, chính là cần dùng lý do chính đáng nhất phế bỏ di huấn của Thánh tổ trước mặt thiên hạ, giết Tĩnh vương." Do dự một chút, y nói: "Ta nhớ lúc trước chàng có từng nói một cậu, đó là hoàng quyền sẽ bại bởi hoàng quyền."
Nụ cười của Hoắc Kinh Đường tăng thêm mấy phần vui vẻ: "Tiểu lang biết ta hiểu ta. Di huấn của Thánh tổ không hẳn là không thể phế bỏ, mấu chốt ở chỗ triều thần có chịu hay không, nếu không ủng hộ, thì đây sẽ trở thành chiến tranh giữa hoàng quyền và hoàng quyền. Triều thần phản đối Thánh thượng phế bỏ di huấn của Thánh tổ, là sợ một ngày nào đó ông ấy có ý muốn phế bỏ quốc pháp, đánh mất khống chế, lạm sát lạm thương, nhưng một khi triều thần rơi vào hiểm cảnh, tình hình cũng trở nên hết sức nguy cấp, lại phát hiện phế bỏ di huấn của Thánh tổ có thể bảo toàn tính mạng thì sẽ thúc giục bệ hạ mau phế trừ đan thư thiết quyển mà Thánh tổ để lại."
Triệu Bạch Ngư: "Nhiều người nói xói chảy vàng, tích nhiều xương cốt cũng hủy." Cái gọi là không thế giết Tĩnh vương nằm ở chỗ khó khống chế lòng dân, mà lòng người khó lường, dân chúng có thể giết chết Tĩnh vương, cũng có thể cứu mạng Tĩnh vương.
Trước kia triều thần đã nhiều lần buộc Nguyên Thú đế tuân theo di huấn của Thánh tổ, nhưng Nguyên Thú đế không thể không bực bội bỏ qua cho Tĩnh vương.
"Bây giờ triều thần sẽ phải ép bệ hạ giết Tĩnh vương... Ừm, không đúng, nói là 'cầu xin' cũng không quá đáng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.