Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người
Chương 22: C22: Chương 22
Phàm Trần Mộ Phong
29/06/2022
Không giống với hình ảnh ngự tỷ ôn nhu hiền diệu trong trí tưởng tượng của Đới Mộng Doanh, Tiêu Hàm Duyệt cho cậu một cảm giác cao cao tại thượng, do bởi vì cao lãnh mà lại mặc trên người áo ngủ phong cách moe dễ thương, tạo nên ấn tượng vô cùng tương phản. Quỷ dị ở chỗ là nhìn cô vậy chứ một chút cũng không có cảm giác phản cảm hay khó chịu, ngược lại mang theo hơi hướng đáng yêu không biết miêu tả làm sao. Nếu phải dùng một từ để nói, chắc là ngạo kiều moe.
Tức khắc, Đới Mộng Doanh bị loại hình moe tương phản này đánh trúng yếu điểm, tầm mắt không tự giác luôn dừng lại trên người Tiêu Hàm Duyệt.
Tiêu Hàm Duyệt sớm biết Liễu Khinh Huyền sẽ dắt thêm hai người lại đây, nên lúc thấy Mạc Tiêu Tiêu cùng Đới Mộng Doanh cũng không có gì ngoài ý muốn, lịch sự gật đầu chào bọn họ.
Mạc Tiêu Tiêu biết rõ tính tình Tiêu Hàm Duyệt, đối với kiểu xã giao hờ hững này không thèm để ý, trực tiếp cùng Liễu Khinh Huyền bọn họ tiến lên giúp dọn bàn ăn.
Đại khái là Đới Mộng Doanh bị khí chất cao lãnh của Tiêu Hàm Duyệt tạo ấn tượng đầu tiên quá mạnh mẽ, nên khi thấy cô ấy gật đầu với mình, cậu không hề cảm thấy bị ghẻ lạnh mà ngược lại có chút thụ sủng nhược kinh, hảo cảm đối với cô càng gia tăng vài phần. Bởi vì cậu không hề liệu rằng đối với người có đặc điểm trong ngoài đều xa cách như Tiêu Hàm Duyệt lại sẽ chủ động cùng với mình chào hỏi.
Bốn người phân công nhau, mỗi người một tay một chân nhanh chóng đem hết món ăn vật liệu từ phòng bếp dọn ra tới ngoài bàn cơm. Trù nghệ của Tiêu Hàm Duyệt cực tốt, cho dù chỉ là một nồi lẩu nước lèo bình thường, dưới thủ pháp đặc biệt của cô cũng sẽ tản mát ra nồng nàn hương vị khiến người không ngừng nuốt nước bọt, dạ dày sẽ liên tục gieo sóng gặt gió.
Đới Mộng Doanh vốn dĩ đói đến ngực lép dính lưng, ngửi được mùi thức ăn này càng muốn cắn lưỡi. Nhưng mà bi kịch chính làv bởi vì đau chân không đi được, Mạc Tiêu Tiêu và Tô Nhiễm Nhiễm lại là đồ tham ăn, dưới sự dụ dỗ của nồi lẩu làm sao còn biết đến sự tồn tại của cậu, tỉnh bơ ngồi xuống bắt đầu ăn uống thỏa thích! Còn cái người tên là Liễu Khinh Huyền, hai chữ em yêu còn văng vẳng bên tai thì làm gì có cửa để ý tới cậu!
[damn, bạn bè...như cái bàn]
Đới Mộng Doanh đáng thương hề hề nhìn bốn người chờ mong, tính mở miệng nhắc nhở lại đúng lúc thấy Tiêu Hàm Duyệt đi đến, cậu có chút ngượng ngùng. Hoàn toàn không có bộ dáng tùy tiện giống như lúc mới gặp Mạc Tiêu Tiêu.
Tiêu Hàm Duyệt mới vừa pha xong nước chấm chuẩn bị ngồi xuống, mới phát hiện ra còn có một chú cún đáng thương bị vứt ở một bên, ánh mắt của cô nghi ngờ quét một vòng qua ba người, cuối cùng dừng lại trên người Liễu Khinh Huyền. Nhìn gương mặt bạn mình toát ra vẻ lạnh lùng không thèm để ý, Tiêu Hàm Duyệt chỉ cần một giây liền hiểu được nguyên nhân, không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Nữ nhân đang yêu đều ấu trĩ như vậy sao?
Tiêu Hàm Duyệt nhấc chân bước về hướng Đới Mộng Doanh, nhìn bộ dáng tội nghiệp của người nọ mà thấy tức cười. Ấm áp cùng lạnh lùng khí chất bù trừ cho nhau, ngược lại khá là tương xứng, một kích đánh trúng tim Đới Mộng Doanh.
Ngao~Xếp hàng đầu tiên nhận lãnh nụ cười này nha! Quá ấm, quá ngọt!
Bị nụ cười của Tiêu Hàm Duyệt cưa đổ, trong lòng Đới Mộng Doanh nổi lên vần vũ mưa bom bão đạn.
"Ta đỡ ngươi đi qua đi" thấy Đới Mộng Doanh ngơ ngác không nói lời nào, Tiêu Hàm Duyệt phải mở lời trước. Ngữ khí tuy là câu hỏi nhưng hàm ý là khẳng định, toát ra tính chất vững vàng đáng tin cậy.
"A?" Đầu óc còn bị đạn nã cho chảy bớt chất xám, Đới Mộng Doanh chậm chạp phản ứng Tiêu Hàm Duyệt, "Dạ, cám hơn học tỷ"
Tiêu Hàm Duyệt không nhiều lời, cong lưng ý bảo Đới Mộng Doanh khoát tay lên vai của mình, đồng thời tay phải của cô vòng qua vòng eo Đới Mộng Doanh, dùng sức kéo cậu lên.
Thời điểm Tiêu Hàm Duyệt chạm vào hông, Đới Mộng Doanh cứng ngắc cả người.
Lúc này, khí hậu thành phố A đang vào cao điểm mùa nóng, dù ở ký túc xá mở điều hòa cũng không mát mẻ được bao nhiêu. Cho nên Tiêu Hàm Duyệt cùng Đới Mộng Doanh mặc trên người đều là áo ngủ kiểu ngắn tay mát mẻ, Tiêu Hàm Duyệt lại dùng tư thế kề sát Đới Mộng Doanh, tương đương da thịt cùng da thịt không tránh khỏi đụng chạm. Cái cảm xúc trơn trượt nóng rực này kích cho thần kinh Đới Mộng Doanh căng nhu dây đàn, xương sống theo đó gồng lên hoàn toàn mất đi năng lực phản ứng. Trên cơ bản, chính là dựa hết vào lực lôi kéo của Tiêu Hàm Duyệt.
Cảm nhận được trọng lượng dồn lên bả vai, Tiêu Hàm Duyệt không khỏi nghiêng đầu nhìn Đới Mộng Doanh, thấy vầng trán cậu rịn mồ hôi còn nghĩ rằng chân đau đến chịu không nổi, cho nên càng thể thiếp nhích người đến gần để gánh thêm nhiều hơn sức nặng của cậu.
Cô thấp hơn Đới Mộng Doanh nửa cái đầu, dưới tư thế kề sát rạt nhau như vầy nhìn giống như là cả hai đang ôm nhau vậy, muốn có bao nhiêu khăng khít liền có bấy nhiêu khăng khít.
Tô Nhiễm Nhiễm thích ăn cay, ăn xong mấy miếng thịt bò chấm đầy tương ớt xong đầu lưỡi đã tê rần, đúng lúc định đứng lên rót một ly nước ô mai để giảm bớt vị cay thì nhấc đầu ngó thấy Đới Mộng Doanh cùng Tiêu Hàm Duyệt thân mật ôm nhau đi tới, biểu tình nhất thời vô cùng vi diệu.
Mạc Tiêu Tiêu ngồi kế bên Tô Nhiễm Nhiễm, cho nên nhận thấy Tô Nhiễm Nhiễm khác người liền hừng hực bốc lên tính bát quái nhiều chuyện. Ánh mắt cừng đờ, tư thế quỷ dị, không khí phức tạp như vầy dĩ nhiên Tô Nhiễm Nhiễm chính là thích Tiêu Hàm Duyệt nha! Mạc Tiêu Tiêu tức khắc lộ ra bộ mặt đòi xem kịch vui. Ai dè đâu ngoài dự đoán, đáng lẽ Tô Nhiễm Nhiễm phải nổi giận xông lên gỡ hai miếng cao dán kia ra thì ngược lại bất ngờ vỗ trán, đầy vẻ ái ngại nói xin lỗi với Đới Mộng Doanh:
"Xin lỗi nha Doanh Doanh, nhất thời thèm ăn quên để ý tới ngươi"
Mạc Tiêu Tiêu: "???" Cái quỷ gì vậy? Không phải ghen sao? Thình lình bày đặt xin lỗi là có ý gì? Tâm kế? Xoa trước đấm sau, tiên lễ hậu binh? Hay là nói người mà Tô Nhiễm Nhiễm thích thật sự mới là Đường Y?
Một mặt đần ra.
Tô Nhiễm Nhiễm không biết hoạt động não bộ của Mạc Tiêu Tiêu lại phức tạp đến như vậy, chỉ thấy Đới Mộng Doanh tỉnh bơ nên cô cũng không cần tiếp tục áy náy, tự nhiên đi vào phòng bếp tính đem nước ô mai ướp lạnh ra ngoài.
Đầu óc Mạc Tiêu Tiêu sau khi đứng máy đã có thể hoạt động trở lại, như là đúng rồi mà đem cái ly đưa cho Tô Nhiễm Nhiễm
"Tô học tỷ, cho ta xin một ly" nhân sinh điên đảo, cô cần uống chút nước trấn tĩnh tinh thần.
Toàn bộ hành trình, dư quang khóe mắt Liễu Khinh Huyền đều không rời khỏi Mạc Tiêu Tiêu. Thấy người nọ biểu hiện tự nhiên, đôi con ngươi không khỏi hiện ra vài phần nghi hoặc. Tiêu Tiêu tựa hồ thật hiểu biết bọn họ à, tâm lý ở chung một chỗ thập phần thoải mái, thật giống như...giống như đều đã quen biết từ lâu. Nàng có ảo giác sao?
Liễu Khinh Huyền nhíu mày trầm tư một lát, cầm đũa gắp một miếng carrot bỏ vào nồi lẩu trụng một hồi rồi kẹp vào chén của mình. Biên độ động tác của nàng khá lớn, giống như là cố tình để cho bị nhìn thấy.
Quả nhiên, Liễu Khinh Huyền không bị thất vọng.
"Ý", Mạc Tiêu Tiêu nghi hoặc kêu lên, "Liễu học tỷ, không phải ngươi rất ghét ăn carrot sao? Như thế nào?"
"Hơi nước nhiều, có chút nhìn không thấy rõ nên kẹp sai" đôi mắt Liễu Khinh Huyền liễm khởi cảm xúc phức tạp, bình tĩnh đem carrot vừa gắp ra đặt ở một bên.
"Vậy a" Mạc Tiêu Tiêu hoàn toàn không có hoài nghi Liễu Khinh Huyền, nhiệt tình gắp mấy miếng khoai lang đỏ bỏ vào chén Liễu Khinh Huyền, "Ăn cái này đi, ta đặc biệt thay ngươi..."
Liễu Khinh Huyền thấy thế, gắp mấy miếng thịt bò bỏ vào chén Mạc Tiêu Tiêu, cười nói
"Có qua có lại"
"Cám ơn học tỷ" Mạc Tiêu Tiêu cười tỏa nắng, hài lòng cúi đầu gặm thịt bò được người đẹp gắp cho. Đại khái là do được người trong lòng phục vụ, nên cho dù quên mất chấm nước tương, Mạc Tiêu Tiêu vẫn cảm thấy miếng thịt ngon tới tận đáy lòng.
Đới Mộng Doanh + Tô Nhiễm Nhiễm + Tiêu Hàm Duyệt: "..." cái màu bị đút cho ăn thức ăn cho chó này sao mà quen quen
[chú thích: TQ hay dùng chữ thức ăn cho chó để ví dụ những tình huống FA phải chịu đựng cảnh mấy đứa đang yêu thả thính tán tỉnh nhau hay chiều chuộng nhau trước mặt người khác. cho nên về sau mình sẽ thường xuyên dùng từ thức ăn cho chó để chỉ tình huống éo le như dzì]
Tức khắc, Đới Mộng Doanh bị loại hình moe tương phản này đánh trúng yếu điểm, tầm mắt không tự giác luôn dừng lại trên người Tiêu Hàm Duyệt.
Tiêu Hàm Duyệt sớm biết Liễu Khinh Huyền sẽ dắt thêm hai người lại đây, nên lúc thấy Mạc Tiêu Tiêu cùng Đới Mộng Doanh cũng không có gì ngoài ý muốn, lịch sự gật đầu chào bọn họ.
Mạc Tiêu Tiêu biết rõ tính tình Tiêu Hàm Duyệt, đối với kiểu xã giao hờ hững này không thèm để ý, trực tiếp cùng Liễu Khinh Huyền bọn họ tiến lên giúp dọn bàn ăn.
Đại khái là Đới Mộng Doanh bị khí chất cao lãnh của Tiêu Hàm Duyệt tạo ấn tượng đầu tiên quá mạnh mẽ, nên khi thấy cô ấy gật đầu với mình, cậu không hề cảm thấy bị ghẻ lạnh mà ngược lại có chút thụ sủng nhược kinh, hảo cảm đối với cô càng gia tăng vài phần. Bởi vì cậu không hề liệu rằng đối với người có đặc điểm trong ngoài đều xa cách như Tiêu Hàm Duyệt lại sẽ chủ động cùng với mình chào hỏi.
Bốn người phân công nhau, mỗi người một tay một chân nhanh chóng đem hết món ăn vật liệu từ phòng bếp dọn ra tới ngoài bàn cơm. Trù nghệ của Tiêu Hàm Duyệt cực tốt, cho dù chỉ là một nồi lẩu nước lèo bình thường, dưới thủ pháp đặc biệt của cô cũng sẽ tản mát ra nồng nàn hương vị khiến người không ngừng nuốt nước bọt, dạ dày sẽ liên tục gieo sóng gặt gió.
Đới Mộng Doanh vốn dĩ đói đến ngực lép dính lưng, ngửi được mùi thức ăn này càng muốn cắn lưỡi. Nhưng mà bi kịch chính làv bởi vì đau chân không đi được, Mạc Tiêu Tiêu và Tô Nhiễm Nhiễm lại là đồ tham ăn, dưới sự dụ dỗ của nồi lẩu làm sao còn biết đến sự tồn tại của cậu, tỉnh bơ ngồi xuống bắt đầu ăn uống thỏa thích! Còn cái người tên là Liễu Khinh Huyền, hai chữ em yêu còn văng vẳng bên tai thì làm gì có cửa để ý tới cậu!
[damn, bạn bè...như cái bàn]
Đới Mộng Doanh đáng thương hề hề nhìn bốn người chờ mong, tính mở miệng nhắc nhở lại đúng lúc thấy Tiêu Hàm Duyệt đi đến, cậu có chút ngượng ngùng. Hoàn toàn không có bộ dáng tùy tiện giống như lúc mới gặp Mạc Tiêu Tiêu.
Tiêu Hàm Duyệt mới vừa pha xong nước chấm chuẩn bị ngồi xuống, mới phát hiện ra còn có một chú cún đáng thương bị vứt ở một bên, ánh mắt của cô nghi ngờ quét một vòng qua ba người, cuối cùng dừng lại trên người Liễu Khinh Huyền. Nhìn gương mặt bạn mình toát ra vẻ lạnh lùng không thèm để ý, Tiêu Hàm Duyệt chỉ cần một giây liền hiểu được nguyên nhân, không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Nữ nhân đang yêu đều ấu trĩ như vậy sao?
Tiêu Hàm Duyệt nhấc chân bước về hướng Đới Mộng Doanh, nhìn bộ dáng tội nghiệp của người nọ mà thấy tức cười. Ấm áp cùng lạnh lùng khí chất bù trừ cho nhau, ngược lại khá là tương xứng, một kích đánh trúng tim Đới Mộng Doanh.
Ngao~Xếp hàng đầu tiên nhận lãnh nụ cười này nha! Quá ấm, quá ngọt!
Bị nụ cười của Tiêu Hàm Duyệt cưa đổ, trong lòng Đới Mộng Doanh nổi lên vần vũ mưa bom bão đạn.
"Ta đỡ ngươi đi qua đi" thấy Đới Mộng Doanh ngơ ngác không nói lời nào, Tiêu Hàm Duyệt phải mở lời trước. Ngữ khí tuy là câu hỏi nhưng hàm ý là khẳng định, toát ra tính chất vững vàng đáng tin cậy.
"A?" Đầu óc còn bị đạn nã cho chảy bớt chất xám, Đới Mộng Doanh chậm chạp phản ứng Tiêu Hàm Duyệt, "Dạ, cám hơn học tỷ"
Tiêu Hàm Duyệt không nhiều lời, cong lưng ý bảo Đới Mộng Doanh khoát tay lên vai của mình, đồng thời tay phải của cô vòng qua vòng eo Đới Mộng Doanh, dùng sức kéo cậu lên.
Thời điểm Tiêu Hàm Duyệt chạm vào hông, Đới Mộng Doanh cứng ngắc cả người.
Lúc này, khí hậu thành phố A đang vào cao điểm mùa nóng, dù ở ký túc xá mở điều hòa cũng không mát mẻ được bao nhiêu. Cho nên Tiêu Hàm Duyệt cùng Đới Mộng Doanh mặc trên người đều là áo ngủ kiểu ngắn tay mát mẻ, Tiêu Hàm Duyệt lại dùng tư thế kề sát Đới Mộng Doanh, tương đương da thịt cùng da thịt không tránh khỏi đụng chạm. Cái cảm xúc trơn trượt nóng rực này kích cho thần kinh Đới Mộng Doanh căng nhu dây đàn, xương sống theo đó gồng lên hoàn toàn mất đi năng lực phản ứng. Trên cơ bản, chính là dựa hết vào lực lôi kéo của Tiêu Hàm Duyệt.
Cảm nhận được trọng lượng dồn lên bả vai, Tiêu Hàm Duyệt không khỏi nghiêng đầu nhìn Đới Mộng Doanh, thấy vầng trán cậu rịn mồ hôi còn nghĩ rằng chân đau đến chịu không nổi, cho nên càng thể thiếp nhích người đến gần để gánh thêm nhiều hơn sức nặng của cậu.
Cô thấp hơn Đới Mộng Doanh nửa cái đầu, dưới tư thế kề sát rạt nhau như vầy nhìn giống như là cả hai đang ôm nhau vậy, muốn có bao nhiêu khăng khít liền có bấy nhiêu khăng khít.
Tô Nhiễm Nhiễm thích ăn cay, ăn xong mấy miếng thịt bò chấm đầy tương ớt xong đầu lưỡi đã tê rần, đúng lúc định đứng lên rót một ly nước ô mai để giảm bớt vị cay thì nhấc đầu ngó thấy Đới Mộng Doanh cùng Tiêu Hàm Duyệt thân mật ôm nhau đi tới, biểu tình nhất thời vô cùng vi diệu.
Mạc Tiêu Tiêu ngồi kế bên Tô Nhiễm Nhiễm, cho nên nhận thấy Tô Nhiễm Nhiễm khác người liền hừng hực bốc lên tính bát quái nhiều chuyện. Ánh mắt cừng đờ, tư thế quỷ dị, không khí phức tạp như vầy dĩ nhiên Tô Nhiễm Nhiễm chính là thích Tiêu Hàm Duyệt nha! Mạc Tiêu Tiêu tức khắc lộ ra bộ mặt đòi xem kịch vui. Ai dè đâu ngoài dự đoán, đáng lẽ Tô Nhiễm Nhiễm phải nổi giận xông lên gỡ hai miếng cao dán kia ra thì ngược lại bất ngờ vỗ trán, đầy vẻ ái ngại nói xin lỗi với Đới Mộng Doanh:
"Xin lỗi nha Doanh Doanh, nhất thời thèm ăn quên để ý tới ngươi"
Mạc Tiêu Tiêu: "???" Cái quỷ gì vậy? Không phải ghen sao? Thình lình bày đặt xin lỗi là có ý gì? Tâm kế? Xoa trước đấm sau, tiên lễ hậu binh? Hay là nói người mà Tô Nhiễm Nhiễm thích thật sự mới là Đường Y?
Một mặt đần ra.
Tô Nhiễm Nhiễm không biết hoạt động não bộ của Mạc Tiêu Tiêu lại phức tạp đến như vậy, chỉ thấy Đới Mộng Doanh tỉnh bơ nên cô cũng không cần tiếp tục áy náy, tự nhiên đi vào phòng bếp tính đem nước ô mai ướp lạnh ra ngoài.
Đầu óc Mạc Tiêu Tiêu sau khi đứng máy đã có thể hoạt động trở lại, như là đúng rồi mà đem cái ly đưa cho Tô Nhiễm Nhiễm
"Tô học tỷ, cho ta xin một ly" nhân sinh điên đảo, cô cần uống chút nước trấn tĩnh tinh thần.
Toàn bộ hành trình, dư quang khóe mắt Liễu Khinh Huyền đều không rời khỏi Mạc Tiêu Tiêu. Thấy người nọ biểu hiện tự nhiên, đôi con ngươi không khỏi hiện ra vài phần nghi hoặc. Tiêu Tiêu tựa hồ thật hiểu biết bọn họ à, tâm lý ở chung một chỗ thập phần thoải mái, thật giống như...giống như đều đã quen biết từ lâu. Nàng có ảo giác sao?
Liễu Khinh Huyền nhíu mày trầm tư một lát, cầm đũa gắp một miếng carrot bỏ vào nồi lẩu trụng một hồi rồi kẹp vào chén của mình. Biên độ động tác của nàng khá lớn, giống như là cố tình để cho bị nhìn thấy.
Quả nhiên, Liễu Khinh Huyền không bị thất vọng.
"Ý", Mạc Tiêu Tiêu nghi hoặc kêu lên, "Liễu học tỷ, không phải ngươi rất ghét ăn carrot sao? Như thế nào?"
"Hơi nước nhiều, có chút nhìn không thấy rõ nên kẹp sai" đôi mắt Liễu Khinh Huyền liễm khởi cảm xúc phức tạp, bình tĩnh đem carrot vừa gắp ra đặt ở một bên.
"Vậy a" Mạc Tiêu Tiêu hoàn toàn không có hoài nghi Liễu Khinh Huyền, nhiệt tình gắp mấy miếng khoai lang đỏ bỏ vào chén Liễu Khinh Huyền, "Ăn cái này đi, ta đặc biệt thay ngươi..."
Liễu Khinh Huyền thấy thế, gắp mấy miếng thịt bò bỏ vào chén Mạc Tiêu Tiêu, cười nói
"Có qua có lại"
"Cám ơn học tỷ" Mạc Tiêu Tiêu cười tỏa nắng, hài lòng cúi đầu gặm thịt bò được người đẹp gắp cho. Đại khái là do được người trong lòng phục vụ, nên cho dù quên mất chấm nước tương, Mạc Tiêu Tiêu vẫn cảm thấy miếng thịt ngon tới tận đáy lòng.
Đới Mộng Doanh + Tô Nhiễm Nhiễm + Tiêu Hàm Duyệt: "..." cái màu bị đút cho ăn thức ăn cho chó này sao mà quen quen
[chú thích: TQ hay dùng chữ thức ăn cho chó để ví dụ những tình huống FA phải chịu đựng cảnh mấy đứa đang yêu thả thính tán tỉnh nhau hay chiều chuộng nhau trước mặt người khác. cho nên về sau mình sẽ thường xuyên dùng từ thức ăn cho chó để chỉ tình huống éo le như dzì]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.