Chương 7: Gặp lại
Thiên Lam
28/11/2024
Phan Hữu Vinh bước vào cổng bệnh viện Silvergate, vẻ ngoài bình thản nhưng trong lòng chứa đầy những suy nghĩ hỗn độn. Anh đến đây để thăm một người bạn cũ đang điều trị, một mối quan hệ mà anh luôn trân quý dù đã trải qua bao nhiêu năm tháng xa cách.
Bệnh viện Silvergate mang một không khí tĩnh lặng và có phần u ám. Những hành lang dài, trắng xóa, với ánh sáng lạnh lẽo từ những bóng đèn trên trần. Khi anh tiến sâu hơn vào trong, ánh mắt anh chợt dừng lại ở một bóng hình quen thuộc. Đó là một cô gái trẻ, mái tóc dài xõa tự nhiên và đôi mắt đầy sự kiên định. Cô đang đứng phía trước dãy phòng bệnh tầng trệt, đôi môi khẽ mím lại như đang suy nghĩ điều gì.
Phan Hữu Vinh bất giác nhớ lại khoảnh khắc cách đây không lâu tại một nhà hàng nằm trong trung tâm thành phố Suff. Anh từng bắt gặp cô gái này khi cô bị một đám người xấu quấy rầy. Lúc đó, anh đã định đến giúp, nhưng cô ấy đã xử lí vô cùng nhạy bén, hình ảnh ấy đã khắc sâu vào trí nhớ anh.
"Là cô ấy!” Hữu Vinh thì thầm với chính mình, anh lặng lẽ nhìn ngắm hình dáng nhỏ bé của Châu Anh trong chiếc áo blouse trắng, đang cười nói với các bệnh nhân, ánh nặng nhẹ phản phất qua gương mặt rạng rỡ đó, một cảm giác lạ lùng chạy qua trong từng tế bào.
Không muốn bỏ lỡ cơ hội, Hữu Vinh bước đến gần, nụ cười thoáng nở trên môi. Anh lịch sự chào hỏi “Chào cô, cho tôi hỏi phòng 184 nằm ở đâu vậy?”.
Châu Anh quay lại, ngạc nhiên trước sự xuất hiện của người đàn ông xa lạ nhưng giọng nói và ánh mắt chân thành của anh khiến cô không thể không nhận ra. Cô khẽ gật đầu “Chào anh, anh cứ đi thẳng, cách ba phòng nữa là đến ạ”.
Cuộc trò chuyện giữa hai người bắt đầu với sự lịch thiệp, nhưng cũng không kém phần thân thiện.
"Cảm ơn...Cô làm việc ở đây à? Tôi mới đến lần đầu nên không biết đường ”. Phan Hữu Vinh nhìn Châu Anh, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên, nhưng đôi mắt ánh lên sự tò mò. Anh cố tình kéo dài cuộc trò chuyện một cách khéo léo.
Châu Anh mỉm cười, gật đầu nhẹ. “Đúng ạ, tôi là chuyên gia tâm lý vừa mới đến thôi. Bệnh viện này khá phức tạp, lần đầu đến chắc chắn sẽ khó tìm đường.”
Phan Hữu Vinh cười nhẹ, gật đầu ra vẻ đồng tình. “Thật may là gặp được cô, nếu không tôi có lẽ sẽ vẫn còn đang loay hoay tìm phòng. À, mà tôi vẫn chưa biết tên cô…”
Châu Anh thoáng chút ngập ngừng, nhưng rồi cô cũng đáp lời với một sự tự nhiên. “Tôi tên Đinh Châu Anh.”
“Châu Anh”. Vinh nhắc lại, giọng trầm ấm, như thể cái tên ấy có ý nghĩa gì đó đặc biệt với anh. “Một cái tên đẹp. Còn tôi tên Vinh, Phan Hữu Vinh. Rất hân hạnh được biết cô.”
Châu Anh gật đầu, nở nụ cười xã giao. “Rất vui được gặp anh, anh Vinh.”
Cuộc trò chuyện giữa họ dường như kéo dài hơn dự tính ban đầu, và trong khoảnh khắc ấy, Phan Hữu Vinh biết rằng anh đã tạo được một dấu ấn nhất định với Châu Anh. Dù chỉ là cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, nhưng anh cảm thấy có gì đó đặc biệt về cô gái này, khiến anh muốn biết thêm nhiều hơn về cô.
Châu Anh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhận ra đã đến giờ làm. Cô nở một nụ cười nhạt với Phan Hữu Vinh. “Tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại anh. Chúc anh có một ngày tốt lành.”
Phan Hữu Vinh đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng trong lòng có chút tiếc nuối khi cuộc trò chuyện kết thúc quá sớm.
Anh nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô khi cô bước đi, từng bước chân chắc chắn và tự tin. Tà áo blouse trắng khẽ tung bay theo bước chân cô, tựa như một vệt sáng giữa không gian u ám của bệnh viện.
“Đinh Châu Anh! Cứ như ánh mặt trời vậy”. Hữu Vinh bất giác nở nụ cười khi cho tay vào túi quần.
Ánh mắt Vinh dõi theo Châu Anh cho đến khi cô rẽ vào một hành lang khác. Bất giác, sự chú ý của anh bị thu hút bởi căn phòng mà cô đang tiến tới. Đó là một căn phòng tách biệt, nằm ở cuối hành lang, trông có vẻ cô lập hơn so với những phòng khác xung quanh. Bảng số phòng dường như đã cũ kỹ, và khung cảnh xung quanh gợi lên một cảm giác khác thường.
Phan Hữu Vinh nhíu mày. Anh chưa từng nghe nói về một khu vực như vậy trong bệnh viện Silvergate, một nơi trông như thể đã bị bỏ quên. Tại sao một cô gái trẻ như Châu Anh lại đi về phía đó? Sự tò mò bất chợt trỗi dậy trong lòng anh. Anh tự hỏi liệu có điều gì bí ẩn ẩn giấu sau cánh cửa ấy, và mối liên hệ giữa Châu Anh và căn phòng đó là gì.
Dù không rõ ràng, nhưng trong tâm trí Phan Hữu Vinh, hình ảnh cô gái với nụ cười dịu dàng và căn phòng tách biệt đó bắt đầu gắn kết với nhau, tạo nên một chuỗi suy nghĩ mà anh chưa thể giải đáp. Anh đứng lặng một lúc lâu, suy tư, trước khi quyết định rời đi, mang theo trong lòng sự thắc mắc lẫn hứng thú về điều bí ẩn mà anh vừa thoáng thấy.
Châu Anh bước chậm rãi về phía phòng của Gia Nguyên. Khi đến nơi, cô đứng trước cửa, hít một hơi sâu rồi khẽ đẩy cửa vào. Không gian trong phòng yên tĩnh lạ thường. Ánh sáng từ cửa sổ tràn vào, phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng mờ ảo.
Gia Nguyên đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, nơi có chậu hoa sen mà hai người đã trồng mấy hôm trước. Những chiếc lá xanh mướt khẽ đung đưa trong gió, còn những nụ hoa sen đã bắt đầu hé nở, tô điểm thêm vẻ tươi mát cho không gian xung quanh.
Châu Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng tiến đến gần, đứng bên cạnh anh. Cô im lặng, đôi mắt cũng dõi theo hướng nhìn của Gia Nguyên ra phía chậu hoa sen. Trong khoảnh khắc này, cả hai như hòa mình vào không gian tĩnh lặng ấy, không cần lời nói, chỉ có sự đồng điệu trong tâm hồn.
Châu Anh đứng cạnh Gia Nguyên, dáng người nhỏ nhắn chỉ chạm tới vai anh, tạo nên một sự chênh lệch rõ rệt về chiều cao giữa hai người.
Một lát sau, Gia Nguyên dường như cảm nhận được sự hiện diện của cô. Anh quay đầu lại, ánh mắt gặp ngay khuôn mặt của Châu Anh. Anh khẽ giật mình, không phải vì sự xuất hiện đột ngột của cô, mà bởi một sự thay đổi tinh tế mà anh vừa nhận ra.
Hôm nay, mái tóc của Châu Anh không còn thẳng mượt như mọi khi. Thay vào đó, những lọn tóc xoăn nhẹ rủ xuống vai, khiến cô trông nữ tính và quyến rũ hơn hẳn. Ánh nắng nhẹ từ cửa sổ chiếu vào khiến tóc cô bóng lên, ánh mâu nhạt, tôn thêm những đường nét mềm mại của khuôn mặt. Gia Nguyên không thể rời mắt khỏi hình ảnh ấy. Ánh nhìn của anh dừng lại nơi mái tóc cô, rồi trượt dần xuống khuôn mặt với những đường nét thanh tú. Sự thay đổi nhỏ nhưng lại khiến anh không thể không chú ý.
Châu Anh bắt gặp ánh mắt ấy, khẽ cười nhẹ. “Gia Nguyên! Anh làm sao vậy?”.
Gia Nguyên không trả lời ngay, đôi mắt vẫn dừng lại nơi gương mặt cô. Một lúc sau, anh mới cất giọng trầm. "Chỉ là...Hôm nay trông hơi lạ”.
"Anh nói tóc tôi hả? Hôm nay thử thay đổi một chút”. Châu Anh nghiêng đầu nhìn anh, đáp lời trong nụ cười nhẹ.
"Hay là anh không thích? Nếu thấy khó chịu thì hôm sau tôi không uốn nữa, được không?”. Châu Anh nhướng mày thắc mắc khi thấy Gia Nguyên vẫn nhìn chằm chằm mình.
“Không phải...cứ để vậy đi...không tệ”. Gia Nguyên đưa tay xoa gáy khi quay mặt ra ngoài xửa sổ, giọng hơi ấp úng.
“Được rồi, Hmm anh có thấy tốt hơn khi có chậu sen này không?”. Châu Anh vẫn giữ ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau cô khẽ cất tiếng hỏi, giọng nói nhẹ nhàng và chân thành.
Gia Nguyên im lặng một lúc, dường như đang suy nghĩ. Ánh mắt anh vẫn dõi theo những chiếc lá sen đang khẽ đung đưa trong làn gió. Cuối cùng, anh trả lời, giọng trầm và chậm rãi. “Tốt hơn nhiều”.
Châu Anh mỉm cười, đôi mắt lấp lánh một sự trêu ghẹo. “Đương nhiên rồi! Mỗi khi nhìn thấy nó anh sẽ nghĩ đến tôi, và tôi thì luôn tích cực, cảm nhận được cả hai nguồn năng lượng tích cực như vậy, dù không muốn cũng phải tốt lên thôi, nhỉ?”.
“...Quá tự tin”. Gia Nguyên nhếch mép bật ra một hơi nhẹ rồi quay lưng đi đến giường.
“Gì chứ, sự thật mà! Nói cho anh biết, năng lượng của tôi hơi bị tích cực đấy, không tin à?”. Câu nói của anh khiến Châu Anh tròn mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên, rồi ngay lập tức, Châu Anh bước đến ngồi xuống giường cạnh anh, cô chóng nạnh, bĩu môi như thể không chấp nhận lời nghi ngờ ấy.
“Mặc kệ cô”. Gia Nguyên nhìn cô, không nhịn được bật cười nhẹ. Sự bướng bỉnh và tự tin của Châu Anh khiến anh thấy cô thật khác biệt, một điểm sáng trong bầu không khí u ám của bệnh viện này.
“Cao Gia Nguyên, gì vậy! Anh vừa cười đấy à?”. Châu Anh đang giữ tư thế chóng nạnh đầy tự tin, nhưng khi ánh mắt cô lướt qua Gia Nguyên, cô chợt khựng lại. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhìn thấy một điều mà từ trước đến nay cô chưa từng thấy ở anh, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi.
Cô tròn mắt ngạc nhiên, gần như không tin vào mắt mình.
Gia Nguyên ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt sửng sốt của Châu Anh. Anh thoáng ngại ngùng. “Tôi có cười hả?”.
“Có mà, anh vừa cười đấy! Này, cười lại đi, cười khinh tôi cũng được, nàyyy”. Châu Anh nhìn Gia Nguyên chăm chú, lay nhẹ cánh tay anh, đôi mắt sáng rỡ lên như thể vừa phát hiện ra một điều thú vị.
“Không có! Nhìn nhầm đấy...”. Gia Nguyên quay mặt đi, cố giữ vẻ nghiêm nghị như mọi khi, nhưng trong giọng nói vẫn có chút bối rối.
Châu Anh cười khẽ, ánh mắt tinh nghịch. “Hay là anh ngại cười trước mặt tôi? Cười lại đi, dễ thương mà!”.
Gia Nguyên vẫn cố chấp lắc đầu, dường như muốn phủ nhận điều cô vừa nói. “Cô tưởng tượng quá rồi. Tôi chẳng cười gì cả.”
Châu Anh không nhịn được bật cười trước sự cứng đầu của anh. “Không sao, còn nhiều cơ hội, lần sau tôi sẽ mang theo máy ảnh để làm bằng chứng.”
“...”
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Châu Anh bắt đầu buổi điều trị cho Gia Nguyên. Như mọi lần, cô vẫn duy trì thái độ chuyên nghiệp và kiên nhẫn. Gia Nguyên, dù ánh mắt vẫn mang nét bướng bỉnh và kháng cự, nhưng không còn cố đẩy cô ra xa như trước nữa. Anh lặng lẽ ngồi yên, để cô kiểm tra và thực hiện các bước điều trị mà không nói lời nào.
Dù anh không hợp tác hoàn toàn, nhưng sự thay đổi nhỏ này khiến Châu Anh cảm thấy mình đã tiến thêm một bước trong việc tiếp cận và giúp đỡ anh. Cô lặng lẽ tiếp tục công việc của mình, lòng thầm hy vọng rằng dần dần, anh sẽ mở lòng hơn.
Kết thúc buổi điều trị, Châu Anh nhẹ nhàng nói với Gia Nguyên, giọng cô dịu dàng nhưng đầy kiên quyết, “Anh cần thả lỏng cơ thể hơn. Căng thẳng chỉ khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn thôi.”
Gia Nguyên vẫn giữ vẻ im lặng, nhưng ánh mắt thoáng hiện sự đồng tình. Dù không nói ra, nhưng lời khuyên của cô ít nhiều cũng đã tác động đến anh.
Bỗng nhiên, cả hai nhận ra có một ánh nhìn từ phía cửa. Minh Đức đứng đó, ánh mắt hướng về họ không biết từ khi nào.
"Cậu út!” Gia Nguyên gọi Minh Đức với thái độ mừng rỡ, trông có vẻ anh rất ngưỡng mộ người cậu này.
Minh Đức bước vào phòng với nụ cười tươi trên môi, bầu không khí ngay lập tức dịu lại. Anh đưa tay giơ lên chiếc túi nhỏ chứa đầy trái cây tươi, giọng nói thân thiện. “Toàn là trái cây con thích, dạo này cậu út bận không đến thường xuyên được, không giận chứ?”.
“Không giận, cậu đến là được!”. Gia Nguyên liếc nhìn túi trái cây rồi lắc đầu nhẹ.
“Gia Nguyên! Con cắt tóc từ khi nào vậy, ai cắt?”. Minh Đức nói, giọng đầy ngạc nhiên và không giấu được sự bất ngờ.
Gia Nguyên cảm thấy giật mình trước phản ứng của Minh Đức và đưa tay lên tóc như thể để kiểm tra. “À...vài tuần trước...”.
Gia Nguyên quay sang nhìn Châu Anh, ánh mắt như muốn nói rằng chính cô là người đã giúp anh chỉnh trang lại mái tóc.
Minh Đức hiểu ý, nở một nụ cười hài lòng. “Châu Anh, cảm ơn cô nhiều”.
Minh Đức sau khi ngạc nhiên về mái tóc của Gia Nguyên, liền quay sang Châu Anh với thái độ vui vẻ, thân thiện như lần đầu gặp. Anh hỏi thăm cô về công việc, trò chuyện một cách nhẹ nhàng. Dường như bất kỳ ai tiếp xúc với Châu Anh đều muốn kéo dài câu chuyện.
Một lúc sau, khi không khí đã thoải mái hơn, Châu Anh tò mò hỏi Minh Đức “À lúc nãy tôi gặp một người tên là Phan Hữu Vinh, anh ta nói mới đến đây lần đầu. Giáo sư Đức có biết về anh ta không?”
Minh Đức thoáng ngạc nhiên, rồi cười nhẹ, lắc đầu. “Phan Hữu Vinh à? Cậu ta không phải lần đầu đến đây đâu. Thực tế, Hữu Vinh thường xuyên đến bệnh viện này để thăm một người bạn thân bị tai nạn và mất trí nhớ, nằm ở phòng 184. Cậu ta đến đây khá đều đặn, nhưng cũng chỉ ghé qua phòng đó thôi, chứ không quan tâm nhiều đến bệnh viện.”
Châu Anh khẽ nhíu mày, cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. “Thật sao? Anh ta nói với tôi rằng đây là lần đầu đến đây và còn hỏi tôi phòng 184 nằm ở đâu.”
Minh Đức nhìn cô, vẻ mặt thoáng chút trầm tư trước khi đáp. “Có lẽ đó chỉ là cái cớ để bắt chuyện với cô thôi. Phan Hữu Vinh là CEO của một công ty lớn, tôi cũng có biết chút ít về cậu ta do cùng khía cạnh nghề nghiệp”.
Lời nói của Minh Đức khiến Châu Anh càng thêm phần tò mò về Phan Hữu Vinh. “Một CEO của một công ty lớn thì kiếm cớ bắt chuyện với tôi làm gì chứ?”.
“Châu Anh, đa nghi quá rồi phải không, haha, không có gì đâu, Hữu Vinh không phải người xấu, chắc là cậu ấy để mắt cô rồi đấy”. Minh Đức cười xòa.
“Có gì thú vị mà để mắt? Chỉ có cái nói nhiều thôi!”. Gia Nguyên bất chợt lên tiếng, giọng nói có phần mỉa mai.
Châu Anh nghe vậy thì bật cười, chẳng chịu thua kém. Cô đáp lại ngay, giọng điệu có chút đùa cợt “Này, đừng có mà xem thường nha. Người khác muốn nói nhiều với tôi cũng không được đâu.”
Câu nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần sắc bén của cô khiến Gia Nguyên không biết nên tiếp tục thế nào. Anh chỉ im lặng, ánh mắt thoáng chút bực bội. Minh Đức thì chỉ cười khẽ, như thể đang theo dõi một màn kịch thú vị.
"À mà giáo sư Đức, cái cậu Hữu Vinh đó bao nhiêu tuổi mà đã là CEO rồi?”. Châu Anh bĩu môi nhẹ với Gia Nguyên rồi lại quay sang tiếp tục câu chuyện.
"24 thôi, bằng tuổi hai người đấy! Làm việc cùng cậu ấy đúng là một trải nghiệm cực kỳ tốt, lối tư duy và quan điểm của Hữu Vinh rất giống tôi”. Minh Đức đáp lời với giọng điệu khen ngợi.
“Giỏi thật! Còn đẹp trai nữa”. Châu Anh không để tâm lắm đến phản ứng của Gia Nguyên, cô tiếp tục nói, giọng pha chút hào hứng.
Minh Đức cười cười, nhìn Châu Anh rồi thêm vào câu chuyện. “Cũng đúng, Phan Hữu Vinh không chỉ giỏi mà còn là người có tầm nhìn xa. Cậu ta luôn biết cách nắm bắt cơ hội, nên mới có thể đưa công ty của mình lên tầm cao như hiện tại.”
Nghe đến đây, ánh mắt của Gia Nguyên càng trầm xuống, khuôn mặt anh thoáng hiện vẻ khó chịu rõ rệt. Anh khẽ nhíu mày, cố che giấu cảm xúc nhưng không hoàn toàn thành công. Không nói gì, anh chỉ nhìn chằm chằm ra phía cửa sổ, không muốn đáp lại lời khen của Châu Anh về Phan Hữu Vinh.
“Ồn ào quá!” Sau một hồi im lặng, Gia Nguyên nói to khiến Châu Anh và Minh Đức giật mình.
Châu Anh và Minh Đức ngay lập tức dừng câu chuyện, quay sang nhìn Gia Nguyên. Minh Đức cười nhẹ rồi đứng dậy, ra hiệu cho Châu Anh rời khỏi phòng để tiếp tục cuộc trò chuyện bên ngoài. “Thôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện, để Gia Nguyên nghỉ ngơi.”
Khi cánh cửa khép lại, không gian yên tĩnh trở lại, nhưng trong đầu Gia Nguyên thì không. Anh đưa tay xoa gáy, ngồi lặng lẽ, suy nghĩ về cảm giác khó chịu vừa rồi. Tại sao anh lại phản ứng như vậy? Chuyện của Phan Hữu Vinh, chuyện cô nói về cậu ta thì có liên quan gì đến anh chứ?
Gia Nguyên không thể tìm được câu trả lời rõ ràng, nhưng cảm giác bực bội vẫn còn đó, như một cái gì đó anh không thể nắm bắt nhưng cũng không thể phớt lờ.
Sau khi Minh Đức ra về, không gian trong phòng trở nên yên tĩnh hơn. Gia Nguyên ngồi im lặng một mình, trầm ngâm với những suy nghĩ còn vương vấn trong đầu.
Bỗng từ cửa phòng, một giọng nói vui vẻ vang lên, kèm theo dáng hình quen thuộc lấp ló phía ngoài. “Cao Gia Nguyên!”
Gia Nguyên ngước lên, bắt gặp ánh mắt của Châu Anh. Cô nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng rực rỡ như thường lệ. “Tôi gọt trái cây cho anh nhé?”
“Không muốn ăn!”. Gia Nguyên trầm giọng, quay đầu sang hướng khác.
“Lại sao nữa vậy? Anh khó chịu cái gì à?” Châu Anh bước vào phòng, ngồi xuống ghế cạnh giường bắt đầu gọt trái cây.
Gia Nguyên chỉ khẽ nhướn mày, im lặng nhìn cô, không phản đối nhưng cũng không hoàn toàn đồng ý. Nhìn vẻ mặt của anh, Châu Anh biết mình sẽ phải làm thế nào để khiến anh chấp nhận.
----------‐-------------------
“Đinh Châu Anh, 24 tuổi, Thạc sĩ tâm lý mới ở bệnh viện Silvergate, trực tiếp điều trị cho Cao Gia Nguyên. Tôi vừa cho người điều tra theo ý anh rồi Phan tổng, à, cô ấy vẫn còn độc thân”. Trợ lý Phạm Lâm báo cáo.
“Cao Gia Nguyên? Cháu trai của giáo sư Minh Đức à?”. Phan Hữu Vinh ngước lên nhìn Phạm Lâm với ánh mắt tò mò.
“Dạ đúng, anh có muốn điều tra về cậu ta không ạ?”. Trợ lý Lâm gật đầu hỏi tiếp.
Phan Hữu Vinh trầm tư một lát rồi gật đầu nhẹ sau đó ra hiệu cho Phạm Lâm ra ngoài.
“Đinh Châu Anh! Lần đầu tiên Hữu Vinh này bị một cô gái hút hồn, tôi sẽ còn quay lại!”. Hữu Vinh lẩm bẩm một mình với một quyết tâm mới.
Tập đoàn Phan Thị, dưới sự lãnh đạo của Phan Hữu Vinh, là một trong những tập đoàn lớn và có tầm ảnh hưởng. Tập đoàn nổi bật với quy mô hoành tráng, sở hữu nhiều cơ sở vật chất hiện đại và các dự án quy mô lớn trải rộng trên nhiều lĩnh vực như bất động sản, công nghệ, và tài chính.
Trụ sở chính của Tập đoàn Phan Thị nằm ở một tòa nhà cao tầng sang trọng trong trung tâm thành phố Suff, được thiết kế với kiến trúc tinh tế và tiện nghi, phản ánh sự phát triển và vị thế vững mạnh của tập đoàn. Các chi nhánh và văn phòng của tập đoàn không chỉ hiện đại mà còn được trang bị công nghệ tiên tiến, phục vụ nhu cầu kinh doanh toàn cầu.
Phan Hữu Vinh, người đứng đầu tập đoàn, là một doanh nhân nổi tiếng với tầm nhìn chiến lược và sự nhạy bén trong kinh doanh. Anh được biết đến với khả năng dẫn dắt tập đoàn vượt qua những thách thức và mở rộng hoạt động ra thị trường quốc tế dù chỉ mới 24 tuổi. Tên tuổi của Phan Hữu Vinh không chỉ gắn liền với sự thành công của Tập đoàn Phan Thị mà còn được coi là biểu tượng của sự đổi mới và phát triển trong cộng đồng doanh nhân.
Bệnh viện Silvergate mang một không khí tĩnh lặng và có phần u ám. Những hành lang dài, trắng xóa, với ánh sáng lạnh lẽo từ những bóng đèn trên trần. Khi anh tiến sâu hơn vào trong, ánh mắt anh chợt dừng lại ở một bóng hình quen thuộc. Đó là một cô gái trẻ, mái tóc dài xõa tự nhiên và đôi mắt đầy sự kiên định. Cô đang đứng phía trước dãy phòng bệnh tầng trệt, đôi môi khẽ mím lại như đang suy nghĩ điều gì.
Phan Hữu Vinh bất giác nhớ lại khoảnh khắc cách đây không lâu tại một nhà hàng nằm trong trung tâm thành phố Suff. Anh từng bắt gặp cô gái này khi cô bị một đám người xấu quấy rầy. Lúc đó, anh đã định đến giúp, nhưng cô ấy đã xử lí vô cùng nhạy bén, hình ảnh ấy đã khắc sâu vào trí nhớ anh.
"Là cô ấy!” Hữu Vinh thì thầm với chính mình, anh lặng lẽ nhìn ngắm hình dáng nhỏ bé của Châu Anh trong chiếc áo blouse trắng, đang cười nói với các bệnh nhân, ánh nặng nhẹ phản phất qua gương mặt rạng rỡ đó, một cảm giác lạ lùng chạy qua trong từng tế bào.
Không muốn bỏ lỡ cơ hội, Hữu Vinh bước đến gần, nụ cười thoáng nở trên môi. Anh lịch sự chào hỏi “Chào cô, cho tôi hỏi phòng 184 nằm ở đâu vậy?”.
Châu Anh quay lại, ngạc nhiên trước sự xuất hiện của người đàn ông xa lạ nhưng giọng nói và ánh mắt chân thành của anh khiến cô không thể không nhận ra. Cô khẽ gật đầu “Chào anh, anh cứ đi thẳng, cách ba phòng nữa là đến ạ”.
Cuộc trò chuyện giữa hai người bắt đầu với sự lịch thiệp, nhưng cũng không kém phần thân thiện.
"Cảm ơn...Cô làm việc ở đây à? Tôi mới đến lần đầu nên không biết đường ”. Phan Hữu Vinh nhìn Châu Anh, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên, nhưng đôi mắt ánh lên sự tò mò. Anh cố tình kéo dài cuộc trò chuyện một cách khéo léo.
Châu Anh mỉm cười, gật đầu nhẹ. “Đúng ạ, tôi là chuyên gia tâm lý vừa mới đến thôi. Bệnh viện này khá phức tạp, lần đầu đến chắc chắn sẽ khó tìm đường.”
Phan Hữu Vinh cười nhẹ, gật đầu ra vẻ đồng tình. “Thật may là gặp được cô, nếu không tôi có lẽ sẽ vẫn còn đang loay hoay tìm phòng. À, mà tôi vẫn chưa biết tên cô…”
Châu Anh thoáng chút ngập ngừng, nhưng rồi cô cũng đáp lời với một sự tự nhiên. “Tôi tên Đinh Châu Anh.”
“Châu Anh”. Vinh nhắc lại, giọng trầm ấm, như thể cái tên ấy có ý nghĩa gì đó đặc biệt với anh. “Một cái tên đẹp. Còn tôi tên Vinh, Phan Hữu Vinh. Rất hân hạnh được biết cô.”
Châu Anh gật đầu, nở nụ cười xã giao. “Rất vui được gặp anh, anh Vinh.”
Cuộc trò chuyện giữa họ dường như kéo dài hơn dự tính ban đầu, và trong khoảnh khắc ấy, Phan Hữu Vinh biết rằng anh đã tạo được một dấu ấn nhất định với Châu Anh. Dù chỉ là cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, nhưng anh cảm thấy có gì đó đặc biệt về cô gái này, khiến anh muốn biết thêm nhiều hơn về cô.
Châu Anh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhận ra đã đến giờ làm. Cô nở một nụ cười nhạt với Phan Hữu Vinh. “Tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại anh. Chúc anh có một ngày tốt lành.”
Phan Hữu Vinh đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng trong lòng có chút tiếc nuối khi cuộc trò chuyện kết thúc quá sớm.
Anh nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô khi cô bước đi, từng bước chân chắc chắn và tự tin. Tà áo blouse trắng khẽ tung bay theo bước chân cô, tựa như một vệt sáng giữa không gian u ám của bệnh viện.
“Đinh Châu Anh! Cứ như ánh mặt trời vậy”. Hữu Vinh bất giác nở nụ cười khi cho tay vào túi quần.
Ánh mắt Vinh dõi theo Châu Anh cho đến khi cô rẽ vào một hành lang khác. Bất giác, sự chú ý của anh bị thu hút bởi căn phòng mà cô đang tiến tới. Đó là một căn phòng tách biệt, nằm ở cuối hành lang, trông có vẻ cô lập hơn so với những phòng khác xung quanh. Bảng số phòng dường như đã cũ kỹ, và khung cảnh xung quanh gợi lên một cảm giác khác thường.
Phan Hữu Vinh nhíu mày. Anh chưa từng nghe nói về một khu vực như vậy trong bệnh viện Silvergate, một nơi trông như thể đã bị bỏ quên. Tại sao một cô gái trẻ như Châu Anh lại đi về phía đó? Sự tò mò bất chợt trỗi dậy trong lòng anh. Anh tự hỏi liệu có điều gì bí ẩn ẩn giấu sau cánh cửa ấy, và mối liên hệ giữa Châu Anh và căn phòng đó là gì.
Dù không rõ ràng, nhưng trong tâm trí Phan Hữu Vinh, hình ảnh cô gái với nụ cười dịu dàng và căn phòng tách biệt đó bắt đầu gắn kết với nhau, tạo nên một chuỗi suy nghĩ mà anh chưa thể giải đáp. Anh đứng lặng một lúc lâu, suy tư, trước khi quyết định rời đi, mang theo trong lòng sự thắc mắc lẫn hứng thú về điều bí ẩn mà anh vừa thoáng thấy.
Châu Anh bước chậm rãi về phía phòng của Gia Nguyên. Khi đến nơi, cô đứng trước cửa, hít một hơi sâu rồi khẽ đẩy cửa vào. Không gian trong phòng yên tĩnh lạ thường. Ánh sáng từ cửa sổ tràn vào, phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng mờ ảo.
Gia Nguyên đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, nơi có chậu hoa sen mà hai người đã trồng mấy hôm trước. Những chiếc lá xanh mướt khẽ đung đưa trong gió, còn những nụ hoa sen đã bắt đầu hé nở, tô điểm thêm vẻ tươi mát cho không gian xung quanh.
Châu Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng tiến đến gần, đứng bên cạnh anh. Cô im lặng, đôi mắt cũng dõi theo hướng nhìn của Gia Nguyên ra phía chậu hoa sen. Trong khoảnh khắc này, cả hai như hòa mình vào không gian tĩnh lặng ấy, không cần lời nói, chỉ có sự đồng điệu trong tâm hồn.
Châu Anh đứng cạnh Gia Nguyên, dáng người nhỏ nhắn chỉ chạm tới vai anh, tạo nên một sự chênh lệch rõ rệt về chiều cao giữa hai người.
Một lát sau, Gia Nguyên dường như cảm nhận được sự hiện diện của cô. Anh quay đầu lại, ánh mắt gặp ngay khuôn mặt của Châu Anh. Anh khẽ giật mình, không phải vì sự xuất hiện đột ngột của cô, mà bởi một sự thay đổi tinh tế mà anh vừa nhận ra.
Hôm nay, mái tóc của Châu Anh không còn thẳng mượt như mọi khi. Thay vào đó, những lọn tóc xoăn nhẹ rủ xuống vai, khiến cô trông nữ tính và quyến rũ hơn hẳn. Ánh nắng nhẹ từ cửa sổ chiếu vào khiến tóc cô bóng lên, ánh mâu nhạt, tôn thêm những đường nét mềm mại của khuôn mặt. Gia Nguyên không thể rời mắt khỏi hình ảnh ấy. Ánh nhìn của anh dừng lại nơi mái tóc cô, rồi trượt dần xuống khuôn mặt với những đường nét thanh tú. Sự thay đổi nhỏ nhưng lại khiến anh không thể không chú ý.
Châu Anh bắt gặp ánh mắt ấy, khẽ cười nhẹ. “Gia Nguyên! Anh làm sao vậy?”.
Gia Nguyên không trả lời ngay, đôi mắt vẫn dừng lại nơi gương mặt cô. Một lúc sau, anh mới cất giọng trầm. "Chỉ là...Hôm nay trông hơi lạ”.
"Anh nói tóc tôi hả? Hôm nay thử thay đổi một chút”. Châu Anh nghiêng đầu nhìn anh, đáp lời trong nụ cười nhẹ.
"Hay là anh không thích? Nếu thấy khó chịu thì hôm sau tôi không uốn nữa, được không?”. Châu Anh nhướng mày thắc mắc khi thấy Gia Nguyên vẫn nhìn chằm chằm mình.
“Không phải...cứ để vậy đi...không tệ”. Gia Nguyên đưa tay xoa gáy khi quay mặt ra ngoài xửa sổ, giọng hơi ấp úng.
“Được rồi, Hmm anh có thấy tốt hơn khi có chậu sen này không?”. Châu Anh vẫn giữ ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau cô khẽ cất tiếng hỏi, giọng nói nhẹ nhàng và chân thành.
Gia Nguyên im lặng một lúc, dường như đang suy nghĩ. Ánh mắt anh vẫn dõi theo những chiếc lá sen đang khẽ đung đưa trong làn gió. Cuối cùng, anh trả lời, giọng trầm và chậm rãi. “Tốt hơn nhiều”.
Châu Anh mỉm cười, đôi mắt lấp lánh một sự trêu ghẹo. “Đương nhiên rồi! Mỗi khi nhìn thấy nó anh sẽ nghĩ đến tôi, và tôi thì luôn tích cực, cảm nhận được cả hai nguồn năng lượng tích cực như vậy, dù không muốn cũng phải tốt lên thôi, nhỉ?”.
“...Quá tự tin”. Gia Nguyên nhếch mép bật ra một hơi nhẹ rồi quay lưng đi đến giường.
“Gì chứ, sự thật mà! Nói cho anh biết, năng lượng của tôi hơi bị tích cực đấy, không tin à?”. Câu nói của anh khiến Châu Anh tròn mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên, rồi ngay lập tức, Châu Anh bước đến ngồi xuống giường cạnh anh, cô chóng nạnh, bĩu môi như thể không chấp nhận lời nghi ngờ ấy.
“Mặc kệ cô”. Gia Nguyên nhìn cô, không nhịn được bật cười nhẹ. Sự bướng bỉnh và tự tin của Châu Anh khiến anh thấy cô thật khác biệt, một điểm sáng trong bầu không khí u ám của bệnh viện này.
“Cao Gia Nguyên, gì vậy! Anh vừa cười đấy à?”. Châu Anh đang giữ tư thế chóng nạnh đầy tự tin, nhưng khi ánh mắt cô lướt qua Gia Nguyên, cô chợt khựng lại. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhìn thấy một điều mà từ trước đến nay cô chưa từng thấy ở anh, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi.
Cô tròn mắt ngạc nhiên, gần như không tin vào mắt mình.
Gia Nguyên ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt sửng sốt của Châu Anh. Anh thoáng ngại ngùng. “Tôi có cười hả?”.
“Có mà, anh vừa cười đấy! Này, cười lại đi, cười khinh tôi cũng được, nàyyy”. Châu Anh nhìn Gia Nguyên chăm chú, lay nhẹ cánh tay anh, đôi mắt sáng rỡ lên như thể vừa phát hiện ra một điều thú vị.
“Không có! Nhìn nhầm đấy...”. Gia Nguyên quay mặt đi, cố giữ vẻ nghiêm nghị như mọi khi, nhưng trong giọng nói vẫn có chút bối rối.
Châu Anh cười khẽ, ánh mắt tinh nghịch. “Hay là anh ngại cười trước mặt tôi? Cười lại đi, dễ thương mà!”.
Gia Nguyên vẫn cố chấp lắc đầu, dường như muốn phủ nhận điều cô vừa nói. “Cô tưởng tượng quá rồi. Tôi chẳng cười gì cả.”
Châu Anh không nhịn được bật cười trước sự cứng đầu của anh. “Không sao, còn nhiều cơ hội, lần sau tôi sẽ mang theo máy ảnh để làm bằng chứng.”
“...”
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Châu Anh bắt đầu buổi điều trị cho Gia Nguyên. Như mọi lần, cô vẫn duy trì thái độ chuyên nghiệp và kiên nhẫn. Gia Nguyên, dù ánh mắt vẫn mang nét bướng bỉnh và kháng cự, nhưng không còn cố đẩy cô ra xa như trước nữa. Anh lặng lẽ ngồi yên, để cô kiểm tra và thực hiện các bước điều trị mà không nói lời nào.
Dù anh không hợp tác hoàn toàn, nhưng sự thay đổi nhỏ này khiến Châu Anh cảm thấy mình đã tiến thêm một bước trong việc tiếp cận và giúp đỡ anh. Cô lặng lẽ tiếp tục công việc của mình, lòng thầm hy vọng rằng dần dần, anh sẽ mở lòng hơn.
Kết thúc buổi điều trị, Châu Anh nhẹ nhàng nói với Gia Nguyên, giọng cô dịu dàng nhưng đầy kiên quyết, “Anh cần thả lỏng cơ thể hơn. Căng thẳng chỉ khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn thôi.”
Gia Nguyên vẫn giữ vẻ im lặng, nhưng ánh mắt thoáng hiện sự đồng tình. Dù không nói ra, nhưng lời khuyên của cô ít nhiều cũng đã tác động đến anh.
Bỗng nhiên, cả hai nhận ra có một ánh nhìn từ phía cửa. Minh Đức đứng đó, ánh mắt hướng về họ không biết từ khi nào.
"Cậu út!” Gia Nguyên gọi Minh Đức với thái độ mừng rỡ, trông có vẻ anh rất ngưỡng mộ người cậu này.
Minh Đức bước vào phòng với nụ cười tươi trên môi, bầu không khí ngay lập tức dịu lại. Anh đưa tay giơ lên chiếc túi nhỏ chứa đầy trái cây tươi, giọng nói thân thiện. “Toàn là trái cây con thích, dạo này cậu út bận không đến thường xuyên được, không giận chứ?”.
“Không giận, cậu đến là được!”. Gia Nguyên liếc nhìn túi trái cây rồi lắc đầu nhẹ.
“Gia Nguyên! Con cắt tóc từ khi nào vậy, ai cắt?”. Minh Đức nói, giọng đầy ngạc nhiên và không giấu được sự bất ngờ.
Gia Nguyên cảm thấy giật mình trước phản ứng của Minh Đức và đưa tay lên tóc như thể để kiểm tra. “À...vài tuần trước...”.
Gia Nguyên quay sang nhìn Châu Anh, ánh mắt như muốn nói rằng chính cô là người đã giúp anh chỉnh trang lại mái tóc.
Minh Đức hiểu ý, nở một nụ cười hài lòng. “Châu Anh, cảm ơn cô nhiều”.
Minh Đức sau khi ngạc nhiên về mái tóc của Gia Nguyên, liền quay sang Châu Anh với thái độ vui vẻ, thân thiện như lần đầu gặp. Anh hỏi thăm cô về công việc, trò chuyện một cách nhẹ nhàng. Dường như bất kỳ ai tiếp xúc với Châu Anh đều muốn kéo dài câu chuyện.
Một lúc sau, khi không khí đã thoải mái hơn, Châu Anh tò mò hỏi Minh Đức “À lúc nãy tôi gặp một người tên là Phan Hữu Vinh, anh ta nói mới đến đây lần đầu. Giáo sư Đức có biết về anh ta không?”
Minh Đức thoáng ngạc nhiên, rồi cười nhẹ, lắc đầu. “Phan Hữu Vinh à? Cậu ta không phải lần đầu đến đây đâu. Thực tế, Hữu Vinh thường xuyên đến bệnh viện này để thăm một người bạn thân bị tai nạn và mất trí nhớ, nằm ở phòng 184. Cậu ta đến đây khá đều đặn, nhưng cũng chỉ ghé qua phòng đó thôi, chứ không quan tâm nhiều đến bệnh viện.”
Châu Anh khẽ nhíu mày, cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. “Thật sao? Anh ta nói với tôi rằng đây là lần đầu đến đây và còn hỏi tôi phòng 184 nằm ở đâu.”
Minh Đức nhìn cô, vẻ mặt thoáng chút trầm tư trước khi đáp. “Có lẽ đó chỉ là cái cớ để bắt chuyện với cô thôi. Phan Hữu Vinh là CEO của một công ty lớn, tôi cũng có biết chút ít về cậu ta do cùng khía cạnh nghề nghiệp”.
Lời nói của Minh Đức khiến Châu Anh càng thêm phần tò mò về Phan Hữu Vinh. “Một CEO của một công ty lớn thì kiếm cớ bắt chuyện với tôi làm gì chứ?”.
“Châu Anh, đa nghi quá rồi phải không, haha, không có gì đâu, Hữu Vinh không phải người xấu, chắc là cậu ấy để mắt cô rồi đấy”. Minh Đức cười xòa.
“Có gì thú vị mà để mắt? Chỉ có cái nói nhiều thôi!”. Gia Nguyên bất chợt lên tiếng, giọng nói có phần mỉa mai.
Châu Anh nghe vậy thì bật cười, chẳng chịu thua kém. Cô đáp lại ngay, giọng điệu có chút đùa cợt “Này, đừng có mà xem thường nha. Người khác muốn nói nhiều với tôi cũng không được đâu.”
Câu nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần sắc bén của cô khiến Gia Nguyên không biết nên tiếp tục thế nào. Anh chỉ im lặng, ánh mắt thoáng chút bực bội. Minh Đức thì chỉ cười khẽ, như thể đang theo dõi một màn kịch thú vị.
"À mà giáo sư Đức, cái cậu Hữu Vinh đó bao nhiêu tuổi mà đã là CEO rồi?”. Châu Anh bĩu môi nhẹ với Gia Nguyên rồi lại quay sang tiếp tục câu chuyện.
"24 thôi, bằng tuổi hai người đấy! Làm việc cùng cậu ấy đúng là một trải nghiệm cực kỳ tốt, lối tư duy và quan điểm của Hữu Vinh rất giống tôi”. Minh Đức đáp lời với giọng điệu khen ngợi.
“Giỏi thật! Còn đẹp trai nữa”. Châu Anh không để tâm lắm đến phản ứng của Gia Nguyên, cô tiếp tục nói, giọng pha chút hào hứng.
Minh Đức cười cười, nhìn Châu Anh rồi thêm vào câu chuyện. “Cũng đúng, Phan Hữu Vinh không chỉ giỏi mà còn là người có tầm nhìn xa. Cậu ta luôn biết cách nắm bắt cơ hội, nên mới có thể đưa công ty của mình lên tầm cao như hiện tại.”
Nghe đến đây, ánh mắt của Gia Nguyên càng trầm xuống, khuôn mặt anh thoáng hiện vẻ khó chịu rõ rệt. Anh khẽ nhíu mày, cố che giấu cảm xúc nhưng không hoàn toàn thành công. Không nói gì, anh chỉ nhìn chằm chằm ra phía cửa sổ, không muốn đáp lại lời khen của Châu Anh về Phan Hữu Vinh.
“Ồn ào quá!” Sau một hồi im lặng, Gia Nguyên nói to khiến Châu Anh và Minh Đức giật mình.
Châu Anh và Minh Đức ngay lập tức dừng câu chuyện, quay sang nhìn Gia Nguyên. Minh Đức cười nhẹ rồi đứng dậy, ra hiệu cho Châu Anh rời khỏi phòng để tiếp tục cuộc trò chuyện bên ngoài. “Thôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện, để Gia Nguyên nghỉ ngơi.”
Khi cánh cửa khép lại, không gian yên tĩnh trở lại, nhưng trong đầu Gia Nguyên thì không. Anh đưa tay xoa gáy, ngồi lặng lẽ, suy nghĩ về cảm giác khó chịu vừa rồi. Tại sao anh lại phản ứng như vậy? Chuyện của Phan Hữu Vinh, chuyện cô nói về cậu ta thì có liên quan gì đến anh chứ?
Gia Nguyên không thể tìm được câu trả lời rõ ràng, nhưng cảm giác bực bội vẫn còn đó, như một cái gì đó anh không thể nắm bắt nhưng cũng không thể phớt lờ.
Sau khi Minh Đức ra về, không gian trong phòng trở nên yên tĩnh hơn. Gia Nguyên ngồi im lặng một mình, trầm ngâm với những suy nghĩ còn vương vấn trong đầu.
Bỗng từ cửa phòng, một giọng nói vui vẻ vang lên, kèm theo dáng hình quen thuộc lấp ló phía ngoài. “Cao Gia Nguyên!”
Gia Nguyên ngước lên, bắt gặp ánh mắt của Châu Anh. Cô nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng rực rỡ như thường lệ. “Tôi gọt trái cây cho anh nhé?”
“Không muốn ăn!”. Gia Nguyên trầm giọng, quay đầu sang hướng khác.
“Lại sao nữa vậy? Anh khó chịu cái gì à?” Châu Anh bước vào phòng, ngồi xuống ghế cạnh giường bắt đầu gọt trái cây.
Gia Nguyên chỉ khẽ nhướn mày, im lặng nhìn cô, không phản đối nhưng cũng không hoàn toàn đồng ý. Nhìn vẻ mặt của anh, Châu Anh biết mình sẽ phải làm thế nào để khiến anh chấp nhận.
----------‐-------------------
“Đinh Châu Anh, 24 tuổi, Thạc sĩ tâm lý mới ở bệnh viện Silvergate, trực tiếp điều trị cho Cao Gia Nguyên. Tôi vừa cho người điều tra theo ý anh rồi Phan tổng, à, cô ấy vẫn còn độc thân”. Trợ lý Phạm Lâm báo cáo.
“Cao Gia Nguyên? Cháu trai của giáo sư Minh Đức à?”. Phan Hữu Vinh ngước lên nhìn Phạm Lâm với ánh mắt tò mò.
“Dạ đúng, anh có muốn điều tra về cậu ta không ạ?”. Trợ lý Lâm gật đầu hỏi tiếp.
Phan Hữu Vinh trầm tư một lát rồi gật đầu nhẹ sau đó ra hiệu cho Phạm Lâm ra ngoài.
“Đinh Châu Anh! Lần đầu tiên Hữu Vinh này bị một cô gái hút hồn, tôi sẽ còn quay lại!”. Hữu Vinh lẩm bẩm một mình với một quyết tâm mới.
Tập đoàn Phan Thị, dưới sự lãnh đạo của Phan Hữu Vinh, là một trong những tập đoàn lớn và có tầm ảnh hưởng. Tập đoàn nổi bật với quy mô hoành tráng, sở hữu nhiều cơ sở vật chất hiện đại và các dự án quy mô lớn trải rộng trên nhiều lĩnh vực như bất động sản, công nghệ, và tài chính.
Trụ sở chính của Tập đoàn Phan Thị nằm ở một tòa nhà cao tầng sang trọng trong trung tâm thành phố Suff, được thiết kế với kiến trúc tinh tế và tiện nghi, phản ánh sự phát triển và vị thế vững mạnh của tập đoàn. Các chi nhánh và văn phòng của tập đoàn không chỉ hiện đại mà còn được trang bị công nghệ tiên tiến, phục vụ nhu cầu kinh doanh toàn cầu.
Phan Hữu Vinh, người đứng đầu tập đoàn, là một doanh nhân nổi tiếng với tầm nhìn chiến lược và sự nhạy bén trong kinh doanh. Anh được biết đến với khả năng dẫn dắt tập đoàn vượt qua những thách thức và mở rộng hoạt động ra thị trường quốc tế dù chỉ mới 24 tuổi. Tên tuổi của Phan Hữu Vinh không chỉ gắn liền với sự thành công của Tập đoàn Phan Thị mà còn được coi là biểu tượng của sự đổi mới và phát triển trong cộng đồng doanh nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.