Demon Princess ! Can I Love You Again ? - Phần 2
Chương 23: Gặp Lại Ân Nhân (2)
Hoàng Lôi_handsome
18/06/2017
iữa không gian tràn ngập âm khí lạnh lẽo, một bóng người đổ dài với toàn thân trắng xóa như ma quỷ đang cúi đầu, âm thầm quan sát hắn.
Y có một gương mặt trắng toát, không sắc máu tựa hình nộm. Đôi môi mỏng bạc, đầy yêu mị nhếch lên nụ cười như có như không. Trong bóng đêm, lưu quang từ mái tóc bạch kim bay phất phơ trong gió. Dưới vầng trán là đôi đồng tử tinh xảo, hẹp dài, toát lên một cổ yêu khí, quỷ dị khiến cho kẻ khác cứ tưởng rằng đó không phải là đôi mắt mà là lồng giam linh hồn.
Người đàn ông này - chỉ hình dung bằng bốn từ : nguy hiểm và bí ẩn.
Đặc biệt, trong con ngươi tro xám, ý cười càng đậm khi nhìn thấy đồng tử lam nhạt đang mở rộng mỗi lúc một to.
Sau khi định thần vài phút, những hình ảnh mơ hồ trước mắt dần được hắn phóng đại. Lưu quang kinh ngạc không khỏi lóe lên khi nhìn rõ ân nhân, hơn nữa còn là người đã ra tay giúp hắn đối đầu với Cổ Uy Minh hôm trước.
"Là...ngươi !" - Sum trợn mắt, ngạc nhiên thốt. Đổi là là một nụ cười thú vị, đầy hàm xúc khó đoán của người đàn ông. Vốn dĩ không quen biết nhau, cư nhiên lại cứu mạng đến hai lần. Người này, rốt cuộc là ma quỷ ở nơi nào, có mối quan hệ gì với hắn mà cứ tỏ ra thần thần bí bí, thật khó hiểu !
"Chúng ta lại gặp nhau rồi ! có phải nói là duyên phận trời định không nhỉ !?"
Người đàn ông mị hoặc, nháy mắt tinh nghịch cười cười nói nói. Một chút nghiêm túc cũng không thấy trong lời nói trêu chọc, đầy đùa bỡn không đúng lúc của y.
Sum hừ lạnh, tay theo phản ứng chán ghét đẩy người đàn ông đang áp sát ra khỏi cơ thể mình. Tai xem lời nói đùa như không khí, cho dù hắn nợ tên này hai lần cứu mạng.
Trong khái niệm giữa địch và ta, đối với những kẻ đội lốt thiên sứ thì càng là những con quỷ chưa xuất đầu lộ diện.
Với lại, bản thân một khi chưa xác định được thân phận hoặc bộ mặt thật của đối phương thì dù có nợ vô số cái ân thì tâm cũng không thấy cắn rứt. Đó là quy luật sinh tồn trong thế giới bóng đêm, lấy cảnh giác làm trọng điểm.
"Ngươi là ai ?"
"Hả !?"
"Ta hỏi ngươi là ai ? Tại sao lại cứu ta đến hai lần ?!"
Lạnh lẽo cất giọng thù địch, bờ môi mỏng mang theo sát khí gằn từng chữ. Hơn nữa, để đảm bảo y không có âm mưu gì, khoảng cách ranh giới giữa hắn với người đàn ông này càng phải được đề cao. Tuy nhiên trước sự nghi ngờ và lãnh khốc cực độ của hắn, người nam nhân chỉ mím môi phì cười, vô tư phá vỡ bầu không khí. Quả nhiên, con dơi nhỏ ấy không hề chọn sai người, ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, nó cũng tỏ thái độ nghi ngờ, xa cách ấy đối với y. Biểu cảm sắt đá, ngàn năm không thay đổi điều biểu hiện rõ rệt, đồng dạng tương tự trên mặt của hai người. Nói thật, nếu họ không nhận nhau là anh em thì đúng là có chút lãng phí.
"Có gì đáng cười à !?"
Khó chịu trước biểu hiện bỡn cợt của y, lửa giận trong lòng hắn như bị đổ thêm dầu càng thêm sôi sục, phát tán dày đặc trên gương mặt lãnh khốc.
Mặc dù khi chọc tên con người này, y cảm thấy tinh thần mang lại rất nhiều cảm giác thú vị nhưng sắc mặt, biểu cảm cùng với hàn khí cuồng nộ như sắp bạo phát trên mặt hắn đã nhắc nhở y rằng bản thân đã vượt quá giới hạn nên vội vàng chỉnh sửa lại hành động của mình, môi ho khan vài tiếng rồi cười hòa giải.
"Ngươi nóng tính thật đấy ! Không cần phải tỏ ra tức giận vậy đâu !"
"Chẳng có lý do gì mà ta không tỏ ra tức giận trước một kẻ "vòng vo tam quốc" như ngươi !"
"Mẹ kiếp ! Ngươi càng lúc càng giống nó , ngay cả ân nhân cứu mình cũng tỏ ra như vậy !....Haizzz ! Thôi được rồi ! Bản thiếu không thèm so đo với ngươi ! Muốn gì ta trả lời hết !"
Tâm ngàn lần chửi thề, thật muốn dùng đao đập nát cái bản mặt kiêu ngạo, lạnh lùng tảng băng ngàn năm. Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, y vẫn phải khống chế tâm tình, bản thân lần đầu tiên hạ thấp tự tôn của mình, đồng thời cảm thấy e ngại trước áp bách kẻ khác.
Dù sao thì...món nợ này vào một ngày nào đó y nhất định sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi. Hơn nữa, chẳng phải người đời vẫn luôn có câu : quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Thứ gì đã lọt vào mắt y thì đừng mong tới việc trốn thoát.
Nghĩ đến đây, mang quang ở trong con ngươi lóe lên một cách kì dị.
Trò chơi...chỉ vừa mới bắt đầu thôi !
Y có một gương mặt trắng toát, không sắc máu tựa hình nộm. Đôi môi mỏng bạc, đầy yêu mị nhếch lên nụ cười như có như không. Trong bóng đêm, lưu quang từ mái tóc bạch kim bay phất phơ trong gió. Dưới vầng trán là đôi đồng tử tinh xảo, hẹp dài, toát lên một cổ yêu khí, quỷ dị khiến cho kẻ khác cứ tưởng rằng đó không phải là đôi mắt mà là lồng giam linh hồn.
Người đàn ông này - chỉ hình dung bằng bốn từ : nguy hiểm và bí ẩn.
Đặc biệt, trong con ngươi tro xám, ý cười càng đậm khi nhìn thấy đồng tử lam nhạt đang mở rộng mỗi lúc một to.
Sau khi định thần vài phút, những hình ảnh mơ hồ trước mắt dần được hắn phóng đại. Lưu quang kinh ngạc không khỏi lóe lên khi nhìn rõ ân nhân, hơn nữa còn là người đã ra tay giúp hắn đối đầu với Cổ Uy Minh hôm trước.
"Là...ngươi !" - Sum trợn mắt, ngạc nhiên thốt. Đổi là là một nụ cười thú vị, đầy hàm xúc khó đoán của người đàn ông. Vốn dĩ không quen biết nhau, cư nhiên lại cứu mạng đến hai lần. Người này, rốt cuộc là ma quỷ ở nơi nào, có mối quan hệ gì với hắn mà cứ tỏ ra thần thần bí bí, thật khó hiểu !
"Chúng ta lại gặp nhau rồi ! có phải nói là duyên phận trời định không nhỉ !?"
Người đàn ông mị hoặc, nháy mắt tinh nghịch cười cười nói nói. Một chút nghiêm túc cũng không thấy trong lời nói trêu chọc, đầy đùa bỡn không đúng lúc của y.
Sum hừ lạnh, tay theo phản ứng chán ghét đẩy người đàn ông đang áp sát ra khỏi cơ thể mình. Tai xem lời nói đùa như không khí, cho dù hắn nợ tên này hai lần cứu mạng.
Trong khái niệm giữa địch và ta, đối với những kẻ đội lốt thiên sứ thì càng là những con quỷ chưa xuất đầu lộ diện.
Với lại, bản thân một khi chưa xác định được thân phận hoặc bộ mặt thật của đối phương thì dù có nợ vô số cái ân thì tâm cũng không thấy cắn rứt. Đó là quy luật sinh tồn trong thế giới bóng đêm, lấy cảnh giác làm trọng điểm.
"Ngươi là ai ?"
"Hả !?"
"Ta hỏi ngươi là ai ? Tại sao lại cứu ta đến hai lần ?!"
Lạnh lẽo cất giọng thù địch, bờ môi mỏng mang theo sát khí gằn từng chữ. Hơn nữa, để đảm bảo y không có âm mưu gì, khoảng cách ranh giới giữa hắn với người đàn ông này càng phải được đề cao. Tuy nhiên trước sự nghi ngờ và lãnh khốc cực độ của hắn, người nam nhân chỉ mím môi phì cười, vô tư phá vỡ bầu không khí. Quả nhiên, con dơi nhỏ ấy không hề chọn sai người, ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, nó cũng tỏ thái độ nghi ngờ, xa cách ấy đối với y. Biểu cảm sắt đá, ngàn năm không thay đổi điều biểu hiện rõ rệt, đồng dạng tương tự trên mặt của hai người. Nói thật, nếu họ không nhận nhau là anh em thì đúng là có chút lãng phí.
"Có gì đáng cười à !?"
Khó chịu trước biểu hiện bỡn cợt của y, lửa giận trong lòng hắn như bị đổ thêm dầu càng thêm sôi sục, phát tán dày đặc trên gương mặt lãnh khốc.
Mặc dù khi chọc tên con người này, y cảm thấy tinh thần mang lại rất nhiều cảm giác thú vị nhưng sắc mặt, biểu cảm cùng với hàn khí cuồng nộ như sắp bạo phát trên mặt hắn đã nhắc nhở y rằng bản thân đã vượt quá giới hạn nên vội vàng chỉnh sửa lại hành động của mình, môi ho khan vài tiếng rồi cười hòa giải.
"Ngươi nóng tính thật đấy ! Không cần phải tỏ ra tức giận vậy đâu !"
"Chẳng có lý do gì mà ta không tỏ ra tức giận trước một kẻ "vòng vo tam quốc" như ngươi !"
"Mẹ kiếp ! Ngươi càng lúc càng giống nó , ngay cả ân nhân cứu mình cũng tỏ ra như vậy !....Haizzz ! Thôi được rồi ! Bản thiếu không thèm so đo với ngươi ! Muốn gì ta trả lời hết !"
Tâm ngàn lần chửi thề, thật muốn dùng đao đập nát cái bản mặt kiêu ngạo, lạnh lùng tảng băng ngàn năm. Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, y vẫn phải khống chế tâm tình, bản thân lần đầu tiên hạ thấp tự tôn của mình, đồng thời cảm thấy e ngại trước áp bách kẻ khác.
Dù sao thì...món nợ này vào một ngày nào đó y nhất định sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi. Hơn nữa, chẳng phải người đời vẫn luôn có câu : quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Thứ gì đã lọt vào mắt y thì đừng mong tới việc trốn thoát.
Nghĩ đến đây, mang quang ở trong con ngươi lóe lên một cách kì dị.
Trò chơi...chỉ vừa mới bắt đầu thôi !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.