Chương 28: Cùng hướng
Dư Hi
30/10/2024
Tôi bất giác nhíu mày, đặt cốc cà phê trên tay trở về chỗ cũ.
Thời khắc giao mùa, tiết trời dần chuyển lạnh. Thân ảnh Lục Tưởng Hàn cùng chiếc áo len chỉnh tề, sắc xám nhẹ lưu trên phần cổ áo tựa như hoa ẩn trong mật. Không chút lo lắng phơi bày trước mắt tôi
Xem ra phong tư cũng có chút trang nhã đi, nhưng những thứ này cư nhiên không khiến bản thân có chút lay động.
" Có thể gặp được nguy hiểm gì chứ? anh làm gì sai trái nên sợ à?" (1
Sau lời này, khóe môi Lục Tưởng Hàn đã cong lên một chút. Chỉ thấy hắn im lặng dùng chiếc thìa nhỏ khuấy nhẹ ly cà phê trên bàn, khớp tay nhô lên theo từng chuyển động.
" Có thích uống cà phê sữa không?"
Thanh âm không nhanh không chậm phát ra. Thái độ bình thản bất giác kèm theo cử chỉ có chút ám muội
Lục Tưởng Hàn đưa ra câu hỏi vô thưởng vô phạt này, đến cuối cùng là để phân tán sự chú ý sao? Bởi lẽ, ly cà phê trong tay hắn vốn dĩ là loại nguyên chất, một chút sữa cũng không có.
Này, rốt cuộc anh lấy lý do gì để cấm đoán tôi? trả lời vào trọng tâm chút đi."
Tôi nhìn Lục Tưởng Hàn không rời mắt, kiên nhẫn đáp, thanh âm trong thoáng chốc không giấu nổi sự bực bội.
" Nếu tôi và cô cùng đi thì thế nào? tôi không ngại đâu."
" Gì? đùa à?"
" Để cô đi một mình, người làm chồng là tôi đương nhiên sẽ cảm thấy không yên tâm."
Lục Tưởng Hàn hạ giọng, khoanh tay làm ra dáng vẻ miễn cưỡng. Ngay cả khi hắn là người chủ động ngỏ ý muốn cùng tôi tham dự lễ cưới này.
Không gian căn phòng từ ảm đạm cho đến do dự tràn ngập, ánh sáng chiếu nhẹ qua khung cửa sổ, lấp lánh rơi trên đáy mắt người đối diện.
Dù tâm trạng có tốt đến mấy cũng đừng khiến người khác mất hứng như vậy chứ....
" So với việc này, thà rằng anh phải vệ sĩ đi theo tôi còn tốt hơn...
Bản thân không nhịn được mà lẩm bẩm vài chữ. Sở dĩ đây là lễ kết hôn của
em gái tôi, chỉ là rời xa dinh thự này vài ngày, hắn vì lý do gì lại suy tính sâu xa như vậy? không những thế còn thay tôi đưa ra quyết định.
Tâm tư trong lòng vốn đã mờ ảo, mỗi lần lướt qua một ý niệm lại hóa thành khói sương mù mịt che đi tầm mắt.
- 8h A.M
Dù không cam lòng nhưng bản thân vẫn phải chấp nhận dẫn theo tên này đến Paris. Hiện tại cũng là lần đầu tiên tôi và hắn cùng lúc xuất hiện tại một nơi
Khung cảnh buổi sáng lần nữa được tái hiện lại, nhưng địa điểm tôi và Lục Tưởng Hàn đang đứng lúc này lại là sân bay của Bắc Kinh.
Bước qua đại sảnh, chen chân vào dòng người vội vã. Từ khi nào trước mắt đã là chiếc máy bay to lớn với lớp sơn bạc lấp lánh.
Lục Tưởng Hàn mặc áo sơ mi cùng quần âu chỉnh tề, dáng vẻ điềm đạm
nhưng khí chất không đổi. Đứng cạnh tôi trong chiếc váy dài, hắn cư nhiên có vẻ trưởng thành hơn.
Người đàn ông trước mắt không nói một lời, lại thay tôi kéo chiếc vali lớn lên máy bay.
Đối diện với tình huống này, tôi chỉ hờ hững đưa mắt nhìn một cái. Chút việc nhỏ này, dĩ nhiên không đủ để xóa nhòa hình tượng đáng ghét của hắn trong mắt tôi
Bước chân vào bên trong máy bay, không gian rộng mở nhưng thoáng chút tĩnh lặng. Ánh đèn dịu nhẹ lan tỏa khắp khoang phòng, trong một khắc mang đi suy tư từ lâu đã ẩn hiện nơi tâm trí tôi.
Hành khách xung quanh đều đang sắp xếp hành lý hoặc nhẹ nhàng trò chuyện với nhau, tiếng cười nói trầm thấp hòa quyện vào không gian.
Đôi khi, cảm giác bồi hồi bỗng nổi lên khi nghĩ về chuyến bay dài cùng người đàn ông này.
Từ khoảnh khắc máy bay xuất phát, Lục Tưởng Hàn rốt cuộc chỉ hướng mắt về quyển tạp chí trên tay. Bản thân đôi lúc sẽ không giấu được sự tò mò mà liếc nhìn người bên cạnh.
Lục Tưởng Hàn tuy không liếc về phía tôi, nhưng ánh mắt thăm dò này của bản thân trong phút chốc lại bị hắn nhìn ra.
" Nếu muốn thì cứ nhìn thẳng, tôi không ngại đâu."
Hắn bình thản nói, ánh mắt không đổi hướng.
'Nội dung cuốn tạp chí này...là đang ám chỉ nhà họ Dương?"
' Xem ra không thể đánh giá thấp khả năng nhìn trộm của cô."
Ban nãy, bản thân chú ý đến thứ ấn phẩm này, đương nhiên là vì có lý do.
Nhà họ Dương không phải gia tộc hiện tại của Mạc Thần Phong sao? Từ ngày gặp lại người ấy tại quán bar, bản thân đối với sự việc này vẫn còn nhiều khúc mắc. Vừa hay lại có cuốn tạp chí thế này ở đây...
Thời khắc giao mùa, tiết trời dần chuyển lạnh. Thân ảnh Lục Tưởng Hàn cùng chiếc áo len chỉnh tề, sắc xám nhẹ lưu trên phần cổ áo tựa như hoa ẩn trong mật. Không chút lo lắng phơi bày trước mắt tôi
Xem ra phong tư cũng có chút trang nhã đi, nhưng những thứ này cư nhiên không khiến bản thân có chút lay động.
" Có thể gặp được nguy hiểm gì chứ? anh làm gì sai trái nên sợ à?" (1
Sau lời này, khóe môi Lục Tưởng Hàn đã cong lên một chút. Chỉ thấy hắn im lặng dùng chiếc thìa nhỏ khuấy nhẹ ly cà phê trên bàn, khớp tay nhô lên theo từng chuyển động.
" Có thích uống cà phê sữa không?"
Thanh âm không nhanh không chậm phát ra. Thái độ bình thản bất giác kèm theo cử chỉ có chút ám muội
Lục Tưởng Hàn đưa ra câu hỏi vô thưởng vô phạt này, đến cuối cùng là để phân tán sự chú ý sao? Bởi lẽ, ly cà phê trong tay hắn vốn dĩ là loại nguyên chất, một chút sữa cũng không có.
Này, rốt cuộc anh lấy lý do gì để cấm đoán tôi? trả lời vào trọng tâm chút đi."
Tôi nhìn Lục Tưởng Hàn không rời mắt, kiên nhẫn đáp, thanh âm trong thoáng chốc không giấu nổi sự bực bội.
" Nếu tôi và cô cùng đi thì thế nào? tôi không ngại đâu."
" Gì? đùa à?"
" Để cô đi một mình, người làm chồng là tôi đương nhiên sẽ cảm thấy không yên tâm."
Lục Tưởng Hàn hạ giọng, khoanh tay làm ra dáng vẻ miễn cưỡng. Ngay cả khi hắn là người chủ động ngỏ ý muốn cùng tôi tham dự lễ cưới này.
Không gian căn phòng từ ảm đạm cho đến do dự tràn ngập, ánh sáng chiếu nhẹ qua khung cửa sổ, lấp lánh rơi trên đáy mắt người đối diện.
Dù tâm trạng có tốt đến mấy cũng đừng khiến người khác mất hứng như vậy chứ....
" So với việc này, thà rằng anh phải vệ sĩ đi theo tôi còn tốt hơn...
Bản thân không nhịn được mà lẩm bẩm vài chữ. Sở dĩ đây là lễ kết hôn của
em gái tôi, chỉ là rời xa dinh thự này vài ngày, hắn vì lý do gì lại suy tính sâu xa như vậy? không những thế còn thay tôi đưa ra quyết định.
Tâm tư trong lòng vốn đã mờ ảo, mỗi lần lướt qua một ý niệm lại hóa thành khói sương mù mịt che đi tầm mắt.
- 8h A.M
Dù không cam lòng nhưng bản thân vẫn phải chấp nhận dẫn theo tên này đến Paris. Hiện tại cũng là lần đầu tiên tôi và hắn cùng lúc xuất hiện tại một nơi
Khung cảnh buổi sáng lần nữa được tái hiện lại, nhưng địa điểm tôi và Lục Tưởng Hàn đang đứng lúc này lại là sân bay của Bắc Kinh.
Bước qua đại sảnh, chen chân vào dòng người vội vã. Từ khi nào trước mắt đã là chiếc máy bay to lớn với lớp sơn bạc lấp lánh.
Lục Tưởng Hàn mặc áo sơ mi cùng quần âu chỉnh tề, dáng vẻ điềm đạm
nhưng khí chất không đổi. Đứng cạnh tôi trong chiếc váy dài, hắn cư nhiên có vẻ trưởng thành hơn.
Người đàn ông trước mắt không nói một lời, lại thay tôi kéo chiếc vali lớn lên máy bay.
Đối diện với tình huống này, tôi chỉ hờ hững đưa mắt nhìn một cái. Chút việc nhỏ này, dĩ nhiên không đủ để xóa nhòa hình tượng đáng ghét của hắn trong mắt tôi
Bước chân vào bên trong máy bay, không gian rộng mở nhưng thoáng chút tĩnh lặng. Ánh đèn dịu nhẹ lan tỏa khắp khoang phòng, trong một khắc mang đi suy tư từ lâu đã ẩn hiện nơi tâm trí tôi.
Hành khách xung quanh đều đang sắp xếp hành lý hoặc nhẹ nhàng trò chuyện với nhau, tiếng cười nói trầm thấp hòa quyện vào không gian.
Đôi khi, cảm giác bồi hồi bỗng nổi lên khi nghĩ về chuyến bay dài cùng người đàn ông này.
Từ khoảnh khắc máy bay xuất phát, Lục Tưởng Hàn rốt cuộc chỉ hướng mắt về quyển tạp chí trên tay. Bản thân đôi lúc sẽ không giấu được sự tò mò mà liếc nhìn người bên cạnh.
Lục Tưởng Hàn tuy không liếc về phía tôi, nhưng ánh mắt thăm dò này của bản thân trong phút chốc lại bị hắn nhìn ra.
" Nếu muốn thì cứ nhìn thẳng, tôi không ngại đâu."
Hắn bình thản nói, ánh mắt không đổi hướng.
'Nội dung cuốn tạp chí này...là đang ám chỉ nhà họ Dương?"
' Xem ra không thể đánh giá thấp khả năng nhìn trộm của cô."
Ban nãy, bản thân chú ý đến thứ ấn phẩm này, đương nhiên là vì có lý do.
Nhà họ Dương không phải gia tộc hiện tại của Mạc Thần Phong sao? Từ ngày gặp lại người ấy tại quán bar, bản thân đối với sự việc này vẫn còn nhiều khúc mắc. Vừa hay lại có cuốn tạp chí thế này ở đây...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.