Chương 13: Đưa về
Dư Hi
21/09/2024
-" Tôi..nhớ em đến mức không ngủ được..những ngày này..tôi đều phái người truy tìm tung tích của em."
Mạc Thần Phong dùng cả hai tay ôm chặt lấy cơ thể tôi. Thời khắc ấy, tôi tựa hồ cảm nhận được hơi ấm anh mang đến, nghe thấy cả nhịp đập vô hình không còn biết là của ai nữa.
Là vì anh ấy chưa từng thay đổi, vẫn luôn là Mạc Thần Phong của trước kia. Hay là vì tình cảm của anh dành cho tôi sâu đậm đến mức, cho dù anh có thay đổi bao nhiêu, trở thành loại người như thế nào, nhưng khi đứng trước mắt tôi đều sẽ cởi bỏ sự lạnh nhạt của bản thân.
Không..tất cả đều không..có lẽ là do anh ấy uống say, nói linh tinh thôi.
Tôi chầm chậm đẩy cánh tay đang vòng phía sau lưng ra, thanh âm trêu chọc nhấp môi nói.
-" ..Ban nãy tôi còn thắc mắc, liệu mình có đang say rượu không? nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của anh, hình như tửu lượng của tôi vẫn rất tốt, còn có thể uống thêm vài ly nữa a."
Mạc Thần Phong bị đẩy ra trước mắt tôi. Nghe được lời này thái độ liền trở nên nghiêm túc, hình như so với người bị say rượu, sắc thái trên gương mặt của anh ta hiện tại một chút cũng không giống.
-" Lạc Hi, tôi không có say."- Mạc Thần Phong nhấn giọng nói.
Ngược lại, chỉ có tôi vì chỗ rượu ban nãy mà toàn thân rã rời, mắt nhắm mắt mở.
Nhìn ánh mắt kiên định của anh, tôi đột nhiên cảm thấy có chút không chân thực. Cũng là đôi mắt này, hình bóng này, nhưng chỉ mới vài tháng trước, chúng tôi vẫn là một đôi nam nữ không rời nhau nửa bước.
Phải, trên đời này không còn ai là Mạc Thần Phong nữa. Người thừa kế Dương Gia khí chất ngời ngời đang hiện hữu trước mắt. Cả trước kia và sau này, đến cuối cùng chẳng có quan hệ gì với tôi.
Tôi ở trước mặt anh cười đến ngây ngốc. Những chuyện nực cười từ trước đến nay đều vây quanh tôi, muốn cười liền có thể cười, quan tâm lý do làm gì?
Hiện tại tôi đối với Mạc Thần Phong gần như đã buông bỏ chấp niệm, cũng xem như thay cho câu trả lời của cái ôm kia. Tôi nhàn nhạt đáp
-" Duyên đến thì gặp..duyên hết thì tan. Đồng hành một chặng đường đã đủ rồi."
Trước lời này của tôi, Dường như trong lòng anh chẳng có chút lung lay. Mặt không biến sắc đáp:
-" Làm sao em biết được giữa chúng ta không còn duyên?"
-" ..Tên cố chấp nhà anh, chẳng phải đã biết chuyện tôi và Lục Tưởng Hàn kết hôn rồi sao?"
-" Cho dù là trước hay sau, nếu có cơ hội tôi đều sẽ tìm cách mang em về."
Trước thanh âm ngạo mạn này của Mạc Thần Phong, Tôi có ý tốt nhắc nhở anh.
-" Anh mới trở về Dương Gia, chưa củng cố thế lực. Nếu còn muốn sống, tốt nhất đừng động vào nhà họ Lục."
Mạc Thần Phong vẫn giữ thái độ kiên định, thanh âm phát ra lại lần nữa có chút ngạo mạn, đầy ý trào phúng nói.
-" Yên tâm, tôi không phải người hành động nhất thời. Hiện tại đã trở về thân phận vốn có, thứ gì vụt mất khỏi tầm tay, tôi nhất định sẽ bằng mọi giá lấy lại."
Tôi thở dài một hơi. Với thái độ này của hắn, rõ ràng chẳng có chút thành ý nào là muốn tiếp thu lời tôi nói.
Nhìn qua cô bạn Lâm Uyển Như bên cạnh sớm đã chìm vào giấc ngủ. Nếu giống như mọi khi, tôi nhất định sẽ đưa cô ấy về. Nhưng hiện tại dinh thự của Lục gia so với Lâm gia lại cách nhau rất xa. Nếu tôi về quá muộn, chẳng phải bà Trần sẽ lo lắng sao?
-" Không cần biết anh định dở trò điên dại gì. Ban nãy anh là người khơi chuyện trước, mau đưa Lâm Uyển Như về cho tốt." - Tôi có chủ ý nhắc nhở Mạc Thần Phong.
Trước lời này của tôi, anh ta mặt không biến sắc, nhàn nhạt đáp.
-" Cô ấy là Lâm tiểu thư của Lâm Gia, vài phút nữa nếu chưa có động tĩnh gì, tự khắc sẽ có người đến mang về."
Sau lời này, hắn bất giác ngước mắt lên nhìn tôi. Khóe miệng cong lên, ánh mắt tràn đầy ý cười.
-" Ngược lại. Tôi có thể đưa em về."
Tôi quả thực cạn ngôn. Có lẽ không nên mong chờ gì vào người đàn ông trước mắt.
Dù là trước hay sau, anh ấy đều có kiểu nói chuyện ngả ngớn như vậy. Hắn từ khi nào lại sao chép tính cách của Lục Tưởng Hàn rồi? đều vô sỉ như nhau.
Tôi một lời cũng không muốn nói với hắn nữa. Chỉ im lặng rời khỏi ghế, tiến gần đến chỗ Lâm Uyển Như.
Từ ban đầu cậu ấy đã nằm gục xuống bàn, mái tóc lúc này cũng vì vậy mà có chút rối bời. Cánh tay thả lỏng đặt trên bàn nhưng lại vô tình che đi gương mặt mơ mơ màng màng của cậu ấy. Cả cơ thể mệt mỏi thoang thoảng hương rượu vang.
-" Như Như, tớ đưa cậu về." - Tôi gọi cậu ấy bằng cái tên thân mật, khoác một tay qua vai Lâm Uyển Như. Để cả cơ thể của cậu ấy dựa vào vai tôi.
-" Ưm.." - Uyển Như mơ hồ kêu lên một tiếng.
Tôi bất lực thở dài. Lần nào cũng vậy, rõ ràng không biết uống rượu nhưng lại không biết tự lượng sức mình. Hại tôi cho dù một mình đi đứng không vững cũng phải vác cậu ấy theo.
Trước dáng vẻ tôi khổ sở như vậy, Mạc Thần Phong từ ban bãy vẫn thong thả ngồi trên ghế. Ánh mắt không ngừng dò xét tôi, nhìn khuôn mặt ngả ngớn này của anh ta tôi lại có cảm giác như hắn đang cười nhạo mình vậy.
-" Khương Lạc Hi, em cũng thật có bản lĩnh. Trời đã khuya như vậy, thân là nữ nhân, hơn nữa còn trong tình trạng không tỉnh táo. Cho dù em và cô ấy có thân phận cao quý đến đâu, một khi họ đã nổi hứng, chẳng phải là không có cách nào kháng cự sao?"
Mạc Thần Phong có ý tốt nhắc nhở tôi. Tại thành phố rộng lớn này, không khó để bắt gặp một tên lưu manh thích dở trò đồi bại. Chuyện đáng sợ như vậy, đúng là có thể xảy ra.
Sau cùng, giọng điệu của tôi có chút hờn dỗi, tỏ ý than phiền một tiếng.
-" Tôi còn có thể làm gì chứ? điện thoại mang theo từ ban nãy sớm đã hết pin rồi."
Sau lời này của tôi, tên Mạc Thần Phong vô trách nghiệm này rốt cuộc cũng chịu hạ mình giúp đỡ. Hắn vừa xua tay một cái, từ phía sau liền bước ra hai tên vệ sĩ mặc âu phục đen trang trọng. Trên khuôn mặt bọn họ đều đeo cặp kính mắt tối màu, tựa hồ có chút huyền bí.
Thoắt ẩn thoắt hiện như vậy, có lẽ từ ban nãy họ vẫn luôn đứng ở phía sau bức tường kia.
-" Em hậu đậu như vậy, đến cuối cùng có thể giúp được gì cho Lâm Uyển Như?" - Mạc Thần Phong châm chọc nói.
-" Quản cho tốt việc của anh đi."- Tôi đáp.
Tôi buông Lâm Uyển Như ở trên vai xuống, cẩn thận đưa cho tên vệ sĩ kia.
-" Anh còn ngồi đó làm gì? mau đưa tôi về. Tôi không muốn đi chung với anh, tốt nhất là bảo vệ sĩ của anh mang thêm một chiếc xe tới đây." - Tôi cất giọng nói.
Tuy tôi đối với Mạc Thần Phong không phải thái độ ghét bỏ, nhưng dù gì hiện tại tôi cũng là Lục phu nhân của Lục gia. Nếu đi chung xe cùng tên này có được xem là quá phóng đãng không?
Trước lời này của tôi, Mạc Thần Phong chỉ đáp lại bằng thái độ dửng dưng.
-" Không có."
Mạc Thần Phong dùng cả hai tay ôm chặt lấy cơ thể tôi. Thời khắc ấy, tôi tựa hồ cảm nhận được hơi ấm anh mang đến, nghe thấy cả nhịp đập vô hình không còn biết là của ai nữa.
Là vì anh ấy chưa từng thay đổi, vẫn luôn là Mạc Thần Phong của trước kia. Hay là vì tình cảm của anh dành cho tôi sâu đậm đến mức, cho dù anh có thay đổi bao nhiêu, trở thành loại người như thế nào, nhưng khi đứng trước mắt tôi đều sẽ cởi bỏ sự lạnh nhạt của bản thân.
Không..tất cả đều không..có lẽ là do anh ấy uống say, nói linh tinh thôi.
Tôi chầm chậm đẩy cánh tay đang vòng phía sau lưng ra, thanh âm trêu chọc nhấp môi nói.
-" ..Ban nãy tôi còn thắc mắc, liệu mình có đang say rượu không? nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của anh, hình như tửu lượng của tôi vẫn rất tốt, còn có thể uống thêm vài ly nữa a."
Mạc Thần Phong bị đẩy ra trước mắt tôi. Nghe được lời này thái độ liền trở nên nghiêm túc, hình như so với người bị say rượu, sắc thái trên gương mặt của anh ta hiện tại một chút cũng không giống.
-" Lạc Hi, tôi không có say."- Mạc Thần Phong nhấn giọng nói.
Ngược lại, chỉ có tôi vì chỗ rượu ban nãy mà toàn thân rã rời, mắt nhắm mắt mở.
Nhìn ánh mắt kiên định của anh, tôi đột nhiên cảm thấy có chút không chân thực. Cũng là đôi mắt này, hình bóng này, nhưng chỉ mới vài tháng trước, chúng tôi vẫn là một đôi nam nữ không rời nhau nửa bước.
Phải, trên đời này không còn ai là Mạc Thần Phong nữa. Người thừa kế Dương Gia khí chất ngời ngời đang hiện hữu trước mắt. Cả trước kia và sau này, đến cuối cùng chẳng có quan hệ gì với tôi.
Tôi ở trước mặt anh cười đến ngây ngốc. Những chuyện nực cười từ trước đến nay đều vây quanh tôi, muốn cười liền có thể cười, quan tâm lý do làm gì?
Hiện tại tôi đối với Mạc Thần Phong gần như đã buông bỏ chấp niệm, cũng xem như thay cho câu trả lời của cái ôm kia. Tôi nhàn nhạt đáp
-" Duyên đến thì gặp..duyên hết thì tan. Đồng hành một chặng đường đã đủ rồi."
Trước lời này của tôi, Dường như trong lòng anh chẳng có chút lung lay. Mặt không biến sắc đáp:
-" Làm sao em biết được giữa chúng ta không còn duyên?"
-" ..Tên cố chấp nhà anh, chẳng phải đã biết chuyện tôi và Lục Tưởng Hàn kết hôn rồi sao?"
-" Cho dù là trước hay sau, nếu có cơ hội tôi đều sẽ tìm cách mang em về."
Trước thanh âm ngạo mạn này của Mạc Thần Phong, Tôi có ý tốt nhắc nhở anh.
-" Anh mới trở về Dương Gia, chưa củng cố thế lực. Nếu còn muốn sống, tốt nhất đừng động vào nhà họ Lục."
Mạc Thần Phong vẫn giữ thái độ kiên định, thanh âm phát ra lại lần nữa có chút ngạo mạn, đầy ý trào phúng nói.
-" Yên tâm, tôi không phải người hành động nhất thời. Hiện tại đã trở về thân phận vốn có, thứ gì vụt mất khỏi tầm tay, tôi nhất định sẽ bằng mọi giá lấy lại."
Tôi thở dài một hơi. Với thái độ này của hắn, rõ ràng chẳng có chút thành ý nào là muốn tiếp thu lời tôi nói.
Nhìn qua cô bạn Lâm Uyển Như bên cạnh sớm đã chìm vào giấc ngủ. Nếu giống như mọi khi, tôi nhất định sẽ đưa cô ấy về. Nhưng hiện tại dinh thự của Lục gia so với Lâm gia lại cách nhau rất xa. Nếu tôi về quá muộn, chẳng phải bà Trần sẽ lo lắng sao?
-" Không cần biết anh định dở trò điên dại gì. Ban nãy anh là người khơi chuyện trước, mau đưa Lâm Uyển Như về cho tốt." - Tôi có chủ ý nhắc nhở Mạc Thần Phong.
Trước lời này của tôi, anh ta mặt không biến sắc, nhàn nhạt đáp.
-" Cô ấy là Lâm tiểu thư của Lâm Gia, vài phút nữa nếu chưa có động tĩnh gì, tự khắc sẽ có người đến mang về."
Sau lời này, hắn bất giác ngước mắt lên nhìn tôi. Khóe miệng cong lên, ánh mắt tràn đầy ý cười.
-" Ngược lại. Tôi có thể đưa em về."
Tôi quả thực cạn ngôn. Có lẽ không nên mong chờ gì vào người đàn ông trước mắt.
Dù là trước hay sau, anh ấy đều có kiểu nói chuyện ngả ngớn như vậy. Hắn từ khi nào lại sao chép tính cách của Lục Tưởng Hàn rồi? đều vô sỉ như nhau.
Tôi một lời cũng không muốn nói với hắn nữa. Chỉ im lặng rời khỏi ghế, tiến gần đến chỗ Lâm Uyển Như.
Từ ban đầu cậu ấy đã nằm gục xuống bàn, mái tóc lúc này cũng vì vậy mà có chút rối bời. Cánh tay thả lỏng đặt trên bàn nhưng lại vô tình che đi gương mặt mơ mơ màng màng của cậu ấy. Cả cơ thể mệt mỏi thoang thoảng hương rượu vang.
-" Như Như, tớ đưa cậu về." - Tôi gọi cậu ấy bằng cái tên thân mật, khoác một tay qua vai Lâm Uyển Như. Để cả cơ thể của cậu ấy dựa vào vai tôi.
-" Ưm.." - Uyển Như mơ hồ kêu lên một tiếng.
Tôi bất lực thở dài. Lần nào cũng vậy, rõ ràng không biết uống rượu nhưng lại không biết tự lượng sức mình. Hại tôi cho dù một mình đi đứng không vững cũng phải vác cậu ấy theo.
Trước dáng vẻ tôi khổ sở như vậy, Mạc Thần Phong từ ban bãy vẫn thong thả ngồi trên ghế. Ánh mắt không ngừng dò xét tôi, nhìn khuôn mặt ngả ngớn này của anh ta tôi lại có cảm giác như hắn đang cười nhạo mình vậy.
-" Khương Lạc Hi, em cũng thật có bản lĩnh. Trời đã khuya như vậy, thân là nữ nhân, hơn nữa còn trong tình trạng không tỉnh táo. Cho dù em và cô ấy có thân phận cao quý đến đâu, một khi họ đã nổi hứng, chẳng phải là không có cách nào kháng cự sao?"
Mạc Thần Phong có ý tốt nhắc nhở tôi. Tại thành phố rộng lớn này, không khó để bắt gặp một tên lưu manh thích dở trò đồi bại. Chuyện đáng sợ như vậy, đúng là có thể xảy ra.
Sau cùng, giọng điệu của tôi có chút hờn dỗi, tỏ ý than phiền một tiếng.
-" Tôi còn có thể làm gì chứ? điện thoại mang theo từ ban nãy sớm đã hết pin rồi."
Sau lời này của tôi, tên Mạc Thần Phong vô trách nghiệm này rốt cuộc cũng chịu hạ mình giúp đỡ. Hắn vừa xua tay một cái, từ phía sau liền bước ra hai tên vệ sĩ mặc âu phục đen trang trọng. Trên khuôn mặt bọn họ đều đeo cặp kính mắt tối màu, tựa hồ có chút huyền bí.
Thoắt ẩn thoắt hiện như vậy, có lẽ từ ban nãy họ vẫn luôn đứng ở phía sau bức tường kia.
-" Em hậu đậu như vậy, đến cuối cùng có thể giúp được gì cho Lâm Uyển Như?" - Mạc Thần Phong châm chọc nói.
-" Quản cho tốt việc của anh đi."- Tôi đáp.
Tôi buông Lâm Uyển Như ở trên vai xuống, cẩn thận đưa cho tên vệ sĩ kia.
-" Anh còn ngồi đó làm gì? mau đưa tôi về. Tôi không muốn đi chung với anh, tốt nhất là bảo vệ sĩ của anh mang thêm một chiếc xe tới đây." - Tôi cất giọng nói.
Tuy tôi đối với Mạc Thần Phong không phải thái độ ghét bỏ, nhưng dù gì hiện tại tôi cũng là Lục phu nhân của Lục gia. Nếu đi chung xe cùng tên này có được xem là quá phóng đãng không?
Trước lời này của tôi, Mạc Thần Phong chỉ đáp lại bằng thái độ dửng dưng.
-" Không có."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.