Chương 52
Thải Chu Bạn Nguyệt
04/01/2024
Sáng sớm hôm sau.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Chung Viễn Huỳnh cảm thấy mình không cử động được, cô mơ màng nhớ tới cơn ác mộng bị yêu quái cây trói đêm qua.
Cô vùng vẫy, chân đạp loạn xạ, sau đó cong chân lên gối.
Một giây sau, cái chân đang đá lung tung của cô bị giữ lại, cuối cùng Chung Viễn Huỳnh cũng tỉnh táo, nhận ra bản thân đang ở đâu, đang làm gì.
Bi kịch lần trước suýt nữa đã lặp lại, mặt Phó Tẫn trở nên u ám, động tác ngăn cản cực nhanh.
Chung Viễn Huỳnh quay đầu nhìn anh, Phó Tẫn vẫn đang nhắm mắt, tia sáng ban mai yếu ớt chiếu lên sườn mặt anh, hàng mi dày tạo thành một chiếc bóng nhỏ, giống như một bức tranh hòa quyện giữa ánh sáng và bóng tối.
Cô nhìn đến mức trái tim ngứa ngáy, rút tay ra khỏi người anh, đưa lên gảy gảy mi.
Thấy anh không có động tĩnh gì, Chung VIễn Huỳnh nhổ một sợi tóc dài, dùng tóc gạt lông mi anh.
Phó Tẫn bật cười, biểu cảm có chút bất đắc dĩ.
Chung Viễn Huỳnh như bị chọc đúng huyệt cười, cười không ngừng được, hoặc cô cười vì hành động ngây thơ này.
“Chị.” Giọng anh khàn khàn, nói: “Nằm thêm lúc nữa.”
“Tỉnh rồi còn nằm làm gì.”
Giọng điệu cô rất thản nhiên, giống như ngồi trong lớp không nghe giảng, tìm chủ đề nói chuyện riêng với bạn cùng bàn.
Cô nói xong Phó Tẫn cũng không trả lời, anh dùng cơ thể nói cho cô biết nằm thêm làm gì. Anh đưa vòng tay qua ôm chặt lấy cô.
Chung Viễn Huỳnh: “…”
Hừ, chân cô cảm nhận được rồi.
Cô cảm nhận được sự tương phản của người đàn ông một cách chân thực, anh vẫn nhắm mắt, trông vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn, đơn thuần không chịu được, lấy chăn che ở vai làm ranh giới, về phần bên trong ấy à…
Chung Viễn Huỳnh nằm im bất động, im lặng không lên tiếng.
Ngực Phó Tẫn khẽ động, hơi thở nhẹ nhàng mang theo ý cười, anh hơi dịch người ra.
Anh mở mắt, nhắc nhở cô: “Hôm nay là thứ hai, tiết thứ năm buổi sáng do chị đứng lớp đó.”
“Không nhắc chị cũng suýt quên mất.” Chung Viễn Huỳnh lười không muốn rời giường: “Mặc dù lương của giáo viên mỹ thuật thấp nhưng dạy cũng nhẹ nhàng, những tiết sớm nhất luôn thuộc về giáo viên dạy môn chính.”
Cô lại nhìn người nằm bên cạnh toàn thân tràn ngập hai chữ giá trị, thở dài một hơi: “Khác biệt giữa người với người chính là lương một năm của chị cũng không bằng một bức tranh của em.”
Phó Tẫn không muốn Chung Viễn Huỳnh cảm thấy anh và cô có khoảng cách, đang định nói tất cả tài sản dưới danh nghĩa của anh đều thuộc về cô thì đã nghe cô nói: “Nhưng khoảng cách có thể biến mất, ví dụ như giờ chị đang ngủ với người có tiền.”
“…”
“Ờm, là ngủ cùng một chiếc giường.” Có lẽ do phát hiện hơi sai sai nên cô sửa lại lời vừa nói.
Giọng điệu như đùa giỡn, nếu nói lúc bình thường hoàn toàn không có vấn đề gì nhưng đối với một người đàn ông thì lúc này nói những lời đó hơi nhạy cảm.
Nhiệt độ và hương hoa hồng nhàn nhạt trên người cô quấy nhiễu tâm trí anh, thực tế là cả đêm qua anh đều đấu tranh tư tưởng để không làm ra những chuyện quá giới hạn.
Nhưng giờ đã nhịn đến cực hạn.
Cuối cùng Phó Tẫn không kiềm chế nổi nữa, vẻ kiềm chế, cấm dục hoàn toàn biến mất, con ngươi tối đi.
Anh nhắm mắt: “Chị, giúp em đi.” Giọng nói vẫn còn hơi ngái ngủ và khàn khàn.
Nghe giọng anh, Chung Viễn Huỳnh hiểu rõ hàm ý trong câu nói này, tai cô bắt đầu nóng lên.
Phó Tẫn kéo tay cô, lắc nhẹ, mái tóc rối rơi trên gối, đầu cúi xuống, mắt buồn thiu, môi mím chặt, trông vừa tủi thân vừa đáng thương.
“Chạm vào thôi.”
Chung Viễn Huỳnh do dự, sau đó suy nghĩ sao mình luôn trúng chiêu này của anh?
Phó Tẫn đưa a một điều kiện rất mê người: “Ba phần ngoại truyện riêng của ‘Trần Tục’.”
Bên ngoài Chung Viễn Huỳnh biểu hiện ra vẻ chính trực “Đừng nói gì cả, chị không phải là người giao dịch quyền sắc.” Nhưng trong lòng lại đang dao động.
Phó Tẫn lại nói: “Ngoại truyện Ngôn Hổ đầu thai của ‘Sương Mù’.”
Nhận vật này chết quá thảm nhưng lại được rất nhiều người yêu thích, Phó Tẫn xuống tay vẽ cũng độc ác, không quan tâm tới nước mắt ở khu bình luận đã chảy thành sông, đến tận bây giờ Chung Viễn Huỳnh vẫn chưa thể chấp nhận được.
Nhưng lần này Chung Viễn Huỳnh không muốn bị anh dẫn dắt nữa, hơn nữa còn phải để anh hiểu được hậu quả khi bày ra vẻ yếu đuối gọi cô là chị vào những lúc như vậy.
Thấy người mình thích vì mình mà chìm vào dục vọng, Chung Viễn Huỳnh như bị thiêu đốt, trong lòng bỗng nhiên nổi lên ý nghĩ xấu xa.
Chung Viễn Huỳnh giả vờ vô tình, lạnh lùng từ chối: “Không được.”
Nhanh gọn, dứt khoát, không dây dưa dài dòng, không thương lượng.
Cô lại nói: “Cho dù bây giờ chị không giúp em, em vẫn sẽ vẽ cho chị, đúng không?”
Chỉ cần cô muốn, Phó Tẫn không thể không vẽ cho cô, không cần biết là vẽ gì, cô rất rõ điều này.
Phó Tẫn gật đầu, rũ mắt: “Đều nghe theo chị.”
Anh biết bây giờ không thể gấp được, cố gắng đè nén sự mất mát trong lòng, thả cô ra, từ từ dịch khỏi người cô, sau đó chôn mặt vào trong chăn, buồn bực nói: “Không sao, em nằm thêm chút nữa là được.”
Chung Viễn Huỳnh nhắm chuẩn cơ hội, dục dương tiên ức(*), đưa tay qua chạm vào.
Dục dương tiên ức(*)欲扬先抑 /Yù yáng xiān yì/: Thành ngữ ám chỉ ý muốn nâng lên thì phải đè xuống trước, muốn khen thì phải chê trước.
Nhất thời hai người đều ngây ra.
Yết hầu Phó Tẫn chuyển động, giọng khàn khàn, trầm thấp rên “hừ” một tiếng.
Chung Viễn Huỳnh vẫn đang ngây người, tâm trí bị cảm xúc kích thích lúc đầu chiếm cứ nên giờ không biết bước tiếp theo phải làm sao. Mặt cô đỏ như áng mây hồng phía chân trời lúc hoàng hôn.
“Chị, chị…”
Phó Tẫn cảm thán hành động của cô quá đúng lúc, anh cũng tình nguyện tước vũ khí đầu hàng để cô điều động thể xác và tinh thần mình.
Anh nắm chặt tay, cọ sát vào lòng bàn tay cô.
Cảm xúc từ tay Chung Viễn Huỳnh truyền tới, cô nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp, thấy hai mắt anh đỏ lên, nước mắt chầm chậm chảy ra, thấm ướt hàng mi.
Cảm giác kích thích đã hoàn toàn thay thế bóng ma trong tiềm thức cô.
Tay phải Chung Viễn Huỳnh mềm nhũn, tim đập như trống đánh, cơ thể nóng lên, thần kinh cũng dần trở nên tê dại.
Hóa ra tiến thêm một bước thân mật hơn với người mình thích lại hỗn loạn, sâu sắc, đẹp đẽ tới vậy, giống như pháo hoa nở nộ phía chân trời.
Bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi khiến không khí rét lạnh nhưng trong phòng, hơi thở quấn quýt lại khiến không khí trở nên ấm áp.
…
Mãi cho đến lúc chuẩn bị ra ngoài đi làm, Chung Viễn Huỳnh mới dám ngẩng đầu nhìn anh.
Người này vừa bước xuống giường đã bày ra dáng vẻ không có dục vọng, vô hại, thuần khiết. Anh ngồi cạnh bàn trà, vừa vẽ tranh vừa uống sữa, cực kỳ mãn nguyện.
Thấy Chung Viễn Huỳnh chuẩn bị ra ngoài, Phó Tẫn đứng dậy, khoác áo định đi theo.
Chung Viễn Huỳnh kéo áo Phó Tẫn ra nhìn: “Bên trong chỉ mặc một chiếc áo len?”
Phó Tẫn: “Chị sắp muộn làm rồi.”
Chung Viễn Huỳnh hiểu rất rõ tính tình anh, không mặc nhiều áo không phải vì không lạnh hay vì phong cách, mà là do anh lười.
Được nhà họ Phó cưng chiều trong lòng bàn tay, cậu chủ nhỏ được nuôi dưỡng trong nhung lụa, muốn gì chỉ cần nói một câu là được, vậy nên đã nuôi ra tính lười biếng của cậu chủ kiêu ngạo này.
Lúc đi học, nếu đáp án có thể viết bằng chữ anh vĩnh viễn sẽ không viết thêm chữ thứ hai, điều này được thể hiện rõ ràng nhất trong bài kiểm tra tiếng anh và ngữ văn.
Tới lúc vẽ tranh, người khác đều cố hết sức để miêu tả hình ảnh nhưng anh lại vẽ cực kỳ chuẩn xác, không thừa bất cứ nét nào.
“Hừ.” Chung Viễn Huỳnh không cảm xúc, nói: “Vậy được, tạm biệt ngài, tôi đi một mình là được.”
Từ Tử Thúc nhịn cười đứng ở huyền quan, cố gắng khống chế biểu cảm của mình khi thấy bóng lưng Phó Tẫn lên lầu mặc thêm áo.
Dù tính tình của cậu chủ này có như thế nào chăng nữa thì cũng sẽ trở nên ngoan ngoãn trước mặt Chung Viễn Huỳnh.
Lúc Phó Tẫn đi xuống lầu còn quàng thêm một chiếc khăn quàng cổ màu xám, Chung Viễn Huỳnh gật đầu hài lòng.
Từ Tử Thúc thấy đã chuẩn bị xong nên ra ngoài đợi trước.
Phó Tẫn tháo khăn ra, quàng lên cổ Chung Viễn Huỳnh.
Vì khăn quàng cổ mang hơi ấm của anh nên rất nhanh cổ cô đã trở nên ấm áp, Chung Viễn Huỳnh kiểm tra thấy anh đã mặc thêm ba lớp áo nữa, cô mỉm cười vỗ vào đùi anh: “Mặc quần giữ nhiệt chưa?”
Phó Tẫn: “…”
…
Trên xe, Chung Viễn Huỳnh ngồi dỗ dành cậu chủ nhỏ lần đầu tiên mặc quần giữ nhiệt, xấu hổ đến mức không biết để chân ở đâu này.
“Quần giữ nhiệt mặc bên trong có nhìn thấy được đâu, không ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai của Phó Tiểu Tẫn nhà của chúng ta chút nào hết.”
Phó Tẫn ngồi bất động, biểu cảm chết lặng, giống như vừa trải qua tổn thương cực lớn trong đời.
Chung Viễn Huỳnh suy nghĩ một hồi lâu, gọi Phó Tiểu Tẫn cũng không có tác dụng, xem ra vấn đề về quần giữ nhiệt rất nghiêm trọng.
Cô lại nói: “Trên Weibo từng có một cuộc khảo sát, chủ đề là “Bạn cho rằng người đàn ông như thế nào thu hút phụ nữ nhất”, đáp án gồm có: Người đàn ông có xương quai xanh gợi cảm, người đàn ông tay đẹp, người đàn ông có biệt thự, xe sang…”
Chung Viễn Huỳnh cố làm ra vẻ bí ẩn: “Em đoán xem đáp án nào được bình chọn nhiều nhất?”
Từ Tử Thúc ngồi ở ghế lái giành trả lời trước: “Tất nhiên là người đàn ông có nhiều xe sang và biệt thự.”
Phó Tẫn miễn cưỡng trả lời: “Đáp án đầu.”
“Sai.”
Chung Viễn Huỳnh bày ra vẻ chính trực nói: “Là người đàn ông mặc quần giữ nhiệt.”
Từ Tử Thúc: “…”
Hình người nhỏ trong đầu anh ta cười đến mức thở không ra hơi, sau đó điều khiến anh ta suýt tắc thở là Phó Tẫn rất thành thật hỏi: “Thật à?”
Chung Viễn Huỳnh bổ sung: “Phải, chị còn bỏ cho đáp án này một phiếu đó.”
Sau mấy giây yên lặng.
Từ Tử Thúc nhìn qua kính chiếu hậu, anh ta thấy sắc mặt vị tổ tông này dịu đi, rõ ràng anh đã tin lời cô.
“…”
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Chung Viễn Huỳnh cảm thấy mình không cử động được, cô mơ màng nhớ tới cơn ác mộng bị yêu quái cây trói đêm qua.
Cô vùng vẫy, chân đạp loạn xạ, sau đó cong chân lên gối.
Một giây sau, cái chân đang đá lung tung của cô bị giữ lại, cuối cùng Chung Viễn Huỳnh cũng tỉnh táo, nhận ra bản thân đang ở đâu, đang làm gì.
Bi kịch lần trước suýt nữa đã lặp lại, mặt Phó Tẫn trở nên u ám, động tác ngăn cản cực nhanh.
Chung Viễn Huỳnh quay đầu nhìn anh, Phó Tẫn vẫn đang nhắm mắt, tia sáng ban mai yếu ớt chiếu lên sườn mặt anh, hàng mi dày tạo thành một chiếc bóng nhỏ, giống như một bức tranh hòa quyện giữa ánh sáng và bóng tối.
Cô nhìn đến mức trái tim ngứa ngáy, rút tay ra khỏi người anh, đưa lên gảy gảy mi.
Thấy anh không có động tĩnh gì, Chung VIễn Huỳnh nhổ một sợi tóc dài, dùng tóc gạt lông mi anh.
Phó Tẫn bật cười, biểu cảm có chút bất đắc dĩ.
Chung Viễn Huỳnh như bị chọc đúng huyệt cười, cười không ngừng được, hoặc cô cười vì hành động ngây thơ này.
“Chị.” Giọng anh khàn khàn, nói: “Nằm thêm lúc nữa.”
“Tỉnh rồi còn nằm làm gì.”
Giọng điệu cô rất thản nhiên, giống như ngồi trong lớp không nghe giảng, tìm chủ đề nói chuyện riêng với bạn cùng bàn.
Cô nói xong Phó Tẫn cũng không trả lời, anh dùng cơ thể nói cho cô biết nằm thêm làm gì. Anh đưa vòng tay qua ôm chặt lấy cô.
Chung Viễn Huỳnh: “…”
Hừ, chân cô cảm nhận được rồi.
Cô cảm nhận được sự tương phản của người đàn ông một cách chân thực, anh vẫn nhắm mắt, trông vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn, đơn thuần không chịu được, lấy chăn che ở vai làm ranh giới, về phần bên trong ấy à…
Chung Viễn Huỳnh nằm im bất động, im lặng không lên tiếng.
Ngực Phó Tẫn khẽ động, hơi thở nhẹ nhàng mang theo ý cười, anh hơi dịch người ra.
Anh mở mắt, nhắc nhở cô: “Hôm nay là thứ hai, tiết thứ năm buổi sáng do chị đứng lớp đó.”
“Không nhắc chị cũng suýt quên mất.” Chung Viễn Huỳnh lười không muốn rời giường: “Mặc dù lương của giáo viên mỹ thuật thấp nhưng dạy cũng nhẹ nhàng, những tiết sớm nhất luôn thuộc về giáo viên dạy môn chính.”
Cô lại nhìn người nằm bên cạnh toàn thân tràn ngập hai chữ giá trị, thở dài một hơi: “Khác biệt giữa người với người chính là lương một năm của chị cũng không bằng một bức tranh của em.”
Phó Tẫn không muốn Chung Viễn Huỳnh cảm thấy anh và cô có khoảng cách, đang định nói tất cả tài sản dưới danh nghĩa của anh đều thuộc về cô thì đã nghe cô nói: “Nhưng khoảng cách có thể biến mất, ví dụ như giờ chị đang ngủ với người có tiền.”
“…”
“Ờm, là ngủ cùng một chiếc giường.” Có lẽ do phát hiện hơi sai sai nên cô sửa lại lời vừa nói.
Giọng điệu như đùa giỡn, nếu nói lúc bình thường hoàn toàn không có vấn đề gì nhưng đối với một người đàn ông thì lúc này nói những lời đó hơi nhạy cảm.
Nhiệt độ và hương hoa hồng nhàn nhạt trên người cô quấy nhiễu tâm trí anh, thực tế là cả đêm qua anh đều đấu tranh tư tưởng để không làm ra những chuyện quá giới hạn.
Nhưng giờ đã nhịn đến cực hạn.
Cuối cùng Phó Tẫn không kiềm chế nổi nữa, vẻ kiềm chế, cấm dục hoàn toàn biến mất, con ngươi tối đi.
Anh nhắm mắt: “Chị, giúp em đi.” Giọng nói vẫn còn hơi ngái ngủ và khàn khàn.
Nghe giọng anh, Chung Viễn Huỳnh hiểu rõ hàm ý trong câu nói này, tai cô bắt đầu nóng lên.
Phó Tẫn kéo tay cô, lắc nhẹ, mái tóc rối rơi trên gối, đầu cúi xuống, mắt buồn thiu, môi mím chặt, trông vừa tủi thân vừa đáng thương.
“Chạm vào thôi.”
Chung Viễn Huỳnh do dự, sau đó suy nghĩ sao mình luôn trúng chiêu này của anh?
Phó Tẫn đưa a một điều kiện rất mê người: “Ba phần ngoại truyện riêng của ‘Trần Tục’.”
Bên ngoài Chung Viễn Huỳnh biểu hiện ra vẻ chính trực “Đừng nói gì cả, chị không phải là người giao dịch quyền sắc.” Nhưng trong lòng lại đang dao động.
Phó Tẫn lại nói: “Ngoại truyện Ngôn Hổ đầu thai của ‘Sương Mù’.”
Nhận vật này chết quá thảm nhưng lại được rất nhiều người yêu thích, Phó Tẫn xuống tay vẽ cũng độc ác, không quan tâm tới nước mắt ở khu bình luận đã chảy thành sông, đến tận bây giờ Chung Viễn Huỳnh vẫn chưa thể chấp nhận được.
Nhưng lần này Chung Viễn Huỳnh không muốn bị anh dẫn dắt nữa, hơn nữa còn phải để anh hiểu được hậu quả khi bày ra vẻ yếu đuối gọi cô là chị vào những lúc như vậy.
Thấy người mình thích vì mình mà chìm vào dục vọng, Chung Viễn Huỳnh như bị thiêu đốt, trong lòng bỗng nhiên nổi lên ý nghĩ xấu xa.
Chung Viễn Huỳnh giả vờ vô tình, lạnh lùng từ chối: “Không được.”
Nhanh gọn, dứt khoát, không dây dưa dài dòng, không thương lượng.
Cô lại nói: “Cho dù bây giờ chị không giúp em, em vẫn sẽ vẽ cho chị, đúng không?”
Chỉ cần cô muốn, Phó Tẫn không thể không vẽ cho cô, không cần biết là vẽ gì, cô rất rõ điều này.
Phó Tẫn gật đầu, rũ mắt: “Đều nghe theo chị.”
Anh biết bây giờ không thể gấp được, cố gắng đè nén sự mất mát trong lòng, thả cô ra, từ từ dịch khỏi người cô, sau đó chôn mặt vào trong chăn, buồn bực nói: “Không sao, em nằm thêm chút nữa là được.”
Chung Viễn Huỳnh nhắm chuẩn cơ hội, dục dương tiên ức(*), đưa tay qua chạm vào.
Dục dương tiên ức(*)欲扬先抑 /Yù yáng xiān yì/: Thành ngữ ám chỉ ý muốn nâng lên thì phải đè xuống trước, muốn khen thì phải chê trước.
Nhất thời hai người đều ngây ra.
Yết hầu Phó Tẫn chuyển động, giọng khàn khàn, trầm thấp rên “hừ” một tiếng.
Chung Viễn Huỳnh vẫn đang ngây người, tâm trí bị cảm xúc kích thích lúc đầu chiếm cứ nên giờ không biết bước tiếp theo phải làm sao. Mặt cô đỏ như áng mây hồng phía chân trời lúc hoàng hôn.
“Chị, chị…”
Phó Tẫn cảm thán hành động của cô quá đúng lúc, anh cũng tình nguyện tước vũ khí đầu hàng để cô điều động thể xác và tinh thần mình.
Anh nắm chặt tay, cọ sát vào lòng bàn tay cô.
Cảm xúc từ tay Chung Viễn Huỳnh truyền tới, cô nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp, thấy hai mắt anh đỏ lên, nước mắt chầm chậm chảy ra, thấm ướt hàng mi.
Cảm giác kích thích đã hoàn toàn thay thế bóng ma trong tiềm thức cô.
Tay phải Chung Viễn Huỳnh mềm nhũn, tim đập như trống đánh, cơ thể nóng lên, thần kinh cũng dần trở nên tê dại.
Hóa ra tiến thêm một bước thân mật hơn với người mình thích lại hỗn loạn, sâu sắc, đẹp đẽ tới vậy, giống như pháo hoa nở nộ phía chân trời.
Bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi khiến không khí rét lạnh nhưng trong phòng, hơi thở quấn quýt lại khiến không khí trở nên ấm áp.
…
Mãi cho đến lúc chuẩn bị ra ngoài đi làm, Chung Viễn Huỳnh mới dám ngẩng đầu nhìn anh.
Người này vừa bước xuống giường đã bày ra dáng vẻ không có dục vọng, vô hại, thuần khiết. Anh ngồi cạnh bàn trà, vừa vẽ tranh vừa uống sữa, cực kỳ mãn nguyện.
Thấy Chung Viễn Huỳnh chuẩn bị ra ngoài, Phó Tẫn đứng dậy, khoác áo định đi theo.
Chung Viễn Huỳnh kéo áo Phó Tẫn ra nhìn: “Bên trong chỉ mặc một chiếc áo len?”
Phó Tẫn: “Chị sắp muộn làm rồi.”
Chung Viễn Huỳnh hiểu rất rõ tính tình anh, không mặc nhiều áo không phải vì không lạnh hay vì phong cách, mà là do anh lười.
Được nhà họ Phó cưng chiều trong lòng bàn tay, cậu chủ nhỏ được nuôi dưỡng trong nhung lụa, muốn gì chỉ cần nói một câu là được, vậy nên đã nuôi ra tính lười biếng của cậu chủ kiêu ngạo này.
Lúc đi học, nếu đáp án có thể viết bằng chữ anh vĩnh viễn sẽ không viết thêm chữ thứ hai, điều này được thể hiện rõ ràng nhất trong bài kiểm tra tiếng anh và ngữ văn.
Tới lúc vẽ tranh, người khác đều cố hết sức để miêu tả hình ảnh nhưng anh lại vẽ cực kỳ chuẩn xác, không thừa bất cứ nét nào.
“Hừ.” Chung Viễn Huỳnh không cảm xúc, nói: “Vậy được, tạm biệt ngài, tôi đi một mình là được.”
Từ Tử Thúc nhịn cười đứng ở huyền quan, cố gắng khống chế biểu cảm của mình khi thấy bóng lưng Phó Tẫn lên lầu mặc thêm áo.
Dù tính tình của cậu chủ này có như thế nào chăng nữa thì cũng sẽ trở nên ngoan ngoãn trước mặt Chung Viễn Huỳnh.
Lúc Phó Tẫn đi xuống lầu còn quàng thêm một chiếc khăn quàng cổ màu xám, Chung Viễn Huỳnh gật đầu hài lòng.
Từ Tử Thúc thấy đã chuẩn bị xong nên ra ngoài đợi trước.
Phó Tẫn tháo khăn ra, quàng lên cổ Chung Viễn Huỳnh.
Vì khăn quàng cổ mang hơi ấm của anh nên rất nhanh cổ cô đã trở nên ấm áp, Chung Viễn Huỳnh kiểm tra thấy anh đã mặc thêm ba lớp áo nữa, cô mỉm cười vỗ vào đùi anh: “Mặc quần giữ nhiệt chưa?”
Phó Tẫn: “…”
…
Trên xe, Chung Viễn Huỳnh ngồi dỗ dành cậu chủ nhỏ lần đầu tiên mặc quần giữ nhiệt, xấu hổ đến mức không biết để chân ở đâu này.
“Quần giữ nhiệt mặc bên trong có nhìn thấy được đâu, không ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai của Phó Tiểu Tẫn nhà của chúng ta chút nào hết.”
Phó Tẫn ngồi bất động, biểu cảm chết lặng, giống như vừa trải qua tổn thương cực lớn trong đời.
Chung Viễn Huỳnh suy nghĩ một hồi lâu, gọi Phó Tiểu Tẫn cũng không có tác dụng, xem ra vấn đề về quần giữ nhiệt rất nghiêm trọng.
Cô lại nói: “Trên Weibo từng có một cuộc khảo sát, chủ đề là “Bạn cho rằng người đàn ông như thế nào thu hút phụ nữ nhất”, đáp án gồm có: Người đàn ông có xương quai xanh gợi cảm, người đàn ông tay đẹp, người đàn ông có biệt thự, xe sang…”
Chung Viễn Huỳnh cố làm ra vẻ bí ẩn: “Em đoán xem đáp án nào được bình chọn nhiều nhất?”
Từ Tử Thúc ngồi ở ghế lái giành trả lời trước: “Tất nhiên là người đàn ông có nhiều xe sang và biệt thự.”
Phó Tẫn miễn cưỡng trả lời: “Đáp án đầu.”
“Sai.”
Chung Viễn Huỳnh bày ra vẻ chính trực nói: “Là người đàn ông mặc quần giữ nhiệt.”
Từ Tử Thúc: “…”
Hình người nhỏ trong đầu anh ta cười đến mức thở không ra hơi, sau đó điều khiến anh ta suýt tắc thở là Phó Tẫn rất thành thật hỏi: “Thật à?”
Chung Viễn Huỳnh bổ sung: “Phải, chị còn bỏ cho đáp án này một phiếu đó.”
Sau mấy giây yên lặng.
Từ Tử Thúc nhìn qua kính chiếu hậu, anh ta thấy sắc mặt vị tổ tông này dịu đi, rõ ràng anh đã tin lời cô.
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.