Chương 4: Học diễn xuất?
Không Không Như Khí
17/12/2021
Cũng may cô nghiện thuốc lá, thuốc của mình chỉ còn nửa gói, ngửi mùi thuốc của người khác thì miễn là mùi vị không quá khó chịu thì cũng tốt.
Cô đang sững người, anh đã áp sát người cô, rít một hơi thật mạnh đến nửa điếu thuốc, sau đó lười biếng phun ra, vẫn phà thẳng khói vào cổ cô, sau đó tay phải kẹp thuốc lá, cười cười mở miệng, “Nếu bị người khác nói mà lập tức có phản ứng thì tôi đây có phải rất mất mặt không?” Anh nói đến chữ cuối cùng thì như ngậm ý cười, giọng trầm thấp mang theo ý phong lưu, hơi thở thô ráp.
Cô đang định tránh anh xa ra một chút không ngờ anh lại đột nhiên đưa tay ra.
“Làm gì?” cô cảnh giác lui về sau mấy bước.
Theo lòng bàn tay anh rút về, giây tiếp theo trên tay anh lại có thêm một hộp thuốc lá, “Không ai nói với cô là sốc độ cao không được hút thuốc sao? Sợ cô không khống chế được cơn nghiện thuốc lá nên tôi có lòng tốt giữ giúp cho cô.”
“Trả lại tôi!”
“Có bản lĩnh thì tự lấy về.” Trần Hoài không nhìn cô, chỉ giơ hộp gói thuốc lá lên quá vai, không thèm để tâm mà đi về trước.
Lâm Giản rủa thầm trong bụng, đi theo sau anh lên lầu.
Đi đến ngoài cửa phòng Tôn Văn Văn, Lâm Giản bỗng nhảy lên, tay trái chống lên vai anh, tay phải giơ cao quá vai định giật lại gói thuốc lá của mình.
Hiển nhiên anh đã dự đoán trước cô sẽ làm vậy, tay phải cô mới vừa giơ lên, anh đã nhanh nhẹn đút gói thuốc vào túi quần mình.
Tay phải cô nhanh nhẹn chuyển hướng túm túi quần anh.
“Anh Trần Hoài, anh chưa ngủ à?” phòng Tôn Văn Văn chợt mở cửa, cô nghe tiếng chân vốn dĩ định ra nói chuyện, vừa mở cửa đã thấy Lâm Giản như treo trên lưng Trần Hoài.
“Anh Trần Hoài, đường này em tự đi được rồi, không cần anh cõng, mau thả em xuống đi.” Lâm Giản nói giọng nũng nịu.
Tôn Văn Văn nhìn mà nổi lửa, rầm một tiếng, giận dỗi đóng mạnh cửa lại.
“Được đào tạo diễn xuất à?” Trần Hoài mặt vô cảm nói với Lâm Giản còn đu sau lưng anh như con khỉ.
“Thiên phú tốt thì biết làm thế nào, kẻ hèn tôi tự học thành tài.” Lâm Giản sảng khoái nói bên tai anh, trượt từ lưng anh xuống, hắng giọng, “Xem như anh ‘vô sự hiến ân cần’* vì tôi, gói thuốc này coi như chị đây thưởng cho đấy!” Giọng cô trong trẻo mấy phòng gần đó đều nghe thấy, nói xong cô còn cố ý huýt sáo một tiếng, như tiếng chim sơn ca hót vang. (Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.)
Một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau, Tôn Văn Văn đi đường mặt mũi sầm sì, nhưng tốt xấu gì cũng không chọc tức Lâm Giản. Sau khi đến Hán Mật (密后) ở lại một đêm, sáng ngày thứ ba khi ra cửa, mọi người đều buộc xà cạp. (xà cạp: quấn quanh chân để giúp che chắn phần hở của giày với chân, che chắn tuyết, nước, bụi bẩn hay sỏi nhỏ lọt vào giày. Có nhiều loại tùy nhu cầu như đi bộ đường dài, leo núi, thể thao trên tuyết…)
Lâm Giản trước đó không có kinh nghiệm, vì vậy cô buộc ống quần lại tựa như xà cạp.
Mặc dù có chuẩn bị tâm lý nhưng đến khu có vắt*, vừa nhìn thấy trên lá rừng toàn là vắt to thì cho dù khẩu vị nặng như Lâm Giản thì tâm lý vẫn không dễ chịu, mà Tôn Văn Văn còn thường xuyên hét chói tai. (Vắt rừng là con vật gần giống như con đỉa hoặc con giun nhỏ, dài từ 2-5cm, chúng có giác bám ở đầu và đuôi. Thân mình của vắt rừng có 33 đốt sống nên chúng di chuyển bằng cách co đi, co lại thân. Nói chung rất giống với con đỉa ở ruộng.)
Mọi người đi được nửa đường, chọn một chỗ tương đối bằng phẳng để ăn trưa, bổ sung sức lực.
Trong đoàn người, người yêu cái đẹp Từ Nguyên là thảm nhất, anh ta cởi xà cạp, kéo ống quần lên, trên ống chân trắng trẻo có mười mấy con vắt to đang treo lủng lẳng, vết máu loãng chảy be bét nhìn rất đáng sợ.
“Ôi trời!” Từ Nguyên sợ tới buột miệng, con vắt hút máu to như con sâu quái dị, Từ Nguyên hoảng hốt nhặt lá cây dưới đất bắt chúng ra, có một con vắt to nhất bị anh bóp chết một nửa nhưng nửa đầu vẫn dính chặt vào da, vặn vẹo không ngừng nhìn hết sức kinh tởm.
Tôn Văn Văn sợ thất kinh hồn vía, vội vã bảo Chương Lăng Ba kiểm tra xem cô có bị con côn trùng buồn nôn này dính lên người không.
Lâm Giản nhìn Từ Nguyên vì ghê sợ con vắt to mà mặt trắng bệch ra, cô tìm một nhánh cây định gạt con vắt trên chân Từ Nguyên, cô vừa cố gắng dùng nhánh cây cào con vắt ra vừa nói, “Lòng cậu rộng rãi thật, nhiều vắt đu trên người hút no máu như thế mà không để ý, lông chân trắng hết lên!”
“Số tôi năm nay không được may mắn! Nhưng mà dù sao cô không lỗ, tốt xấu gì cũng được thưởng thức chân dài lẫn lông chân bản thiếu gia rồi!” Từ Nguyên đúng là không can đảm bằng Lâm Giản, nhưng miệng cũng không thua, còn có sức mà đấu võ mồm với Lâm Giản.
Cậu vừa dứt lời, Trần Hoài đột nhiên bước tới, nhìn thoáng qua bắp chân thảm không nỡ nhìn của Từ Nguyên.
“Không phải anh cũng mê chân đẹp của thiếu gia đây đó chứ?” Từ Nguyên và Trần Hoài không tiếp xúc nhiều, mọi người đi đến đây đã như mất nửa cái mạng mà anh thì bình thản như đi tản bộ đường dài, đúng là không có so sánh thì không có đau thương, cậu ta bị kích thích không quản nổi miệng mình nữa.
Trần Hoài đưa mắt nhìn, tay phải anh cầm chiếc túi nilon đột ngột đổ xuống bắp chân Từ Nguyên, những hạt trắng rắc lên những chỗ có vắt bu, không bao lâu những con vắt đang hăm hở hút máu đã rũ ra, hóa thành một bãi dịch nhầy nhụa, nhìn buồn nôn không kém.
“A a a a a a! Anh dùng phương thức bí thuật gì hả? Bột hủy xác? Có để lại di chứng gì cho da tôi không?” Từ Nguyên bất thần nhảy phắt lên.
“Đại ca, cậu có kiến thức sinh hoạt thông thường không, chưa từng thấy muối à?” Lâm Giản suy nghĩ nguyên lý dùng muối làm mất nước của vắt, nói với Từ Nguyên.
“Muối thật hả?” Từ Nguyên bị vắt hút máu căng thẳng thần kinh, nghi ngờ hỏi lại, mấy giây sau cũng nhẹ giọng cảm ơn Trần Hoài.
Lâm Giản thấy Từ Nguyên không có vấn đề gì lớn nên đi vào góc kiểm tra bản thân, cũng may trên tay chân không thấy vắt, cô nhẹ nhàng thở ra, tiện tay kéo khóa áo khoác ra để thoáng khí.
Không giống như vùng núi tuyết phủ hôm qua, khí hậu bên này là rừng mưa nhiệt đới, nhiệt độ không thấp, đi qua khu vực vắt lớn nhất, mọi người lại vội vã lên đường, trên người che kín không một kẽ hở, mồ hôi tuôn dầm dề bên trong áo lông rất khó chịu, Lâm Giản cởi lớp áo lông giữ ấm ra, đang định mặc lại áo khoác chống gió vào thì đột nhiên Trần Hoài đi đến bên cạnh.
Lâm Giản tự biết áo sơmi bên trong mình mặc cổ hơi thấp, vừa định vươn tay kéo lại cổ áo thì giây tiếp theo, một bóng người chắn mất tầm mắt của cô.
Cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bật lửa Trần Hoài hướng về phía ngực cô. Quả nhiên, một nguồn nhiệt hướng về phía xương quai xanh cô đi xuống, cô nhanh chóng đưa tay lên chặn lại, tay trái anh chặn bàn tay cô mới giơ lên được nửa đường, tay phải cầm bật lửa đặt lên ngực cô. Chất kim loại cứng rắn của bật lửa chạm lên da thịt cô, còn có sức nóng còn lưu lại trên thân bật lửa, Lâm Giản thực sự nổi giận, “Buông tay!”
Lâm Giản vừa dứt lời, một con vắt no tròn căng bóng lăn xuống trên đôi giày thể thao của cô.
“Ở đây không có chỗ tắm rửa, tôi nghĩ chắc cô không muốn dùng muối để nó tan thành dịch nhầy trên người mình đấy chứ?” nói xong, anh lấy một điếu thuốc, châm lửa trước mặt cô, là thuốc của cô.
Cô vừa tận mắt thấy Từ Nguyên dùng sức kéo vắt ra, một nửa thân nó sẽ còn dính lại vào người, hoặc muối hoặc lửa đốt, không còn cách nào khác tốt hơn. Chẳng qua anh không nói tiếng nào, rõ ràng là cố ý khiến cô hiểu lầm, có lẽ vẫn còn nhớ món nợ tối qua, “Cảm ơn!” Lâm Giản nói một câu cho có lệ, tiện thể liếc trắng mắt anh một cái.
“Không cần cảm ơn! Dù gì thì loại đàn ông ‘vô sự hiến ân cần’ không có bản lĩnh gì ngoài việc thích giúp người khác.” Anh nói xong thì tung bật lửa bay lên không trung, bước về phía trước, bật lửa bay lên cao rồi vững vàng đáp xuống tay anh.
+++++
GHI CHÚ:
Vắt: Trung bình vắt rừng có thể hút máu khoảng tầm 20-60 phút, lúc này trọng lượng cơ thể có thể gấp 7-8 lần bình thường, để có thể đủ sức chứa lượng máu. Vì trong quá trình hút vắt bơm một chất đông máu là hidurin vào cơ thể con mồi. Vắt rừng chỉ nhả ra khi nào hút đủ lượng máu. Trong lúc hút vắt bám rất chặt rất khó có thể kéo ra, lực bám trung bình từ 150-250gr, làm nhiều người phải mệt mỏi, khó khăn khi kéo ra.
Mới đầu khi bị vắt cắn sẽ cảm thấy hơi ngứa, sau đó khi có chất hirudin được đưa vào thì sẽ cảm thấy hơi gai gai, nhói.
Bị vắt rừng cắn sẽ khó cầm máu, phải mất khoảng hơn 10 phút. Cho nên, rất nguy hiểm.
Có thể bôi muối trực tiếp vào chỗ vắt cắn hoặc hơ lửa xung quanh để vắt nhả ra. Bôi muối cũng giúp cho việc sát trùng, tránh gây viêm nhiễm.
Cô đang sững người, anh đã áp sát người cô, rít một hơi thật mạnh đến nửa điếu thuốc, sau đó lười biếng phun ra, vẫn phà thẳng khói vào cổ cô, sau đó tay phải kẹp thuốc lá, cười cười mở miệng, “Nếu bị người khác nói mà lập tức có phản ứng thì tôi đây có phải rất mất mặt không?” Anh nói đến chữ cuối cùng thì như ngậm ý cười, giọng trầm thấp mang theo ý phong lưu, hơi thở thô ráp.
Cô đang định tránh anh xa ra một chút không ngờ anh lại đột nhiên đưa tay ra.
“Làm gì?” cô cảnh giác lui về sau mấy bước.
Theo lòng bàn tay anh rút về, giây tiếp theo trên tay anh lại có thêm một hộp thuốc lá, “Không ai nói với cô là sốc độ cao không được hút thuốc sao? Sợ cô không khống chế được cơn nghiện thuốc lá nên tôi có lòng tốt giữ giúp cho cô.”
“Trả lại tôi!”
“Có bản lĩnh thì tự lấy về.” Trần Hoài không nhìn cô, chỉ giơ hộp gói thuốc lá lên quá vai, không thèm để tâm mà đi về trước.
Lâm Giản rủa thầm trong bụng, đi theo sau anh lên lầu.
Đi đến ngoài cửa phòng Tôn Văn Văn, Lâm Giản bỗng nhảy lên, tay trái chống lên vai anh, tay phải giơ cao quá vai định giật lại gói thuốc lá của mình.
Hiển nhiên anh đã dự đoán trước cô sẽ làm vậy, tay phải cô mới vừa giơ lên, anh đã nhanh nhẹn đút gói thuốc vào túi quần mình.
Tay phải cô nhanh nhẹn chuyển hướng túm túi quần anh.
“Anh Trần Hoài, anh chưa ngủ à?” phòng Tôn Văn Văn chợt mở cửa, cô nghe tiếng chân vốn dĩ định ra nói chuyện, vừa mở cửa đã thấy Lâm Giản như treo trên lưng Trần Hoài.
“Anh Trần Hoài, đường này em tự đi được rồi, không cần anh cõng, mau thả em xuống đi.” Lâm Giản nói giọng nũng nịu.
Tôn Văn Văn nhìn mà nổi lửa, rầm một tiếng, giận dỗi đóng mạnh cửa lại.
“Được đào tạo diễn xuất à?” Trần Hoài mặt vô cảm nói với Lâm Giản còn đu sau lưng anh như con khỉ.
“Thiên phú tốt thì biết làm thế nào, kẻ hèn tôi tự học thành tài.” Lâm Giản sảng khoái nói bên tai anh, trượt từ lưng anh xuống, hắng giọng, “Xem như anh ‘vô sự hiến ân cần’* vì tôi, gói thuốc này coi như chị đây thưởng cho đấy!” Giọng cô trong trẻo mấy phòng gần đó đều nghe thấy, nói xong cô còn cố ý huýt sáo một tiếng, như tiếng chim sơn ca hót vang. (Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.)
Một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau, Tôn Văn Văn đi đường mặt mũi sầm sì, nhưng tốt xấu gì cũng không chọc tức Lâm Giản. Sau khi đến Hán Mật (密后) ở lại một đêm, sáng ngày thứ ba khi ra cửa, mọi người đều buộc xà cạp. (xà cạp: quấn quanh chân để giúp che chắn phần hở của giày với chân, che chắn tuyết, nước, bụi bẩn hay sỏi nhỏ lọt vào giày. Có nhiều loại tùy nhu cầu như đi bộ đường dài, leo núi, thể thao trên tuyết…)
Lâm Giản trước đó không có kinh nghiệm, vì vậy cô buộc ống quần lại tựa như xà cạp.
Mặc dù có chuẩn bị tâm lý nhưng đến khu có vắt*, vừa nhìn thấy trên lá rừng toàn là vắt to thì cho dù khẩu vị nặng như Lâm Giản thì tâm lý vẫn không dễ chịu, mà Tôn Văn Văn còn thường xuyên hét chói tai. (Vắt rừng là con vật gần giống như con đỉa hoặc con giun nhỏ, dài từ 2-5cm, chúng có giác bám ở đầu và đuôi. Thân mình của vắt rừng có 33 đốt sống nên chúng di chuyển bằng cách co đi, co lại thân. Nói chung rất giống với con đỉa ở ruộng.)
Mọi người đi được nửa đường, chọn một chỗ tương đối bằng phẳng để ăn trưa, bổ sung sức lực.
Trong đoàn người, người yêu cái đẹp Từ Nguyên là thảm nhất, anh ta cởi xà cạp, kéo ống quần lên, trên ống chân trắng trẻo có mười mấy con vắt to đang treo lủng lẳng, vết máu loãng chảy be bét nhìn rất đáng sợ.
“Ôi trời!” Từ Nguyên sợ tới buột miệng, con vắt hút máu to như con sâu quái dị, Từ Nguyên hoảng hốt nhặt lá cây dưới đất bắt chúng ra, có một con vắt to nhất bị anh bóp chết một nửa nhưng nửa đầu vẫn dính chặt vào da, vặn vẹo không ngừng nhìn hết sức kinh tởm.
Tôn Văn Văn sợ thất kinh hồn vía, vội vã bảo Chương Lăng Ba kiểm tra xem cô có bị con côn trùng buồn nôn này dính lên người không.
Lâm Giản nhìn Từ Nguyên vì ghê sợ con vắt to mà mặt trắng bệch ra, cô tìm một nhánh cây định gạt con vắt trên chân Từ Nguyên, cô vừa cố gắng dùng nhánh cây cào con vắt ra vừa nói, “Lòng cậu rộng rãi thật, nhiều vắt đu trên người hút no máu như thế mà không để ý, lông chân trắng hết lên!”
“Số tôi năm nay không được may mắn! Nhưng mà dù sao cô không lỗ, tốt xấu gì cũng được thưởng thức chân dài lẫn lông chân bản thiếu gia rồi!” Từ Nguyên đúng là không can đảm bằng Lâm Giản, nhưng miệng cũng không thua, còn có sức mà đấu võ mồm với Lâm Giản.
Cậu vừa dứt lời, Trần Hoài đột nhiên bước tới, nhìn thoáng qua bắp chân thảm không nỡ nhìn của Từ Nguyên.
“Không phải anh cũng mê chân đẹp của thiếu gia đây đó chứ?” Từ Nguyên và Trần Hoài không tiếp xúc nhiều, mọi người đi đến đây đã như mất nửa cái mạng mà anh thì bình thản như đi tản bộ đường dài, đúng là không có so sánh thì không có đau thương, cậu ta bị kích thích không quản nổi miệng mình nữa.
Trần Hoài đưa mắt nhìn, tay phải anh cầm chiếc túi nilon đột ngột đổ xuống bắp chân Từ Nguyên, những hạt trắng rắc lên những chỗ có vắt bu, không bao lâu những con vắt đang hăm hở hút máu đã rũ ra, hóa thành một bãi dịch nhầy nhụa, nhìn buồn nôn không kém.
“A a a a a a! Anh dùng phương thức bí thuật gì hả? Bột hủy xác? Có để lại di chứng gì cho da tôi không?” Từ Nguyên bất thần nhảy phắt lên.
“Đại ca, cậu có kiến thức sinh hoạt thông thường không, chưa từng thấy muối à?” Lâm Giản suy nghĩ nguyên lý dùng muối làm mất nước của vắt, nói với Từ Nguyên.
“Muối thật hả?” Từ Nguyên bị vắt hút máu căng thẳng thần kinh, nghi ngờ hỏi lại, mấy giây sau cũng nhẹ giọng cảm ơn Trần Hoài.
Lâm Giản thấy Từ Nguyên không có vấn đề gì lớn nên đi vào góc kiểm tra bản thân, cũng may trên tay chân không thấy vắt, cô nhẹ nhàng thở ra, tiện tay kéo khóa áo khoác ra để thoáng khí.
Không giống như vùng núi tuyết phủ hôm qua, khí hậu bên này là rừng mưa nhiệt đới, nhiệt độ không thấp, đi qua khu vực vắt lớn nhất, mọi người lại vội vã lên đường, trên người che kín không một kẽ hở, mồ hôi tuôn dầm dề bên trong áo lông rất khó chịu, Lâm Giản cởi lớp áo lông giữ ấm ra, đang định mặc lại áo khoác chống gió vào thì đột nhiên Trần Hoài đi đến bên cạnh.
Lâm Giản tự biết áo sơmi bên trong mình mặc cổ hơi thấp, vừa định vươn tay kéo lại cổ áo thì giây tiếp theo, một bóng người chắn mất tầm mắt của cô.
Cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bật lửa Trần Hoài hướng về phía ngực cô. Quả nhiên, một nguồn nhiệt hướng về phía xương quai xanh cô đi xuống, cô nhanh chóng đưa tay lên chặn lại, tay trái anh chặn bàn tay cô mới giơ lên được nửa đường, tay phải cầm bật lửa đặt lên ngực cô. Chất kim loại cứng rắn của bật lửa chạm lên da thịt cô, còn có sức nóng còn lưu lại trên thân bật lửa, Lâm Giản thực sự nổi giận, “Buông tay!”
Lâm Giản vừa dứt lời, một con vắt no tròn căng bóng lăn xuống trên đôi giày thể thao của cô.
“Ở đây không có chỗ tắm rửa, tôi nghĩ chắc cô không muốn dùng muối để nó tan thành dịch nhầy trên người mình đấy chứ?” nói xong, anh lấy một điếu thuốc, châm lửa trước mặt cô, là thuốc của cô.
Cô vừa tận mắt thấy Từ Nguyên dùng sức kéo vắt ra, một nửa thân nó sẽ còn dính lại vào người, hoặc muối hoặc lửa đốt, không còn cách nào khác tốt hơn. Chẳng qua anh không nói tiếng nào, rõ ràng là cố ý khiến cô hiểu lầm, có lẽ vẫn còn nhớ món nợ tối qua, “Cảm ơn!” Lâm Giản nói một câu cho có lệ, tiện thể liếc trắng mắt anh một cái.
“Không cần cảm ơn! Dù gì thì loại đàn ông ‘vô sự hiến ân cần’ không có bản lĩnh gì ngoài việc thích giúp người khác.” Anh nói xong thì tung bật lửa bay lên không trung, bước về phía trước, bật lửa bay lên cao rồi vững vàng đáp xuống tay anh.
+++++
GHI CHÚ:
Vắt: Trung bình vắt rừng có thể hút máu khoảng tầm 20-60 phút, lúc này trọng lượng cơ thể có thể gấp 7-8 lần bình thường, để có thể đủ sức chứa lượng máu. Vì trong quá trình hút vắt bơm một chất đông máu là hidurin vào cơ thể con mồi. Vắt rừng chỉ nhả ra khi nào hút đủ lượng máu. Trong lúc hút vắt bám rất chặt rất khó có thể kéo ra, lực bám trung bình từ 150-250gr, làm nhiều người phải mệt mỏi, khó khăn khi kéo ra.
Mới đầu khi bị vắt cắn sẽ cảm thấy hơi ngứa, sau đó khi có chất hirudin được đưa vào thì sẽ cảm thấy hơi gai gai, nhói.
Bị vắt rừng cắn sẽ khó cầm máu, phải mất khoảng hơn 10 phút. Cho nên, rất nguy hiểm.
Có thể bôi muối trực tiếp vào chỗ vắt cắn hoặc hơ lửa xung quanh để vắt nhả ra. Bôi muối cũng giúp cho việc sát trùng, tránh gây viêm nhiễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.