Chương 20: BÍ MẬT CỦA NGÔI MIẾU
NiTianHao
13/08/2022
GIẢI THÍCH TÊN NHÂN VẬT
Thực ra trước đây tôi đọc một câu chuyện. Mặc dù không nhớ được tên câu chuyện là gì nhưng nó để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc. Truyện buồn lắm, đứa con gái được sinh ra theo nỗi buồn ấy và được đặt tên là Lệ Dương. Lệ là nước mắt - người mẹ muốn đứa con nhớ đến nguyên nó được sinh ra. Dương là mặt trời - mẹ muốn con luôn có một tâm hồn rộng mở và tràn ngập ấm áp.
Tôi đã cho cô gái của tôi cái tên Liễu Lệ Nhiên, bởi vì tôi cảm nhận được nỗi đau và sự day dứt trong tâm hồn cô ấy.
Tôi cũng đặt cho chàng trai của tôi cái tên Mục Nhất Dương: một mặt trời - tôi hi vọng cậu ấy sẽ là mặt trời độc nhất của ai đó, mãi mãi trường tồn theo thời gian; dù có chết đi thì cái chết ấy luôn là vĩnh cửu...
Còn Cao Minh: Minh có nghĩa là sáng, rõ ràng. Tôi muốn nhân vật của mình biết phân biệt, biết điều khiển mọi thứ một cách công bằng nhất. Đồng thời, "Minh" cũng là tên đệm của tôi. :))
Sư phụ là một trong những nhân vật mà tôi chú trọng nhất. Tính cách của nhân vật sư phụ trong truyện giống đến 90% tính tình của sư phụ tôi, tên của nhân vật này cũng là tên thật của ông ấy.
Vương Thanh Huyền - là tên em gái kết nghĩa của tôi.
Nhân vật Tống Minh Chi - tôi mô phỏng hình tượng nhân vật giống thần tượng của tôi - Kuruta Yuki.
Cao Mạng - tôi rất thích nhân vật này và đã dùng gần một chương để nói về cậu ấy.
Phương Thế Phong - tôi thích nhân vật Vương Truy Phong trong truyện của chị tôi.
Truyện của tôi, rất nhiều chi tiết tôi lấy từ cuộc sống. Cảm hứng của tôi cũng mỗi ngày một khác.
Lời cuối: Cảm ơn các bạn. Tôi viết truyện trước hết để thỏa mãn chính mình. Và nếu các bạn ủng hộ, tôi sẽ rất vui.
Thân!
............................................................................................................................................................................
CHƯƠNG 20: BÍ MẬT CỦA NGÔI MIẾU
Chiều, Mạc Nguyên và Mạc Vĩnh rốt cuộc cũng trở về.
"Có nên hỏi họ đi đâu không?" - Mục Nhất Dương khẽ hỏi Cao Minh.
"Ngu ngốc. Làm vậy họ sẽ nghi ngờ..." - Cao Minh coi thường đáp.
Mạc Vĩnh - vẫn là khuôn mặt lạnh lùng đó, không nói cũng chẳng rằng, trực tiếp vào trong miếu, kiểm tra lại mấy bức tượng đồng. Mạc Nguyên, tay cầm theo hai con thỏ, đưa cho Cao Minh. "Đây, các anh nướng lên mà ăn."
"Cậu có biết người nào tên là Tống Minh Chi không?" - Cao Minh đột nhiên hỏi cậu.
Mạc Nguyên bỗng dưng đỏ mặt, không thốt lên lời: "Cô ấy... thật sự rất đẹp!"
"Cô ấy?" - Cao Minh và Mục Nhất Dương đồng thời nói ra.
"Đó là chị gái của mẹ, bà ta sống hơn 600 năm rồi, chắc chắn rất già." - Mục Nhất Dương thầm nghĩ.
"Đó là bạn của bà lão kia, người ấy chắc chắn là một lão bà." - Cao Minh cũng nghĩ thầm...
Mạc Nguyên lại tiếp tục: "Đúng vậy, một năm trước, cô ấy có đến đây cùng với một cô gái khác. Cô ấy đẹp lộng lẫy, rạng ngời.... thật là khiến cho người ta chết mê chết mệt!"
"Cậu có nhớ điều gì khác về cô ta không?" - Cao Minh hỏi, anh không hình dung được sự việc.
"À, cô ấy cũng có chút kì lạ. Cứ đến tối lại ở trong miếu niệm kinh, không cho chúng tôi thấy. Ở lại một tuần thì cô ấy rời khỏi. Trước lúc đi, cô ấy có nói một điều gì đó mà tôi không thể hiểu được..."
Mục Nhất Dương nãy giờ lắng nghe. "Cô ấy nói gì?"
"Tôi cũng không nhớ rõ nữ, hình như là: Sự thật đang ở ngay trước mắt. Ta đã tìm được mấu chốt, nhưng không thể tiếp tục. Một ngày nào đó, khi hai nguồn sức mạnh hợp lại, chứng cứ sẽ phơi bày..."
"Cô ta có nói mình đi đâu không?" - Cao Minh lần nữa hỏi Mạc Nguyên.
"Cô ấy cũng không nói cụ thể, chỉ biết là đi về phía Nam..."
.....................................................
Đến tối, Mạc Nguyên và Mạc Vĩnh cùng đi ra ngoài. Cao Minh và Mục Nhất Dương đang nằm trong miếu. "Chúng ta hành động thôi."
Theo kế hoạch, Cao Minh theo dõi Mạc Vĩnh, Mục Nhất Dương đi theo Mạc Nguyên, vậy mà bọn họ lại đi cùng nhau. Mạc Vinh đi trước, Mạc Nguyên theo sau, miệng cằn nhằn: "Sao chú không đi một mình, mấy cái nghi lễ này một người làm là được rồi."
"Hàng năm vẫn là ngày này.... đừng lười biếng..."
Hai người họ đi rất sâu vào trong rừng, lại đi qua mấy ngọn núi, đến một con suối nhỏ thì dừng lại. Mạc Vĩnh kiểm tra xung quanh, không thấy có điều gì bất thường liền kéo Mạc Nguyên cùng nhảy xuống.
Một lúc lâu sau, Cao Minh và Mục Nhất Dương nắm tay nhau nhảy theo. Cao Minh tìm kiếm xung quanh, không thấy ai cả.
Bỗng, Mục Nhất Dương nhìn thấy một vật gì đó tròn tròn, giống như chiếc bẫy mà cậu từng vấp phải, lập tức chạm tay vào. Quả nhiên, hai người bị đẩy xuống bởi một lực rất mạnh của nước, lún sâu vào tầng đất dưới chân. Bị áp suất dồn nén, cảm giác như cơ thể sắp vỡ tung ra....
Tỉnh lại, Mục Nhất Dương thấy mình đang nằm trong một chiếc quan tài, bên cạnh là Cao Minh. Định nói điều gì đó, Cao Minh nhanh chóng bịt miệng cậu, ra ám hiệu: "suỵt"
Cao Minh muốn quan sát, những gì mà Mạc Vinh sắp làm. Ông chú ấy đang lầm bầm cái gì đó, hai bàn tay niệm phép. Hai con nai đang sống, bị trói cạnh ông ta - bỗng dưng chết khô, tưởng chừng như máu đã bị hút sạch.
"Phải chăng đây chính là lí do khiến xung quanh cái miếu không có một sinh vật sống nào hết?" - Cao Minh bất giác nhận ra điều anh ngờ vực bấy lâu nay.
Ông ta làm phép xong, các quan tài bật nắp, bay lên cao, xếp thành một vòng tròn.. Mạc Vĩnh lại nói: "Hỡi tổ tiên họ Mạc! Chúng ta đã gìn giữ cái miếu ấy hơn sáu trăm năm rồi - tất cả chỉ vì một món đồ của "cô ta". Chúng ta đã phải giết hại những sinh vật vô tội để bảo vệ "nó". "Nó" mang quá nhiều tà khí. Sáng ngày mai, tôi sẽ đốt ngôi miếu, chính thức chấm dứt sự bảo vệ vô nghĩa này."
Cao Minh và Mục Nhất Dương nghe xong, ngay lập tức rời khỏi đó, trở về ngôi miếu. "Trong miếu chắc chắn có giấu gì đó...." - Mục Nhất Dương nói.
"Đúng vậy. Tôi đã nghi ngờ từ lâu. Quả nhiên là vậy..." - Cao Minh đáp
Mục Nhất Dương tiếp lời: "Hơn nữa, vật này còn liên quan tới Tống Minh Chi....", trong đầu cậu nghĩ: "Còn liên quan đến mẹ mình..."
"Và bà ta vẫn chưa lấy nó đi...." - Cao Minh nói thêm, nếu hiểu theo ý nghĩa câu nói Tống Minh Chi để lại, thì phải có hai sức mạnh hợp lại.
Về đến ngôi miếu, họ quan sát một hồi, tìm kiếm sơ hở. "Một ngôi miếu nhỏ như vậy, chúng giấu ở đâu chứ?" Mục Nhất Dương mất kiên nhẫn.
"Ông ta đã cảnh cáo chúng ta, không được chạm vào mấy bức tượng đồng, hay là....?" - Cao Minh nhớ lại rồi nhanh chóng đi tới chỗ mấy bức tượng.
Họ kiếm tìm dấu vết xung quanh đó nhưng không thấy gì cả. Câu nói của Tống Minh chi chợt hiện lên trong tiềm thức Mục Nhất Dương: "Sự thật đang ở ngay trước mắt. Ta đã tìm được mấu chốt, nhưng không thể tiếp tục. Một ngày nào đó, khi hai nguồn sức mạnh hợp lại, chứng cứ sẽ phơi bày..."
"Mắt? Trước mắt?" - Cậu thốt lên.
Cao Minh cũng nhớ lại, liền ước lượng tầm mắt của các bức tượng... tất cả hướng về vách tường bên trái. Anh bước đến đó, áp tai vào nghe.... không có gì.
Anh dùng tay vỗ thật mạnh. Riêng vách tường đất này lại rất chắc chắn, không bị bung ra như các vách tường kia.
Cao Minh ra ngoài, nhanh chóng mang về một viên đá to, dài, nặng, sắc. "Cậu mau tránh ra, để tôi đập nó...." Mục Nhất Dương ngoan ngoãn đứng lùi sang một bên.
Dùng một lực thật mạnh, Cao Minh đã đập vỡ vách đất với hòn đá.Vách đất vỡ tung, một cái chốt xoay bằng ngọc rất to hiện ra. Cao Minh tiếp tục dùng lực, xoay chiếc chốt ấy.
Giữa nền đất của ngôi miếu, cửa một mật thất được mở ra....
Cao Minh mang theo đèn pin nhảy xuống trước, sau đó ở dưới đỡ Mục Nhất Dương.
Mật thất khá rộng rãi, vừa cho hai người đi. Họ cứ đi thẳng, đi thẳng, đi mãi... gặp phải ngõ cụt, quyết định quay trở lại, đi ngược hướng ban đầu.
Vì thiếu không khí, ánh sáng nên quá trình đi trong mật đạo rất gian nan. Đi đến tận cùng, họ nhìn thấy một cánh cửa. Cao Minh dùng mọi cách để mở cửa: đập, cạy, tìm kiếm ổ khóa... nhưng vẫn không thành.
"Mẹ kiếp, đến đây rồi, chẳng lẽ lại bỏ cuộc?" Cao Minh chửi thề. Họ kiệt sức, chán nản.
"Phải làm sao đây?" - Họ cùng nhìn nhau, chán chường khi không biết mở cánh cửa thế nào.
Mục Nhất Dương suy nghĩ, làm thế nào để có thể mở được một cánh cửa đã bị phong ấn?
"Đó là chìa khóa cuộc đời con" - Câu nói của sư phụ hiện lên. Mục Nhất Dương liền đọc to câu thần chú ấy:
"Đen và Trắng, Trắng và Đen
Ác quỷ sẽ biến thành thiên thần
Thiên sứ nhất định sẽ tái sinh ở dưới địa ngục"
Quả nhiên, cánh cửa mở ra.
"Sao cậu lại biết câu nói ấy?" - Cao Minh ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi cậu.
"Sư phụ tôi đã dậy, nó có thể mở nhiều cánh cửa...." - Mục Nhất Dương chột dạ nói. Vốn lúc đầu cậu chỉ muốn thử thôi, ai ngờ cánh cửa lại mở được thật.
Họ tiến vào bên trong, một căn phòng,với những bức tường...được làm những tảng băng mát lạnh.Chính giữa căn phòng, một chiếc hộp bằng đá trắng, trong suốt đang nằm đó...
Cái gì ở bên trong chiếc hộp?
Thực ra trước đây tôi đọc một câu chuyện. Mặc dù không nhớ được tên câu chuyện là gì nhưng nó để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc. Truyện buồn lắm, đứa con gái được sinh ra theo nỗi buồn ấy và được đặt tên là Lệ Dương. Lệ là nước mắt - người mẹ muốn đứa con nhớ đến nguyên nó được sinh ra. Dương là mặt trời - mẹ muốn con luôn có một tâm hồn rộng mở và tràn ngập ấm áp.
Tôi đã cho cô gái của tôi cái tên Liễu Lệ Nhiên, bởi vì tôi cảm nhận được nỗi đau và sự day dứt trong tâm hồn cô ấy.
Tôi cũng đặt cho chàng trai của tôi cái tên Mục Nhất Dương: một mặt trời - tôi hi vọng cậu ấy sẽ là mặt trời độc nhất của ai đó, mãi mãi trường tồn theo thời gian; dù có chết đi thì cái chết ấy luôn là vĩnh cửu...
Còn Cao Minh: Minh có nghĩa là sáng, rõ ràng. Tôi muốn nhân vật của mình biết phân biệt, biết điều khiển mọi thứ một cách công bằng nhất. Đồng thời, "Minh" cũng là tên đệm của tôi. :))
Sư phụ là một trong những nhân vật mà tôi chú trọng nhất. Tính cách của nhân vật sư phụ trong truyện giống đến 90% tính tình của sư phụ tôi, tên của nhân vật này cũng là tên thật của ông ấy.
Vương Thanh Huyền - là tên em gái kết nghĩa của tôi.
Nhân vật Tống Minh Chi - tôi mô phỏng hình tượng nhân vật giống thần tượng của tôi - Kuruta Yuki.
Cao Mạng - tôi rất thích nhân vật này và đã dùng gần một chương để nói về cậu ấy.
Phương Thế Phong - tôi thích nhân vật Vương Truy Phong trong truyện của chị tôi.
Truyện của tôi, rất nhiều chi tiết tôi lấy từ cuộc sống. Cảm hứng của tôi cũng mỗi ngày một khác.
Lời cuối: Cảm ơn các bạn. Tôi viết truyện trước hết để thỏa mãn chính mình. Và nếu các bạn ủng hộ, tôi sẽ rất vui.
Thân!
............................................................................................................................................................................
CHƯƠNG 20: BÍ MẬT CỦA NGÔI MIẾU
Chiều, Mạc Nguyên và Mạc Vĩnh rốt cuộc cũng trở về.
"Có nên hỏi họ đi đâu không?" - Mục Nhất Dương khẽ hỏi Cao Minh.
"Ngu ngốc. Làm vậy họ sẽ nghi ngờ..." - Cao Minh coi thường đáp.
Mạc Vĩnh - vẫn là khuôn mặt lạnh lùng đó, không nói cũng chẳng rằng, trực tiếp vào trong miếu, kiểm tra lại mấy bức tượng đồng. Mạc Nguyên, tay cầm theo hai con thỏ, đưa cho Cao Minh. "Đây, các anh nướng lên mà ăn."
"Cậu có biết người nào tên là Tống Minh Chi không?" - Cao Minh đột nhiên hỏi cậu.
Mạc Nguyên bỗng dưng đỏ mặt, không thốt lên lời: "Cô ấy... thật sự rất đẹp!"
"Cô ấy?" - Cao Minh và Mục Nhất Dương đồng thời nói ra.
"Đó là chị gái của mẹ, bà ta sống hơn 600 năm rồi, chắc chắn rất già." - Mục Nhất Dương thầm nghĩ.
"Đó là bạn của bà lão kia, người ấy chắc chắn là một lão bà." - Cao Minh cũng nghĩ thầm...
Mạc Nguyên lại tiếp tục: "Đúng vậy, một năm trước, cô ấy có đến đây cùng với một cô gái khác. Cô ấy đẹp lộng lẫy, rạng ngời.... thật là khiến cho người ta chết mê chết mệt!"
"Cậu có nhớ điều gì khác về cô ta không?" - Cao Minh hỏi, anh không hình dung được sự việc.
"À, cô ấy cũng có chút kì lạ. Cứ đến tối lại ở trong miếu niệm kinh, không cho chúng tôi thấy. Ở lại một tuần thì cô ấy rời khỏi. Trước lúc đi, cô ấy có nói một điều gì đó mà tôi không thể hiểu được..."
Mục Nhất Dương nãy giờ lắng nghe. "Cô ấy nói gì?"
"Tôi cũng không nhớ rõ nữ, hình như là: Sự thật đang ở ngay trước mắt. Ta đã tìm được mấu chốt, nhưng không thể tiếp tục. Một ngày nào đó, khi hai nguồn sức mạnh hợp lại, chứng cứ sẽ phơi bày..."
"Cô ta có nói mình đi đâu không?" - Cao Minh lần nữa hỏi Mạc Nguyên.
"Cô ấy cũng không nói cụ thể, chỉ biết là đi về phía Nam..."
.....................................................
Đến tối, Mạc Nguyên và Mạc Vĩnh cùng đi ra ngoài. Cao Minh và Mục Nhất Dương đang nằm trong miếu. "Chúng ta hành động thôi."
Theo kế hoạch, Cao Minh theo dõi Mạc Vĩnh, Mục Nhất Dương đi theo Mạc Nguyên, vậy mà bọn họ lại đi cùng nhau. Mạc Vinh đi trước, Mạc Nguyên theo sau, miệng cằn nhằn: "Sao chú không đi một mình, mấy cái nghi lễ này một người làm là được rồi."
"Hàng năm vẫn là ngày này.... đừng lười biếng..."
Hai người họ đi rất sâu vào trong rừng, lại đi qua mấy ngọn núi, đến một con suối nhỏ thì dừng lại. Mạc Vĩnh kiểm tra xung quanh, không thấy có điều gì bất thường liền kéo Mạc Nguyên cùng nhảy xuống.
Một lúc lâu sau, Cao Minh và Mục Nhất Dương nắm tay nhau nhảy theo. Cao Minh tìm kiếm xung quanh, không thấy ai cả.
Bỗng, Mục Nhất Dương nhìn thấy một vật gì đó tròn tròn, giống như chiếc bẫy mà cậu từng vấp phải, lập tức chạm tay vào. Quả nhiên, hai người bị đẩy xuống bởi một lực rất mạnh của nước, lún sâu vào tầng đất dưới chân. Bị áp suất dồn nén, cảm giác như cơ thể sắp vỡ tung ra....
Tỉnh lại, Mục Nhất Dương thấy mình đang nằm trong một chiếc quan tài, bên cạnh là Cao Minh. Định nói điều gì đó, Cao Minh nhanh chóng bịt miệng cậu, ra ám hiệu: "suỵt"
Cao Minh muốn quan sát, những gì mà Mạc Vinh sắp làm. Ông chú ấy đang lầm bầm cái gì đó, hai bàn tay niệm phép. Hai con nai đang sống, bị trói cạnh ông ta - bỗng dưng chết khô, tưởng chừng như máu đã bị hút sạch.
"Phải chăng đây chính là lí do khiến xung quanh cái miếu không có một sinh vật sống nào hết?" - Cao Minh bất giác nhận ra điều anh ngờ vực bấy lâu nay.
Ông ta làm phép xong, các quan tài bật nắp, bay lên cao, xếp thành một vòng tròn.. Mạc Vĩnh lại nói: "Hỡi tổ tiên họ Mạc! Chúng ta đã gìn giữ cái miếu ấy hơn sáu trăm năm rồi - tất cả chỉ vì một món đồ của "cô ta". Chúng ta đã phải giết hại những sinh vật vô tội để bảo vệ "nó". "Nó" mang quá nhiều tà khí. Sáng ngày mai, tôi sẽ đốt ngôi miếu, chính thức chấm dứt sự bảo vệ vô nghĩa này."
Cao Minh và Mục Nhất Dương nghe xong, ngay lập tức rời khỏi đó, trở về ngôi miếu. "Trong miếu chắc chắn có giấu gì đó...." - Mục Nhất Dương nói.
"Đúng vậy. Tôi đã nghi ngờ từ lâu. Quả nhiên là vậy..." - Cao Minh đáp
Mục Nhất Dương tiếp lời: "Hơn nữa, vật này còn liên quan tới Tống Minh Chi....", trong đầu cậu nghĩ: "Còn liên quan đến mẹ mình..."
"Và bà ta vẫn chưa lấy nó đi...." - Cao Minh nói thêm, nếu hiểu theo ý nghĩa câu nói Tống Minh Chi để lại, thì phải có hai sức mạnh hợp lại.
Về đến ngôi miếu, họ quan sát một hồi, tìm kiếm sơ hở. "Một ngôi miếu nhỏ như vậy, chúng giấu ở đâu chứ?" Mục Nhất Dương mất kiên nhẫn.
"Ông ta đã cảnh cáo chúng ta, không được chạm vào mấy bức tượng đồng, hay là....?" - Cao Minh nhớ lại rồi nhanh chóng đi tới chỗ mấy bức tượng.
Họ kiếm tìm dấu vết xung quanh đó nhưng không thấy gì cả. Câu nói của Tống Minh chi chợt hiện lên trong tiềm thức Mục Nhất Dương: "Sự thật đang ở ngay trước mắt. Ta đã tìm được mấu chốt, nhưng không thể tiếp tục. Một ngày nào đó, khi hai nguồn sức mạnh hợp lại, chứng cứ sẽ phơi bày..."
"Mắt? Trước mắt?" - Cậu thốt lên.
Cao Minh cũng nhớ lại, liền ước lượng tầm mắt của các bức tượng... tất cả hướng về vách tường bên trái. Anh bước đến đó, áp tai vào nghe.... không có gì.
Anh dùng tay vỗ thật mạnh. Riêng vách tường đất này lại rất chắc chắn, không bị bung ra như các vách tường kia.
Cao Minh ra ngoài, nhanh chóng mang về một viên đá to, dài, nặng, sắc. "Cậu mau tránh ra, để tôi đập nó...." Mục Nhất Dương ngoan ngoãn đứng lùi sang một bên.
Dùng một lực thật mạnh, Cao Minh đã đập vỡ vách đất với hòn đá.Vách đất vỡ tung, một cái chốt xoay bằng ngọc rất to hiện ra. Cao Minh tiếp tục dùng lực, xoay chiếc chốt ấy.
Giữa nền đất của ngôi miếu, cửa một mật thất được mở ra....
Cao Minh mang theo đèn pin nhảy xuống trước, sau đó ở dưới đỡ Mục Nhất Dương.
Mật thất khá rộng rãi, vừa cho hai người đi. Họ cứ đi thẳng, đi thẳng, đi mãi... gặp phải ngõ cụt, quyết định quay trở lại, đi ngược hướng ban đầu.
Vì thiếu không khí, ánh sáng nên quá trình đi trong mật đạo rất gian nan. Đi đến tận cùng, họ nhìn thấy một cánh cửa. Cao Minh dùng mọi cách để mở cửa: đập, cạy, tìm kiếm ổ khóa... nhưng vẫn không thành.
"Mẹ kiếp, đến đây rồi, chẳng lẽ lại bỏ cuộc?" Cao Minh chửi thề. Họ kiệt sức, chán nản.
"Phải làm sao đây?" - Họ cùng nhìn nhau, chán chường khi không biết mở cánh cửa thế nào.
Mục Nhất Dương suy nghĩ, làm thế nào để có thể mở được một cánh cửa đã bị phong ấn?
"Đó là chìa khóa cuộc đời con" - Câu nói của sư phụ hiện lên. Mục Nhất Dương liền đọc to câu thần chú ấy:
"Đen và Trắng, Trắng và Đen
Ác quỷ sẽ biến thành thiên thần
Thiên sứ nhất định sẽ tái sinh ở dưới địa ngục"
Quả nhiên, cánh cửa mở ra.
"Sao cậu lại biết câu nói ấy?" - Cao Minh ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi cậu.
"Sư phụ tôi đã dậy, nó có thể mở nhiều cánh cửa...." - Mục Nhất Dương chột dạ nói. Vốn lúc đầu cậu chỉ muốn thử thôi, ai ngờ cánh cửa lại mở được thật.
Họ tiến vào bên trong, một căn phòng,với những bức tường...được làm những tảng băng mát lạnh.Chính giữa căn phòng, một chiếc hộp bằng đá trắng, trong suốt đang nằm đó...
Cái gì ở bên trong chiếc hộp?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.